Bành Viễn Chinh hơi lưỡng lự. Hắn nhìn Hoàng Đại Long, nghiêm túc và trịnh trọng nói:
- Món quà này tôi không thể nhận. Đại Long, nếu anh còn muốn làm bạn với tôi, thì cất lại món đồ này đi. Anh cũng biết, chức vụ của tôi không thích hợp nhận quà quý giá như vậy. Tấm lòng của mọi người, tôi và Thiến Như xin ghi nhận.
Thấy Bành Viễn Chinh không chịu nhận, hai anh em Hoàng Đại Long rõ ràng là thất vọng.
Nhưng Bành Viễn Chinh lại nói:
- Chúng ta còn nhiều thời gian, xin mọi người thông cảm. Tết này, tôi và Thiến Như làm lễ đính hôn, nếu mọi người cảm thấy hứng thú, đến lúc đó đến Thủ đô tham gia giúp vui, tôi rất hoan nghênh.
Nghe Bành Viễn Chinh nói như vậy, Hoàng Đại Long liền cười ha hả, không nài ép nữa. Hoàng Oanh Oanh cũng cười, cất hộp đồng hồ đi.
Tuy Bành Viễn Chinh không nhận quà, nhưng lại mời bọn họ đến Thủ đô tham gia lễ đính hôn của hắn, điều này trên thực tế là đã tiến thêm một bước trong việc thừa nhận quan hệ cá nhân giữa đôi bên. Sự thừa nhận này, đối với Hoàng Đại Long và Hoàng gia mà nói, có ý nghĩa khá quan trọng.
Không khí trong phòng bắt đầu náo nhiệt. Hoàng Oanh Oanh và Phùng Thiến Như đã như quen thân từ lâu, chụm lại một chỗ cười cười nói nói, không tham dự vào cuộc đấu rượu của ba người đàn ông.
Hai chai Mao Đài bị xử lý rất nhanh. Tống Quả tửu lượng kém, bắt đầu “chơi xấu”, nhưng dưới sự giám sát của Hoàng Đại Long, y có muốn uống ít đi cũng không được.
Ba người đang vui vẻ uống, cửa phòng ăn bị đẩy ra, Trương Mỹ Kỳ và vợ chồng Mạnh Hiểu Quyên cười, bưng ly rượu bước vào.
Dù sao Trương Mỹ Kỳ cũng là bề trên, trong lòng Bành Viễn Chinh có mất hứng, cũng không thể không giữ lễ phép tối thiểu trước mặt người ngoài. Phùng Thiến Như mỉm cười, đứng dậy, Bành Viễn Chinh hơi do dự một chút, cũng đứng lên. Chỉ có điều nụ cười của hắn rất gượng gạo.
Hai người đứng lên như vậy, Ba người Hoàng Đại Long cũng không dám tiếp tục ngồi.
- Viễn Chinh, Thiến Như, tình cờ gặp gỡ ở đây, chúng tôi tới uống với cháu ly rượu, chào mừng cháu đến Tân An.
Trương Mỹ Kỳ mở lời.
Bà ta nhìn ra Phùng Thiến Như tính tính tình hòa nhã, không có sự kiêu ngạo ra vẻ ta đây của con nhà quyền quý, muốn nhân cơ hội này, cải thiện quan hệ đang căng thẳng giữa hai nhà.
Trương Mỹ Kỳ là bề trên, bà ta đã “hạ mình” như vậy, vì Mạnh Lâm, Phùng Thiến Như không thể thất lễ.
Cô cười cười, không gọi “mợ” mà gọi Trương Mỹ Kỳ là “cô”:
- Cô khách khí quá, hẳn là cháu và anh Viễn Chinh đi kính rượu bề trên mới phải.
- Thiến Như, cháu hiếm khi có dịp đến Tân An một chuyến, có rảnh nhất định đến nhà cô chơi, để chị Hiểu Quyên dẫn cháu đi chơi! Hiểu Quyên à, mấy ngày nay con đừng đi làm, xin nghỉ dẫn Thiến Như đi dạo chơi.
Mạnh Hiểu Quyên cười dạ một tiếng.
An Gia Lượng nâng chén trước mặt Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, ngưỡng mộ đã lâu, tôi kính anh một ly.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, mỉm cười:
- Cảm ơn, hẳn là tôi kính anh mới đúng.
Nới xong, Bành Viễn Chinh cùng An Gia Lượng cạn ly.
Mạnh Hiểu Quyên thấy vậy, cũng bước lại gần Bành Viễn Chinh, thở dài hạ giọng nói:
- Em họ, chị biết trước kia gia đình chị đã làm nhiều điều có lỗi với cô và em. Chị mượn chén rượu này xin lỗi em, sau này nếu có thể được, hy vọng chúng ta vẫn là người một nhà.
Lời nói của Mạnh Hiểu Quyên khá chân thành.
Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, im lặng không nói. Thật ra, trong lòng hắn hiểu rõ, sở dĩ hai chị em Mạnh Hiểu Quyên và Mạnh Tiểu Cương có thái độ không tốt với mẹ con hắn, hoàn toàn là do bị người lớn trong nhà họ Mạnh hun đúc nên. Tính cách của Mạnh Hiểu Quyên điềm đạm hơn, khi lớn lên, thái độ cũng dần dần chuyển biến.
Cho đến lúc này, sự oán hận của Bành Viễn Chinh đối với Mạnh gia đã dần dần tiêu tan, cho dù là như thế nào, họ đều là thân thích của mẹ ruột hắn, hắn không thể, cũng không có khả năng căm thù mãi. Chỉ có điều, nếu muốn hắn và Mạnh gia thân như một nhà, là không có khả năng.
Mạnh Hiểu Quyên cũng không mong đợi mình chỉ nói mấy câu là có thể thay đổi thái độ của Bành Viễn Chinh. Cô sâu kín thở dài, bưng ly rượu đứng phía sau Trương Mỹ Kỳ, nghe bà nói gần như xu nịnh Phùng Thiến Như, mặt cô đỏ bừng, cảm giác rất khó chịu.
Hoàng Đại Long, Tống Quả và Hoàng Oanh Oanh đứng đó, im lặng quan sát, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ.
Bọn họ không rõ vì sao quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và nhà cậu hắn lại căng thẳng như vậy, nhưng cũng không dám đụng chạm tới việc riêng của Bành Viễn Chinh. Về phần thái độ của Trương Mỹ Kỳ đối với Phùng Thiến Như, thật ra họ có thể hiểu được.
…
Đến đêm, tiệc rượu giải tán một cách vui vẻ. Vốn Hoàng Đại Long còn muốn đi ca hát và khiêu vũ, nhưng Phùng Thiến Như không thích đến những nơi đó, nên thôi.
Xe của Bành Viễn Chinh bị Hoắc Dương đụng phải, Hoàng Đại Long cho người đến mang đi sửa, ném một chìa khóa xe việt dã cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh không từ chối, Phùng Thiến Như ở Tân An, hai người cũng cần có phương tiện đi lại, mượn tạm xe của nhà họ Hoàng, cũng không phải là chuyện to tát gì.
Sáng hôm sau, Phùng Thiến Như không muốn ở nhà một mình, liền cùng Bành Viễn Chinh đến Ủy ban nhân dân thị trấn.
Lý Tuyết Yến không đi làm, nghe nói là bị cảm sốt, phải xị nghỉ hai ngày. Bành Viễn Chinh nghe Chử Lượng nói như vậy, tuy mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thầm than.
Xử lý một lượt việc ở Ủy ban nhân dân thị trấn, Bành Viễn Chinh liền dẫn Phùng Thiến Như đi dạo một vòng thị trấn.
Trời hôm nay rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ không khí tăng trở lại 7, 8 độ, không còn âm u lạnh lẽo như hai ngày trước.
Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh sóng vai bước đi, phía sau có một đám 7, 8 đứa trẻ nghịch ngợm chỉ trỏ, nhiều người đi đường cũng tò mò nhìn ngắm và đánh giá Phùng Thiến Như, người đẹp cỡ như cô mà xuất hiện tại thị trấn, muốn mọi người không chú ý là không thể.
- Đây là hôn thê của Chủ tịch thị trấn Bành?
- Chà, nghe nói Chủ tịch thị trấn Bành có vị hôn thê rất xinh đẹp, quả thật là...
- Cô gái đáng yêu quá!
Người dân hai đường phố thì thào nói nhỏ, có một số người mạnh dạn bước tới chào hỏi hắn:
- Chào Chủ tịch thị trấn Bành!
- Xin chào.
Bành Viễn Chinh mỉm cười đáp lễ, nắm tay Phùng Thiến Như thong thả bước đi.
Sắc mặt Phùng Thiến Như hơi ửng đỏ, tuy nhiên, cô liền rất nhanh thích ứng. Thỉnh thoảng cô lại đáp lễ những người thoáng gặp bằng nụ cười xán lạn. Thậm chí cô còn dừng lại, mua một gói kẹo, phát cho mấy đứa bé theo sau, khiến chúng được một phen vui mừng.
Dừng lại trước cổng ngôi trường trung học đẹp đẽ và tráng lệ, Phùng Thiến Như chăm chú ngắm nhìn khu vườn trường xinh đẹp bằng ánh mắt khó tin, rồi quay lại nhìn cảnh tượng hơi nhếch nhác trên đường phố, mắt sáng lên.
- Anh Viễn Chinh, đây chính là trường học anh nói sao?
Phùng Thiến Như đi ra phía trước, từ cửa chính nhìn vào, không kìm nổi sự ngạc nhiên, thán phục nói:l
- Em thật không ngờ, ở nơi đây lại có một trường học xinh đẹp như vậy! Trường này được xây theo phong cách kiến trúc phương Tây? Hẳn là đầu tư không ít tiền đâu!
- Đây là ngôi trường từng được CCTV đưa tin.
Bành Viễn Chinh cười:
- Không riêng gì công trình tốt đẹp bên ngoài, các thiết bị và phương tiện giáo dục bên trong cũng rất tốt, thuộc loại hàng đầu của thành phố, thậm chí toàn tỉnh. Tuy là trường ở thị trấn, nhưng so với trường ở nội thành, chỉ có hơn chứ không có kém! Em nhìn xem, bên kia là nhà trẻ và trạm y tế, đó là công trình tốt nhất của thị trấn chúng ta.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, lại chỉ chỉ về phía xa:
- Thiến Như, ở thị trấn này, có thể nói khắp nơi đều có hộ giàu thu nhập hàng chục ngàn tệ một năm. Ngày mai anh dẫn em xuống thôn xem, em sẽ rõ, biệt thự nhỏ trong thôn nói tiếp nhau, có một số người còn đi xe hơi.
Hai người đang nói chuyện trước cổng trường, hiệu trưởng Trương Mặc Nhiễm cùng hai giáo viên vội vã đi ra, cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, lãnh đạo đến sao không báo để chúng tôi tiếp đón.
- Ha ha, Hiệu trưởng Trương, tôi đến không phải vì công tác, là tôi dẫn vợ sắp cưới đi tham quan. Thiến Như, giới thiệu với em, vị này là Hiệu trưởng Trương Mặc Nhiễm.
- Chào Hiệu trưởng Trương.
Phùng Thiến Như khẽ mỉm cười, nhìn Trương Mặc Nhiễm chào hỏi.
Trương Mặc Nhiễm nghe nói vợ chưa cưới của Bành Viễn Chinh đến, y kính cẩn mỉm cười, che giấu cảm giác kinh ngạc khi đột nhiên nhìn thấy Phùng Thiến Như:
- Chào cô!
- Lãnh đạo, mời vào trường ngồi chơi.
Trương Mặc Nhiễm sốt sắng mời. Chợt một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Bành Viễn Chinh, hắn quay lại kề tai Phùng Thiến Như nói nhỏ vài câu, Phùng Thiến Như đầu tiên ngẩn ra, rồi cười gật đầu.
- Hiệu trưởng Trương, tôi muốn bàn chuyện này với ông một chút.
Bành Viễn Chinh vẫy vẫy tay về phái Trương Mặc Nhiễm:
- Vợ chưa cưới của tôi cũng tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa, ngành lịch sử. Cô sẽ ở lại thị trấn một thời gian, có nhiều thời gian rỗi, ông xem có thể sắp xếp cho cô ấy tiếp xúc với học sinh trong trường.
Trương Mặc Nhiễm mừng rỡ:
- Lãnh đạo, chúng tôi cầu còn không được đây. Đúng lúc trường còn thiếu một giáo viên môn lịch sử, nếu cô Phùng không chê, có thể giúp chúng tôi dạy thay?
Phùng Thiến Như cười, nói chen vào:
- Tôi sẽ cố gắng thử xem.
Trong thời gian ở đại học, Phùng Thiến Như từng đi thực tập ở trường trung học, từng làm giáo viên tạm thời hơn một tháng. Bành Viễn Chinh sợ cô ở thành phố đã quen, đến đây sẽ cảm thấy buồn chán, mà theo hắn đi làm lại không thích hợp, chợt nảy ra ý này.
Đối với học sinh ở đây, được tiếp xúc, nói chuyện với Phùng Thiến Như, sẽ rất có ích cho bọn trẻ.
Thế là, một lần đi dạo ngẫu nhiên và trong lúc nói chuyện phiếm, đã mang đến cho thị trấn Vân Thủy một nữ giáo viên tạm thời xinh đẹp như tiên. Còn đối với Phùng Thiến Như, một tháng dạy học ngắn ngủi ở trường trung học thị trấn, đã để lại trong cuộc đời cô một dấu ấn khó quên.
- Món quà này tôi không thể nhận. Đại Long, nếu anh còn muốn làm bạn với tôi, thì cất lại món đồ này đi. Anh cũng biết, chức vụ của tôi không thích hợp nhận quà quý giá như vậy. Tấm lòng của mọi người, tôi và Thiến Như xin ghi nhận.
Thấy Bành Viễn Chinh không chịu nhận, hai anh em Hoàng Đại Long rõ ràng là thất vọng.
Nhưng Bành Viễn Chinh lại nói:
- Chúng ta còn nhiều thời gian, xin mọi người thông cảm. Tết này, tôi và Thiến Như làm lễ đính hôn, nếu mọi người cảm thấy hứng thú, đến lúc đó đến Thủ đô tham gia giúp vui, tôi rất hoan nghênh.
Nghe Bành Viễn Chinh nói như vậy, Hoàng Đại Long liền cười ha hả, không nài ép nữa. Hoàng Oanh Oanh cũng cười, cất hộp đồng hồ đi.
Tuy Bành Viễn Chinh không nhận quà, nhưng lại mời bọn họ đến Thủ đô tham gia lễ đính hôn của hắn, điều này trên thực tế là đã tiến thêm một bước trong việc thừa nhận quan hệ cá nhân giữa đôi bên. Sự thừa nhận này, đối với Hoàng Đại Long và Hoàng gia mà nói, có ý nghĩa khá quan trọng.
Không khí trong phòng bắt đầu náo nhiệt. Hoàng Oanh Oanh và Phùng Thiến Như đã như quen thân từ lâu, chụm lại một chỗ cười cười nói nói, không tham dự vào cuộc đấu rượu của ba người đàn ông.
Hai chai Mao Đài bị xử lý rất nhanh. Tống Quả tửu lượng kém, bắt đầu “chơi xấu”, nhưng dưới sự giám sát của Hoàng Đại Long, y có muốn uống ít đi cũng không được.
Ba người đang vui vẻ uống, cửa phòng ăn bị đẩy ra, Trương Mỹ Kỳ và vợ chồng Mạnh Hiểu Quyên cười, bưng ly rượu bước vào.
Dù sao Trương Mỹ Kỳ cũng là bề trên, trong lòng Bành Viễn Chinh có mất hứng, cũng không thể không giữ lễ phép tối thiểu trước mặt người ngoài. Phùng Thiến Như mỉm cười, đứng dậy, Bành Viễn Chinh hơi do dự một chút, cũng đứng lên. Chỉ có điều nụ cười của hắn rất gượng gạo.
Hai người đứng lên như vậy, Ba người Hoàng Đại Long cũng không dám tiếp tục ngồi.
- Viễn Chinh, Thiến Như, tình cờ gặp gỡ ở đây, chúng tôi tới uống với cháu ly rượu, chào mừng cháu đến Tân An.
Trương Mỹ Kỳ mở lời.
Bà ta nhìn ra Phùng Thiến Như tính tính tình hòa nhã, không có sự kiêu ngạo ra vẻ ta đây của con nhà quyền quý, muốn nhân cơ hội này, cải thiện quan hệ đang căng thẳng giữa hai nhà.
Trương Mỹ Kỳ là bề trên, bà ta đã “hạ mình” như vậy, vì Mạnh Lâm, Phùng Thiến Như không thể thất lễ.
Cô cười cười, không gọi “mợ” mà gọi Trương Mỹ Kỳ là “cô”:
- Cô khách khí quá, hẳn là cháu và anh Viễn Chinh đi kính rượu bề trên mới phải.
- Thiến Như, cháu hiếm khi có dịp đến Tân An một chuyến, có rảnh nhất định đến nhà cô chơi, để chị Hiểu Quyên dẫn cháu đi chơi! Hiểu Quyên à, mấy ngày nay con đừng đi làm, xin nghỉ dẫn Thiến Như đi dạo chơi.
Mạnh Hiểu Quyên cười dạ một tiếng.
An Gia Lượng nâng chén trước mặt Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, ngưỡng mộ đã lâu, tôi kính anh một ly.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, mỉm cười:
- Cảm ơn, hẳn là tôi kính anh mới đúng.
Nới xong, Bành Viễn Chinh cùng An Gia Lượng cạn ly.
Mạnh Hiểu Quyên thấy vậy, cũng bước lại gần Bành Viễn Chinh, thở dài hạ giọng nói:
- Em họ, chị biết trước kia gia đình chị đã làm nhiều điều có lỗi với cô và em. Chị mượn chén rượu này xin lỗi em, sau này nếu có thể được, hy vọng chúng ta vẫn là người một nhà.
Lời nói của Mạnh Hiểu Quyên khá chân thành.
Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, im lặng không nói. Thật ra, trong lòng hắn hiểu rõ, sở dĩ hai chị em Mạnh Hiểu Quyên và Mạnh Tiểu Cương có thái độ không tốt với mẹ con hắn, hoàn toàn là do bị người lớn trong nhà họ Mạnh hun đúc nên. Tính cách của Mạnh Hiểu Quyên điềm đạm hơn, khi lớn lên, thái độ cũng dần dần chuyển biến.
Cho đến lúc này, sự oán hận của Bành Viễn Chinh đối với Mạnh gia đã dần dần tiêu tan, cho dù là như thế nào, họ đều là thân thích của mẹ ruột hắn, hắn không thể, cũng không có khả năng căm thù mãi. Chỉ có điều, nếu muốn hắn và Mạnh gia thân như một nhà, là không có khả năng.
Mạnh Hiểu Quyên cũng không mong đợi mình chỉ nói mấy câu là có thể thay đổi thái độ của Bành Viễn Chinh. Cô sâu kín thở dài, bưng ly rượu đứng phía sau Trương Mỹ Kỳ, nghe bà nói gần như xu nịnh Phùng Thiến Như, mặt cô đỏ bừng, cảm giác rất khó chịu.
Hoàng Đại Long, Tống Quả và Hoàng Oanh Oanh đứng đó, im lặng quan sát, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ.
Bọn họ không rõ vì sao quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và nhà cậu hắn lại căng thẳng như vậy, nhưng cũng không dám đụng chạm tới việc riêng của Bành Viễn Chinh. Về phần thái độ của Trương Mỹ Kỳ đối với Phùng Thiến Như, thật ra họ có thể hiểu được.
…
Đến đêm, tiệc rượu giải tán một cách vui vẻ. Vốn Hoàng Đại Long còn muốn đi ca hát và khiêu vũ, nhưng Phùng Thiến Như không thích đến những nơi đó, nên thôi.
Xe của Bành Viễn Chinh bị Hoắc Dương đụng phải, Hoàng Đại Long cho người đến mang đi sửa, ném một chìa khóa xe việt dã cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh không từ chối, Phùng Thiến Như ở Tân An, hai người cũng cần có phương tiện đi lại, mượn tạm xe của nhà họ Hoàng, cũng không phải là chuyện to tát gì.
Sáng hôm sau, Phùng Thiến Như không muốn ở nhà một mình, liền cùng Bành Viễn Chinh đến Ủy ban nhân dân thị trấn.
Lý Tuyết Yến không đi làm, nghe nói là bị cảm sốt, phải xị nghỉ hai ngày. Bành Viễn Chinh nghe Chử Lượng nói như vậy, tuy mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thầm than.
Xử lý một lượt việc ở Ủy ban nhân dân thị trấn, Bành Viễn Chinh liền dẫn Phùng Thiến Như đi dạo một vòng thị trấn.
Trời hôm nay rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ không khí tăng trở lại 7, 8 độ, không còn âm u lạnh lẽo như hai ngày trước.
Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh sóng vai bước đi, phía sau có một đám 7, 8 đứa trẻ nghịch ngợm chỉ trỏ, nhiều người đi đường cũng tò mò nhìn ngắm và đánh giá Phùng Thiến Như, người đẹp cỡ như cô mà xuất hiện tại thị trấn, muốn mọi người không chú ý là không thể.
- Đây là hôn thê của Chủ tịch thị trấn Bành?
- Chà, nghe nói Chủ tịch thị trấn Bành có vị hôn thê rất xinh đẹp, quả thật là...
- Cô gái đáng yêu quá!
Người dân hai đường phố thì thào nói nhỏ, có một số người mạnh dạn bước tới chào hỏi hắn:
- Chào Chủ tịch thị trấn Bành!
- Xin chào.
Bành Viễn Chinh mỉm cười đáp lễ, nắm tay Phùng Thiến Như thong thả bước đi.
Sắc mặt Phùng Thiến Như hơi ửng đỏ, tuy nhiên, cô liền rất nhanh thích ứng. Thỉnh thoảng cô lại đáp lễ những người thoáng gặp bằng nụ cười xán lạn. Thậm chí cô còn dừng lại, mua một gói kẹo, phát cho mấy đứa bé theo sau, khiến chúng được một phen vui mừng.
Dừng lại trước cổng ngôi trường trung học đẹp đẽ và tráng lệ, Phùng Thiến Như chăm chú ngắm nhìn khu vườn trường xinh đẹp bằng ánh mắt khó tin, rồi quay lại nhìn cảnh tượng hơi nhếch nhác trên đường phố, mắt sáng lên.
- Anh Viễn Chinh, đây chính là trường học anh nói sao?
Phùng Thiến Như đi ra phía trước, từ cửa chính nhìn vào, không kìm nổi sự ngạc nhiên, thán phục nói:l
- Em thật không ngờ, ở nơi đây lại có một trường học xinh đẹp như vậy! Trường này được xây theo phong cách kiến trúc phương Tây? Hẳn là đầu tư không ít tiền đâu!
- Đây là ngôi trường từng được CCTV đưa tin.
Bành Viễn Chinh cười:
- Không riêng gì công trình tốt đẹp bên ngoài, các thiết bị và phương tiện giáo dục bên trong cũng rất tốt, thuộc loại hàng đầu của thành phố, thậm chí toàn tỉnh. Tuy là trường ở thị trấn, nhưng so với trường ở nội thành, chỉ có hơn chứ không có kém! Em nhìn xem, bên kia là nhà trẻ và trạm y tế, đó là công trình tốt nhất của thị trấn chúng ta.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, lại chỉ chỉ về phía xa:
- Thiến Như, ở thị trấn này, có thể nói khắp nơi đều có hộ giàu thu nhập hàng chục ngàn tệ một năm. Ngày mai anh dẫn em xuống thôn xem, em sẽ rõ, biệt thự nhỏ trong thôn nói tiếp nhau, có một số người còn đi xe hơi.
Hai người đang nói chuyện trước cổng trường, hiệu trưởng Trương Mặc Nhiễm cùng hai giáo viên vội vã đi ra, cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, lãnh đạo đến sao không báo để chúng tôi tiếp đón.
- Ha ha, Hiệu trưởng Trương, tôi đến không phải vì công tác, là tôi dẫn vợ sắp cưới đi tham quan. Thiến Như, giới thiệu với em, vị này là Hiệu trưởng Trương Mặc Nhiễm.
- Chào Hiệu trưởng Trương.
Phùng Thiến Như khẽ mỉm cười, nhìn Trương Mặc Nhiễm chào hỏi.
Trương Mặc Nhiễm nghe nói vợ chưa cưới của Bành Viễn Chinh đến, y kính cẩn mỉm cười, che giấu cảm giác kinh ngạc khi đột nhiên nhìn thấy Phùng Thiến Như:
- Chào cô!
- Lãnh đạo, mời vào trường ngồi chơi.
Trương Mặc Nhiễm sốt sắng mời. Chợt một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Bành Viễn Chinh, hắn quay lại kề tai Phùng Thiến Như nói nhỏ vài câu, Phùng Thiến Như đầu tiên ngẩn ra, rồi cười gật đầu.
- Hiệu trưởng Trương, tôi muốn bàn chuyện này với ông một chút.
Bành Viễn Chinh vẫy vẫy tay về phái Trương Mặc Nhiễm:
- Vợ chưa cưới của tôi cũng tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa, ngành lịch sử. Cô sẽ ở lại thị trấn một thời gian, có nhiều thời gian rỗi, ông xem có thể sắp xếp cho cô ấy tiếp xúc với học sinh trong trường.
Trương Mặc Nhiễm mừng rỡ:
- Lãnh đạo, chúng tôi cầu còn không được đây. Đúng lúc trường còn thiếu một giáo viên môn lịch sử, nếu cô Phùng không chê, có thể giúp chúng tôi dạy thay?
Phùng Thiến Như cười, nói chen vào:
- Tôi sẽ cố gắng thử xem.
Trong thời gian ở đại học, Phùng Thiến Như từng đi thực tập ở trường trung học, từng làm giáo viên tạm thời hơn một tháng. Bành Viễn Chinh sợ cô ở thành phố đã quen, đến đây sẽ cảm thấy buồn chán, mà theo hắn đi làm lại không thích hợp, chợt nảy ra ý này.
Đối với học sinh ở đây, được tiếp xúc, nói chuyện với Phùng Thiến Như, sẽ rất có ích cho bọn trẻ.
Thế là, một lần đi dạo ngẫu nhiên và trong lúc nói chuyện phiếm, đã mang đến cho thị trấn Vân Thủy một nữ giáo viên tạm thời xinh đẹp như tiên. Còn đối với Phùng Thiến Như, một tháng dạy học ngắn ngủi ở trường trung học thị trấn, đã để lại trong cuộc đời cô một dấu ấn khó quên.
/660
|