Trương Thắng nghiền ngẫm ca khúc, gật đầu:
- Chắc là... có...
- Vậy vì sao nhiều người yêu nhau say đắm, về sau lại mỗi người mỗi ngả?
-...
Trương Thắng chợt nhớ những lời Từ Hải Sinh nói, cười khổ:
- Có lẽ... vì yêu chỉ là một loại cảm giác, khi có cảm giác này, ai cũng tin nó là vĩnh hằng, sẵn lòng vì nó mà nguyện thề sống chết.. Cảm giác này mất đi, giống như say rượu tỉnh lại, chỉ là giấc mộng... chả còn gì.
- Ha ha, vậy còn coi là vĩnh hằng gì chứ.
Miệng Tần Nhược Lan sắp dính vào miệng Trương Thắng rồi, Trương Thắng cười khổ đỡ con ma men này ngồi thẳng lên, cô lại sàn tới, nỉ non:
- Thắng, nếu như anh gặp em trước cô ấy, anh có yêu em không?
Trương Thắng đỡ đẫn:
- Chắc...
- Chắc cái gì?
- Chắc là sẽ yêu em.
Tần Nhược Lan vỗ bàn hô lớn:
- Ông chủ, cho cốc lớn tới đây nào.
Phục vụ sớm chú ý tới cô gái say rượu đáng yêu này rồi, nghe cô ra lệnh, một cốc lớn dùng uống bia đưa tới, trộn lẫn ly B52 của mình với "tua-vít" của Trương Thắng vào với nhau, uống một nửa, sau đó đưa cho Trương Thắng:
- Còn lại là của anh.
Trương Thắng chẳng còn kiêng kỵ cốc hay ly gì nữa rồi, cầm lên uống cạn trong tiếng vỗ tay cùng tiếng cười khanh khách của Tần Nhược Lan, tiếng nhạc xa dần, trời đất đảo lộn …
- Bên này là phòng tắm, phòng khách, bếp, ban công, bên trong còn có thư phòng...
Trương Thắng dìu Tần Nhược Lan, Tần Nhược Lan cảm giác mình đang dìu y, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào nhau.
Đi tiếp khách quen, vì thế Trương Thắng luôn giữ cho mình chút lý trí, không để bản thân say gục xuống đó không biết gì, như vậy rất nguy hiểm, ai mà biết chuyện gì xảy ra sau đó. Vì vậy cảm thấy sắp không cầm cự được nữa, dứt khoát thanh toàn tiền đi về.
Rời quán bar, Tần Nhược Lan vẫn chưa muốn về, nói muốn tới nhà mới của Trương Thắng, nhà của Trương Thắng đúng là ở gần đây, chẳng nghĩ nhiều, liền đưa cô tới.
- Ồ, còn... Tầng trên có phòng gì?
- Bên phải hướng về phía mặt trời, là phòng ngủ.. Bên trái chưa bố trí, nhà lớn quá, chẳng biết làm gì nữa. Chỉ mỗi phòng ngủ là đã bố trí đồ đạc... Còn nơi khác, đặt rồi, tháng sau mới chuyển tới.
- Lên xem đi, phòng tân hôn... Tôi muốn xem một lần cho biết.
Tần Nhược Lan lảo đảo tự mình vịn cầu thang từng bước đi lên.
"Tách" đèn bật sáng.
Gian phòng được bố trí đậm mùi vị của gian phòng tân hôn, tủ áo, giường lớn, bàn trang điểm đều là đồ gia dụng italya, không dính chút bụi, đối diện giường là từng khung ảnh viền kim loại mạ vàng, chuẩn bị để lồng ảnh đám cưới của Trương Thắng và Tiểu Lộ, trong đó cái khung lớn nhất đã treo ảnh hai người, hiện sợ bụi dùng vải che đi.
Tần Nhược Lan vốn chân nặng đầu nhẹ, vào đây càng như đang trong mơ, đưa tay kéo khăn phủ bụi trên giường, lập tức lộ ra bộ chăn gối đệm màu hồng nhạt phía dưới.
Trương Thắng cười ngây ngốc, tưởng tượng đêm tần hôn dẫn Tiểu Lộ tới gian phòng này, ngồi xuống giường sờ cái gối....
- Lóa mắt quá, tắt đèn.
Tần Nhược Lan đột nhiên đi tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại chiếc đèn trần mơ mờ, cô thả mình nằm xuống giường cái uỳnh:
Đệm lún xuống, Trương Thắng thấy người rung rinh, căn phòng im ắng, đầu óc y cũng chậm chạp, ngồi một lúc cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt nặng dần.
- Thật là thoải mái.
Tần Nhược Lan lầm bầm bên cạnh:
- Giống như trước kia em và bạn bè đi cắm trại.
- Ha ha ha...
Trương Thắng ngáp dài một cái, cũng ngả người nằm xuống:
- Thoải mái, rất thoải mái... Cơ mà cô nam quả nữ thế này nguy hiểm lắm... Ha ha, tôi chỉ cần xoay người một cái.. Là tới chỗ cô, tới lúc đó... cô... lo mà cắn lưỡi tự tử đi.
- Hà..
Tần Nhược Lan nũng nịu:
- Nhưng mà em, hết sức rồi... Anh cắn giúp em nhé?
- Được, cô... thè lưỡi ra đi.
- A...
Tần Nhược Lan giống như đi khám bệnh, thè lưỡi ra, còn đưa đầu tới..
Trương Thắng cảm giác được từng làn hơi ấm nóng trộn mùi rượu và mùi thơm thơm phả vào mặt, đầu óc lâng lâng, đưa tay ra, ôm lấy cổ Tần Nhược Lan, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ đó.
Củi khô làm sao chịu nổi lửa mạnh, Tần Nhược Lan thở dốc, bắt đầu nhiệt tình hưởng ứng, đưa tay ra ôm Trương Thắng, tay sờ lung tung cổ, lưng Trương Thắng, còn Trương Thắng đã cởi cúc cổ áo Tần Nhược Lan ra, lưỡi di chuyển tới cần cổ, tham lam thưởng thức phong tình xương quai xanh.
Tần Nhược Lan ngửa đầu rên khe khẽ khi miệng Trương Thắng ngậm bầu vú của cô, hơi đau đau, nhưng cũng rất kích thích, mười đầu ngón chân quắp lại.
Có chút ý thức phản kháng mơ hồ dâng lên, nhưng nhanh chóng bị đợt sóng khoái cảm khuất phục, áo không biết bị cởi ra lúc nào, dưới ánh đèn da thịt trình hiện một màu hồng cám dỗ, giống như thứ xuân dược cường liệt, Trương Thắng ngây chốc lát, lại cúi xuống say mê mút nụ anh đào hồng tươi kia.
Toàn thân Tần Nhược Lan quằn quại, cảm giác như ngứa lại không được gãi đúng chỗ, tay đưa ra, xé y phục của Trương Thắng...
Dưới sự nhiệt tình như lửa đó, chẳng mấy chốc cả hai bên không còn mảnh vải nào trên người, Tần Nhược Lan tóm lấy tóc Trương Thắng, đem khuôn mặt nóng rực vùi vào lòng y, mũi phát ra tiếng hừ hừ như lên cơn sốt, đùi giang ra kẹp chặt y, không ngừng cọ sát, đòi hỏi, bức thiết..
Trương Thắng cũng cứng như thép nguội, người lại nóng như thiêu đốt, mà lúc này chỉ có một thứ dập tắt được ngọn lửa đó, tay tìm tòi, nhanh chóng xác định được chỗ ẩm ướt... Chạm nhè nhẹ, vừa dai vừa non, vừa mềm vừa ấm, một điện tê tê ở chỗ tiếp xúc, nơi kia như có sức hút cực lớn dụ y tiến vào.
Rống thấp một tiếng, tiến thẳng vào trung tâm nơi non mềm đó, bốn xung quanh bị bóp chặt, làm thế công của y bị kìm lại, một nửa bị cảm giác ấm áp bao phủ, khoái cảm lan tỏa thân thể, nữa, chưa đủ, bản năng mách bảo như vậy, cơ bắp liền căng lên, lùi lại, tiến mạnh vào.
- Á aa...
Tần Nhược Lan hét lớn, nửa ngươi cong lên, giật tóc Trương Thắng, run run kêu:
- Đau... Đau... Đau lắm... Đừng cử động.
Da đầu Trương Thắng đau đớn, hạ thể y đâm vào chỗ chật nóng, trơn trơn, nơi đó tựa hồ non mịn tới cùng cực, cũng rất chặt, còn không ngừng co bóp, nếu chẳng phải bị túm tóc đau, có khi y đã buông gươm nộp súng rồi.
Tần Nhược Lan miệng há như cá mắc cạn, đôi mắt lờ đờ không hề có tiêu điểm, đưa lưỡi liếm môi, miệng lẩm nhẩm:
- Đừng cử động, vừa đau vừa tê, thật căng... Môi mất cảm giác rồi...
Đôi mắt trong mộng cảnh dần khôi phục tiêu điểm, thấy đôi mắt trêu tức, đắc ý, lại mang đậm dục vọng của Trương Thắng, thét lên một tiếng xấu hổ, kéo tóc che đi hai mắt mình.
Thật trẻ con, cô ấy lúc nào cũng thế, đó là điều mình yêu nhất ở cô ấy, thuần khiết vô tà, Tiểu Lộ cuối cùng anh cũng có được em rồi, Trương Thắng đột ngột kích động mạnh mẽ, bắt đầu chầm chậm tiến vào, cảm giác vô cùng mới mẻ làm y muốn khám phá thêm, mãi mãi, hoàn toàn làm theo bản năng, sớm mất đi năng lực ngôn ngữ rồi.
Tần Nhược Lan chưa thích ứng lắm, nhưng hạnh phúc vô tận, ôm lấy lưng y lẩm bẩm:
- Thắng, anh là của em, anh là của em...
Trương Thắng không nói không rằng, vùi đầu canh tác, những âm thanh ý loạn tình mê không ngừng vang lên, đó là âm thanh cực lạc của nam nữ...
...
Sáng sớm, Trương Thắng thấy mặt ngưa ngứa, đưa tay đập muỗi, lẩm bẩm vài cái rồi ngủ tiếp, được một lát lại ngứa, phẩy phẫy tay không ăn thua, mắt lờ đờ mở ra, chỉ thấy một cô gái nằm bên cạnh, đang dùng sợi tóc trêu chọc y, mi mắt xuân tình phơi phới, xinh đẹp không nói lên lời.
Nhưng, nhưng đó không phải, không phải là Tiểu Lộ, Trương Thắng thất kinh, toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua xuất hiện như cuốn phim tua nhanh, trước mắt.
Y không phải giờ mới nhớ ra, nếu nói mình say rượu hoàn toàn không biết gì thì là lời lừa mình lừa người, y nhớ hết, chỉ là lúc đó y lại coi cô gái phía dưới là người khác, cũng không hoàn toàn, có những lúc y nhận ra mình nhầm, nhưng y bất chấp, giờ tỉnh rượu mới nghĩ tới hậu quả.
- Chắc là... có...
- Vậy vì sao nhiều người yêu nhau say đắm, về sau lại mỗi người mỗi ngả?
-...
Trương Thắng chợt nhớ những lời Từ Hải Sinh nói, cười khổ:
- Có lẽ... vì yêu chỉ là một loại cảm giác, khi có cảm giác này, ai cũng tin nó là vĩnh hằng, sẵn lòng vì nó mà nguyện thề sống chết.. Cảm giác này mất đi, giống như say rượu tỉnh lại, chỉ là giấc mộng... chả còn gì.
- Ha ha, vậy còn coi là vĩnh hằng gì chứ.
Miệng Tần Nhược Lan sắp dính vào miệng Trương Thắng rồi, Trương Thắng cười khổ đỡ con ma men này ngồi thẳng lên, cô lại sàn tới, nỉ non:
- Thắng, nếu như anh gặp em trước cô ấy, anh có yêu em không?
Trương Thắng đỡ đẫn:
- Chắc...
- Chắc cái gì?
- Chắc là sẽ yêu em.
Tần Nhược Lan vỗ bàn hô lớn:
- Ông chủ, cho cốc lớn tới đây nào.
Phục vụ sớm chú ý tới cô gái say rượu đáng yêu này rồi, nghe cô ra lệnh, một cốc lớn dùng uống bia đưa tới, trộn lẫn ly B52 của mình với "tua-vít" của Trương Thắng vào với nhau, uống một nửa, sau đó đưa cho Trương Thắng:
- Còn lại là của anh.
Trương Thắng chẳng còn kiêng kỵ cốc hay ly gì nữa rồi, cầm lên uống cạn trong tiếng vỗ tay cùng tiếng cười khanh khách của Tần Nhược Lan, tiếng nhạc xa dần, trời đất đảo lộn …
- Bên này là phòng tắm, phòng khách, bếp, ban công, bên trong còn có thư phòng...
Trương Thắng dìu Tần Nhược Lan, Tần Nhược Lan cảm giác mình đang dìu y, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào nhau.
Đi tiếp khách quen, vì thế Trương Thắng luôn giữ cho mình chút lý trí, không để bản thân say gục xuống đó không biết gì, như vậy rất nguy hiểm, ai mà biết chuyện gì xảy ra sau đó. Vì vậy cảm thấy sắp không cầm cự được nữa, dứt khoát thanh toàn tiền đi về.
Rời quán bar, Tần Nhược Lan vẫn chưa muốn về, nói muốn tới nhà mới của Trương Thắng, nhà của Trương Thắng đúng là ở gần đây, chẳng nghĩ nhiều, liền đưa cô tới.
- Ồ, còn... Tầng trên có phòng gì?
- Bên phải hướng về phía mặt trời, là phòng ngủ.. Bên trái chưa bố trí, nhà lớn quá, chẳng biết làm gì nữa. Chỉ mỗi phòng ngủ là đã bố trí đồ đạc... Còn nơi khác, đặt rồi, tháng sau mới chuyển tới.
- Lên xem đi, phòng tân hôn... Tôi muốn xem một lần cho biết.
Tần Nhược Lan lảo đảo tự mình vịn cầu thang từng bước đi lên.
"Tách" đèn bật sáng.
Gian phòng được bố trí đậm mùi vị của gian phòng tân hôn, tủ áo, giường lớn, bàn trang điểm đều là đồ gia dụng italya, không dính chút bụi, đối diện giường là từng khung ảnh viền kim loại mạ vàng, chuẩn bị để lồng ảnh đám cưới của Trương Thắng và Tiểu Lộ, trong đó cái khung lớn nhất đã treo ảnh hai người, hiện sợ bụi dùng vải che đi.
Tần Nhược Lan vốn chân nặng đầu nhẹ, vào đây càng như đang trong mơ, đưa tay kéo khăn phủ bụi trên giường, lập tức lộ ra bộ chăn gối đệm màu hồng nhạt phía dưới.
Trương Thắng cười ngây ngốc, tưởng tượng đêm tần hôn dẫn Tiểu Lộ tới gian phòng này, ngồi xuống giường sờ cái gối....
- Lóa mắt quá, tắt đèn.
Tần Nhược Lan đột nhiên đi tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại chiếc đèn trần mơ mờ, cô thả mình nằm xuống giường cái uỳnh:
Đệm lún xuống, Trương Thắng thấy người rung rinh, căn phòng im ắng, đầu óc y cũng chậm chạp, ngồi một lúc cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt nặng dần.
- Thật là thoải mái.
Tần Nhược Lan lầm bầm bên cạnh:
- Giống như trước kia em và bạn bè đi cắm trại.
- Ha ha ha...
Trương Thắng ngáp dài một cái, cũng ngả người nằm xuống:
- Thoải mái, rất thoải mái... Cơ mà cô nam quả nữ thế này nguy hiểm lắm... Ha ha, tôi chỉ cần xoay người một cái.. Là tới chỗ cô, tới lúc đó... cô... lo mà cắn lưỡi tự tử đi.
- Hà..
Tần Nhược Lan nũng nịu:
- Nhưng mà em, hết sức rồi... Anh cắn giúp em nhé?
- Được, cô... thè lưỡi ra đi.
- A...
Tần Nhược Lan giống như đi khám bệnh, thè lưỡi ra, còn đưa đầu tới..
Trương Thắng cảm giác được từng làn hơi ấm nóng trộn mùi rượu và mùi thơm thơm phả vào mặt, đầu óc lâng lâng, đưa tay ra, ôm lấy cổ Tần Nhược Lan, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ đó.
Củi khô làm sao chịu nổi lửa mạnh, Tần Nhược Lan thở dốc, bắt đầu nhiệt tình hưởng ứng, đưa tay ra ôm Trương Thắng, tay sờ lung tung cổ, lưng Trương Thắng, còn Trương Thắng đã cởi cúc cổ áo Tần Nhược Lan ra, lưỡi di chuyển tới cần cổ, tham lam thưởng thức phong tình xương quai xanh.
Tần Nhược Lan ngửa đầu rên khe khẽ khi miệng Trương Thắng ngậm bầu vú của cô, hơi đau đau, nhưng cũng rất kích thích, mười đầu ngón chân quắp lại.
Có chút ý thức phản kháng mơ hồ dâng lên, nhưng nhanh chóng bị đợt sóng khoái cảm khuất phục, áo không biết bị cởi ra lúc nào, dưới ánh đèn da thịt trình hiện một màu hồng cám dỗ, giống như thứ xuân dược cường liệt, Trương Thắng ngây chốc lát, lại cúi xuống say mê mút nụ anh đào hồng tươi kia.
Toàn thân Tần Nhược Lan quằn quại, cảm giác như ngứa lại không được gãi đúng chỗ, tay đưa ra, xé y phục của Trương Thắng...
Dưới sự nhiệt tình như lửa đó, chẳng mấy chốc cả hai bên không còn mảnh vải nào trên người, Tần Nhược Lan tóm lấy tóc Trương Thắng, đem khuôn mặt nóng rực vùi vào lòng y, mũi phát ra tiếng hừ hừ như lên cơn sốt, đùi giang ra kẹp chặt y, không ngừng cọ sát, đòi hỏi, bức thiết..
Trương Thắng cũng cứng như thép nguội, người lại nóng như thiêu đốt, mà lúc này chỉ có một thứ dập tắt được ngọn lửa đó, tay tìm tòi, nhanh chóng xác định được chỗ ẩm ướt... Chạm nhè nhẹ, vừa dai vừa non, vừa mềm vừa ấm, một điện tê tê ở chỗ tiếp xúc, nơi kia như có sức hút cực lớn dụ y tiến vào.
Rống thấp một tiếng, tiến thẳng vào trung tâm nơi non mềm đó, bốn xung quanh bị bóp chặt, làm thế công của y bị kìm lại, một nửa bị cảm giác ấm áp bao phủ, khoái cảm lan tỏa thân thể, nữa, chưa đủ, bản năng mách bảo như vậy, cơ bắp liền căng lên, lùi lại, tiến mạnh vào.
- Á aa...
Tần Nhược Lan hét lớn, nửa ngươi cong lên, giật tóc Trương Thắng, run run kêu:
- Đau... Đau... Đau lắm... Đừng cử động.
Da đầu Trương Thắng đau đớn, hạ thể y đâm vào chỗ chật nóng, trơn trơn, nơi đó tựa hồ non mịn tới cùng cực, cũng rất chặt, còn không ngừng co bóp, nếu chẳng phải bị túm tóc đau, có khi y đã buông gươm nộp súng rồi.
Tần Nhược Lan miệng há như cá mắc cạn, đôi mắt lờ đờ không hề có tiêu điểm, đưa lưỡi liếm môi, miệng lẩm nhẩm:
- Đừng cử động, vừa đau vừa tê, thật căng... Môi mất cảm giác rồi...
Đôi mắt trong mộng cảnh dần khôi phục tiêu điểm, thấy đôi mắt trêu tức, đắc ý, lại mang đậm dục vọng của Trương Thắng, thét lên một tiếng xấu hổ, kéo tóc che đi hai mắt mình.
Thật trẻ con, cô ấy lúc nào cũng thế, đó là điều mình yêu nhất ở cô ấy, thuần khiết vô tà, Tiểu Lộ cuối cùng anh cũng có được em rồi, Trương Thắng đột ngột kích động mạnh mẽ, bắt đầu chầm chậm tiến vào, cảm giác vô cùng mới mẻ làm y muốn khám phá thêm, mãi mãi, hoàn toàn làm theo bản năng, sớm mất đi năng lực ngôn ngữ rồi.
Tần Nhược Lan chưa thích ứng lắm, nhưng hạnh phúc vô tận, ôm lấy lưng y lẩm bẩm:
- Thắng, anh là của em, anh là của em...
Trương Thắng không nói không rằng, vùi đầu canh tác, những âm thanh ý loạn tình mê không ngừng vang lên, đó là âm thanh cực lạc của nam nữ...
...
Sáng sớm, Trương Thắng thấy mặt ngưa ngứa, đưa tay đập muỗi, lẩm bẩm vài cái rồi ngủ tiếp, được một lát lại ngứa, phẩy phẫy tay không ăn thua, mắt lờ đờ mở ra, chỉ thấy một cô gái nằm bên cạnh, đang dùng sợi tóc trêu chọc y, mi mắt xuân tình phơi phới, xinh đẹp không nói lên lời.
Nhưng, nhưng đó không phải, không phải là Tiểu Lộ, Trương Thắng thất kinh, toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua xuất hiện như cuốn phim tua nhanh, trước mắt.
Y không phải giờ mới nhớ ra, nếu nói mình say rượu hoàn toàn không biết gì thì là lời lừa mình lừa người, y nhớ hết, chỉ là lúc đó y lại coi cô gái phía dưới là người khác, cũng không hoàn toàn, có những lúc y nhận ra mình nhầm, nhưng y bất chấp, giờ tỉnh rượu mới nghĩ tới hậu quả.
/283
|