Nghe lời nói của Bành Viễn Chinh có chút cứng rắn, mạnh mẽ, Tạ Hồng Vệ không kìm nổi cười lạnh một tiếng:
- Chủ tịch thị trấn Bành, cậu nói vậy là không được. Cái gì thị trấn chúng tôi? Thị trấn Vân Thủy không phải thuộc về quận sao? Cậu không phải là cán bộ của quận sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn ăn riêng một mình? Dựa theo lý giải của tôi, hạng mục này chính là hạng mục trọng điểm của quận đặt ở thị trấn Vân Thủy của các người.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên, trong lòng có chút không kiên nhẫn nói:
- Phó chánh văn phòng Tạ, lời này tôi thấy nghe không lọt. Anh nếu muốn vì quận nâng cao quan điểm thì tôi cũng không có cách nào. Được rồi, Phó Chánh văn phòng Tạ, anh đang bận, tôi còn có việc đi trước.
Bành Viễn Chinh khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Tạ Hồng Vệ nhìn theo bóng dáng của Bành Viễn Chinh, khóe miệng không kìm nổi có chút cười lạnh. Y thầm nghĩ “Cậu chỉ là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ, muốn cùng Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận tranh công à? Chẳng phải là tự tìm đường chết? Cho dù là hạng mục này là do cậu tiến cử, nhưng thì sao? Lãnh đạo nếu muốn đặt ở quận, thì phải là ở quận”.
Bành Viễn Chinh vốn không muốn so đo, nhưng khi đi vào hội trường lại thấy như vậy. Hơn nữa thái độ của Tạ Hồng Vệ như thế quả thật khiến cho y phải tức giận.
Hắn bước xuống lầu thì đụng phải Tần Phượng và Thì Đại Kiến.
Bành Viễn Chinh không có dừng lại, mà vội xuyên qua một bên đường đến bãi giữ xe, trực tiếp bảo lái xe rời khỏi.
Tần Phượng và Thì Đại Kiến một trước một sau bước xuống xe. Thì Đại Kiến quay đầu nhìn lướt qua, cười nói:
- Bí thư Tần, hình như là Bành Viễn Chinh?
Tần Phượng ồ lên một tiếng.
Thì Đại Kiến lại nói:
- Xem ra, vị Chủ tịch trẻ tuổi này của chúng ta đã đến hội trường xem qua. Bí thư Tần, chúng ta cũng vào xem đi.
Thì Đại Kiến trong lòng có chút kinh ngạc. Dựa theo thường quy trong quan trường, Bành Viễn Chinh nhìn thấy xe của lãnh đạo, theo lý nên hướng lãnh đạo chào hỏi, nhưng hắn không ngờ ngênh ngang bỏ đi, sắc mặt có chút âm trầm. Hắn dường như đã đoán được cái gì.
Hai người cùng với Thẩm Ngọc Lan bước vào thang máy, đi lên tầng cao nhất. Tạ Hồng Vệ đi ra, cười nói:
- Bí thư Tần, Chánh văn phòng Thì. Hội trường đều được bố trí xong, xin lãnh đạo kiểm tra qua một chút.
Tần Phượng cười:
- Ừ, lão Thì, chúng ta vào xem đi.
- Tạ Hồng Vệ, ngày mai Phó chủ tịch thành phố Mạnh sẽ đến tham dự hoạt động. Ngoài ra còn có Hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận tổ quốc thành phố và những lãnh đạo bộ môn trực thuộc thành phố. Ngày mai ai ngồi trên đài chủ tịch, danh sách tôi sẽ thảo luận lại với anh một chút.
Tần Phượng vừa đi vừa nói.
- Tôi hiểu rồi, xin Bí thư Tần yên tâm. Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo đã giao.
Tạ Hồng Vệ kính cẩn nói.
Tạ Hồng Vệ cùng Tần Phượng và Thì Đại Kiến ở hội trường xem xét. Đối với việc Tạ Hồng Vệ an bài hội trường, Tần Phượng khá hài lòng.
Mọi người đang nói chuyện với nhau, nhân viên công tác của quận ủy Tiểu Trương vội vã chạy vào, la hét nói:
- Bí thư Tần, Chánh văn phòng Thì.
- Vừa rồi tập đoàn Tín kiệt gọi điện đến, nói là Hoàng tổng của bọn họ có nhiệm vụ khẩn cấp phải đi Hongkong. Cho nên, nghi thức ngày mai bọn họ yêu cầu tạm thời hủy bỏ. Cụ thể khi nào cử hành thì sẽ định thời gian lại với quận.
Thanh âm Tiểu Trương có chút dồn dập.
Tần Phượng sắc mặt biến đổi. Cô lập tức ý thức được vấn đề mấu chốt. Tập đoàn Tín Kiệt đột ngột thay đổi, có phải là có liên quan đến Bành Viễn Chinh?
Nhưng loại ngờ vực vô căn cứ này chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói ra.
Thì Đại Kiến nhíu mày, cả giận nói:
- Bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta bên này đã an bài mọi chuyện, ngay cả lãnh đạo thành phố cũng đều thông báo. Bọn họ đột nhiên lại thay đổi thời gian. Hoàng Đại Long phải đi công tác, vì sao lại không nói trước? Loại nhà giàu mới nổi này, nếu nhân nhượng thì cũng không biết mình họ gì.
- Tạ Hồng Vệ, cậu lập tức gọi điện thoại liên lạc với bọn họ hỏi cho rõ ràng. Thật sự không được mà. Bảo bọn họ cử một Phó tổng đến cũng được. Lãnh đạo thành phố cũng đã thông báo rồi. Hoạt động làm sao có thể tùy tiện hủy bỏ?
Tần Phượng ở một bên khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cũng không nói gì.
Tạ Hồng Vệ sắc mặt khó coi liền đồng ý, chạy ra ngoài gọi điện thoại.
Nhưng kết quả của cuộc điện thoại này y có thể nghĩ.
Đối với người của tập đoàn Tín Kiệt, cha con Hoàng gia chính là ông chủ. Cho dù là Phó tổng tập đoàn cũng chỉ là nhân viên. Một hoạt động đầu tư nặng ký như vậy, ông chủ không ra mặt, Phó tổng nào dám thay thế? Hơn nữa, nếu Hoàng Đại Long đã an bài như vậy, thì làm sao mà để cho những cao quản khác của công ty tham dự. Nếu không thì tập đoàn Tí Kiệt đã phái một Phó tổng khác đi ngay từ đầu rồi chứ không phải là Hoàng Đại Long.
Tạ Hồng Vệ gọi điện thoại, thái độ đối phương thẳng thắn từ chối. Tạ Hồng Vệ trong lòng rất bực bội, ngay trong điện thoại mà phát hỏa.
Thấy y bên này ồn ào như vậy, người bên này cảm thấy chán:
- Anh ồn ào cái gì? Khu Tân An của anh thì giỏi lắm sao? Ông chủ chúng tôi có công việc, hoạt động tạm thời hủy bỏ. Đây là hoạt động đầu tư khá quan trọng của tập đoàn, ông chủ không ra mặt thì làm sao mà thành. Có vấn đề gì thì bảo Bí thư Tần và Chủ tịch quận Cố tìm ông chủ chúng tôi.
Nói xong, Giám đốc quản lý đầu tư Hình Huy của tập đoàn Tín Kiệt liền cúp máy cái rầm.
Tập đoàn Tín Kiệt tiền nhiều thế lớn, lại được tỉnh, thành phố bảo hộ. Hơn nữa địa vị chính trị của Hoàng Bách Thừa ở thành phố từng bước được nâng cao. Công nhân tập đoàn đương nhiên nước lên thì thuyền lên. Không cần nói đến một Phó chánh văn phòng quận ủy, ngay cả Bí thư quận ủy Tần Phượng, Hình Huy cũng chưa chắc để trong lòng.
Tạ Hồng Vệ thở phì phì cúp máy, trở về báo cáo lại với Tần Phượng và Thì Đại Kiến. Nhưng khi tới trước mặt thì liền tỉnh ngộ lại. Chính mình can thiệp với đối phương chưa tốt, lại càng làm bất lực thêm, lãnh đạo có thể hay không sẽ cảm thấy phiền?
Y do dự một chút nhưng vẫn kiên trì đi qua cười khổ nói:
- Bí thư Tần, Chánh văn phòng Thì, đối phương không biết phân biệt phải trái, thái độ ác liệt. Nói hoạt động lần này nhất định phải hủy. Khi nào tái cử hành thì còn phải xem ông chủ của bọn họ rảnh lúc nào.
Tần Phượng sắc mặt âm trầm xuống. Thì Đại Kiến cả giận nói:
- Tạ Hồng Vệ cậu rốt cuộc là làm việc như thế nào? Ngay cả việc như vậy mà cũng không phối hợp được. Cậu gần đây không phải là thường xuyên liên lạc với người của tập đoàn Tín Kiệt sao?
Tạ Hồng Vệ khuôn mặt căng thẳng, kính cẩn cười nói:
- Chánh văn phòng Thì, tôi cũng không nghĩ bọn họ trở mặt nhanh như vậy. Tôi….
- Được rồi, cậu không cần nói nữa.
Tần Phượng có chút bực bội phất tay, hạ giọng nói:
- Cậu mau đi tìm Bành Viễn Chinh đi. Hạng mục này là do cậu ta tiến cử. Hơn nữa, cậu ta cùng với cha con Hoàng gia quan hệ không tồi. Bảo Bành Viễn Chinh đi tìm đối phương nói chuyện đi. Tôi không cần biết các người dùng biện pháp gì, tóm lại, hoạt động ngày mai nhất định phải cử hành đúng thời hạn.
Tần Phượng phẩy tay bỏ đi. Nhưng khi cô còn chưa ra khỏi hội trường thì Thẩm Ngọc Lan sắc mặt khó coi, bước đến nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Tần, vừa rồi thư ký của Phó chủ tịch thành phố Mạnh gọi điện thoại đến, nói Phó chủ tịch Mạnh có công việc gấp, phải đến tỉnh họp. Hoạt động ngày mai sẽ không đến tham gia.
Thật sự là nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm! Tần Phượng bước chân kiềm hãm, khóe miệng co giật, gương mặt hiện lên tia giận dữ.
- Không đến thì thôi!
Tần Phượng tức giận dậm chân xuống đất, bước nhanh đi. Thẩm Ngọc Lan vội vàng khẩn trương đuổi theo.
Thì Đại Kiến cau mày, nhìn Tạ Hồng Vệ nói:
- Tạ Hồng Vệ, cậu khẩn trương liên hệ với Bành Viễn Chinh. Không, cậu lập tức đến thị trấn Vân Thủy, giáp mặt nói chuyện với Bành Viễn Chinh. Bất kể thế nào cũng phải nghĩ biện pháp để hoạt động ngày mai cử hành đúng thời hạn.
Thì Đại Kiến vội vàng nói một câu rồi cất bước rời khỏi.
Tạ Hồng Vệ xấu hổ và giận dữ đứng tại chỗ, trong lòng không ngừng oán giận. Các người là lãnh đạo, gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh không phải là giải quyết toàn bộ sao? Sao lại đem bài toán khó này giao cho tôi, bảo tôi đi cầu xin cái tên tiểu tử kia?”
Nhưng oán giận thì oán giận, lãnh đạo phân công, y không thể không tranh thủ.
Tạ Hồng Vệ xuống lầu, ngồi xe đến thị trấn Vân Thủy, thẳng đến phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Nhưng gõ cửa nửa ngày cũng không ai lên tiếng. Lý Tuyết Yến từ phòng bên cạnh nhô đầu ra kinh ngạc nói:
- Phó chánh văn phòng Tạ?
Tạ Hồng Vệ gật đầu:
- Phó bí thư Tuyết Yến, Chủ tịch thị trấn Bành có ở văn phòng hay không?
- Chủ tịch thị trấn Bành không có ở văn phòng. Anh ấy chắc là đi xuống xí nghiệp hoặc nông thôn gì rồi.
Lý Tuyết Yến cười nói.
Tạ Hồng Vệ có chút gấp gáp:
- Bí thư Tuyết Yến, Bí thư Tần và Chánh văn phòng Thì bảo tôi đến gặp Chủ tịch thị trấn Bành. Cô hãy tranh thủ liên hệ với cậu ấy, bảo cậu ấy khẩn trương trở về.
Lý Tuyết Yến đuôi lông mày nhướng lên:
- Ồ, như vậy à? Được rồi, để tôi thử gọi điện thoại cho anh ấy. Phó chánh văn phòng Tạ, mau vào đây ngồi.
Lý Tuyết Yến vừa tiếp đón Tạ Hồng Vệ, vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh, thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lý Tuyết Yến lập tức nghe điện thoại, bên kia liền truyền đến giọng nói của Bành Viễn Chinh:
- Tuyết Yến, cô đừng nói gì cả, hãy nghe tôi nói. Tôi đang ở văn phòng, nhưng tôi không muốn gặp Tạ Hồng Vệ. Cô giúp tôi đuổi gã về đi.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền cúp điện thoại. Còn Lý Tuyết Yến thì vẫn cầm lấy ống nghe, tùy ý nói một câu:
- Tôi biết rồi!
Cúp điện thoại, Lý Tuyết Yến liền gọi tiếp một cuộc điện thoại khác. Nhưng trên thực tế, số điện thoại này là của chính cô. Cô có hai số điện thoại, một dùng cho người thân. Một dùng cho công việc.
Tạ Hồng Vệ nóng như đốt, ngồi trong văn phòng Lý Tuyết Yến chờ đợi. Hơn mười phút trôi qua, Bành Viễn Chinh cũng không thấy gọi về.
Lý Tuyết Yến cười nói:
- Phó chánh văn phòng Tạ, xin thông cảm một chút. Ở nông thôn đôi khi không có phương tiện thông tin. Nếu Chủ tịch thị trấn Bành ở nông thôn, thì khả năng trong lúc này cũng không tìm được điện thoại để gọi. Hơn nữa, ở nông thôn tín hiệu không tốt. Có gọi điện thoại cũng không chắc có thể nghe được.
Trước giờ tan tầm, Tần Phượng và Thì Đại Kiến còn đang chờ y hồi âm. Mắt thấy thời gian càng lúc càng gần, Tạ Hồng Vệ gấp đến độ muốn chửi chó má. Y trầm giọng nói:
- Phó bí thư Tuyết Yến, ngày mai là ký kết hiệp nghị với tập đoàn Tín Kiệt, Chủ tịch thị trấn Bành như thế nào hôm nay lại còn xuống nông thôn? Nhiều ít gì thì cũng có sự chuẩn bị chứ?
Lý Tuyết Yến thản nhiên cười:
- Hoạt động ngày mai dù sao cũng là do Phó chánh văn phòng Tạ đảm đương. Tôi thấy thị trấn chúng tôi đâu có việc gì làm. Sáng mai, Chủ tịch thị trấn Bành cũng chỉ có mặt để ký tên thôi mà. Haha, đây cũng không cần chuẩn bị.
Lời nói bất mãn và trào phúng trọng giọng điệu của Lý Tuyết Yến Tạ Hồng Vệ không có nhận ra. Y gấp đến độ đứng dậy nói:
- Phó bí thư Tuyết Yến, có thể nghĩ ra biện pháp nào liên hệ với Chủ tịch thị trấn Bành. Quận ủy có chỉ thị quan trọng, chậm trễ không được đâu.
Lý Tuyết Yến trong lòng cười lạnh: “Đối với anh thì chỉ thị quan trọng, nhưng đối với chúng tôi thì chẳng là cái gì”
Cô ra vẻ khó xử, mở cửa văn phòng, đứng ở cửa hô:
- Chủ nhiệm Lý, đồng chí Tân Hoa.
Lý Tân Hoa lập tức từ phòng chính đảng đi ra, thấy Lý Tuyết Yến hướng cô một ánh mắt:
- Chủ nhiệm Lý, cô nghĩ biện pháp tìm Chủ tịch thị trấn Bành, nói Phó chánh văn phòng quận ủy muốn tìm anh ấy.
Lý Tân Hoa ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ không phải Chủ tịch Bành đang ở văn phòng sao. Nhưng cô cũng là người thông minh, nhìn thấy ánh mắt của Lý Tân Hoa có sự khác thường, liền thuận thế đáp ứng.
- Vâng, thưa Phó bí thư Lý. Để tôi đi tìm Chủ tịch thị trấn Bành.
Lý Tân Hoa rời khỏi, theo bản năng mà liếc mắt nhìn cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, thấy Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng mở ra. Bành Viễn Chinh đứng ở cửa hướng cô phất tay.
Lý Tân Hoa che miệng cười, khẩn trương trở về văn phòng của mình, gọi điện thoại.
- Lãnh đạo, anh đây là….
- Lát cô nói với anh ta, nói tôi đang ở nông thôn thăm viếng cán bộ lão thành có hoàn cảnh khó khăn, rồi sau đó sẽ trực tiếp đến thành phố.
- Vâng, thưa lãnh đạo.
Lý Tân Hoa đồng ý, sau đó ngồi ở văn phòng xem báo. Một lát sau, mới mở cửa văn phòng Lý Tuyết Yến cười nói:
- Phó bí thư Lý, tôi vừa rồi liên hệ được với Điền Minh. Điền Minh nói Chủ tịch thị trấn Bành đang ở trong thôn thăm viếng hai cán bộ lão thành có hoàn cảnh khó khăn. Sau khi xong sẽ trực tiếp trở về thành phố vì trong nhà có việc.
Lý Tuyết Yến còn chưa lên tiếng thì Tạ Hồng Vệ lập tức đứng dậy vội vàng nói:
- Tôi trở về thành phố tìm cậu ấy đây.
Đi tới cửa, y đột nhiên quay đầu lại cười khổ nói:
- Phó bí thư Tuyết Yến, nhà của Chủ tịch thị trấn Bành ở chỗ nào? Số điện thoại ở nhà là số mấy? Không được, cô cho tôi số điện thoại ở nhà để tôi gọi cậu ấy trước.
Tạ Hồng Vệ cuối cùng không tìm được Bành Viễn Chinh, bất đắc dĩ quay về quận. Khi Tạ Hồng Vệ vừa đi, Lý Tuyết Yến lập tức bước vào văn phòng Bành Viễn Chinh nhíu mày nói:
- Viễn Chinh, anh đang làm cái gì vậy? Tạ Hồng Vệ đến tìm anh, sống chết gì anh cũng không gặp? Anh ta nói Bí thư quận ủy Tần có chỉ thị quan trọng.
- Cái gì là chỉ thị quan trọng? Nếu quả thật là có chỉ thị quan trọng thì Bí thư Tần sao không trực tiếp tìm tôi? Cầm lông gà mà làm lệnh tiễn? Muốn hù dọa ai à?
Bành Viễn Chinh cười lạnh một tiếng:
- Tôi tô son điểm phấn cho bọn họ, bọn họ lại đá tôi một cú. Thật là buồn cười. Cái tên Tạ Hồng Vệ đó chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, chẳng phải là thứ tốt. Tôi mặc kệ anh ta.
- Tuyết Yến, ở nhà tôi thật sự có chút việc. Tôi đi trước đây. Nếu ở quận có gọi điện tìm tôi thì bảo họ gọi điện thoại đến nhà tôi đấy.
Bành Viễn Chinh nói xong liền đứng dậy rời khỏi.
Lý Tuyết Yến nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Tạ Hồng Vệ quay trở lại quận, hướng Thì Đại Kiến nói rằng không có tìm được Bành Viễn Chinh, đang suy nghĩ biện pháp liên hệ. Thì Đại Kiến rất bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể nói thật với Tần Phượng.
Trong điện thoại, Tần Phượng im lặng không nói. Thật lâu sau mới thản nhiên nói:
- Các người không cần liên hệ với hắn, để tôi đến tìm hắn.
- Chủ tịch thị trấn Bành, cậu nói vậy là không được. Cái gì thị trấn chúng tôi? Thị trấn Vân Thủy không phải thuộc về quận sao? Cậu không phải là cán bộ của quận sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn ăn riêng một mình? Dựa theo lý giải của tôi, hạng mục này chính là hạng mục trọng điểm của quận đặt ở thị trấn Vân Thủy của các người.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên, trong lòng có chút không kiên nhẫn nói:
- Phó chánh văn phòng Tạ, lời này tôi thấy nghe không lọt. Anh nếu muốn vì quận nâng cao quan điểm thì tôi cũng không có cách nào. Được rồi, Phó Chánh văn phòng Tạ, anh đang bận, tôi còn có việc đi trước.
Bành Viễn Chinh khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Tạ Hồng Vệ nhìn theo bóng dáng của Bành Viễn Chinh, khóe miệng không kìm nổi có chút cười lạnh. Y thầm nghĩ “Cậu chỉ là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ, muốn cùng Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận tranh công à? Chẳng phải là tự tìm đường chết? Cho dù là hạng mục này là do cậu tiến cử, nhưng thì sao? Lãnh đạo nếu muốn đặt ở quận, thì phải là ở quận”.
Bành Viễn Chinh vốn không muốn so đo, nhưng khi đi vào hội trường lại thấy như vậy. Hơn nữa thái độ của Tạ Hồng Vệ như thế quả thật khiến cho y phải tức giận.
Hắn bước xuống lầu thì đụng phải Tần Phượng và Thì Đại Kiến.
Bành Viễn Chinh không có dừng lại, mà vội xuyên qua một bên đường đến bãi giữ xe, trực tiếp bảo lái xe rời khỏi.
Tần Phượng và Thì Đại Kiến một trước một sau bước xuống xe. Thì Đại Kiến quay đầu nhìn lướt qua, cười nói:
- Bí thư Tần, hình như là Bành Viễn Chinh?
Tần Phượng ồ lên một tiếng.
Thì Đại Kiến lại nói:
- Xem ra, vị Chủ tịch trẻ tuổi này của chúng ta đã đến hội trường xem qua. Bí thư Tần, chúng ta cũng vào xem đi.
Thì Đại Kiến trong lòng có chút kinh ngạc. Dựa theo thường quy trong quan trường, Bành Viễn Chinh nhìn thấy xe của lãnh đạo, theo lý nên hướng lãnh đạo chào hỏi, nhưng hắn không ngờ ngênh ngang bỏ đi, sắc mặt có chút âm trầm. Hắn dường như đã đoán được cái gì.
Hai người cùng với Thẩm Ngọc Lan bước vào thang máy, đi lên tầng cao nhất. Tạ Hồng Vệ đi ra, cười nói:
- Bí thư Tần, Chánh văn phòng Thì. Hội trường đều được bố trí xong, xin lãnh đạo kiểm tra qua một chút.
Tần Phượng cười:
- Ừ, lão Thì, chúng ta vào xem đi.
- Tạ Hồng Vệ, ngày mai Phó chủ tịch thành phố Mạnh sẽ đến tham dự hoạt động. Ngoài ra còn có Hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận tổ quốc thành phố và những lãnh đạo bộ môn trực thuộc thành phố. Ngày mai ai ngồi trên đài chủ tịch, danh sách tôi sẽ thảo luận lại với anh một chút.
Tần Phượng vừa đi vừa nói.
- Tôi hiểu rồi, xin Bí thư Tần yên tâm. Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo đã giao.
Tạ Hồng Vệ kính cẩn nói.
Tạ Hồng Vệ cùng Tần Phượng và Thì Đại Kiến ở hội trường xem xét. Đối với việc Tạ Hồng Vệ an bài hội trường, Tần Phượng khá hài lòng.
Mọi người đang nói chuyện với nhau, nhân viên công tác của quận ủy Tiểu Trương vội vã chạy vào, la hét nói:
- Bí thư Tần, Chánh văn phòng Thì.
- Vừa rồi tập đoàn Tín kiệt gọi điện đến, nói là Hoàng tổng của bọn họ có nhiệm vụ khẩn cấp phải đi Hongkong. Cho nên, nghi thức ngày mai bọn họ yêu cầu tạm thời hủy bỏ. Cụ thể khi nào cử hành thì sẽ định thời gian lại với quận.
Thanh âm Tiểu Trương có chút dồn dập.
Tần Phượng sắc mặt biến đổi. Cô lập tức ý thức được vấn đề mấu chốt. Tập đoàn Tín Kiệt đột ngột thay đổi, có phải là có liên quan đến Bành Viễn Chinh?
Nhưng loại ngờ vực vô căn cứ này chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói ra.
Thì Đại Kiến nhíu mày, cả giận nói:
- Bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta bên này đã an bài mọi chuyện, ngay cả lãnh đạo thành phố cũng đều thông báo. Bọn họ đột nhiên lại thay đổi thời gian. Hoàng Đại Long phải đi công tác, vì sao lại không nói trước? Loại nhà giàu mới nổi này, nếu nhân nhượng thì cũng không biết mình họ gì.
- Tạ Hồng Vệ, cậu lập tức gọi điện thoại liên lạc với bọn họ hỏi cho rõ ràng. Thật sự không được mà. Bảo bọn họ cử một Phó tổng đến cũng được. Lãnh đạo thành phố cũng đã thông báo rồi. Hoạt động làm sao có thể tùy tiện hủy bỏ?
Tần Phượng ở một bên khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cũng không nói gì.
Tạ Hồng Vệ sắc mặt khó coi liền đồng ý, chạy ra ngoài gọi điện thoại.
Nhưng kết quả của cuộc điện thoại này y có thể nghĩ.
Đối với người của tập đoàn Tín Kiệt, cha con Hoàng gia chính là ông chủ. Cho dù là Phó tổng tập đoàn cũng chỉ là nhân viên. Một hoạt động đầu tư nặng ký như vậy, ông chủ không ra mặt, Phó tổng nào dám thay thế? Hơn nữa, nếu Hoàng Đại Long đã an bài như vậy, thì làm sao mà để cho những cao quản khác của công ty tham dự. Nếu không thì tập đoàn Tí Kiệt đã phái một Phó tổng khác đi ngay từ đầu rồi chứ không phải là Hoàng Đại Long.
Tạ Hồng Vệ gọi điện thoại, thái độ đối phương thẳng thắn từ chối. Tạ Hồng Vệ trong lòng rất bực bội, ngay trong điện thoại mà phát hỏa.
Thấy y bên này ồn ào như vậy, người bên này cảm thấy chán:
- Anh ồn ào cái gì? Khu Tân An của anh thì giỏi lắm sao? Ông chủ chúng tôi có công việc, hoạt động tạm thời hủy bỏ. Đây là hoạt động đầu tư khá quan trọng của tập đoàn, ông chủ không ra mặt thì làm sao mà thành. Có vấn đề gì thì bảo Bí thư Tần và Chủ tịch quận Cố tìm ông chủ chúng tôi.
Nói xong, Giám đốc quản lý đầu tư Hình Huy của tập đoàn Tín Kiệt liền cúp máy cái rầm.
Tập đoàn Tín Kiệt tiền nhiều thế lớn, lại được tỉnh, thành phố bảo hộ. Hơn nữa địa vị chính trị của Hoàng Bách Thừa ở thành phố từng bước được nâng cao. Công nhân tập đoàn đương nhiên nước lên thì thuyền lên. Không cần nói đến một Phó chánh văn phòng quận ủy, ngay cả Bí thư quận ủy Tần Phượng, Hình Huy cũng chưa chắc để trong lòng.
Tạ Hồng Vệ thở phì phì cúp máy, trở về báo cáo lại với Tần Phượng và Thì Đại Kiến. Nhưng khi tới trước mặt thì liền tỉnh ngộ lại. Chính mình can thiệp với đối phương chưa tốt, lại càng làm bất lực thêm, lãnh đạo có thể hay không sẽ cảm thấy phiền?
Y do dự một chút nhưng vẫn kiên trì đi qua cười khổ nói:
- Bí thư Tần, Chánh văn phòng Thì, đối phương không biết phân biệt phải trái, thái độ ác liệt. Nói hoạt động lần này nhất định phải hủy. Khi nào tái cử hành thì còn phải xem ông chủ của bọn họ rảnh lúc nào.
Tần Phượng sắc mặt âm trầm xuống. Thì Đại Kiến cả giận nói:
- Tạ Hồng Vệ cậu rốt cuộc là làm việc như thế nào? Ngay cả việc như vậy mà cũng không phối hợp được. Cậu gần đây không phải là thường xuyên liên lạc với người của tập đoàn Tín Kiệt sao?
Tạ Hồng Vệ khuôn mặt căng thẳng, kính cẩn cười nói:
- Chánh văn phòng Thì, tôi cũng không nghĩ bọn họ trở mặt nhanh như vậy. Tôi….
- Được rồi, cậu không cần nói nữa.
Tần Phượng có chút bực bội phất tay, hạ giọng nói:
- Cậu mau đi tìm Bành Viễn Chinh đi. Hạng mục này là do cậu ta tiến cử. Hơn nữa, cậu ta cùng với cha con Hoàng gia quan hệ không tồi. Bảo Bành Viễn Chinh đi tìm đối phương nói chuyện đi. Tôi không cần biết các người dùng biện pháp gì, tóm lại, hoạt động ngày mai nhất định phải cử hành đúng thời hạn.
Tần Phượng phẩy tay bỏ đi. Nhưng khi cô còn chưa ra khỏi hội trường thì Thẩm Ngọc Lan sắc mặt khó coi, bước đến nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Tần, vừa rồi thư ký của Phó chủ tịch thành phố Mạnh gọi điện thoại đến, nói Phó chủ tịch Mạnh có công việc gấp, phải đến tỉnh họp. Hoạt động ngày mai sẽ không đến tham gia.
Thật sự là nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm! Tần Phượng bước chân kiềm hãm, khóe miệng co giật, gương mặt hiện lên tia giận dữ.
- Không đến thì thôi!
Tần Phượng tức giận dậm chân xuống đất, bước nhanh đi. Thẩm Ngọc Lan vội vàng khẩn trương đuổi theo.
Thì Đại Kiến cau mày, nhìn Tạ Hồng Vệ nói:
- Tạ Hồng Vệ, cậu khẩn trương liên hệ với Bành Viễn Chinh. Không, cậu lập tức đến thị trấn Vân Thủy, giáp mặt nói chuyện với Bành Viễn Chinh. Bất kể thế nào cũng phải nghĩ biện pháp để hoạt động ngày mai cử hành đúng thời hạn.
Thì Đại Kiến vội vàng nói một câu rồi cất bước rời khỏi.
Tạ Hồng Vệ xấu hổ và giận dữ đứng tại chỗ, trong lòng không ngừng oán giận. Các người là lãnh đạo, gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh không phải là giải quyết toàn bộ sao? Sao lại đem bài toán khó này giao cho tôi, bảo tôi đi cầu xin cái tên tiểu tử kia?”
Nhưng oán giận thì oán giận, lãnh đạo phân công, y không thể không tranh thủ.
Tạ Hồng Vệ xuống lầu, ngồi xe đến thị trấn Vân Thủy, thẳng đến phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Nhưng gõ cửa nửa ngày cũng không ai lên tiếng. Lý Tuyết Yến từ phòng bên cạnh nhô đầu ra kinh ngạc nói:
- Phó chánh văn phòng Tạ?
Tạ Hồng Vệ gật đầu:
- Phó bí thư Tuyết Yến, Chủ tịch thị trấn Bành có ở văn phòng hay không?
- Chủ tịch thị trấn Bành không có ở văn phòng. Anh ấy chắc là đi xuống xí nghiệp hoặc nông thôn gì rồi.
Lý Tuyết Yến cười nói.
Tạ Hồng Vệ có chút gấp gáp:
- Bí thư Tuyết Yến, Bí thư Tần và Chánh văn phòng Thì bảo tôi đến gặp Chủ tịch thị trấn Bành. Cô hãy tranh thủ liên hệ với cậu ấy, bảo cậu ấy khẩn trương trở về.
Lý Tuyết Yến đuôi lông mày nhướng lên:
- Ồ, như vậy à? Được rồi, để tôi thử gọi điện thoại cho anh ấy. Phó chánh văn phòng Tạ, mau vào đây ngồi.
Lý Tuyết Yến vừa tiếp đón Tạ Hồng Vệ, vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh, thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lý Tuyết Yến lập tức nghe điện thoại, bên kia liền truyền đến giọng nói của Bành Viễn Chinh:
- Tuyết Yến, cô đừng nói gì cả, hãy nghe tôi nói. Tôi đang ở văn phòng, nhưng tôi không muốn gặp Tạ Hồng Vệ. Cô giúp tôi đuổi gã về đi.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền cúp điện thoại. Còn Lý Tuyết Yến thì vẫn cầm lấy ống nghe, tùy ý nói một câu:
- Tôi biết rồi!
Cúp điện thoại, Lý Tuyết Yến liền gọi tiếp một cuộc điện thoại khác. Nhưng trên thực tế, số điện thoại này là của chính cô. Cô có hai số điện thoại, một dùng cho người thân. Một dùng cho công việc.
Tạ Hồng Vệ nóng như đốt, ngồi trong văn phòng Lý Tuyết Yến chờ đợi. Hơn mười phút trôi qua, Bành Viễn Chinh cũng không thấy gọi về.
Lý Tuyết Yến cười nói:
- Phó chánh văn phòng Tạ, xin thông cảm một chút. Ở nông thôn đôi khi không có phương tiện thông tin. Nếu Chủ tịch thị trấn Bành ở nông thôn, thì khả năng trong lúc này cũng không tìm được điện thoại để gọi. Hơn nữa, ở nông thôn tín hiệu không tốt. Có gọi điện thoại cũng không chắc có thể nghe được.
Trước giờ tan tầm, Tần Phượng và Thì Đại Kiến còn đang chờ y hồi âm. Mắt thấy thời gian càng lúc càng gần, Tạ Hồng Vệ gấp đến độ muốn chửi chó má. Y trầm giọng nói:
- Phó bí thư Tuyết Yến, ngày mai là ký kết hiệp nghị với tập đoàn Tín Kiệt, Chủ tịch thị trấn Bành như thế nào hôm nay lại còn xuống nông thôn? Nhiều ít gì thì cũng có sự chuẩn bị chứ?
Lý Tuyết Yến thản nhiên cười:
- Hoạt động ngày mai dù sao cũng là do Phó chánh văn phòng Tạ đảm đương. Tôi thấy thị trấn chúng tôi đâu có việc gì làm. Sáng mai, Chủ tịch thị trấn Bành cũng chỉ có mặt để ký tên thôi mà. Haha, đây cũng không cần chuẩn bị.
Lời nói bất mãn và trào phúng trọng giọng điệu của Lý Tuyết Yến Tạ Hồng Vệ không có nhận ra. Y gấp đến độ đứng dậy nói:
- Phó bí thư Tuyết Yến, có thể nghĩ ra biện pháp nào liên hệ với Chủ tịch thị trấn Bành. Quận ủy có chỉ thị quan trọng, chậm trễ không được đâu.
Lý Tuyết Yến trong lòng cười lạnh: “Đối với anh thì chỉ thị quan trọng, nhưng đối với chúng tôi thì chẳng là cái gì”
Cô ra vẻ khó xử, mở cửa văn phòng, đứng ở cửa hô:
- Chủ nhiệm Lý, đồng chí Tân Hoa.
Lý Tân Hoa lập tức từ phòng chính đảng đi ra, thấy Lý Tuyết Yến hướng cô một ánh mắt:
- Chủ nhiệm Lý, cô nghĩ biện pháp tìm Chủ tịch thị trấn Bành, nói Phó chánh văn phòng quận ủy muốn tìm anh ấy.
Lý Tân Hoa ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ không phải Chủ tịch Bành đang ở văn phòng sao. Nhưng cô cũng là người thông minh, nhìn thấy ánh mắt của Lý Tân Hoa có sự khác thường, liền thuận thế đáp ứng.
- Vâng, thưa Phó bí thư Lý. Để tôi đi tìm Chủ tịch thị trấn Bành.
Lý Tân Hoa rời khỏi, theo bản năng mà liếc mắt nhìn cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, thấy Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng mở ra. Bành Viễn Chinh đứng ở cửa hướng cô phất tay.
Lý Tân Hoa che miệng cười, khẩn trương trở về văn phòng của mình, gọi điện thoại.
- Lãnh đạo, anh đây là….
- Lát cô nói với anh ta, nói tôi đang ở nông thôn thăm viếng cán bộ lão thành có hoàn cảnh khó khăn, rồi sau đó sẽ trực tiếp đến thành phố.
- Vâng, thưa lãnh đạo.
Lý Tân Hoa đồng ý, sau đó ngồi ở văn phòng xem báo. Một lát sau, mới mở cửa văn phòng Lý Tuyết Yến cười nói:
- Phó bí thư Lý, tôi vừa rồi liên hệ được với Điền Minh. Điền Minh nói Chủ tịch thị trấn Bành đang ở trong thôn thăm viếng hai cán bộ lão thành có hoàn cảnh khó khăn. Sau khi xong sẽ trực tiếp trở về thành phố vì trong nhà có việc.
Lý Tuyết Yến còn chưa lên tiếng thì Tạ Hồng Vệ lập tức đứng dậy vội vàng nói:
- Tôi trở về thành phố tìm cậu ấy đây.
Đi tới cửa, y đột nhiên quay đầu lại cười khổ nói:
- Phó bí thư Tuyết Yến, nhà của Chủ tịch thị trấn Bành ở chỗ nào? Số điện thoại ở nhà là số mấy? Không được, cô cho tôi số điện thoại ở nhà để tôi gọi cậu ấy trước.
Tạ Hồng Vệ cuối cùng không tìm được Bành Viễn Chinh, bất đắc dĩ quay về quận. Khi Tạ Hồng Vệ vừa đi, Lý Tuyết Yến lập tức bước vào văn phòng Bành Viễn Chinh nhíu mày nói:
- Viễn Chinh, anh đang làm cái gì vậy? Tạ Hồng Vệ đến tìm anh, sống chết gì anh cũng không gặp? Anh ta nói Bí thư quận ủy Tần có chỉ thị quan trọng.
- Cái gì là chỉ thị quan trọng? Nếu quả thật là có chỉ thị quan trọng thì Bí thư Tần sao không trực tiếp tìm tôi? Cầm lông gà mà làm lệnh tiễn? Muốn hù dọa ai à?
Bành Viễn Chinh cười lạnh một tiếng:
- Tôi tô son điểm phấn cho bọn họ, bọn họ lại đá tôi một cú. Thật là buồn cười. Cái tên Tạ Hồng Vệ đó chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, chẳng phải là thứ tốt. Tôi mặc kệ anh ta.
- Tuyết Yến, ở nhà tôi thật sự có chút việc. Tôi đi trước đây. Nếu ở quận có gọi điện tìm tôi thì bảo họ gọi điện thoại đến nhà tôi đấy.
Bành Viễn Chinh nói xong liền đứng dậy rời khỏi.
Lý Tuyết Yến nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Tạ Hồng Vệ quay trở lại quận, hướng Thì Đại Kiến nói rằng không có tìm được Bành Viễn Chinh, đang suy nghĩ biện pháp liên hệ. Thì Đại Kiến rất bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể nói thật với Tần Phượng.
Trong điện thoại, Tần Phượng im lặng không nói. Thật lâu sau mới thản nhiên nói:
- Các người không cần liên hệ với hắn, để tôi đến tìm hắn.
/660
|