Rốt cuộc, Tạ Hồng Vệ điều người ở văn phòng Quận ủy đến hội trường điều chỉnh việc bố trí cũng đã xong. Bành Viễn Chinh chậm rãi đi vào hội trường, Tạ Hồng Vệ cười một cách nịnh bợ bước ra đón. Công tác ở văn phòng Quận ủy, “kiếm ăn” bên cạnh lãnh đạo, nếu nói Tạ hồng Vệ đã quen thói “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, thì “có thể lớn, có thể nhỏ” và “co được, giãn được”, là một bản năng khác của loại người như y (sic!)
Tạ Hồng Vệ bất đắc dĩ phát hiện, vị Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh đồng cấp trẻ tuổi này có năng lực quá lớn, ngay cả Bí thư Tần cũng phải nhượng ba phần, bản thân mình kiêu căng ngạo mạn với hắn, để rồi một phen toát mồ hôi lạnh, mà bởi vậy sự bực bội cũng tan thành mây khói.
- Chủ tịch thị trấn Bành, hội trường bố trí như vậy đã được chưa?
Tạ Hồng Vệ cười nói.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Tạ Hồng Vệ, cười một cách lạnh nhạt. Kiếp trước, kiếp này, người như Tạ Hồng Vệ, hắn thấy đã nhiều, nếu y đã không vác mặt lên trời nữa, Bành Viễn Chinh cũng không muốn chấp nhặt với y làm gì.
Ánh mắt lạnh lùng của Bành Viễn Chinh lướt trên tường, thấy đã thêm mấy chữ thị trấn Vân Thủy, mà chương trình hội nghị cũng đã sửa lại một chút, báo cáo giới thiệu là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Lý Tuyết Yến, Bành Viễn Chinh phát biểu chào đón, kế tiếp đến Chủ tịch quận Cố phát biểu, Bí thư Tần đọc diễn văn, Hoàng Bách Thừa, ông chủ tập đoàn Tin Kiệt phát biểu, cuối cùng là Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân nói chuyện.
Liên tiếp các lãnh đạo lên phát biểu, rõ ràng là hơi rườm rà. Bành Viễn Chinh cầm tờ chương trình hội nghị do Tạ Hồng Vệ đưa, nhíu mày nói:
- Chủ nhiệm Tạ, nhiều người phát biểu quá, sẽ làm thời gian buổi lễ kéo ra rất dài. Tôi đề nghị bỏ bớt hai mục.
Tạ Hồng Vệ giật thót, thầm nghĩ bỏ bớt hai mục, có nghĩa là Cố Khải Minh và Tần Phượng không thể lên phát biểu, lãnh đạo Quận ủy và lãnh đạo Ủy ban nhân dân quận phát biểu mà có thể tùy tiện bỏ thì bỏ ư?
Y khó xử, do dự nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, bỏ ai cũng không ổn.
Bành Viễn Chinh định nói gì đó, đã thấy Tần Phượng, Cố Khải Minh, Thì Đại Kiến và Mạc Xuất Hải, theo thứ tự đi đến.
Bành Viễn Chinh bỏ lại Tạ Hồng Vệ, bước tới cười nói:
- Làm lãnh đạo không được nghỉ ngơi rồi, hội trường vừa mới bố trí xong, các lãnh đạo thấy chỗ nào chưa phù hợp, xin chỉ thị để chúng tôi sửa lại.
Tần Phượng và Cố Khải Minh nhìn quanh, đều gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Cố Khải Minh thấy trên tường đã có sự thay đổi, không kìm nổi, quay lại liếc nhìn Mạc Xuất Hải, hai người nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý.
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Tần Phượng cười cười, nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cầm tờ chương trình hội nghị do Tạ Hồng Vệ soạn, đưa cho Tần Phượng, nói:
- Bí thư Tần, chương trình hội nghị ghi ở đây, các lãnh đạo xem.
Tạ Hồng Vệ vội đưa cho ba người Cố Khải Minh mỗi người một bản.
- Tôi cảm thấy trình tự nói chuyện hơi nhiều, sẽ kéo thời gian rất dài, định bỏ bớt hai mục.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.
Tần Phượng nhướng mày, hơi mím môi lãnh đạm nói:
- Nếu vậy, bỏ bớt cuộc nói chuyện của tôi đi!
Tần Phượng thầm nghĩ: tại giờ phút mấu chốt này, tiểu tử ngươi nói sao thì nghe vậy đi, chỉ cần có thể cử hành buỗi lễ đúng thời hạn, cái gì ta đây cũng có thể nhẫn nhục chịu đựng được.
Cố Khải Minh nhìn lướt qua, cũng cười nói:
- Nói chuyện hơi nhiều. Tôi cũng không nói, chủ yếu là dự án, nói cho hay cũng không thực chất bằng xây dựng công trình sao cho thật tốt.
Tạ Hồng Vệ đứng một bên, trong lòng thất kinh. Y thật không ngờ, Bành Viễn Chinh chỉ hờ hững nói một câu, hai lãnh đạo chủ chốt của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận đã chủ động tự nguyện từ bỏ cơ hội làm rạng rỡ mặt mày của mình. Thật hoành tráng, tiểu tử này thật quá sức tưởng tượng!
Nhớ tới trước đó mình còn tỏ ra tinh tướng ngạo mạn trước mặt Bành Viễn Chinh, Tạ Hồng Vệ không khỏi một trận thầm xấu hổ.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ, lớn tiếng nói:
- Cuộc nói chuyện của hai lãnh đạo không thể bỏ. Chi bằng như thế này, chúng ta điều chỉnh một chút: đồng chí Lý Tuyết Yến giới thiệu sơ lược dự án, rồi đến Chủ tịch quận Cố đại diện cho Ủy ban nhân dân quận và thị trấn Vân Thủy đọc lời hoan nghênh, kế tiếp là Bí thư nói chuyện, sau cùng là Chủ tịch thành phố Tiêu Quân lên chỉ thị. Về phần Hoàng Bách Thừa, tôi thấy nên bỏ.
Tần Phượng và Cố Khải Minh nhìn nhau, gần như đồng thời gật đầu.
- Tốt, xác định như vậy đi.
Cố Khải Minh cười:
- Điều chỉnh như vậy cũng tốt, chỉ có điều không để Hoàng Bách Thừa lên tiếng, như vậy có hợp lễ hay không?
- Không sao, sáng mai tôi sẽ nói chuyện với ông ấy. Xin lãnh đạo cứ yên tâm.
Bành Viễn Chinh đáp.
- Tốt lắm, như vậy 9 giờ sáng mai, các bộ phận đều phải đến đông đủ. Đồng chí Viễn Chinh, cậu phải có mặt, cùng với Tạ Hồng Vệ phối hợp kiểm tra một lần cuối, bảo đảm tuyệt đối không có sai sót, nhầm lẫn. Khoảng 9 giờ 30, lãnh đạo thành phố sẽ tới, 9 giờ 58 phút sẽ chính thức bắt đầu.
Tần Phượng phất tay, dẫn đầu bước ra khỏi hội trường.
Mấy chiếc xe đậu trước cửa khách sạn. Tần Phượng trước khi lên xe, thấy Bành Viễn Chinh vẫn đứng trước khách sạn nhìn quanh, liền vẫy tay nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, nếu không có xe, lên xe tôi, tôi đưa về.
Cố Khải Minh vốn định bảo Bành Viễn Chinh đi cùng, thấy Tần Phượng giành trước, liền im lặng lên xe.
Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, biết chắc chắn là Tần Phượng có chuyện muốn nói với mình. Hắn do dự một chút, rồi bước tới, cười nói:
- Vậy xin đi nhờ xe lãnh đạo.
Thẩm Ngọc Lan ngồi ở vị trí lái phụ, Tần Phượng ngồi ở ghế sau. Hai tay Tần Phượng khoanh trước ngực, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, im lặng không nói.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn cô, nếu cô không nói, hắn càng không có gì để nói.
Xe chạy như bay, khi đến trung tâm thành phố, đột nhiên Tần Phượng cười nói:
- Tối nay tôi chưa ăn gì cả, thật sự là đói bụng, đồng chí Viễn Chinh cũng chưa ăn cơm phải không? Chúng ta cùng đi xuống ăn chút gì đi. Tôi nghe nói các món ăn ở đây không tệ, nếm thử một chút nhé?
Tần Phượng đột nhiên nói như vậy, Thẩm Ngọc Lan biết lãnh đạo muốn nói chuyện riêng với Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Được, tôi cũng chưa ăn, nếu Bí thư Tần không ngại, tôi xin mời lãnh đạo ăn một bữa.
Lái xe dừng xe bên vệ đường, Tần Phượng và Bành Viễn Chinh xuống xe.
Trời bắt đầu vào đông, là thành phố phương bắc, nhiệt độ không khí ở Tân an đã xuống rất thấp. Thân hình mảnh mai, thon thả, Tần Phượng khoác một chiếc áo lông màu đen, đón gió mà đi, bóng dáng thanh nhã, cao ngạo mà cô độc. Từ góc nhìn của Bành Viễn Chinh, có thể mơ hồ nhìn thấy trên khuôn mặt quyến rũ của cô, khóe miệng hướng về phía trước, vẽ nên một đường cong mạnh mẽ và kiên nghị.
Thẩm Ngọc Lan không xuống xe, ở lại trong xe chờ. Nhưng đi chưa bao xa, Tần Phượng quay đầu lại phía Thẩm Ngọc Lan, kêu to:
- Ngọc Lan, cô về trước đi. Trời không còn sớm, hai người về trước nghỉ ngơi, lát nữa tôi và đồng chí Viễn Chinh đón xe về.
Khuôn mặt Thẩm Ngọc Lan thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Đây là Tần Phượng muốn ở một mình với Bành Viễn Chinh, dường như …Dường như có chuyện gì đó không hề tầm thường.
Thẩm Ngọc Lan nhìn theo bóng dáng hai người, hơi trầm ngâm, rồi lên xe, bảo lái xe nổ máy. Lãnh đạo đã nói như vậy, nghĩa là không muốn cô và lái xe biết chuyện xảy ra kế tiếp.
Bởi vì là mùa đông, hơn nữa đã qua giờ cao điểm, nên thực khách ăn quà vặt trên đường không nhiều lắm, có một số chủ quán đã bắt đầu chuẩn bị đóng cửa.
Tần Phượng đứng trước một quầy nhỏ bán đậu hủ thối, do dự một lát.
Bành Viễn Chinh đi tới, khẽ cười nói:
- Bí thư Tần, cô muốn ăn đậu hủ thối? Đúng lúc tôi cũng muốn ăn món này.
Tần Phượng cười:
- Đúng là hơi thối một chút, nhưng thôi, ăn món này đi!
Bành Viễn Chinh phất phất tay:
- Ông chủ, cho hai phần đậu hủ thối. Thêm hai tô súp dê bánh bao không nhân.
…
Hai người ngồi đối diện mà ăn. Tư thế ăn của Tần Phượng rất tao nhã, cô ăn một cách nhỏ nhẻ, không chút vội vã, chủ quán nhìn thấy không khỏi tò mò đánh giá cô. Xem cách ăn mặc của Tần Phượng và Bành Viễn Chinh, có vẻ không phải người bình thường, ít ra không phải người thường xuyên ăn quà vặt ở vỉa hè.
Bành Viễn Chinh ăn rất nhanh, hắn thật sự đói bụng. Hắn ăn như gió cuốn, chẳng mấy chốc đã xử lý xong mấy miếng đậu hủ thối và tô thịt dê bánh bao không nhân, sau đó liền châm một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn Tần Phượng ăn.
Chờ khá lâu, Bành Viễn Chinh có cảm giác, đây không phải là Tần Phượng đang ăn, mà là cô đang thực hiện những động tác nghệ thuật.
Bành Viễn Chinh hiểu rất rõ, tối nay Tần Phượng đột nhiên tìm tới hắn, chắc chắn là vì lời nói của hắn lúc ở văn phòng Tần Phượng hồi chiều.
Tần Phượng rất đặt nặng con đường làm quan của mình. Mà hiện nay, việc lên chức Phó chủ tịch thành phố, là điều mà cô đã mong chờ rất lâu. Đột nhiên tin tức từ miệng Bành Viễn Chinh khiến cô hụt hẫng, cảm thấy hết sức bất an.
Cô muốn thử thăm dò Bành Viễn Chinh, lại không biết nên mở miệng như thế nào. Mà nói thẳng, lại có vẻ mất phong độ của một Bí thư Quận ủy kiêu ngạo.
Rất lâu sau, đợi cô ăn xong, Bành Viễn Chinh liền trả tiền. Tần Phượng theo phản xạ tự nhiên, đưa tay vào túi tiền của mình, chợt phát hiện trong túi của cô không có tiền, mà ví của cô lại để trên xe, thật ngượng ngùng.
Hai người rời khỏi phố quà vặt, đi ra đường cái.
Trên đường đi, Tần Phượng vẫn không nói gì.
Bành Viễn Chinh không còn kiên nhẫn, hắn vẫy một chiếc taxi, cười nói:
- Bí thư Tần, cô lên xe về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.
Tần Phượng liền lên xe, nhưng cô sực nhớ mình còn chưa hỏi điều cần biết, hơn nữa trên người không có một xu, mặt đỏ lên, mở cửa gọi:
- Này, cậu cũng lên đi, chúng ta đi cùng.
Bành Viễn Chinh cũng không để ý, liền lên xe.
- Hai vị đi đâu?
Người lái xe tuổi trung niên quay đầu lại hỏi.
- Minh Hạc hoa viên.
Tần Phượng nhẹ nhàng nói.
Bởi vì là buổi tối, xe rất ít, nên lái xe chạy rất nhanh, chừng năm phút đã đến trước tiểu khu Tần Phượng ở.
Xe dừng lại, Tần Phượng hơi do dự, chợt quay lại nhìn Bành Viễn Chinh dứt khoát nói:
- Cậu theo tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một tia tươi cười trào phúng, thầm nghĩ, rốt cục cô cũng sốt ruột, không thể chịu đựng được nữa rồi.
Tạ Hồng Vệ bất đắc dĩ phát hiện, vị Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh đồng cấp trẻ tuổi này có năng lực quá lớn, ngay cả Bí thư Tần cũng phải nhượng ba phần, bản thân mình kiêu căng ngạo mạn với hắn, để rồi một phen toát mồ hôi lạnh, mà bởi vậy sự bực bội cũng tan thành mây khói.
- Chủ tịch thị trấn Bành, hội trường bố trí như vậy đã được chưa?
Tạ Hồng Vệ cười nói.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Tạ Hồng Vệ, cười một cách lạnh nhạt. Kiếp trước, kiếp này, người như Tạ Hồng Vệ, hắn thấy đã nhiều, nếu y đã không vác mặt lên trời nữa, Bành Viễn Chinh cũng không muốn chấp nhặt với y làm gì.
Ánh mắt lạnh lùng của Bành Viễn Chinh lướt trên tường, thấy đã thêm mấy chữ thị trấn Vân Thủy, mà chương trình hội nghị cũng đã sửa lại một chút, báo cáo giới thiệu là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Lý Tuyết Yến, Bành Viễn Chinh phát biểu chào đón, kế tiếp đến Chủ tịch quận Cố phát biểu, Bí thư Tần đọc diễn văn, Hoàng Bách Thừa, ông chủ tập đoàn Tin Kiệt phát biểu, cuối cùng là Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân nói chuyện.
Liên tiếp các lãnh đạo lên phát biểu, rõ ràng là hơi rườm rà. Bành Viễn Chinh cầm tờ chương trình hội nghị do Tạ Hồng Vệ đưa, nhíu mày nói:
- Chủ nhiệm Tạ, nhiều người phát biểu quá, sẽ làm thời gian buổi lễ kéo ra rất dài. Tôi đề nghị bỏ bớt hai mục.
Tạ Hồng Vệ giật thót, thầm nghĩ bỏ bớt hai mục, có nghĩa là Cố Khải Minh và Tần Phượng không thể lên phát biểu, lãnh đạo Quận ủy và lãnh đạo Ủy ban nhân dân quận phát biểu mà có thể tùy tiện bỏ thì bỏ ư?
Y khó xử, do dự nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, bỏ ai cũng không ổn.
Bành Viễn Chinh định nói gì đó, đã thấy Tần Phượng, Cố Khải Minh, Thì Đại Kiến và Mạc Xuất Hải, theo thứ tự đi đến.
Bành Viễn Chinh bỏ lại Tạ Hồng Vệ, bước tới cười nói:
- Làm lãnh đạo không được nghỉ ngơi rồi, hội trường vừa mới bố trí xong, các lãnh đạo thấy chỗ nào chưa phù hợp, xin chỉ thị để chúng tôi sửa lại.
Tần Phượng và Cố Khải Minh nhìn quanh, đều gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Cố Khải Minh thấy trên tường đã có sự thay đổi, không kìm nổi, quay lại liếc nhìn Mạc Xuất Hải, hai người nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý.
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Tần Phượng cười cười, nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cầm tờ chương trình hội nghị do Tạ Hồng Vệ soạn, đưa cho Tần Phượng, nói:
- Bí thư Tần, chương trình hội nghị ghi ở đây, các lãnh đạo xem.
Tạ Hồng Vệ vội đưa cho ba người Cố Khải Minh mỗi người một bản.
- Tôi cảm thấy trình tự nói chuyện hơi nhiều, sẽ kéo thời gian rất dài, định bỏ bớt hai mục.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.
Tần Phượng nhướng mày, hơi mím môi lãnh đạm nói:
- Nếu vậy, bỏ bớt cuộc nói chuyện của tôi đi!
Tần Phượng thầm nghĩ: tại giờ phút mấu chốt này, tiểu tử ngươi nói sao thì nghe vậy đi, chỉ cần có thể cử hành buỗi lễ đúng thời hạn, cái gì ta đây cũng có thể nhẫn nhục chịu đựng được.
Cố Khải Minh nhìn lướt qua, cũng cười nói:
- Nói chuyện hơi nhiều. Tôi cũng không nói, chủ yếu là dự án, nói cho hay cũng không thực chất bằng xây dựng công trình sao cho thật tốt.
Tạ Hồng Vệ đứng một bên, trong lòng thất kinh. Y thật không ngờ, Bành Viễn Chinh chỉ hờ hững nói một câu, hai lãnh đạo chủ chốt của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận đã chủ động tự nguyện từ bỏ cơ hội làm rạng rỡ mặt mày của mình. Thật hoành tráng, tiểu tử này thật quá sức tưởng tượng!
Nhớ tới trước đó mình còn tỏ ra tinh tướng ngạo mạn trước mặt Bành Viễn Chinh, Tạ Hồng Vệ không khỏi một trận thầm xấu hổ.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ, lớn tiếng nói:
- Cuộc nói chuyện của hai lãnh đạo không thể bỏ. Chi bằng như thế này, chúng ta điều chỉnh một chút: đồng chí Lý Tuyết Yến giới thiệu sơ lược dự án, rồi đến Chủ tịch quận Cố đại diện cho Ủy ban nhân dân quận và thị trấn Vân Thủy đọc lời hoan nghênh, kế tiếp là Bí thư nói chuyện, sau cùng là Chủ tịch thành phố Tiêu Quân lên chỉ thị. Về phần Hoàng Bách Thừa, tôi thấy nên bỏ.
Tần Phượng và Cố Khải Minh nhìn nhau, gần như đồng thời gật đầu.
- Tốt, xác định như vậy đi.
Cố Khải Minh cười:
- Điều chỉnh như vậy cũng tốt, chỉ có điều không để Hoàng Bách Thừa lên tiếng, như vậy có hợp lễ hay không?
- Không sao, sáng mai tôi sẽ nói chuyện với ông ấy. Xin lãnh đạo cứ yên tâm.
Bành Viễn Chinh đáp.
- Tốt lắm, như vậy 9 giờ sáng mai, các bộ phận đều phải đến đông đủ. Đồng chí Viễn Chinh, cậu phải có mặt, cùng với Tạ Hồng Vệ phối hợp kiểm tra một lần cuối, bảo đảm tuyệt đối không có sai sót, nhầm lẫn. Khoảng 9 giờ 30, lãnh đạo thành phố sẽ tới, 9 giờ 58 phút sẽ chính thức bắt đầu.
Tần Phượng phất tay, dẫn đầu bước ra khỏi hội trường.
Mấy chiếc xe đậu trước cửa khách sạn. Tần Phượng trước khi lên xe, thấy Bành Viễn Chinh vẫn đứng trước khách sạn nhìn quanh, liền vẫy tay nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, nếu không có xe, lên xe tôi, tôi đưa về.
Cố Khải Minh vốn định bảo Bành Viễn Chinh đi cùng, thấy Tần Phượng giành trước, liền im lặng lên xe.
Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, biết chắc chắn là Tần Phượng có chuyện muốn nói với mình. Hắn do dự một chút, rồi bước tới, cười nói:
- Vậy xin đi nhờ xe lãnh đạo.
Thẩm Ngọc Lan ngồi ở vị trí lái phụ, Tần Phượng ngồi ở ghế sau. Hai tay Tần Phượng khoanh trước ngực, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, im lặng không nói.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn cô, nếu cô không nói, hắn càng không có gì để nói.
Xe chạy như bay, khi đến trung tâm thành phố, đột nhiên Tần Phượng cười nói:
- Tối nay tôi chưa ăn gì cả, thật sự là đói bụng, đồng chí Viễn Chinh cũng chưa ăn cơm phải không? Chúng ta cùng đi xuống ăn chút gì đi. Tôi nghe nói các món ăn ở đây không tệ, nếm thử một chút nhé?
Tần Phượng đột nhiên nói như vậy, Thẩm Ngọc Lan biết lãnh đạo muốn nói chuyện riêng với Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Được, tôi cũng chưa ăn, nếu Bí thư Tần không ngại, tôi xin mời lãnh đạo ăn một bữa.
Lái xe dừng xe bên vệ đường, Tần Phượng và Bành Viễn Chinh xuống xe.
Trời bắt đầu vào đông, là thành phố phương bắc, nhiệt độ không khí ở Tân an đã xuống rất thấp. Thân hình mảnh mai, thon thả, Tần Phượng khoác một chiếc áo lông màu đen, đón gió mà đi, bóng dáng thanh nhã, cao ngạo mà cô độc. Từ góc nhìn của Bành Viễn Chinh, có thể mơ hồ nhìn thấy trên khuôn mặt quyến rũ của cô, khóe miệng hướng về phía trước, vẽ nên một đường cong mạnh mẽ và kiên nghị.
Thẩm Ngọc Lan không xuống xe, ở lại trong xe chờ. Nhưng đi chưa bao xa, Tần Phượng quay đầu lại phía Thẩm Ngọc Lan, kêu to:
- Ngọc Lan, cô về trước đi. Trời không còn sớm, hai người về trước nghỉ ngơi, lát nữa tôi và đồng chí Viễn Chinh đón xe về.
Khuôn mặt Thẩm Ngọc Lan thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Đây là Tần Phượng muốn ở một mình với Bành Viễn Chinh, dường như …Dường như có chuyện gì đó không hề tầm thường.
Thẩm Ngọc Lan nhìn theo bóng dáng hai người, hơi trầm ngâm, rồi lên xe, bảo lái xe nổ máy. Lãnh đạo đã nói như vậy, nghĩa là không muốn cô và lái xe biết chuyện xảy ra kế tiếp.
Bởi vì là mùa đông, hơn nữa đã qua giờ cao điểm, nên thực khách ăn quà vặt trên đường không nhiều lắm, có một số chủ quán đã bắt đầu chuẩn bị đóng cửa.
Tần Phượng đứng trước một quầy nhỏ bán đậu hủ thối, do dự một lát.
Bành Viễn Chinh đi tới, khẽ cười nói:
- Bí thư Tần, cô muốn ăn đậu hủ thối? Đúng lúc tôi cũng muốn ăn món này.
Tần Phượng cười:
- Đúng là hơi thối một chút, nhưng thôi, ăn món này đi!
Bành Viễn Chinh phất phất tay:
- Ông chủ, cho hai phần đậu hủ thối. Thêm hai tô súp dê bánh bao không nhân.
…
Hai người ngồi đối diện mà ăn. Tư thế ăn của Tần Phượng rất tao nhã, cô ăn một cách nhỏ nhẻ, không chút vội vã, chủ quán nhìn thấy không khỏi tò mò đánh giá cô. Xem cách ăn mặc của Tần Phượng và Bành Viễn Chinh, có vẻ không phải người bình thường, ít ra không phải người thường xuyên ăn quà vặt ở vỉa hè.
Bành Viễn Chinh ăn rất nhanh, hắn thật sự đói bụng. Hắn ăn như gió cuốn, chẳng mấy chốc đã xử lý xong mấy miếng đậu hủ thối và tô thịt dê bánh bao không nhân, sau đó liền châm một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn Tần Phượng ăn.
Chờ khá lâu, Bành Viễn Chinh có cảm giác, đây không phải là Tần Phượng đang ăn, mà là cô đang thực hiện những động tác nghệ thuật.
Bành Viễn Chinh hiểu rất rõ, tối nay Tần Phượng đột nhiên tìm tới hắn, chắc chắn là vì lời nói của hắn lúc ở văn phòng Tần Phượng hồi chiều.
Tần Phượng rất đặt nặng con đường làm quan của mình. Mà hiện nay, việc lên chức Phó chủ tịch thành phố, là điều mà cô đã mong chờ rất lâu. Đột nhiên tin tức từ miệng Bành Viễn Chinh khiến cô hụt hẫng, cảm thấy hết sức bất an.
Cô muốn thử thăm dò Bành Viễn Chinh, lại không biết nên mở miệng như thế nào. Mà nói thẳng, lại có vẻ mất phong độ của một Bí thư Quận ủy kiêu ngạo.
Rất lâu sau, đợi cô ăn xong, Bành Viễn Chinh liền trả tiền. Tần Phượng theo phản xạ tự nhiên, đưa tay vào túi tiền của mình, chợt phát hiện trong túi của cô không có tiền, mà ví của cô lại để trên xe, thật ngượng ngùng.
Hai người rời khỏi phố quà vặt, đi ra đường cái.
Trên đường đi, Tần Phượng vẫn không nói gì.
Bành Viễn Chinh không còn kiên nhẫn, hắn vẫy một chiếc taxi, cười nói:
- Bí thư Tần, cô lên xe về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.
Tần Phượng liền lên xe, nhưng cô sực nhớ mình còn chưa hỏi điều cần biết, hơn nữa trên người không có một xu, mặt đỏ lên, mở cửa gọi:
- Này, cậu cũng lên đi, chúng ta đi cùng.
Bành Viễn Chinh cũng không để ý, liền lên xe.
- Hai vị đi đâu?
Người lái xe tuổi trung niên quay đầu lại hỏi.
- Minh Hạc hoa viên.
Tần Phượng nhẹ nhàng nói.
Bởi vì là buổi tối, xe rất ít, nên lái xe chạy rất nhanh, chừng năm phút đã đến trước tiểu khu Tần Phượng ở.
Xe dừng lại, Tần Phượng hơi do dự, chợt quay lại nhìn Bành Viễn Chinh dứt khoát nói:
- Cậu theo tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một tia tươi cười trào phúng, thầm nghĩ, rốt cục cô cũng sốt ruột, không thể chịu đựng được nữa rồi.
/660
|