Editor: Thiếp | Beta: Qin Zồ
Sau khi Trình Lục Dương nói chuyện xong với bác sĩ, liền mặt đen đi đến phòng vệ sinh.
Tần Chân nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa mới xấu hổ thò đầu ra, mặt đỏ tía tai tìm di động. Nhưng mà trong túi xách không có, trên tủ đầu giường không có, bên cạnh gối cũng không có nốt.
Cô tuyệt vọng, không lẽ là lúc ngất đi đã làm rơi mất rồi?
Sau đó cô nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trở về của Trình Lục Dương, sợ đến mức nhanh chóng nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngất.
Trình Lục Dương không nhanh không chậm đi đến bên giường, chần chừ trong chốc lát, rồi đưa tay ra chạm vào áo quần cô.
Tần Chân bị dọa sợ đến mức định mở lớn mắt hỏi hắn muốn làm gì, nhưng vừa nghĩ đến có thể bà thím sẽ lộ tất tần tật trên tay hắn thì nhất thời cả người cứng đờ không dám mở mắt.
May mà Trình Lục Dương chỉ sờ vào túi áo khoác của cô, phát hiện không có thứ mình đang muốn tìm, đành thất bại quay về ghế sofa đôi ở phòng bệnh.
Tần Chân đoán là hắn muốn tìm điện thoại của cô, chỉ tiếc ngay cả cô cũng không biết nó đã đi hóng mắt ở chỗ nào nữa. Cô nghe thấy tiếng hắn bấm điện thoại, sau khi gọi tiếng Phương Khải thì lại như sực nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên dừng lại, lạnh giọng nói: “Không có gì, gọi nhầm số.”
Cô không hiểu gì lại tiếp tục giả vờ ngủ, sau đó lặng lẽ khẽ hé mắt nhìn, thấy Trình Lục Dương vẫn ngồi ở trên sofa không hề nhúc nhích, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu thư y tá trên đường bước đến hỏi hắn, “Người bệnh chỉ cần nghỉ ngơi một lát là không sao, có cần xuất viện ngay bây giờ không ạ?”
Trình Lục Dương đưa mắt nhìn rồi lắc đầu nói: “Cứ để cô ấy ngủ lại một đêm này đã, tôi sợ cô ta về rồi lại ngất tiếp, chết luôn ở nhà.”
Tiểu thư y tá mỉm cười, “Không phải còn có anh ở đây nữa sao? Anh đúng là biết chăm sóc cô ấy nha!”
Âm thanh nũng nịu, giọng điệu tỉm tòi, vừa nghe đã biết là đang thăm dò xem hai người có phải là một đôi không.”
“Trên mặt tôi có viết ‘tôi là người tốt thích nhất chăm sóc người khác’ sao?” Trình Lục Dương không mặn không nhạt liếc nhìn cô nàng một cái, mặt của vị tiểu thư y tá đỏ bừng, chỉ biết ngượng ngùng rời đi.
Tần Chân cố lắm mới nín cười được, kỹ năng ăn nói độc ác của người đàn ông này thật sự là tu luyện đến tình cảnh dày công tôi luyện rồi, hoàn toàn không nể mặt mà từ chối bắt chuyện.
Đương nhiên, cô không hề biết Trình Lục Dương gọi điện thoại cho Phương Khải chính là muốn anh tới lái xe đưa cô về, nhưng rồi lại sức nhớ mẹ Phương Khải còn đang ốm, thế là lại thôi.
Hắn không có bạn bè gì, im lặng cúi đầu nhìn màn hình, trong mắt mang theo tia giễu cợt.
Trên thế giới này có mấy người trong điện thoại chỉ tồn tại bốn số liên lạc? Lại có mấy người trong danh sách cuộc gọi từ đầu đến cuối chỉ có một số?
Trình Lục Dương phát hiện ra, ngoại trừ Phương Khải, thì ra hắn không có một người bạn nào.
Không, ngay cả Phương Khải cũng không phải là bạn hắn… Cùng lắm chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi.
Điện thoại của Tần Chân bị rơi mất, Trình Lục Dương không có cách nào liên lạc với người nhà của cô, mà để cô lại ở bệnh viện thì không yên tâm, chỉ đành túc trực ở bên đợi cô tỉnh lại.
Ngay từ đầu, thật ra Tần Chân chỉ giả vờ ngủ, chỉ tiếc là triệu chứng tụt huyết áp không hề giảm đi, hơn nữa cơn đau bụng cùng đau đầu đồng thời giày vò cô, không đầy một lát sau đã thật sự đi vào giấc ngủ.
Vừa nhắm mắt đã ngủ thẳng đến sáng hôm sau, cô mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là cái sắc trắng tinh đến chói mắt,đến khi phản ứng lại cô mới hay đây là bệnh viện.
Theo bản năng cô nhìn sang phía ghế sofa, lúc này mới phát hiện ra Trình Lục Dương đang dùng tư thế cực kỳ không thoải mái tựa vào trên sofa, trên người vẫn là chiếc áo khoác màu đen mặc ngày hôm qua, nhíu mày nhắm mắt ngủ.
Tần Chân ngẩn cười, hắn cứ thế mà trông cô cả đêm sao?
Chú ý thấy đôi chân dài của hắn vô cùng khổ sở chen chúc giữa bàn trà với sofa, rồi sau đó lại thấy trên bàn có thêm một túi nilon, Tần Chân khẽ khàng bước qua nhìn… Á, toàn là mấy bịch băng vệ sinh! Hãng gì cũng có!
Cô bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, mặt biến sắc, nhanh chóng đưa tay cầm lấy một bịch, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh bên tay trái. Động tĩnh này đã rất nhanh đánh thức Trình Lục Dương, thấy bóng lưng Tần Chân biến mất sau cửa nhà vệ sinh, hắn tỉnh táo trở lại.
Thế là sau khi Tần Chân ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh thì chạm phải đôi mắt tối đen như mực của Trình Lục Dương, cả người cô run lên, nghe thấy Trình Lục Dương âm trầm hỏi: “Đã đổi loại tốt hơn chưa?”
“… Đổi rồi, tốt hơn rồi!” Cô xấu hổ liên tục gật đầu, khói trên đầu nhẹ tỏa ra tứ phía.
Chuyện gì thế này? Không ngờ lại thảo luận vấn đề đổi hay không đổi băng vệ sinh!
Tần Chân phát hiện ánh mắt Trình Lục Dương dừng lại trên người cô, thế là liền cúi đầu nhìn, chỉ thấy áo khoác màu vàng nhạt mới mua chỉ mặc có hai lần đã nhăn nhúm, do ngày hôm ngất trong mưa, đa số đều đã biến thành màu bẩn hết cả, hoàn toàn không nhìn ra đây là chiếc áo có phong độ nữ thần mà nhân viên cửa hàng khen lời không dứt miệng…
May mà áo dài, có thể khe chuất mông, nếu không dấu vết để lại trên chiếc quần trắng e là lộ rõ mồn một hết.
Cô có chút khó xử, cười xòa, rồi bỗng chẳng biết nói gì nữa.
Mấy ngày trước, cô còn nổi trận lôi đình với Trình Lục Dương trong văn phòng hắn, đem khăn bẩn ném vào mặt hắn, còn không hề lưu tình mà dùng giày cao gót giẫm lên chân hắn. Kết quả người ta không những không mách tội với Lưu Trân Châu, nhân cơ hội đó mà làm bể bát cơm của cô, ngược lại còn không tính hiềm khích trước kia hết sức giúp cô khi mắc nạn.
Tần Chân cảm thấy vô cùng huyền ảo, người đứng trước mắt cô có đúng là Trình Lục Dương không vậy?
Trình Lục Dương lấy áo khoác màu đen của mình vắt nơi ghế sofa đưa cho cô, “Đã dậy rồi thì về nhà thôi, mặc vào đi.”
Tần Chân được chiều mà đâm sợ, vội khoát tay nói, “Không cần không cần, bên ngoài vẫn còn mưa lất phất, anh mặc đi.”
Sắc mặt Trình Lục Dương sa sâm, “Cô ăn mặc như thế bảo tôi phải đem cô ra ngoài thế nào hả? Người hiểu chuyện thì cho là tôi tốt bụng, lấy giúp đỡ người ta làm niềm vui đưa một kẻ thương tàn bệnh tật đến bệnh viện, người không biết lại cho là tôi thích làm, xách theo một tên ăn mày đi diễu võ dương oai.”
“Ăn mày cũng là người, không thể dùng đơn vị từ ngữ mà đo…” Tần Chân không nhịn được xúc động muốn chỉnh hắn.
Trình Lục Dương nghiêm mặt nói với cô: “Cô tạm thời câm miệng cho tôi! Tôi là ân nhân cứu mạng của cô, bảo cô mặc thì cô mặc vào, bảo cô đi thì cô cứ đi, nói nhảm gì mà lắm thế?”
Tần Chân nhịn, nội tâm mềm yếu vừa rồi lập tức lại uy vũ hùng tráng, cầm lấy áo khoác đắt tiền kia mặc vào.
Trình Lục Dương rất cao, nên áo vừa vặn phủ đến bắp đùi cô, hoàn toàn bao trọn lấy cặp mông.
Thừa dịp Trình Lục Dương làm thủ tục xuất viện, Tần Chân đến trong phòng rửa tay sửa sang lại, cô gái trong gương sắc mặt trắng bệch, mắt thì sưng húp, tóc tai lộn xộn, không hề rực rỡ tẹo nào.
Cô thở dài, mở vòi nước rửa mặt, đang rửa nửa chừng thì lại nghe thấy Trình Lục Dương không biết về từ lúc nào hỏi cô: “Nước nóng hay lạnh.”
Cô nói dối, “Nước nóng.”
Tối qua không phải Trình Lục Dương chưa vào nhà vệ sinh lần nào, biết trong vòi nước không có nước nóng, thế là nhíu mắt lại, đừng cạnh cửa hừ lạnh một tiếng, “Quản lý Tầb, tôi cứu cô là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, nếu cô không quý trọng bản thân thì lần sau đừng có ngất trước mặt tôi nữa, miễn tôi phải tốn sức vô ích.”
Nước trong vòi lạnh như băng, trên mặt Tần Chân còn vài giọt nước chảy xuống, nhưng không thể làm nguội sự ức chế nóng hổi này. Cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thở sâu nén nhịn, chậm rãi nói, “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Chú ý cái gì? Không ngất trước mặt hắn ư?
Trình Lục Dương dễ dàng nhìn ra sự chịu đựng của cô, liền nhướn mày, không khách khí nói: “Cô muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng như con dâu nhỏ có nỗi khổ nói không lên lời như thế, làm như tôi cho cô ăn hoàng liên không bằng. Ông trời ban cho cô cái miệng không phải là để cô dùng ngôn ngữ ký hiệu.”
Được lắm, hắn muốn nghe lời nói phát ra từ đáy lòng phải không?
Tần Chân lắc lắc nước dính trên tay, thờ ơ nói: “Tôi biết, ông trời ban cho anh cái miệng không phải là vì để cho anh mọc ngà voi sao?”
“…” Hiếm khi Trình Lục Dương bị người ta làm cho câm miệng.
Tần Chân lại còn mỉm cười, chân thành khẩn thiết nhìn hắn, “Thật xin lỗi tổng giám Trình, là anh bảo tôi nói thật.”
Cuối cùng, Trình Lục Dương toát lên hơi thở người lạ cấm đến gần đạp cửa bước đi, còn ném lại một câu từ biệt lạnh như băng, “Mẹ kiếp, tôi đúng là ăn no rửng mỡ mới đem cô đến bệnh viện!”
Tần Chân không nói lời nào, sau khi hắn đi thì bỗng ôm bụng ngồi phịch xuống ghế sofa, mặt nhăn nhó lại.
Vừa rồi rửa nước lạnh, không ngờ bà thím lại bắt đầu giày vò người ta nhanh thế. Đây mới là số mệnh nha hoàn trong cơ thể tiểu thư*, đến bà thím cũng giống như sinh con không bằng! Nếu đã sinh ra cái cảnh đau khổ kì quái này như thế, thì có phải nên có một nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình đến cứu cô hay không?
(* Ý rõ như ban ngày rồi, là nói điều kiện rất tốt, nhưng thời vận không tốt, sinh không gặp thời)
Có điều hôm nay cô không được may mắn, nam chính không đến, người đến lại là một nam phụ độc ác!
Cô ôm bụng cúi người chờ cơn đau đi qua, kết quả có người đi đến, không biết đứng ở cửa lúc nào, lạnh lùng hỏi cô: “Cô có đi hay không?”
Tần Chân kinh ngạc ngẩng đầu, liền trông thấy Trình Lục Dương thân mặc quần áo màu xanh đứng nơi đó, vẻ mặt không hề kiên nhẫn tẹo nào, nhưng lại không có ý định bỏ mặc cô.
Nói thật, cô tuyệt đối không ngờ hắn lại quay trở lại tìm cô.
Tần Chân há miệng nhìn hắn, thấy hắn cúi đầu mắng cái gì đó, rồi đi đến bên cô chìa tay ra, “Nhiều người thấy tôi đưa cô vào đây rồi, nếu cô chết ở đây, tôi cũng không thoát khỏi liên quan!”
Cái cớ vô cùng vụng về, cũng không biết là đang giải thích cho ai nghe, nhưng Tần Chân vẫn nắm lấy tay hắn đứng dậy, bước theo hắn ra ngoài.
Cái miệng kia không ngừng ‘nhân sâm gà trống’ với cô nữa, nhưng bàn tay lại vững vàng đỡ lấy cô, thậm chí để cô dựa hẳn vào người mình.
Tần Chân cảm thấy những lời ác độc này nghe cũng không còn bết bát như vậy nữa.
Ra khỏi cổng gọi taxi, dọc đường đi Trình Lục Dương không để ý đến cô lắm, như là căm ghét cái hành vi tốt bụng không làm không được này của mình.
Tần Chân chậm rãi nói: “Tổng giám Trình, cám ơn anh.”
Trình Lục Dương lại hỏi lại cô: “Cám ơn tôi cái gì? Nhả ngà voi cho cô tìm thấy thú vui sao?”
“… Cám ơn anh tối qua đưa tôi vào bệnh viện, cám ơn anh trước đó không mách tội tôi với chủ nhiệm Lưu, còn nữa, cám ơn anh đưa tôi về nhà.” Hiếm thấy cô nhỏ giọng mềm mại như thế, lần này không hề có nhẫn nhịn cũng không có không chịu đựng nổi nữa, mà là cám ơn thật tâm thật ý.
Tính cách tồi tệ của người đàn ông này không phải giả, nhưng giúp cô cũng không hề giả dối.
Trình Lục Dương nghe xong mấy câu khiến người ta nổi da gà này thì nhanh chóng xoay người đi, “Ai đưa cô về? Đừng có nghĩ nhiều, chỉ là tiện đường mà thôi. Còn nữa, nếu thật sự cám ơn tôi, phiền cô thêm khóa kéo ở miệng quý của mình, bớt nghĩ một đằng nói một nẻo là tôi cám ơn trời đất lắm rồi!”
Tần Chân theo phản xạ lại hùa theo: “Được rồi được tồi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý! Đại ân đại đức mà ngài đối với tôi suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên, sau này tôi nhất định sẽ làm việc báo đáp ngài — “
“Tần Chân!” Trình Lục Dương không nhịn được nữa quay đầu gọi tên cô, “Vừa nãy tôi nói gì?”
Hắn nói gì ư?
Tần Chân sửng sốt, lập tức đỏ mặt, “Đúng đúng đúng, tôi không nói nữa, không nói nữa…”
Hắn đưa cô đến cửa nhà, sau đó nhìn không chớp mắt để tài xế quay đầu xe.
Dĩ nhiên Tần Chân biết cái câu “tiện đường” kia chẳng qua là nói dối, thế là cười to với hắn: “Tổng giám Trình đi thong thả nhé, cám ơn anh nha!”
Chiếc xe màu xanh đã chạy được một đoạn đường dài, Trình Lục Dương nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu, phát hiện ra Tần Chân vẫn đứng nguyên tại chỗ vẫy tay với hắn, nhịn không được nhíu mày mắng: “Đồ ngốc!”
Tài xế cười ha ha, “Tiên sinh đau lòng cho bạn gái sao?”
Đau lòng cái mẹ nhà anh! Trình Lục Dương lạnh lùng liếc mắt tài xế một cái, hùng hổ mắng trong lòng.
—
Sau khi Trình Lục Dương nói chuyện xong với bác sĩ, liền mặt đen đi đến phòng vệ sinh.
Tần Chân nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa mới xấu hổ thò đầu ra, mặt đỏ tía tai tìm di động. Nhưng mà trong túi xách không có, trên tủ đầu giường không có, bên cạnh gối cũng không có nốt.
Cô tuyệt vọng, không lẽ là lúc ngất đi đã làm rơi mất rồi?
Sau đó cô nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trở về của Trình Lục Dương, sợ đến mức nhanh chóng nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngất.
Trình Lục Dương không nhanh không chậm đi đến bên giường, chần chừ trong chốc lát, rồi đưa tay ra chạm vào áo quần cô.
Tần Chân bị dọa sợ đến mức định mở lớn mắt hỏi hắn muốn làm gì, nhưng vừa nghĩ đến có thể bà thím sẽ lộ tất tần tật trên tay hắn thì nhất thời cả người cứng đờ không dám mở mắt.
May mà Trình Lục Dương chỉ sờ vào túi áo khoác của cô, phát hiện không có thứ mình đang muốn tìm, đành thất bại quay về ghế sofa đôi ở phòng bệnh.
Tần Chân đoán là hắn muốn tìm điện thoại của cô, chỉ tiếc ngay cả cô cũng không biết nó đã đi hóng mắt ở chỗ nào nữa. Cô nghe thấy tiếng hắn bấm điện thoại, sau khi gọi tiếng Phương Khải thì lại như sực nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên dừng lại, lạnh giọng nói: “Không có gì, gọi nhầm số.”
Cô không hiểu gì lại tiếp tục giả vờ ngủ, sau đó lặng lẽ khẽ hé mắt nhìn, thấy Trình Lục Dương vẫn ngồi ở trên sofa không hề nhúc nhích, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu thư y tá trên đường bước đến hỏi hắn, “Người bệnh chỉ cần nghỉ ngơi một lát là không sao, có cần xuất viện ngay bây giờ không ạ?”
Trình Lục Dương đưa mắt nhìn rồi lắc đầu nói: “Cứ để cô ấy ngủ lại một đêm này đã, tôi sợ cô ta về rồi lại ngất tiếp, chết luôn ở nhà.”
Tiểu thư y tá mỉm cười, “Không phải còn có anh ở đây nữa sao? Anh đúng là biết chăm sóc cô ấy nha!”
Âm thanh nũng nịu, giọng điệu tỉm tòi, vừa nghe đã biết là đang thăm dò xem hai người có phải là một đôi không.”
“Trên mặt tôi có viết ‘tôi là người tốt thích nhất chăm sóc người khác’ sao?” Trình Lục Dương không mặn không nhạt liếc nhìn cô nàng một cái, mặt của vị tiểu thư y tá đỏ bừng, chỉ biết ngượng ngùng rời đi.
Tần Chân cố lắm mới nín cười được, kỹ năng ăn nói độc ác của người đàn ông này thật sự là tu luyện đến tình cảnh dày công tôi luyện rồi, hoàn toàn không nể mặt mà từ chối bắt chuyện.
Đương nhiên, cô không hề biết Trình Lục Dương gọi điện thoại cho Phương Khải chính là muốn anh tới lái xe đưa cô về, nhưng rồi lại sức nhớ mẹ Phương Khải còn đang ốm, thế là lại thôi.
Hắn không có bạn bè gì, im lặng cúi đầu nhìn màn hình, trong mắt mang theo tia giễu cợt.
Trên thế giới này có mấy người trong điện thoại chỉ tồn tại bốn số liên lạc? Lại có mấy người trong danh sách cuộc gọi từ đầu đến cuối chỉ có một số?
Trình Lục Dương phát hiện ra, ngoại trừ Phương Khải, thì ra hắn không có một người bạn nào.
Không, ngay cả Phương Khải cũng không phải là bạn hắn… Cùng lắm chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi.
Điện thoại của Tần Chân bị rơi mất, Trình Lục Dương không có cách nào liên lạc với người nhà của cô, mà để cô lại ở bệnh viện thì không yên tâm, chỉ đành túc trực ở bên đợi cô tỉnh lại.
Ngay từ đầu, thật ra Tần Chân chỉ giả vờ ngủ, chỉ tiếc là triệu chứng tụt huyết áp không hề giảm đi, hơn nữa cơn đau bụng cùng đau đầu đồng thời giày vò cô, không đầy một lát sau đã thật sự đi vào giấc ngủ.
Vừa nhắm mắt đã ngủ thẳng đến sáng hôm sau, cô mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là cái sắc trắng tinh đến chói mắt,đến khi phản ứng lại cô mới hay đây là bệnh viện.
Theo bản năng cô nhìn sang phía ghế sofa, lúc này mới phát hiện ra Trình Lục Dương đang dùng tư thế cực kỳ không thoải mái tựa vào trên sofa, trên người vẫn là chiếc áo khoác màu đen mặc ngày hôm qua, nhíu mày nhắm mắt ngủ.
Tần Chân ngẩn cười, hắn cứ thế mà trông cô cả đêm sao?
Chú ý thấy đôi chân dài của hắn vô cùng khổ sở chen chúc giữa bàn trà với sofa, rồi sau đó lại thấy trên bàn có thêm một túi nilon, Tần Chân khẽ khàng bước qua nhìn… Á, toàn là mấy bịch băng vệ sinh! Hãng gì cũng có!
Cô bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, mặt biến sắc, nhanh chóng đưa tay cầm lấy một bịch, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh bên tay trái. Động tĩnh này đã rất nhanh đánh thức Trình Lục Dương, thấy bóng lưng Tần Chân biến mất sau cửa nhà vệ sinh, hắn tỉnh táo trở lại.
Thế là sau khi Tần Chân ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh thì chạm phải đôi mắt tối đen như mực của Trình Lục Dương, cả người cô run lên, nghe thấy Trình Lục Dương âm trầm hỏi: “Đã đổi loại tốt hơn chưa?”
“… Đổi rồi, tốt hơn rồi!” Cô xấu hổ liên tục gật đầu, khói trên đầu nhẹ tỏa ra tứ phía.
Chuyện gì thế này? Không ngờ lại thảo luận vấn đề đổi hay không đổi băng vệ sinh!
Tần Chân phát hiện ánh mắt Trình Lục Dương dừng lại trên người cô, thế là liền cúi đầu nhìn, chỉ thấy áo khoác màu vàng nhạt mới mua chỉ mặc có hai lần đã nhăn nhúm, do ngày hôm ngất trong mưa, đa số đều đã biến thành màu bẩn hết cả, hoàn toàn không nhìn ra đây là chiếc áo có phong độ nữ thần mà nhân viên cửa hàng khen lời không dứt miệng…
May mà áo dài, có thể khe chuất mông, nếu không dấu vết để lại trên chiếc quần trắng e là lộ rõ mồn một hết.
Cô có chút khó xử, cười xòa, rồi bỗng chẳng biết nói gì nữa.
Mấy ngày trước, cô còn nổi trận lôi đình với Trình Lục Dương trong văn phòng hắn, đem khăn bẩn ném vào mặt hắn, còn không hề lưu tình mà dùng giày cao gót giẫm lên chân hắn. Kết quả người ta không những không mách tội với Lưu Trân Châu, nhân cơ hội đó mà làm bể bát cơm của cô, ngược lại còn không tính hiềm khích trước kia hết sức giúp cô khi mắc nạn.
Tần Chân cảm thấy vô cùng huyền ảo, người đứng trước mắt cô có đúng là Trình Lục Dương không vậy?
Trình Lục Dương lấy áo khoác màu đen của mình vắt nơi ghế sofa đưa cho cô, “Đã dậy rồi thì về nhà thôi, mặc vào đi.”
Tần Chân được chiều mà đâm sợ, vội khoát tay nói, “Không cần không cần, bên ngoài vẫn còn mưa lất phất, anh mặc đi.”
Sắc mặt Trình Lục Dương sa sâm, “Cô ăn mặc như thế bảo tôi phải đem cô ra ngoài thế nào hả? Người hiểu chuyện thì cho là tôi tốt bụng, lấy giúp đỡ người ta làm niềm vui đưa một kẻ thương tàn bệnh tật đến bệnh viện, người không biết lại cho là tôi thích làm, xách theo một tên ăn mày đi diễu võ dương oai.”
“Ăn mày cũng là người, không thể dùng đơn vị từ ngữ mà đo…” Tần Chân không nhịn được xúc động muốn chỉnh hắn.
Trình Lục Dương nghiêm mặt nói với cô: “Cô tạm thời câm miệng cho tôi! Tôi là ân nhân cứu mạng của cô, bảo cô mặc thì cô mặc vào, bảo cô đi thì cô cứ đi, nói nhảm gì mà lắm thế?”
Tần Chân nhịn, nội tâm mềm yếu vừa rồi lập tức lại uy vũ hùng tráng, cầm lấy áo khoác đắt tiền kia mặc vào.
Trình Lục Dương rất cao, nên áo vừa vặn phủ đến bắp đùi cô, hoàn toàn bao trọn lấy cặp mông.
Thừa dịp Trình Lục Dương làm thủ tục xuất viện, Tần Chân đến trong phòng rửa tay sửa sang lại, cô gái trong gương sắc mặt trắng bệch, mắt thì sưng húp, tóc tai lộn xộn, không hề rực rỡ tẹo nào.
Cô thở dài, mở vòi nước rửa mặt, đang rửa nửa chừng thì lại nghe thấy Trình Lục Dương không biết về từ lúc nào hỏi cô: “Nước nóng hay lạnh.”
Cô nói dối, “Nước nóng.”
Tối qua không phải Trình Lục Dương chưa vào nhà vệ sinh lần nào, biết trong vòi nước không có nước nóng, thế là nhíu mắt lại, đừng cạnh cửa hừ lạnh một tiếng, “Quản lý Tầb, tôi cứu cô là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, nếu cô không quý trọng bản thân thì lần sau đừng có ngất trước mặt tôi nữa, miễn tôi phải tốn sức vô ích.”
Nước trong vòi lạnh như băng, trên mặt Tần Chân còn vài giọt nước chảy xuống, nhưng không thể làm nguội sự ức chế nóng hổi này. Cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thở sâu nén nhịn, chậm rãi nói, “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Chú ý cái gì? Không ngất trước mặt hắn ư?
Trình Lục Dương dễ dàng nhìn ra sự chịu đựng của cô, liền nhướn mày, không khách khí nói: “Cô muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng như con dâu nhỏ có nỗi khổ nói không lên lời như thế, làm như tôi cho cô ăn hoàng liên không bằng. Ông trời ban cho cô cái miệng không phải là để cô dùng ngôn ngữ ký hiệu.”
Được lắm, hắn muốn nghe lời nói phát ra từ đáy lòng phải không?
Tần Chân lắc lắc nước dính trên tay, thờ ơ nói: “Tôi biết, ông trời ban cho anh cái miệng không phải là vì để cho anh mọc ngà voi sao?”
“…” Hiếm khi Trình Lục Dương bị người ta làm cho câm miệng.
Tần Chân lại còn mỉm cười, chân thành khẩn thiết nhìn hắn, “Thật xin lỗi tổng giám Trình, là anh bảo tôi nói thật.”
Cuối cùng, Trình Lục Dương toát lên hơi thở người lạ cấm đến gần đạp cửa bước đi, còn ném lại một câu từ biệt lạnh như băng, “Mẹ kiếp, tôi đúng là ăn no rửng mỡ mới đem cô đến bệnh viện!”
Tần Chân không nói lời nào, sau khi hắn đi thì bỗng ôm bụng ngồi phịch xuống ghế sofa, mặt nhăn nhó lại.
Vừa rồi rửa nước lạnh, không ngờ bà thím lại bắt đầu giày vò người ta nhanh thế. Đây mới là số mệnh nha hoàn trong cơ thể tiểu thư*, đến bà thím cũng giống như sinh con không bằng! Nếu đã sinh ra cái cảnh đau khổ kì quái này như thế, thì có phải nên có một nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình đến cứu cô hay không?
(* Ý rõ như ban ngày rồi, là nói điều kiện rất tốt, nhưng thời vận không tốt, sinh không gặp thời)
Có điều hôm nay cô không được may mắn, nam chính không đến, người đến lại là một nam phụ độc ác!
Cô ôm bụng cúi người chờ cơn đau đi qua, kết quả có người đi đến, không biết đứng ở cửa lúc nào, lạnh lùng hỏi cô: “Cô có đi hay không?”
Tần Chân kinh ngạc ngẩng đầu, liền trông thấy Trình Lục Dương thân mặc quần áo màu xanh đứng nơi đó, vẻ mặt không hề kiên nhẫn tẹo nào, nhưng lại không có ý định bỏ mặc cô.
Nói thật, cô tuyệt đối không ngờ hắn lại quay trở lại tìm cô.
Tần Chân há miệng nhìn hắn, thấy hắn cúi đầu mắng cái gì đó, rồi đi đến bên cô chìa tay ra, “Nhiều người thấy tôi đưa cô vào đây rồi, nếu cô chết ở đây, tôi cũng không thoát khỏi liên quan!”
Cái cớ vô cùng vụng về, cũng không biết là đang giải thích cho ai nghe, nhưng Tần Chân vẫn nắm lấy tay hắn đứng dậy, bước theo hắn ra ngoài.
Cái miệng kia không ngừng ‘nhân sâm gà trống’ với cô nữa, nhưng bàn tay lại vững vàng đỡ lấy cô, thậm chí để cô dựa hẳn vào người mình.
Tần Chân cảm thấy những lời ác độc này nghe cũng không còn bết bát như vậy nữa.
Ra khỏi cổng gọi taxi, dọc đường đi Trình Lục Dương không để ý đến cô lắm, như là căm ghét cái hành vi tốt bụng không làm không được này của mình.
Tần Chân chậm rãi nói: “Tổng giám Trình, cám ơn anh.”
Trình Lục Dương lại hỏi lại cô: “Cám ơn tôi cái gì? Nhả ngà voi cho cô tìm thấy thú vui sao?”
“… Cám ơn anh tối qua đưa tôi vào bệnh viện, cám ơn anh trước đó không mách tội tôi với chủ nhiệm Lưu, còn nữa, cám ơn anh đưa tôi về nhà.” Hiếm thấy cô nhỏ giọng mềm mại như thế, lần này không hề có nhẫn nhịn cũng không có không chịu đựng nổi nữa, mà là cám ơn thật tâm thật ý.
Tính cách tồi tệ của người đàn ông này không phải giả, nhưng giúp cô cũng không hề giả dối.
Trình Lục Dương nghe xong mấy câu khiến người ta nổi da gà này thì nhanh chóng xoay người đi, “Ai đưa cô về? Đừng có nghĩ nhiều, chỉ là tiện đường mà thôi. Còn nữa, nếu thật sự cám ơn tôi, phiền cô thêm khóa kéo ở miệng quý của mình, bớt nghĩ một đằng nói một nẻo là tôi cám ơn trời đất lắm rồi!”
Tần Chân theo phản xạ lại hùa theo: “Được rồi được tồi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý! Đại ân đại đức mà ngài đối với tôi suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên, sau này tôi nhất định sẽ làm việc báo đáp ngài — “
“Tần Chân!” Trình Lục Dương không nhịn được nữa quay đầu gọi tên cô, “Vừa nãy tôi nói gì?”
Hắn nói gì ư?
Tần Chân sửng sốt, lập tức đỏ mặt, “Đúng đúng đúng, tôi không nói nữa, không nói nữa…”
Hắn đưa cô đến cửa nhà, sau đó nhìn không chớp mắt để tài xế quay đầu xe.
Dĩ nhiên Tần Chân biết cái câu “tiện đường” kia chẳng qua là nói dối, thế là cười to với hắn: “Tổng giám Trình đi thong thả nhé, cám ơn anh nha!”
Chiếc xe màu xanh đã chạy được một đoạn đường dài, Trình Lục Dương nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu, phát hiện ra Tần Chân vẫn đứng nguyên tại chỗ vẫy tay với hắn, nhịn không được nhíu mày mắng: “Đồ ngốc!”
Tài xế cười ha ha, “Tiên sinh đau lòng cho bạn gái sao?”
Đau lòng cái mẹ nhà anh! Trình Lục Dương lạnh lùng liếc mắt tài xế một cái, hùng hổ mắng trong lòng.
—
/86
|