Tối hôm đó Trương Thắng lái chiếc Mercedes 600 tới buổi bán đấu giá Nhất kiến chung tình.
Phòng đấu giá này Trương Thắng lấy thân phận Chung Tình đăng ký, đương nhiên người ngoài nghề sẽ không thấy được sự liên quan của y.
- Sắp tới trung thu rồi, cho em về nhà nghỉ phép đấy, về thăm cha mẹ đi, em xa nhà cũng đã lâu. Trương Thắng chỉ một cái hộp gỗ, nói với Lạc Phi ngồi bên cạnh: - Giúp anh mang ít đồ.
- Gì thế?
- Em mở ra mà xem.
Lạc Phi mở hộp ra, bên trong là một bộ dụng cụ hút xì gà, cùng với 20 điếu xì gà xếp hai tầng trên dưới: - Anh tặng ai thế?
- Một người bạn tên anh Văn, em gặp cũng có thể gọi như thế.
" Không dám!" Lạc Phi thầm lè lưỡi.
- Anh ta ở một chỗ hơi đặc biệt, đó là trại giam số một, em đừng ngại, anh Văn không phải tội phạm bình thường, anh ấy là ân nhân của anh, anh bận quá lâu rồi không đi thăm được, em giúp anh hỏi thăm..
- Ồ... Lạc Phi khẽ thở dài, bây giờ cô hơi sợ chuyện tiết lộ thân phận cho Trương Thắng:
Trương Thắng đưa tay ra, vò đầu Lạc Phi, cười: - Sao mà lại thở ngắn than dài thế?
Lạc Phi giảu môi lên, hành động của Trương Thắng rất thân mật, nhưng coi cô như trẻ con, làm Lạc Phi tự nhận mình là nữ nhân thành thục rất tổn tương, hậm hực chỉnh lại tóc, quát vào mặt y: - Đã nói không được sờ đầu em rồi mà, đáng ghét.
Trương Thắng cười ha hả: - Phải thế chứ, hoạt bát vui vẻ mới là Lạc Phi của anh.
Lạc Phi đóng hộp xì gà lại, thở dài lần nữa.
Trương Thắng liếc nhìn Lạc Phi ỉu xìu xìu dựa lưng vào ghế, nói: - Sao thở ngắn than dài suốt thế, yêu rồi hà? Lúc trước ở phòng công tác, anh thấy Lưu Bân Hồng đối xử với em rất đặc biệt, là tại anh, không có biến cố đó, hai đứa có khi là một đôi.
Lạc Phi lườm y: - Cái mắt nào của anh nhìn thấy bọn em là một đôi vậy?
- Suốt ngày dính lấy nhau, cười đùa liếc mắt đưa tình, còn không phải sao? Nếu thêm chút thời gian, thế nào chẳng thành. Trương Thắng tự cho mình rất có kinh nghiệm yêu đương, phán: - Tiếc là không có tin tức của cậu ta, nếu không anh sẽ tác hợp cho hai đứa.
Lạc Phi càng tức không chỗ phát tiết, nếu nói tới dính nhau như hình với bóng suốt ngày cười đùa với nhau, phải nói tới hai bọn họ mới đúng, đồ đầu gỗ, hậm hực nói: - Ông chủ, chuyện của em khỏi cần anh bận tâm nữa, em có vị hôn phu rồi.
- Hả? Trương Thắng thất kinh giảm tốc độ xe: - Sao anh chưa bao giờ nghe nói tới?
Lạc Phi bén mái tóc, thản nhiên nói: - Có gì lạ chứ, em là cô gái trưởng thành rồi, cưới gả rất bình thường mà.
- Chậc chậc, bảo mật tốt quá, mà em theo anh đi khắp nơi như vậy cậu ta có yên tâm không? Trương Thắng hơi tiếc, có Lạc Phi ở bên, luôn có niềm vui khi làm việc: - Kết hôn xong em sẽ về nhà à?
- Em cũng không biết, đợi anh ấy quyết định.
- Sao lại đợi, không phải em nói nữ nhân cũng cần chính kiến à, phải cả hai cùng thương lượng chứ.
- Có gì mà thương lượng, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, em có được quyết đâu.
Trương Thắng càng ngạc nhiên: - Gì, đã thời đại nào mà còn chuyện đó? Nhớ tới cha mẹ Lạc Phi rất nghiêm, đi về muộn cùng nam nhân lạ cũng gặp rắc rối nên cảm giác có thể hiểu:
Lạc Phi cười, cười rất đẹp, hai mắt cứ cong vút lên, còn có chút giảo hoạt: - Em rất hiếu thảo, cha mẹ nói nào dám cãi? Để xem anh ta quyết định thế nào, nếu anh ta không cần em thì em tự do yêu đương.
Trương Thắng hơi tức giận: - Đây là chuyện cả đời của em, sao lại tùy tiện như thế?... Khoan, em trêu anh hả?
Lạc Phi ôm bụng cười, cười lăn cười lộn, càng cười càng vui.
Trương Thắng vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay búng mạnh lên trán Lạc Phi, làm cô hét lên tức tối, thế là đến lượt y cười...
***** *****
Buổi bán đấu giá hôm nay do cơ cấu công ích đương địa phối hợp với phòng bán đấu giá Nhất kiến chung tình tổ chức, mục đích là quyên tiền cho trẻ em thất học vùng tây bắc, tham gia lời hiệu triệu này có đầy đủ các nhân vật thượng tầng xã hội, danh nhân đương địa cùng doanh nhân nước ngoài nhiệt tình làm từ thiện.
Lạc Phi vẫn kiểu ăn mặc trung tính, cơ bản vóc dáng cô không thể mặc mấy loại trang phục gợi cảm, mặt mộc không cần son phấn, tết đuôi sam, như nữ sinh cao trung vậy.
Lạc Phi mặt trái xoan, cằm nhọn, so với những nữ sinh cao trung đã phát dục hoàn toàn thì còn nhỏ hơn, đúng là giống tiểu loli, đó là do hậu quả cô quá kén ăn mà ra, không trách được người khác.
Nếu không phải Trương Thắng còn trẻ thì người ta sẽ hiểu lầm Lạc Phi là con gái y, nhiều phú hào quen biết Trương Thắng, thấy y lúc nào cũng dẫn theo cô gái này đi khắp nơi, đem so với những nữ nhân phong vận thì chẳng khác nào trẻ con, đều ngầm đoán, có phải là y thích loli không? Thậm chí có tin đồn y bị gay, vì Trương Thắng luôn từ chối tới mấy chỗ chơi bời gió trăng, tin đồn này làm không ít người thất vọng, vì Trương Thắng là anh chàng độc thân có giá nhất Thâm Quyến lúc này.
Trương Thắng vừa tới là được không ít các cô gái trẻ tự tin vào dung mạo của mình tới bắt chuyện nói cười, thậm chí có cô bạo dạn rủ đi chơi, hoàn toàn không để ý tới Lạc Phi mặt nặng mày nhẹ bên cạnh, khó lắm hai người mới thoát thân, tìm vị trí ngồi xuống.
Ông chủ Cừu vừa kiếm được vụ làm ăn tốt, hay tin là tìm Trương Thắng, ngồi xuống bên cạnh y, ông ta dẫn theo một cô gái trông rất quen mắt, đoán chừng là diên viên ca sĩ nào đó, cô gái này rất khéo léo, vừa tới là tíu tít bên Lạc Phi như chị em lâu năm.
- Cậu Trương, hôm nay tôi mang tới một miếng đoản long bội, đây từng là vật tùy thân của một vị hoàng đế triều Minh, lấy ra có thể nói là "thấy ngọc như thấy trẫm". Vật mang đấu giá hôm nay đều do các phú hào bỏ ra, thế nên không chỉ là buổi đấu giá từ thiện, còn là cơ hội để bọn họ ngầm đấu đá khoe của.
Trương Thắng cười thần bí: - Thứ tôi mang tới cũng khá lâu đời, nhưng kiếm được chưa lâu, lát nữa anh sẽ thấy.
Lúc này một nữ nhân mặt sườn xám đen với hoa văn màu trắng cùng thanh niên âu phục khoác tay nhau xuất hiện, ông chủ Cừu tặc lưỡi: - Buổi đấu giá hôm nay đúng là tam giáo cửu lưu đều có, ngay cả cô Mặc cũng tới rồi.
Trương Thắng quan sát nữ nhân kia, rất đẹp, nhất là phong vận thành thục cùng khí chất cao nhã, khiến cho các cô gái trẻ dù xinh đẹp hơn ba phần cũng phải thua sút: - Cô Mặc là ai thế?
- Cô ấy tên là Mặc Nghiên, rất nổi tiếng, một thời kinh doanh vốn tự có, chỉ hai năm sau đủ vốn bỏ nghề, dấn thân vào TTCK, rất có thiên phú, kiếm không ít, mở công ty trang trí nội thất, cùng với một công ty phong thủy, bây giờ đã là phú bà gia sản trăm triệu rồi, đáng phục. Chỉ tiếc là do quá khứ không vẻ vang gì, tới nay chưa kết hôn, toàn bắt cặp với mấy thằng mặt trắng ăn bám.
Trương Thắng bất giác nghỉ tới Chung Tình của y, nam nhân mắc sai lầm biết quay đầu thì được tung hô, lấy làm điển hình, nữ nhân không có may mắn đó, ở phương nam tư tưởng tự do cởi mở hơn còn thế, nói gì tới phương bắc.
Khách khứa tới đông đủ. Buổi bán đấu giá bắt đầu.
Đại biểu nhà tổ chức trước tiên vài lời cảm tạ rất dông dài, giới thiệu vài vị lãnh đạo lớn, kiếm đủ thể diện cho họ rồi mới vào đề tài chính.
Món đầu tiên là bức Hàn giang độc tiếu đồ thời Tống, giá khởi điểm là 500 nghìn, cuối cùng đẩy lên tới 2.1 triệu, rơi vào tay ông chủ Hồng.
Tiếp đó là món đồ thời đồ đá mới, rồi một đôi bình hoa to bằng cả người trưởng thành cũng lần lượt thuộc về ông chủ Hồng nốt.
Không khí buổi bán đầu giá tới đây liền tăng nhiệt rõ ràng, không ít người đã nóng mặt.
Trương Thắng có duyên gặp ông chủ Hồng một lần, biết người này trình độ văn hóa tiểu học, đến chữ còn chưa học hết, xem ra chỉ học đòi làm sang thôi, bất giác khẽ lắc đầu.
Phòng đấu giá này Trương Thắng lấy thân phận Chung Tình đăng ký, đương nhiên người ngoài nghề sẽ không thấy được sự liên quan của y.
- Sắp tới trung thu rồi, cho em về nhà nghỉ phép đấy, về thăm cha mẹ đi, em xa nhà cũng đã lâu. Trương Thắng chỉ một cái hộp gỗ, nói với Lạc Phi ngồi bên cạnh: - Giúp anh mang ít đồ.
- Gì thế?
- Em mở ra mà xem.
Lạc Phi mở hộp ra, bên trong là một bộ dụng cụ hút xì gà, cùng với 20 điếu xì gà xếp hai tầng trên dưới: - Anh tặng ai thế?
- Một người bạn tên anh Văn, em gặp cũng có thể gọi như thế.
" Không dám!" Lạc Phi thầm lè lưỡi.
- Anh ta ở một chỗ hơi đặc biệt, đó là trại giam số một, em đừng ngại, anh Văn không phải tội phạm bình thường, anh ấy là ân nhân của anh, anh bận quá lâu rồi không đi thăm được, em giúp anh hỏi thăm..
- Ồ... Lạc Phi khẽ thở dài, bây giờ cô hơi sợ chuyện tiết lộ thân phận cho Trương Thắng:
Trương Thắng đưa tay ra, vò đầu Lạc Phi, cười: - Sao mà lại thở ngắn than dài thế?
Lạc Phi giảu môi lên, hành động của Trương Thắng rất thân mật, nhưng coi cô như trẻ con, làm Lạc Phi tự nhận mình là nữ nhân thành thục rất tổn tương, hậm hực chỉnh lại tóc, quát vào mặt y: - Đã nói không được sờ đầu em rồi mà, đáng ghét.
Trương Thắng cười ha hả: - Phải thế chứ, hoạt bát vui vẻ mới là Lạc Phi của anh.
Lạc Phi đóng hộp xì gà lại, thở dài lần nữa.
Trương Thắng liếc nhìn Lạc Phi ỉu xìu xìu dựa lưng vào ghế, nói: - Sao thở ngắn than dài suốt thế, yêu rồi hà? Lúc trước ở phòng công tác, anh thấy Lưu Bân Hồng đối xử với em rất đặc biệt, là tại anh, không có biến cố đó, hai đứa có khi là một đôi.
Lạc Phi lườm y: - Cái mắt nào của anh nhìn thấy bọn em là một đôi vậy?
- Suốt ngày dính lấy nhau, cười đùa liếc mắt đưa tình, còn không phải sao? Nếu thêm chút thời gian, thế nào chẳng thành. Trương Thắng tự cho mình rất có kinh nghiệm yêu đương, phán: - Tiếc là không có tin tức của cậu ta, nếu không anh sẽ tác hợp cho hai đứa.
Lạc Phi càng tức không chỗ phát tiết, nếu nói tới dính nhau như hình với bóng suốt ngày cười đùa với nhau, phải nói tới hai bọn họ mới đúng, đồ đầu gỗ, hậm hực nói: - Ông chủ, chuyện của em khỏi cần anh bận tâm nữa, em có vị hôn phu rồi.
- Hả? Trương Thắng thất kinh giảm tốc độ xe: - Sao anh chưa bao giờ nghe nói tới?
Lạc Phi bén mái tóc, thản nhiên nói: - Có gì lạ chứ, em là cô gái trưởng thành rồi, cưới gả rất bình thường mà.
- Chậc chậc, bảo mật tốt quá, mà em theo anh đi khắp nơi như vậy cậu ta có yên tâm không? Trương Thắng hơi tiếc, có Lạc Phi ở bên, luôn có niềm vui khi làm việc: - Kết hôn xong em sẽ về nhà à?
- Em cũng không biết, đợi anh ấy quyết định.
- Sao lại đợi, không phải em nói nữ nhân cũng cần chính kiến à, phải cả hai cùng thương lượng chứ.
- Có gì mà thương lượng, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, em có được quyết đâu.
Trương Thắng càng ngạc nhiên: - Gì, đã thời đại nào mà còn chuyện đó? Nhớ tới cha mẹ Lạc Phi rất nghiêm, đi về muộn cùng nam nhân lạ cũng gặp rắc rối nên cảm giác có thể hiểu:
Lạc Phi cười, cười rất đẹp, hai mắt cứ cong vút lên, còn có chút giảo hoạt: - Em rất hiếu thảo, cha mẹ nói nào dám cãi? Để xem anh ta quyết định thế nào, nếu anh ta không cần em thì em tự do yêu đương.
Trương Thắng hơi tức giận: - Đây là chuyện cả đời của em, sao lại tùy tiện như thế?... Khoan, em trêu anh hả?
Lạc Phi ôm bụng cười, cười lăn cười lộn, càng cười càng vui.
Trương Thắng vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay búng mạnh lên trán Lạc Phi, làm cô hét lên tức tối, thế là đến lượt y cười...
***** *****
Buổi bán đấu giá hôm nay do cơ cấu công ích đương địa phối hợp với phòng bán đấu giá Nhất kiến chung tình tổ chức, mục đích là quyên tiền cho trẻ em thất học vùng tây bắc, tham gia lời hiệu triệu này có đầy đủ các nhân vật thượng tầng xã hội, danh nhân đương địa cùng doanh nhân nước ngoài nhiệt tình làm từ thiện.
Lạc Phi vẫn kiểu ăn mặc trung tính, cơ bản vóc dáng cô không thể mặc mấy loại trang phục gợi cảm, mặt mộc không cần son phấn, tết đuôi sam, như nữ sinh cao trung vậy.
Lạc Phi mặt trái xoan, cằm nhọn, so với những nữ sinh cao trung đã phát dục hoàn toàn thì còn nhỏ hơn, đúng là giống tiểu loli, đó là do hậu quả cô quá kén ăn mà ra, không trách được người khác.
Nếu không phải Trương Thắng còn trẻ thì người ta sẽ hiểu lầm Lạc Phi là con gái y, nhiều phú hào quen biết Trương Thắng, thấy y lúc nào cũng dẫn theo cô gái này đi khắp nơi, đem so với những nữ nhân phong vận thì chẳng khác nào trẻ con, đều ngầm đoán, có phải là y thích loli không? Thậm chí có tin đồn y bị gay, vì Trương Thắng luôn từ chối tới mấy chỗ chơi bời gió trăng, tin đồn này làm không ít người thất vọng, vì Trương Thắng là anh chàng độc thân có giá nhất Thâm Quyến lúc này.
Trương Thắng vừa tới là được không ít các cô gái trẻ tự tin vào dung mạo của mình tới bắt chuyện nói cười, thậm chí có cô bạo dạn rủ đi chơi, hoàn toàn không để ý tới Lạc Phi mặt nặng mày nhẹ bên cạnh, khó lắm hai người mới thoát thân, tìm vị trí ngồi xuống.
Ông chủ Cừu vừa kiếm được vụ làm ăn tốt, hay tin là tìm Trương Thắng, ngồi xuống bên cạnh y, ông ta dẫn theo một cô gái trông rất quen mắt, đoán chừng là diên viên ca sĩ nào đó, cô gái này rất khéo léo, vừa tới là tíu tít bên Lạc Phi như chị em lâu năm.
- Cậu Trương, hôm nay tôi mang tới một miếng đoản long bội, đây từng là vật tùy thân của một vị hoàng đế triều Minh, lấy ra có thể nói là "thấy ngọc như thấy trẫm". Vật mang đấu giá hôm nay đều do các phú hào bỏ ra, thế nên không chỉ là buổi đấu giá từ thiện, còn là cơ hội để bọn họ ngầm đấu đá khoe của.
Trương Thắng cười thần bí: - Thứ tôi mang tới cũng khá lâu đời, nhưng kiếm được chưa lâu, lát nữa anh sẽ thấy.
Lúc này một nữ nhân mặt sườn xám đen với hoa văn màu trắng cùng thanh niên âu phục khoác tay nhau xuất hiện, ông chủ Cừu tặc lưỡi: - Buổi đấu giá hôm nay đúng là tam giáo cửu lưu đều có, ngay cả cô Mặc cũng tới rồi.
Trương Thắng quan sát nữ nhân kia, rất đẹp, nhất là phong vận thành thục cùng khí chất cao nhã, khiến cho các cô gái trẻ dù xinh đẹp hơn ba phần cũng phải thua sút: - Cô Mặc là ai thế?
- Cô ấy tên là Mặc Nghiên, rất nổi tiếng, một thời kinh doanh vốn tự có, chỉ hai năm sau đủ vốn bỏ nghề, dấn thân vào TTCK, rất có thiên phú, kiếm không ít, mở công ty trang trí nội thất, cùng với một công ty phong thủy, bây giờ đã là phú bà gia sản trăm triệu rồi, đáng phục. Chỉ tiếc là do quá khứ không vẻ vang gì, tới nay chưa kết hôn, toàn bắt cặp với mấy thằng mặt trắng ăn bám.
Trương Thắng bất giác nghỉ tới Chung Tình của y, nam nhân mắc sai lầm biết quay đầu thì được tung hô, lấy làm điển hình, nữ nhân không có may mắn đó, ở phương nam tư tưởng tự do cởi mở hơn còn thế, nói gì tới phương bắc.
Khách khứa tới đông đủ. Buổi bán đấu giá bắt đầu.
Đại biểu nhà tổ chức trước tiên vài lời cảm tạ rất dông dài, giới thiệu vài vị lãnh đạo lớn, kiếm đủ thể diện cho họ rồi mới vào đề tài chính.
Món đầu tiên là bức Hàn giang độc tiếu đồ thời Tống, giá khởi điểm là 500 nghìn, cuối cùng đẩy lên tới 2.1 triệu, rơi vào tay ông chủ Hồng.
Tiếp đó là món đồ thời đồ đá mới, rồi một đôi bình hoa to bằng cả người trưởng thành cũng lần lượt thuộc về ông chủ Hồng nốt.
Không khí buổi bán đầu giá tới đây liền tăng nhiệt rõ ràng, không ít người đã nóng mặt.
Trương Thắng có duyên gặp ông chủ Hồng một lần, biết người này trình độ văn hóa tiểu học, đến chữ còn chưa học hết, xem ra chỉ học đòi làm sang thôi, bất giác khẽ lắc đầu.
/283
|