Va chạm đầu tiên.
Nam nheo mắt, cậu đưa tay lên che bớt cái nắng gay gắt của trời Sài Gòn, ngó xuống cái sơ đồ cầm rồi lại nhìn lên cái cổng sắt to đùng của học viện Angle miệng không kìm nổi một nụ cười nhạt thếch. Xoay người ra phía sau như thể ra hiệu cho đám bạn, hai mươi tám đứa mặt mày ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, lê lết từng bước chân nặng nhọc vào giữa sân học viện. Đám con gái ngồi sụp xuống, tay phẩy qua phẩy lại cố tạo một chút gió, miệng khô khốc nở một nụ cười gượng gạo. Ngọc Vi nén một tiếng thở dài, nhỏ đánh mắt về phía cô bạn lớp trưởng xinh đẹp đang còn lục lọi túi xách, rồi nhìn ra chung quanh:
- Xem ra cũng rất lớn đấy chứ ?
Chẳng ai buồn đáp lại, nói đúng hơn là tụi nó không còn đủ sức để mà nhận xét nữa. Trái lại với tinh thần sắp qua ngưỡng cửa tệ của đám bạn, Cát Anh lại vô cùng thản nhiên. Nhỏ đứng dậy nhanh sau ba giây tìm chùm chìa khóa, nụ cười trên môi vẫn thật ngọt ngào.
- Tới phòng hiệu trưởng nào các cậu.
Không cần chờ đợi lâu, lập tức sau câu nói ấy tất cả học viên lớp 10 Toán đều bật dậy, không gượng ép, dù trên khuôn mặt vẫn còn vương chút mệt mỏi.
…
Phòng hiệu trưởng là một căn phòng rất đỗi giản đơn, nói chính xác hơn thì nó quá tầm thường. Tầm thường so với một người ở cái vị trí quyền uy nhất, trong cái học viện danh giá này. Nhưng khi gặp chủ nhân của nó người ta mới hiểu rằng tại sao căn phòng này lại như thế, khuôn mặt phúc hậu hiền từ, mái tóc đã điểm bạc và ánh mắt ngập tràn yêu thương ẩn sau cặp kính dày cộm là những gì Cát Anh nhìn thấy ở thầy. Thế Bảo quan sát qua một lượt, tay vuốt cằm và miệng bắt đầu hoạt động không kiểm soát
- Thầy là hiệu trưởng ạ ?
Chẳng lẽ lại là lao công? Nhật Nam suýt nữa đã nhảy dựng lên sau câu hỏi ngớ ngẩn của Thế Bảo, bàn tay từ từ siết lại, dí cho Bảo một cái thật đau rồi kéo tuột bạn ra đằng sau, Nam ngẩng đầu lên, cố nở một nụ cười rạng rỡ.
- Xin lỗi thầy, Bảo nó hơi…
- Ơ, tao hỏi thật mà.
Thế Bảo vẫn ngây ngô nhìn Nam, ánh mắt “rất nghi hoặc”, Nam lăm le quẳng cho bạn một cái nhìn ác bá, hai giây sau Bảo rụt cổ không dám hó hé thêm một lời nào, thầy Hiệu trưởng cười hiền, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế salon, lắc đầu nhìn đám học trò nhỏ .
- Chắc các em là lớp Toán lừng danh ?
Câu nói nửa đùa nửa thật của thầy làm tụi nó hơi ngại, quả thật nếu như muốn học chung cùng nhau thì chỉ còn cách đó. Cát Anh gật nhẹ, ánh mắt tĩnh lặng cho người ta cảm giác rất bình yên.
- Chúng em còncần sự giúp đỡ của thầy rất nhiều ạ.
Câu trả lời khôn khéo ấy làm thầy Hiệu trưởng hài lòng, mùi trà thoang thoảng bay, làm dịu đi cái không khí nóng bức bên ngoài, tình thầy trò dường như đã gần hơn.
…
Anh Thư khoác tay ra đằng sau, miệng chúm chím hé cười để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn. Bước chân vào học viện chính là bước đệm hoàn hảo nâng nhỏ lên một bậc, Bảo Ngọc đi bên cạnh, ánh mắt mơ hồ nhìn ra xa, nhỏ vẫn còn cảm thấy khó chịu khi phải học trong một môi trường mới mà ngoài Anh Thư ra thì đám bạn bè cũ đã không còn một ai. Dường như sự đắc ý của Thư lại càng làm cho tâm trạng Ngọc trở nên tồi tệ, không để ý tới cái tinh thần ngày càng sa sút của cô bạn thân, Anh Thư vẫn đang cố suy nghĩ làm thế nào để “thuần phục” lớp 10 Anh.
- Có cách chưa ?
Câu hỏi đột ngột của Thư làm cho Ngọc thoát ra khỏi cảm giác bức bối, nhưng lại làm nhỏ tò mò hơn.
- Cách ? Ý mày là sao ?
- Đầu óc mày để đâu thế hả? Cách làm một nàng công chúa hoàn hảo nhất.
Cái nhếch mép cợt nhả của Thư làm Ngọc muốn nôn ngay lập tức, dù gì thì hơn mười năm qua tình bạn thắm thiết cũng không đủ để làm cho Ngọc hiểu Thư. Cô bạn này rất hiếu thắng, suy nghĩ không hề đơn giản và nội tâm lại càng phức tạp hơn, có lúc Thư bồng bột ích kỉ, nhưng lại có những lúc lặng mình rất lâu. Chưa có gì Thư muốn mà không có được, nhỏ giống như một thiên thần nhỏ được thượng đế ban tặng tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trên cuộc đời này. Sắc đẹp, trí tuệ, gia đình và cả sự ngưỡng mộ tôn thờ của những người xung quanh. Bảo Ngọc tự cười, Thư sinh ra đã biết cách kìm nén cảm xúc, trước mặt tất cả mọi người nhỏ là nàng công chúa bé nhỏ, liệu ai có thể làm cho công chúa nổi giận ? Ai là người có thể làm cho công chúa thoát ra khỏi cái vỏ bọc hoàn hảo ấy?
…
Sáng sớm, không khí dịu nhẹ hơn rất nhiều, mùi hương đâu đó được gió nhẹ nhàng đưa tới, không quá nào ngạt, chỉ đủ để tâm hồn thư thái hơn. Ngọc Vi ngiêng đầu, nhỏ lượn thêm một vòng giữa sân rồi bật cười thích thú.
- Yeah ! Giờ tớ đã là học sinh cấp 3.
Thế Bảo ôm ba lô trước ngực, miệng cong cớm đốp chát lập tức.
- Học sinh cấp 3 rồi cũng giống cấp 2 thôi hà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bà vẫn là bà chằn.
- Sao cứ thích cắt ngang cảm xúc của tôi thế hả ?
Ngọc Vi ngưng xoay vòng, giương hai con mắt hình viên đạn lên nhìn cậu bạn thân. Bảo cười xuề xòa, cái miệng muốn biến dạng, đúng là chẳng bao giờ cậu an phận nổi. Cát Anh lắc nhẹ đầu, kéo tay Vi lên phía trước.
- Tha cho Bảo đi, chúng ta tới xem vườn hồng thế nào ?
Mẹ của nhỏ bảo đã sắp xếp cho lớp Toán một nơi “rất đặc biệt”. Cát Anh thừa hiểu nó đặc biệt như thế nào, ánh mắt buồn xa xăm ấy vẫn cố ánh lên những tia nhìn ấm áp nhất. Nắng len vào tim, tụi nó chạy nhanh qua sân trường bước chân dần về phía khu vườn bí ẩn ấy. Màu nắng hiện ra ngay trước mắt, một cánh đồng hoa đủ màu sắc đang vươn mình e thẹn trong sương sớm. Mười đứa con gái reo lên, mơn man từng cánh hoa trên đầu ngón tay, hít nhẹ một chút mùi hương nồng nàn còn trinh nguyên của những bông hoa yêu kiều đẹp đẽ. Mười tám thằng con trai dựa lưng vào bức tường lớn, nhìn chăm chú vào mười cô bạn đang còn bay nhảy tung tăng, khóe môi vẽ ra một nụ cười.
“ Cứ như thế, hãy cứ bình yên như thế. Chúng tớ sẽ bảo vệ các cậu, không để các cậu phải chịu bất cứ một tổn thương nào, con gái lớp Toán ạ.”
…
Buổi học đầu tiên nên Anh Thư muốn tới lớp sớm hơn, ngẩng đầu cao nhìn các bạn nữ trong cùng phòng kí túc xá, ánh mắt kiêu kì cộng thêm nụ cười nửa miệng của nhỏ làm cả đám run lên, chưa cần đến một phút, tất cả đều gọi nhỏ là lớp trưởng. Đối với tụi con trai thì dễ dàng hơn nhiều, ngay từ lần đầu tiên gặp nhỏ, mười lăm nam sinh của lớp 10 Anh đã bị chinh phục hoàn toàn, không những thế sau ngày khai giảng, sau cái lúc nhỏ lên đọc lời hứa của học sinh năm nhất, thư, hoa và quà thi nhau được chuyển đến làm ngập cả kí túc xá nữ. Rốt cuộc thì bước đầu tiên trong kế hoạch đầu tiên của nhỏ cũng đã thành công mĩ mãn.
Phòng học ở tầng 3, khá sáng sủa và mát mẻ, lớp Anh bước dần lên từng bậc cầu thang, tất cả mọi sự chú ý đổ dồn vào bước chân của ba mươi tân học viên. Đúng là nam thanh nữ tú đi đến đâu cũng được thiên hạ chào đón rất nhiệt tình, bằng chứng là trước của lớp Anh đã để sẵn rất nhiều lẵng hoa cũng như những chú gấu bông cực kì xinh xắn và đáng yêu. Anh Thư mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống, vạt váy đồng phục xòe ra, mái tóc màu hạt dẻ xõa ngang vai bay nhẹ trong gió, hình ảnh ấy thật đẹp, hoa rạng ngời và người cũng thật xinh tươi, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo nếu như không có sự xuất hiện của… hai mươi tám con người từ đâu tới.
Mải ngắm hoa cỏ nên cả lớp Toán quên mất giờ lên lớp, lúc chạy lên tới cầu thang tầng 2 thì thầy giám thị đã đứng ở đầu cầu thang bên kia, lại một lần nữa Nhật Nam kéo cả đám chạy về hướng cầu thang cuối dãy. Hậu quả của việc chạy không nhìn đường là dẫm nát toàn bộ hoa trước cửa lớp 10 Anh, hơn nữa Ngọc Vi còn suýt ngã chồng lên người cô bạn lớp trưởng hàng xóm nếu như Thái Huy không kịp kéo tay nhỏ lại. Bảo Ngọc nhịn cười, ôn nhu đỡ bạn dậy và nhanh chóng liếc sang cả đám người “vô duyên” ấy. Anh Thư kìm cơn giận xuống, cố nở một nụ cười méo mó, nhỏ cầm chặt ngón tay hồi nãy bị gai hoa hồng đâm phải đưa mắt lên nhìn cả lớp Toán.
- Cậu không sao chứ ?
Nụ cười tỏa nắng của cậu bạn mới gặp khiến Thư hơi choáng, nhỏ thùy mị lắc đầu. Bảo Ngọc cười khẩy, che đậy sự mỉa mai của mình bằng cách cúi đầu nhẹ. Ngọc Vi gật gù, băng qua chỗ Thư đang đứng rồi phẩy tay ra hiệu cho các bạn.
- Về thôi, cậu ấy bảo không sao rồi.
- Tôi bảo là không sao lúc nào?
Thái độ ấy làm Thư bực tức, nhưng tuyệt nhiên trên khuôn mặt vẫn đang cố giấu đi cảm xúc thật sự của mình. Vi quay ngoắt, mắt hơi nhếch lên.
- Chẳng phải cậu vừa mới lắc đầu đấy sao ?
- Đấy là tôi lắc đầu chứ có nói là không sao đâu, cậu không biết phép tắc gì à. Dẫm nát hết hoa, làm người ta ngã còn không chịu xin lỗi một tiếng.
“Nếu như không có mấy anh chàng này tôi đã cho cậu một bài học rồi “ Thư nghiến răng, siết chặt hơn ngón tay đang đỏ hơn vì không thể lưu thông máu. Ngọc Vi định xông ra, nhưng Cát Anh đã xua tay bảo Vi dừng lại, nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Anh Thư, chớp mắt.
- Cũng không quá sâu, còn hoa thì bọn tơ sẽ trả lại cho các cậu.
Không hiểu sao giọng nói nhẹ như gió thoảng ấy lại khiến Thư ghét cay ghét đắng " cậu ta nghĩ mình là ai chứ, càng cố tỏ ra thân thiện thì càng thấy rõ bộ mặt thật thôi, hay là cậu ta muốn thể hiện với những anh chàng này? ". Theo quán tính Thư gạt mạnh bàn tay nhỏ của Cát Anh ra khỏi tay mình làm Cát Anh chới với, Nam đỡ bạn, mắt không hài lòng nhìn Thư.
- Ngày mai chúng tôi sẽ đền gấp đôi cho cậu.
- Tôi muốn ngay bây giờ, lập tức, các cậu nên biết đấy là hoa do mọi người ngưỡng mộ chúng tôi, tặng cho chúng tôi, sức mấy mà các cậu đền được. Còn nữa chắc các cậu là lớp 10 Toán, lớp học duy nhất vắng mặt trong lễ khai giảng? Đầu vào cao nhất thì sao chứ, cũng chỉ là những kẻ vô phép tắc ngang ngạnh, luôn tự cho mình là nhất. Là đồ "thùng rỗng kêu to".
Thư xổ luôn một tràng, sau cái tràng ấy lớp Anh lại được dịp tròn mắt ngắm nhìn bộ mặt thứ hai của cô bạn lớp trưởng. Ngọc Vi ngoáy ngoáy lỗ tai, làm ra vẻ không quan tâm lắm, nói đúng hơn thì hai mươi tám học viên lớp Toán đều bỏ ngoài tai câu nói hết sức hùng hồn của Thư. Quỳnh Chi hít một hơi thật sâu cố kìm lại, như vậy là xúc phạm lớp Toán quá đáng, nếu như bàn tay của lớp trưởng Cát Anh không phẩy nhẹ bảo dừng lại thì nhỏ đã cho cô bạn kia một tràng dài hơn thế.
Dậm chân thật mạnh vào sàn nhà, Thư đạp gót dày bước vào trong lớp học. Đáy mắt của Bảo Ngọc dao động lóe lên vài tia quái dị rồi nhanh chóng trở về với khuôn mặt nhu mì, dễ thương vốn có thường ngày.
- Được lắm, tôi xem các cậu còn dám nghênh ngang trong cái học viện này bao lâu.
Câu nói thách thức của Anh Thư dường như cũng không gây thêm tác dụng, tưởng rằng mọi việc sẽ êm xuôi. Tưởng rằng đó chỉ là một sự va chạm nhỏ trong cuộc sống học đường mới mẻ, nhưng…có ai ngờ lời tuyên chiến ấy lại bắt đầu cho những cuộc đối đầu về sau.
***
Đường Sài Gòn náo nhiệt hẳn lên, ánh đèn điện lung linh tỏa ra tứ phía, xe cộ bộn bề, tấp nập người qua lại, kẻ chạy đi, người trở lại , nó cứ theo một vòng tuần hoàn nối tiếp nhau. Sắp về hè rồi, tiếng ve kêu đã rộn rã một góc trời, ánh đèn điện hắt ra từ những tòa nhà cao ốc khiến người ta phải choáng ngợp, đâu đó có tiếng rao của những gánh hàng rong, tiếng chổi tre xào xạc của chị lao công tất bật. Rảo bước trên con đường rộng lớn thênh thang, nụ cười vẹn nguyên trên khuôn mặt của ba mươi mốt học viên lớp Toán, Hàn Tuyết nắm chặt tay Cát Anh, nhỏ thì thầm như lời ru của gió.
- Nhanh thật đấy, gần một năm học rồi , mới ngày nào tớ còn gây ra bao nhiêu chuyện khiến các cậu phải buồn lòng, thế mà…
- Nhớ lại nha, hồi đấy tớ tức Hàn Tuyết đến mức mà muốn lao vào đấm bả cho tanh bành khói lửa luôn.
Ngọc Vi cười toe toét, hai tay quơ quơ loạn xạ để phụ họa, Thế Bảo cong tay , trụ một chân còn một chân giơ cao lên :
- Hồi đó bà Vi toàn làm Tôn Ngộ Không không à .
- Không cần chờ đợi cái kẹp tóc bay thẳng vào đầu Bảo chỉ sau hai giây, cả đám cười nghiêng ngả. Hàn Tuyết chống tay ngang hông, trợn tròn mắt lên:
- Có phải thế này không nhỉ ?
- Đúng rồi, quá giống.
Bảo cười điên đảo, nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Hà Mi lắc lắc con gấu bông nhỏ nhắn trong tay, mắt nhìn lên vì sao sáng nhất trên trời, miệng cười thật tươi:
- Hôm tham gia nữ sinh thanh lịch ý, Hàn Tuyết đẹp mà dữ quá trời.
- Ừ, hôm đó Tuyết làm Mi Khờ khóc nhỉ ?
Khánh Đăng vuốt nhẹ lên tóc Hà Mi, mắt liếc qua chỗ Tuyết một cái. Hà Mi cúi đầu, gật gật như trẻ bị phạt. Hàn Tuyết bước nhẹ lại gần bạn, đưa bàn tay ra:
- Xí xóa nhé Hà…à không Mi Khờ nhỉ ? ngoắc nghéo nào, từ nay tớ sẽ không bao giờ làm cậu khóc nữa đâu.
Đôi mắt to tròn sáng bừng lên, nụ cười thuần khiết rạng rỡ:
- Thật sao ? Tớ ngoắc nghéo với cậu nè, từ nay nếu Hàn Tuyết làm tớ buồn, tớ sẽ bắt cậu phải mua cho tớ 100 à không 1000 chú mèo đôremon nhá.
- Ừ, hứa.
Tuyết gật đầu trong tiếng vỗ tay của các bạn, Nhật Nam tiến lên phía trước,cậu quàng lấy vai Thế Bảo, ưỡn ngực lên tay chỉ vào trong con hẻm nhỏ.
- Nhớ đâu nữa không ?
- Nhớ, đôremon bất động.
Hà Mi nhảy nhảy lên, không quên lắc lắc con gấu bông trong tay, theo bước Nhật Nam cả lớp Toán bước vào trong con hẻm. Mùi hương ngọc lan bay tới xộc vào mũi, thứ hương thơm dịu nhẹ mà ngào ngạt, thứ hương thơm giúp con người ta trở về nơi yên bình của tâm hồn mình. Cụ vẫn ngồi đấy, bên mâm bột trắng thơm, đôi mắt già nua lần mò trong bóng tối, ánh sáng từ cây đèn mang xông vẫn không tắt. Ừ, nó mãi cháy thế thôi, như đời cụ cháy âm ỉ mãi. Nhón từng bước nhẹ nhàng, Cát Anh lại ngồi xuống cạnh cụ, đặt nhẹ bàn tay lên bờ vai yếu gầy.
- Bà ơi, tụi con lại tới thăm bà đây.
- Cát Anh, con đến đấy à?
Cậu hỏi ấy vẫn tràn ngập niềm vui như ngày trước, vẫn đong đầy thứ cảm xúc yêu thương đến nghẹn ngào, cả lớp lần lượt chào cụ. Cụ mỉm cười hiền từ, hàm răng móm mém đến bộ quần áo sờn cũ càng làm cho tụi nó thương cụ hơn.
- Bà ơi, hôm nay bà lại cho tụi con làm bánh cùng nhé.
Nhật Nam ngồi xuống cạnh bếp lửa hồng, đẩy cây củi vào một chút, nụ cười ấm áp đọng lại trên khóe môi
. Cụ gật đầu, đẩy mâm bột ra gần tụi nó.
- Các con cứ làm thoải mái nha, có các con tới chơi bà vui còn không hết ý chứ.
Ngồi quây quần bên mâm bột trắng, tiếng cười đùa lại lần nữa làm góc nhà tối tăm bừng lên sức sống. Mặt mày ai cũng dính đầy bột, Ngọc Vi tay vừa nặn một đóa hồng vừa hỏi:
- Lớp trưởng này, cậu quen bà từ lúc nào mà tớ không biết nhỉ ?
- Từ cái hồi chúng ta chưa vào cấp 3 cơ, lúc đó lần đầu tiên tớ rời Hà Nội vào Sài Gòn, cuộc sống ở đấy khiến tớ choáng ngợp.
- Lúc đó bản công tử đang vi vu bên Lào, à nhầm London
Ngọc Vi khẽ à một tiếng, nhỏ ngước mặt lên, hỏi tiếp:
- Rồi sao ?
- Rồi một hôm, tớ đi dạo, gặp bà đang bán bánh quẩy bên đường, tớ vào mua và từ đó quen bà. Ngày nào tớ cũng chờ trời tối lại chạy ra chỗ vỉa hè nói chuyện với bà, riết thành quen luôn, bà dẫn tớ về nhà, dạy cho tớ cách làm bánh rồi tớ dẫn các cậu tới. Chấm hết.
Ba mươi đứa ồ lên, thì ra sự tích nó như vậy, thảo nào mà Cát Anh quý cụ đến thế. Những chiếc bánh lại được cho vào chảo, lửa cháy bập bùng sưởi ấm những con tim. Đêm hôm đó cả lớp thức thâu đêm canh chầu bánh, gần sáng, đám con trai lăn ra ngủ . Mười một đứa con gái nói chuyện cùng nhau, những chuyện chưa bao giờ nói và có lẽ sẽ không còn có cơ hội nào để nói nữa.
...
Thi ngày cuối, đồng phục sặc sỡ của các trường có dịp được phô trương . Lớp 11 Toán tụ tập dưới gốc cây bàng, chỉnh chu lại quần áo. Huy đứng thẳng, người ưỡn lên, mắt nhìn các bạn :
- Hôm nay tớ thế nào các đồng chí.
- Rất chẹp chai.
Quỳnh Chi nguýt một cái dài cả cây số, hai má phúng phính nhìn Thái Huy.
- Hơ, khen như bà đây chả cần.
- Ớ thế ông cần gì nào?
Quỳnh Chi tay chống nạnh, cổ gân lên sẵn sàng cho một cuộc khẩu chiến long trời lở đất, Cát Anh nhìn hai bạn, lôi tuột Chi xuống dưới.
- Thôi, tha cho Huy đi bà nội.
Chi phủi tay:
- Nể tình lớp trưởng xinh đẹp, tha cho ông đấy.
- Không dám đâu à.
Huy nhảy ra sau lưng Nam, miệng cong lên chọc lại. Quỳnh Chi đứng bật dậy, khí thế bừng bừng định liệng luôn cuốn vở về phía trước. Thật không may, gặp ánh mắt”cường hào, ác bá” nào đó nhỏ phải cười duyên một cái rồi ngồi xuống ngoan ngoãn như một chú mèo con dù trong lòng đang phải “ngậm đắng nuốt cay”.
Reng.
Chuông reo, kết thúc sự ồn ào của sân trường, kết thúc những trò nghịch ngợm láu cá của đám học trò.
- Làm bài tốt nhé.
Cát Anh nhìn Ngọc Vi , ôm bạn một cái thật chặt.
- Cậu cũng vậy, làm bài tốt nhé…
- Tất cả chúng ta cùng làm bài tốt nào.
Chung tay, mỗi đứa một bàn tay và tiếng reo giòn giã, sau tiếng reo ấy mỗi đứa đi về một hướng khác nhau. Cát Anh chựng lại, hình dáng hình quen thuộc của mỗi người, nụ cười buồn chiếm giữ trên khuôn mặt. Sân trường lặng im, chỉ có tiếng chim kêu ríu rít, hoa nắng đung đưa trên những chiếc lá xanh rờn. Từng ô gạch dưới chân vang lên bản hòa ca ngộ nghĩnh, chiếc ghế đá tĩnh lặng tựa thân mình vào gốc cây.
Quay lưng và bước.
Cất giấu nhé, kỉ niệm ơi !
***
Mười lăm phút sau khi bước chân vào phòng thi, có cô học trò nhỏ vội nộp bài và bước nhanh về phía cổng, như sợ điều gì đó sẽ khiến nhỏ lưu luyến, sẽ khiến nhỏ không nỡ dứt . Chiếc xe đen bóng có vẻ như đã chờ khá lâu. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, người phụ nữ ngồi bên trong khẽ nở một nụ cười ấm áp tựa Quan âm, bà nhìn con gái thêm một lượt, kéo nhẹ nhỏ vào lòng rồi vuốt nhẹ lên mái tóc:
- Cát Anh , lại đây với mẹ nào.
- Mẹ..
Cái nhìn hờ hững của con gái khiến bà Ellen thoáng nhíu mày, bà ôm nhỏ chặt hơn nữa, cứ như sợ rằng nhỏ sẽ buông tay bà đi mất. Cát Anh vẫn bình thản, nhỏ nhắm nghiền mắt, khẽ nén một tiếng thở dài.
- Con nhờ mẹ một việc.
- Có chuyện gi con cứ nói đi, ta sẽ làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần con vui.
Ánh mắt bừng lên sức sống, bà Ellen mỉm cười hạnh phúc, nhưng câu nói của Cát Anh lần nữa lại khiến bà trên môi tắt hẳn nụ cười:
- Đừng bắt thầy Bình phải rời xa học viện.
- Cát Anh…con phải biết rằng, thầy Bình đã biết quá nhiều chuyện…
Đôi mắt lặng như hồ nước của Cát Anh nhìn lên, chạm vào đáy mắt vốn đã vô cảm của bà làm bà ngưng lại, hai bàn tay đột ngột rời khỏi người nhỏ. Bà cắn môi..
- Mẹ xin lỗi, mẹ không phải là người mẹ tốt…
Nắm chặt lấy cửa xe, Cát Anh hướng tia nhìn ra ngoài khung cửa kính, thu vào mắt những cảnh vật quen thuộc đã ăn sâu vào máu thịt nhỏ suốt hai năm qua. Hè về rồi, phượng chớm nở và có cả tiếng ve kêu râm ran, bầu trời xanh thẳm, trong veo. Sài Gòn vào hạ, đẹp và mơ mộng đến lạ lùng. Nhỏ xoay nhẹ người, khẽ nhìn mẹ mình rồi nở một nụ cười ấm áp.
- Con chỉ nói vậy thôi, nếu như mẹ không làm được cũng chẳng sao…
Bà Ellen lại nhìn con gái, gần con nhưng mà sao xa quá.
- Thôi được rồi, miễn sao con thấy vui là được, mẹ hứa.
Mắt Cát Anh chớp chớp, cái gật nhẹ của nhỏ giúp cho bà cảm thấy thoải mái. Xe lăn bánh…vòng qua những con đường cũ, đưa một người xa dần, xa dần…
*
Nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt ba mươi học viên còn lại của lớp Toán, tụi nó vỗ tay bộp ăn mừng cho chiến thắng đã biết trước. Hà Mi xoay nhẹ cho chiếc váy đồng phục tung ra, rồi cười lên thích chí. Ngọc Vi búng nhẹ tay, yêu cầu.
- Hôm nay chúng ta cùng no say. Ố zề.
- Ố zề.
Tiếng reo hò làm náo động cả sân trường vốn yên tĩnh, Nhật Nam khẽ nở một nụ cười cậu ngó quanh định hỏi ý kiến của Cát Anh, nhưng…ánh mắt ấy nhanh chóng biến sắc, cậu vội túm lấy tay của Thế Bảo, nặng giọng.
- Cát Anh đâu?
Thế Bảo giật lùi ra sau, cậu hoảng sợ trả lời.
Cả hai mươi chín ánh mắt hoang mang nhìn nhau, lớp trưởng của tụi nó không bao giờ như thế, lớp trưởng sẽ không bao giờ bắt tụi nó phải chờ. Cậu ấy luôn là người tới đầu tiên và về sau cùng, không thể nào có chuyện này được. Đang trong lúc lo lắng tột độ thì Thái Huy hồng hộc chạy tới, những giọt mồ hôi trên trán rớt xuống chứng tỏ cậu đã phải chạy với tốc độ rất cao.
- Ở kí túc xá cũng không thấy.
- Cái gì cơ?
Ngọc Vi bàng hoàng, nhỏ ngồi sụp xuống, hai tay ôm lấy đầu khóc nấc lên.
- Không thể nào, không thể nào, cậu ấy không thể đi được, cậu ấy không thể đi như thế !
Nhật Nam lao đi, đúng, cậu không thể để nhỏ đi như vậy, phải giữ nhỏ lại trước khi quá muộn. Hai mươi chín đứa nhìn theo bóng dáng của bạn, Khánh Đăng vội rút điện thoại và gọi cho ai đó. Tất cả đều vội vã, tất cả đều đang rất lo sợ…
Năm phút sau, trước cổng trường xuất hiện một chiếc xe, thậm chí Ngọc Vi không còn kịp kéo cửa xe nhẹ nhàng, tay nhỏ siết chặt vào nhau, những giọt nước mắt vẫn thi nhau lăn xuống hai gò má trắng hồng đang tái xanh vì sợ.
- Còn Nhật Nam thì sao ?
Quỳnh Chi bất giác nhìn về phía sau, Đăng lắc đầu:
- Tớ không biết, có lẽ cậu ấy bắt taxi đi trước rồi.
- Nhanh lên bác tài.
Tiếng Ngọc Vi giục vội, bàn tay nhỏ đưa lên, tì vào cửa kính xe. Đôi mắt hoang mang dõi ra ngoài cửa sổ, dò xét qua lớp sương mù trong suốt nơi đáy mắt…
…
Bảo Ngọc vươn vai sảng khoái, nhỏ bước vào phòng, đặt cặp nhanh lên bàn học . Bàn tay đỡ lấy cánh hồng nhung đang khoe sắc trên kệ, mỉm cười mãn nguyện. Anh Thư vào ngay sau đó, nhỏ khoát tay ra lệnh cho Ngọc lấy hộ cốc nước, uể oải xoa xoa hai bên thái dương. Ngọc chép miệng, ngồi phịch xuống cạnh bạn, rồi liếc nhẹ qua chỗ Thư :
- Làm không được bài hả ?
- Mày nghĩ tao là ai ?
Thư nghiêng đầu, mắt trợn tròng lên nhìn Bảo Ngọc đau đáu, Ngọc cười khô khốc :
- Ừ, mày là Kiều Anh Thư mà, cái gì chả làm được.
Giọng nói pha chút giễu cợt của Ngọc làm Thư muốn nhảy xồng xộc lên, suýt chút nữa nhỏ đã phang luôn cả chiếc cặp vào người bạn nếu như không có sự xuất hiện của bác bảo vệ. Lấy lại nét dịu dàng, Thư gật đầu lễ phép:
- Có chuyện gì vậy ạ ?
- Chào hai cô, có người nhờ tôi chuyển cái này cho hai cô.
Thư nhìn qua Ngọc, rồi lắc đầu vẻ như không biết chuyện gì đang xảy ra, cầm lấy phong thư và hộp quà trên tay bác bảo vệ, nhỏ mỉm cười hiền hậu rồi tiễn bác ấy ra tận cửa. Nụ cười tắt nhanh hai giây sau đó, vứt vội hộp quà và phong thư xuống giường như vứt túi rác, Thư bĩu môi:
- Lại là của những thằng con trai vô công rồi nghề.
Ngọc cười khẩy, cố ý che lại sự khinh thường của mình bằng cách nhấp nhẹ một ngụm nước. Mắt liếc vội qua chỗ món quà, nhỏ chợt giật mình khi nhìn thấy tên người gửi. Tiến lại gần hơn một chút nữa, Ngọc dụi dụi mắt như không thể tin vào mắt mình.
- Vũ Cát Anh sao ?
Anh Thư bật nhanh dậy như một cái lò xo, chân mày nhỏ cau lại.
- Mày nói sao ?
Ngọc chìa phong bì thư ra trước mắt Thư.
- Đây này, người gửi là Vũ Cát Anh, người nhận là là lớp trưởng Kiều Anh Thư, là mày chứ còn ai nữa.
Không đợi Ngọc giải thích thêm, Thư đã xé toạc phong thư ra, nét chữ ngay ngắn xinh xắn đập vào mắt nhỏ, đúng…là gửi cho nhỏ mà.
- Vũ Cát Anh, rốt cuộc cậu đang muốn giở trò gì đây ?
“ Anh Thư !
Có lẽ là cậu đã rất ngạc nhiên khi thấy bức thư này. Ờ thì ngạc nhiên cũng đúng, vốn dĩ chúng ta là kẻ thù mà.
Tôi biết, suốt gần hai năm qua cậu đã có hiềm khích rất lớn đối với tôi. Không hẳn là tôi thích cậu nhưng tôi biết rõ tôi không hề ghét cậu. Có lẽ cậu sẽ bật cười khi nghe tôi nói thế, nhưng…đó là những lời thật lòng đấy.
Cho dù bây giờ tôi có nói gì thì cậu cũng sẽ không tha thứ cho tôi, nói đúng hơn là cậu sẽ không thể coi tôi là bạn được. Nhưng Thư à, tôi muốn chúng là ta láng giềng tốt, tôi muốn trong năm học tới lớp Anh và lớp Toán sẽ cùng nhau phấn đấu chứ không phải là tìm kiếm mọi cách để đấu đá nhau.
Chúng ta đã lớn, đã biết cách suy nghĩ và hành động, và tôi nghĩ các cậu cũng đã quá mệt mỏi vì suốt ngày phải cảnh giác xem chúng tôi sẽ làm gì, phải không ?
Nhưng dù sao tôi cũng phải cảm ơn cậu
Nhờ cậu và lớp Anh mà cuộc sống của chúng tôi càng thêm thú vị, chúng tôi đoàn kết với nhau hơn, yêu thương nhau hơn cũng là nhờ các cậu đấy.
Cậu là một cô gái thông minh, xinh đẹp và tài năng.
Cậu có vô số anh chàng theo đuổi.
Cậu có tương lai rộng mở phía trước.
Vì thế mà…hãy sống hòa nhã hơn nhé. Tôi biết gia đình cậu đang gặp nhiều chuyện rắc rối, cậu đang… rất đau. Tôi cũng đã từng như thế, cũng đã từng khóc rất nhiều, đau rất nhiều, nên…tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng, đừng vì thế mà giày vò bản thân mình nhé, cậu hiểu ý tôi mà, phải không?
Xin lỗi vì hai năm qua luôn là kẻ ngáng đường cậu, xin lỗi vì đã làm cho cuộc sống của cậu bị đảo lộn nhiều hơn.
Xin lỗi vì tất cả.”
Phong thư gấp lại, ánh mắt Thư trùng xuống, có một thứ cảm giác nào đó làm nhỏ nghẹn lại trong giây phút. Bảo Ngọc giật lấy bức thư trong tay bạn, hơi nhíu mày rồi khẽ ồ một tiếng, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.
- Vũ Cát Anh..cậu ta bị sao thế nhỉ ?
Anh Thư vẫn im lặng, nhỏ vớ lấy hộp quà đã bị quẳng sang một góc giường, nhẹ nhàng mở ra. Mùi hương dịu nhẹ thoảng trong không gian, không quá ngào ngạt, đủ làm cho tâm hồn trở nên thoải mái hơn. Một hộp thủy tinh nhỏ với hàng triệu bông hoa sữ li ti đã được ép khô, một nhành hồng nhung mới hái còn đọng sương đêm yêu kiểu khoe sắc. Dưới đáy hộp còn có một tấm thiệp được trang trí cẩn thận với khuôn mặt cười rạng rỡ.
“ Chúng ta làm bạn nhé!”
Bảo Ngọc như chưa thể tin vào mắt mình, nhỏ đưa tay lên che miệng. Hai bàn chân suýt chút nữa đã khụy xuống, Anh Thư đưa hộp thủy tinh lên, hít nhẹ một chút hương thơm ngạt ngào.
- Cậu đã chịu nhận thua rồi sao, Vũ Cát Anh? Tôi thì chưa đâu.
...
“ Xin thông báo, chuyến bay Việt Nam-New york sắp khởi hành, đề nghị các hành khách chuẩn bị.”
- Tiểu thư…phu nhân đang đợi người.
Mắt Cát Anh dáo giác nhìn xung quanh, như đang cố kiếm tìm một hình bóng nào đó. Đôi mắt u buồn và ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo. Nhỏ bước chầm chậm, tưởng chừng như muốn trái đất này ngừng quay, tên vệ sĩ lay nhẹ vai, nhỏ vẫn không có ý định quay đầu lại.
- Để ta yên.
Ba chữ ấy làm tên vệ sĩ giật mình, hắn lùi ra sau thêm vài bước, một khi cô chủ nhỏ đã nổi giận nghĩa là…hắn đã phạm phải một sai lầm trầm trọng nào đó. Dòng người vẫn tấp nập, giữa sân bay, hình ảnh cô học trò với mái tóc màu nâu đồng thật bé nhỏ.
- Đi thôi con.
Giọng nói của phu nhân Ellen Trịnh có chút ngập ngừng, bà biết con gái mình đang còn ở giữa ranh giới mong manh của con tim và lí trí. Nhưng…
- Mẹ…
Giọng nói ấm áp và da diết đến lạ lùng, đôi mắt nhỏ nhìn bà…đầy đau thương. Tưởng chừng như trong đối mắt ấy, thế giới sắp sụp đổ hoàn toàn.
- Đi thôi con.
Bà Ellen cố nhắc lại một lần nữa, bà đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, vì bà biết chính lúc này bà cần phải biết vô tình hơn, nếu không…bà sẽ mất tất cả. Như thể không trì hoãn được thêm nữa, Cát Anh miễn cưỡng bước chân về phía trước, bàn chân do dự rồi cũng tiến lên.
Ừ…xa nhé.
***
“ Cát Anh này, cậu có biết trông cậu đáng yêu lắm không?”
“ Đáng yêu sao bằng Mi Khờ được “
“ Xí, tớ không có đáng yêu bằng cậu mà”
“ Ừ , Mi khờ không đáng yêu bằng tớ, Mi Khờ đáng yêu hơn tớ “
“ Tại sao lại là hoa ti gôn chứ không phải là loài hoa khác?”
“ Vì tớ thích hoa ti gôn, tuy cánh hoa nhỏ nhưng chúng lại gắn chặt vào nhau giống như lớp chúng ta ý “
“ Nếu sau này, cậu dám rời xa chúng tớ, tớ sẽ đánh cậu thật đau” Cậu có nỡ không?”
“ Có chứ, cậu đau một tí, tớ cũng đau một tí, còn hơn mất cậu…tớ đau gấp ngàn lần”
Ngoái đầu lại một lần nữa, tiếng cười đùa còn vang đâu đó, những thanh âm trong trẻo của sân trường vọng lại trong tâm trí. Trái tim như bị ai bóp chặt. Đau…rất đau
.
- Cát Anh, Cát Anh à, Cát Anh…
Giọng nói cơ hồ như đang ở một nơi nào đó rất xa. Giọng nói ấy làm cho tất cả mọi giác quan của nhỏ đông cứng lại. Giọng nói ấy.. Cát Anh xoay nhẹ người. Mặc kệ cho bà Ellen đang trơ người ra như khúc gỗ, nhỏ đã chạy thật nhanh về phía các bạn. Rồi…vỡ òa. Cát Anh ôm lấy bạn thật chặt, ôm như thể chỉ cần buông ra là hình ảnh này sẽ biến mất.
- Đừng đi mà, đừng đi mà..
Ngọc Vi nức nở khóc trên vai Cát Anh, nhỏ khóc ngon lành giống như một đứa trẻ bị đánh đòn. Một vài người hiếu kì nhìn lại rồi ngỡ rằng đó là cuộc tái ngộ lâu ngày. Hà Mi tiến sát lại, đấm nhẹ vào vào bạn, giọng trách móc.
- Sao cậu lại làm thế chứ? Sao cậu lại bỏ bọn tớ đi như thế chứ, cậu ác quá, cậu ác quá.
Nhỏ khóc to hơn, rồi lần lượt những đưa khác cũng khóc theo, cuộc chia li chìm trong nước mắt, không ai ngăn nổi dòng cảm xúc đang chiếm lấy trái tim mình, từng giọt, từng giọt rơi xuống. Long lanh và đẹp đẽ biết hường nào.
- Tớ xin lỗi, nhưng…đã đến lúc rồi.
Gỡ bạn ra khỏi người mình, nụ cười ngọt ngào trên môi đọng lại. Nhỏ ôm chầm từng đưá một, cái ôm chân thành và nồng nhiệt nhất.
- Tớ phải đi.
- Cát Anh à..
Bàn tay Vi chới với, giữa dòng người tấp nập, giữa sự xô đẩy của cuộc đời, nhỏ thấy bạn mình thật đơn độc.
- Các cậu ở lại..phải sống tốt. Còn nữa, đừng có đối đầu với lớp Anh, phải hòa nhã và đoàn kết. Biết chưa hả ?
Chẳng ai trả lời, chỉ có cái đầu gật nhẹ cùng những giọt nước trong veo rơi xuống. Tan. Cát Anh bặm môi, cố làm ra vẻ thản nhiên nhất, nhưng có ai hay, trong đôi bằng bình lặng như hồ nước mùa thu hằng ngày đang gợn lên những làn sóng. Hình như vẫn là chưa đủ, bàn tay buông thõng, có chút gì đó buồn hơn.
- Tớ đi nhé.
Lần này là đi thật đấy, lần này là xa thật đấy. Và xa…biết bao giờ sẽ gặp lại. Một khi nhỏ đã trở về bện cạnh mẹ mình thì liệu bà Ellen có chịu cho nhỏ gặp lại các bạn một lần nữa ?
Hai mươi chín đưa bất lực nhìn nhau,nghẹn ngào. Biết làm sao đây? Tụi nó không thể làm gì hết, không thể làm gì hết.
“Ting”
Chuông điện thoại reo. Thái Huy vội vàng bắt máy
“ Alo, vâng ạ”
“ Bác nói sao cơ ? Nhật Nam cậu ấy bị làm sao”
“ Vâng, cháu biết rồi. Bệnh viện nào đấy ạ”
“ Nhật Nam sao ? Cậu ấy bị làm sao?” Đầu óc trống rỗng, ánh mắt vô hồn vội quay ngược lại. Bà Ellen nhìn con gái, cái nhìn đau đớn buông xuông. Có lẽ…bà đã sai.
- Cho tớ biết đã có chuyện gì xảy ra?
Cát Anh giật lấy điện thoại trong tay Huy làm cậu không kịp phản ứng. Hai tám đứa còn lại vừa mừng lại vừa lo. Rõ ràng đây không phải là tính cách của lớp trưởng. Lo lắng quá mức như thế, tụi nó chưa bao giờ nhìn thấy.
- Cát Anh..
- Nói cho tớ biết, cậu ấy bị làm sao? Sao cậu ấy không tới đây ? Sao số điện thoại của cậu ấy lại có giọng của người lạ? Tại sao? Tại sao?
Phải, đó là tất cả những gì nhỏ muốn hỏi lúc này, đó là tất cả những gì nhỏ thắc mắc.
- Cậu ấy đi tìm cậu, nhưng…do mải để ý khắp nơi nên chiếc xe ấy đã..
- Bệnh viện nào ?
Cát Anh sắp không đứng vững, nhỏ cuống lên lay vai Huy thật mạnh. Huy hiểu phản ứng của bạn, kéo nhẹ tay nhỏ ra khỏi sân bay, cậu muốn đích thân đưa nhỏ tới đấy. Máy bay sắp cất cánh, bà Ellen đừng yên một góc, nhìn đứa con gái thân yêu của mình, nụ cười trên khóe môi đẹp hơn bao giờ hết.
- Phu nhân.
- Cứ mặc kệ con bé.
Bà Ellen phẩy tay, mệt mỏi bước ra khỏi phòng chờ. Tên vệ sĩ cúi rạp người, không dám nhìn dù chỉ một giây, tuy nhiên hắn biết phu nhân đã khuất phục hoàn toàn trước tiểu thư.
Bệnh viện.
Một màu trắng toát, cái màu trắng ấy là hiện diện của bón tối và sợ hãi. Cô Thủy đã từng ở đây, bà chủ tịch đã từng ở đây, và tất cả tụi nó cũng đã từng ở đây. Ở đây, ở cái nơi đáng sợ và gớm ghiếc này, chịu đựng đủ mọi sự đau đớn, dày vò và tổn thương. Và giờ, Nhật Nam_cậu bạn bí thư “ác bá” của tụi nó cũng phải trải qua một điều tương tự.
- Bác sĩ, bạn con sao rồi.
“Lại là cô bé ấy”. Trong đôi mắt nhiều nếp nhăn hiện ra ý cười, nhưng trên khuôn mặt vẫn bình thường đến lạ. Ông xoa đầu Cát Anh, ấm áp như một người ông đối với cô cháu gái bé bỏng của mình, không hiểu sao, cô bé này lại cho ông cảm giác thân thương đến vậy.
- Cháu yên tâm, cậu ấy không sao, chỉ bị xước nhẹ ngoài da.
Ngồi sụp xuống, tưởng chừng như ngàn hoa đang nhảy múa, hai mươi chín đứa cười dài trong nước mắt. Tiếng cười giòn dã tan trong hư không, hành lang của bệnh viện rực rỡ một cách lạ kì. Vị bác sĩ gật gù, nếu để ý kĩ sẽ thấy ông đang nháy mắt với một cậu bé khác đứng đầu dãy hành lang. Ừ, là cậu bé ấy.
“ Vào bệnh viện đi bí thư.”
Nam nhận được tin nhắn ngay sau khi mới bước chân tới sân bay. Bà Ellen khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cậu, rồi đột nhiên bật cười thích thú.
- Nam…
Bà gọi nhẹ, Nam quay đầu, cậu bất ngờ há to miệng, hai cặp mắt đen tròn nhìn bà đầy chờ đợi.
- Bác Ellen, Cát Anh đâu ạ ? Sao bác chưa đi.
- Thế nào cậu bé, mấy đứa tiểu quỷ kia chưa nhắn gì cho cháu à?
Nam ú ớ nói không thành tiếng, năm giây sau, máu nóng trong người cậu đột nhiên bùng lên dữ dội. Chạy thật nhanh, bỏ mặc nụ cười hiền từ đang vang lại sau lưng mình, Nam mang theo cả một túi ấm ức.
- Gặp lại bác sau ạ.
...
Cát Anh mở cửa phòng cấp cứu, giường bệnh trống không, bộ não nhanh chóng nhận thức ra được vấn đề, nhỏ quay nhanh về hướng Thái Huy, mắt liếc bạn một cái thật sắc. Huy giật mình, cậu gãi đầu cười hì hì như chuộc lỗi. Cát Anh nhướn mày, nhỏ nhìn bạn đầy nộ khí.
- Vậy là sao ?
- Thật ra á, là Nam á, không bị cái gì á.
Một tràng á ngon lành được Thế Bảo xổ ra không sót một từ, vì chính lúc này cậu biết, hai tám đứa bạn kia sẽ bảo vệ cậu. Quỳnh Chi nở một nụ cười buồn, nhỏ bước ra phía trước, dịu dàng nhìn bạn.
- Bọn tớ xin lỗi, bọn tớ không còn cách nào khác.
Nén một tiếng thở dài, Cát Anh ngồi xuống giường bệnh dở cười dở khóc nhìn đám bạn.
- Sao các cậu có máy của Nam, lại còn nhờ bác sĩ gọi cho tớ nữa chứ.
Nhỏ vừa dứt lời, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, nụ cười tươi tắn trên môi càng làm khuôn mặt thanh tú trở nên rạng rỡ. Lắc nhẹ chiếc điện thoại trên tay, người đó khẽ chống tay ngang hông rồi liếc mắt với đám học trò.
- Có cô nữa mà.
- Cô…
Cát Anh đứng dậy, tiến lại gần chỗ các bạn, nhỏ cười nhẹ, ôm thật chặt Vi vào lòng, ôm từng đứa một như lúc nhỏ ở sân bay.
- Cảm ơn các cậu, các cậu đã cho tớ biết, tớ thật sự cần ai và cần gì nhất. Cả cô nữa, lão bà bà của em ạ.
Nhỏ cười thật đẹp với cô Thủy, rồi ôm chặt lấy cô, cô Thủy vỗ nhẹ lên vai nhỏ, giống một người chị vỗ về cô em gái nhỏ nhắn của mình. Tất cả đều cười, nụ cười long lanh và đẹp đẽ như nắng vàng mùa hạ. Nam dựa lưng vào tường, cậu khẽ vẽ ra một đường cong nơi khóe miệng, Cát Anh nhìn ra sau, cái nhìn tĩnh lặng và yên bình trong đôi mắt đen tuyền sâu thẳm.
Nam nheo mắt, cậu đưa tay lên che bớt cái nắng gay gắt của trời Sài Gòn, ngó xuống cái sơ đồ cầm rồi lại nhìn lên cái cổng sắt to đùng của học viện Angle miệng không kìm nổi một nụ cười nhạt thếch. Xoay người ra phía sau như thể ra hiệu cho đám bạn, hai mươi tám đứa mặt mày ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, lê lết từng bước chân nặng nhọc vào giữa sân học viện. Đám con gái ngồi sụp xuống, tay phẩy qua phẩy lại cố tạo một chút gió, miệng khô khốc nở một nụ cười gượng gạo. Ngọc Vi nén một tiếng thở dài, nhỏ đánh mắt về phía cô bạn lớp trưởng xinh đẹp đang còn lục lọi túi xách, rồi nhìn ra chung quanh:
- Xem ra cũng rất lớn đấy chứ ?
Chẳng ai buồn đáp lại, nói đúng hơn là tụi nó không còn đủ sức để mà nhận xét nữa. Trái lại với tinh thần sắp qua ngưỡng cửa tệ của đám bạn, Cát Anh lại vô cùng thản nhiên. Nhỏ đứng dậy nhanh sau ba giây tìm chùm chìa khóa, nụ cười trên môi vẫn thật ngọt ngào.
- Tới phòng hiệu trưởng nào các cậu.
Không cần chờ đợi lâu, lập tức sau câu nói ấy tất cả học viên lớp 10 Toán đều bật dậy, không gượng ép, dù trên khuôn mặt vẫn còn vương chút mệt mỏi.
…
Phòng hiệu trưởng là một căn phòng rất đỗi giản đơn, nói chính xác hơn thì nó quá tầm thường. Tầm thường so với một người ở cái vị trí quyền uy nhất, trong cái học viện danh giá này. Nhưng khi gặp chủ nhân của nó người ta mới hiểu rằng tại sao căn phòng này lại như thế, khuôn mặt phúc hậu hiền từ, mái tóc đã điểm bạc và ánh mắt ngập tràn yêu thương ẩn sau cặp kính dày cộm là những gì Cát Anh nhìn thấy ở thầy. Thế Bảo quan sát qua một lượt, tay vuốt cằm và miệng bắt đầu hoạt động không kiểm soát
- Thầy là hiệu trưởng ạ ?
Chẳng lẽ lại là lao công? Nhật Nam suýt nữa đã nhảy dựng lên sau câu hỏi ngớ ngẩn của Thế Bảo, bàn tay từ từ siết lại, dí cho Bảo một cái thật đau rồi kéo tuột bạn ra đằng sau, Nam ngẩng đầu lên, cố nở một nụ cười rạng rỡ.
- Xin lỗi thầy, Bảo nó hơi…
- Ơ, tao hỏi thật mà.
Thế Bảo vẫn ngây ngô nhìn Nam, ánh mắt “rất nghi hoặc”, Nam lăm le quẳng cho bạn một cái nhìn ác bá, hai giây sau Bảo rụt cổ không dám hó hé thêm một lời nào, thầy Hiệu trưởng cười hiền, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế salon, lắc đầu nhìn đám học trò nhỏ .
- Chắc các em là lớp Toán lừng danh ?
Câu nói nửa đùa nửa thật của thầy làm tụi nó hơi ngại, quả thật nếu như muốn học chung cùng nhau thì chỉ còn cách đó. Cát Anh gật nhẹ, ánh mắt tĩnh lặng cho người ta cảm giác rất bình yên.
- Chúng em còncần sự giúp đỡ của thầy rất nhiều ạ.
Câu trả lời khôn khéo ấy làm thầy Hiệu trưởng hài lòng, mùi trà thoang thoảng bay, làm dịu đi cái không khí nóng bức bên ngoài, tình thầy trò dường như đã gần hơn.
…
Anh Thư khoác tay ra đằng sau, miệng chúm chím hé cười để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn. Bước chân vào học viện chính là bước đệm hoàn hảo nâng nhỏ lên một bậc, Bảo Ngọc đi bên cạnh, ánh mắt mơ hồ nhìn ra xa, nhỏ vẫn còn cảm thấy khó chịu khi phải học trong một môi trường mới mà ngoài Anh Thư ra thì đám bạn bè cũ đã không còn một ai. Dường như sự đắc ý của Thư lại càng làm cho tâm trạng Ngọc trở nên tồi tệ, không để ý tới cái tinh thần ngày càng sa sút của cô bạn thân, Anh Thư vẫn đang cố suy nghĩ làm thế nào để “thuần phục” lớp 10 Anh.
- Có cách chưa ?
Câu hỏi đột ngột của Thư làm cho Ngọc thoát ra khỏi cảm giác bức bối, nhưng lại làm nhỏ tò mò hơn.
- Cách ? Ý mày là sao ?
- Đầu óc mày để đâu thế hả? Cách làm một nàng công chúa hoàn hảo nhất.
Cái nhếch mép cợt nhả của Thư làm Ngọc muốn nôn ngay lập tức, dù gì thì hơn mười năm qua tình bạn thắm thiết cũng không đủ để làm cho Ngọc hiểu Thư. Cô bạn này rất hiếu thắng, suy nghĩ không hề đơn giản và nội tâm lại càng phức tạp hơn, có lúc Thư bồng bột ích kỉ, nhưng lại có những lúc lặng mình rất lâu. Chưa có gì Thư muốn mà không có được, nhỏ giống như một thiên thần nhỏ được thượng đế ban tặng tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trên cuộc đời này. Sắc đẹp, trí tuệ, gia đình và cả sự ngưỡng mộ tôn thờ của những người xung quanh. Bảo Ngọc tự cười, Thư sinh ra đã biết cách kìm nén cảm xúc, trước mặt tất cả mọi người nhỏ là nàng công chúa bé nhỏ, liệu ai có thể làm cho công chúa nổi giận ? Ai là người có thể làm cho công chúa thoát ra khỏi cái vỏ bọc hoàn hảo ấy?
…
Sáng sớm, không khí dịu nhẹ hơn rất nhiều, mùi hương đâu đó được gió nhẹ nhàng đưa tới, không quá nào ngạt, chỉ đủ để tâm hồn thư thái hơn. Ngọc Vi ngiêng đầu, nhỏ lượn thêm một vòng giữa sân rồi bật cười thích thú.
- Yeah ! Giờ tớ đã là học sinh cấp 3.
Thế Bảo ôm ba lô trước ngực, miệng cong cớm đốp chát lập tức.
- Học sinh cấp 3 rồi cũng giống cấp 2 thôi hà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bà vẫn là bà chằn.
- Sao cứ thích cắt ngang cảm xúc của tôi thế hả ?
Ngọc Vi ngưng xoay vòng, giương hai con mắt hình viên đạn lên nhìn cậu bạn thân. Bảo cười xuề xòa, cái miệng muốn biến dạng, đúng là chẳng bao giờ cậu an phận nổi. Cát Anh lắc nhẹ đầu, kéo tay Vi lên phía trước.
- Tha cho Bảo đi, chúng ta tới xem vườn hồng thế nào ?
Mẹ của nhỏ bảo đã sắp xếp cho lớp Toán một nơi “rất đặc biệt”. Cát Anh thừa hiểu nó đặc biệt như thế nào, ánh mắt buồn xa xăm ấy vẫn cố ánh lên những tia nhìn ấm áp nhất. Nắng len vào tim, tụi nó chạy nhanh qua sân trường bước chân dần về phía khu vườn bí ẩn ấy. Màu nắng hiện ra ngay trước mắt, một cánh đồng hoa đủ màu sắc đang vươn mình e thẹn trong sương sớm. Mười đứa con gái reo lên, mơn man từng cánh hoa trên đầu ngón tay, hít nhẹ một chút mùi hương nồng nàn còn trinh nguyên của những bông hoa yêu kiều đẹp đẽ. Mười tám thằng con trai dựa lưng vào bức tường lớn, nhìn chăm chú vào mười cô bạn đang còn bay nhảy tung tăng, khóe môi vẽ ra một nụ cười.
“ Cứ như thế, hãy cứ bình yên như thế. Chúng tớ sẽ bảo vệ các cậu, không để các cậu phải chịu bất cứ một tổn thương nào, con gái lớp Toán ạ.”
…
Buổi học đầu tiên nên Anh Thư muốn tới lớp sớm hơn, ngẩng đầu cao nhìn các bạn nữ trong cùng phòng kí túc xá, ánh mắt kiêu kì cộng thêm nụ cười nửa miệng của nhỏ làm cả đám run lên, chưa cần đến một phút, tất cả đều gọi nhỏ là lớp trưởng. Đối với tụi con trai thì dễ dàng hơn nhiều, ngay từ lần đầu tiên gặp nhỏ, mười lăm nam sinh của lớp 10 Anh đã bị chinh phục hoàn toàn, không những thế sau ngày khai giảng, sau cái lúc nhỏ lên đọc lời hứa của học sinh năm nhất, thư, hoa và quà thi nhau được chuyển đến làm ngập cả kí túc xá nữ. Rốt cuộc thì bước đầu tiên trong kế hoạch đầu tiên của nhỏ cũng đã thành công mĩ mãn.
Phòng học ở tầng 3, khá sáng sủa và mát mẻ, lớp Anh bước dần lên từng bậc cầu thang, tất cả mọi sự chú ý đổ dồn vào bước chân của ba mươi tân học viên. Đúng là nam thanh nữ tú đi đến đâu cũng được thiên hạ chào đón rất nhiệt tình, bằng chứng là trước của lớp Anh đã để sẵn rất nhiều lẵng hoa cũng như những chú gấu bông cực kì xinh xắn và đáng yêu. Anh Thư mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống, vạt váy đồng phục xòe ra, mái tóc màu hạt dẻ xõa ngang vai bay nhẹ trong gió, hình ảnh ấy thật đẹp, hoa rạng ngời và người cũng thật xinh tươi, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo nếu như không có sự xuất hiện của… hai mươi tám con người từ đâu tới.
Mải ngắm hoa cỏ nên cả lớp Toán quên mất giờ lên lớp, lúc chạy lên tới cầu thang tầng 2 thì thầy giám thị đã đứng ở đầu cầu thang bên kia, lại một lần nữa Nhật Nam kéo cả đám chạy về hướng cầu thang cuối dãy. Hậu quả của việc chạy không nhìn đường là dẫm nát toàn bộ hoa trước cửa lớp 10 Anh, hơn nữa Ngọc Vi còn suýt ngã chồng lên người cô bạn lớp trưởng hàng xóm nếu như Thái Huy không kịp kéo tay nhỏ lại. Bảo Ngọc nhịn cười, ôn nhu đỡ bạn dậy và nhanh chóng liếc sang cả đám người “vô duyên” ấy. Anh Thư kìm cơn giận xuống, cố nở một nụ cười méo mó, nhỏ cầm chặt ngón tay hồi nãy bị gai hoa hồng đâm phải đưa mắt lên nhìn cả lớp Toán.
- Cậu không sao chứ ?
Nụ cười tỏa nắng của cậu bạn mới gặp khiến Thư hơi choáng, nhỏ thùy mị lắc đầu. Bảo Ngọc cười khẩy, che đậy sự mỉa mai của mình bằng cách cúi đầu nhẹ. Ngọc Vi gật gù, băng qua chỗ Thư đang đứng rồi phẩy tay ra hiệu cho các bạn.
- Về thôi, cậu ấy bảo không sao rồi.
- Tôi bảo là không sao lúc nào?
Thái độ ấy làm Thư bực tức, nhưng tuyệt nhiên trên khuôn mặt vẫn đang cố giấu đi cảm xúc thật sự của mình. Vi quay ngoắt, mắt hơi nhếch lên.
- Chẳng phải cậu vừa mới lắc đầu đấy sao ?
- Đấy là tôi lắc đầu chứ có nói là không sao đâu, cậu không biết phép tắc gì à. Dẫm nát hết hoa, làm người ta ngã còn không chịu xin lỗi một tiếng.
“Nếu như không có mấy anh chàng này tôi đã cho cậu một bài học rồi “ Thư nghiến răng, siết chặt hơn ngón tay đang đỏ hơn vì không thể lưu thông máu. Ngọc Vi định xông ra, nhưng Cát Anh đã xua tay bảo Vi dừng lại, nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Anh Thư, chớp mắt.
- Cũng không quá sâu, còn hoa thì bọn tơ sẽ trả lại cho các cậu.
Không hiểu sao giọng nói nhẹ như gió thoảng ấy lại khiến Thư ghét cay ghét đắng " cậu ta nghĩ mình là ai chứ, càng cố tỏ ra thân thiện thì càng thấy rõ bộ mặt thật thôi, hay là cậu ta muốn thể hiện với những anh chàng này? ". Theo quán tính Thư gạt mạnh bàn tay nhỏ của Cát Anh ra khỏi tay mình làm Cát Anh chới với, Nam đỡ bạn, mắt không hài lòng nhìn Thư.
- Ngày mai chúng tôi sẽ đền gấp đôi cho cậu.
- Tôi muốn ngay bây giờ, lập tức, các cậu nên biết đấy là hoa do mọi người ngưỡng mộ chúng tôi, tặng cho chúng tôi, sức mấy mà các cậu đền được. Còn nữa chắc các cậu là lớp 10 Toán, lớp học duy nhất vắng mặt trong lễ khai giảng? Đầu vào cao nhất thì sao chứ, cũng chỉ là những kẻ vô phép tắc ngang ngạnh, luôn tự cho mình là nhất. Là đồ "thùng rỗng kêu to".
Thư xổ luôn một tràng, sau cái tràng ấy lớp Anh lại được dịp tròn mắt ngắm nhìn bộ mặt thứ hai của cô bạn lớp trưởng. Ngọc Vi ngoáy ngoáy lỗ tai, làm ra vẻ không quan tâm lắm, nói đúng hơn thì hai mươi tám học viên lớp Toán đều bỏ ngoài tai câu nói hết sức hùng hồn của Thư. Quỳnh Chi hít một hơi thật sâu cố kìm lại, như vậy là xúc phạm lớp Toán quá đáng, nếu như bàn tay của lớp trưởng Cát Anh không phẩy nhẹ bảo dừng lại thì nhỏ đã cho cô bạn kia một tràng dài hơn thế.
Dậm chân thật mạnh vào sàn nhà, Thư đạp gót dày bước vào trong lớp học. Đáy mắt của Bảo Ngọc dao động lóe lên vài tia quái dị rồi nhanh chóng trở về với khuôn mặt nhu mì, dễ thương vốn có thường ngày.
- Được lắm, tôi xem các cậu còn dám nghênh ngang trong cái học viện này bao lâu.
Câu nói thách thức của Anh Thư dường như cũng không gây thêm tác dụng, tưởng rằng mọi việc sẽ êm xuôi. Tưởng rằng đó chỉ là một sự va chạm nhỏ trong cuộc sống học đường mới mẻ, nhưng…có ai ngờ lời tuyên chiến ấy lại bắt đầu cho những cuộc đối đầu về sau.
***
Đường Sài Gòn náo nhiệt hẳn lên, ánh đèn điện lung linh tỏa ra tứ phía, xe cộ bộn bề, tấp nập người qua lại, kẻ chạy đi, người trở lại , nó cứ theo một vòng tuần hoàn nối tiếp nhau. Sắp về hè rồi, tiếng ve kêu đã rộn rã một góc trời, ánh đèn điện hắt ra từ những tòa nhà cao ốc khiến người ta phải choáng ngợp, đâu đó có tiếng rao của những gánh hàng rong, tiếng chổi tre xào xạc của chị lao công tất bật. Rảo bước trên con đường rộng lớn thênh thang, nụ cười vẹn nguyên trên khuôn mặt của ba mươi mốt học viên lớp Toán, Hàn Tuyết nắm chặt tay Cát Anh, nhỏ thì thầm như lời ru của gió.
- Nhanh thật đấy, gần một năm học rồi , mới ngày nào tớ còn gây ra bao nhiêu chuyện khiến các cậu phải buồn lòng, thế mà…
- Nhớ lại nha, hồi đấy tớ tức Hàn Tuyết đến mức mà muốn lao vào đấm bả cho tanh bành khói lửa luôn.
Ngọc Vi cười toe toét, hai tay quơ quơ loạn xạ để phụ họa, Thế Bảo cong tay , trụ một chân còn một chân giơ cao lên :
- Hồi đó bà Vi toàn làm Tôn Ngộ Không không à .
- Không cần chờ đợi cái kẹp tóc bay thẳng vào đầu Bảo chỉ sau hai giây, cả đám cười nghiêng ngả. Hàn Tuyết chống tay ngang hông, trợn tròn mắt lên:
- Có phải thế này không nhỉ ?
- Đúng rồi, quá giống.
Bảo cười điên đảo, nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Hà Mi lắc lắc con gấu bông nhỏ nhắn trong tay, mắt nhìn lên vì sao sáng nhất trên trời, miệng cười thật tươi:
- Hôm tham gia nữ sinh thanh lịch ý, Hàn Tuyết đẹp mà dữ quá trời.
- Ừ, hôm đó Tuyết làm Mi Khờ khóc nhỉ ?
Khánh Đăng vuốt nhẹ lên tóc Hà Mi, mắt liếc qua chỗ Tuyết một cái. Hà Mi cúi đầu, gật gật như trẻ bị phạt. Hàn Tuyết bước nhẹ lại gần bạn, đưa bàn tay ra:
- Xí xóa nhé Hà…à không Mi Khờ nhỉ ? ngoắc nghéo nào, từ nay tớ sẽ không bao giờ làm cậu khóc nữa đâu.
Đôi mắt to tròn sáng bừng lên, nụ cười thuần khiết rạng rỡ:
- Thật sao ? Tớ ngoắc nghéo với cậu nè, từ nay nếu Hàn Tuyết làm tớ buồn, tớ sẽ bắt cậu phải mua cho tớ 100 à không 1000 chú mèo đôremon nhá.
- Ừ, hứa.
Tuyết gật đầu trong tiếng vỗ tay của các bạn, Nhật Nam tiến lên phía trước,cậu quàng lấy vai Thế Bảo, ưỡn ngực lên tay chỉ vào trong con hẻm nhỏ.
- Nhớ đâu nữa không ?
- Nhớ, đôremon bất động.
Hà Mi nhảy nhảy lên, không quên lắc lắc con gấu bông trong tay, theo bước Nhật Nam cả lớp Toán bước vào trong con hẻm. Mùi hương ngọc lan bay tới xộc vào mũi, thứ hương thơm dịu nhẹ mà ngào ngạt, thứ hương thơm giúp con người ta trở về nơi yên bình của tâm hồn mình. Cụ vẫn ngồi đấy, bên mâm bột trắng thơm, đôi mắt già nua lần mò trong bóng tối, ánh sáng từ cây đèn mang xông vẫn không tắt. Ừ, nó mãi cháy thế thôi, như đời cụ cháy âm ỉ mãi. Nhón từng bước nhẹ nhàng, Cát Anh lại ngồi xuống cạnh cụ, đặt nhẹ bàn tay lên bờ vai yếu gầy.
- Bà ơi, tụi con lại tới thăm bà đây.
- Cát Anh, con đến đấy à?
Cậu hỏi ấy vẫn tràn ngập niềm vui như ngày trước, vẫn đong đầy thứ cảm xúc yêu thương đến nghẹn ngào, cả lớp lần lượt chào cụ. Cụ mỉm cười hiền từ, hàm răng móm mém đến bộ quần áo sờn cũ càng làm cho tụi nó thương cụ hơn.
- Bà ơi, hôm nay bà lại cho tụi con làm bánh cùng nhé.
Nhật Nam ngồi xuống cạnh bếp lửa hồng, đẩy cây củi vào một chút, nụ cười ấm áp đọng lại trên khóe môi
. Cụ gật đầu, đẩy mâm bột ra gần tụi nó.
- Các con cứ làm thoải mái nha, có các con tới chơi bà vui còn không hết ý chứ.
Ngồi quây quần bên mâm bột trắng, tiếng cười đùa lại lần nữa làm góc nhà tối tăm bừng lên sức sống. Mặt mày ai cũng dính đầy bột, Ngọc Vi tay vừa nặn một đóa hồng vừa hỏi:
- Lớp trưởng này, cậu quen bà từ lúc nào mà tớ không biết nhỉ ?
- Từ cái hồi chúng ta chưa vào cấp 3 cơ, lúc đó lần đầu tiên tớ rời Hà Nội vào Sài Gòn, cuộc sống ở đấy khiến tớ choáng ngợp.
- Lúc đó bản công tử đang vi vu bên Lào, à nhầm London
Ngọc Vi khẽ à một tiếng, nhỏ ngước mặt lên, hỏi tiếp:
- Rồi sao ?
- Rồi một hôm, tớ đi dạo, gặp bà đang bán bánh quẩy bên đường, tớ vào mua và từ đó quen bà. Ngày nào tớ cũng chờ trời tối lại chạy ra chỗ vỉa hè nói chuyện với bà, riết thành quen luôn, bà dẫn tớ về nhà, dạy cho tớ cách làm bánh rồi tớ dẫn các cậu tới. Chấm hết.
Ba mươi đứa ồ lên, thì ra sự tích nó như vậy, thảo nào mà Cát Anh quý cụ đến thế. Những chiếc bánh lại được cho vào chảo, lửa cháy bập bùng sưởi ấm những con tim. Đêm hôm đó cả lớp thức thâu đêm canh chầu bánh, gần sáng, đám con trai lăn ra ngủ . Mười một đứa con gái nói chuyện cùng nhau, những chuyện chưa bao giờ nói và có lẽ sẽ không còn có cơ hội nào để nói nữa.
...
Thi ngày cuối, đồng phục sặc sỡ của các trường có dịp được phô trương . Lớp 11 Toán tụ tập dưới gốc cây bàng, chỉnh chu lại quần áo. Huy đứng thẳng, người ưỡn lên, mắt nhìn các bạn :
- Hôm nay tớ thế nào các đồng chí.
- Rất chẹp chai.
Quỳnh Chi nguýt một cái dài cả cây số, hai má phúng phính nhìn Thái Huy.
- Hơ, khen như bà đây chả cần.
- Ớ thế ông cần gì nào?
Quỳnh Chi tay chống nạnh, cổ gân lên sẵn sàng cho một cuộc khẩu chiến long trời lở đất, Cát Anh nhìn hai bạn, lôi tuột Chi xuống dưới.
- Thôi, tha cho Huy đi bà nội.
Chi phủi tay:
- Nể tình lớp trưởng xinh đẹp, tha cho ông đấy.
- Không dám đâu à.
Huy nhảy ra sau lưng Nam, miệng cong lên chọc lại. Quỳnh Chi đứng bật dậy, khí thế bừng bừng định liệng luôn cuốn vở về phía trước. Thật không may, gặp ánh mắt”cường hào, ác bá” nào đó nhỏ phải cười duyên một cái rồi ngồi xuống ngoan ngoãn như một chú mèo con dù trong lòng đang phải “ngậm đắng nuốt cay”.
Reng.
Chuông reo, kết thúc sự ồn ào của sân trường, kết thúc những trò nghịch ngợm láu cá của đám học trò.
- Làm bài tốt nhé.
Cát Anh nhìn Ngọc Vi , ôm bạn một cái thật chặt.
- Cậu cũng vậy, làm bài tốt nhé…
- Tất cả chúng ta cùng làm bài tốt nào.
Chung tay, mỗi đứa một bàn tay và tiếng reo giòn giã, sau tiếng reo ấy mỗi đứa đi về một hướng khác nhau. Cát Anh chựng lại, hình dáng hình quen thuộc của mỗi người, nụ cười buồn chiếm giữ trên khuôn mặt. Sân trường lặng im, chỉ có tiếng chim kêu ríu rít, hoa nắng đung đưa trên những chiếc lá xanh rờn. Từng ô gạch dưới chân vang lên bản hòa ca ngộ nghĩnh, chiếc ghế đá tĩnh lặng tựa thân mình vào gốc cây.
Quay lưng và bước.
Cất giấu nhé, kỉ niệm ơi !
***
Mười lăm phút sau khi bước chân vào phòng thi, có cô học trò nhỏ vội nộp bài và bước nhanh về phía cổng, như sợ điều gì đó sẽ khiến nhỏ lưu luyến, sẽ khiến nhỏ không nỡ dứt . Chiếc xe đen bóng có vẻ như đã chờ khá lâu. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, người phụ nữ ngồi bên trong khẽ nở một nụ cười ấm áp tựa Quan âm, bà nhìn con gái thêm một lượt, kéo nhẹ nhỏ vào lòng rồi vuốt nhẹ lên mái tóc:
- Cát Anh , lại đây với mẹ nào.
- Mẹ..
Cái nhìn hờ hững của con gái khiến bà Ellen thoáng nhíu mày, bà ôm nhỏ chặt hơn nữa, cứ như sợ rằng nhỏ sẽ buông tay bà đi mất. Cát Anh vẫn bình thản, nhỏ nhắm nghiền mắt, khẽ nén một tiếng thở dài.
- Con nhờ mẹ một việc.
- Có chuyện gi con cứ nói đi, ta sẽ làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần con vui.
Ánh mắt bừng lên sức sống, bà Ellen mỉm cười hạnh phúc, nhưng câu nói của Cát Anh lần nữa lại khiến bà trên môi tắt hẳn nụ cười:
- Đừng bắt thầy Bình phải rời xa học viện.
- Cát Anh…con phải biết rằng, thầy Bình đã biết quá nhiều chuyện…
Đôi mắt lặng như hồ nước của Cát Anh nhìn lên, chạm vào đáy mắt vốn đã vô cảm của bà làm bà ngưng lại, hai bàn tay đột ngột rời khỏi người nhỏ. Bà cắn môi..
- Mẹ xin lỗi, mẹ không phải là người mẹ tốt…
Nắm chặt lấy cửa xe, Cát Anh hướng tia nhìn ra ngoài khung cửa kính, thu vào mắt những cảnh vật quen thuộc đã ăn sâu vào máu thịt nhỏ suốt hai năm qua. Hè về rồi, phượng chớm nở và có cả tiếng ve kêu râm ran, bầu trời xanh thẳm, trong veo. Sài Gòn vào hạ, đẹp và mơ mộng đến lạ lùng. Nhỏ xoay nhẹ người, khẽ nhìn mẹ mình rồi nở một nụ cười ấm áp.
- Con chỉ nói vậy thôi, nếu như mẹ không làm được cũng chẳng sao…
Bà Ellen lại nhìn con gái, gần con nhưng mà sao xa quá.
- Thôi được rồi, miễn sao con thấy vui là được, mẹ hứa.
Mắt Cát Anh chớp chớp, cái gật nhẹ của nhỏ giúp cho bà cảm thấy thoải mái. Xe lăn bánh…vòng qua những con đường cũ, đưa một người xa dần, xa dần…
*
Nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt ba mươi học viên còn lại của lớp Toán, tụi nó vỗ tay bộp ăn mừng cho chiến thắng đã biết trước. Hà Mi xoay nhẹ cho chiếc váy đồng phục tung ra, rồi cười lên thích chí. Ngọc Vi búng nhẹ tay, yêu cầu.
- Hôm nay chúng ta cùng no say. Ố zề.
- Ố zề.
Tiếng reo hò làm náo động cả sân trường vốn yên tĩnh, Nhật Nam khẽ nở một nụ cười cậu ngó quanh định hỏi ý kiến của Cát Anh, nhưng…ánh mắt ấy nhanh chóng biến sắc, cậu vội túm lấy tay của Thế Bảo, nặng giọng.
- Cát Anh đâu?
Thế Bảo giật lùi ra sau, cậu hoảng sợ trả lời.
Cả hai mươi chín ánh mắt hoang mang nhìn nhau, lớp trưởng của tụi nó không bao giờ như thế, lớp trưởng sẽ không bao giờ bắt tụi nó phải chờ. Cậu ấy luôn là người tới đầu tiên và về sau cùng, không thể nào có chuyện này được. Đang trong lúc lo lắng tột độ thì Thái Huy hồng hộc chạy tới, những giọt mồ hôi trên trán rớt xuống chứng tỏ cậu đã phải chạy với tốc độ rất cao.
- Ở kí túc xá cũng không thấy.
- Cái gì cơ?
Ngọc Vi bàng hoàng, nhỏ ngồi sụp xuống, hai tay ôm lấy đầu khóc nấc lên.
- Không thể nào, không thể nào, cậu ấy không thể đi được, cậu ấy không thể đi như thế !
Nhật Nam lao đi, đúng, cậu không thể để nhỏ đi như vậy, phải giữ nhỏ lại trước khi quá muộn. Hai mươi chín đứa nhìn theo bóng dáng của bạn, Khánh Đăng vội rút điện thoại và gọi cho ai đó. Tất cả đều vội vã, tất cả đều đang rất lo sợ…
Năm phút sau, trước cổng trường xuất hiện một chiếc xe, thậm chí Ngọc Vi không còn kịp kéo cửa xe nhẹ nhàng, tay nhỏ siết chặt vào nhau, những giọt nước mắt vẫn thi nhau lăn xuống hai gò má trắng hồng đang tái xanh vì sợ.
- Còn Nhật Nam thì sao ?
Quỳnh Chi bất giác nhìn về phía sau, Đăng lắc đầu:
- Tớ không biết, có lẽ cậu ấy bắt taxi đi trước rồi.
- Nhanh lên bác tài.
Tiếng Ngọc Vi giục vội, bàn tay nhỏ đưa lên, tì vào cửa kính xe. Đôi mắt hoang mang dõi ra ngoài cửa sổ, dò xét qua lớp sương mù trong suốt nơi đáy mắt…
…
Bảo Ngọc vươn vai sảng khoái, nhỏ bước vào phòng, đặt cặp nhanh lên bàn học . Bàn tay đỡ lấy cánh hồng nhung đang khoe sắc trên kệ, mỉm cười mãn nguyện. Anh Thư vào ngay sau đó, nhỏ khoát tay ra lệnh cho Ngọc lấy hộ cốc nước, uể oải xoa xoa hai bên thái dương. Ngọc chép miệng, ngồi phịch xuống cạnh bạn, rồi liếc nhẹ qua chỗ Thư :
- Làm không được bài hả ?
- Mày nghĩ tao là ai ?
Thư nghiêng đầu, mắt trợn tròng lên nhìn Bảo Ngọc đau đáu, Ngọc cười khô khốc :
- Ừ, mày là Kiều Anh Thư mà, cái gì chả làm được.
Giọng nói pha chút giễu cợt của Ngọc làm Thư muốn nhảy xồng xộc lên, suýt chút nữa nhỏ đã phang luôn cả chiếc cặp vào người bạn nếu như không có sự xuất hiện của bác bảo vệ. Lấy lại nét dịu dàng, Thư gật đầu lễ phép:
- Có chuyện gì vậy ạ ?
- Chào hai cô, có người nhờ tôi chuyển cái này cho hai cô.
Thư nhìn qua Ngọc, rồi lắc đầu vẻ như không biết chuyện gì đang xảy ra, cầm lấy phong thư và hộp quà trên tay bác bảo vệ, nhỏ mỉm cười hiền hậu rồi tiễn bác ấy ra tận cửa. Nụ cười tắt nhanh hai giây sau đó, vứt vội hộp quà và phong thư xuống giường như vứt túi rác, Thư bĩu môi:
- Lại là của những thằng con trai vô công rồi nghề.
Ngọc cười khẩy, cố ý che lại sự khinh thường của mình bằng cách nhấp nhẹ một ngụm nước. Mắt liếc vội qua chỗ món quà, nhỏ chợt giật mình khi nhìn thấy tên người gửi. Tiến lại gần hơn một chút nữa, Ngọc dụi dụi mắt như không thể tin vào mắt mình.
- Vũ Cát Anh sao ?
Anh Thư bật nhanh dậy như một cái lò xo, chân mày nhỏ cau lại.
- Mày nói sao ?
Ngọc chìa phong bì thư ra trước mắt Thư.
- Đây này, người gửi là Vũ Cát Anh, người nhận là là lớp trưởng Kiều Anh Thư, là mày chứ còn ai nữa.
Không đợi Ngọc giải thích thêm, Thư đã xé toạc phong thư ra, nét chữ ngay ngắn xinh xắn đập vào mắt nhỏ, đúng…là gửi cho nhỏ mà.
- Vũ Cát Anh, rốt cuộc cậu đang muốn giở trò gì đây ?
“ Anh Thư !
Có lẽ là cậu đã rất ngạc nhiên khi thấy bức thư này. Ờ thì ngạc nhiên cũng đúng, vốn dĩ chúng ta là kẻ thù mà.
Tôi biết, suốt gần hai năm qua cậu đã có hiềm khích rất lớn đối với tôi. Không hẳn là tôi thích cậu nhưng tôi biết rõ tôi không hề ghét cậu. Có lẽ cậu sẽ bật cười khi nghe tôi nói thế, nhưng…đó là những lời thật lòng đấy.
Cho dù bây giờ tôi có nói gì thì cậu cũng sẽ không tha thứ cho tôi, nói đúng hơn là cậu sẽ không thể coi tôi là bạn được. Nhưng Thư à, tôi muốn chúng là ta láng giềng tốt, tôi muốn trong năm học tới lớp Anh và lớp Toán sẽ cùng nhau phấn đấu chứ không phải là tìm kiếm mọi cách để đấu đá nhau.
Chúng ta đã lớn, đã biết cách suy nghĩ và hành động, và tôi nghĩ các cậu cũng đã quá mệt mỏi vì suốt ngày phải cảnh giác xem chúng tôi sẽ làm gì, phải không ?
Nhưng dù sao tôi cũng phải cảm ơn cậu
Nhờ cậu và lớp Anh mà cuộc sống của chúng tôi càng thêm thú vị, chúng tôi đoàn kết với nhau hơn, yêu thương nhau hơn cũng là nhờ các cậu đấy.
Cậu là một cô gái thông minh, xinh đẹp và tài năng.
Cậu có vô số anh chàng theo đuổi.
Cậu có tương lai rộng mở phía trước.
Vì thế mà…hãy sống hòa nhã hơn nhé. Tôi biết gia đình cậu đang gặp nhiều chuyện rắc rối, cậu đang… rất đau. Tôi cũng đã từng như thế, cũng đã từng khóc rất nhiều, đau rất nhiều, nên…tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng, đừng vì thế mà giày vò bản thân mình nhé, cậu hiểu ý tôi mà, phải không?
Xin lỗi vì hai năm qua luôn là kẻ ngáng đường cậu, xin lỗi vì đã làm cho cuộc sống của cậu bị đảo lộn nhiều hơn.
Xin lỗi vì tất cả.”
Phong thư gấp lại, ánh mắt Thư trùng xuống, có một thứ cảm giác nào đó làm nhỏ nghẹn lại trong giây phút. Bảo Ngọc giật lấy bức thư trong tay bạn, hơi nhíu mày rồi khẽ ồ một tiếng, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.
- Vũ Cát Anh..cậu ta bị sao thế nhỉ ?
Anh Thư vẫn im lặng, nhỏ vớ lấy hộp quà đã bị quẳng sang một góc giường, nhẹ nhàng mở ra. Mùi hương dịu nhẹ thoảng trong không gian, không quá ngào ngạt, đủ làm cho tâm hồn trở nên thoải mái hơn. Một hộp thủy tinh nhỏ với hàng triệu bông hoa sữ li ti đã được ép khô, một nhành hồng nhung mới hái còn đọng sương đêm yêu kiểu khoe sắc. Dưới đáy hộp còn có một tấm thiệp được trang trí cẩn thận với khuôn mặt cười rạng rỡ.
“ Chúng ta làm bạn nhé!”
Bảo Ngọc như chưa thể tin vào mắt mình, nhỏ đưa tay lên che miệng. Hai bàn chân suýt chút nữa đã khụy xuống, Anh Thư đưa hộp thủy tinh lên, hít nhẹ một chút hương thơm ngạt ngào.
- Cậu đã chịu nhận thua rồi sao, Vũ Cát Anh? Tôi thì chưa đâu.
...
“ Xin thông báo, chuyến bay Việt Nam-New york sắp khởi hành, đề nghị các hành khách chuẩn bị.”
- Tiểu thư…phu nhân đang đợi người.
Mắt Cát Anh dáo giác nhìn xung quanh, như đang cố kiếm tìm một hình bóng nào đó. Đôi mắt u buồn và ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo. Nhỏ bước chầm chậm, tưởng chừng như muốn trái đất này ngừng quay, tên vệ sĩ lay nhẹ vai, nhỏ vẫn không có ý định quay đầu lại.
- Để ta yên.
Ba chữ ấy làm tên vệ sĩ giật mình, hắn lùi ra sau thêm vài bước, một khi cô chủ nhỏ đã nổi giận nghĩa là…hắn đã phạm phải một sai lầm trầm trọng nào đó. Dòng người vẫn tấp nập, giữa sân bay, hình ảnh cô học trò với mái tóc màu nâu đồng thật bé nhỏ.
- Đi thôi con.
Giọng nói của phu nhân Ellen Trịnh có chút ngập ngừng, bà biết con gái mình đang còn ở giữa ranh giới mong manh của con tim và lí trí. Nhưng…
- Mẹ…
Giọng nói ấm áp và da diết đến lạ lùng, đôi mắt nhỏ nhìn bà…đầy đau thương. Tưởng chừng như trong đối mắt ấy, thế giới sắp sụp đổ hoàn toàn.
- Đi thôi con.
Bà Ellen cố nhắc lại một lần nữa, bà đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, vì bà biết chính lúc này bà cần phải biết vô tình hơn, nếu không…bà sẽ mất tất cả. Như thể không trì hoãn được thêm nữa, Cát Anh miễn cưỡng bước chân về phía trước, bàn chân do dự rồi cũng tiến lên.
Ừ…xa nhé.
***
“ Cát Anh này, cậu có biết trông cậu đáng yêu lắm không?”
“ Đáng yêu sao bằng Mi Khờ được “
“ Xí, tớ không có đáng yêu bằng cậu mà”
“ Ừ , Mi khờ không đáng yêu bằng tớ, Mi Khờ đáng yêu hơn tớ “
“ Tại sao lại là hoa ti gôn chứ không phải là loài hoa khác?”
“ Vì tớ thích hoa ti gôn, tuy cánh hoa nhỏ nhưng chúng lại gắn chặt vào nhau giống như lớp chúng ta ý “
“ Nếu sau này, cậu dám rời xa chúng tớ, tớ sẽ đánh cậu thật đau” Cậu có nỡ không?”
“ Có chứ, cậu đau một tí, tớ cũng đau một tí, còn hơn mất cậu…tớ đau gấp ngàn lần”
Ngoái đầu lại một lần nữa, tiếng cười đùa còn vang đâu đó, những thanh âm trong trẻo của sân trường vọng lại trong tâm trí. Trái tim như bị ai bóp chặt. Đau…rất đau
.
- Cát Anh, Cát Anh à, Cát Anh…
Giọng nói cơ hồ như đang ở một nơi nào đó rất xa. Giọng nói ấy làm cho tất cả mọi giác quan của nhỏ đông cứng lại. Giọng nói ấy.. Cát Anh xoay nhẹ người. Mặc kệ cho bà Ellen đang trơ người ra như khúc gỗ, nhỏ đã chạy thật nhanh về phía các bạn. Rồi…vỡ òa. Cát Anh ôm lấy bạn thật chặt, ôm như thể chỉ cần buông ra là hình ảnh này sẽ biến mất.
- Đừng đi mà, đừng đi mà..
Ngọc Vi nức nở khóc trên vai Cát Anh, nhỏ khóc ngon lành giống như một đứa trẻ bị đánh đòn. Một vài người hiếu kì nhìn lại rồi ngỡ rằng đó là cuộc tái ngộ lâu ngày. Hà Mi tiến sát lại, đấm nhẹ vào vào bạn, giọng trách móc.
- Sao cậu lại làm thế chứ? Sao cậu lại bỏ bọn tớ đi như thế chứ, cậu ác quá, cậu ác quá.
Nhỏ khóc to hơn, rồi lần lượt những đưa khác cũng khóc theo, cuộc chia li chìm trong nước mắt, không ai ngăn nổi dòng cảm xúc đang chiếm lấy trái tim mình, từng giọt, từng giọt rơi xuống. Long lanh và đẹp đẽ biết hường nào.
- Tớ xin lỗi, nhưng…đã đến lúc rồi.
Gỡ bạn ra khỏi người mình, nụ cười ngọt ngào trên môi đọng lại. Nhỏ ôm chầm từng đưá một, cái ôm chân thành và nồng nhiệt nhất.
- Tớ phải đi.
- Cát Anh à..
Bàn tay Vi chới với, giữa dòng người tấp nập, giữa sự xô đẩy của cuộc đời, nhỏ thấy bạn mình thật đơn độc.
- Các cậu ở lại..phải sống tốt. Còn nữa, đừng có đối đầu với lớp Anh, phải hòa nhã và đoàn kết. Biết chưa hả ?
Chẳng ai trả lời, chỉ có cái đầu gật nhẹ cùng những giọt nước trong veo rơi xuống. Tan. Cát Anh bặm môi, cố làm ra vẻ thản nhiên nhất, nhưng có ai hay, trong đôi bằng bình lặng như hồ nước mùa thu hằng ngày đang gợn lên những làn sóng. Hình như vẫn là chưa đủ, bàn tay buông thõng, có chút gì đó buồn hơn.
- Tớ đi nhé.
Lần này là đi thật đấy, lần này là xa thật đấy. Và xa…biết bao giờ sẽ gặp lại. Một khi nhỏ đã trở về bện cạnh mẹ mình thì liệu bà Ellen có chịu cho nhỏ gặp lại các bạn một lần nữa ?
Hai mươi chín đưa bất lực nhìn nhau,nghẹn ngào. Biết làm sao đây? Tụi nó không thể làm gì hết, không thể làm gì hết.
“Ting”
Chuông điện thoại reo. Thái Huy vội vàng bắt máy
“ Alo, vâng ạ”
“ Bác nói sao cơ ? Nhật Nam cậu ấy bị làm sao”
“ Vâng, cháu biết rồi. Bệnh viện nào đấy ạ”
“ Nhật Nam sao ? Cậu ấy bị làm sao?” Đầu óc trống rỗng, ánh mắt vô hồn vội quay ngược lại. Bà Ellen nhìn con gái, cái nhìn đau đớn buông xuông. Có lẽ…bà đã sai.
- Cho tớ biết đã có chuyện gì xảy ra?
Cát Anh giật lấy điện thoại trong tay Huy làm cậu không kịp phản ứng. Hai tám đứa còn lại vừa mừng lại vừa lo. Rõ ràng đây không phải là tính cách của lớp trưởng. Lo lắng quá mức như thế, tụi nó chưa bao giờ nhìn thấy.
- Cát Anh..
- Nói cho tớ biết, cậu ấy bị làm sao? Sao cậu ấy không tới đây ? Sao số điện thoại của cậu ấy lại có giọng của người lạ? Tại sao? Tại sao?
Phải, đó là tất cả những gì nhỏ muốn hỏi lúc này, đó là tất cả những gì nhỏ thắc mắc.
- Cậu ấy đi tìm cậu, nhưng…do mải để ý khắp nơi nên chiếc xe ấy đã..
- Bệnh viện nào ?
Cát Anh sắp không đứng vững, nhỏ cuống lên lay vai Huy thật mạnh. Huy hiểu phản ứng của bạn, kéo nhẹ tay nhỏ ra khỏi sân bay, cậu muốn đích thân đưa nhỏ tới đấy. Máy bay sắp cất cánh, bà Ellen đừng yên một góc, nhìn đứa con gái thân yêu của mình, nụ cười trên khóe môi đẹp hơn bao giờ hết.
- Phu nhân.
- Cứ mặc kệ con bé.
Bà Ellen phẩy tay, mệt mỏi bước ra khỏi phòng chờ. Tên vệ sĩ cúi rạp người, không dám nhìn dù chỉ một giây, tuy nhiên hắn biết phu nhân đã khuất phục hoàn toàn trước tiểu thư.
Bệnh viện.
Một màu trắng toát, cái màu trắng ấy là hiện diện của bón tối và sợ hãi. Cô Thủy đã từng ở đây, bà chủ tịch đã từng ở đây, và tất cả tụi nó cũng đã từng ở đây. Ở đây, ở cái nơi đáng sợ và gớm ghiếc này, chịu đựng đủ mọi sự đau đớn, dày vò và tổn thương. Và giờ, Nhật Nam_cậu bạn bí thư “ác bá” của tụi nó cũng phải trải qua một điều tương tự.
- Bác sĩ, bạn con sao rồi.
“Lại là cô bé ấy”. Trong đôi mắt nhiều nếp nhăn hiện ra ý cười, nhưng trên khuôn mặt vẫn bình thường đến lạ. Ông xoa đầu Cát Anh, ấm áp như một người ông đối với cô cháu gái bé bỏng của mình, không hiểu sao, cô bé này lại cho ông cảm giác thân thương đến vậy.
- Cháu yên tâm, cậu ấy không sao, chỉ bị xước nhẹ ngoài da.
Ngồi sụp xuống, tưởng chừng như ngàn hoa đang nhảy múa, hai mươi chín đứa cười dài trong nước mắt. Tiếng cười giòn dã tan trong hư không, hành lang của bệnh viện rực rỡ một cách lạ kì. Vị bác sĩ gật gù, nếu để ý kĩ sẽ thấy ông đang nháy mắt với một cậu bé khác đứng đầu dãy hành lang. Ừ, là cậu bé ấy.
“ Vào bệnh viện đi bí thư.”
Nam nhận được tin nhắn ngay sau khi mới bước chân tới sân bay. Bà Ellen khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cậu, rồi đột nhiên bật cười thích thú.
- Nam…
Bà gọi nhẹ, Nam quay đầu, cậu bất ngờ há to miệng, hai cặp mắt đen tròn nhìn bà đầy chờ đợi.
- Bác Ellen, Cát Anh đâu ạ ? Sao bác chưa đi.
- Thế nào cậu bé, mấy đứa tiểu quỷ kia chưa nhắn gì cho cháu à?
Nam ú ớ nói không thành tiếng, năm giây sau, máu nóng trong người cậu đột nhiên bùng lên dữ dội. Chạy thật nhanh, bỏ mặc nụ cười hiền từ đang vang lại sau lưng mình, Nam mang theo cả một túi ấm ức.
- Gặp lại bác sau ạ.
...
Cát Anh mở cửa phòng cấp cứu, giường bệnh trống không, bộ não nhanh chóng nhận thức ra được vấn đề, nhỏ quay nhanh về hướng Thái Huy, mắt liếc bạn một cái thật sắc. Huy giật mình, cậu gãi đầu cười hì hì như chuộc lỗi. Cát Anh nhướn mày, nhỏ nhìn bạn đầy nộ khí.
- Vậy là sao ?
- Thật ra á, là Nam á, không bị cái gì á.
Một tràng á ngon lành được Thế Bảo xổ ra không sót một từ, vì chính lúc này cậu biết, hai tám đứa bạn kia sẽ bảo vệ cậu. Quỳnh Chi nở một nụ cười buồn, nhỏ bước ra phía trước, dịu dàng nhìn bạn.
- Bọn tớ xin lỗi, bọn tớ không còn cách nào khác.
Nén một tiếng thở dài, Cát Anh ngồi xuống giường bệnh dở cười dở khóc nhìn đám bạn.
- Sao các cậu có máy của Nam, lại còn nhờ bác sĩ gọi cho tớ nữa chứ.
Nhỏ vừa dứt lời, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, nụ cười tươi tắn trên môi càng làm khuôn mặt thanh tú trở nên rạng rỡ. Lắc nhẹ chiếc điện thoại trên tay, người đó khẽ chống tay ngang hông rồi liếc mắt với đám học trò.
- Có cô nữa mà.
- Cô…
Cát Anh đứng dậy, tiến lại gần chỗ các bạn, nhỏ cười nhẹ, ôm thật chặt Vi vào lòng, ôm từng đứa một như lúc nhỏ ở sân bay.
- Cảm ơn các cậu, các cậu đã cho tớ biết, tớ thật sự cần ai và cần gì nhất. Cả cô nữa, lão bà bà của em ạ.
Nhỏ cười thật đẹp với cô Thủy, rồi ôm chặt lấy cô, cô Thủy vỗ nhẹ lên vai nhỏ, giống một người chị vỗ về cô em gái nhỏ nhắn của mình. Tất cả đều cười, nụ cười long lanh và đẹp đẽ như nắng vàng mùa hạ. Nam dựa lưng vào tường, cậu khẽ vẽ ra một đường cong nơi khóe miệng, Cát Anh nhìn ra sau, cái nhìn tĩnh lặng và yên bình trong đôi mắt đen tuyền sâu thẳm.
/72
|