Editor: Bơ
Nghe được cái tên đó, Lâm Mộng Hiểu phun luôn ngụm rượu trong miệng.
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ…” Lâm Mộng Hiểu rút ngay một tờ giấy ăn che miệng, “Khụ khụ… Nó … Khụ khụ khụ khụ… Không thể tin được… Khụ khụ khụ…”
An Cẩm Y nhếch môi cười: “Sao vậy? Cậu không tin hả? Thực ra, tớ cũng không thể tin được…. Cậu nói thử xem, tình bạn giữa tớ và cô ta tốt như vậy, vậy mà cô ta lại làm thế với tớ?”
Lâm Mộng Hiểu gục gặc đầu nhưng vẻ mặt vẫn không thể tin được: “”Y Y, cậu chắc chắn chứ? Có nhầm lẫn gì không?”
An Cẩm Y vừa cười vừa phóng ánh mắt sắc lẹm: “Tớ cũng không thể tin được, nhưng đó là sự thật. Hiểu Hiểu à, cậu nói xem, sao tình tiết li kỳ như trên phim lại xảy ra với tớ chứ?”
Lâm Mộng Hiểu nhìn vẻ mặt đau khổ của An Cẩm Y, không biết nên an ủi cô như thế nào, thực ra, ban đầu cô không thích Lưu Hạo Dương. Anh ta tự xem mình là nhị thiếu gia của một gia đình khá giả. Anh ta có vẻ ngoài điển trai sáng chói, lúc còn đi học khá nổi bật, nhưng Lâm Mộng Hiểu không có cảm tình với anh ta, cảm thấy gã này giống một tay công tử ăn chơi.
Nhưng nhìn bộ dạng của An Cẩm Y lúc này, cô cảm thấy không đành lòng, chỉ có thể an ủi rằng: “Y Y, cậu đừng đau lòng vì anh ta, Lưu Hạo Dương là một kẻ trăng hoa, gã ta có gì tốt chứ? Trên phim truyền hình chẳng phải nữ chính đều gặp rất nhiều anh chàng đẹp trai tài giỏi sao? Biết đâu chẳng bao lâu nữa cậu sẽ gặp chàng hoàng tử bạch mã của đời cậu thì sao?”
Uống xong ly rượu, cô liếc mắt nhìn An Cẩm Y thì thấy cô nàng gục mặt xuống bàn ngủ khì.
Lâm Mộng Hiểu nhẹ nhàng lay Cẩm Y dậy: “Này Y Y, cậu dậy đi… Này, An Cẩm Y…” Nhưng người đang say rượu không thể có nổi một chút tỉnh táo nào, Lâm Cẩm Y mấp máy môi nghĩ ngợi, cô không ngờ tửu lượng của An Cẩm Y lại kém như vậy, thế mà lúc đến lại còn lớn tiếng gọi 12 chai rượu.
Lâm Mộng Hiểu không còn cách nào khác, đành phải cầm khăn choàng, mũ, gọi một chiếc taxi đưa An Cẩm Y về phòng trọ của mình.
Sau đó cô gọi về nhà cho ba mẹ An Cẩm Y nói rằng con gái họ sẽ ngủ lại nhà cô một đêm để ba mẹ An Cẩm Y không phải lo lắng.
Nhìn An Cẩm Y đang ngủ say trên giường, Lâm Mộng Hiểu thở dài, tắm táp qua loa rồi nằm xuống giường đánh một giấc.
Lúc này phố xá về đêm, hàng vạn ngôi nhà sáng đèn.
“Thưa ba, con đã về.” Người đàn ông bước vào cửa, đặt lẵng hoa quả xuống sàn.
“Ừm.” Một người đàn ông đi từ trong phòng ra, cười nói. “Mộ Phong, khuya rồi sao con còn đến đây?”
Thẩm Mộ Phong cười nói: “Không sao thưa ba. Hết giờ làm việc, trên đường về nhà nhìn thấy dưa hấu và cam rất ngon nên con mua về biếu ba.”
Lúc này, trong phòng lại có một người nữa bước ra nhìn lẵng hoa quả vẻ mặt tươi cười: “Mộ Phong, con tới nhà chơi là được rồi bày vẽ làm gì?”
Thẩm Mộ Phong gật đầu chào, hỏi thăm xã giao: “Dì vẫn chưa ngủ ạ?
“Ừm, ba của con bật đèn đọc sách sao dì ngủ được?” Người phụ nữ mỉm cười.
Thẩm Niệm Phương ngồi xuống ghế, mở miệng chậm rãi nói: “Mộ Phong này, con đã ba mươi tuổi đầu rồi đó, chuyện vợ con của con tính sao? Con đã có bạn gái chưa? Nếu có rồi thì hãy dẫn con bé về nhà cho ta và dì con gặp mặt, con đến tuổi lấy vợ rồi đấy…”
Người phụ nữ ngồi bên cạnh chen vào: “Đúng vậy, Mộ Phong à, nếu như con vẫn chưa có bạn gái, dì sẽ nhờ người mai mối cho con. Dì có đứa cháu con một người họ hàng xa, ngoại hình cũng được lắm, đang du học nước ngoài, khi nào có dịp, dì sắp xếp cho hai đứa gặp nhau, con thấy sao?”
“Không cần đâu dì, chuyện này con tự lo được. “ Thẩm Mộ Phong nghe vậy, nhẹ nhàng từ chối.
Thẩm Niệm Phương sắc mặt tối sầm, lớn tiếng: “Mộ Phong, thái độ của mày thế này là sao? Mẹ mày cũng là muốn tốt cho mày…”
Không để cho Thẩm Niệm Phương nói hết câu, người phụ nữ cắt ngang, cười nhỏ nhẹ: “Được rồi, Niệm Phương, thằng bé vất vả đến đây thăm mình, anh đừng trách mắng con nữa.”
Thẩm Mộ Phong khẽ nhíu mày, đứng dậy, nói: “Giờ không còn sớm nữa, thưa ba, con xin phép ra về để ba và dì nghỉ ngơi.”
Thẩm Niệm Phương đang bực dọc, nghe con trai nói vậy liền lên tiếng: “Đã thế mày cứ về nhà đi.”
“Vâng, vậy con xin phép, ba không cần phải tiễn con đâu.” Nghe vậy, Thẩm Mộ Phong cũng không muốn ở lại lâu, nói lời chào ngắn gọn sau đó rời khỏi phòng khách, đến một ngụm trà anh cũng không uống.
Mùa đông, đường phố vắng vẽ, lác đác vào chiếc xe qua lại, nhưng con đường được chiếu rọi thứ ánh sáng vàng phần nào sưởi ấm được cái rét gắt gao của thời tiết.
Bước vào trong căn phòng quạnh quẽ, Thẩm Mộ Phong bật điện, căn phòng với những bức tường trắng bỗng chốc sáng choang bởi thứ ánh sáng màu trắng.
Thẩm Mộ Phong cởi áo khoác, pha một ly mì, bật TV, trong căn phòng trống trải, âm thanh của những đoạn quảng cáo khiến anh thấy chán, Thẩm Mộ Phong nghĩ, hay là anh nên đổi các bóng điện chiếu ánh sáng vàng để căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Rồi anh phì cười, cắm cúi ăn, sau đó bấm nút chuyển kênh thấy không có kênh nào hay liền tắt TV, tắm rửa đi ngủ.
Ở thành phố này, hầu hết những người độc thân đều cảm thấy rất cô đơn, và họ không thể biết được khi nào bản thân mới tìm được một nửa còn lại.
Sáng sớm, ánh mặt trời len lỏi qua rèm cửa chiếu xuống giường, người con gái nằm trên giường cảm thấy đầu óc choáng váng, nằm lật người lại thì nhìn thấy đồng hồ chỉ tám giờ sáng. Cô cảm thấy khó chịu, lúc lắc đầu rồi đột ngột sực nhớ ra, ngồi bật dậy, cuống cuồng tìm giày, miệng rên rỉ: “Xong rồi, xong rồi, trễ giờ rồi, bà già tiền mãn kinh chắc chắn sẽ không tha cho mình…”
Người con gái khác trùm chăn nằm trên giường bị đánh thức liền tung chăng ra tức giận nói: “An Cẩm Y, cậu dậy thì dậy đi còn la lối om xòm!”
Lúc này An Cẩm Y mới nhận ra trên giường còn có một người nữa, liền la lớn: “Trời ơi, Hiểu Hiểu, tớ muộn rồi, tại sao cậu không đặt báo thức hả?”
Lâm Mộng Hiểu bước xuống giường, cô vẫn còn cảm thấy rất bực mình: “Cô Hai à, bữa nay Chủ Nhật mà, cậu bị muộn giờ làm hả? Mới sáng sớm đã phát bệnh thần kinh rồi.”
Nghe được cái tên đó, Lâm Mộng Hiểu phun luôn ngụm rượu trong miệng.
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ…” Lâm Mộng Hiểu rút ngay một tờ giấy ăn che miệng, “Khụ khụ… Nó … Khụ khụ khụ khụ… Không thể tin được… Khụ khụ khụ…”
An Cẩm Y nhếch môi cười: “Sao vậy? Cậu không tin hả? Thực ra, tớ cũng không thể tin được…. Cậu nói thử xem, tình bạn giữa tớ và cô ta tốt như vậy, vậy mà cô ta lại làm thế với tớ?”
Lâm Mộng Hiểu gục gặc đầu nhưng vẻ mặt vẫn không thể tin được: “”Y Y, cậu chắc chắn chứ? Có nhầm lẫn gì không?”
An Cẩm Y vừa cười vừa phóng ánh mắt sắc lẹm: “Tớ cũng không thể tin được, nhưng đó là sự thật. Hiểu Hiểu à, cậu nói xem, sao tình tiết li kỳ như trên phim lại xảy ra với tớ chứ?”
Lâm Mộng Hiểu nhìn vẻ mặt đau khổ của An Cẩm Y, không biết nên an ủi cô như thế nào, thực ra, ban đầu cô không thích Lưu Hạo Dương. Anh ta tự xem mình là nhị thiếu gia của một gia đình khá giả. Anh ta có vẻ ngoài điển trai sáng chói, lúc còn đi học khá nổi bật, nhưng Lâm Mộng Hiểu không có cảm tình với anh ta, cảm thấy gã này giống một tay công tử ăn chơi.
Nhưng nhìn bộ dạng của An Cẩm Y lúc này, cô cảm thấy không đành lòng, chỉ có thể an ủi rằng: “Y Y, cậu đừng đau lòng vì anh ta, Lưu Hạo Dương là một kẻ trăng hoa, gã ta có gì tốt chứ? Trên phim truyền hình chẳng phải nữ chính đều gặp rất nhiều anh chàng đẹp trai tài giỏi sao? Biết đâu chẳng bao lâu nữa cậu sẽ gặp chàng hoàng tử bạch mã của đời cậu thì sao?”
Uống xong ly rượu, cô liếc mắt nhìn An Cẩm Y thì thấy cô nàng gục mặt xuống bàn ngủ khì.
Lâm Mộng Hiểu nhẹ nhàng lay Cẩm Y dậy: “Này Y Y, cậu dậy đi… Này, An Cẩm Y…” Nhưng người đang say rượu không thể có nổi một chút tỉnh táo nào, Lâm Cẩm Y mấp máy môi nghĩ ngợi, cô không ngờ tửu lượng của An Cẩm Y lại kém như vậy, thế mà lúc đến lại còn lớn tiếng gọi 12 chai rượu.
Lâm Mộng Hiểu không còn cách nào khác, đành phải cầm khăn choàng, mũ, gọi một chiếc taxi đưa An Cẩm Y về phòng trọ của mình.
Sau đó cô gọi về nhà cho ba mẹ An Cẩm Y nói rằng con gái họ sẽ ngủ lại nhà cô một đêm để ba mẹ An Cẩm Y không phải lo lắng.
Nhìn An Cẩm Y đang ngủ say trên giường, Lâm Mộng Hiểu thở dài, tắm táp qua loa rồi nằm xuống giường đánh một giấc.
Lúc này phố xá về đêm, hàng vạn ngôi nhà sáng đèn.
“Thưa ba, con đã về.” Người đàn ông bước vào cửa, đặt lẵng hoa quả xuống sàn.
“Ừm.” Một người đàn ông đi từ trong phòng ra, cười nói. “Mộ Phong, khuya rồi sao con còn đến đây?”
Thẩm Mộ Phong cười nói: “Không sao thưa ba. Hết giờ làm việc, trên đường về nhà nhìn thấy dưa hấu và cam rất ngon nên con mua về biếu ba.”
Lúc này, trong phòng lại có một người nữa bước ra nhìn lẵng hoa quả vẻ mặt tươi cười: “Mộ Phong, con tới nhà chơi là được rồi bày vẽ làm gì?”
Thẩm Mộ Phong gật đầu chào, hỏi thăm xã giao: “Dì vẫn chưa ngủ ạ?
“Ừm, ba của con bật đèn đọc sách sao dì ngủ được?” Người phụ nữ mỉm cười.
Thẩm Niệm Phương ngồi xuống ghế, mở miệng chậm rãi nói: “Mộ Phong này, con đã ba mươi tuổi đầu rồi đó, chuyện vợ con của con tính sao? Con đã có bạn gái chưa? Nếu có rồi thì hãy dẫn con bé về nhà cho ta và dì con gặp mặt, con đến tuổi lấy vợ rồi đấy…”
Người phụ nữ ngồi bên cạnh chen vào: “Đúng vậy, Mộ Phong à, nếu như con vẫn chưa có bạn gái, dì sẽ nhờ người mai mối cho con. Dì có đứa cháu con một người họ hàng xa, ngoại hình cũng được lắm, đang du học nước ngoài, khi nào có dịp, dì sắp xếp cho hai đứa gặp nhau, con thấy sao?”
“Không cần đâu dì, chuyện này con tự lo được. “ Thẩm Mộ Phong nghe vậy, nhẹ nhàng từ chối.
Thẩm Niệm Phương sắc mặt tối sầm, lớn tiếng: “Mộ Phong, thái độ của mày thế này là sao? Mẹ mày cũng là muốn tốt cho mày…”
Không để cho Thẩm Niệm Phương nói hết câu, người phụ nữ cắt ngang, cười nhỏ nhẹ: “Được rồi, Niệm Phương, thằng bé vất vả đến đây thăm mình, anh đừng trách mắng con nữa.”
Thẩm Mộ Phong khẽ nhíu mày, đứng dậy, nói: “Giờ không còn sớm nữa, thưa ba, con xin phép ra về để ba và dì nghỉ ngơi.”
Thẩm Niệm Phương đang bực dọc, nghe con trai nói vậy liền lên tiếng: “Đã thế mày cứ về nhà đi.”
“Vâng, vậy con xin phép, ba không cần phải tiễn con đâu.” Nghe vậy, Thẩm Mộ Phong cũng không muốn ở lại lâu, nói lời chào ngắn gọn sau đó rời khỏi phòng khách, đến một ngụm trà anh cũng không uống.
Mùa đông, đường phố vắng vẽ, lác đác vào chiếc xe qua lại, nhưng con đường được chiếu rọi thứ ánh sáng vàng phần nào sưởi ấm được cái rét gắt gao của thời tiết.
Bước vào trong căn phòng quạnh quẽ, Thẩm Mộ Phong bật điện, căn phòng với những bức tường trắng bỗng chốc sáng choang bởi thứ ánh sáng màu trắng.
Thẩm Mộ Phong cởi áo khoác, pha một ly mì, bật TV, trong căn phòng trống trải, âm thanh của những đoạn quảng cáo khiến anh thấy chán, Thẩm Mộ Phong nghĩ, hay là anh nên đổi các bóng điện chiếu ánh sáng vàng để căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Rồi anh phì cười, cắm cúi ăn, sau đó bấm nút chuyển kênh thấy không có kênh nào hay liền tắt TV, tắm rửa đi ngủ.
Ở thành phố này, hầu hết những người độc thân đều cảm thấy rất cô đơn, và họ không thể biết được khi nào bản thân mới tìm được một nửa còn lại.
Sáng sớm, ánh mặt trời len lỏi qua rèm cửa chiếu xuống giường, người con gái nằm trên giường cảm thấy đầu óc choáng váng, nằm lật người lại thì nhìn thấy đồng hồ chỉ tám giờ sáng. Cô cảm thấy khó chịu, lúc lắc đầu rồi đột ngột sực nhớ ra, ngồi bật dậy, cuống cuồng tìm giày, miệng rên rỉ: “Xong rồi, xong rồi, trễ giờ rồi, bà già tiền mãn kinh chắc chắn sẽ không tha cho mình…”
Người con gái khác trùm chăn nằm trên giường bị đánh thức liền tung chăng ra tức giận nói: “An Cẩm Y, cậu dậy thì dậy đi còn la lối om xòm!”
Lúc này An Cẩm Y mới nhận ra trên giường còn có một người nữa, liền la lớn: “Trời ơi, Hiểu Hiểu, tớ muộn rồi, tại sao cậu không đặt báo thức hả?”
Lâm Mộng Hiểu bước xuống giường, cô vẫn còn cảm thấy rất bực mình: “Cô Hai à, bữa nay Chủ Nhật mà, cậu bị muộn giờ làm hả? Mới sáng sớm đã phát bệnh thần kinh rồi.”
/29
|