Trương Thắng vừa nhìn màn hình đối chiếu sổ tay của Nghiêm Phong, cực kỳ chuyên tâm phân tích toàn cảnh TTCK, bên cạnh Nghiêm Phong vừa cầm hộp cơm ăn vừa thi thoảng cùng Trương Thắng thảo luận, rất hợp ý.
Hai người chỉ quen biết nhau một tuần, Nghiêm Phong là chàng trai cởi mở, hòa đồng, thấy Trương Thắng nhiệt tình học hỏi, hai người tuổi tác lại tương đương, thế là đem luôn sổ tay của mình chia sẻ với y, làm y cảm kích lắm.
Nghiêm Phong là thầy giáo giỏi, hắn cũng là cao thủ chơi cổ phiếu, trò chuyện với hắn, rất nhiều kiến thức anh Văn truyền thụ được kiểm chứng, Trương Thắng đã có một số cảm giác nhạy bén với cổ phiếu dao động lên xuống rồi.
- Anh Trương, vẫn còn xem biểu đồ à, trưa rồi, ăn cơm thôi. Lạc Phi vừa nhai vừa nói, cô gái này chả có tí khái niệm hình tượng nào: - Phục anh luôn, mới mấy hôm trước cứ nhìn màn hình một lúc là chóng mặt, buồn nôn, bây giờ cắm mặt vào nó cả ngày, không gọi là không biết rứt ra.
- Ừm ừm... Trương Thắng ậm ừ, tay nhìn mắt viết một lúc mới chịu bỏ bút chì xuống, mở hộp cơm ra:
Đừng thấy những đại hộ này là hào phú gia sản bạc triệu mà nghĩ bọn họ sống xa xỉ, trưa chỉ ăn hộp cơm 10 đồng, sau đó là tụ tập chơi bài, căn bản lười không ra khỏi phòng.
- A, cơm lạp xường, thơm quá, Tiểu Phi, em mua cơm lúc nào cũng hợp ý anh hết.
- Đương nhiên rồi, em có con mắt nhìn người lắm, thế nên mới được tuyển làm ở đây. Lạc Phi đắc chí nói:
- Vậy em ăn gì? Trương Thắng thò đầu nhìn: - Đậu hũ ma bà, không tệ, rất ngon.
- Ngon hả, vậy chúng ta đổi nhé?
Hộp cơm của Trương Thắng 10 đồng, của Lạc Phi chỉ 5 đồng, y kéo ngay vào lòng: - Không đổi, hì hì, con gái ăn lạp xường sẽ béo.
- Xì, hẹp hòi, này, ăn một chút đậu hũ đi, em chưa đụng vào đâu, em ăn ít, chả hết hộp cơm. Lạc Phi lườm Trương Thắng một cái, lấy đũa gạt thêm thức ăn cho y:
- Chà chà, Tiểu Phi, em rất am hiểu binh pháp đấy, muốn lấy thì phải cho trước. Em cho anh đậu hũ, anh phải cho em lạp xường...
- Phụt... Khục khục khục... Nghiêm Phong ngồi bên cạnh phun hết cơm ra đất, sau đó miệng phát ra những âm thanh quái đản, không rõ là hắn cười hay là ho, đặt vội hộp cơm xuống:
Trương Thắng ngớ người, có chút xấu hổ, nhưng nghĩ lại lời mình nói cũng buồn cười lắm, sợ chọc giận Lạc Phi, nên cắn răng nhịn cười.
- Buồn cười lắm phải không? Lạc Phi nheo mắt, cười nhe răng thỏ ra, rất là nguy hiểm.
Nghiêm Phong nhanh chí, giả vờ cầm hộp cơm lên, nói: - Vừa rồi thấy Trương Thắng bôi bôi vẽ vẽ lên báo, làm tôi nghĩ tới một chuyện cười, ha ha ha, thật buồn cười. Lần này có cớ rồi, hắn cười càng tợn, cười tới bị cơm sặc vào khí quản, lại ho một chập, Trương Thắng sợ Nghiêm Phong cười thế này không khéo tắc thở thì thành bi hài kịch, phải đưa cho hắn cốc nước, uống quá nửa mới trôi.
Lạc Phi không dễ bỏ qua, truy sát: - Chuyện gì mà buồn cười thế?
Nghiêm Phong biết họa không tránh được, kể bừa một chuyện còn nhạt hơn nước ốc: - À... Chuyện thế này, có một người chơi cổ phiếu tới trước sở giao dịch mua tờ báo chứng khoán, lúc này có người hỏi "người mới hả?", người kia ngẩn ra "sao anh biết?", " loại báo chứng khoán này, ngoại trừ ngày tháng là thật, còn lại là giả hết, ai mà tin?"... Buồn cười quá phải không? ha ha ha...
Trần đời Trương Thắng chưa thấy chuyện cười nào nhạt hơn được, y đã cố, thứ lỗi, cười không nổi.
Nghiêm Phong len lén nhìn Lạc Phi phồng hai má lên, cười nịnh: - Không buồn cười à?
- Ha ha ha... Lạc Phi cười vang ba tiếng rõ khô khan: - Buồn cười chết đi được, muốn nghe chuyện cười không, tôi cũng có này.
Nghiêm Phong rất biết chuộc lỗi, đẩy mắt kính lên làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
- Một hôm, có con thằn lằn bò ra khỏi công ty chứng khoán, cùng lúc con cá sấu lớn quẫy đuôi đi vào, nhìn thấy con thằn lằn liền há mồm muốn đớp. Con thằn lằn đột nhiên khóc toáng lên, hô "ông nội ơi", con cá sấu sững sờ sau đó nước mắt ào ào. Lạc Phi vỗ vai Nghiêm Phong: - Cá sấu vừa khóc vừa nói, cháu trai ngoan, mới chơi cổ phiếu một tuần đã gầy thành thế này rồi à?
Trương Thắng nhìn Nghiêm Phong đần thối mặt, rất thiếu nghĩa khí ôm bụng cười lăn lộn.
- Ăn nhiều vào nhé. Lạc Phi vỗ vai Nghiêm Phong cái nữa, mang theo tiếng cười như chuông bạc đi về chỗ.
***** *****
- Bộ này có đẹp không?
Chung Tình lại thay một bộ y phục nữa, hỏi Trương Thắng, vừa rồi là trang phục ở nhà, còn bây giờ là bộ váy công sở tiêu chuẩn.
Trương Thắng gật gù: - Ừ, y phục đẹp, người càng đẹp.
- Thôi đi, người ta hỏi thật đó, chẳng có thành ý gì cả.
- Ài... Trương Thắng ngả người nằm xuống giường, y đã phải bình luận tới bộ thứ 5, hết vốn từ để khen rồi: - Thật không hiểu nữ nhân nữa, mua bao nhiêu y phục như thế có mặc hết được đâu.
- Đầu đất, không hiểu phong tình.
- Không phải không hiểu, mà không phải sở trường, anh là chuyên gia thẩm định đồ lót.
Chung Tình liếc mắt đầy khiêu khích: - Muốn thẩm định thì tới mà cởi... Á....
Chung Tình nói thế nhưng thấy Trương Thắng vừa nhổm dậy hai mắt sáng như sao liền chạy tót vào phòng tắm khóa trái lại, một lúc sau đi ra đã thay áo ngủ trắng bằng vải bông mềm, nhưng đi ra thì thấy Trương Thắng đã khép hờ mắt, hơi thở đều đặn, hỏi: - Ngủ rồi à?
Trương Thắng không mở mắt ra, chỉ ậm ừ: - Ừm, hôm nay mệt quá.
Chung Tình không khỏi thất vọng, bò lên giường, cổ áo tương đối trễ, hai bầu ngực đong đưa qua lại, bên trong hoàn toàn không mặc áo lót, cô định xoay lưng lại tắt đèn thì Trương Thắng hé mắt nhìn chiếc quần ngủ màu trắng có hoa nhỏ li ti ôm lấy bờ mông tròn lẳn vểnh cao, cũng không có quần lót, y ngồi bật dậy cười lớn ôm lấy eo cô kéo vào lòng.
Bờ mông cảm nhận được thay đổi sinh lý của Trương Thắng, Chung Tình vờ vùng vằng, hừ một tiếng: - Sao bảo mệt?
- Vậy giờ ngủ thật nhé.
Trương Thắng cắn nhẹ vành tai của cô trêu, tay cách áo ngủ nắn bóp hai bầu ngực đầy đặn, tìm kiếm núm vú nho nhỏ, cố tình nhéo một cái để Chung Tình rên lên, một tay thình lình kéo quần ngủ của cô, bờ mông trắng bóc vừa hiện ra thì cũng là lúc đèn tách một cái phụt tắt. làm y không kịp nhìn kỹ.
Chung Tình rất nhiệt tình trên giường nhưng cũng rất dễ thẹn, không cho y nhìn thân thể mình, trong bóng tối, Trương Thắng quyến luyến trả thù bằng nụ hôn dài, tới khi cả hai ngạt thở mới chịu tách nhau ra, âu yếm một hồi, Trương Thắng ôm cô vào lòng, tay không rời bầu ngực kia: - Tình Nhi, tuần sau anh bận rồi, sợ không tới được, anh chuẩn bị ra tay thử thân thủ, lần đầu thành công hay thất bại sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Anh chuẩn bị lấy 1/4 sỗ tiền ra, chủ yếu là kiểm chứng tri thức mà mình học được.
- Tôi chẳng biết gì về cổ phiếu cả, chẳng giúp gì được cậu, nhưng đừng cố sức quá, dù sao cũng không thể trả khoản nợ đó ngay được, xem này, lại gầy đi rồi. Chung Tình rướn cải cổ thon dài ngoi lên, gối đầu vào cánh tay y, vuốt ve gò má xương xương: - Nếu không phải còn chăm lo cho công ty, tôi bỏ hết, theo cậu chăm sóc chuyện ăn ở.
- Giống trước kia à? Trương Thắng có chút hoài niệm ngày tháng hai người dính với nhau như hình với bóng:
- Ừm, giống trước kia. Chung Tình mắt sóng sánh như có nước: - Sau này cũng thế, mà cổ phiếu có nguy hiểm không?
Trương Thắng muốn Chung Tình gọi mình là anh, cô nhất quyết không chịu, thế là hình thành cách xưng hô kỳ quái của bọn họ: - Anh Văn có kể một câu chuyện hình dung được bản chất của TTCK, để anh kể em nghe.
- Ừ! Chung Tình xoay người, tay chống cằm:
Tư thế của Chung Tình làm tay Trương Thắng không tiện sờ ngực cô, kéo chân Chung Tình gác lên người mình, vươn tay vuốt ve bờ mông trơn nhẵn: - Có một cái chợ, trong chợ có hai người bán bánh nướng, mỗi người có 10 cái bánh nướng, mỗi cái giá 1 đồng, như vậy tổng tài sản của họ là 20 đồng. Mới đầu không có ai mua, hai người buồn chán mua qua bán lại với nhau. Tôi bỏ 1 đồng mua bánh của anh, anh bỏ 1 đồng mua bánh của tôi, sau đó tăng giá lên 2 đồng, cứ như vậy, chẳng bao lâu 1 cái bánh nướng có giá tới 50 đồng.
- Nào, bây giờ chúng ta tính, trong tay họ vẫn còn nguyên số bánh, giá tăng, nhưng không ai lỗ, không ai lãi. Có điều hãy thay đổi góc nhìn khác, bọn họ đã lãi rồi, vì giá mỗi cái bánh là 50 đồng, nên tổng tài sản của họ là 1000 đồng, bọn họ là công ty niêm yết.
- Lúc này người qua đường đi qua, hắn biết trước đây giá bánh là 1 đồng, giờ tăng lên 50 đồng, rất kinh hãi. Một tiếng sau hắn tò mò quay lại, giá 1 cái bánh đã là 100 đồng, càng khiếp vía. Đến khi giá bánh lên tới 150 đồng, hắn vội vàng mua một cái, cho rằng giá bánh sẽ còn tăng thêm, hắn chính là dân chơi chứng khoán hay nhà đầu tư.
- Đợi giá lên tới 200 đồng một cái bánh, người bán bánh muốn bán với giá cao hơn nữa, người mua bánh muốn kiếm lời nhiều hơn nữa. Vì thế cần người chuyên môn mỗi ngày đi tuyên truyền giá bánh sẽ tăng lên tới 1000 đồng một cái, còn bịa ra cả đống lý do dụ người ta mua cổ phiếu, người này chính là chuyên gia phân tích bình luận chứng khoán được người bán bánh thuê.
- Rất nhanh người mua bánh với giá 150 đồng bán đi được với giá 300 đồng, dưới hiệu ứng làm mẫu, có người mua 300 đồng, đợi lên 500 đồng rồi bán. Thế là giá cứ tiếp tục tăng.
- Nhưng lạ nhất là, cho tới tận bây giờ, vẫn không ai lỗ vốn cả. Người bán thì kiếm rồi, người mua cũng không lỗ, vì giá vẫn còn đang tăng, tính theo giá thị trường thì người mua vẫn lãi, không một ai lỗ cả. Lúc này 20 cái bánh có tổng giá trị 20.0000 đồng, trong khi thực chất nó chỉ đáng giá 20 đồng, đây gọi là bong bóng kinh tế.
Chung Tình ngẫm nghĩ: - Đúng là thế thật, rất dễ hiểu, vậy khi nào có người lỗ vốn? Bong bóng thì sớm muộn cũng vỡ, lúc đó người mua giá cao sẽ vô cùng nguy hiểm.
Trương Thắng hôn chụt cô một cái khen ngợi: - Chính xác, Tình Nhi thật thông minh, vì thế mà có cơ cấu vật giá nhảy ra nói, bánh nướng chỉ có giá 1 đồng, không cho phép tăng giá như vậy, hoặc hạn chế mức độ tăng mỗi ngày, đó chính là ủy ban giám sát chứng khoán. Rồi người bán bánh, chính là công ty niêm yết làm thêm bánh để kiếm thêm tiền, gọi là mở rộng cổ phiếu, giao dịch không ngừng lớn lên. Tiếp đó người bán rau, bán cá, bán dưa hấu trông thấy bắt đầu chơi trò này, họ là công ty mới phát hành cổ phiếu, thị trường không ngừng mở rộng.
- Nhiều mặt hàng như thế, người ta chơi nhiều, có kinh nghiệm, sẽ nhận ra cái bánh không đáng giá như thế nữa, đúng không? Chung Tình rất nhạy bén hiểu ra:
- Đúng rồi, đó là giá trị hồi quy, khi ấy ai còn bánh nướng trong tay là người lỗ vốn. Cho nên chơi cổ phiếu cần mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, nhanh tay nhanh mắt, mua vào khi giá thấp bán ra trước khi giá hạ. Từ tuần sau anh cũng là người mua bánh rồi..
Hai người chỉ quen biết nhau một tuần, Nghiêm Phong là chàng trai cởi mở, hòa đồng, thấy Trương Thắng nhiệt tình học hỏi, hai người tuổi tác lại tương đương, thế là đem luôn sổ tay của mình chia sẻ với y, làm y cảm kích lắm.
Nghiêm Phong là thầy giáo giỏi, hắn cũng là cao thủ chơi cổ phiếu, trò chuyện với hắn, rất nhiều kiến thức anh Văn truyền thụ được kiểm chứng, Trương Thắng đã có một số cảm giác nhạy bén với cổ phiếu dao động lên xuống rồi.
- Anh Trương, vẫn còn xem biểu đồ à, trưa rồi, ăn cơm thôi. Lạc Phi vừa nhai vừa nói, cô gái này chả có tí khái niệm hình tượng nào: - Phục anh luôn, mới mấy hôm trước cứ nhìn màn hình một lúc là chóng mặt, buồn nôn, bây giờ cắm mặt vào nó cả ngày, không gọi là không biết rứt ra.
- Ừm ừm... Trương Thắng ậm ừ, tay nhìn mắt viết một lúc mới chịu bỏ bút chì xuống, mở hộp cơm ra:
Đừng thấy những đại hộ này là hào phú gia sản bạc triệu mà nghĩ bọn họ sống xa xỉ, trưa chỉ ăn hộp cơm 10 đồng, sau đó là tụ tập chơi bài, căn bản lười không ra khỏi phòng.
- A, cơm lạp xường, thơm quá, Tiểu Phi, em mua cơm lúc nào cũng hợp ý anh hết.
- Đương nhiên rồi, em có con mắt nhìn người lắm, thế nên mới được tuyển làm ở đây. Lạc Phi đắc chí nói:
- Vậy em ăn gì? Trương Thắng thò đầu nhìn: - Đậu hũ ma bà, không tệ, rất ngon.
- Ngon hả, vậy chúng ta đổi nhé?
Hộp cơm của Trương Thắng 10 đồng, của Lạc Phi chỉ 5 đồng, y kéo ngay vào lòng: - Không đổi, hì hì, con gái ăn lạp xường sẽ béo.
- Xì, hẹp hòi, này, ăn một chút đậu hũ đi, em chưa đụng vào đâu, em ăn ít, chả hết hộp cơm. Lạc Phi lườm Trương Thắng một cái, lấy đũa gạt thêm thức ăn cho y:
- Chà chà, Tiểu Phi, em rất am hiểu binh pháp đấy, muốn lấy thì phải cho trước. Em cho anh đậu hũ, anh phải cho em lạp xường...
- Phụt... Khục khục khục... Nghiêm Phong ngồi bên cạnh phun hết cơm ra đất, sau đó miệng phát ra những âm thanh quái đản, không rõ là hắn cười hay là ho, đặt vội hộp cơm xuống:
Trương Thắng ngớ người, có chút xấu hổ, nhưng nghĩ lại lời mình nói cũng buồn cười lắm, sợ chọc giận Lạc Phi, nên cắn răng nhịn cười.
- Buồn cười lắm phải không? Lạc Phi nheo mắt, cười nhe răng thỏ ra, rất là nguy hiểm.
Nghiêm Phong nhanh chí, giả vờ cầm hộp cơm lên, nói: - Vừa rồi thấy Trương Thắng bôi bôi vẽ vẽ lên báo, làm tôi nghĩ tới một chuyện cười, ha ha ha, thật buồn cười. Lần này có cớ rồi, hắn cười càng tợn, cười tới bị cơm sặc vào khí quản, lại ho một chập, Trương Thắng sợ Nghiêm Phong cười thế này không khéo tắc thở thì thành bi hài kịch, phải đưa cho hắn cốc nước, uống quá nửa mới trôi.
Lạc Phi không dễ bỏ qua, truy sát: - Chuyện gì mà buồn cười thế?
Nghiêm Phong biết họa không tránh được, kể bừa một chuyện còn nhạt hơn nước ốc: - À... Chuyện thế này, có một người chơi cổ phiếu tới trước sở giao dịch mua tờ báo chứng khoán, lúc này có người hỏi "người mới hả?", người kia ngẩn ra "sao anh biết?", " loại báo chứng khoán này, ngoại trừ ngày tháng là thật, còn lại là giả hết, ai mà tin?"... Buồn cười quá phải không? ha ha ha...
Trần đời Trương Thắng chưa thấy chuyện cười nào nhạt hơn được, y đã cố, thứ lỗi, cười không nổi.
Nghiêm Phong len lén nhìn Lạc Phi phồng hai má lên, cười nịnh: - Không buồn cười à?
- Ha ha ha... Lạc Phi cười vang ba tiếng rõ khô khan: - Buồn cười chết đi được, muốn nghe chuyện cười không, tôi cũng có này.
Nghiêm Phong rất biết chuộc lỗi, đẩy mắt kính lên làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
- Một hôm, có con thằn lằn bò ra khỏi công ty chứng khoán, cùng lúc con cá sấu lớn quẫy đuôi đi vào, nhìn thấy con thằn lằn liền há mồm muốn đớp. Con thằn lằn đột nhiên khóc toáng lên, hô "ông nội ơi", con cá sấu sững sờ sau đó nước mắt ào ào. Lạc Phi vỗ vai Nghiêm Phong: - Cá sấu vừa khóc vừa nói, cháu trai ngoan, mới chơi cổ phiếu một tuần đã gầy thành thế này rồi à?
Trương Thắng nhìn Nghiêm Phong đần thối mặt, rất thiếu nghĩa khí ôm bụng cười lăn lộn.
- Ăn nhiều vào nhé. Lạc Phi vỗ vai Nghiêm Phong cái nữa, mang theo tiếng cười như chuông bạc đi về chỗ.
***** *****
- Bộ này có đẹp không?
Chung Tình lại thay một bộ y phục nữa, hỏi Trương Thắng, vừa rồi là trang phục ở nhà, còn bây giờ là bộ váy công sở tiêu chuẩn.
Trương Thắng gật gù: - Ừ, y phục đẹp, người càng đẹp.
- Thôi đi, người ta hỏi thật đó, chẳng có thành ý gì cả.
- Ài... Trương Thắng ngả người nằm xuống giường, y đã phải bình luận tới bộ thứ 5, hết vốn từ để khen rồi: - Thật không hiểu nữ nhân nữa, mua bao nhiêu y phục như thế có mặc hết được đâu.
- Đầu đất, không hiểu phong tình.
- Không phải không hiểu, mà không phải sở trường, anh là chuyên gia thẩm định đồ lót.
Chung Tình liếc mắt đầy khiêu khích: - Muốn thẩm định thì tới mà cởi... Á....
Chung Tình nói thế nhưng thấy Trương Thắng vừa nhổm dậy hai mắt sáng như sao liền chạy tót vào phòng tắm khóa trái lại, một lúc sau đi ra đã thay áo ngủ trắng bằng vải bông mềm, nhưng đi ra thì thấy Trương Thắng đã khép hờ mắt, hơi thở đều đặn, hỏi: - Ngủ rồi à?
Trương Thắng không mở mắt ra, chỉ ậm ừ: - Ừm, hôm nay mệt quá.
Chung Tình không khỏi thất vọng, bò lên giường, cổ áo tương đối trễ, hai bầu ngực đong đưa qua lại, bên trong hoàn toàn không mặc áo lót, cô định xoay lưng lại tắt đèn thì Trương Thắng hé mắt nhìn chiếc quần ngủ màu trắng có hoa nhỏ li ti ôm lấy bờ mông tròn lẳn vểnh cao, cũng không có quần lót, y ngồi bật dậy cười lớn ôm lấy eo cô kéo vào lòng.
Bờ mông cảm nhận được thay đổi sinh lý của Trương Thắng, Chung Tình vờ vùng vằng, hừ một tiếng: - Sao bảo mệt?
- Vậy giờ ngủ thật nhé.
Trương Thắng cắn nhẹ vành tai của cô trêu, tay cách áo ngủ nắn bóp hai bầu ngực đầy đặn, tìm kiếm núm vú nho nhỏ, cố tình nhéo một cái để Chung Tình rên lên, một tay thình lình kéo quần ngủ của cô, bờ mông trắng bóc vừa hiện ra thì cũng là lúc đèn tách một cái phụt tắt. làm y không kịp nhìn kỹ.
Chung Tình rất nhiệt tình trên giường nhưng cũng rất dễ thẹn, không cho y nhìn thân thể mình, trong bóng tối, Trương Thắng quyến luyến trả thù bằng nụ hôn dài, tới khi cả hai ngạt thở mới chịu tách nhau ra, âu yếm một hồi, Trương Thắng ôm cô vào lòng, tay không rời bầu ngực kia: - Tình Nhi, tuần sau anh bận rồi, sợ không tới được, anh chuẩn bị ra tay thử thân thủ, lần đầu thành công hay thất bại sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Anh chuẩn bị lấy 1/4 sỗ tiền ra, chủ yếu là kiểm chứng tri thức mà mình học được.
- Tôi chẳng biết gì về cổ phiếu cả, chẳng giúp gì được cậu, nhưng đừng cố sức quá, dù sao cũng không thể trả khoản nợ đó ngay được, xem này, lại gầy đi rồi. Chung Tình rướn cải cổ thon dài ngoi lên, gối đầu vào cánh tay y, vuốt ve gò má xương xương: - Nếu không phải còn chăm lo cho công ty, tôi bỏ hết, theo cậu chăm sóc chuyện ăn ở.
- Giống trước kia à? Trương Thắng có chút hoài niệm ngày tháng hai người dính với nhau như hình với bóng:
- Ừm, giống trước kia. Chung Tình mắt sóng sánh như có nước: - Sau này cũng thế, mà cổ phiếu có nguy hiểm không?
Trương Thắng muốn Chung Tình gọi mình là anh, cô nhất quyết không chịu, thế là hình thành cách xưng hô kỳ quái của bọn họ: - Anh Văn có kể một câu chuyện hình dung được bản chất của TTCK, để anh kể em nghe.
- Ừ! Chung Tình xoay người, tay chống cằm:
Tư thế của Chung Tình làm tay Trương Thắng không tiện sờ ngực cô, kéo chân Chung Tình gác lên người mình, vươn tay vuốt ve bờ mông trơn nhẵn: - Có một cái chợ, trong chợ có hai người bán bánh nướng, mỗi người có 10 cái bánh nướng, mỗi cái giá 1 đồng, như vậy tổng tài sản của họ là 20 đồng. Mới đầu không có ai mua, hai người buồn chán mua qua bán lại với nhau. Tôi bỏ 1 đồng mua bánh của anh, anh bỏ 1 đồng mua bánh của tôi, sau đó tăng giá lên 2 đồng, cứ như vậy, chẳng bao lâu 1 cái bánh nướng có giá tới 50 đồng.
- Nào, bây giờ chúng ta tính, trong tay họ vẫn còn nguyên số bánh, giá tăng, nhưng không ai lỗ, không ai lãi. Có điều hãy thay đổi góc nhìn khác, bọn họ đã lãi rồi, vì giá mỗi cái bánh là 50 đồng, nên tổng tài sản của họ là 1000 đồng, bọn họ là công ty niêm yết.
- Lúc này người qua đường đi qua, hắn biết trước đây giá bánh là 1 đồng, giờ tăng lên 50 đồng, rất kinh hãi. Một tiếng sau hắn tò mò quay lại, giá 1 cái bánh đã là 100 đồng, càng khiếp vía. Đến khi giá bánh lên tới 150 đồng, hắn vội vàng mua một cái, cho rằng giá bánh sẽ còn tăng thêm, hắn chính là dân chơi chứng khoán hay nhà đầu tư.
- Đợi giá lên tới 200 đồng một cái bánh, người bán bánh muốn bán với giá cao hơn nữa, người mua bánh muốn kiếm lời nhiều hơn nữa. Vì thế cần người chuyên môn mỗi ngày đi tuyên truyền giá bánh sẽ tăng lên tới 1000 đồng một cái, còn bịa ra cả đống lý do dụ người ta mua cổ phiếu, người này chính là chuyên gia phân tích bình luận chứng khoán được người bán bánh thuê.
- Rất nhanh người mua bánh với giá 150 đồng bán đi được với giá 300 đồng, dưới hiệu ứng làm mẫu, có người mua 300 đồng, đợi lên 500 đồng rồi bán. Thế là giá cứ tiếp tục tăng.
- Nhưng lạ nhất là, cho tới tận bây giờ, vẫn không ai lỗ vốn cả. Người bán thì kiếm rồi, người mua cũng không lỗ, vì giá vẫn còn đang tăng, tính theo giá thị trường thì người mua vẫn lãi, không một ai lỗ cả. Lúc này 20 cái bánh có tổng giá trị 20.0000 đồng, trong khi thực chất nó chỉ đáng giá 20 đồng, đây gọi là bong bóng kinh tế.
Chung Tình ngẫm nghĩ: - Đúng là thế thật, rất dễ hiểu, vậy khi nào có người lỗ vốn? Bong bóng thì sớm muộn cũng vỡ, lúc đó người mua giá cao sẽ vô cùng nguy hiểm.
Trương Thắng hôn chụt cô một cái khen ngợi: - Chính xác, Tình Nhi thật thông minh, vì thế mà có cơ cấu vật giá nhảy ra nói, bánh nướng chỉ có giá 1 đồng, không cho phép tăng giá như vậy, hoặc hạn chế mức độ tăng mỗi ngày, đó chính là ủy ban giám sát chứng khoán. Rồi người bán bánh, chính là công ty niêm yết làm thêm bánh để kiếm thêm tiền, gọi là mở rộng cổ phiếu, giao dịch không ngừng lớn lên. Tiếp đó người bán rau, bán cá, bán dưa hấu trông thấy bắt đầu chơi trò này, họ là công ty mới phát hành cổ phiếu, thị trường không ngừng mở rộng.
- Nhiều mặt hàng như thế, người ta chơi nhiều, có kinh nghiệm, sẽ nhận ra cái bánh không đáng giá như thế nữa, đúng không? Chung Tình rất nhạy bén hiểu ra:
- Đúng rồi, đó là giá trị hồi quy, khi ấy ai còn bánh nướng trong tay là người lỗ vốn. Cho nên chơi cổ phiếu cần mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, nhanh tay nhanh mắt, mua vào khi giá thấp bán ra trước khi giá hạ. Từ tuần sau anh cũng là người mua bánh rồi..
/283
|