Phòng giám thị vẫn như mọi ngày, các thầy cô vẫn mang cái ánh mắt hằn học đó dành cho lớp Toán, nhưng có vẻ những tia nhìn ấy hôm nay lại tăng thêm vài phần hiếu kì, nguyên nhân chính là do sự xuất hiện của lớp Anh. Cô Hải Thu ngồi trên chiếc ghế salon gần đó khẽ nhíu mày, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, nhìn đám học trò của mình cô lại nhăn mặt, đầu tóc rũ rượi quần áo xộc xệch, cô lớp trưởng Anh Thư thì mặt mày tái mét do ngấm quá nhiều nước mưa. Di chuyển ánh mắt sang hướng khác, trong lòng cô đang dậy sóng, một cảm giác bức bối cứ nghẹn lại trong vòm học hận không thể quát lên om sòm được.
- Các anh chị vào hết đây cho tôi.
Thầy giám thị về chỗ của mình, đằng đằng sát khí, giống hệt như một ngọn núi lửa lâu năm mới được dịp phun trào, xấp hồ sơ trên bàn bị ném xuống bằng một lực mạnh, thầy nhìn thẳng vào tất cả các học viên đang co rụp người dưới kia, nặng giọng:
- Giỏi nhỉ? Trong cái học viện này không có gì làm nữa à, cho nên bây giờ lôi nhau ra đánh đấm phải không HẢ? Các anh chị muốn tôi tức chết phải không?.
Sau mỗi từ không là thầy lại đập bàn một cái "rầm " khiến cho tụi nó run lên bần bật, Cát Anh nắm chặt lấy tay Hà Mi tránh cái nhìn của thầy. Ngọc Vi cắn môi, nhỏ đang rất ức chế, bây giờ chỉ muốn lao vào mà băm vằm Anh Thư ra trăm mảnh.
- Có chuyện gì vậy thầy giám thị.
Giọng cô Hải thu vang lên đều đều, âm vực sâu, như đang cố kìm nén cảm xúc của mình. Thầy đưa mắt sang nhìn cô Thu một chút, rồi dành nguyên một cái liếc mắt không mấy thiện cảm với cả lớp Anh:
- Cô coi đấy, đường đường là một lớp chuẩn mực nhất học viện mà lại đi đôi co đánh nhau với mấy cái đứa tiểu quỷ của lớp Toán, có phép tắc gì nữa không chứ.
Nắm chặt tay thật mạnh vào thành ghế, cô Thu dằn giọng xuống:
- Ý thầy là học sinh lớp tôi sai sao?
Thật không thể ngờ, có một ngày thầy giám thị lại ra mặt bênh cho lớp Toán trước mắt lớp Anh và các thầy cô khác một cách trắng trợn như thế. Hai bả vai của cô run lên bần bật, ánh mắt đăm đăm như phóng lao về hướng Anh Thư, khiến nhỏ không khỏi sợ hãi mà mặt tái lại càng tái hơn.
- Đúng đấy thầy giám thị, thầy coi lại đi, chuyện này không phải do lớp Toán chủ động tôi không làm người.
Thầy quản sinh ném hẳn một tia nhìn ghen ghét dành cho cả lớp Toán, các thầy cô khác cũng chẳng kém cạnh gì, tất cả họ đều xem lớp Toán là nguồn gốc của mọi rắc rối.Thầy giám thị trừng mắt sang nhìn thầy quản sinh, hạ giọng xuống nhỏ hơn rất nhiều:
- Các thầy cô mới từ canteen lên à, sao biết chuyện mà không báo cho tôi.Phải để tôi xuống tận nơi bắt quả tang thế.
Sau hai giây tất cả im lặng, cô Hải Thu tiến đến gần chỗ thầy hai con mắt đỏ sòng sọc, cô nện gót dày thật manh xuống sàn nhà rồi nhìn thẳng vào mắt Anh thư:
- Nói đi, các em làm chuyện này phải không?
- Không thưa cô.
Câu trả lời to rõ ràng, mang khẩu khí của những người hết sức trung thực. Cô Thu gật đầu hài lòng quay sang thầy giám thị, nhẹ nhõm cười:
- Thầy thấy chưa, các em ấy nói là không, có bao giờ thầy thấy học viên lớp Anh nói dối chưa.
Trong phút chốc thầy lại rơi vào im lặng, Ngọc Vi nuốt cơn giận vào trong, nhỏ hơi cười nhìn cô Thu:
- Vậy ý cô là lớp chúng em nói dối?
- Đó là do em nói nhé. Không phải tôi.
Quá rõ để nhận ra ý đồ đó của cô, học viên lớp Toán lại lần nữa muốn bùng nổ, từ trước tới nay, mọi việc xảy ra lớp Toán đều phải chịu trách nhiệm. Vì sao ư? thứ nhất trong cái học viện này cô chủ nhiệm của tụi nó là người hiền lành nhất, nên thường bị các thầy cô ghen ghét, bắt nạt. Thứ hai mấy cái trò nghịch quỷ sứ ấy của chúng nó đã nhiều lần điểm chỉ với các giáo viên vì thế họ luôn khai trừ lớp Toán ra danh sách người tốt Vụ việc lần này còn liên quan đến lớp Anh nữa chứ, vậy thì chẳng còn lí do gì để cho rằng lớp Toán vô tội .
Một chiếc xe đen sang trọng đỗ xuống sân học viện, người phụ nữ mặc vest công sở bước từ trong ra, dáng đi vội vã. Thầy hiệu trưởng chạy thẳng một mạch từ phòng làm việc xuống phòng giám thị,khuôn mặt biến sắc đi vài phần.......người ấy đến thật rồi.
Trong khi ,cái không khí căng thẳng vẫn chưa buông tha cho không gian của phòng giám thị thì thầy hiệu trưởng lại hớt hải chạy vào, chỉnh lại trang phục trên người, thầy rỉ tai với các giáo viên còn lại điều gì đó, họ hốt hoảng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, và cố nặn ra một nụ cười thật tươi.
Người phụ nữ ấy bước vào, không khí trang nghiêm đến nghẹt thở, hai vệ sĩ dừng bước tại của phòng, mặt đanh lại hệt như hai con rô bốt không cảm xúc.
- Chủ tịch.
Hai hàng dài giáo viên khẽ cúi đầu chào khiến cho các học viên giật mình quay lại. Một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt đẹp mặn mà, nhưng cái khiến người ta chú ý chính là đôi mắt sắc lạnh cao ngạo của bà, nhưng có vẻ đôi mắt ấy đang dần dịu đi khi nhì thấy một người khác:
- Hàn Tuyết. ta nhớ con quá.
Giọng nói run run như sắp khóc, người ta khó có thể tin rằng người phụ nữa này một phút trước còn lạnh hơn tiền. Không để ý đến thái độ của bà ta , Tuyết hờ hửng gạt đi hai bàn tay đang đặt trên vai mình:
- Buông ra.
Từ từ hạ tay xuống, người phụ nữ ấy khẽ lấy khăn tay dấu đi vài giọt nước mắt:
- Ta xin lỗi, tại ta xúc động quá, tại sao con vào đây mà không cho ta biết.
- Liên quan gì đến bà.
Lại cái thái độ dửng dưng vô phép tắc ấy, cay nghiệt vô cùng qua từng chữ. Mọi người xung quanh dường như đứng hình, chỉ có các học viên lớp toán vẫn lẳng lặng theo dõi cuộc đối thoại giữa hai người. Cái cảnh này........ cả đời tụi nó có mơ cũng không được
Thầy hiệu trưởng cúi đầu, khép nép lại gần, giọng lí nhí vang lên:
- Bà chủ tịch, bà đến có chuyện gì hay.....
- Ta đến thăm con gái ta không được hay sao.
Một bóng người bước vào phòng, đúng lúc câu nói của bà chủ tịch vang lên. Chôn chân tại chỗ. Đôi mắt long lanh nước của cô Hàn Thủy khắc sâu một nối đau thầm kín. Không gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy .Con gái. Hai từ ấy.........sao mà ngọt ngào và nhiều yêu thương quá đỗi.
Mọi người trong phòng chuyển từ ngạc nhiên sang sửng sốt, Hàn Tuyết bà con gái của bà chủ tịch sao? thảo nào Hàn Tuyết lại có thể tự do ra vào học viện như thế. Và thảo nào mà một người như bà chủ tịch lại thân chinh xuống tận cái học viện này như thế . Tất cả là đều vì Hàn Tuyết?
- Cô Hàn Thủy.
Thế Bảo bất ngời kêu lên khi nhìn thấy cô Thủy đang im lặng đứng ngoài cửa,lấy lại một khuôn mặt dễ coi, cô Thủy bước vào, đảo mắt qua một lượt rồi khẽ cúi đầu:
- Bà chủ tịch.
Con người ấy ngước mặt lên, lạnh tanh như một phiến đá, không nói chẳng rằng bà bước hẳn lên chỗ ngồi cao nhất, khoảnh khắc lướt qua như không quen biết, cũng chẳng đáp lại được một chữ nào. Cô Hàn Thủy chết lặng, cơn gió lay qua làn tóc, những giọt nước mưa trên mái tóc chảy dài xuống, quay mặt đi,nhưng sao ......nó lại mặn chát.
Hàn Tuyết nhìn hai con người trước mặt mình khẽ cười.
- " Hay thật cũng có lúc thế này sao"
Có nỗi đau đã cố chôn sâu nhưng nó vẫn cứ âm ỉ chảy mãi trong trái tim
Tưởng như không còn khóc nữa....nhưng hóa ra nước mắt đã cạn
Nụ cười tưởng chừng như đã vẹn tròn .....nhưng hóa ra lại là chua chát.
Người ta vô tình đến mức ấy sao?
- Các anh chị vào hết đây cho tôi.
Thầy giám thị về chỗ của mình, đằng đằng sát khí, giống hệt như một ngọn núi lửa lâu năm mới được dịp phun trào, xấp hồ sơ trên bàn bị ném xuống bằng một lực mạnh, thầy nhìn thẳng vào tất cả các học viên đang co rụp người dưới kia, nặng giọng:
- Giỏi nhỉ? Trong cái học viện này không có gì làm nữa à, cho nên bây giờ lôi nhau ra đánh đấm phải không HẢ? Các anh chị muốn tôi tức chết phải không?.
Sau mỗi từ không là thầy lại đập bàn một cái "rầm " khiến cho tụi nó run lên bần bật, Cát Anh nắm chặt lấy tay Hà Mi tránh cái nhìn của thầy. Ngọc Vi cắn môi, nhỏ đang rất ức chế, bây giờ chỉ muốn lao vào mà băm vằm Anh Thư ra trăm mảnh.
- Có chuyện gì vậy thầy giám thị.
Giọng cô Hải thu vang lên đều đều, âm vực sâu, như đang cố kìm nén cảm xúc của mình. Thầy đưa mắt sang nhìn cô Thu một chút, rồi dành nguyên một cái liếc mắt không mấy thiện cảm với cả lớp Anh:
- Cô coi đấy, đường đường là một lớp chuẩn mực nhất học viện mà lại đi đôi co đánh nhau với mấy cái đứa tiểu quỷ của lớp Toán, có phép tắc gì nữa không chứ.
Nắm chặt tay thật mạnh vào thành ghế, cô Thu dằn giọng xuống:
- Ý thầy là học sinh lớp tôi sai sao?
Thật không thể ngờ, có một ngày thầy giám thị lại ra mặt bênh cho lớp Toán trước mắt lớp Anh và các thầy cô khác một cách trắng trợn như thế. Hai bả vai của cô run lên bần bật, ánh mắt đăm đăm như phóng lao về hướng Anh Thư, khiến nhỏ không khỏi sợ hãi mà mặt tái lại càng tái hơn.
- Đúng đấy thầy giám thị, thầy coi lại đi, chuyện này không phải do lớp Toán chủ động tôi không làm người.
Thầy quản sinh ném hẳn một tia nhìn ghen ghét dành cho cả lớp Toán, các thầy cô khác cũng chẳng kém cạnh gì, tất cả họ đều xem lớp Toán là nguồn gốc của mọi rắc rối.Thầy giám thị trừng mắt sang nhìn thầy quản sinh, hạ giọng xuống nhỏ hơn rất nhiều:
- Các thầy cô mới từ canteen lên à, sao biết chuyện mà không báo cho tôi.Phải để tôi xuống tận nơi bắt quả tang thế.
Sau hai giây tất cả im lặng, cô Hải Thu tiến đến gần chỗ thầy hai con mắt đỏ sòng sọc, cô nện gót dày thật manh xuống sàn nhà rồi nhìn thẳng vào mắt Anh thư:
- Nói đi, các em làm chuyện này phải không?
- Không thưa cô.
Câu trả lời to rõ ràng, mang khẩu khí của những người hết sức trung thực. Cô Thu gật đầu hài lòng quay sang thầy giám thị, nhẹ nhõm cười:
- Thầy thấy chưa, các em ấy nói là không, có bao giờ thầy thấy học viên lớp Anh nói dối chưa.
Trong phút chốc thầy lại rơi vào im lặng, Ngọc Vi nuốt cơn giận vào trong, nhỏ hơi cười nhìn cô Thu:
- Vậy ý cô là lớp chúng em nói dối?
- Đó là do em nói nhé. Không phải tôi.
Quá rõ để nhận ra ý đồ đó của cô, học viên lớp Toán lại lần nữa muốn bùng nổ, từ trước tới nay, mọi việc xảy ra lớp Toán đều phải chịu trách nhiệm. Vì sao ư? thứ nhất trong cái học viện này cô chủ nhiệm của tụi nó là người hiền lành nhất, nên thường bị các thầy cô ghen ghét, bắt nạt. Thứ hai mấy cái trò nghịch quỷ sứ ấy của chúng nó đã nhiều lần điểm chỉ với các giáo viên vì thế họ luôn khai trừ lớp Toán ra danh sách người tốt Vụ việc lần này còn liên quan đến lớp Anh nữa chứ, vậy thì chẳng còn lí do gì để cho rằng lớp Toán vô tội .
Một chiếc xe đen sang trọng đỗ xuống sân học viện, người phụ nữ mặc vest công sở bước từ trong ra, dáng đi vội vã. Thầy hiệu trưởng chạy thẳng một mạch từ phòng làm việc xuống phòng giám thị,khuôn mặt biến sắc đi vài phần.......người ấy đến thật rồi.
Trong khi ,cái không khí căng thẳng vẫn chưa buông tha cho không gian của phòng giám thị thì thầy hiệu trưởng lại hớt hải chạy vào, chỉnh lại trang phục trên người, thầy rỉ tai với các giáo viên còn lại điều gì đó, họ hốt hoảng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, và cố nặn ra một nụ cười thật tươi.
Người phụ nữ ấy bước vào, không khí trang nghiêm đến nghẹt thở, hai vệ sĩ dừng bước tại của phòng, mặt đanh lại hệt như hai con rô bốt không cảm xúc.
- Chủ tịch.
Hai hàng dài giáo viên khẽ cúi đầu chào khiến cho các học viên giật mình quay lại. Một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt đẹp mặn mà, nhưng cái khiến người ta chú ý chính là đôi mắt sắc lạnh cao ngạo của bà, nhưng có vẻ đôi mắt ấy đang dần dịu đi khi nhì thấy một người khác:
- Hàn Tuyết. ta nhớ con quá.
Giọng nói run run như sắp khóc, người ta khó có thể tin rằng người phụ nữa này một phút trước còn lạnh hơn tiền. Không để ý đến thái độ của bà ta , Tuyết hờ hửng gạt đi hai bàn tay đang đặt trên vai mình:
- Buông ra.
Từ từ hạ tay xuống, người phụ nữ ấy khẽ lấy khăn tay dấu đi vài giọt nước mắt:
- Ta xin lỗi, tại ta xúc động quá, tại sao con vào đây mà không cho ta biết.
- Liên quan gì đến bà.
Lại cái thái độ dửng dưng vô phép tắc ấy, cay nghiệt vô cùng qua từng chữ. Mọi người xung quanh dường như đứng hình, chỉ có các học viên lớp toán vẫn lẳng lặng theo dõi cuộc đối thoại giữa hai người. Cái cảnh này........ cả đời tụi nó có mơ cũng không được
Thầy hiệu trưởng cúi đầu, khép nép lại gần, giọng lí nhí vang lên:
- Bà chủ tịch, bà đến có chuyện gì hay.....
- Ta đến thăm con gái ta không được hay sao.
Một bóng người bước vào phòng, đúng lúc câu nói của bà chủ tịch vang lên. Chôn chân tại chỗ. Đôi mắt long lanh nước của cô Hàn Thủy khắc sâu một nối đau thầm kín. Không gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy .Con gái. Hai từ ấy.........sao mà ngọt ngào và nhiều yêu thương quá đỗi.
Mọi người trong phòng chuyển từ ngạc nhiên sang sửng sốt, Hàn Tuyết bà con gái của bà chủ tịch sao? thảo nào Hàn Tuyết lại có thể tự do ra vào học viện như thế. Và thảo nào mà một người như bà chủ tịch lại thân chinh xuống tận cái học viện này như thế . Tất cả là đều vì Hàn Tuyết?
- Cô Hàn Thủy.
Thế Bảo bất ngời kêu lên khi nhìn thấy cô Thủy đang im lặng đứng ngoài cửa,lấy lại một khuôn mặt dễ coi, cô Thủy bước vào, đảo mắt qua một lượt rồi khẽ cúi đầu:
- Bà chủ tịch.
Con người ấy ngước mặt lên, lạnh tanh như một phiến đá, không nói chẳng rằng bà bước hẳn lên chỗ ngồi cao nhất, khoảnh khắc lướt qua như không quen biết, cũng chẳng đáp lại được một chữ nào. Cô Hàn Thủy chết lặng, cơn gió lay qua làn tóc, những giọt nước mưa trên mái tóc chảy dài xuống, quay mặt đi,nhưng sao ......nó lại mặn chát.
Hàn Tuyết nhìn hai con người trước mặt mình khẽ cười.
- " Hay thật cũng có lúc thế này sao"
Có nỗi đau đã cố chôn sâu nhưng nó vẫn cứ âm ỉ chảy mãi trong trái tim
Tưởng như không còn khóc nữa....nhưng hóa ra nước mắt đã cạn
Nụ cười tưởng chừng như đã vẹn tròn .....nhưng hóa ra lại là chua chát.
Người ta vô tình đến mức ấy sao?
/72
|