Ông An và bà An nghe An Cẩm Y nói xong đều sửng sốt.
Bà An lên tiếng trước: “Y Y à, con đã làm gì, hai đứa thân thiết như thế, tại sao lại chia tay?”
“Mẹ à, ở bên nhau quá lâu sẽ biết được tính xấu của người ta.” An Cẩm Y ngây ngô cười, “Hai đứa tụi con cảm thấy không hợp nhau nữa thì chia tay. Mẹ không cần lo lắng cho con đâu.”
Bà An cảm thấy sắc mặt con gái không được tốt, giống như những lời nói ra khiến cô không thoải mái, rất muốn an ủi cô con gái vài câu nhưng thấy ông An nháy mắt với mình nên lại thôi.
Ông An nhìn con gái, cười cười: “Y Y à, công việc của con thế nào rồi? Mọi chuyện vẫn tốt chứ?”
Nghe ba nói xong, An Cẩm Y liền nhớ tới bà trưởng phòng hơn bốn mươi tuổi ở công ty: “Sao tốt được ba à? Trưởng phòng của con, ba không biết đâu, bà ấy đang ở thời kỳ tiền mãn kinh, nếu bà ấy không tìm con gây rối thì con thật lòng cảm tạ Trời Phật!”
Ông An khuyên nhủ: “Sao con lại nói về người ta như vậy? Dù cho có chuyện gì đi nữa thì bà ấy vẫn là cấp trên của con, chắc chắn bà ấy không phải là người vô duyên vô cớ gây khó dễ cho con. Y Y, nếu con chăm chỉ làm việc, thì dù bà ấy có bới lông tìm vết cũng không thể bắt nạt con được, không phải vậy sao?”
An Cẩm Y nghe ba nói xong, gục gặc đầu, cảm thấy nên nghe lời ông: “Ba, con biết rồi ạ, con sẽ không để cảm xúc xen vào chuyện công việc nữa đâu ba.”
Ông An mừng rỡ cười.
Ăn xong bữa tối, cả nhà ăn món tráng miệng, xem TV một lát rồi về phòng riêng.
Lúc bước vào phòng, bà An đóng cửa lại, hỏi ông An đang ngồi trên giường: “Khải Thành, sao lúc nãy ông không để tôi hỏi chuyện con bé Y Y? Ông không nhìn thấy vẻ mặt của nó à, làm sao không có chuyện gì được, tôi chắc chắn những gì con bé nói đều không đúng sự thật”.
An Khải Thành là tên của ông An.
Ông An nghe bà An nói xong, gấp cuốn kinh, đáp lại: “Ngọc Đình, bà cũng thấy tâm trạng con bé không được vui rồi đấy, còn muốn tra hỏi nó làm gì? Y Y không định nói dối tôi và bà đâu, chẳng qua con bé không muốn để tôi và bà phải lo lắng, bà ép con làm gì?”
Bà An ngồi xuống bên cạnh ông An, tiếp lời: “Ôn gnói cũng phải, nhưng nếu không biết được rốt cục đã có chuyện gì xảy ra thì làm sao an ủi được con bé? Y Y từ nhỏ đến lớn đều không muốn để hai chúng ta lo lắng cho nó, nhưng nếu con bé cứ giữ chặt trong lòng như vậy tôi càng lo hơn.”
Ông An không đồng tình với cách nghĩ của bà An, “Y Y nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, sao bà không để con tự quyết định chuyện của nó?”
“Không được, Y Y là con gái của chúng ta, tôi không thể để nó tự quyết định mọi chuyện?” Bà An ngồi bật dậy, “Ngay ngày mai tôi sẽ gọi điện hỏi người ta về cái hội Làm quen gì đó, xếp cho Y Y một chỗ để con bé có thể gặp được chàng trai tốt nào đấy!”
Ông An vội nói: “Bà đừng có bắt buộc con bé, đến lúc nó tức giận, bà nói gì nó cũng không nghe theo đâu”.
Bà An đáp lạo: “Ông thì biết cái gì? Tôi sẽ giúp nó gạt hết những nỗi buồn thất tình. Để nó đi coi mặt không chừng sẽ gặp được người đàn ông đích thực muốn lấy nó làm vợ. Chuyện này có thể gọi là một mũi tên trúng hai đích!”
Ông An nhìn thấy vẻ mặt phấn chấn của bà An liền không nói gì nữa mà chỉ thở dài: Y Y à, con tự cầu phúc đi con à.
Trong một căn phòng khác, An Cẩm Y đang ngồi lướt web, cô không hề biết rằng mình sắp được mẹ sắp xếp một buổi đi xem mặt.
Thứ hai là ngày đầu tuần và cũng là ngày bắt đầu chuỗi ác mộng với cô nhân viên văn phòng.
Vừa mới đến công ty, An Cẩm Y đã bị trưởng phòng gọi vào trong phòng làm việc.
Nửa tiếng sau, An Cẩm Y mới đẩy cửa bước ra ngoài. Đồng nghiệp Tô Tình lại gần hỏi: “Cẩm Y, bà ta tìm cậu làm gì vậy?”
“Khỉ thật.” An Cẩm Y uể oải ngồi xuống ghế. “Chị Lưu muốn nghỉ việc để sinh con. Bà ấy liền giao hết công việc của chị Lưu cho tớ. Nhưng công việc của tớ còn đang chất đống đây này.”
Tô Tình đồng tình cười nói: “Chắc là bà ấy coi trọng năng lực của cậu nhưng như vậy thì có hơi quá đáng, cậu đâu phải siêu nhân?”
An Cẩm Y nghe thế, liền bĩu môi, cắm mặt vào đống tài liệu.
Buổi tối, An Cẩm Y trở về nhà.
Bà An rót cho cô một ly trà cười hỏi: “Y Y, ngày mai con rảnh không?”
“Có ạ”. An Cẩm Y mệt mỏi dựa người vào sofa.
Bà An ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: “Tối mai, có hội những người trẻ như con tụ tập đấy, con đi đi!”
An Cẩm Y nhìn thấy ẩn sau nụ cười tươi rói của mẹ có mùi của một âm mưu đen tối nào đó, liền cười nói: “Mẹ à, con bận trăm công nghìn việc, không có thời gian rồi.”
Bà An nghe An Cẩm Y nói như vậy liền cau mày: “Chỉ là một buổi gặp mặt thôi mà, không mất nhiều thời gian đâu.”
An Cẩm Y nhìn ông An tìm kiếm sự giúp đỡ thì chỉ nghe ông An ho khan vài tiếng rồi nói: “Mẹ con đã nói như vậy thì con nên đi đi.”
Nếu ông An đã nói như vậy thì An Cẩm Y hết cách, bà An cười tươi rói: “Tối mai 6:30 ở KTV Bình An, phòng 3019 tầng 3 con nhá!” Nói xong, bà liếc mắt nhìn An Cẩm Y, nghiêm mặt: “Con nhất định phải đi, không đi không được, nghe rõ chưa?”
An Cẩm Y gật gật đầu, khóc không ra nước mắt.
Trong một căn hộ đơn giản, có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Người đàn ông nhìn màn hình điện thoại rồi nhấc máy: “Thưa ba, trễ thế này ba gọi con có chuyện gì vậy?”
Trong điện thoại phát ra một giọng nói: “Mộ Phong, tối mai con rảnh không?”
“Có, ba có việc tìm con à?” Thẩm Mộ Phong đáp lại.
Thẩm Niệm Phương nói: “Mẹ con luôn quan tâm tới con đó, bà ấy nghe nói tối mai hội độc thân tổ chức gặp mặt, muốn nhờ ta nói với con một tiếng.”
Thẩm Mộ Phong im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Ba, con biết rồi.”
“Ta không cần biết thế nào, ngày mai con phải đi đến đó, 6 giờ rưỡi ở KTV Bình An”. Thẩm Niệm Phương nhấn mạnh trong điện thoại. “Đừng để mẹ của mày phí công vô ích.”
Im lặng một lúc, Thẩm Mộ Phong thở dài rồi trả lời: “Vâng, con biết rồi. Ngày mai con sẽ đi!”
Thẩm Niệm Phương cười hài lòng: “Cứ vậy đi, không có chuyện gì nữa, ta cúp máy đây!”
“Vâng, thưa ba, ba nghỉ sớm đi!”. Nói xong, Thẩm Mộ Phong tắt điện thoại.
Anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng lạnh lẽo, cười khẩy một cái, rồi ngồi trên ghế sofa suy nghĩ: Có lẽ mình nên tìm ai đó kết hôn thôi…
Bà An lên tiếng trước: “Y Y à, con đã làm gì, hai đứa thân thiết như thế, tại sao lại chia tay?”
“Mẹ à, ở bên nhau quá lâu sẽ biết được tính xấu của người ta.” An Cẩm Y ngây ngô cười, “Hai đứa tụi con cảm thấy không hợp nhau nữa thì chia tay. Mẹ không cần lo lắng cho con đâu.”
Bà An cảm thấy sắc mặt con gái không được tốt, giống như những lời nói ra khiến cô không thoải mái, rất muốn an ủi cô con gái vài câu nhưng thấy ông An nháy mắt với mình nên lại thôi.
Ông An nhìn con gái, cười cười: “Y Y à, công việc của con thế nào rồi? Mọi chuyện vẫn tốt chứ?”
Nghe ba nói xong, An Cẩm Y liền nhớ tới bà trưởng phòng hơn bốn mươi tuổi ở công ty: “Sao tốt được ba à? Trưởng phòng của con, ba không biết đâu, bà ấy đang ở thời kỳ tiền mãn kinh, nếu bà ấy không tìm con gây rối thì con thật lòng cảm tạ Trời Phật!”
Ông An khuyên nhủ: “Sao con lại nói về người ta như vậy? Dù cho có chuyện gì đi nữa thì bà ấy vẫn là cấp trên của con, chắc chắn bà ấy không phải là người vô duyên vô cớ gây khó dễ cho con. Y Y, nếu con chăm chỉ làm việc, thì dù bà ấy có bới lông tìm vết cũng không thể bắt nạt con được, không phải vậy sao?”
An Cẩm Y nghe ba nói xong, gục gặc đầu, cảm thấy nên nghe lời ông: “Ba, con biết rồi ạ, con sẽ không để cảm xúc xen vào chuyện công việc nữa đâu ba.”
Ông An mừng rỡ cười.
Ăn xong bữa tối, cả nhà ăn món tráng miệng, xem TV một lát rồi về phòng riêng.
Lúc bước vào phòng, bà An đóng cửa lại, hỏi ông An đang ngồi trên giường: “Khải Thành, sao lúc nãy ông không để tôi hỏi chuyện con bé Y Y? Ông không nhìn thấy vẻ mặt của nó à, làm sao không có chuyện gì được, tôi chắc chắn những gì con bé nói đều không đúng sự thật”.
An Khải Thành là tên của ông An.
Ông An nghe bà An nói xong, gấp cuốn kinh, đáp lại: “Ngọc Đình, bà cũng thấy tâm trạng con bé không được vui rồi đấy, còn muốn tra hỏi nó làm gì? Y Y không định nói dối tôi và bà đâu, chẳng qua con bé không muốn để tôi và bà phải lo lắng, bà ép con làm gì?”
Bà An ngồi xuống bên cạnh ông An, tiếp lời: “Ôn gnói cũng phải, nhưng nếu không biết được rốt cục đã có chuyện gì xảy ra thì làm sao an ủi được con bé? Y Y từ nhỏ đến lớn đều không muốn để hai chúng ta lo lắng cho nó, nhưng nếu con bé cứ giữ chặt trong lòng như vậy tôi càng lo hơn.”
Ông An không đồng tình với cách nghĩ của bà An, “Y Y nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, sao bà không để con tự quyết định chuyện của nó?”
“Không được, Y Y là con gái của chúng ta, tôi không thể để nó tự quyết định mọi chuyện?” Bà An ngồi bật dậy, “Ngay ngày mai tôi sẽ gọi điện hỏi người ta về cái hội Làm quen gì đó, xếp cho Y Y một chỗ để con bé có thể gặp được chàng trai tốt nào đấy!”
Ông An vội nói: “Bà đừng có bắt buộc con bé, đến lúc nó tức giận, bà nói gì nó cũng không nghe theo đâu”.
Bà An đáp lạo: “Ông thì biết cái gì? Tôi sẽ giúp nó gạt hết những nỗi buồn thất tình. Để nó đi coi mặt không chừng sẽ gặp được người đàn ông đích thực muốn lấy nó làm vợ. Chuyện này có thể gọi là một mũi tên trúng hai đích!”
Ông An nhìn thấy vẻ mặt phấn chấn của bà An liền không nói gì nữa mà chỉ thở dài: Y Y à, con tự cầu phúc đi con à.
Trong một căn phòng khác, An Cẩm Y đang ngồi lướt web, cô không hề biết rằng mình sắp được mẹ sắp xếp một buổi đi xem mặt.
Thứ hai là ngày đầu tuần và cũng là ngày bắt đầu chuỗi ác mộng với cô nhân viên văn phòng.
Vừa mới đến công ty, An Cẩm Y đã bị trưởng phòng gọi vào trong phòng làm việc.
Nửa tiếng sau, An Cẩm Y mới đẩy cửa bước ra ngoài. Đồng nghiệp Tô Tình lại gần hỏi: “Cẩm Y, bà ta tìm cậu làm gì vậy?”
“Khỉ thật.” An Cẩm Y uể oải ngồi xuống ghế. “Chị Lưu muốn nghỉ việc để sinh con. Bà ấy liền giao hết công việc của chị Lưu cho tớ. Nhưng công việc của tớ còn đang chất đống đây này.”
Tô Tình đồng tình cười nói: “Chắc là bà ấy coi trọng năng lực của cậu nhưng như vậy thì có hơi quá đáng, cậu đâu phải siêu nhân?”
An Cẩm Y nghe thế, liền bĩu môi, cắm mặt vào đống tài liệu.
Buổi tối, An Cẩm Y trở về nhà.
Bà An rót cho cô một ly trà cười hỏi: “Y Y, ngày mai con rảnh không?”
“Có ạ”. An Cẩm Y mệt mỏi dựa người vào sofa.
Bà An ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: “Tối mai, có hội những người trẻ như con tụ tập đấy, con đi đi!”
An Cẩm Y nhìn thấy ẩn sau nụ cười tươi rói của mẹ có mùi của một âm mưu đen tối nào đó, liền cười nói: “Mẹ à, con bận trăm công nghìn việc, không có thời gian rồi.”
Bà An nghe An Cẩm Y nói như vậy liền cau mày: “Chỉ là một buổi gặp mặt thôi mà, không mất nhiều thời gian đâu.”
An Cẩm Y nhìn ông An tìm kiếm sự giúp đỡ thì chỉ nghe ông An ho khan vài tiếng rồi nói: “Mẹ con đã nói như vậy thì con nên đi đi.”
Nếu ông An đã nói như vậy thì An Cẩm Y hết cách, bà An cười tươi rói: “Tối mai 6:30 ở KTV Bình An, phòng 3019 tầng 3 con nhá!” Nói xong, bà liếc mắt nhìn An Cẩm Y, nghiêm mặt: “Con nhất định phải đi, không đi không được, nghe rõ chưa?”
An Cẩm Y gật gật đầu, khóc không ra nước mắt.
Trong một căn hộ đơn giản, có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Người đàn ông nhìn màn hình điện thoại rồi nhấc máy: “Thưa ba, trễ thế này ba gọi con có chuyện gì vậy?”
Trong điện thoại phát ra một giọng nói: “Mộ Phong, tối mai con rảnh không?”
“Có, ba có việc tìm con à?” Thẩm Mộ Phong đáp lại.
Thẩm Niệm Phương nói: “Mẹ con luôn quan tâm tới con đó, bà ấy nghe nói tối mai hội độc thân tổ chức gặp mặt, muốn nhờ ta nói với con một tiếng.”
Thẩm Mộ Phong im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Ba, con biết rồi.”
“Ta không cần biết thế nào, ngày mai con phải đi đến đó, 6 giờ rưỡi ở KTV Bình An”. Thẩm Niệm Phương nhấn mạnh trong điện thoại. “Đừng để mẹ của mày phí công vô ích.”
Im lặng một lúc, Thẩm Mộ Phong thở dài rồi trả lời: “Vâng, con biết rồi. Ngày mai con sẽ đi!”
Thẩm Niệm Phương cười hài lòng: “Cứ vậy đi, không có chuyện gì nữa, ta cúp máy đây!”
“Vâng, thưa ba, ba nghỉ sớm đi!”. Nói xong, Thẩm Mộ Phong tắt điện thoại.
Anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng lạnh lẽo, cười khẩy một cái, rồi ngồi trên ghế sofa suy nghĩ: Có lẽ mình nên tìm ai đó kết hôn thôi…
/29
|