Hoắc Dương ngoài miệng thì xin lỗi nhưng trong lòng kỳ thật không phục lắm.
Không những là không phục mà trong mắt còn lóe lên một tia âm độc.
Y tuy rằng chỉ là một cán bộ cấp phòng của Cục công an thành phố, nhưng lại là bộ môn có nhiều quyền lực nắm trong tay. Người bình thường đều phải nể mặt y vài phần. Nhưng hôm nay lại bị ăn quả đắng trong tay một thằng tiểu tử.
Hơn nữa, còn bị chị họ mà ngày thường y kính sợ quát lớn vào mặt. Một chút nể mặt cũng không có.
Tuy nhiên, nếu không có Trương Mỹ Kỳ và Mạnh Cường thì không có y ngày hôm nay. Cho nên, mặc dù trong lòng rất bực bội nhưng cũng chỉ có thể ngăn cơn tức lại.
Càng thêm khiến y kỳ quái chính là Trương Mỹ Kỳ luôn bao che khuyết điểm, cũng chẳng phải là hạng người chí công vô tư, hôm nay đột nhiên lại có chút lễ ngộ với tên tiểu tử còn trẻ tuổi nên cảm thấy có chút quái lạ.
An Gia Bình kinh ngạc, hướng Mạnh Cường hỏi:
- Chú Mạnh, cô Trương, người kia là ai vậy?
Mạnh Cường mặt không biểu lộ thái độ, cũng không nói gì. Còn Trương Mỹ Kỳ thì nhướng mày, tùy ý giảng hòa, nhưng cố ý lảng tránh trả lời câu hỏi của An Gia Bình.
Bà tuy rằng không phải là hạng phụ nữ kín miệng. Nhưng đề cập đến Phùng gia và Bành Viễn Chinh thì không dám có bất luận một tiết lộ nào. Ngay cả Bành Viễn Chinh là cháu bên ngoại của Mạnh gia, bà cũng rất ít khi nói ra ngoài.
An Gia Lượng chen vào, tính nói “Đây là em họ của Mạnh Hiểu Quyên” thì lại bị bà xã mình kéo cánh tay. Y trong lòng chấn động, liền biến thành một câu nói khác:
- Vị này chính là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy Bành Viễn Chinh. Nghe nói là cán bộ hậu bị trẻ tuổi nhất, có mối quan hệ với Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống.
An Gia Bình ồ lên một tiếng, cũng không để trong lòng. Chỉ là Chủ tịch thị xã thôi mà, cho dù có quan hệ với Tống Bính Nam thì sao? Hắn chung quy cũng không phải là con của Tống Bính Nam.
Hoắc Dương thì nhíu mày phiền lòng, cảm thấy bất mãn với chị họ mình, thầm nghĩ “Mình còn tưởng rằng có lai lịch lắm. Hóa ra chỉ là một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé. Có Tống Bính Nam làm hậu trường thì ngon lắm sao?”
Mạnh Cường bước chân vào khách sạn. Ông ta khóe mắt lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Dương. Hoắc Dương tuy rằng là em họ của Trương Mỹ Kỳ, nhưng nếu Hoắc Dương không có chừng mực, muốn trêu chọc Bành Viễn Chinh, không cần chờ Bành Viễn Chinh bắn ngược trở lại, vợ chồng chị họ y cũng sẽ không niệm tình, một cước đá văng.
Một là bởi vì Mạnh Cường trong lòng có một chút án náy, phần thì thân thích cũng có chừng. Bành Viễn Chinh thủy chung vẫn là con cháu của Mạnh gia. Ngay cả trở mặt cũng không thay đổi được huyết thống. Mạnh gia có thể đối đãi với mẹ con Mạnh Lâm như thế nào thì đó là việc nhà. Nhưng đề cập đến người ngoài thì khác hẳn. Phía sau lưng họ còn có Phùng gia. Tuy rằng sự việc ấy không lớn, nhưng khiến cho Phùng gia biết Mạnh gia ở Tân An lại gây phiền phức cho Bành Viễn Chinh thì hậu quả có thể nghĩ.
Phùng gia có thể tha thứ hoặc không truy cứu việc Mạnh gia đối xử với mẹ con Mạnh Lâm trước đây, nhưng tuyệt sẽ không chấp nhận việc Mạnh gia tiếp tục không chịu nhận thân tình. Mà điều này gần như là khiêu khích Phùng gia.
Trương Mỹ Kỳ có chút lo lắng liếc mắt nhìn em họ một cái. Bà không dám ăn nói lung tung, ám chỉ cũng không. Hiện tại, Bành Viễn Chinh chính là đặt một tảng đá nặng trịch trong lòng Mạnh gia, hoặc như một thanh bảo kiếm giắt ở trên đầu. Nếu không cẩn thận sẽ bị chém xuống.
Trương Mỹ Kỳ chỉ có thể cầu nguyện Hoắc Dương còn biết chừng mực. Nếu không sẽ không ai cứu được y.
Mạnh Hiểu Quyên thì có chút chán ghét nhìn Hoắc Dương. Bề ngoài thì hùng mạnh nhưng thật ra chỉ là một con hổ giấy, liền lôi kéo cánh tay chồng mình đi theo cha.
An Gia Lượng kỳ thật đối với bối cảnh đích thật của Bành Viễn Chinh vẫn chưa biết hết. Y chỉ biết Bành Viễn Chinh là cháu bên ngoại của Mạnh gia. Tuy rằng quan hệ không tốt lắm, nhưng cũng vẫn là cháu, chứ không biết Bành Viễn Chinh là tôn trưởng của Phùng gia ở thủ đô. Chuyện này ở Mạnh gia gần như là điều cấm kỵ, Mạnh Hiểu Quyên ngay cả chồng cũng không dám nói.
An Gia Bình ánh mắt hiện lên một tia kỳ quang. Thái độ của vợ chồng Mạnh Cường khiến y cảm thấy khó tưởng tượng được.
Hoắc Dương nghẹn một hơi đi theo mọi người vào khách sạn. Tại đại sảnh, thì nhìn thấy Bành Viễn Chinh và cô gái xinh đẹp như hoa, khí chất cao quý nắm tay nhau đi vào đại sảnh khách sạn Tân An.
An Gia Bình ánh mắt sáng ngời.
Vừa rồi ở bãi đậu xe, do ánh sáng khá mờ, mà Phùng Thiến Như lại đứng bên cạnh Bành Viễn Chinh, An Gia Bình cũng không chú ý tới. Nhưng dưới ánh đèn rực rỡ ở đại sảnh khách sạn, nhìn thấy dung nhan cô gái này vô cùng xinh đẹp thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Y có chút tham lam mà nhìn vào Phùng Thiến Như. Con ngươi ánh lên tia kích động.
Dường như cảm nhận được có ai nhìn mình, Phùng Thiến Như không kìm nổi quay đầu lại nhìn một cái.
Bành Viễn Chinh cũng lạnh lùng quay đầu lại nhìn An Gia Bình, rồi nắm chặt tay Phùng Thiến Như. Hai người bước đi nhanh hơn.
Khi sắp đến thang máy, An Gia Bình đột nhiên lướt qua đám người Mạnh Cường, rồi ấn cái nút thang máy xuống, rồi lại hướng Phùng Thiến Như chủ động cười hỏi:
- Tiểu thư, nhìn cô quen mặt lắm, dường như là….
Đây là cách tán gái quá mức xưa cũ. Tuy rằng An Gia Bình rất ít khi làm chuyện ngu xuẩn này, nhưng nhìn thấy Phùng Thiến Như, nội tâm của y lại rục rịch, liền mặt dày mày dạn làm quen.
Trong mắt Phùng Thiến Như, hạng người như An Gia Bình chẳng khác nào cái bánh bao thịt bán ế. Ở thủ đô, chỉ cần tùy ý vơ đại một con ông cháu cha nào sau lưng nàng, thì cùng đều tốt hơn so với An Gia Bình gấp trăm lần.
Phùng Thiến Như sắc mặt thản nhiên, không thèm để ý đến An Gia Bình. Ngay cả Bành Viễn Chinh cũng lười so đo với y. An Gia Bình trong lòng hắn cũng chỉ là một tên vô sỉ mà thôi.
Kiêu ngạo miệt thị chính là coi thường. Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói gì.
An Gia Bình ở thành phố Tân An cũng được coi là nhà giàu, nên tự cho mình là rất cao. Chỉ có điều thái độ của đối phương đã trực tiếp chọc vào cái thần kinh kiêu ngạo của y.
An Gia Bình đuôi lông mày nhướng lên.
Y không có chú ý tới Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường đang ở phía sau chậm rãi tới. Ông ta tối nay được mời tới như khách quý, nhưng sắc mặt giờ đây lại âm trầm như nước. Trương Mỹ Kỳ thì trong lòng cười khổ, âm thầm cầu nguyện đừng có việc gì xảy ra. Ngàn vạn lần đừng nên phát sinh chuyện gì với Bành Viễn Chinh.
Hoắc Dương thì có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Gã đang muốn nói lời kích động cảm xúc của An Gia Bình thì thấy cửa thang máy mở, ba người bước ra.
Ba người này Hoắc Dương không biết, nhưng vợ chồng Mạnh Cường, và An Gia Bình thì biết.
Hai nam một nữ. Hoàng Đại Long, ông chủ nhỏ của tập đoàn Tín Kiệt, em gái Hoàng Đại Long Hoàng Oanh Oanh. Còn một vị công tử hào hoa phong nhã, Tống Quả con trai của Tống Bính Nam.
Tuy rằng tất cả đều là “nhị thế tổ”, nhưng so với Hoàng Đại Long thì An Gia Bình còn kém một bậc. Điều này có liên quan đến thực lực của An gia. Hơn nữa còn có một vị công tử bột gia đình quan lại Tống Quả.
An Gia Bình cảm xúc thẹn quá hóa giận trong nháy mắt tiêu tan, thay vào đó là phong độ dối trá. Y tiến lên bắt tay Hoàng Đại Long và Tống Quả.
- Hoàng tổng, xin chào!
Nhưng khiến An Gia Bình cảm thấy khó chịu chính là ba người Hoàng Đại Long đối với sự ân cần chào hỏi của y làm như không thấy, gương mặt đặc biệt kính cấn lại hướng về Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như.
Y nhìn thấy, Hoàng Đại Long không ngờ sống lưng lại có chút cúi xuống, giọng nói cũng tràn ngập cung kính, quy cũ:
- Viễn Chinh, hoan nghênh Phùng tiểu thư.
Bành Viễn Chinh cười:
- Thiến Như, đây là Hoàng Đại Long. Tống Quả thì em đã gặp qua rồi.
Phùng Thiến Như giơ tay bắt tay Hoàng Đại Long, sau đó lại hướng Tống Quả gật đầu. Tống Quả kính cẩn cười, còn Hoàng Oanh Oanh bên cạnh thì lại ôm lấy cánh tay Phùng Thiến Như, thân thiết cười nói:
- Chị Thiến Như, chị rất đẹp, em hâm mộ chị lâu rồi.
- Oanh Oanh, em cũng rất xinh đẹp mà.
Phùng Thiến Như ôn hòa cười, mặc cho Hoàng Oanh Oanh nắm chặt tay của mình.
Từ đầu đến cuối, ba người Hoàng Đại Long đều không thèm liếc mắt nhìn An Gia Bình hoặc Mạnh Cường. Kỳ thật thì Hoàng Đại Long đã sớm nhìn thấy An Gia Bình, chỉ có điều mặc kệ không quan tâm.
Hoàng Đại Long lại nhấn nút thang máy, cười nói:
- Viễn Chinh, Phùng tiểu thư, mời vào.
Thấy bộ dạng nghiêm trang của Hoàng Đại Long, Bành Viễn Chinh không kìm nổi muốn cười nhưng cố nén lại.
Phùng Thiến Như nắm cánh tay Bành Viễn Chinh, rồi nhìn về phía sau. Cô là một cô gái rất biết lễ nghĩa, tuy rằng xuất thân cao quý. Cô biết vợ chồng Mạnh Cường dù sao cũng là bề trên của Bành Viễn Chinh, tuy rằng không hòa hợp nhưng cũng vẫn là bề trên.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, vẫn dừng bước chân.
Lúc này, Hoàng Đại Long ba người mới quay đầu lại nhìn vợ chồng Mạnh Cường và vợ chồng Mạnh Hiểu Quyên, còn có Hoắc Dương nữa.
Anh em Hoàng Đại Long đã biết thân phận đích thật của Bành Viễn Chinh, tất nhiên cũng biết hắn là cháu bên ngoại của Mạnh gia.
Phùng Thiến Như quay đầu lại hướng vợ chồng Mạnh Cường cười:
- Vợ chồng ngài cứ đi trước ạ!
Mạnh Cường xấu hổ cười, Trương Mỹ Kỳ thì tiến lên bắt tay Phùng Thiến Như. Nụ cười không che giấu được sự nịnh nọt khiến cho An Gia Bình và Hoắc Dương phải trợn mắt há hốc mồm.
- Thiến Như, không nghĩ lại gặp cháu ở đây. Mọi người đây là…
- Cháu và anh Viễn Chinh cùng ăn cơm với một vài người bạn.
Phùng Thiến Như vốn định gọi là cô chú, ít nhiều nể mặt vợ chồng Mạnh Cường, nhưng thấy sắc mặt âm trầm của Bành Viễn Chinh thì liền nuốt vào trong.
- Ồ, chúng ta cũng đến đây ăn cơm. Thiến Như à, nghe nói cháu ở Tân An một thời gian, có rảnh thì cùng với Viễn Chinh đến nhà chơi nhé.
Trương Mỹ Kỳ nắm lấy tay Phùng Thiến Như không buông. Phùng Thiến Như cười chậm rãi rút tay về, gật đầu vâng một tiếng.
- Thang máy đến rồi đây, mời mọi người đi trước.
Phùng Thiến Như lại lễ phép thúc giục một câu.
Mạnh Cường do dự một chút, hướng Phùng Thiến Như mỉm cười gật đầu, sau đó bước vào thang máy. Trương Mỹ Kỳ cũng theo sau bước vào.
Không những là không phục mà trong mắt còn lóe lên một tia âm độc.
Y tuy rằng chỉ là một cán bộ cấp phòng của Cục công an thành phố, nhưng lại là bộ môn có nhiều quyền lực nắm trong tay. Người bình thường đều phải nể mặt y vài phần. Nhưng hôm nay lại bị ăn quả đắng trong tay một thằng tiểu tử.
Hơn nữa, còn bị chị họ mà ngày thường y kính sợ quát lớn vào mặt. Một chút nể mặt cũng không có.
Tuy nhiên, nếu không có Trương Mỹ Kỳ và Mạnh Cường thì không có y ngày hôm nay. Cho nên, mặc dù trong lòng rất bực bội nhưng cũng chỉ có thể ngăn cơn tức lại.
Càng thêm khiến y kỳ quái chính là Trương Mỹ Kỳ luôn bao che khuyết điểm, cũng chẳng phải là hạng người chí công vô tư, hôm nay đột nhiên lại có chút lễ ngộ với tên tiểu tử còn trẻ tuổi nên cảm thấy có chút quái lạ.
An Gia Bình kinh ngạc, hướng Mạnh Cường hỏi:
- Chú Mạnh, cô Trương, người kia là ai vậy?
Mạnh Cường mặt không biểu lộ thái độ, cũng không nói gì. Còn Trương Mỹ Kỳ thì nhướng mày, tùy ý giảng hòa, nhưng cố ý lảng tránh trả lời câu hỏi của An Gia Bình.
Bà tuy rằng không phải là hạng phụ nữ kín miệng. Nhưng đề cập đến Phùng gia và Bành Viễn Chinh thì không dám có bất luận một tiết lộ nào. Ngay cả Bành Viễn Chinh là cháu bên ngoại của Mạnh gia, bà cũng rất ít khi nói ra ngoài.
An Gia Lượng chen vào, tính nói “Đây là em họ của Mạnh Hiểu Quyên” thì lại bị bà xã mình kéo cánh tay. Y trong lòng chấn động, liền biến thành một câu nói khác:
- Vị này chính là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy Bành Viễn Chinh. Nghe nói là cán bộ hậu bị trẻ tuổi nhất, có mối quan hệ với Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống.
An Gia Bình ồ lên một tiếng, cũng không để trong lòng. Chỉ là Chủ tịch thị xã thôi mà, cho dù có quan hệ với Tống Bính Nam thì sao? Hắn chung quy cũng không phải là con của Tống Bính Nam.
Hoắc Dương thì nhíu mày phiền lòng, cảm thấy bất mãn với chị họ mình, thầm nghĩ “Mình còn tưởng rằng có lai lịch lắm. Hóa ra chỉ là một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé. Có Tống Bính Nam làm hậu trường thì ngon lắm sao?”
Mạnh Cường bước chân vào khách sạn. Ông ta khóe mắt lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Dương. Hoắc Dương tuy rằng là em họ của Trương Mỹ Kỳ, nhưng nếu Hoắc Dương không có chừng mực, muốn trêu chọc Bành Viễn Chinh, không cần chờ Bành Viễn Chinh bắn ngược trở lại, vợ chồng chị họ y cũng sẽ không niệm tình, một cước đá văng.
Một là bởi vì Mạnh Cường trong lòng có một chút án náy, phần thì thân thích cũng có chừng. Bành Viễn Chinh thủy chung vẫn là con cháu của Mạnh gia. Ngay cả trở mặt cũng không thay đổi được huyết thống. Mạnh gia có thể đối đãi với mẹ con Mạnh Lâm như thế nào thì đó là việc nhà. Nhưng đề cập đến người ngoài thì khác hẳn. Phía sau lưng họ còn có Phùng gia. Tuy rằng sự việc ấy không lớn, nhưng khiến cho Phùng gia biết Mạnh gia ở Tân An lại gây phiền phức cho Bành Viễn Chinh thì hậu quả có thể nghĩ.
Phùng gia có thể tha thứ hoặc không truy cứu việc Mạnh gia đối xử với mẹ con Mạnh Lâm trước đây, nhưng tuyệt sẽ không chấp nhận việc Mạnh gia tiếp tục không chịu nhận thân tình. Mà điều này gần như là khiêu khích Phùng gia.
Trương Mỹ Kỳ có chút lo lắng liếc mắt nhìn em họ một cái. Bà không dám ăn nói lung tung, ám chỉ cũng không. Hiện tại, Bành Viễn Chinh chính là đặt một tảng đá nặng trịch trong lòng Mạnh gia, hoặc như một thanh bảo kiếm giắt ở trên đầu. Nếu không cẩn thận sẽ bị chém xuống.
Trương Mỹ Kỳ chỉ có thể cầu nguyện Hoắc Dương còn biết chừng mực. Nếu không sẽ không ai cứu được y.
Mạnh Hiểu Quyên thì có chút chán ghét nhìn Hoắc Dương. Bề ngoài thì hùng mạnh nhưng thật ra chỉ là một con hổ giấy, liền lôi kéo cánh tay chồng mình đi theo cha.
An Gia Lượng kỳ thật đối với bối cảnh đích thật của Bành Viễn Chinh vẫn chưa biết hết. Y chỉ biết Bành Viễn Chinh là cháu bên ngoại của Mạnh gia. Tuy rằng quan hệ không tốt lắm, nhưng cũng vẫn là cháu, chứ không biết Bành Viễn Chinh là tôn trưởng của Phùng gia ở thủ đô. Chuyện này ở Mạnh gia gần như là điều cấm kỵ, Mạnh Hiểu Quyên ngay cả chồng cũng không dám nói.
An Gia Bình ánh mắt hiện lên một tia kỳ quang. Thái độ của vợ chồng Mạnh Cường khiến y cảm thấy khó tưởng tượng được.
Hoắc Dương nghẹn một hơi đi theo mọi người vào khách sạn. Tại đại sảnh, thì nhìn thấy Bành Viễn Chinh và cô gái xinh đẹp như hoa, khí chất cao quý nắm tay nhau đi vào đại sảnh khách sạn Tân An.
An Gia Bình ánh mắt sáng ngời.
Vừa rồi ở bãi đậu xe, do ánh sáng khá mờ, mà Phùng Thiến Như lại đứng bên cạnh Bành Viễn Chinh, An Gia Bình cũng không chú ý tới. Nhưng dưới ánh đèn rực rỡ ở đại sảnh khách sạn, nhìn thấy dung nhan cô gái này vô cùng xinh đẹp thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Y có chút tham lam mà nhìn vào Phùng Thiến Như. Con ngươi ánh lên tia kích động.
Dường như cảm nhận được có ai nhìn mình, Phùng Thiến Như không kìm nổi quay đầu lại nhìn một cái.
Bành Viễn Chinh cũng lạnh lùng quay đầu lại nhìn An Gia Bình, rồi nắm chặt tay Phùng Thiến Như. Hai người bước đi nhanh hơn.
Khi sắp đến thang máy, An Gia Bình đột nhiên lướt qua đám người Mạnh Cường, rồi ấn cái nút thang máy xuống, rồi lại hướng Phùng Thiến Như chủ động cười hỏi:
- Tiểu thư, nhìn cô quen mặt lắm, dường như là….
Đây là cách tán gái quá mức xưa cũ. Tuy rằng An Gia Bình rất ít khi làm chuyện ngu xuẩn này, nhưng nhìn thấy Phùng Thiến Như, nội tâm của y lại rục rịch, liền mặt dày mày dạn làm quen.
Trong mắt Phùng Thiến Như, hạng người như An Gia Bình chẳng khác nào cái bánh bao thịt bán ế. Ở thủ đô, chỉ cần tùy ý vơ đại một con ông cháu cha nào sau lưng nàng, thì cùng đều tốt hơn so với An Gia Bình gấp trăm lần.
Phùng Thiến Như sắc mặt thản nhiên, không thèm để ý đến An Gia Bình. Ngay cả Bành Viễn Chinh cũng lười so đo với y. An Gia Bình trong lòng hắn cũng chỉ là một tên vô sỉ mà thôi.
Kiêu ngạo miệt thị chính là coi thường. Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói gì.
An Gia Bình ở thành phố Tân An cũng được coi là nhà giàu, nên tự cho mình là rất cao. Chỉ có điều thái độ của đối phương đã trực tiếp chọc vào cái thần kinh kiêu ngạo của y.
An Gia Bình đuôi lông mày nhướng lên.
Y không có chú ý tới Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường đang ở phía sau chậm rãi tới. Ông ta tối nay được mời tới như khách quý, nhưng sắc mặt giờ đây lại âm trầm như nước. Trương Mỹ Kỳ thì trong lòng cười khổ, âm thầm cầu nguyện đừng có việc gì xảy ra. Ngàn vạn lần đừng nên phát sinh chuyện gì với Bành Viễn Chinh.
Hoắc Dương thì có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Gã đang muốn nói lời kích động cảm xúc của An Gia Bình thì thấy cửa thang máy mở, ba người bước ra.
Ba người này Hoắc Dương không biết, nhưng vợ chồng Mạnh Cường, và An Gia Bình thì biết.
Hai nam một nữ. Hoàng Đại Long, ông chủ nhỏ của tập đoàn Tín Kiệt, em gái Hoàng Đại Long Hoàng Oanh Oanh. Còn một vị công tử hào hoa phong nhã, Tống Quả con trai của Tống Bính Nam.
Tuy rằng tất cả đều là “nhị thế tổ”, nhưng so với Hoàng Đại Long thì An Gia Bình còn kém một bậc. Điều này có liên quan đến thực lực của An gia. Hơn nữa còn có một vị công tử bột gia đình quan lại Tống Quả.
An Gia Bình cảm xúc thẹn quá hóa giận trong nháy mắt tiêu tan, thay vào đó là phong độ dối trá. Y tiến lên bắt tay Hoàng Đại Long và Tống Quả.
- Hoàng tổng, xin chào!
Nhưng khiến An Gia Bình cảm thấy khó chịu chính là ba người Hoàng Đại Long đối với sự ân cần chào hỏi của y làm như không thấy, gương mặt đặc biệt kính cấn lại hướng về Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như.
Y nhìn thấy, Hoàng Đại Long không ngờ sống lưng lại có chút cúi xuống, giọng nói cũng tràn ngập cung kính, quy cũ:
- Viễn Chinh, hoan nghênh Phùng tiểu thư.
Bành Viễn Chinh cười:
- Thiến Như, đây là Hoàng Đại Long. Tống Quả thì em đã gặp qua rồi.
Phùng Thiến Như giơ tay bắt tay Hoàng Đại Long, sau đó lại hướng Tống Quả gật đầu. Tống Quả kính cẩn cười, còn Hoàng Oanh Oanh bên cạnh thì lại ôm lấy cánh tay Phùng Thiến Như, thân thiết cười nói:
- Chị Thiến Như, chị rất đẹp, em hâm mộ chị lâu rồi.
- Oanh Oanh, em cũng rất xinh đẹp mà.
Phùng Thiến Như ôn hòa cười, mặc cho Hoàng Oanh Oanh nắm chặt tay của mình.
Từ đầu đến cuối, ba người Hoàng Đại Long đều không thèm liếc mắt nhìn An Gia Bình hoặc Mạnh Cường. Kỳ thật thì Hoàng Đại Long đã sớm nhìn thấy An Gia Bình, chỉ có điều mặc kệ không quan tâm.
Hoàng Đại Long lại nhấn nút thang máy, cười nói:
- Viễn Chinh, Phùng tiểu thư, mời vào.
Thấy bộ dạng nghiêm trang của Hoàng Đại Long, Bành Viễn Chinh không kìm nổi muốn cười nhưng cố nén lại.
Phùng Thiến Như nắm cánh tay Bành Viễn Chinh, rồi nhìn về phía sau. Cô là một cô gái rất biết lễ nghĩa, tuy rằng xuất thân cao quý. Cô biết vợ chồng Mạnh Cường dù sao cũng là bề trên của Bành Viễn Chinh, tuy rằng không hòa hợp nhưng cũng vẫn là bề trên.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, vẫn dừng bước chân.
Lúc này, Hoàng Đại Long ba người mới quay đầu lại nhìn vợ chồng Mạnh Cường và vợ chồng Mạnh Hiểu Quyên, còn có Hoắc Dương nữa.
Anh em Hoàng Đại Long đã biết thân phận đích thật của Bành Viễn Chinh, tất nhiên cũng biết hắn là cháu bên ngoại của Mạnh gia.
Phùng Thiến Như quay đầu lại hướng vợ chồng Mạnh Cường cười:
- Vợ chồng ngài cứ đi trước ạ!
Mạnh Cường xấu hổ cười, Trương Mỹ Kỳ thì tiến lên bắt tay Phùng Thiến Như. Nụ cười không che giấu được sự nịnh nọt khiến cho An Gia Bình và Hoắc Dương phải trợn mắt há hốc mồm.
- Thiến Như, không nghĩ lại gặp cháu ở đây. Mọi người đây là…
- Cháu và anh Viễn Chinh cùng ăn cơm với một vài người bạn.
Phùng Thiến Như vốn định gọi là cô chú, ít nhiều nể mặt vợ chồng Mạnh Cường, nhưng thấy sắc mặt âm trầm của Bành Viễn Chinh thì liền nuốt vào trong.
- Ồ, chúng ta cũng đến đây ăn cơm. Thiến Như à, nghe nói cháu ở Tân An một thời gian, có rảnh thì cùng với Viễn Chinh đến nhà chơi nhé.
Trương Mỹ Kỳ nắm lấy tay Phùng Thiến Như không buông. Phùng Thiến Như cười chậm rãi rút tay về, gật đầu vâng một tiếng.
- Thang máy đến rồi đây, mời mọi người đi trước.
Phùng Thiến Như lại lễ phép thúc giục một câu.
Mạnh Cường do dự một chút, hướng Phùng Thiến Như mỉm cười gật đầu, sau đó bước vào thang máy. Trương Mỹ Kỳ cũng theo sau bước vào.
/660
|