- Trưởng ban Trịnh, Trưởng ban thư ký Trần, các vị lãnh đạo…
Gia Cát Cấu cười tiếp đón.
Trịnh Thiện Sơn thần sắc trầm ổn, khoát tay nói:
- Đồng chí Viễn Chinh đâu? Có ở trong phòng hay không?
Khi nói chuyện, Trịnh Thiện Sơn đám người bước chân không dừng lại, trực tiếp bước vào phòng Tin tức.
Gia Cát Cấu trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm không tốt. Y cau mày, liền đuổi theo.
Trịnh Thiện Sơn và Trần Ngôn Hề mang theo một đám cán bộ to nhỏ đổ bộ đến phòng Tin tức. Mã Tự và Vương Na nhìn thấy lãnh đạo đến thì liền khẩn trương đứng dậy. Bành Viễn Chinh cũng đứng dậy, ra cửa tiếp đón, vừa muốn nói gì thì đã thấy Trịnh Thiện Sơn cao giọng, chủ động vươn tay ra:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu lúc này đã làm rạng danh cho Ban tuyên giáo chúng ta. Bài viết của cậu đã được lãnh đạo trung ương điểm danh, yêu cầu cả nước quán triệt học tập. Quả thật không đơn giản!
Trần Ngôn Hề cũng bước tới. Trên nét mặt của vị nữ lãnh đạo hơn 40 tuổi này nở nụ cười thân thiết ôn hòa:
- Chúc mừng cậu, đồng chí Viễn Chinh. Thật không ngờ, cơ quan Thành ủy của chúng ta lại có ngọa hổ tàng long, có đồng chí Viễn Chinh, một cây bút lợi hại và tư tưởng tiên phong như vậy. Bài viết của cậu đã đươc lãnh đạo trung ương khẳng định. Lãnh đạo Tỉnh ủy rất chú trọng. Bí thư Thành ủy Đông Phương bảo tôi và Trưởng ban Trịnh đến chúc mừng cậu.
- Lão Trịnh à, có đồng chí Viễn Chinh nghiệp vụ mạnh như vậy, thì công tác tuyên truyền tư tưởng của chúng ta không tiến lên một bậc sao?
Trịnh Thiện Sơn cười gật đầu:
- Ừ, bài viết của đồng chí Viễn Chinh tôi đã có vinh dự đọc qua. Rất có kiến giải, rất có tiêu chuẩn. Đồng chí Viễn Chinh à, căn cứ vào tinh thần chỉ thị của Thành ủy, Ban tuyên giáo chúng ta chuẩn bị tổ chức bình luận, chứng thực tinh thần bài nói chuyện nam tuần của đại nhân vật. Dẫn đường cho toàn bộ dư luận tiến hành học tập, thống nhất tư tưởng, ngưng tụ lực lượng, đẩy mạnh cải cách mà mở ra sự nghiệp, phấn đấu không ngừng.
Trịnh Thiện Sơn có chút cảm xúc kích động phất tay.
Bài viết của Bành Viễn Chinh được đại nhân vật điểm danh khen ngợi. Bành Viễn Chinh chợt trở thành tâm điểm chú ý của cả nước. Và thành phố Tân An vì thế mà cũng đi vào tầm nhìn của cả nước. Mà nhân tài lại xuất thân từ Ban tuyên giáo Thành ủy, Trịnh Thiện Sơn đương nhiên là vô cùng vui mừng, thậm chí cảm giác có chút may mắn. Nếu bắt lấy cơ hội, đem tư tưởng này bao trùm cả nước, thì haha, chiến tích này sẽ nằm trong tay ông ta.
Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cũng có suy nghĩ như vậy, Khi Đông Phương Nham nhận được điện thoại của Tỉnh ủy, sau trận vui mừng như điên, trong đầu ông nảy ra một ý niệm, là phải nắm chặt cục diện này, mau chóng triển khai tư tưởng của lãnh đạo, đẩy mạnh phương thức của Bành Viễn Chinh, tạo thành tuyên truyền dư luận, đề cao sự nổi tiếng và lực ảnh hưởng của thành phố Tân An.
- Trưởng ban Trịnh, Trưởng ban thư ký Trần, lãnh đạo đã quá khen rồi, bản thảo tôi viết vẫn chưa được thành thạo.
Đối mặt với lãnh đạo cao tầng, Bành Viễn Chinh biểu hiện kính cẩn và khiêm tốn vừa phải.
Trịnh Thiện Sơn vỗ vai của hắn:
- Quá khiêm tốn đó chính là kiêu ngạo. Bài văn của cậu được lãnh đạo trung ương coi trọng, không chỉ có một mình cậu vinh dự, mà tất cả những đồng chí ở chiến tuyến tuyên truyền tư tưởng cũng cảm thấy vinh dự. Đồng chí Viễn Chinh, Thành ủy quyết định ghi công lớn cho cậu, đồng thời kêu gọi toàn bộ hệ thống tuyên truyền thành phố hướng cậu học tập. Nhưng cậu vẫn không được lơi lỏng. Căn cứ vào chỉ thị của Bí thư Thành ủy Đông Phương và Ban tuyên giáo, kế tiếp, cậu hãy dẫn đầu một tổ bình luận, ở lại nhà khách Tân An, tập trung tinh lực làm tốt công tác tuyên truyền.
- Cậu hãy dẫn dắt hai nhân viên ở tòa soạn và phòng Tin tức. Ba người các cậu hãy hoàn thành nhiệm vụ trọng đại này. Công tác của các cậu tôi sẽ đến phối hợp. Có cái gì khó khăn và yêu cầu thì trực tiếp đề xuất với tôi. Đồng chí Viễn Chinh, cậu hãy chuẩn bị đi. Nửa tiếng nữa, Bí thư Thành ủy Đông Phương sẽ đích thân đến gặp các cậu, tiếp thêm sức mạnh cho mọi người.
Bành Viễn Chinh kính cẩn mỉm cười:
- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực, hoàn thành công tác của lãnh đạo.
Trịnh Thiện Sơn hài lòng gật đầu, rồi lại liếc nhìn những người khác trong phòng Tin tức:
- Được, công tác của phòng Tin tức cậu hãy tạm thời gác lại. Gia Cát Cấu, đồng chí Viễn Chinh không có ở đây, cậu hãy đảm nhận công tác của phòng nhé.
Gia Cát Cấu lúc này đầu óc trống rỗng. Ở một bên nghe lâu như vậy, y giờ phút này tâm tình không chỉ dùng một từ “khiếp sợ” để hình dung.
Y kỳ thật cũng không muốn làm rõ Bành Viễn Chinh như thế nào lại được lãnh đạo trung ương tán thưởng và khẳng định. Bành Viễn Chinh có bài viết nào đó được cả nước chú ý, Gia Cát Cấu đều mờ mịt không hiểu. Nhưng có một điều khẳng định là, Bành Viễn Chinh đột nhiên được lãnh đạo Thành ủy che chở, trở thành “quốc bảo gấu trúc”, vị trí của Bành Viễn Chinh đối với hắn ngày càng xa.
Câu cuối cùng của Trịnh Thiện Sơn “đồng chí Viễn Chinh không có ở đây, cậu hãy đảm nhận công tác của phòng nhé” giống như một tiếng sét đánh vào bên tai y. Y biết chính mình xong rồi.
Bận việc nửa ngày, toàn bộ tan thành bọt nước, toàn bộ làm nền cho người khác.
Gia Cát Cấu chết lặng đứng một nơi, phản ứng không kịp. Trịnh Thiện Sơn có chút bất mãn quét mắt nhìn y, sau đó cùng với mọi người rời đi.
Trần Ngôn Hề trước khi đi, thân thiết bắt tay với Bành Viễn Chinh:
- Đồng chí Viễn Chinh có đồng ý đến văn phòng Thành ủy công tác hay không? Bí thư Đông Phương vừa rồi đề cập qua với tôi, trưng cầu ý kiến đồng chí Viễn Chinh một chút, khiến đồng chí Viễn Chinh đến văn phòng Thành ủy công tác.
Kỳ thật thì Trần Ngôn Hề “lột da hổ làm cờ”. Đông Phương Nham không có nói như vậy. Bà được phân công quản lý công tác phục vụ của văn phòng Thành ủy, muốn đem một cán bộ lợi hại như vậy đến làm việc, làm phong phú lực lượng cấp dưới của mình.
Trịnh Thiện Sơn bước chân dừng lại, quay đầu lại cười với Trần Ngôn Hề:
- Lão Trần, cô không thể đào góc tường nhà khác như vậy. Đồng chí Viễn Chinh là nhân tài do hệ thống tuyên truyền của chúng tôi bồi dưỡng. Tôi kiên quyết không thể thả ra cho Bí thư Đông Phương chụp lấy được.
Trần Ngôn Hề khẽ mỉm cười:
- Nhìn Trưởng ban Trịnh khẩn trương chưa kìa? Văn phòng Thành ủy và Ban tuyên giáo cũng là người một nhà, đều là vì Thành ủy phục vụ, làm gì có sự phân biệt chứ.
Bành Viễn Chinh không có trả lời ngay, chỉ có điều mỉm cười. Loại câu hỏi này, hắn không nên trả lời.
Lãnh đạo vừa đi, Mã Tự, Vương Na và các nhân viên khác liền chúc mừng Bành Viễn Chinh, muốn Bành Viễn Chinh mời khách.
Gia Cát Cấu thất thần bước ra ngoài, trong lòng tuyệt vọng và bi ai.
Nhưng lúc này, căn bản không còn ai chú ý đến y. So sánh với anh hùng Bành Viễn Chinh, y chỉ là một tên tiểu sâu bọ không đáng kể, ai cũng có thể bóp chết y.
Gia Cát Cấu đứng ở cửa phòng vệ sinh, chưa bao giờ hút thuốc mà giờ phút này y lại đốt một điếu. Trong phòng truyền ra tiếng hoan hô và reo hò. Y hung hăng rít một hơi, nhưng rồi lại ho khan vài tiếng.
...
Bài văn của Bành Viễn Chinh được đại nhân vật khẳng định, lại được xếp vào một trong những tài liệu tham khảo cho các địa phương học tập quán triệt và chứng thực. Tin tức này không chân lan truyền khắp thành phố Tân An, tạo nên chấn động rất lớn.
Đài truyền hình Tân An buổi chiều cùng ngày đã phát một tin tức ngắn. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Bành Viễn Chinh đã trở thành một người nổi tiếng ở thành phố Tân An, thậm chí còn vượt qua một số minh tinh điện ảnh Hương Cảng.
Ban tuyên giáo Thành ủy đã điều động hai nhân viên từ Nhật báo xã và phòng Tin tức, phối hợp với Bành Viễn Chinh tuyên truyền tinh thần bài nói chuyện của đại nhân vật trong chuyến nam tuần. Điều khiến Bành Viễn Chinh không ngờ, Tạ Tiểu Dung cũng được điều động đến. Còn Nhật báo xã điều đến Phó chủ nhiệm ban Lý luận Thẩm An Quốc, cũng là mũi nhọn của Nhật báo xã.
Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đích thân đến gặp tổ bình luận để động viên. Trong lúc Đông Phương Nham gặp gỡ ba người Bành Viễn Chinh thì Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đã gọi điện thoại cho Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy. Trịnh Thiện Sơn vội vàng đi tiếp điện thoại, khi trở về sắc mặt không được tốt lắm. Ông ta bước vào phòng họp, nhỏ giọng bên tai Đông Phương Nham vài câu.
Đông Phương Nham nhìu mày, trầm ngâm một chút:
- Lão Trịnh, trước cứ từ từ, để tôi đi báo cáo lại với Trưởng ban Lang một chút.
Nói xong, Đông Phương Nham đứng dậy đi gọi điện thoại.
Ban tuyên giáo Tỉnh ủy phải điều Bành Viễn Chinh đến tỉnh công tác. Không hề nghi ngờ, hệ thống tuyên truyền của tỉnh cũng đang chiêng trống rùm beng giảng giải tinh thần bài nói chuyện của đại nhân vật trong chuyến nam tuần. Mà giờ phút này, Bành Viễn Chinh thật sự trở thành một quả bánh ngon, mà rất nhiều người muốn đoạt lấy. Ban tuyên giáo Tỉnh ủy muốn có hắn cũng là tình lý bên trong.
Nhưng Đông Phương Nham làm sao mà đồng ý thả Bành Viễn Chinh đi chứ. Nếu Bành Viễn Chinh đến tỉnh thì tư tưởng bánh ngọt sẽ không còn là của thành phố Tân An nữa.
Đông Phương Nham từng là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy. Với Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Lang đương nhiên là người quen. Đông Phương Nham trở lại văn phòng làm việc của mình, gọi điện thoại cho Trưởng ban Lang.
Điện thoại của Đông Phương Nham đương nhiên là nằm trong dự kiến của Trưởng ban Lang. Trưởng ban Lang liền nghe điện thoại, mỉm cười:
- Đông Phương à, Ban tuyên giáo tỉnh ủy điều Bành Viễn Chinh đi, có phải anh không muốn thả?
- Trưởng ban Lang, tôi đang muốn báo cáo với lãnh đạo một chuyện. Thành ủy chúng tôi hiện tại đang tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của Trung ương và Tỉnh ủy, đã bắt tay vào tổ chức tuyên truyền tinh thần bài nói chuyện của đại nhân vật trong chuyến nam tuần. Chúng ta chuẩn bị làm bình luận, phát biểu ở báo Đảng, cố gắng trong phạm vi toàn thành phố quán triệt chứng thực chỉ thị tinh thần của đại nhân vật, đẩy mạnh phong trào cải cách.
Đông Phương Nham thành khẩn, hạ giọng nói:
- Trưởng ban Lang, xin lãnh đạo chiếu cố sự khó xử của chúng tôi. Cơ sở chúng tôi bồi dưỡng một nhân tài không dễ dàng gì. Ở tỉnh rút đi rồi thì công tác của chúng tôi sẽ làm không tốt.
Trưởng ban Lang thản nhiên nói:
- Đông Phương à, thành phố Tân An dù sao cũng nhỏ. Như vậy đi, các người cứ làm việc của các người, ở tỉnh cũng không làm khó dễ. Chỉ có điều, sau khi có bản thảo, thì lập tức đưa đến tỉnh một phần. Lực lượng tuyên truyền ở tỉnh sẽ trau chuốt, sửa chữa lại một lần, báo cáo với Bí thư Tỉnh ủy thẩm duyệt, rồi sau đó từ Nhật báo Giang Bắc và Nhật báo Tân An đồng bộ phát hành đến báo Đảng, anh cảm thấy như thế nào?
Đông Phương Nham trong lòng âm thầm thở dài, biết tỉnh bất kể như thế nào cũng muốn cắm một muỗng vào tô canh. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đích thân hỏi đến, khẳng định là ý tứ của Bí thư Tỉnh ủy. Do đó ông ta không thể không nể mặt.
Đông Phương Nham liền khẩn trương đồng ý.
Gia Cát Cấu cười tiếp đón.
Trịnh Thiện Sơn thần sắc trầm ổn, khoát tay nói:
- Đồng chí Viễn Chinh đâu? Có ở trong phòng hay không?
Khi nói chuyện, Trịnh Thiện Sơn đám người bước chân không dừng lại, trực tiếp bước vào phòng Tin tức.
Gia Cát Cấu trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm không tốt. Y cau mày, liền đuổi theo.
Trịnh Thiện Sơn và Trần Ngôn Hề mang theo một đám cán bộ to nhỏ đổ bộ đến phòng Tin tức. Mã Tự và Vương Na nhìn thấy lãnh đạo đến thì liền khẩn trương đứng dậy. Bành Viễn Chinh cũng đứng dậy, ra cửa tiếp đón, vừa muốn nói gì thì đã thấy Trịnh Thiện Sơn cao giọng, chủ động vươn tay ra:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu lúc này đã làm rạng danh cho Ban tuyên giáo chúng ta. Bài viết của cậu đã được lãnh đạo trung ương điểm danh, yêu cầu cả nước quán triệt học tập. Quả thật không đơn giản!
Trần Ngôn Hề cũng bước tới. Trên nét mặt của vị nữ lãnh đạo hơn 40 tuổi này nở nụ cười thân thiết ôn hòa:
- Chúc mừng cậu, đồng chí Viễn Chinh. Thật không ngờ, cơ quan Thành ủy của chúng ta lại có ngọa hổ tàng long, có đồng chí Viễn Chinh, một cây bút lợi hại và tư tưởng tiên phong như vậy. Bài viết của cậu đã đươc lãnh đạo trung ương khẳng định. Lãnh đạo Tỉnh ủy rất chú trọng. Bí thư Thành ủy Đông Phương bảo tôi và Trưởng ban Trịnh đến chúc mừng cậu.
- Lão Trịnh à, có đồng chí Viễn Chinh nghiệp vụ mạnh như vậy, thì công tác tuyên truyền tư tưởng của chúng ta không tiến lên một bậc sao?
Trịnh Thiện Sơn cười gật đầu:
- Ừ, bài viết của đồng chí Viễn Chinh tôi đã có vinh dự đọc qua. Rất có kiến giải, rất có tiêu chuẩn. Đồng chí Viễn Chinh à, căn cứ vào tinh thần chỉ thị của Thành ủy, Ban tuyên giáo chúng ta chuẩn bị tổ chức bình luận, chứng thực tinh thần bài nói chuyện nam tuần của đại nhân vật. Dẫn đường cho toàn bộ dư luận tiến hành học tập, thống nhất tư tưởng, ngưng tụ lực lượng, đẩy mạnh cải cách mà mở ra sự nghiệp, phấn đấu không ngừng.
Trịnh Thiện Sơn có chút cảm xúc kích động phất tay.
Bài viết của Bành Viễn Chinh được đại nhân vật điểm danh khen ngợi. Bành Viễn Chinh chợt trở thành tâm điểm chú ý của cả nước. Và thành phố Tân An vì thế mà cũng đi vào tầm nhìn của cả nước. Mà nhân tài lại xuất thân từ Ban tuyên giáo Thành ủy, Trịnh Thiện Sơn đương nhiên là vô cùng vui mừng, thậm chí cảm giác có chút may mắn. Nếu bắt lấy cơ hội, đem tư tưởng này bao trùm cả nước, thì haha, chiến tích này sẽ nằm trong tay ông ta.
Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cũng có suy nghĩ như vậy, Khi Đông Phương Nham nhận được điện thoại của Tỉnh ủy, sau trận vui mừng như điên, trong đầu ông nảy ra một ý niệm, là phải nắm chặt cục diện này, mau chóng triển khai tư tưởng của lãnh đạo, đẩy mạnh phương thức của Bành Viễn Chinh, tạo thành tuyên truyền dư luận, đề cao sự nổi tiếng và lực ảnh hưởng của thành phố Tân An.
- Trưởng ban Trịnh, Trưởng ban thư ký Trần, lãnh đạo đã quá khen rồi, bản thảo tôi viết vẫn chưa được thành thạo.
Đối mặt với lãnh đạo cao tầng, Bành Viễn Chinh biểu hiện kính cẩn và khiêm tốn vừa phải.
Trịnh Thiện Sơn vỗ vai của hắn:
- Quá khiêm tốn đó chính là kiêu ngạo. Bài văn của cậu được lãnh đạo trung ương coi trọng, không chỉ có một mình cậu vinh dự, mà tất cả những đồng chí ở chiến tuyến tuyên truyền tư tưởng cũng cảm thấy vinh dự. Đồng chí Viễn Chinh, Thành ủy quyết định ghi công lớn cho cậu, đồng thời kêu gọi toàn bộ hệ thống tuyên truyền thành phố hướng cậu học tập. Nhưng cậu vẫn không được lơi lỏng. Căn cứ vào chỉ thị của Bí thư Thành ủy Đông Phương và Ban tuyên giáo, kế tiếp, cậu hãy dẫn đầu một tổ bình luận, ở lại nhà khách Tân An, tập trung tinh lực làm tốt công tác tuyên truyền.
- Cậu hãy dẫn dắt hai nhân viên ở tòa soạn và phòng Tin tức. Ba người các cậu hãy hoàn thành nhiệm vụ trọng đại này. Công tác của các cậu tôi sẽ đến phối hợp. Có cái gì khó khăn và yêu cầu thì trực tiếp đề xuất với tôi. Đồng chí Viễn Chinh, cậu hãy chuẩn bị đi. Nửa tiếng nữa, Bí thư Thành ủy Đông Phương sẽ đích thân đến gặp các cậu, tiếp thêm sức mạnh cho mọi người.
Bành Viễn Chinh kính cẩn mỉm cười:
- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực, hoàn thành công tác của lãnh đạo.
Trịnh Thiện Sơn hài lòng gật đầu, rồi lại liếc nhìn những người khác trong phòng Tin tức:
- Được, công tác của phòng Tin tức cậu hãy tạm thời gác lại. Gia Cát Cấu, đồng chí Viễn Chinh không có ở đây, cậu hãy đảm nhận công tác của phòng nhé.
Gia Cát Cấu lúc này đầu óc trống rỗng. Ở một bên nghe lâu như vậy, y giờ phút này tâm tình không chỉ dùng một từ “khiếp sợ” để hình dung.
Y kỳ thật cũng không muốn làm rõ Bành Viễn Chinh như thế nào lại được lãnh đạo trung ương tán thưởng và khẳng định. Bành Viễn Chinh có bài viết nào đó được cả nước chú ý, Gia Cát Cấu đều mờ mịt không hiểu. Nhưng có một điều khẳng định là, Bành Viễn Chinh đột nhiên được lãnh đạo Thành ủy che chở, trở thành “quốc bảo gấu trúc”, vị trí của Bành Viễn Chinh đối với hắn ngày càng xa.
Câu cuối cùng của Trịnh Thiện Sơn “đồng chí Viễn Chinh không có ở đây, cậu hãy đảm nhận công tác của phòng nhé” giống như một tiếng sét đánh vào bên tai y. Y biết chính mình xong rồi.
Bận việc nửa ngày, toàn bộ tan thành bọt nước, toàn bộ làm nền cho người khác.
Gia Cát Cấu chết lặng đứng một nơi, phản ứng không kịp. Trịnh Thiện Sơn có chút bất mãn quét mắt nhìn y, sau đó cùng với mọi người rời đi.
Trần Ngôn Hề trước khi đi, thân thiết bắt tay với Bành Viễn Chinh:
- Đồng chí Viễn Chinh có đồng ý đến văn phòng Thành ủy công tác hay không? Bí thư Đông Phương vừa rồi đề cập qua với tôi, trưng cầu ý kiến đồng chí Viễn Chinh một chút, khiến đồng chí Viễn Chinh đến văn phòng Thành ủy công tác.
Kỳ thật thì Trần Ngôn Hề “lột da hổ làm cờ”. Đông Phương Nham không có nói như vậy. Bà được phân công quản lý công tác phục vụ của văn phòng Thành ủy, muốn đem một cán bộ lợi hại như vậy đến làm việc, làm phong phú lực lượng cấp dưới của mình.
Trịnh Thiện Sơn bước chân dừng lại, quay đầu lại cười với Trần Ngôn Hề:
- Lão Trần, cô không thể đào góc tường nhà khác như vậy. Đồng chí Viễn Chinh là nhân tài do hệ thống tuyên truyền của chúng tôi bồi dưỡng. Tôi kiên quyết không thể thả ra cho Bí thư Đông Phương chụp lấy được.
Trần Ngôn Hề khẽ mỉm cười:
- Nhìn Trưởng ban Trịnh khẩn trương chưa kìa? Văn phòng Thành ủy và Ban tuyên giáo cũng là người một nhà, đều là vì Thành ủy phục vụ, làm gì có sự phân biệt chứ.
Bành Viễn Chinh không có trả lời ngay, chỉ có điều mỉm cười. Loại câu hỏi này, hắn không nên trả lời.
Lãnh đạo vừa đi, Mã Tự, Vương Na và các nhân viên khác liền chúc mừng Bành Viễn Chinh, muốn Bành Viễn Chinh mời khách.
Gia Cát Cấu thất thần bước ra ngoài, trong lòng tuyệt vọng và bi ai.
Nhưng lúc này, căn bản không còn ai chú ý đến y. So sánh với anh hùng Bành Viễn Chinh, y chỉ là một tên tiểu sâu bọ không đáng kể, ai cũng có thể bóp chết y.
Gia Cát Cấu đứng ở cửa phòng vệ sinh, chưa bao giờ hút thuốc mà giờ phút này y lại đốt một điếu. Trong phòng truyền ra tiếng hoan hô và reo hò. Y hung hăng rít một hơi, nhưng rồi lại ho khan vài tiếng.
...
Bài văn của Bành Viễn Chinh được đại nhân vật khẳng định, lại được xếp vào một trong những tài liệu tham khảo cho các địa phương học tập quán triệt và chứng thực. Tin tức này không chân lan truyền khắp thành phố Tân An, tạo nên chấn động rất lớn.
Đài truyền hình Tân An buổi chiều cùng ngày đã phát một tin tức ngắn. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Bành Viễn Chinh đã trở thành một người nổi tiếng ở thành phố Tân An, thậm chí còn vượt qua một số minh tinh điện ảnh Hương Cảng.
Ban tuyên giáo Thành ủy đã điều động hai nhân viên từ Nhật báo xã và phòng Tin tức, phối hợp với Bành Viễn Chinh tuyên truyền tinh thần bài nói chuyện của đại nhân vật trong chuyến nam tuần. Điều khiến Bành Viễn Chinh không ngờ, Tạ Tiểu Dung cũng được điều động đến. Còn Nhật báo xã điều đến Phó chủ nhiệm ban Lý luận Thẩm An Quốc, cũng là mũi nhọn của Nhật báo xã.
Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đích thân đến gặp tổ bình luận để động viên. Trong lúc Đông Phương Nham gặp gỡ ba người Bành Viễn Chinh thì Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đã gọi điện thoại cho Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy. Trịnh Thiện Sơn vội vàng đi tiếp điện thoại, khi trở về sắc mặt không được tốt lắm. Ông ta bước vào phòng họp, nhỏ giọng bên tai Đông Phương Nham vài câu.
Đông Phương Nham nhìu mày, trầm ngâm một chút:
- Lão Trịnh, trước cứ từ từ, để tôi đi báo cáo lại với Trưởng ban Lang một chút.
Nói xong, Đông Phương Nham đứng dậy đi gọi điện thoại.
Ban tuyên giáo Tỉnh ủy phải điều Bành Viễn Chinh đến tỉnh công tác. Không hề nghi ngờ, hệ thống tuyên truyền của tỉnh cũng đang chiêng trống rùm beng giảng giải tinh thần bài nói chuyện của đại nhân vật trong chuyến nam tuần. Mà giờ phút này, Bành Viễn Chinh thật sự trở thành một quả bánh ngon, mà rất nhiều người muốn đoạt lấy. Ban tuyên giáo Tỉnh ủy muốn có hắn cũng là tình lý bên trong.
Nhưng Đông Phương Nham làm sao mà đồng ý thả Bành Viễn Chinh đi chứ. Nếu Bành Viễn Chinh đến tỉnh thì tư tưởng bánh ngọt sẽ không còn là của thành phố Tân An nữa.
Đông Phương Nham từng là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy. Với Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Lang đương nhiên là người quen. Đông Phương Nham trở lại văn phòng làm việc của mình, gọi điện thoại cho Trưởng ban Lang.
Điện thoại của Đông Phương Nham đương nhiên là nằm trong dự kiến của Trưởng ban Lang. Trưởng ban Lang liền nghe điện thoại, mỉm cười:
- Đông Phương à, Ban tuyên giáo tỉnh ủy điều Bành Viễn Chinh đi, có phải anh không muốn thả?
- Trưởng ban Lang, tôi đang muốn báo cáo với lãnh đạo một chuyện. Thành ủy chúng tôi hiện tại đang tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của Trung ương và Tỉnh ủy, đã bắt tay vào tổ chức tuyên truyền tinh thần bài nói chuyện của đại nhân vật trong chuyến nam tuần. Chúng ta chuẩn bị làm bình luận, phát biểu ở báo Đảng, cố gắng trong phạm vi toàn thành phố quán triệt chứng thực chỉ thị tinh thần của đại nhân vật, đẩy mạnh phong trào cải cách.
Đông Phương Nham thành khẩn, hạ giọng nói:
- Trưởng ban Lang, xin lãnh đạo chiếu cố sự khó xử của chúng tôi. Cơ sở chúng tôi bồi dưỡng một nhân tài không dễ dàng gì. Ở tỉnh rút đi rồi thì công tác của chúng tôi sẽ làm không tốt.
Trưởng ban Lang thản nhiên nói:
- Đông Phương à, thành phố Tân An dù sao cũng nhỏ. Như vậy đi, các người cứ làm việc của các người, ở tỉnh cũng không làm khó dễ. Chỉ có điều, sau khi có bản thảo, thì lập tức đưa đến tỉnh một phần. Lực lượng tuyên truyền ở tỉnh sẽ trau chuốt, sửa chữa lại một lần, báo cáo với Bí thư Tỉnh ủy thẩm duyệt, rồi sau đó từ Nhật báo Giang Bắc và Nhật báo Tân An đồng bộ phát hành đến báo Đảng, anh cảm thấy như thế nào?
Đông Phương Nham trong lòng âm thầm thở dài, biết tỉnh bất kể như thế nào cũng muốn cắm một muỗng vào tô canh. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đích thân hỏi đến, khẳng định là ý tứ của Bí thư Tỉnh ủy. Do đó ông ta không thể không nể mặt.
Đông Phương Nham liền khẩn trương đồng ý.
/660
|