Sương đêm buốt giá thấm qua lớp vải mỏng manh làm An một trận rùng mình. An tiến vào ngày một gần nhà máy. Theo những bước chân, những bóng đèn dưới đất lần lượt phát sáng.
Trước cửa nhà máy là 5 cô gái khá xinh đẹp. Dáng người cao cùng nhỏ nhắn nhưng trên mặt lại là nét cười gian trá. Cô nàng ở giữa nở nụ cười nửa miệng, giọng nói trong trẻo thanh thanh:
- Đúng là mấy thằng vô dụng. Bị đánh gục bởi một đứa con gái.
Một người khác nói:
- Nhưng đừng nghĩ mày thế đã giỏi. Đám đó chỉ là hạng 4 thôi.
Một tràng cười trào phúng nổi lên:
- Hạng 4?? Tao thấy bọn chúng bất quá mới được hạng 6 thôi. Còn lũ con gái chúng mày, tao sẽ nương tay một chút.
- Đừng kiêu căng! Mày sẽ gặp anh Quân với bộ dạng thê thảm nhất. Tao đảm bảo.
Một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi, An cao giọng nói:
- Dựa vào chúng mày?? Được rồi, tao không có thời gian chơi đùa, lên luôn một thể đi.
- Họa là do mày tự rước lấy đấy.
Nói rồi, đồng loạt 5 người xông vào An. 2 người dùng côn nhị khúc, 3 người dùng.....móng tay. An từ trước đến giờ ghét nhất là đánh nhau với con gái. Con gái không đánh nhau xé quần xé áo thì cũng là tát, thông thường nhất là cào. Theo suy nghĩ của An, đánh nhau như thế rất nhục nhã.
Hai kẻ cầm côn luôn nhằm vào bụng An mà đánh. An tránh và cố gắng chạy lại chỗ thanh sắt gần đó. Như biết ý định của An, chúng liên tục ngăn cản. Không còn cách nào, An nhằm vào 2 kẻ cầm côn mà đánh. Khi đứa con gái tóc ngắn còn chưa kịp quật côn vào An thì cô đã nhanh chân xoay người đã hậu trúng ngực cô nàng đó. Phải thở gấp và cảm giác đau tức ở ngực làm cô nàng đó như phát điên. Nhân cơ hội, An đang đối phó với những kẻ khác, cô nàng rút ra một con dao găm bên hông mà lao vào An. Ánh điện làm lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào mặt cô. An vội liếc ra sau thấy một con người bừng bừng sát khí cầm con dao nhằm cô mà tiến đến. An ra chân đá vòng cầu sau. Gót giày không thương tiếc ấn thẳng vào thái dương cô nàng. Đầu óc một trận choáng váng, mặt mày tối sầm, cô nàng ngã xuống, buông lỏng con dao trên tay.
An nhếch môi, lấy con dao trên tay cô nàng nọ, nhìn 4 người còn lại còn chưa hết sửng sốt:
- Giờ xem dao với côn và móng tay thì cái nào lợi hại hơn nhé!
- Mày.... - một đứa lắp bắp
Còn chưa kịp định thần thì thân ảnh màu đen nào đó đã đứng trước mặt. Tay đưa dao đến gần cổ một cô nàng tóc nâu, cô ta chỉ biết nhắm mắt mà chờ chết. Rốt cuộc con dao nhanh chóng chuyển sang kề cổ cô nàng áo xanh bên cạnh. Cô nàng tóc nâu mở mắt thì thấy trời đất tối sầm, vùng gáy đau nhức kịch liệt. Trước khi ngã xuống, cô ta lờ mờ trông thấy 3 người kia cũng đã bị KO.
Sau khi giải quyết xong 5 đứa con gái này, trên người An xuất hiện vài thương tích. Ống tay tím bầm do đỡ côn và vài vết xước do bị cào. Da An vốn mỏng nên vết cào nhanh chóng chảy máu. Cô liếm qua vết thương rồi tiếp tục tiến vào. Rút kinh nghiệm cô cầm theo con dao giắt vào đai lưng.
Mở cửa nhà máy một tiếng sắt rỉ chói tay vang lên. Bên ngoài là nhà máy bỏ hoang nhưng bên trong lại rất sạch sẽ. Loại đèn huỳnh quang hai bóng trải dài từ đầu đến cuối nhà máy trên trần. Trước mặt An là một cái ghế có hoa văn long phượng, trên còn phủ một tấm da hổ. Cách chiếc ghế không xa, Quân ngồi dưới nền đất lạnh lẽo, tay chân bị trói, miệng buộc vải đen nhìn cô đầy giận dữ. An không quan tâm đến ánh mắt đó mà chạy thật nhanh đến chỗ Quân. Khăn bịt miệng vừa được tháo ra, Quân liền mắng An xa xả:
- Em ngốc thì ngốc nó vừa thôi. Em đến đây làm gì? Còn đêm hôm khuya khoắt. Em đi không nói gì với chú đúng không? Trời lạnh vậy mà mặc có mỗi cái áo. Đã thế chỉ dài đến khuỷu. Anh khắc tự lo cho anh được. Em để bị thương thế kia tưởng anh sẽ vui à?
Nhìn An tay bầm tím, xước tùm lum làm Quân không khỏi đau lòng. Khi trói tay được cởi, Quân lập tức ôm An vào lòng siết thật chặt như muốn nghiền nát cô. An hiểu Quân lo cho mình nhưng vẫn không khỏi tức giận mà chất vấn:
- Còn anh? Anh làm cái quái gì mà để lũ gà mờ này bắt cóc hả? Bảo tự lo được mà trói tay không tự cởi, không có ai ở đây mà không bỏ trốn. Còn nữa, anh nghĩ mặc áo bông thì đánh nhau được à? Nhìn là biết cái lũ con gái trước cửa không năm thì cũng là bốn người hâm mộ anh. Giờ còn ngồi đây mà mắng em. Còn không mau đi.
An đẩy Quân ra để mặc cậu cởi trói chân. Quân đứng dậy, để tay túi quần, điệu bộ ung dung như không có chuyện gì nhìn An:
- An nghĩ ở đây không có người?
Nghe câu hỏi, An liền cảnh giác cao độ nhìn xung quanh. Quả nhiên có vài người lấp ló sau cầu thang bằng sắt, vài người khác đằng sau mấy cái hộp. Vừa nãy An lo cho Quân nên không hề để ý. Nhưng tại sao chúng lại không bắt cô??
Khi An còn chưa có lời giải đáp, một giọng nam trong trẻo nhưng cũng có phần trải đời vang lên, giọng nói này là giọng nói trong điện thoại:
- Hai người quả là làm người khác cảm động nga~ Cô nghĩ có thể rời khỏi đây dễ thế sao?
Một người con trai bước ra. Nói là con trai bởi hắn trông rất trẻ, chỉ khoảng 18 - 20. Hắn mặc áo sơ mi trắng mở cúc đầu và khoác ngoài là áo vest mở cúc. Gương mặt hắn anh tuấn nhưng tà mị, nụ cười trên môi luôn là cái nhếch mép. Hắn ngồi xuống ghế vắt chân chữ ngũ. Những kẽ đang ẩn nấp kia cũng tự động đi ra đứng xếp thành 2 hàng 2 bên. Gương mặt này, An không hề biết. Hoàn toàn xa lạ. Cô nhìn chằm chằm vào hắn:
- À lần trước gặp trong hoàn cảnh không mấy đẹp đẽ nên tôi chưa giới thiệu. Tôi là Ngô Thái Đăng, giám đốc tập đoàn Best. Nhưng có vẻ như cô không nhớ ra tôi.
- Quả thực mặt anh không có ghi ấn tượng trong tôi.
- Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ. Bốn tháng trước, trong một con hẻm nhỏ, cô đã cứu một cô gái thoát khỏi tay tôi đó thôi. Lúc đó còn nhớ tôi đã nói gì chứ? Tôi bảo cô nhất định sẽ phải trả giá cho những gì đã làm với tôi hôm đó.
An nhớ nhớ một chút rồi nói:
- Quả thực da mặt anh dày hơn tôi nghĩ. Việc làm đáng hổ thẹn như vậy mà cũng phun ra được. Tôi nhớ hôm đó anh bị tôi đánh thế nào, cầu xin tôi ra sao, thậm chí còn hôn chân Ngọc Linh nữa. Thật đáng tiếc tôi không chụp cảnh đó lại. Có lẽ cho Linh xem, cô nàng đắc ý lắm! - An giả bộ tiếc nuối lắc đầu
- Câm miệng! - Đăng phẫn nộ hét lên.
Đàn em bên dưới dù không biểu lộ nhưng trong lòng không khỏi tự hỏi đại ca của chúng thực sự nhục nhã như vậy.
An nở nụ cười nửa miệng, tiếp tục công kích:
- Làm sao mà anh thành đại ca xã hội đen được thế? Chẳng lẽ vì thù địch với tôi mà lập ra băng đảng. Anh đánh giá tôi cao quá đó.
- Cô câm miệng lại cho tôi! - Đăng phẫn nỗ đến mức mắt nổi lên cả tơ máu
Trước cửa nhà máy là 5 cô gái khá xinh đẹp. Dáng người cao cùng nhỏ nhắn nhưng trên mặt lại là nét cười gian trá. Cô nàng ở giữa nở nụ cười nửa miệng, giọng nói trong trẻo thanh thanh:
- Đúng là mấy thằng vô dụng. Bị đánh gục bởi một đứa con gái.
Một người khác nói:
- Nhưng đừng nghĩ mày thế đã giỏi. Đám đó chỉ là hạng 4 thôi.
Một tràng cười trào phúng nổi lên:
- Hạng 4?? Tao thấy bọn chúng bất quá mới được hạng 6 thôi. Còn lũ con gái chúng mày, tao sẽ nương tay một chút.
- Đừng kiêu căng! Mày sẽ gặp anh Quân với bộ dạng thê thảm nhất. Tao đảm bảo.
Một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi, An cao giọng nói:
- Dựa vào chúng mày?? Được rồi, tao không có thời gian chơi đùa, lên luôn một thể đi.
- Họa là do mày tự rước lấy đấy.
Nói rồi, đồng loạt 5 người xông vào An. 2 người dùng côn nhị khúc, 3 người dùng.....móng tay. An từ trước đến giờ ghét nhất là đánh nhau với con gái. Con gái không đánh nhau xé quần xé áo thì cũng là tát, thông thường nhất là cào. Theo suy nghĩ của An, đánh nhau như thế rất nhục nhã.
Hai kẻ cầm côn luôn nhằm vào bụng An mà đánh. An tránh và cố gắng chạy lại chỗ thanh sắt gần đó. Như biết ý định của An, chúng liên tục ngăn cản. Không còn cách nào, An nhằm vào 2 kẻ cầm côn mà đánh. Khi đứa con gái tóc ngắn còn chưa kịp quật côn vào An thì cô đã nhanh chân xoay người đã hậu trúng ngực cô nàng đó. Phải thở gấp và cảm giác đau tức ở ngực làm cô nàng đó như phát điên. Nhân cơ hội, An đang đối phó với những kẻ khác, cô nàng rút ra một con dao găm bên hông mà lao vào An. Ánh điện làm lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào mặt cô. An vội liếc ra sau thấy một con người bừng bừng sát khí cầm con dao nhằm cô mà tiến đến. An ra chân đá vòng cầu sau. Gót giày không thương tiếc ấn thẳng vào thái dương cô nàng. Đầu óc một trận choáng váng, mặt mày tối sầm, cô nàng ngã xuống, buông lỏng con dao trên tay.
An nhếch môi, lấy con dao trên tay cô nàng nọ, nhìn 4 người còn lại còn chưa hết sửng sốt:
- Giờ xem dao với côn và móng tay thì cái nào lợi hại hơn nhé!
- Mày.... - một đứa lắp bắp
Còn chưa kịp định thần thì thân ảnh màu đen nào đó đã đứng trước mặt. Tay đưa dao đến gần cổ một cô nàng tóc nâu, cô ta chỉ biết nhắm mắt mà chờ chết. Rốt cuộc con dao nhanh chóng chuyển sang kề cổ cô nàng áo xanh bên cạnh. Cô nàng tóc nâu mở mắt thì thấy trời đất tối sầm, vùng gáy đau nhức kịch liệt. Trước khi ngã xuống, cô ta lờ mờ trông thấy 3 người kia cũng đã bị KO.
Sau khi giải quyết xong 5 đứa con gái này, trên người An xuất hiện vài thương tích. Ống tay tím bầm do đỡ côn và vài vết xước do bị cào. Da An vốn mỏng nên vết cào nhanh chóng chảy máu. Cô liếm qua vết thương rồi tiếp tục tiến vào. Rút kinh nghiệm cô cầm theo con dao giắt vào đai lưng.
Mở cửa nhà máy một tiếng sắt rỉ chói tay vang lên. Bên ngoài là nhà máy bỏ hoang nhưng bên trong lại rất sạch sẽ. Loại đèn huỳnh quang hai bóng trải dài từ đầu đến cuối nhà máy trên trần. Trước mặt An là một cái ghế có hoa văn long phượng, trên còn phủ một tấm da hổ. Cách chiếc ghế không xa, Quân ngồi dưới nền đất lạnh lẽo, tay chân bị trói, miệng buộc vải đen nhìn cô đầy giận dữ. An không quan tâm đến ánh mắt đó mà chạy thật nhanh đến chỗ Quân. Khăn bịt miệng vừa được tháo ra, Quân liền mắng An xa xả:
- Em ngốc thì ngốc nó vừa thôi. Em đến đây làm gì? Còn đêm hôm khuya khoắt. Em đi không nói gì với chú đúng không? Trời lạnh vậy mà mặc có mỗi cái áo. Đã thế chỉ dài đến khuỷu. Anh khắc tự lo cho anh được. Em để bị thương thế kia tưởng anh sẽ vui à?
Nhìn An tay bầm tím, xước tùm lum làm Quân không khỏi đau lòng. Khi trói tay được cởi, Quân lập tức ôm An vào lòng siết thật chặt như muốn nghiền nát cô. An hiểu Quân lo cho mình nhưng vẫn không khỏi tức giận mà chất vấn:
- Còn anh? Anh làm cái quái gì mà để lũ gà mờ này bắt cóc hả? Bảo tự lo được mà trói tay không tự cởi, không có ai ở đây mà không bỏ trốn. Còn nữa, anh nghĩ mặc áo bông thì đánh nhau được à? Nhìn là biết cái lũ con gái trước cửa không năm thì cũng là bốn người hâm mộ anh. Giờ còn ngồi đây mà mắng em. Còn không mau đi.
An đẩy Quân ra để mặc cậu cởi trói chân. Quân đứng dậy, để tay túi quần, điệu bộ ung dung như không có chuyện gì nhìn An:
- An nghĩ ở đây không có người?
Nghe câu hỏi, An liền cảnh giác cao độ nhìn xung quanh. Quả nhiên có vài người lấp ló sau cầu thang bằng sắt, vài người khác đằng sau mấy cái hộp. Vừa nãy An lo cho Quân nên không hề để ý. Nhưng tại sao chúng lại không bắt cô??
Khi An còn chưa có lời giải đáp, một giọng nam trong trẻo nhưng cũng có phần trải đời vang lên, giọng nói này là giọng nói trong điện thoại:
- Hai người quả là làm người khác cảm động nga~ Cô nghĩ có thể rời khỏi đây dễ thế sao?
Một người con trai bước ra. Nói là con trai bởi hắn trông rất trẻ, chỉ khoảng 18 - 20. Hắn mặc áo sơ mi trắng mở cúc đầu và khoác ngoài là áo vest mở cúc. Gương mặt hắn anh tuấn nhưng tà mị, nụ cười trên môi luôn là cái nhếch mép. Hắn ngồi xuống ghế vắt chân chữ ngũ. Những kẽ đang ẩn nấp kia cũng tự động đi ra đứng xếp thành 2 hàng 2 bên. Gương mặt này, An không hề biết. Hoàn toàn xa lạ. Cô nhìn chằm chằm vào hắn:
- À lần trước gặp trong hoàn cảnh không mấy đẹp đẽ nên tôi chưa giới thiệu. Tôi là Ngô Thái Đăng, giám đốc tập đoàn Best. Nhưng có vẻ như cô không nhớ ra tôi.
- Quả thực mặt anh không có ghi ấn tượng trong tôi.
- Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ. Bốn tháng trước, trong một con hẻm nhỏ, cô đã cứu một cô gái thoát khỏi tay tôi đó thôi. Lúc đó còn nhớ tôi đã nói gì chứ? Tôi bảo cô nhất định sẽ phải trả giá cho những gì đã làm với tôi hôm đó.
An nhớ nhớ một chút rồi nói:
- Quả thực da mặt anh dày hơn tôi nghĩ. Việc làm đáng hổ thẹn như vậy mà cũng phun ra được. Tôi nhớ hôm đó anh bị tôi đánh thế nào, cầu xin tôi ra sao, thậm chí còn hôn chân Ngọc Linh nữa. Thật đáng tiếc tôi không chụp cảnh đó lại. Có lẽ cho Linh xem, cô nàng đắc ý lắm! - An giả bộ tiếc nuối lắc đầu
- Câm miệng! - Đăng phẫn nộ hét lên.
Đàn em bên dưới dù không biểu lộ nhưng trong lòng không khỏi tự hỏi đại ca của chúng thực sự nhục nhã như vậy.
An nở nụ cười nửa miệng, tiếp tục công kích:
- Làm sao mà anh thành đại ca xã hội đen được thế? Chẳng lẽ vì thù địch với tôi mà lập ra băng đảng. Anh đánh giá tôi cao quá đó.
- Cô câm miệng lại cho tôi! - Đăng phẫn nỗ đến mức mắt nổi lên cả tơ máu
/49
|