Màn đêm buông xuống, gió bắc lại càng thổi mạnh, nhưng cái lạnh cũng vẫn không cản được người dân thành thị xa hoa hưởng lạc.
Đây là lần đầu tiên Gia Cát Cấu đến khách sạn lớn Tân An để dùng cơm. Xem bộ dạng quen thuộc của Vương Na, y trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Bước vào phòng, Gia Cát Cấu khẽ cắn môi ngồi ở vị trí chủ xị. Bữa cơm này vốn Bành Viễn Chinh muốn mời, nhưng thấy Gia Cát Cấu như vậy, hắn cũng không nói điều gì.
Mã Tự ngồi bên cạnh, Bành Viễn Chinh và Chu Đại Dũng thì ngồi hai bên Gia Cát Cấu. Còn về phần Vương Na thì ngồi ở góc bàn.
Gia Cát Cấu vừa muốn xem qua thực đơn, khách khí với Chu Đại Dũng vài câu, nhưng Vương Na ngay cả thực đơn cũng không thèm xem, vẫy tay gọi người phục vụ gọi đồ ăn.
- Miến tôm hoa sen, cháo ốc biển, mực xào xả ớt, trứng cá muối, tôm đại long châu úc, cua hấp ớt, rau hẹ, sò biển nấu với rau chân vịt…
Vương Na nói một hơi mười mấy món hải sản của khách sạn Tân An, sau đó nhìn sang Gia Cát Cấu cười hì hì:
- Anh gọi mấy món thịt đi!
Gia Cát Cấu ngồi một chỗ nghe Vương Na gọi đồ ăn, sắc mặt tái mét.
Những món hải sản đó tuy rằng đa số hắn chưa từng nếm qua, nhưng vừa nghe thì biết rằng giá không hề rẻ. Một bàn ăn hải sản như vậy còn không dưới mấy trăm đồng sao? Một tháng tiền lương của y làm sao đủ.
Gia Cát Cấu giật mình, miễn cưỡng cười:
- Vương Na, cô cũng thật là. Sao toàn bộ đều là hải sản vậy? Sao không đổi một ít thành món thịt. Trưởng phòng Chu, có phải vậy không?
Chu Đại Dũng nhún vai:
- Không sao, tôi không ăn kiêng, cái gì cũng ăn được.
Vương Na ồ lên một tiếng, quay đầu vẫy tay gọi nữ nhân viên phục vụ:
- Lấy thêm mấy món thịt nữa, nổi tiếng nhất nhé. Mang thêm hai gói thuốc, một bình rượu vang, một bình Mao Đài.
Gia Cát Cấu khóe miệng run run.
Trong bữa tiệc, việc ăn uống rất náo nhiệt. Vương Na, Mã Tự, thậm chí là Chu Đại Dũng đều mời rượu Bành Viễn Chinh. Nhưng còn Gia Cát Cấu thì cứ như ngồi trên đống lửa, thần sắc ngày càng không được tự nhiên. Y thừa dịp đi nhà vệ sinh, hỏi nhân viên phục vụ mới biết bữa ăn này phải hơn ngàn đồng. Đáng thương là trên người y tính toán lại chỉ có 800 đồng, làm sao mà trả đủ?
Cho nên, Gia Cát Cấu mỗi một ngụm rượu, một miếng đồ ăn đều cảm thấy đau như cắt. Một bữa cơm bằng hai, ba tháng tiền lương. Đúng là uất ức mà!
Gia Cát Cấu trong lòng mắng thầm Vương Na.
Y chỉ có thể lúc này chuồn ra nhà vệ sinh, sau đó điện thoại cho anh rể, bảo mang thêm một ít tiền.
Mặc kệ nói như thế nào, ngay trước mặt Chu Đại Dũng và Vương Na, y không thể không trả. Nếu không, y làm sao mà nhìn mặt các lãnh đạo khác.
Vương Na uống hết một chai rượu vang, không ngờ lại muốn uống thêm một chai nữa. Còn Bành Viễn Chinh bốn người đàn ông uống một bình rượu trắng hiển nhiên là không đủ, nên Vương Na liền gọi thêm hai bình nữa.
Gia Cát Cấu ngồi một chỗ, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Sau khi cơm rượu no say, thì mọi người cũng tan tiệc. Tất nhiên, lúc đó ai cũng có vài phần men say. Chu Đại Dũng nắm bả vai Bành Viễn Chinh, nói liên miên mà chẳng biết nói cái gì. Vương Na thì ánh mắt lờ đờ, lắc cặp mông đầy đặn đi phía sau cùng. Còn về phần Mã Tự, do không uống nổi nữa nên chuồn trước rồi.
Gia Cát Cấu là người tỉnh táo nhất. Y là người uống rượu ít nhất nên bước chân cũng trầm ổn hơn.
Sau khi đến quầy tính tiền, Gia Cát Cấu giọng nói rõ ràng có chút run lên:
- Tiểu thư, phòng 206 hết bao nhiêu tiền?
- Chào tiên sinh, phòng 206, đồ ăn là 756 đồng, rượu và thuốc tổng cộng là 459 đồng, cộng lại là 1215 đồng. Xin cảm ơn.
Nhân viên thu ngân cất giọng nói ngọt ngào, trực tiếp thông báo số tiền cần thanh toán.
Gia Cát Cấu nghe vậy, sắc mặt trở nên biến đổi, trong lòng trầm xuống. Y gọi anh rể mang đến 300 đồng, cộng lại chỉ đủ 1000 đồng. Vốn nghĩ 1000 đồng là đủ rồi, vậy mà….
Y ghé vào tai của thu ngân, có chút khó chịu, nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu thư, thật ngại quá, có phải tính lầm rồi không?
Nữ nhân viên thu ngân cau mày, đã đến nơi này ăn cơm thì chẳng có người nào lại như vậy. Bình thường là trực tiếp trả tiền ngay.
Nữ nhân viên thu ngân đem tờ giấy đưa qua cho Gia Cát Cấu, có chút mất hứng nói:
- Tiên sinh cẩn thận kiểm tra lại. Chúng tôi nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn thu phí đã định, tuyệt không xảy ra sai phạm.
Các khoản đương nhiên là đúng. Bởi vì sau này Vương Na lại gọi thêm rượu. Là khách sạn sang trọng nhất của thành phố Tân An, nên tiêu phí ở đây đương nhiên là rất cao.
Lấy giá cả bây giờ, một khách sạn bình thường một trăm đồng là có thể có được một bàn ăn tương đối, nhưng ở đây thì không thể. Một chai rượu vang đã gần một trăm, làm sao người thường có thể tiêu phí nổi.
Gia Cát Cấu nhìn tờ hóa đơn, tay cứ cắm vào trong túi tiền, đứng yên một nơi. Đại sảnh đang có rất nhiều người, còn đám người Bành Viễn Chinh đứng cách đó không xa nhìn đến thì sắc mặt Gia Cát Cấu tái xanh, hận không thể tìm kẽ hở chui vào.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, đi nhanh tới nhưng lại bị Vương Na kéo tay lại.
Vương Na lặng yên đưa qua một cái thẻ, rồi nhỏ giọng bên tai Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:
- Đây là thẻ khách quý của Đại Long, ở trong này có thể ký quỹ. Vừa rồi, anh ấy đã cho người đưa tới. Viễn Chinh, cậu đưa qua ký tên đi, cậu ký tên cậu là được rồi. Tôi không để cho Đại Long ký tên chính là muốn cho tên tiểu tử đó khó chịu.
Vương Na chỉ vào Gia Cát Cấu, chớp chớp đôi mắt.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Không cần đâu, tôi có mang theo tiền.
- Cả hơn ngàn đồng đấy. Đại Long luôn mãi dặn tôi, hơn nữa anh ấy còn chờ bên ngoài, tối nay còn muốn chức mừng cho cậu.
Vương Na kéo cánh tay Bành Viễn Chinh, dùng sức nhét tấm thẻ vào trong tay hắn. Bành Viễn Chinh do dự một chút, thấy Chu Đại Dũng đang tiến đến thì lập tức cầm lấy cái thẻ.
Bành Viễn Chinh đi đến quầy thu ngân, đặt tấm thẻ lên bàn:
- Tiểu thư, phòng 206 để tôi trả.
Nữ nhân viên thu ngân nhận lấy tấm thẻ, gương mặt lúc này liền nở nụ cười rạng rỡ. Đây là thẻ VIP của khách sạn, có thể tiêu phí không hạn mức mà chỉ cần ký tên. Người giữ loại thẻ này không phú thì quý.
- Vâng, thưa tiên sinh, ngài có thể ký tên, không cần hóa đơn.
Nữ nhân viên thu nhân nhanh như chớp ghi nhớ số thẻ khách VIP, sau đó đưa ra một tấm giấy màu đỏ cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh liền viết lên ba chữ Bành Viễn Chinh thật to, sau đó hướng Gia Cát Cấu cười nói:
- Chúng ta đi thôi, Phó trưởng phòng Gia Cát.
Gia Cát Cấu sắc mặt đỏ tía như gan lợn. Y dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp và khiếp sợ lẫn hâm mộ nhìn Bành Viễn Chinh. Không ngờ chỉ một tấm thẻ lại có thể trả tiền.
Tiểu tử này không ngờ có tiền như vậy? Trời ạ!
- Được, được!
Gia Cát Cấu miễn cưỡng cười, đi theo đằng sau Bành Viễn Chinh.
Đám người ra khỏi cổng khách sạn Tân An thì một chiếc xe thể tháo chói mắt liền trờ tới.
Hoàng Đại Long chân mang giày da sáng loáng từ trên xe nhảy xuống, hướng đám người Bành Viễn Chinh cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Viễn Chinh, nghe nói anh được thăng chức, thật sự là đáng mừng.
Bành Viễn Chinh cười tiếp đón:
- Cái gì mà thăng chức chứ? Chỉ là một đợt tập huấn thôi mà. Đã trễ thế này, Hoàng tổng cũng đến góp vui sao?
- Chuyện vui như vậy sao tôi lại không đến chứ? Để tôi dẫn mọi người đi hát, cho tỉnh rượu một chút.
Hoàng Đại Long nói xong liền mở cửa xe, Vương Na chui vào trước, theo sau là Chu Đại Dũng, Bành Viễn Chinh cũng lên xe.
Hoàng Đại Long liền hướng Gia Cát Cấu nói một câu:
- Thật ngại quá, vị lãnh đạo này, xe không còn chỗ. Như vậy đi, ngài đợi thêm vài phút, chúng tôi đến nơi sẽ lập tức quay lại đón ngài.
Gia Cát Cấu thở ra một cái. Y làm sao còn mặt mũi mà đi theo, liền xấu hổ lắc đầu:
- Thôi đi, các người cứ đi chơi. Tôi có chút đau đầu, nên về nghỉ ngơi trước.
Nói xong, Gia Cát Cấu xoay người bước đi.
Tại một góc đỗ xe của khách sạn Tân An, Gia Cát Cấu đứng một chỗ nhìn theo chiếc xe thể thao chạy nhanh như chớp, ánh mắt phóng ra một tia âm độc. Bành Viễn Chinh không ngờ lại quen biết với kẻ có tiền, nằm ngoài dự kiến của Gia Cát Cấu. Tuy nhiên, y cũng chẳng làm gì được, chỉ cảm thấy rất tức giận và khó chịu mà thôi.
Tuy rằng chỉ hơn 1000 đồng, nhưng đối với y mà nói, tối nay tương đương với việc bị một cái tát mạnh.
Đúng là mắc nghẹn!
Đây là lần đầu tiên Gia Cát Cấu đến khách sạn lớn Tân An để dùng cơm. Xem bộ dạng quen thuộc của Vương Na, y trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Bước vào phòng, Gia Cát Cấu khẽ cắn môi ngồi ở vị trí chủ xị. Bữa cơm này vốn Bành Viễn Chinh muốn mời, nhưng thấy Gia Cát Cấu như vậy, hắn cũng không nói điều gì.
Mã Tự ngồi bên cạnh, Bành Viễn Chinh và Chu Đại Dũng thì ngồi hai bên Gia Cát Cấu. Còn về phần Vương Na thì ngồi ở góc bàn.
Gia Cát Cấu vừa muốn xem qua thực đơn, khách khí với Chu Đại Dũng vài câu, nhưng Vương Na ngay cả thực đơn cũng không thèm xem, vẫy tay gọi người phục vụ gọi đồ ăn.
- Miến tôm hoa sen, cháo ốc biển, mực xào xả ớt, trứng cá muối, tôm đại long châu úc, cua hấp ớt, rau hẹ, sò biển nấu với rau chân vịt…
Vương Na nói một hơi mười mấy món hải sản của khách sạn Tân An, sau đó nhìn sang Gia Cát Cấu cười hì hì:
- Anh gọi mấy món thịt đi!
Gia Cát Cấu ngồi một chỗ nghe Vương Na gọi đồ ăn, sắc mặt tái mét.
Những món hải sản đó tuy rằng đa số hắn chưa từng nếm qua, nhưng vừa nghe thì biết rằng giá không hề rẻ. Một bàn ăn hải sản như vậy còn không dưới mấy trăm đồng sao? Một tháng tiền lương của y làm sao đủ.
Gia Cát Cấu giật mình, miễn cưỡng cười:
- Vương Na, cô cũng thật là. Sao toàn bộ đều là hải sản vậy? Sao không đổi một ít thành món thịt. Trưởng phòng Chu, có phải vậy không?
Chu Đại Dũng nhún vai:
- Không sao, tôi không ăn kiêng, cái gì cũng ăn được.
Vương Na ồ lên một tiếng, quay đầu vẫy tay gọi nữ nhân viên phục vụ:
- Lấy thêm mấy món thịt nữa, nổi tiếng nhất nhé. Mang thêm hai gói thuốc, một bình rượu vang, một bình Mao Đài.
Gia Cát Cấu khóe miệng run run.
Trong bữa tiệc, việc ăn uống rất náo nhiệt. Vương Na, Mã Tự, thậm chí là Chu Đại Dũng đều mời rượu Bành Viễn Chinh. Nhưng còn Gia Cát Cấu thì cứ như ngồi trên đống lửa, thần sắc ngày càng không được tự nhiên. Y thừa dịp đi nhà vệ sinh, hỏi nhân viên phục vụ mới biết bữa ăn này phải hơn ngàn đồng. Đáng thương là trên người y tính toán lại chỉ có 800 đồng, làm sao mà trả đủ?
Cho nên, Gia Cát Cấu mỗi một ngụm rượu, một miếng đồ ăn đều cảm thấy đau như cắt. Một bữa cơm bằng hai, ba tháng tiền lương. Đúng là uất ức mà!
Gia Cát Cấu trong lòng mắng thầm Vương Na.
Y chỉ có thể lúc này chuồn ra nhà vệ sinh, sau đó điện thoại cho anh rể, bảo mang thêm một ít tiền.
Mặc kệ nói như thế nào, ngay trước mặt Chu Đại Dũng và Vương Na, y không thể không trả. Nếu không, y làm sao mà nhìn mặt các lãnh đạo khác.
Vương Na uống hết một chai rượu vang, không ngờ lại muốn uống thêm một chai nữa. Còn Bành Viễn Chinh bốn người đàn ông uống một bình rượu trắng hiển nhiên là không đủ, nên Vương Na liền gọi thêm hai bình nữa.
Gia Cát Cấu ngồi một chỗ, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Sau khi cơm rượu no say, thì mọi người cũng tan tiệc. Tất nhiên, lúc đó ai cũng có vài phần men say. Chu Đại Dũng nắm bả vai Bành Viễn Chinh, nói liên miên mà chẳng biết nói cái gì. Vương Na thì ánh mắt lờ đờ, lắc cặp mông đầy đặn đi phía sau cùng. Còn về phần Mã Tự, do không uống nổi nữa nên chuồn trước rồi.
Gia Cát Cấu là người tỉnh táo nhất. Y là người uống rượu ít nhất nên bước chân cũng trầm ổn hơn.
Sau khi đến quầy tính tiền, Gia Cát Cấu giọng nói rõ ràng có chút run lên:
- Tiểu thư, phòng 206 hết bao nhiêu tiền?
- Chào tiên sinh, phòng 206, đồ ăn là 756 đồng, rượu và thuốc tổng cộng là 459 đồng, cộng lại là 1215 đồng. Xin cảm ơn.
Nhân viên thu ngân cất giọng nói ngọt ngào, trực tiếp thông báo số tiền cần thanh toán.
Gia Cát Cấu nghe vậy, sắc mặt trở nên biến đổi, trong lòng trầm xuống. Y gọi anh rể mang đến 300 đồng, cộng lại chỉ đủ 1000 đồng. Vốn nghĩ 1000 đồng là đủ rồi, vậy mà….
Y ghé vào tai của thu ngân, có chút khó chịu, nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu thư, thật ngại quá, có phải tính lầm rồi không?
Nữ nhân viên thu ngân cau mày, đã đến nơi này ăn cơm thì chẳng có người nào lại như vậy. Bình thường là trực tiếp trả tiền ngay.
Nữ nhân viên thu ngân đem tờ giấy đưa qua cho Gia Cát Cấu, có chút mất hứng nói:
- Tiên sinh cẩn thận kiểm tra lại. Chúng tôi nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn thu phí đã định, tuyệt không xảy ra sai phạm.
Các khoản đương nhiên là đúng. Bởi vì sau này Vương Na lại gọi thêm rượu. Là khách sạn sang trọng nhất của thành phố Tân An, nên tiêu phí ở đây đương nhiên là rất cao.
Lấy giá cả bây giờ, một khách sạn bình thường một trăm đồng là có thể có được một bàn ăn tương đối, nhưng ở đây thì không thể. Một chai rượu vang đã gần một trăm, làm sao người thường có thể tiêu phí nổi.
Gia Cát Cấu nhìn tờ hóa đơn, tay cứ cắm vào trong túi tiền, đứng yên một nơi. Đại sảnh đang có rất nhiều người, còn đám người Bành Viễn Chinh đứng cách đó không xa nhìn đến thì sắc mặt Gia Cát Cấu tái xanh, hận không thể tìm kẽ hở chui vào.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, đi nhanh tới nhưng lại bị Vương Na kéo tay lại.
Vương Na lặng yên đưa qua một cái thẻ, rồi nhỏ giọng bên tai Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:
- Đây là thẻ khách quý của Đại Long, ở trong này có thể ký quỹ. Vừa rồi, anh ấy đã cho người đưa tới. Viễn Chinh, cậu đưa qua ký tên đi, cậu ký tên cậu là được rồi. Tôi không để cho Đại Long ký tên chính là muốn cho tên tiểu tử đó khó chịu.
Vương Na chỉ vào Gia Cát Cấu, chớp chớp đôi mắt.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Không cần đâu, tôi có mang theo tiền.
- Cả hơn ngàn đồng đấy. Đại Long luôn mãi dặn tôi, hơn nữa anh ấy còn chờ bên ngoài, tối nay còn muốn chức mừng cho cậu.
Vương Na kéo cánh tay Bành Viễn Chinh, dùng sức nhét tấm thẻ vào trong tay hắn. Bành Viễn Chinh do dự một chút, thấy Chu Đại Dũng đang tiến đến thì lập tức cầm lấy cái thẻ.
Bành Viễn Chinh đi đến quầy thu ngân, đặt tấm thẻ lên bàn:
- Tiểu thư, phòng 206 để tôi trả.
Nữ nhân viên thu ngân nhận lấy tấm thẻ, gương mặt lúc này liền nở nụ cười rạng rỡ. Đây là thẻ VIP của khách sạn, có thể tiêu phí không hạn mức mà chỉ cần ký tên. Người giữ loại thẻ này không phú thì quý.
- Vâng, thưa tiên sinh, ngài có thể ký tên, không cần hóa đơn.
Nữ nhân viên thu nhân nhanh như chớp ghi nhớ số thẻ khách VIP, sau đó đưa ra một tấm giấy màu đỏ cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh liền viết lên ba chữ Bành Viễn Chinh thật to, sau đó hướng Gia Cát Cấu cười nói:
- Chúng ta đi thôi, Phó trưởng phòng Gia Cát.
Gia Cát Cấu sắc mặt đỏ tía như gan lợn. Y dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp và khiếp sợ lẫn hâm mộ nhìn Bành Viễn Chinh. Không ngờ chỉ một tấm thẻ lại có thể trả tiền.
Tiểu tử này không ngờ có tiền như vậy? Trời ạ!
- Được, được!
Gia Cát Cấu miễn cưỡng cười, đi theo đằng sau Bành Viễn Chinh.
Đám người ra khỏi cổng khách sạn Tân An thì một chiếc xe thể tháo chói mắt liền trờ tới.
Hoàng Đại Long chân mang giày da sáng loáng từ trên xe nhảy xuống, hướng đám người Bành Viễn Chinh cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Viễn Chinh, nghe nói anh được thăng chức, thật sự là đáng mừng.
Bành Viễn Chinh cười tiếp đón:
- Cái gì mà thăng chức chứ? Chỉ là một đợt tập huấn thôi mà. Đã trễ thế này, Hoàng tổng cũng đến góp vui sao?
- Chuyện vui như vậy sao tôi lại không đến chứ? Để tôi dẫn mọi người đi hát, cho tỉnh rượu một chút.
Hoàng Đại Long nói xong liền mở cửa xe, Vương Na chui vào trước, theo sau là Chu Đại Dũng, Bành Viễn Chinh cũng lên xe.
Hoàng Đại Long liền hướng Gia Cát Cấu nói một câu:
- Thật ngại quá, vị lãnh đạo này, xe không còn chỗ. Như vậy đi, ngài đợi thêm vài phút, chúng tôi đến nơi sẽ lập tức quay lại đón ngài.
Gia Cát Cấu thở ra một cái. Y làm sao còn mặt mũi mà đi theo, liền xấu hổ lắc đầu:
- Thôi đi, các người cứ đi chơi. Tôi có chút đau đầu, nên về nghỉ ngơi trước.
Nói xong, Gia Cát Cấu xoay người bước đi.
Tại một góc đỗ xe của khách sạn Tân An, Gia Cát Cấu đứng một chỗ nhìn theo chiếc xe thể thao chạy nhanh như chớp, ánh mắt phóng ra một tia âm độc. Bành Viễn Chinh không ngờ lại quen biết với kẻ có tiền, nằm ngoài dự kiến của Gia Cát Cấu. Tuy nhiên, y cũng chẳng làm gì được, chỉ cảm thấy rất tức giận và khó chịu mà thôi.
Tuy rằng chỉ hơn 1000 đồng, nhưng đối với y mà nói, tối nay tương đương với việc bị một cái tát mạnh.
Đúng là mắc nghẹn!
/660
|