Ngày hôm đó Tân Mi cũng không thể nào tắm rửa được, Lục Thiên Kiều nhốt nàng tại Quy Hoa sảnh, hai người mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau cả một buổi chiều.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Tân Mi chống cằm, hơi bất lực hỏi: “Giam giữ ta cho đến chết sao?”
Lục Thiên Kiều đang nhẹ nhàng vuốt ve một miếng ngọc đa sắc, trầm mặc thật lâu sau đó mới nói: “Còn ba tháng nữa, trong ba tháng này ta phải bảo đảm chắc chắn hoàng lăng không xảy ra việc gì. Đến lúc đó nếu như … Ta vẫn còn sống, đương nhiên sẽ thả cô đi.”
Tân Mi hoảng sợ: “Vậy nếu ngươi chết?” Nàng sẽ bị giam ở hoàng lăng này đến lúc đói chết luôn sao?
Hắn không trả lời, chỉ cảm thấy tâm trạng hắn rất nặng nề, nhìn miếng ngọc đa sắc trong tay, ánh mắt thâm trầm.
Nàng đột nhiên nghĩ đến lần đó ở tửu lâu, Phó Cửu Vân nói hơn một nửa người của bộ tộc Chiến quỷ bị chết khi biến kiếp năm hai mươi lăm tuổi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nàng vốn chẳng biết. Mi Sơn đại nhân nói hắn là Chiến quỷ, cho nên … Hơn ba tháng nữa hắn đã tròn hai mươi lăm tuổi, chẳng lẽ phải chết sao?
Tân Mi lắc lắc đầu, vắt hết óc suy nghĩ: “Này, này, trời sẽ không tuyệt đường người … Ngươi đừng quá lo lắng, ngươi phải biết rằng chết cũng có rất nhiều kiểu chết, có người chết nhẹ như khói bụi, có người chết lại nặng như núi, ngươi phải cố gắng hết sức biến cái chết của mình nặng một chút …”
Ngón tay Lục Thiên Kiều chợt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn nàng, thăm dò: “… Cô đang an ủi ta?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Có thể nhìn ra nỗi khổ tâm của nàng, thực không đơn giản chút nào, “Nói không chừng ngày ngươi hai mươi lăm tuổi, chỉ ngủ một giấc rồi dậy, chẳng có chuyện gì cả! Đừng suy nghĩ quá nhiều!”
Hai câu này còn có vẻ giống một chút.
Hắn đứng dậy bước đến bên cửa sổ, đẩy ra, bên ngoài tiếng chiêng trống, đàn sáo náo nhiệt ập vào, trên sân khấu giữa ao đang diễn kịch, xem ra đêm nay Triệu quan nhân diễn kịch bản mới, bầy yêu ngồi thành từng nhóm cạnh bờ ao bô lô ba la không ngừng, vừa ngồi cắn hạt dưa vừa chỉ chỉ trỏ trỏ, thật vui vẻ, chẳng buồn cũng chẳng lo gì cả.
“Kịch rối?” Tân Mi bước qua nhìn, hai mắt chợt sáng lên, “Vở này ta chưa từng xem!”
***
Kịch bản của Triệu quan nhân xưa nay rất cảm động, diễn chưa được nửa, bên dưới khán đài đã nghe tiếng khóc rấm rứt vang lên tứ phía.
Đào Quả Quả trốn bên dưới bệ cửa sổ của Quy Hoa sảnh đánh cược với Tư Lan: ” Tình huống cẩu huyết (*) của Triệu quan nhân lần này đã dùng hết, vai chính chết cha chết mẹ, bạn bè tốt cũng chết nốt. Đệ thắng rồi, Tư Lan đại ca, huynh chung tiền cho đệ đi.”
* Tình huống quen thuộc lặp đi lặp lại.
Mặt mày Tư Lan đen như đít nồi, hậm hực rút ra một xâu tiền, trước đó Triệu quan nhân dám vỗ ngực bảo đảm rằng kịch bản mới lần này tuyệt đối khác biệt so với những kịch bản trước đó, ai biết đâu lão vẫn bổn cũ soạn lại, lần sau tốt nhất là không nên nghe lời ma quỷ của lão.
Đúng rồi, lần này lão dùng mười hai con rối do tướng quân làm trong lúc rảnh rỗi buồn chân buồn tay, kịch bản lần này lôi vào thứ tình yêu mãnh liệt như vậy, sẽ không làm cho tướng quân giận tím mặt chứ?
Tư Lan len lén xoay người lại nhìn, chỉ thấy tướng quân đứng trước cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong bĩnh tĩnh lại có chút bất đắc dĩ và trong bất đắc dĩ mang theo một chút vô thố, nhìn bên cạnh thấy Tân Mi cúi đầu khóc lóc nức nở.
“Hic … Quá cảm động… Quá kinh điển…”
Tân Mi dùng chiếc khăn tay che mặt lại, chiếc khăn đã ướt đẫm, còn có mấy giọt nước nhỏ tong tong xuống. Lục Thiên Kiều nhìn trái nhìn phải, do dự một lúc lâu, mới lấy khăn trong tay áo mình ra đưa cho nàng.
“… Thực sự hay đến vậy sao?” Hắn hỏi đầy nghi ngờ.
Nàng nhận lấy cái khăn tay xịt nước mũi một phát, đầy cả khăn, giọng nghẹn ngào: “Quá hay! Trước giờ ta chưa từng xem vở kịch nào cảm động lòng người đến vậy! Đặc biệt là mấy con rối kia, làm quá đẹp, sống động như thật.”
Nghe nói, mười hai con rối đó là do tướng quân làm, chao ôi… Con bé này thật tinh mắt.
“Thật không?” Sắc mặt Lục Thiên Kiều chợt dịu đi, hắn khẽ nói, “Đêm mai vẫn có kịch, cũng do những con rối này diễn.”
Tư Lan cứng ngắc cả người, rụt chân lui về, cố gắng tát mình một cái thật mạnh, vừa rồi nhất định là ảo giác? Đúng, không sai, là ảo giác, ảo giác…
Tân Mi khóc đến độ hai mắt đỏ như mắt thỏ, tha thiết nhìn Lục Thiên Kiều: “Ta có thể tìm Triệu quan nhân xin chữ ký được không? Và sư phụ làm con rối kia nữa.”
Lục Thiên Kiều chưa từng nhìn thấy đôi mắt thỏ vừa đáng yêu vừa thân thiết của nàng thế này bao giờ, khẽ ho một tiếng, kìm lòng không đặng nới sợi dây trói yêu ra mấy tấc, kéo nàng ra ngoài tìm Triệu quan nhân xin chữ ký.
Đào Quả Quả đứng bên dưới bệ cửa sổ giận tím mặt mày: “Ả đàn bà hư hỏng kia dám quyến rũ Thiên Kiều đại ca! Tư Lan đại ca, sao huynh không đuổi ả đi?”
Tư Lan chỉ biết nghẹn họng không nói nên lời.
Lúc đó Triệu quan nhân đang chỉ huy một đám tiểu yêu sửa sang lại đạo cụ, mồ hôi ròng ròng ướt đẫm cả người, một cái đuôi chuột thò ra khỏi vạt áo của lão. Trong hoàng lăng có rất nhiều bảo vật quý giá được tuẫn táng theo, những đạo cụ lão dùng để diễn kịch đều là hàng thật, lỡ không cẩn thận mà làm hư, chắc chắn tướng quân sẽ cắt đuôi lão cắm vào lỗ mũi cho mà xem.
“Cẩn thận một chút! Cái gương đồng tâm này mỏng manh lắm đấy!”
Thấy một tiểu yêu vấp cục đá lảo đảo, Triệu quan nhân hoảng hốt gào lên. Tiểu yêu kia nghe lão gào lại càng luống cuống, run rẩy làm rớt luôn. Chiếc gương đồng tâm lăn tròn trên mặt đất, quay quay mấy vòng đến bên chân Tân Mi, đập vào mắt cá chân nàng đau điếng.
“… Gương đồng?”
Tân Mi xoay người nhấc cái gương đồng rộng cả thước lên, mặt gương xù xì, xám xịt, không soi rõ mặt người.
“Có phải là bị rớt bể rồi hay không?” Nàng cầm nó đưa cho Lục Thiên Kiều.
Hắn chưa kịp đỡ tấm gương, đột nhiên trên mặt gương xám xịt phát ra ánh sáng trắng bạc rực rỡ, trong nháy mắt lại hóa thành từng đàn, từng đàn đom đóm bay ra tứ phía, mặt gương xù xì giờ đây đã biến thành bóng đêm thăm thẳm, bên trong phản chiếu hình ảnh một đôi tình nhân đang ôm hôn thắm thiết.
Đom đóm bay xung quanh hai người hệt như dòng suối trong vắt dưới đêm trăng, tỏa ánh sáng rực rỡ… Cảnh tượng như vậy nhìn sao cũng rung động lòng người.
Có điều… Có điều, hai người đang ôm chặt lấy nhau kia, nhìn giống hệt nàng và Lục Thiên Kiều, chao ôi!
Tân Mi nhìn đến độ ngây người ra.
Triệu quan nhân lại điên cuồng hét lên: “Gương đồng tâm, gương đồng tâm! Biết bao nhiêu năm rồi mới hiển linh! Ông trời thật có mắt! Chân mệnh thiên nữ của Tướng quân đang ở đây!”
Bầy yêu chỉ kịp “Ối” lên một tiếng rồi bùng nổ, Tư Lan không chịu nổi đả kích lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh.
Đôi tình nhân ôm hôn thắm thiết trên mặt gương nhanh chóng biến mất, Tân Mi cầm chiếc gương đồng tâm, do dự không biết có nên xem lại lần nữa hay không. Triệu quan nhân rưng rưng nước mắt, nhào tới túm tay áo nàng, giọng run run: “Cô nương, cô phải đối xử với tướng quân của bọn ta thật tốt nha…”
Gương đồng tâm bị Triệu quan nhân ném trên mặt đất, Lục Thiên Kiều tóm lấy Tân Mi vẫn không hiểu đầu đuôi ra sao, ngơ ngơ ngác ngác, xoay người bước đi.
“Xảy ra chuyện gì?” Nàng hỏi thật cẩn thận.
Gương mặt hắn không hề thay đổi, chỉ nói: “Quay về, đi ngủ!”
Tâm trạng của hắn hình như lại không tốt rồi… Tân Mi ngậm miệng, lần này nàng rất biết điều, không nói gì nữa.
***
Bắt đầu từ đêm đó, hình như tâm trạng của Lục Thiên Kiều không khá lên được chút nào, trước đây còn nói với nàng vài câu, bây giờ hắn coi nàng giống như không khí. Chẳng biết có chuyện gì mà hắn kêu mấy người đến Quy Hoa sảnh, không rõ là bàn tính mưu đồ bí mật gì, mà đem nàng cột vào cây cổ thụ bên ngoài.
Hôm nay trời nắng rất đẹp, Tân Mi ngồi phơi nắng trong sân, nhặt một hòn đá nhỏ ném vào cửa sổ Quy Hoa sảnh.
Cánh cửa sổ đột nhiên mở ra, Lục Thiên Kiều đứng cách đó rất xa, nhìn từ trên cao xuống, dáng vẻ nhẫn nhịn —— liếc nàng một cái.
Tân Mi vội vàng vẫy vẫy tay: “Ngươi bàn chuyện xong chưa?”
Nàng muốn ăn cơm, uống nước, đi ngoài, tắm gội …
“… Giữ im lặng.” Hắn đóng cửa sổ lại.
Nàng lại ném một cục đá nữa, chỉ nghe “Ầm” một tiếng trên cửa sổ, nhưng bên trong im lặng như tờ.
“A a, mấy ngày gần đây hình như Lục ca ca giận Tân cô nương?”
Phía sau có tiếng cười khẽ, Tân Mi quay đầu lại, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp mặc váy màu hồng phấn đứng dưới tàng cây, che miệng cười nhìn nàng.
“Cột bên gốc cây như thế này, giống cột chó ghê.” Cô nương kia cười đầy châm biếm.
Tân Mi cố gắng suy nghĩ lâu thật lâu, rốt cục cũng nhớ ra tên của cô ta: “Hồng Liên tỷ tỷ, mặc dù chỉ gặp tỷ tỷ một lần dưới gốc cây lần đó, nhưng ta cảm thấy tỷ tỷ thật ân cần và nhiệt tình, giống hệt cô cô của ta vậy đó.”
“Là Ánh Liên!”
Ánh Liên hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười tươi, vẫn không quên sờ sờ mặt, nàng … còn trẻ trung ngời ngời thế này? Sao lại giống cô cô của con bé kia được chứ?
Cũng có thể do tiểu nha đầu trước mặt nàng quá trẻ trung, mơn mởn, hai gò má căng tròn trắng như tuyết , khuôn mặt thanh tú thánh thiện, mang theo vẻ ngây thơ, hồn nhiên của thiếu nữ phàm trần vừa tròn mười mấy tuổi. Nữ yêu quái dù thế nào cũng không thể không có tà khí được. Ánh Liên không khỏi chán nản.
Huống chi, gương đồng tâm lại có thể phản chiếu bóng dáng con bé và Lục Thiên Kiều…
Ánh Liên khẽ thở dài, vừa hâm mộ, vừa phẫn nộ, lại có một chút thương hại.
“Thấy muội bị trói như vậy thật đáng thương, có muốn rời khỏi đây không?” Ánh Liên cười hỏi.
Muốn ! Tân Mi gật đầu lia lịa.
“Vậy, tỷ tỷ lén thả muội đi … Được không?”
Được! Tân Mi cảm động đến mức nước mắt nóng hổi tràn đầy hai mắt.
Ánh Liên hạ ống tay áo xuống, đặt lên thân cây, giương mắt nhìn Tân Mi khẽ mỉm cười, nụ cười đó vừa có sự đắc ý vừa có sự vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Muội hãy cầm đóa sen hồng phép thuật này của tỷ rời đi, phía Tây Bắc hoàng lăng có một con gấu yêu vốn là bạn tốt của tỷ, tạm thời muội hãy ở bên chỗ của y. Chờ mọi việc ổn ổn một chút, tỷ tỷ lại lén dẫn muội rời khỏi đây.”
Tân Mi cầm cành sen hồng trong tay, đi xa thật xa cũng không quên quay đầu lại nhìn, thấy Ánh Liên tỷ tỷ tốt bụng vẫn còn đứng tại chỗ vẫy tay chào tạm biệt nàng.
Sự thật là, nghe nói ở phía Tây Bắc hoàng lăng có một con gấu yêu rất nổi danh, những nữ yêu quái ở vùng xung quanh từ một đến một trăm tuổi nghe nhắc tới y đều sợ khiếp vía.
—— Đương nhiên, chuyện này Tân Mi hoàn toàn không biết, lúc này nàng đang ngồi bên đường, bứt cánh hoa của một đóa hoa dại.
“Về… Không về… Về… Không về…”
Đến cánh hoa cuối cùng, ông trời bảo nàng là: không về.
Tân Mi dụi mắt, đứng dậy tiếp tục đi.
Thu Nguyệt, thực xin lỗi, ta thực sự không phải là một cô chủ tốt … Ngươi phải cứng rắn chịu đựng, trước khi ta tìm được người cứu ngươi, ngàn vạn lần không được để trở thành bồ nông nướng nha!
Bây giờ, Tân Mi rất đau lòng, vừa lau nước mắt vừa theo hướng đóa sen hồng chỉ đi về phía trước.
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một gã mặc đồ đen to cao mập ú, hình như đang đằng vân bay qua, lúc lướt qua sát vai nàng, gã cúi đầu xem nàng, đột nhiên dừng lại.
“Tiểu cô nương, bị lạc đường sao?” Gã cao béo đó nở nụ cười hiền lành tươi rói.
Tân Mi không thèm ngẩng đầu lên: “Tránh ra! Tâm trạng của bà đang không tốt!”
“Sao lại dữ dằn như vậy!” Gã kia ngạc nhiên, tiếp tục cười hiền lành, “Chú đây rất thích tiểu cô nương đanh đá. Muốn đến thăm nhà chú hay không? Chú sẽ mua mứt hoa quả cho cô bé ăn.”
Tân Mi rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”
Ông chú quái lạ đó ra sức gật đầu: “Vô cùng chân thật luôn!”
“… Con muốn ăn thịt nướng, còn cháo nữa.”
“Có hết, có hết!” Ông chú quái lạ vui mừng khấp khởi kéo tiểu cô nương đi, đem nàng về nhà …
—— nghe nói con gấu yêu kia thích nhất là con gái xinh đẹp, chuyên dùng loại thủ đoạn hèn hạ là lôi kẹo mứt ra dụ dỗ những cô bé ngây thơ trong sáng.
Chỉ đơn giản thế mà đã dụ dỗ được tiểu nha đầu này rồi sao?
Ánh Liên chỉ cần dùng một chiêu đã xử lý xong tình địch và cái kẻ theo đuổi đáng ghét kia, cả người như nhẹ đi mười mấy cân, lúc ngủ trưa nằm hát khe khẽ bên bờ ao. Bất chợt, đột nhiên Đào Quả Quả nhảy từ trên ngọn cây xuống, cau mày nhìn nàng ta.
“Ánh Liên tỷ, sao tỷ có thể để cho một người trần mắt thịt như cô ta qua bên con gấu yêu đó chịu chết được chứ?”
Y đã nghe lén hết chuyện này, hành vi này hoàn toàn không thể chấp nhận được. Con gấu yêu khốn kiếp kia vừa háo sắc vừa thô lỗ, sức lực mạnh mẽ đến mức dọa chết người được, còn cố tình giả vờ bộ dạng phong lưu trang nhã, đám nữ yêu ở gần hoàng lăng thấy lão là tránh không kịp, thế mà Ánh Liên tỷ lại có thể đạp Tân Mi sang bên đó.
Ánh Liên chẳng hề ngạc nhiên, chỉ cười cười: “Đệ đã quên chuyện con bé đó đánh ngất đệ sao?”
Đào Quả Quả đỏ mặt: “Đây là chuyện khác, cô ả đánh đệ, cũng đúng … Trước đây là do lỗi của đệ, muốn cướp hồn phách của cô ta để tăng thêm công lực. Nhưng không giống với chuyện đẩy cô ta qua chỗ con gấu yêu kia, đó là hãm hại cô ta!”
Ánh Liên không cười nữa, lạnh lùng nói: “Bị người khác lừa chỉ chứng minh một điều đó là người bị lừa quá ngu xuẩn, con oắt đó lại làm gương đồng tâm hiển linh … Nực cười, ta mà thua con oắt con đó sao?”
“Ánh Liên tỷ!” Đào Quả Quả nóng nảy.
Ánh Liên vỗ vỗ gò má còn vẻ non nớt của y, nhảy vào trong hồ hóa thành một đóa sen hồng cực lớn.
“Quả Quả còn non nớt quá, phụ nữ khi gặp tình địch, biện pháp ác độc gì cũng có thể nghĩ ra được. Sau khi đệ trưởng thành, ngàn vạn lần không nên dính đến phụ nữ, cứ cùng em trai đệ cả đời bình an thanh thản mà sống thế thôi.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Tân Mi chống cằm, hơi bất lực hỏi: “Giam giữ ta cho đến chết sao?”
Lục Thiên Kiều đang nhẹ nhàng vuốt ve một miếng ngọc đa sắc, trầm mặc thật lâu sau đó mới nói: “Còn ba tháng nữa, trong ba tháng này ta phải bảo đảm chắc chắn hoàng lăng không xảy ra việc gì. Đến lúc đó nếu như … Ta vẫn còn sống, đương nhiên sẽ thả cô đi.”
Tân Mi hoảng sợ: “Vậy nếu ngươi chết?” Nàng sẽ bị giam ở hoàng lăng này đến lúc đói chết luôn sao?
Hắn không trả lời, chỉ cảm thấy tâm trạng hắn rất nặng nề, nhìn miếng ngọc đa sắc trong tay, ánh mắt thâm trầm.
Nàng đột nhiên nghĩ đến lần đó ở tửu lâu, Phó Cửu Vân nói hơn một nửa người của bộ tộc Chiến quỷ bị chết khi biến kiếp năm hai mươi lăm tuổi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nàng vốn chẳng biết. Mi Sơn đại nhân nói hắn là Chiến quỷ, cho nên … Hơn ba tháng nữa hắn đã tròn hai mươi lăm tuổi, chẳng lẽ phải chết sao?
Tân Mi lắc lắc đầu, vắt hết óc suy nghĩ: “Này, này, trời sẽ không tuyệt đường người … Ngươi đừng quá lo lắng, ngươi phải biết rằng chết cũng có rất nhiều kiểu chết, có người chết nhẹ như khói bụi, có người chết lại nặng như núi, ngươi phải cố gắng hết sức biến cái chết của mình nặng một chút …”
Ngón tay Lục Thiên Kiều chợt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn nàng, thăm dò: “… Cô đang an ủi ta?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Có thể nhìn ra nỗi khổ tâm của nàng, thực không đơn giản chút nào, “Nói không chừng ngày ngươi hai mươi lăm tuổi, chỉ ngủ một giấc rồi dậy, chẳng có chuyện gì cả! Đừng suy nghĩ quá nhiều!”
Hai câu này còn có vẻ giống một chút.
Hắn đứng dậy bước đến bên cửa sổ, đẩy ra, bên ngoài tiếng chiêng trống, đàn sáo náo nhiệt ập vào, trên sân khấu giữa ao đang diễn kịch, xem ra đêm nay Triệu quan nhân diễn kịch bản mới, bầy yêu ngồi thành từng nhóm cạnh bờ ao bô lô ba la không ngừng, vừa ngồi cắn hạt dưa vừa chỉ chỉ trỏ trỏ, thật vui vẻ, chẳng buồn cũng chẳng lo gì cả.
“Kịch rối?” Tân Mi bước qua nhìn, hai mắt chợt sáng lên, “Vở này ta chưa từng xem!”
***
Kịch bản của Triệu quan nhân xưa nay rất cảm động, diễn chưa được nửa, bên dưới khán đài đã nghe tiếng khóc rấm rứt vang lên tứ phía.
Đào Quả Quả trốn bên dưới bệ cửa sổ của Quy Hoa sảnh đánh cược với Tư Lan: ” Tình huống cẩu huyết (*) của Triệu quan nhân lần này đã dùng hết, vai chính chết cha chết mẹ, bạn bè tốt cũng chết nốt. Đệ thắng rồi, Tư Lan đại ca, huynh chung tiền cho đệ đi.”
* Tình huống quen thuộc lặp đi lặp lại.
Mặt mày Tư Lan đen như đít nồi, hậm hực rút ra một xâu tiền, trước đó Triệu quan nhân dám vỗ ngực bảo đảm rằng kịch bản mới lần này tuyệt đối khác biệt so với những kịch bản trước đó, ai biết đâu lão vẫn bổn cũ soạn lại, lần sau tốt nhất là không nên nghe lời ma quỷ của lão.
Đúng rồi, lần này lão dùng mười hai con rối do tướng quân làm trong lúc rảnh rỗi buồn chân buồn tay, kịch bản lần này lôi vào thứ tình yêu mãnh liệt như vậy, sẽ không làm cho tướng quân giận tím mặt chứ?
Tư Lan len lén xoay người lại nhìn, chỉ thấy tướng quân đứng trước cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong bĩnh tĩnh lại có chút bất đắc dĩ và trong bất đắc dĩ mang theo một chút vô thố, nhìn bên cạnh thấy Tân Mi cúi đầu khóc lóc nức nở.
“Hic … Quá cảm động… Quá kinh điển…”
Tân Mi dùng chiếc khăn tay che mặt lại, chiếc khăn đã ướt đẫm, còn có mấy giọt nước nhỏ tong tong xuống. Lục Thiên Kiều nhìn trái nhìn phải, do dự một lúc lâu, mới lấy khăn trong tay áo mình ra đưa cho nàng.
“… Thực sự hay đến vậy sao?” Hắn hỏi đầy nghi ngờ.
Nàng nhận lấy cái khăn tay xịt nước mũi một phát, đầy cả khăn, giọng nghẹn ngào: “Quá hay! Trước giờ ta chưa từng xem vở kịch nào cảm động lòng người đến vậy! Đặc biệt là mấy con rối kia, làm quá đẹp, sống động như thật.”
Nghe nói, mười hai con rối đó là do tướng quân làm, chao ôi… Con bé này thật tinh mắt.
“Thật không?” Sắc mặt Lục Thiên Kiều chợt dịu đi, hắn khẽ nói, “Đêm mai vẫn có kịch, cũng do những con rối này diễn.”
Tư Lan cứng ngắc cả người, rụt chân lui về, cố gắng tát mình một cái thật mạnh, vừa rồi nhất định là ảo giác? Đúng, không sai, là ảo giác, ảo giác…
Tân Mi khóc đến độ hai mắt đỏ như mắt thỏ, tha thiết nhìn Lục Thiên Kiều: “Ta có thể tìm Triệu quan nhân xin chữ ký được không? Và sư phụ làm con rối kia nữa.”
Lục Thiên Kiều chưa từng nhìn thấy đôi mắt thỏ vừa đáng yêu vừa thân thiết của nàng thế này bao giờ, khẽ ho một tiếng, kìm lòng không đặng nới sợi dây trói yêu ra mấy tấc, kéo nàng ra ngoài tìm Triệu quan nhân xin chữ ký.
Đào Quả Quả đứng bên dưới bệ cửa sổ giận tím mặt mày: “Ả đàn bà hư hỏng kia dám quyến rũ Thiên Kiều đại ca! Tư Lan đại ca, sao huynh không đuổi ả đi?”
Tư Lan chỉ biết nghẹn họng không nói nên lời.
Lúc đó Triệu quan nhân đang chỉ huy một đám tiểu yêu sửa sang lại đạo cụ, mồ hôi ròng ròng ướt đẫm cả người, một cái đuôi chuột thò ra khỏi vạt áo của lão. Trong hoàng lăng có rất nhiều bảo vật quý giá được tuẫn táng theo, những đạo cụ lão dùng để diễn kịch đều là hàng thật, lỡ không cẩn thận mà làm hư, chắc chắn tướng quân sẽ cắt đuôi lão cắm vào lỗ mũi cho mà xem.
“Cẩn thận một chút! Cái gương đồng tâm này mỏng manh lắm đấy!”
Thấy một tiểu yêu vấp cục đá lảo đảo, Triệu quan nhân hoảng hốt gào lên. Tiểu yêu kia nghe lão gào lại càng luống cuống, run rẩy làm rớt luôn. Chiếc gương đồng tâm lăn tròn trên mặt đất, quay quay mấy vòng đến bên chân Tân Mi, đập vào mắt cá chân nàng đau điếng.
“… Gương đồng?”
Tân Mi xoay người nhấc cái gương đồng rộng cả thước lên, mặt gương xù xì, xám xịt, không soi rõ mặt người.
“Có phải là bị rớt bể rồi hay không?” Nàng cầm nó đưa cho Lục Thiên Kiều.
Hắn chưa kịp đỡ tấm gương, đột nhiên trên mặt gương xám xịt phát ra ánh sáng trắng bạc rực rỡ, trong nháy mắt lại hóa thành từng đàn, từng đàn đom đóm bay ra tứ phía, mặt gương xù xì giờ đây đã biến thành bóng đêm thăm thẳm, bên trong phản chiếu hình ảnh một đôi tình nhân đang ôm hôn thắm thiết.
Đom đóm bay xung quanh hai người hệt như dòng suối trong vắt dưới đêm trăng, tỏa ánh sáng rực rỡ… Cảnh tượng như vậy nhìn sao cũng rung động lòng người.
Có điều… Có điều, hai người đang ôm chặt lấy nhau kia, nhìn giống hệt nàng và Lục Thiên Kiều, chao ôi!
Tân Mi nhìn đến độ ngây người ra.
Triệu quan nhân lại điên cuồng hét lên: “Gương đồng tâm, gương đồng tâm! Biết bao nhiêu năm rồi mới hiển linh! Ông trời thật có mắt! Chân mệnh thiên nữ của Tướng quân đang ở đây!”
Bầy yêu chỉ kịp “Ối” lên một tiếng rồi bùng nổ, Tư Lan không chịu nổi đả kích lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh.
Đôi tình nhân ôm hôn thắm thiết trên mặt gương nhanh chóng biến mất, Tân Mi cầm chiếc gương đồng tâm, do dự không biết có nên xem lại lần nữa hay không. Triệu quan nhân rưng rưng nước mắt, nhào tới túm tay áo nàng, giọng run run: “Cô nương, cô phải đối xử với tướng quân của bọn ta thật tốt nha…”
Gương đồng tâm bị Triệu quan nhân ném trên mặt đất, Lục Thiên Kiều tóm lấy Tân Mi vẫn không hiểu đầu đuôi ra sao, ngơ ngơ ngác ngác, xoay người bước đi.
“Xảy ra chuyện gì?” Nàng hỏi thật cẩn thận.
Gương mặt hắn không hề thay đổi, chỉ nói: “Quay về, đi ngủ!”
Tâm trạng của hắn hình như lại không tốt rồi… Tân Mi ngậm miệng, lần này nàng rất biết điều, không nói gì nữa.
***
Bắt đầu từ đêm đó, hình như tâm trạng của Lục Thiên Kiều không khá lên được chút nào, trước đây còn nói với nàng vài câu, bây giờ hắn coi nàng giống như không khí. Chẳng biết có chuyện gì mà hắn kêu mấy người đến Quy Hoa sảnh, không rõ là bàn tính mưu đồ bí mật gì, mà đem nàng cột vào cây cổ thụ bên ngoài.
Hôm nay trời nắng rất đẹp, Tân Mi ngồi phơi nắng trong sân, nhặt một hòn đá nhỏ ném vào cửa sổ Quy Hoa sảnh.
Cánh cửa sổ đột nhiên mở ra, Lục Thiên Kiều đứng cách đó rất xa, nhìn từ trên cao xuống, dáng vẻ nhẫn nhịn —— liếc nàng một cái.
Tân Mi vội vàng vẫy vẫy tay: “Ngươi bàn chuyện xong chưa?”
Nàng muốn ăn cơm, uống nước, đi ngoài, tắm gội …
“… Giữ im lặng.” Hắn đóng cửa sổ lại.
Nàng lại ném một cục đá nữa, chỉ nghe “Ầm” một tiếng trên cửa sổ, nhưng bên trong im lặng như tờ.
“A a, mấy ngày gần đây hình như Lục ca ca giận Tân cô nương?”
Phía sau có tiếng cười khẽ, Tân Mi quay đầu lại, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp mặc váy màu hồng phấn đứng dưới tàng cây, che miệng cười nhìn nàng.
“Cột bên gốc cây như thế này, giống cột chó ghê.” Cô nương kia cười đầy châm biếm.
Tân Mi cố gắng suy nghĩ lâu thật lâu, rốt cục cũng nhớ ra tên của cô ta: “Hồng Liên tỷ tỷ, mặc dù chỉ gặp tỷ tỷ một lần dưới gốc cây lần đó, nhưng ta cảm thấy tỷ tỷ thật ân cần và nhiệt tình, giống hệt cô cô của ta vậy đó.”
“Là Ánh Liên!”
Ánh Liên hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười tươi, vẫn không quên sờ sờ mặt, nàng … còn trẻ trung ngời ngời thế này? Sao lại giống cô cô của con bé kia được chứ?
Cũng có thể do tiểu nha đầu trước mặt nàng quá trẻ trung, mơn mởn, hai gò má căng tròn trắng như tuyết , khuôn mặt thanh tú thánh thiện, mang theo vẻ ngây thơ, hồn nhiên của thiếu nữ phàm trần vừa tròn mười mấy tuổi. Nữ yêu quái dù thế nào cũng không thể không có tà khí được. Ánh Liên không khỏi chán nản.
Huống chi, gương đồng tâm lại có thể phản chiếu bóng dáng con bé và Lục Thiên Kiều…
Ánh Liên khẽ thở dài, vừa hâm mộ, vừa phẫn nộ, lại có một chút thương hại.
“Thấy muội bị trói như vậy thật đáng thương, có muốn rời khỏi đây không?” Ánh Liên cười hỏi.
Muốn ! Tân Mi gật đầu lia lịa.
“Vậy, tỷ tỷ lén thả muội đi … Được không?”
Được! Tân Mi cảm động đến mức nước mắt nóng hổi tràn đầy hai mắt.
Ánh Liên hạ ống tay áo xuống, đặt lên thân cây, giương mắt nhìn Tân Mi khẽ mỉm cười, nụ cười đó vừa có sự đắc ý vừa có sự vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Muội hãy cầm đóa sen hồng phép thuật này của tỷ rời đi, phía Tây Bắc hoàng lăng có một con gấu yêu vốn là bạn tốt của tỷ, tạm thời muội hãy ở bên chỗ của y. Chờ mọi việc ổn ổn một chút, tỷ tỷ lại lén dẫn muội rời khỏi đây.”
Tân Mi cầm cành sen hồng trong tay, đi xa thật xa cũng không quên quay đầu lại nhìn, thấy Ánh Liên tỷ tỷ tốt bụng vẫn còn đứng tại chỗ vẫy tay chào tạm biệt nàng.
Sự thật là, nghe nói ở phía Tây Bắc hoàng lăng có một con gấu yêu rất nổi danh, những nữ yêu quái ở vùng xung quanh từ một đến một trăm tuổi nghe nhắc tới y đều sợ khiếp vía.
—— Đương nhiên, chuyện này Tân Mi hoàn toàn không biết, lúc này nàng đang ngồi bên đường, bứt cánh hoa của một đóa hoa dại.
“Về… Không về… Về… Không về…”
Đến cánh hoa cuối cùng, ông trời bảo nàng là: không về.
Tân Mi dụi mắt, đứng dậy tiếp tục đi.
Thu Nguyệt, thực xin lỗi, ta thực sự không phải là một cô chủ tốt … Ngươi phải cứng rắn chịu đựng, trước khi ta tìm được người cứu ngươi, ngàn vạn lần không được để trở thành bồ nông nướng nha!
Bây giờ, Tân Mi rất đau lòng, vừa lau nước mắt vừa theo hướng đóa sen hồng chỉ đi về phía trước.
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một gã mặc đồ đen to cao mập ú, hình như đang đằng vân bay qua, lúc lướt qua sát vai nàng, gã cúi đầu xem nàng, đột nhiên dừng lại.
“Tiểu cô nương, bị lạc đường sao?” Gã cao béo đó nở nụ cười hiền lành tươi rói.
Tân Mi không thèm ngẩng đầu lên: “Tránh ra! Tâm trạng của bà đang không tốt!”
“Sao lại dữ dằn như vậy!” Gã kia ngạc nhiên, tiếp tục cười hiền lành, “Chú đây rất thích tiểu cô nương đanh đá. Muốn đến thăm nhà chú hay không? Chú sẽ mua mứt hoa quả cho cô bé ăn.”
Tân Mi rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”
Ông chú quái lạ đó ra sức gật đầu: “Vô cùng chân thật luôn!”
“… Con muốn ăn thịt nướng, còn cháo nữa.”
“Có hết, có hết!” Ông chú quái lạ vui mừng khấp khởi kéo tiểu cô nương đi, đem nàng về nhà …
—— nghe nói con gấu yêu kia thích nhất là con gái xinh đẹp, chuyên dùng loại thủ đoạn hèn hạ là lôi kẹo mứt ra dụ dỗ những cô bé ngây thơ trong sáng.
Chỉ đơn giản thế mà đã dụ dỗ được tiểu nha đầu này rồi sao?
Ánh Liên chỉ cần dùng một chiêu đã xử lý xong tình địch và cái kẻ theo đuổi đáng ghét kia, cả người như nhẹ đi mười mấy cân, lúc ngủ trưa nằm hát khe khẽ bên bờ ao. Bất chợt, đột nhiên Đào Quả Quả nhảy từ trên ngọn cây xuống, cau mày nhìn nàng ta.
“Ánh Liên tỷ, sao tỷ có thể để cho một người trần mắt thịt như cô ta qua bên con gấu yêu đó chịu chết được chứ?”
Y đã nghe lén hết chuyện này, hành vi này hoàn toàn không thể chấp nhận được. Con gấu yêu khốn kiếp kia vừa háo sắc vừa thô lỗ, sức lực mạnh mẽ đến mức dọa chết người được, còn cố tình giả vờ bộ dạng phong lưu trang nhã, đám nữ yêu ở gần hoàng lăng thấy lão là tránh không kịp, thế mà Ánh Liên tỷ lại có thể đạp Tân Mi sang bên đó.
Ánh Liên chẳng hề ngạc nhiên, chỉ cười cười: “Đệ đã quên chuyện con bé đó đánh ngất đệ sao?”
Đào Quả Quả đỏ mặt: “Đây là chuyện khác, cô ả đánh đệ, cũng đúng … Trước đây là do lỗi của đệ, muốn cướp hồn phách của cô ta để tăng thêm công lực. Nhưng không giống với chuyện đẩy cô ta qua chỗ con gấu yêu kia, đó là hãm hại cô ta!”
Ánh Liên không cười nữa, lạnh lùng nói: “Bị người khác lừa chỉ chứng minh một điều đó là người bị lừa quá ngu xuẩn, con oắt đó lại làm gương đồng tâm hiển linh … Nực cười, ta mà thua con oắt con đó sao?”
“Ánh Liên tỷ!” Đào Quả Quả nóng nảy.
Ánh Liên vỗ vỗ gò má còn vẻ non nớt của y, nhảy vào trong hồ hóa thành một đóa sen hồng cực lớn.
“Quả Quả còn non nớt quá, phụ nữ khi gặp tình địch, biện pháp ác độc gì cũng có thể nghĩ ra được. Sau khi đệ trưởng thành, ngàn vạn lần không nên dính đến phụ nữ, cứ cùng em trai đệ cả đời bình an thanh thản mà sống thế thôi.”
/54
|