Sáng sớm, lớp Anh đã được triệu tập một cách bất ngờ. Sau lệnh vàng của lớp trưởng Anh Thư, tất cả các học viên trong lớp đều nhanh chóng có mặt tại phòng kí túc xá nam. Đại Khoa ngái ngủ dụi dụi mắt, cậu ngáp một cái rõ to, lờ đờ nhìn xung quanh. Huyền Lam nhanh chóng nhảy phóc lên chiếc ghế salon đặt giữa phòng, đưa bàn tay ra xa nhìn ngắm thật kĩ rồi sơn lại từng cái một. Có vài đứa còn tranh thủ ngủ bù ít giây trước khi lớp trưởng “độc tài” xuất hiện.
Bảo Ngọc khẽ đưa mắt liếc qua đám bạn, miệng cong lên gian tà, rốt cuộc thì Thư cũng đã chính thức loại Trúc Ly ra khỏi lớp Anh, bằng chứng là ngay lúc này đây Ly vẫn còn ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái bên kí túc xá nữ.
- Lại có chuyện gì nữa vậy ?
Đạt Khoa gục lên gục xuống, hai tay chống cằm, giọng mơ màng hỏi. Huyền Lam thổi qua một lượt móng tay, nhỏ chu cái miệng lên khẽ cười :
- Lớp trưởng chúng ta lúc nào mà chả quái gở như thế.
Lời vừa thốt ra, mắt Lam đã nhanh chóng tối lại khi nhìn thấy Anh Thư đứng ngay giữa cửa phòng. Thư ném cho Lam một cái nìn sắc lẻm, rồi nhanh chóng nở một nụ cười mà tất cả các học viên lớp Anh đều biết…giả tạo.
- Các cậu đến rồi đấy à ?
Ngọt xớt.
Đó là hai từ duy nhất để miêu tả từ cử chỉ trên khuôn mặt cho đến vẻ thánh thiện mà Thư đã cố phô trương ra bên ngoài.
- Có chuyện gì mày nói nhanh lên, sắp đến giờ vào học rồi kìa.
Bảo Ngọc nhăn mặt, cuối cùng thì chỉ có nhỏ mới dám ra mặt nạt nộ Anh Thư.
- Ha ha, mày hiểu rõ tao lắm.
Nụ cười chợt tắt, mặt Thư đanh lại, cái nhìn khiến ai cũng phải sởn gai ốc.
- Tao muốn trả thù lớp Toán.
Trả thù ?
Là trả thù đấy ?
Chẳng phải chuyện này rất bình thường sao .
- Vậy mà cũng vòng vo, mày nói đại luôn đi, ai chả biết là mày đang có âm mưu.
Khuôn mặt xinh đẹp khẽ nở một nụ cười thật duyên dáng. Thư ngồi xuống, vắt chéo chân lên đùi, những lọn tóc theo gió bay bay.
- Kì thi học sinh giỏi vào tuần sau, chúng ta sẽ phải tìm cơ hội nhấn chìm lớp Toán xuống bùn đen. Nhớ…là bùn đen.
Hai mươi chín cái miệng há thật to, Huyền Lam còn giật mình khua tay làm cho lọ sơn trên bàn rơi xuống sàn nhà, Đạt Khoa tỉnh ngủ hẳn, ấy vậy mà cậu còn cố mở mắt xem mình có đang mơ hay không.
- Mày có biết mày đang nói gì không hả? Làm gì cũng phải vừa vừa thôi, nên nhớ ngay lúc này đây, gia thế của lớp Toán cũng chưa xác định được đâu đấy.
Bảo Ngọc lo lắng hỏi lại , Thư lắc đầu, ngón tay trỏ lướt qua một vòng .
- Tao đâu có ngu, bùn đen có nghĩa là phải hạ thành tích của chúng xuống sát đáy mày hiểu không, trong kì thì này, bằng mọi cách phải giúp đỡ cho học viên lớp khác trừ lớp Toán, đương nhiên chúng ta vẫn pải giữ vị trí số một.
Hai mươi chín cái đầu gật gật, thế là đã rõ, phải cho những kẻ tai to mặt lớn kia biết, không nâng đỡ lớp Anh là một sai lầm.
…
Ngọc Vi ủ rũ chống tay lên bàn, nhỏ cầm cái bút chọc chọc vào cuốn sách Ngữ văn . Hà Mi thở hắt ra, nhỏ giãy giãy hai chân, giọng bức bối :
- Tại sao Cát Anh lại làm thế ? Tại sao cậu ấy không hỏi ý kiến chúng ta đã cơ chứ ?
Nghe thấy tên mình, Cát Anh bước nhanh lại gần Mi, vỗ vỗ vào vai bạn khẽ cười :
- Thôi nào Mi Khờ, cậu cũng biết là không còn cách nào khác mà.
- Nhưng mà…
Ngọc Vi đứng phắt dậy, bực dọc khoanh tay trước ngực, chẳng thèm nhìn Cát Anh lấy một giây.
- Cậu có biết làm thế thì..
- Lớp trưởng nói đúng đấy, bây giờ nên tìm cách giải quyết tốt hơn là trách móc lẫn nhau.
Thái Huy dựa lưng vào bàn giáo viên, cậu đặt nhẹ cuốn sách toán xuống bàn ngước lên nhìn Vi.
- Ông biết gì mà nói .
- Thôi nào các cậu, phải vui lên chứ.
Nhìn thấy tình hình chiến tranh sắp xảy ra, Thế Bảo “dại dột” khuyên nhủ mà không biết rằng Ngọc Vi đã chuyển hướng tấn công sang phía mình .
- Này, không đụng chạm gì ông nhá.
Nhỏ lừ cậu một cái khiến cho Bảo cứng đơ người, cậu cười khì khì, tay gãi đầu liên tục.
- Thì tôi nói là nói thế.
Ngọc Vi cười cười, lần nào cũng thế, hễ đuối lí cậu bạn này lại mang cái giọng điệu “thì tôi nói là nói thế ra”, chẳng ra dáng con trai một tí nào. Quét mắt qua một lượt, Vi dừng lại trên tay Bảo, chép miệng :
- Ông đang làm cái quái gì thế ?
Nhanh như cắt , Bảo rụt tay xuống bàn, mang theo cả tờ giất đang còn cắt cắt tỉa tỉa. Ngọc Vi lôi tuột cả cánh tay của Bảo ra khỏi hộc bàn. Thế Bảo không chịu, cậu cố chống cự lại, nhưng …người tính không bằng trời tính. Trong lúc hai người đang còn giằng co, thì đôi mắt to tròn của Hà Mi đã nhìn thấy sự “bất bình thường” từ tầng ba dãy nhà bên kia.
- Ô ô, cái cậu nhìn kìa, Vi Vi, cậu nhìn kìa.
Ba mươi ánh mắt trong phòng dồn về phía khung cửa sổ, phóng nhanh sang dãy nhà A2. Dòng chữ “ Me too” ở giữa tờ giấy trắng tinh đủ lớn để cho cả lớp Toán gật gù.
- À, thì ra đang nhờ chị gió mang cánh thư đi ?
Thái Huy nham nhở cười, nụ cười rất chi là “trong sáng”, Bảo hít một hơi dài, nghiêng đầu qua một bên, cố trơ ra một khuôn mặt rạng rỡ nhất. Hà Mi vuốt cằm, nhỏ ra vẻ hiểu biết :
- Hình như đó là Hà Phương.
- Hà Phương ?
Lại một lần nữa lớp Toán đổi hướng nhìn.
- Hà Phương học lớp 10 Toán, nữ sinh đẹp nhất của khối 10 , hình như lớp 10 toán có cả một nhóm hotgirl.
- Ồ.
Nhật Nam nhảy nhanh lên bàn Thế Bảo, túm lấy cổ áo bạn đe dọa :
- Khai nhanh, nó đã nói gì với mày.
Thế Bảo ho sặc sụa, cậu nắm lấy bàn tay Nam, mếu máo :
- Tao có làm gì đâu, thấy nhỏ đẹp đẹp nên tao thử tỉnh tò đó mà, tao bảo “ I lớp diu “, nó viết lại thế đấy.
- Đẹp đẹp này, đẹp đẹp này.
Sau mỗi chữ này cuốn sách Ngữ văn lại bị phang ngang đầu Bảo, Hà Mi nhăn mặt, nhỏ khều khều tay Vi :
- Thôi đi mà Vi, tha cho Bảo đi mà.
- Ai bảo hắn hám sắc.
Ngọc Vi khí thế bừng bừng, nhỏ khoanh tay trước ngực nạt nộ. Anh Kiệt tách nhóm bạn đứng ra giữa, cậu rít một ngọn gió qua kẽ răng, lắc lắc đầu.
- Không ổn rồi, không ổn rồi.
- Gì mà không ổn ?
Thái Huy căng mắt lên nhìn Kiệt, Kiệt nhăn răng khoe hàm răng trắng sáng :
- Kế hoạch tối nay của chúng ta .
Mười tám thằng con trai còn lại khẽ à một tiếng, Hai hôm nay vì lo nghĩ vụ bà Ellen nên tụi nó quên khuấy vụ này. Đúng rồi, tối nay_ ngày quan trọng của đời Thế Bảo, sao mà có thể quên được nhỉ.
- Đúng, tối nay tám giờ.
Thế Bảo đứng thẳng dậy, hùng hồn tuyên bố.
Sắp đến tết rồi, tặng chap này cho những ai đã và đang ủng hộ truyện, thay cho lời cảm ơn và xin lỗi các bạn đã ủng hộ Hai lớp học đối đầu trong thời gian qua.
Mình sẽ cố gắng ra chap đều hơn nhe *___*
Năm mới sắp đến, chúc các mem và gia đình có một cái tết vui vẻ, đầm ấm, sang năm may mắn , gặp nhiều hạnh phúc, an khang thịnh vượng nha.
Bảo Ngọc khẽ đưa mắt liếc qua đám bạn, miệng cong lên gian tà, rốt cuộc thì Thư cũng đã chính thức loại Trúc Ly ra khỏi lớp Anh, bằng chứng là ngay lúc này đây Ly vẫn còn ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái bên kí túc xá nữ.
- Lại có chuyện gì nữa vậy ?
Đạt Khoa gục lên gục xuống, hai tay chống cằm, giọng mơ màng hỏi. Huyền Lam thổi qua một lượt móng tay, nhỏ chu cái miệng lên khẽ cười :
- Lớp trưởng chúng ta lúc nào mà chả quái gở như thế.
Lời vừa thốt ra, mắt Lam đã nhanh chóng tối lại khi nhìn thấy Anh Thư đứng ngay giữa cửa phòng. Thư ném cho Lam một cái nìn sắc lẻm, rồi nhanh chóng nở một nụ cười mà tất cả các học viên lớp Anh đều biết…giả tạo.
- Các cậu đến rồi đấy à ?
Ngọt xớt.
Đó là hai từ duy nhất để miêu tả từ cử chỉ trên khuôn mặt cho đến vẻ thánh thiện mà Thư đã cố phô trương ra bên ngoài.
- Có chuyện gì mày nói nhanh lên, sắp đến giờ vào học rồi kìa.
Bảo Ngọc nhăn mặt, cuối cùng thì chỉ có nhỏ mới dám ra mặt nạt nộ Anh Thư.
- Ha ha, mày hiểu rõ tao lắm.
Nụ cười chợt tắt, mặt Thư đanh lại, cái nhìn khiến ai cũng phải sởn gai ốc.
- Tao muốn trả thù lớp Toán.
Trả thù ?
Là trả thù đấy ?
Chẳng phải chuyện này rất bình thường sao .
- Vậy mà cũng vòng vo, mày nói đại luôn đi, ai chả biết là mày đang có âm mưu.
Khuôn mặt xinh đẹp khẽ nở một nụ cười thật duyên dáng. Thư ngồi xuống, vắt chéo chân lên đùi, những lọn tóc theo gió bay bay.
- Kì thi học sinh giỏi vào tuần sau, chúng ta sẽ phải tìm cơ hội nhấn chìm lớp Toán xuống bùn đen. Nhớ…là bùn đen.
Hai mươi chín cái miệng há thật to, Huyền Lam còn giật mình khua tay làm cho lọ sơn trên bàn rơi xuống sàn nhà, Đạt Khoa tỉnh ngủ hẳn, ấy vậy mà cậu còn cố mở mắt xem mình có đang mơ hay không.
- Mày có biết mày đang nói gì không hả? Làm gì cũng phải vừa vừa thôi, nên nhớ ngay lúc này đây, gia thế của lớp Toán cũng chưa xác định được đâu đấy.
Bảo Ngọc lo lắng hỏi lại , Thư lắc đầu, ngón tay trỏ lướt qua một vòng .
- Tao đâu có ngu, bùn đen có nghĩa là phải hạ thành tích của chúng xuống sát đáy mày hiểu không, trong kì thì này, bằng mọi cách phải giúp đỡ cho học viên lớp khác trừ lớp Toán, đương nhiên chúng ta vẫn pải giữ vị trí số một.
Hai mươi chín cái đầu gật gật, thế là đã rõ, phải cho những kẻ tai to mặt lớn kia biết, không nâng đỡ lớp Anh là một sai lầm.
…
Ngọc Vi ủ rũ chống tay lên bàn, nhỏ cầm cái bút chọc chọc vào cuốn sách Ngữ văn . Hà Mi thở hắt ra, nhỏ giãy giãy hai chân, giọng bức bối :
- Tại sao Cát Anh lại làm thế ? Tại sao cậu ấy không hỏi ý kiến chúng ta đã cơ chứ ?
Nghe thấy tên mình, Cát Anh bước nhanh lại gần Mi, vỗ vỗ vào vai bạn khẽ cười :
- Thôi nào Mi Khờ, cậu cũng biết là không còn cách nào khác mà.
- Nhưng mà…
Ngọc Vi đứng phắt dậy, bực dọc khoanh tay trước ngực, chẳng thèm nhìn Cát Anh lấy một giây.
- Cậu có biết làm thế thì..
- Lớp trưởng nói đúng đấy, bây giờ nên tìm cách giải quyết tốt hơn là trách móc lẫn nhau.
Thái Huy dựa lưng vào bàn giáo viên, cậu đặt nhẹ cuốn sách toán xuống bàn ngước lên nhìn Vi.
- Ông biết gì mà nói .
- Thôi nào các cậu, phải vui lên chứ.
Nhìn thấy tình hình chiến tranh sắp xảy ra, Thế Bảo “dại dột” khuyên nhủ mà không biết rằng Ngọc Vi đã chuyển hướng tấn công sang phía mình .
- Này, không đụng chạm gì ông nhá.
Nhỏ lừ cậu một cái khiến cho Bảo cứng đơ người, cậu cười khì khì, tay gãi đầu liên tục.
- Thì tôi nói là nói thế.
Ngọc Vi cười cười, lần nào cũng thế, hễ đuối lí cậu bạn này lại mang cái giọng điệu “thì tôi nói là nói thế ra”, chẳng ra dáng con trai một tí nào. Quét mắt qua một lượt, Vi dừng lại trên tay Bảo, chép miệng :
- Ông đang làm cái quái gì thế ?
Nhanh như cắt , Bảo rụt tay xuống bàn, mang theo cả tờ giất đang còn cắt cắt tỉa tỉa. Ngọc Vi lôi tuột cả cánh tay của Bảo ra khỏi hộc bàn. Thế Bảo không chịu, cậu cố chống cự lại, nhưng …người tính không bằng trời tính. Trong lúc hai người đang còn giằng co, thì đôi mắt to tròn của Hà Mi đã nhìn thấy sự “bất bình thường” từ tầng ba dãy nhà bên kia.
- Ô ô, cái cậu nhìn kìa, Vi Vi, cậu nhìn kìa.
Ba mươi ánh mắt trong phòng dồn về phía khung cửa sổ, phóng nhanh sang dãy nhà A2. Dòng chữ “ Me too” ở giữa tờ giấy trắng tinh đủ lớn để cho cả lớp Toán gật gù.
- À, thì ra đang nhờ chị gió mang cánh thư đi ?
Thái Huy nham nhở cười, nụ cười rất chi là “trong sáng”, Bảo hít một hơi dài, nghiêng đầu qua một bên, cố trơ ra một khuôn mặt rạng rỡ nhất. Hà Mi vuốt cằm, nhỏ ra vẻ hiểu biết :
- Hình như đó là Hà Phương.
- Hà Phương ?
Lại một lần nữa lớp Toán đổi hướng nhìn.
- Hà Phương học lớp 10 Toán, nữ sinh đẹp nhất của khối 10 , hình như lớp 10 toán có cả một nhóm hotgirl.
- Ồ.
Nhật Nam nhảy nhanh lên bàn Thế Bảo, túm lấy cổ áo bạn đe dọa :
- Khai nhanh, nó đã nói gì với mày.
Thế Bảo ho sặc sụa, cậu nắm lấy bàn tay Nam, mếu máo :
- Tao có làm gì đâu, thấy nhỏ đẹp đẹp nên tao thử tỉnh tò đó mà, tao bảo “ I lớp diu “, nó viết lại thế đấy.
- Đẹp đẹp này, đẹp đẹp này.
Sau mỗi chữ này cuốn sách Ngữ văn lại bị phang ngang đầu Bảo, Hà Mi nhăn mặt, nhỏ khều khều tay Vi :
- Thôi đi mà Vi, tha cho Bảo đi mà.
- Ai bảo hắn hám sắc.
Ngọc Vi khí thế bừng bừng, nhỏ khoanh tay trước ngực nạt nộ. Anh Kiệt tách nhóm bạn đứng ra giữa, cậu rít một ngọn gió qua kẽ răng, lắc lắc đầu.
- Không ổn rồi, không ổn rồi.
- Gì mà không ổn ?
Thái Huy căng mắt lên nhìn Kiệt, Kiệt nhăn răng khoe hàm răng trắng sáng :
- Kế hoạch tối nay của chúng ta .
Mười tám thằng con trai còn lại khẽ à một tiếng, Hai hôm nay vì lo nghĩ vụ bà Ellen nên tụi nó quên khuấy vụ này. Đúng rồi, tối nay_ ngày quan trọng của đời Thế Bảo, sao mà có thể quên được nhỉ.
- Đúng, tối nay tám giờ.
Thế Bảo đứng thẳng dậy, hùng hồn tuyên bố.
Sắp đến tết rồi, tặng chap này cho những ai đã và đang ủng hộ truyện, thay cho lời cảm ơn và xin lỗi các bạn đã ủng hộ Hai lớp học đối đầu trong thời gian qua.
Mình sẽ cố gắng ra chap đều hơn nhe *___*
Năm mới sắp đến, chúc các mem và gia đình có một cái tết vui vẻ, đầm ấm, sang năm may mắn , gặp nhiều hạnh phúc, an khang thịnh vượng nha.
/72
|