Cung Hàn Lâm vừa nhìn đã thấy Phó chánh văn phòng Hoắc Quang Minh đứng trước cửa khách sạn. Hoắc Quang Minh đang nói gì đó với một cảnh sát của Cục công an thành phố, trong nháy mắt ngẩng lên thấy Cung Hàn Lâm, mặt liền biến sắc, thầm giật mình: sao ông ta tới rồi?!
Theo phản xạ tự nhiên, Hoắc Quang Minh quay lại nhìn về phía hành lang khách sạn.
Bên trong, Bành Viễn Chinh, Quách Vĩ Toàn và nhóm Mã Thiên Quân đang chuẩn bị nghênh đón Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, Hàn Duy và Mạnh Cường.
Trong thời gian này, khách sạn không cho phép bất cứ ai ra vào khách sạn. Vì vậy, Cung Hàn Lâm sải bước muốn vào, đã bị cảnh sát và bảo vệ cản lại.
Cung Hàn Lâm vừa cười lạnh nhìn Hoắc Quang Minh, vừa thản nhiên nói:
- Tôi tới tham gia hoạt động, tiểu Hoắc, tới đây, nói với bọn họ một chút đi!
Hoắc Quang không thể không gượng cười đi tới nói:
- Chủ tịch huyện Cung, sao lãnh đạo lại tới vậy?
Cảnh sát nghe nói là Chủ tịch huyện Lân, dĩ nhiên là lui ra. Cung Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn Hoắc Quang Minh cười lạnh nói:
- Sao, tôi không thể tới ư? Đồng chí Viễn Chinh đồng chí Vĩ Toàn đâu?
Hoắc Quang Minh bị nghẹn họng, khẽ nói:
- Chủ tịch huyện Bành cùng Chủ tịch huyện Quách ở bên trong!
Cung Hàn Lâm nghe vậy, lập tức bước nhanh lên bậc thang, đi thẳng tới đại sảnh.
Bành Viễn Chinh đang nói chuyện với Quách Vĩ Toàn, ngẩng đầu thấy Cung Hàn Lâm “ hùng hổ “ đi tới, đầu tiên là ngẩn ra, rồi lạnh nhạt cười nghênh đón:
- “ Chủ tịch huyện Cung tới rồi!
Quách Vĩ Toàn cũng ngẩn ra, hỏi:
- Chủ tịch huyện Cung ?
Cung Hàn Lâm “ có chuẩn bị mà đến “ , dừng bước lại lạnh lùng nói: “ Đồng chí Viễn Chinh, trong huyện tổ chức hoạt động lớn như vậy, lại có lãnh đạo thành phố tham dự, sao không báo cho tôi một tiếng?! Hả?
Quách Vĩ Toàn nhếch miệng, xem ra, rõ ràng Cung Hàn Lâm tới để “ vấn tội “ , y bèn khẽ lui về phía sau một bước, quay lại liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng:
- Chút chuyện như vậy, cũng không muốn kinh động Chủ tịch huyện Cung. Về phần lãnh đạo thành phố tiếp đoàn doanh nhân nước ngoài, cũng là ngoài kế hoạch, thật ra thì đến bây giờ, Bí thư Hàn cũng không có nói Chủ tịch thành phố Chu nhất định sẽ tới! Lão Quách là Bí thư Hàn Chỉ thị đến tỉnh lỵ đón đoàn của Phó tổng. Còn tôi, vì tôi là người chịu trách nhiệm chính của dự án này đương nhiên không thể không ra mặt.
Hơn nữa, tôi từng xin chỉ thị của Bí thư Hàn, có nên để các đồng chí lãnh đạo trong huyện tham gia hoạt động hôm nay, Bí thư Hàn bảo, hôm nay chẳng qua là hoạt động không chính thức, không cần hưng sư động chúng. Ngày mai còn có lễ ký hợp đồng, đến ngày mai, mấy lãnh đạo chủ chốt trong huyện cũng phải tham gia!
Bành Viễn Chinh hời hợt đem Hàn Duy ra làm bia đỡ đạn.
Cung Hàn Lâm lạnh lùng nhìn Bành Viễn Chinh, mặc dù không có trực tiếp đáp lời, nhưng ánh mắt tức giận và lạnh lẽo đủ để thể hiện cảm xúc sâu trong nội tâm ông ta: lại đưa Hàn Duy ra dọa ta ư?
- Đồng chí Bành Viễn Chinh, tôi nghĩ, cần phải nhắc nhở đồng chí, làm Phó chủ tịch thường trực huyện, báo cáo công việc hẳn là phải tuân thủ nguyên tắc tổ chức, trước khi đồng chí báo cáo với Bí thư Hàn hẳn là phải báo cáo với Chủ tịch huyện là tôi đây mới phải!
Cung Hàn Lâm cả giận nói, nhưng Bành Viễn Chinh đột nhiên xoay người chạy ra phía cửa khách sạn, căn bản là không để ý đến lời nói của ông ta..
Cung Hàn Lâm giận tím mặt, đang định phát tác, lại thấy ba chiếc xe công màu đen chạy tới trước cửa khách sạn, là xe Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Huyện ủy Hàn Duy và, Phó chủ tịch thường trực thành phố Mạnh Cường.
Đám Chu Tích Thuấn xuống xe, Bành Viễn Chinh và Quách Vĩ Toàn vội vàng dẫn cán bộ trong huyện nghênh đón. Cung Hàn Lâm cũng hít một hơi, lấy lại bình tĩnh ra nghênh đón, trên mặt là nụ cười theo “thủ tục”.
- Chủ tịch thành phố Chu, Bí thư Hàn, Chủ tịch thành phố Mạnh!
Chu Tích Thuấn bắt tay Bành Viễn Chinh, cười ha hả:
- Đồng chí Viễn Chinh , lần này tiến cử cho thành phố chúng ta một người nhà đầu tư nước ngoài rất lớn! Đầu tư mấy trăm triệu, rất lớn! Đây là dự án đầu tư toàn bộ của nước ngoài đầu tiên của thành phố chúng ta, Bí thư Đông Phương cũng vô cùng coi trọng, đích thân dặn dò tôi, phải tiếp đãi nhà đầu tư nước ngoài cho tốt!
- Chủ tịch thành phố Chu, cảm tạ lãnh đạo trong lúc bận rộn vẫn dành thời gian tới ủng hộ công tác của chúng tôi, cám ơn!
Bành Viễn Chinh khẽ cười nói.
Hàn Duy cười theo Chu Tích Thuấn lên bậc thang, nhìn thấy Cung Hàn Lâm, nhướng mày.
Cung Hàn Lâm kính cẩn cười:
- Chủ tịch thành phố Chu!
Chu Tích Thuấn bắt tay Cung Hàn Lâm, gật đầu một cái, rồi đi vào.
Sau mấy chiếc chuyên xa của lãnh đạo, còn có một chiếc xe của cơ quan truyền thông. Bảy tám phóng viên xuống xe, do Hoắc Quang Minh hướng dẫn, từ một thang máy khác đi thẳng lên hội trường ở tầng 15.
...
Ra khỏi thang máy, Mạnh Cường cùng Trưởng ban thư ký thành phố Chu Cương theo Chu Tích Thuấn đi vào phòng họp ở tầng thứ 15 của khách sạn lớn Tân An. Phó Khúc Dĩnh đã sớm tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo khác, dẫn theo bốn cấp dưới của mình, chờ sẵn.
Hàn Duy dừng bước lại, nhìn về phía mấy người Cung Hàn Lâm, khoát tay nói:
- Đồng chí Viễn Chinh tham gia tọa đàm, những đồng chí khác không nên tới.
Nói xong, Hàn Duy sải bước đuổi theo Chu Tích Thuấn.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, bước chân không ngừng lại, thần thái thong dong bình tĩnh đuổi theo Hàn Duy đi vào phòng họp.
Trước mặt mọi người Bí thư Hàn tỏ thái độ như thế đối với Cung Hàn Lâm, ngoại trừ sự bất mãn đối với Cung Hàn Lâm ra, chỉ sợ còn có liên quan tới tình hình ở Thành ủy.
Dĩ nhiên, suy cho cùng thì sự bố trí của Hàn Duy cũng không ai bắt bẻ được. Mặc dù Bành Viễn Chinh là Phó chủ tịch thường trực huyện, địa vị ở dưới Cung Hàn Lâm, nhưng hắn vẫn là người chú yếu thúc đẩy và phụ trách dự án này, nhà đầu tư nước ngoài lại là do có quan hệ cá nhân với hắn mà đến, để cho hắn ra mặt cùng đi cũng không gì đáng trách.
Mặt Cung Hàn Lâm đỏ bừng lên, rồi, trở nên trắng bệch. Trước mặt nhiều cán bộ cơ quan như vậy, Hàn Duy không cho phép ông ta tham gia hội nghị toạ đàm, ngược lại cho phép Bành Viễn Chinh tham gia, chẳng khác nào đã hung hăng cho ông ta một bạt tai! Một cái bạt tai vang dội!
Quách Vĩ Toàn không sao cả, tâm thái y bình thản, trường hợp này y vốn là tự biết mình không có tư cách tham gia.
Mã Thiên Quân, Hoắc Quang Minh và đám cán bộ trung tần tụ tập ở một bên, mặc dù không có ai dám lên tiếng, nhưng ánh mắt họ bộc lộ rõ cảm nghĩ của họ.
Cung Hàn Lâm xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, thầm giậm chân, quay đầu xuống lầu, trở về huyện bệnh viện dưỡng bệnh. Chuyến tới thành phố lần này, chỉ tự làm mất mặt, đồng thời cũng làm cho ông ta nản lòng thoái chí, tuyệt vọng vô cùng. Giờ phút này, đột nhiên ông ta hoàn toàn mất đi ham muốn quyền lực và chí tiến thủ.
Quách Vĩ Toàn nhìn theo bóng dáng nặng nề xuống lầu của ông ta, lòng thầm than thở, thầm nghĩ: ông vốn lấy danh nghĩa dưỡng bệnh, coi như lấy lui làm tiến, thật sự cũng không mất mát gì, tạm thời lui về phía sau giữ yên lặng, coi như là cử chỉ sáng suốt, nhưng ông lại không chịu nổi tịch mịch, lại muốn nhúng tay xen vào, mà không thấy bây giờ trong suy nghĩ của lãnh đạo thành phố, lãnh đạo trong huyện hay là đối với Bí thư Hàn, địa vị của Bành Viễn Chinh như mặt trời ban trưa, chính là lúc thịnh nhất, hễ ông va chạm hay khiêu khích hắn, tất nhiên sẽ phải chịu sự trấn áp dù vô tình hay cố ý của Bí thư Hàn và cấp trên.
...
Phó Khúc Dĩnh mặc áo trắng, quần soóc nỉ màu đen vô cùng phù hợp dáng người, làm nổi bật đường cong lả lướt của mình. Mặc dù mặt cô sáng ngời, trên mặt nở nụ cười dè dặt, nhưng Bành Viễn Chinh vẫn nhận thấy chút tiều tụy trong mắt cô.
- Phó tổng, đây là Chủ tịch thành phố Chu.
Bành Viễn Chinh giới thiệu.
Phó Khúc Dĩnh mỉm cười đưa tay ra:
- Chủ tịch thành phố Chu, chào ngài!
Chu Tích Thuấn hắng giọng cười một tiếng:
- Tôi đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân An, nhiệt liệt hoan nghênh Phó tổng và các bằng hữu tập đoàn Hoa Thương Singapore!
- Tiếng Bắc Kinh của Phó tổng rất tốt.
Chu Tích Thuấn quay đầu lại nhìn Hàn Duy và Mạnh Cường cười cười.
Phó Khúc Dĩnh cười:
- Chủ tịch thành phố Chu, nhà chúng tôi cũng là gốc Hoa, lúc đầu ông nội của tôi tới Indonesia. Con cái nhà chúng tôi cũng là trước học Hán ngữ, đồng thời học tiếng Anh, đây là tổ huấn, để con cháu không quên nguồn cội. Mà bản thân tôi, cũng từng học hai năm ở trong nước, lại thường về nước hoạt động nghiệp vụ, cho nên không có trở ngại đối với tiếng phổ thông, để cho Chủ tịch thành phố Chu chê cười rồi!
Chu Tích Thuấn gật đầu, đi tới.
- “ Bí thư Hàn, chúng ta lại gặp mặt.
Phó Khúc Dĩnh đã gặp Hàn Duy một lần, đương nhiên không quên. Hàn Duy cười, nhiệt tình thăm hỏi Phó Khúc Dĩnh mấy câu, Mạnh Cường bước tới.
- Vị này là Phó chủ tịch thường trực thành phố Mạnh Cường.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi giới thiệu Mạnh Cường.
Phó Khúc Dĩnh đánh giá Mạnh Cường, quan hệ giữa Mạnh Cường và Bành Viễn Chinh, cô đã biết qua Vương An Na. Cô cười, bắt tay Mạnh Cường, thái độ cũng lộ ra vẻ nhiệt tình một chút.
Hai bên ngồi vào chỗ của mình, chính thức bắt đầu toạ đàm. Lúc này, người của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố mới để cho đám phóng viên đi vào. Các phóng viên chụp hình, quay phim, ánh đèn loang loáng không ngừng lóe lên, mấy người Chu Tích Thuấn đã quen mắt, nhưng đám người Phó Khúc Dĩnh thì mở rộng tầm mắt, thì ra phong cách của cán bộ lãnh đạo trong nước so với Thủ tướng Singapore cũng không kém bao nhiêu!
Chu Tích Thuấn đại diện thành phố phát biểu, đơn giản là những lời xã giao khuôn sáo như hoan nghênh, cảm tạ, coi trọng này nọ. Kế tiếp, Hàn Duy đại diện Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Lân lên tiếng, đơn giản là tỏ thái độ hết sức ủng hộ dự án này, hy vọng dự án sớm ngày xây dựng thành công đưa vào hoạt động vân vân.
Xong, Mạnh Cường cũng nói mấy câu.
Khi ba vị lãnh đạo nói xong, đã hơn nửa giờ trôi qua. Phó Khúc Dĩnh thấy buồn ngủ, có phần không biết nên khóc hay cười, quay lại liếc nhìn Bành Viễn Chinh đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh mình, thầm lắc đầu.
Nhưng dù cô thích ứng hay là không thích ứng, quan trường trong nước là như vậy. Tối thiểu, cô cũng hiểu được, đây là chính phủ dành cho cô và tập đoàn Hoa Thương sự tiếp đãi long trọng và tôn trọng nhất, chẳng qua là kiểu tôn trọng này khiến cô có cảm giác khá buồn cười.
Phó Khúc Dĩnh cười cười, vì lễ phép, cô cũng phải nói vài lời, nếu không, đây không phải là hội nghị toạ đàm. Lời của nàng rất thẳng thắn, không dùng nhiều lời khách sáo, liền đi thẳng vào vấn đề, tỏ ý một cách rõ ràng, tập đoàn Hoa Thương hy vọng mau sớm xây dựng dự án, tranh thủ sau Tết sẽ khởi công xây dựng, mà bản thân cô cũng sẽ đích thân “trấn giữ” ở huyện Lân, phụ trách dự án này.
Lời lẽ của cô khiến Chu Tích Thuấn, Hàn Duy, Mạnh Cường rất hài lòng, nhất là Phó Khúc Dĩnh tỏ ý đích thân bám trụ ở huyện Lân, đủ nói rõ sự coi trọng của tập đoàn Hoa Thương đối với dự án này.
Theo phản xạ tự nhiên, Hoắc Quang Minh quay lại nhìn về phía hành lang khách sạn.
Bên trong, Bành Viễn Chinh, Quách Vĩ Toàn và nhóm Mã Thiên Quân đang chuẩn bị nghênh đón Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, Hàn Duy và Mạnh Cường.
Trong thời gian này, khách sạn không cho phép bất cứ ai ra vào khách sạn. Vì vậy, Cung Hàn Lâm sải bước muốn vào, đã bị cảnh sát và bảo vệ cản lại.
Cung Hàn Lâm vừa cười lạnh nhìn Hoắc Quang Minh, vừa thản nhiên nói:
- Tôi tới tham gia hoạt động, tiểu Hoắc, tới đây, nói với bọn họ một chút đi!
Hoắc Quang không thể không gượng cười đi tới nói:
- Chủ tịch huyện Cung, sao lãnh đạo lại tới vậy?
Cảnh sát nghe nói là Chủ tịch huyện Lân, dĩ nhiên là lui ra. Cung Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn Hoắc Quang Minh cười lạnh nói:
- Sao, tôi không thể tới ư? Đồng chí Viễn Chinh đồng chí Vĩ Toàn đâu?
Hoắc Quang Minh bị nghẹn họng, khẽ nói:
- Chủ tịch huyện Bành cùng Chủ tịch huyện Quách ở bên trong!
Cung Hàn Lâm nghe vậy, lập tức bước nhanh lên bậc thang, đi thẳng tới đại sảnh.
Bành Viễn Chinh đang nói chuyện với Quách Vĩ Toàn, ngẩng đầu thấy Cung Hàn Lâm “ hùng hổ “ đi tới, đầu tiên là ngẩn ra, rồi lạnh nhạt cười nghênh đón:
- “ Chủ tịch huyện Cung tới rồi!
Quách Vĩ Toàn cũng ngẩn ra, hỏi:
- Chủ tịch huyện Cung ?
Cung Hàn Lâm “ có chuẩn bị mà đến “ , dừng bước lại lạnh lùng nói: “ Đồng chí Viễn Chinh, trong huyện tổ chức hoạt động lớn như vậy, lại có lãnh đạo thành phố tham dự, sao không báo cho tôi một tiếng?! Hả?
Quách Vĩ Toàn nhếch miệng, xem ra, rõ ràng Cung Hàn Lâm tới để “ vấn tội “ , y bèn khẽ lui về phía sau một bước, quay lại liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng:
- Chút chuyện như vậy, cũng không muốn kinh động Chủ tịch huyện Cung. Về phần lãnh đạo thành phố tiếp đoàn doanh nhân nước ngoài, cũng là ngoài kế hoạch, thật ra thì đến bây giờ, Bí thư Hàn cũng không có nói Chủ tịch thành phố Chu nhất định sẽ tới! Lão Quách là Bí thư Hàn Chỉ thị đến tỉnh lỵ đón đoàn của Phó tổng. Còn tôi, vì tôi là người chịu trách nhiệm chính của dự án này đương nhiên không thể không ra mặt.
Hơn nữa, tôi từng xin chỉ thị của Bí thư Hàn, có nên để các đồng chí lãnh đạo trong huyện tham gia hoạt động hôm nay, Bí thư Hàn bảo, hôm nay chẳng qua là hoạt động không chính thức, không cần hưng sư động chúng. Ngày mai còn có lễ ký hợp đồng, đến ngày mai, mấy lãnh đạo chủ chốt trong huyện cũng phải tham gia!
Bành Viễn Chinh hời hợt đem Hàn Duy ra làm bia đỡ đạn.
Cung Hàn Lâm lạnh lùng nhìn Bành Viễn Chinh, mặc dù không có trực tiếp đáp lời, nhưng ánh mắt tức giận và lạnh lẽo đủ để thể hiện cảm xúc sâu trong nội tâm ông ta: lại đưa Hàn Duy ra dọa ta ư?
- Đồng chí Bành Viễn Chinh, tôi nghĩ, cần phải nhắc nhở đồng chí, làm Phó chủ tịch thường trực huyện, báo cáo công việc hẳn là phải tuân thủ nguyên tắc tổ chức, trước khi đồng chí báo cáo với Bí thư Hàn hẳn là phải báo cáo với Chủ tịch huyện là tôi đây mới phải!
Cung Hàn Lâm cả giận nói, nhưng Bành Viễn Chinh đột nhiên xoay người chạy ra phía cửa khách sạn, căn bản là không để ý đến lời nói của ông ta..
Cung Hàn Lâm giận tím mặt, đang định phát tác, lại thấy ba chiếc xe công màu đen chạy tới trước cửa khách sạn, là xe Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Huyện ủy Hàn Duy và, Phó chủ tịch thường trực thành phố Mạnh Cường.
Đám Chu Tích Thuấn xuống xe, Bành Viễn Chinh và Quách Vĩ Toàn vội vàng dẫn cán bộ trong huyện nghênh đón. Cung Hàn Lâm cũng hít một hơi, lấy lại bình tĩnh ra nghênh đón, trên mặt là nụ cười theo “thủ tục”.
- Chủ tịch thành phố Chu, Bí thư Hàn, Chủ tịch thành phố Mạnh!
Chu Tích Thuấn bắt tay Bành Viễn Chinh, cười ha hả:
- Đồng chí Viễn Chinh , lần này tiến cử cho thành phố chúng ta một người nhà đầu tư nước ngoài rất lớn! Đầu tư mấy trăm triệu, rất lớn! Đây là dự án đầu tư toàn bộ của nước ngoài đầu tiên của thành phố chúng ta, Bí thư Đông Phương cũng vô cùng coi trọng, đích thân dặn dò tôi, phải tiếp đãi nhà đầu tư nước ngoài cho tốt!
- Chủ tịch thành phố Chu, cảm tạ lãnh đạo trong lúc bận rộn vẫn dành thời gian tới ủng hộ công tác của chúng tôi, cám ơn!
Bành Viễn Chinh khẽ cười nói.
Hàn Duy cười theo Chu Tích Thuấn lên bậc thang, nhìn thấy Cung Hàn Lâm, nhướng mày.
Cung Hàn Lâm kính cẩn cười:
- Chủ tịch thành phố Chu!
Chu Tích Thuấn bắt tay Cung Hàn Lâm, gật đầu một cái, rồi đi vào.
Sau mấy chiếc chuyên xa của lãnh đạo, còn có một chiếc xe của cơ quan truyền thông. Bảy tám phóng viên xuống xe, do Hoắc Quang Minh hướng dẫn, từ một thang máy khác đi thẳng lên hội trường ở tầng 15.
...
Ra khỏi thang máy, Mạnh Cường cùng Trưởng ban thư ký thành phố Chu Cương theo Chu Tích Thuấn đi vào phòng họp ở tầng thứ 15 của khách sạn lớn Tân An. Phó Khúc Dĩnh đã sớm tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo khác, dẫn theo bốn cấp dưới của mình, chờ sẵn.
Hàn Duy dừng bước lại, nhìn về phía mấy người Cung Hàn Lâm, khoát tay nói:
- Đồng chí Viễn Chinh tham gia tọa đàm, những đồng chí khác không nên tới.
Nói xong, Hàn Duy sải bước đuổi theo Chu Tích Thuấn.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, bước chân không ngừng lại, thần thái thong dong bình tĩnh đuổi theo Hàn Duy đi vào phòng họp.
Trước mặt mọi người Bí thư Hàn tỏ thái độ như thế đối với Cung Hàn Lâm, ngoại trừ sự bất mãn đối với Cung Hàn Lâm ra, chỉ sợ còn có liên quan tới tình hình ở Thành ủy.
Dĩ nhiên, suy cho cùng thì sự bố trí của Hàn Duy cũng không ai bắt bẻ được. Mặc dù Bành Viễn Chinh là Phó chủ tịch thường trực huyện, địa vị ở dưới Cung Hàn Lâm, nhưng hắn vẫn là người chú yếu thúc đẩy và phụ trách dự án này, nhà đầu tư nước ngoài lại là do có quan hệ cá nhân với hắn mà đến, để cho hắn ra mặt cùng đi cũng không gì đáng trách.
Mặt Cung Hàn Lâm đỏ bừng lên, rồi, trở nên trắng bệch. Trước mặt nhiều cán bộ cơ quan như vậy, Hàn Duy không cho phép ông ta tham gia hội nghị toạ đàm, ngược lại cho phép Bành Viễn Chinh tham gia, chẳng khác nào đã hung hăng cho ông ta một bạt tai! Một cái bạt tai vang dội!
Quách Vĩ Toàn không sao cả, tâm thái y bình thản, trường hợp này y vốn là tự biết mình không có tư cách tham gia.
Mã Thiên Quân, Hoắc Quang Minh và đám cán bộ trung tần tụ tập ở một bên, mặc dù không có ai dám lên tiếng, nhưng ánh mắt họ bộc lộ rõ cảm nghĩ của họ.
Cung Hàn Lâm xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, thầm giậm chân, quay đầu xuống lầu, trở về huyện bệnh viện dưỡng bệnh. Chuyến tới thành phố lần này, chỉ tự làm mất mặt, đồng thời cũng làm cho ông ta nản lòng thoái chí, tuyệt vọng vô cùng. Giờ phút này, đột nhiên ông ta hoàn toàn mất đi ham muốn quyền lực và chí tiến thủ.
Quách Vĩ Toàn nhìn theo bóng dáng nặng nề xuống lầu của ông ta, lòng thầm than thở, thầm nghĩ: ông vốn lấy danh nghĩa dưỡng bệnh, coi như lấy lui làm tiến, thật sự cũng không mất mát gì, tạm thời lui về phía sau giữ yên lặng, coi như là cử chỉ sáng suốt, nhưng ông lại không chịu nổi tịch mịch, lại muốn nhúng tay xen vào, mà không thấy bây giờ trong suy nghĩ của lãnh đạo thành phố, lãnh đạo trong huyện hay là đối với Bí thư Hàn, địa vị của Bành Viễn Chinh như mặt trời ban trưa, chính là lúc thịnh nhất, hễ ông va chạm hay khiêu khích hắn, tất nhiên sẽ phải chịu sự trấn áp dù vô tình hay cố ý của Bí thư Hàn và cấp trên.
...
Phó Khúc Dĩnh mặc áo trắng, quần soóc nỉ màu đen vô cùng phù hợp dáng người, làm nổi bật đường cong lả lướt của mình. Mặc dù mặt cô sáng ngời, trên mặt nở nụ cười dè dặt, nhưng Bành Viễn Chinh vẫn nhận thấy chút tiều tụy trong mắt cô.
- Phó tổng, đây là Chủ tịch thành phố Chu.
Bành Viễn Chinh giới thiệu.
Phó Khúc Dĩnh mỉm cười đưa tay ra:
- Chủ tịch thành phố Chu, chào ngài!
Chu Tích Thuấn hắng giọng cười một tiếng:
- Tôi đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân An, nhiệt liệt hoan nghênh Phó tổng và các bằng hữu tập đoàn Hoa Thương Singapore!
- Tiếng Bắc Kinh của Phó tổng rất tốt.
Chu Tích Thuấn quay đầu lại nhìn Hàn Duy và Mạnh Cường cười cười.
Phó Khúc Dĩnh cười:
- Chủ tịch thành phố Chu, nhà chúng tôi cũng là gốc Hoa, lúc đầu ông nội của tôi tới Indonesia. Con cái nhà chúng tôi cũng là trước học Hán ngữ, đồng thời học tiếng Anh, đây là tổ huấn, để con cháu không quên nguồn cội. Mà bản thân tôi, cũng từng học hai năm ở trong nước, lại thường về nước hoạt động nghiệp vụ, cho nên không có trở ngại đối với tiếng phổ thông, để cho Chủ tịch thành phố Chu chê cười rồi!
Chu Tích Thuấn gật đầu, đi tới.
- “ Bí thư Hàn, chúng ta lại gặp mặt.
Phó Khúc Dĩnh đã gặp Hàn Duy một lần, đương nhiên không quên. Hàn Duy cười, nhiệt tình thăm hỏi Phó Khúc Dĩnh mấy câu, Mạnh Cường bước tới.
- Vị này là Phó chủ tịch thường trực thành phố Mạnh Cường.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi giới thiệu Mạnh Cường.
Phó Khúc Dĩnh đánh giá Mạnh Cường, quan hệ giữa Mạnh Cường và Bành Viễn Chinh, cô đã biết qua Vương An Na. Cô cười, bắt tay Mạnh Cường, thái độ cũng lộ ra vẻ nhiệt tình một chút.
Hai bên ngồi vào chỗ của mình, chính thức bắt đầu toạ đàm. Lúc này, người của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố mới để cho đám phóng viên đi vào. Các phóng viên chụp hình, quay phim, ánh đèn loang loáng không ngừng lóe lên, mấy người Chu Tích Thuấn đã quen mắt, nhưng đám người Phó Khúc Dĩnh thì mở rộng tầm mắt, thì ra phong cách của cán bộ lãnh đạo trong nước so với Thủ tướng Singapore cũng không kém bao nhiêu!
Chu Tích Thuấn đại diện thành phố phát biểu, đơn giản là những lời xã giao khuôn sáo như hoan nghênh, cảm tạ, coi trọng này nọ. Kế tiếp, Hàn Duy đại diện Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Lân lên tiếng, đơn giản là tỏ thái độ hết sức ủng hộ dự án này, hy vọng dự án sớm ngày xây dựng thành công đưa vào hoạt động vân vân.
Xong, Mạnh Cường cũng nói mấy câu.
Khi ba vị lãnh đạo nói xong, đã hơn nửa giờ trôi qua. Phó Khúc Dĩnh thấy buồn ngủ, có phần không biết nên khóc hay cười, quay lại liếc nhìn Bành Viễn Chinh đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh mình, thầm lắc đầu.
Nhưng dù cô thích ứng hay là không thích ứng, quan trường trong nước là như vậy. Tối thiểu, cô cũng hiểu được, đây là chính phủ dành cho cô và tập đoàn Hoa Thương sự tiếp đãi long trọng và tôn trọng nhất, chẳng qua là kiểu tôn trọng này khiến cô có cảm giác khá buồn cười.
Phó Khúc Dĩnh cười cười, vì lễ phép, cô cũng phải nói vài lời, nếu không, đây không phải là hội nghị toạ đàm. Lời của nàng rất thẳng thắn, không dùng nhiều lời khách sáo, liền đi thẳng vào vấn đề, tỏ ý một cách rõ ràng, tập đoàn Hoa Thương hy vọng mau sớm xây dựng dự án, tranh thủ sau Tết sẽ khởi công xây dựng, mà bản thân cô cũng sẽ đích thân “trấn giữ” ở huyện Lân, phụ trách dự án này.
Lời lẽ của cô khiến Chu Tích Thuấn, Hàn Duy, Mạnh Cường rất hài lòng, nhất là Phó Khúc Dĩnh tỏ ý đích thân bám trụ ở huyện Lân, đủ nói rõ sự coi trọng của tập đoàn Hoa Thương đối với dự án này.
/660
|