Giọng nói của Phùng Bá Hà có chút lớn tiếng. Phùng Thiến Như đi tới, đột nhiên nghe thấy như vậy, bước chân kềm hãm, mặt đỏ lên như gấc.
Tống Dư Trân thở dài một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Bá Hà, thầm nghĩ làm ơn nói nhỏ một chút. Đứa nhỏ Thiến Như này da mặt mỏng lắm. Hơn nữa trong lòng của nó còn có cái vướng mắc chưa thể cởi bỏ. Cô nói như vậy trước mặt nó, cô thật là….!
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như chậm rãi bước vào phòng bệnh của Phùng lão thái thái. Lão thái thái vừa mới thức dậy. Hơn nữa chỗ gãy của bà do tĩnh dưỡng hơn một tháng nên trên cơ bản cũng không có gì trở ngại. Còn đai đeo xương chậu hai ngày trước đã được tháo đi.
Cho nên tinh thần của lão thái thái cũng không tệ lắm.
- Đến đây, Thiến Như, Viễn Chinh.
- Bà nội!
- Bà nội, bà đừng nhúc nhích.
Phùng Thiến Như bước vài bước, cúi người nắm lấy tay lão thái thái.
-. Thiến Như, cháu đi rót cho bà nội một ly nước ấm.
Phùng lão thái thái cười nói.
Phùng Thiến Như trong lòng hiểu được, bà nội muốn mình lánh ra ngoài, để bà nói chuyện với một mình Bành Viễn Chinh. Nhưng lão thái thái muốn nói gì, cô cũng có thể đoán ra được.
Sắc mặt của cô đỏ lên, vâng một tiếng rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Khi đi ngang qua Bành Viễn Chinh, cô âm thầm dùng ánh mắt trong suốt liếc nhìn hắn một cái.
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
- Viễn Chinh, cháu lại đây.
Phùng lão thái thái vẫy tay.
Bành Viễn Chinh bước qua, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ phía trước cửa sổ, nắm lấy tay lão thái thái nói:
- Bà nội, bà có chuyện gì xin cứ nói ạ.
- Viễn Chinh à, bà nội bệnh lần này, đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Tuổi bà lớn rồi, ngày sau còn không biết bao nhiêu.
Lão thái thái thanh âm hơi có chút cảm thán.
Bà ngày xưa cũng là nữ chiến sĩ, trong mưa bom bão đạn vẫn còn may mắn sống sót. Từ thời kiến quốc cho đến nay, lại cùng với Phùng lão chia sẻ những gian nan, đi từng bước một cho đến ngày hôm nay. Chỉ có điều, khi đến địa vị và quyền thế như thế này, thì lại phải tuân theo quy luật sinh lão bệnh tử. Vẫn phải đi đến hồi kết của sinh mạng con người.
- Bà nội, bà đừng nói như vậy. Sức khỏe của bà vẫn còn mạnh lắm, sống thêm năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Ngày lành còn ở phía trước mà.
Bành Viễn Chinh mỉm cười an ủi.
Phùng lão thái thải ngẩn ra, chợt cười mắng:
- Bậy bạ, sống thêm năm mươi năm nữa, chắc bà biến thành lão yêu bà rồi. Người nào cũng phải chết thôi. Bà nội cháu ngày xưa cũng đánh giặc trên chiến trường, làm sao mà không nhìn thấu điểm này chứ?
- Bà nội không sợ chết. Chỉ có điều bà nội cảm thấy, mười mấy năm nay, Phùng gia đã để cho mẹ con cháu bị thiệt thòi. Bà không muốn cho mẹ con trở về Tân An, để bà ấy ở bên cạnh mình, chính là muốn bù đắp lại cho bà ấy. Bà vốn muốn nói với bác cả con, điều con trở về thủ đô, nhưng nghĩ lại, cháu nội của bà không phải là con chim hoàng yến trong lồng son mà là nhất chỉ hùng ưng, không ngại trải qua mưu gió bão bùng để tôi luyện, một ngày nào đó giương cánh bay cao.
- Cho nên, bà nội không bắt buộc con. Chỉ có điều hy vọng con thường xuyên về thăm bà nội. Khoảng hai tháng con trở về một lần có được không?
- Vâng, bà nội cứ yên tâm. Con sẽ thường xuyên trở về thăm ông bà nội.
Bành Viễn Chinh nào dám không đáp ứng.
- Được, hôm nay không nói chuyện này nữa.
Phùng lão thái thái thần sắc hòa ái liền biến mất, nghiêm túc thấp giọng nói:
-Đứa nhỏ, bà hỏi cháu một câu. Cháu không được gạt bà nội.
Bành Viễn Chinh thấy thần thái của bà nội như vậy nên không khỏi hoảng sợ.
- Bà nội, xin bà cứ nói.
- Bà nghe nói con đang công tác tại thị trấn nào đó ở thành phố Tân An phải không?
- Thị trấn Vân Thủy ạ?
- Thị trấn Vân Thủy. Bà nghe nói có một cô gái xinh đẹp ở đó cũng có ý với con. Hai người sớm chiều ở chung với nhau.
Phùng lão thái thái giọng nói tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng hàm ý chất vấn trong đó.
Bành Viễn Chinh đổ mồ hôi hột. Lão thái thái vẫn không chịu buông tha:
- Cháu nếu làm gì có lỗi với Thiến Như, bà nội sẽ không tha cho cháu.
Hắn lập tức ý thức được bà nội đang nhắc tới Lý Tuyết Yến. Tuy rằng hắn ở Tân An, nhưng nhất cử nhất động của hắn, cao thấp Phùng gia, nhất là Phùng thái thái đều biết.
Bành Viễn Chinh xấu hổ gật đầu:
- Vâng, có cô gái như vậy. Là Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn của cháu.
- Nghe nói là con gái của một cán bộ đã về hưu?
Lão thái thái lại nghiêm túc hỏi.
- Vâng ạ!
Bành Viễn Chinh không dám nói dối, khẩn trương gật đầu.
- Cô gái đó có ý với cháu à?
- Vâng ạ!
- Còn cháu?
- Cháu….!
Bành Viễn Chinh nhớ đến tình cảm của Lý Tuyết Yến đối với mình, thoáng chút do dự.
Lão thái thái thần sắc căng thẳng, nắm lấy tay Bành Viễn Chinh, tận tình khuyên bảo:
- Đứa nhỏ à, bà nội biết các con còn trẻ tuổi, lại ở cùng một chỗ, nên dễ dàng lâu ngày sinh tình. Nhưng bà nói cho con biết, ai so ra cũng kém hơn Thiến Như. Thiến Như là một đứa con gái thật tốt. Cháu không thể làm chuyện gì có lỗi với nó.
Bành Viễn Chinh xấu hổ, nhẹ nhàng nói:
- Bà nội, cháu không phải là có ý tứ đó. Cháu và cô ấy chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường.
- Thật sao?
Lão thái thái nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Bành Viễn Chinh.
- Bà nội, cháu không dám nói dối.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, chỉ phải kiên quyết tỏ thái độ.
- Được, tốt lắm!
Lão thái thái vui mừng:
- Nếu cháu không thích người ta thì nên nói rõ cho người ta biết. Đừng kéo dài dây dưa.
Bành Viễn Chinh không nói gì, chỉ biết cười khổ.
- Bà nội hỏi lại cháu, cháu có thích Thiến Như không?
- Đừng ngại, ở trước mặt bà nội, còn che giấu làm gì.
Phùng lão thái thái mỉm cười.
Bành Viễn Chinh da mặt có dày thì cũng không thể giáp mặt nói ra một phần ba, chỉ có thể đỏ mặt gật đầu.
- Vậy thì tốt rồi. Bà nội đã hỏi qua Thiến Như, nếu các cháu đã tình chàng ý thiếp thì nên khẩn trương lập gia đình đi.
Phùng lão thái thái đắc ý phá lên cười.
- Bà nội, có phải còn quá sớm hay không? Cháu và Thiến Như đều còn trẻ mà.
Bành Viễn Chinh cười khổ nói.
- Không còn sớm nữa. Bà nội chờ được ẵm chắt lắm rồi.
Phùng lão thái thái trừng mắt:
- Vậy trước cứ đính hôn đi. Được rồi, cháu cũng đừng tưởng bà nội giả bộ ngớ ngẩn mà lừa đảo. Bà nội cũng không phái chủ nghĩa phong kiến mà ép duyên con. Như vậy đi, bà nội cho các cháu hai tháng thời gian để quyết định. Nếu các cháu không phản đối thì tết âm lịch này sẽ cho các cháu đính hôn.
- Cứ định như vậy đi.
Phùng lão thái thái phất tay.
- Còn nữa, Thiến Như tạm thời cũng đừng đi làm ở cái công ty máy tính kia nữa. Bà nội muốn con bé đến ở cùng với cháu một khoảng thời gian. Các cháu sống tách như thế này cũng không phải là chuyện tốt. Nói sau thì cuộc sống của cháu cũng cần phải có người chăm sóc.
Phùng lão thái thái không khỏi phân trần, liền hạ chỉ thị.
Bành Viễn Chinh cười khổ, không nói gì. Tuy rằng bất ngờ nhưng cũng không bài xích.
Phùng lão thái thái mỉm cười hài lòng. Đây là việc mà bà sớm thương lượng với hai cô con dâu. Người nào cũng lo lắng, Bành Viễn Chinh ở Tân An sẽ cùng cô gái khác nảy sinh tình cảm thân mật. Lấy thân phận của Phùng gia mà nói, quyết định không thể bội bạc phụ tình người khác. Nếu xảy ra chuyện đó, chẳng phải là khiến Thiến Như thiệt thòi sao?
Hơn nữa, không phải ai cũng có thể làm cháu dâu của Phùng gia.
- Được rồi, Thiến Như, cháu cũng đừng ở ngoài cửa nghe lén nữa. Mau vào đi.
Phùng lão thái thái đột nhiên giương tay nói.
Phùng Thiến Như đỏ mặt lên, cúi đầu, bưng ly nước vào.
Phùng lão thái thái an bài cô sớm trong lòng đã biết. Kỳ thật, cô cũng đang lo lắng, Bành Viễn Chinh không chống cự được sự tấn công của một cô gái khác mà “rơi vào tay giặc”. Nếu trước đây thì chắc cô không để ý, nhưng hôm nay, tấm lòng đã sớm mở ra với Bành Viễn Chinh. Trong lòng của cô, Bành Viễn Chinh đã trở thành vị hôn phu. Cô như thế nào lại đem vị hôn phu của mình cho người khác.
Lúc trước có Tào Dĩnh, bây giờ có Lý Tuyết Yến. Phùng Thiến Như trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái.
- Hai đứa nhỏ mau đến bên cạnh bà nội đi.
Phùng lão thái thái nhìn hai người, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, không khỏi có chút thỏa mãn, cười lớn lên.
Phùng Thiến Như cúi đầu xấu hổ bước qua.
Phùng lão thái thái nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Sau đó đặt vào trong bàn tay của Bành Viễn Chinh, cảm thán nói:
- Hai đứa à, bà nội nhìn thấy hai cháu ở cùng một chỗ, trong lòng bà rất vui.
Khí nói chuyện, đôi mắt lão thái thái đỏ lên, gần như muốn khóc.
Đối với Bành Viễn Chinh, đứa cháu thất lạc vừa mới tìm được về, bà vẫn cảm thấy rất thua thiệt. Còn Phùng Thiến Như trong lòng bà vẫn là một báu vật. Nhìn hai đứa bé chuyện tốt đã thành, trong lòng bà cảm thấy rất vui mừng.
Giờ phút này, lão thái thái đã có chủ định. Bà phải nhanh một chút chuẩn bị hôn sự cho hai người. Tương lai sớm ẵm chắt trai, hưởng thụ cuộc sống tứ đại đồng đường.
Mà giờ phút này, tay phải Bành Viễn Chinh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phùng Thiến Như, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác hạnh phúc không gì sánh kịp. Phùng Thiến Như lén nhìn Bành Viễn Chinh, hai người ánh mắt giao nhau, lập tức quay đi chỗ khác.
Trong cuộc đời này, nếu nói có người con gái nào khiến Bành Viễn Chinh tâm động và tim đập thì đó chính là Phùng Thiến Như.
Giống như một câu nói “Em ngoái đầu lại cười, sinh mạng anh bỗng nhiên thức tỉnh”. Đây có thể là duyên phận. Kiếp trước cảm tình chưa thành thì chính là vì chờ đợi duyên phận kiếp này.
Phùng Thiến Như khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ lên, mà tim cũng nhảy dựng. Cô rõ rảng cảm giác được tình yêu mà Bành Viễn Chinh truyền qua không thể dùng lời nói để hình dung. Sâu trong nội tâm của cô đầu tiên là dấy lên một ngọn lửa. Sau đó là bốc cháy hừng hực.
Lão thái thái vui mừng chậm rãi nhắm hai mắt lại, làm bộ như ngủ say.
Bà hé con mắt, lén nhìn theo bóng dáng hai đứa cháu đang rón rén ra ngoài. Sắc mặt của bà rạng rỡ, chỉ có điều cố nén không thành tiếng.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như nắm tay bước đi trên hành lang, tiến vào phòng khách. Hành lang cũng chỉ dài có ba, bốn mét, cũng rất im lặng. Ngọn đèn mờ ảo. Hai người tâm linh tương thông, nên đi rất chậm.
Tình yêu không cần ngôn ngữ để diễn đạt. Toàn bộ thế giới này đều biến mất, chỉ còn lại đối phương mà thôi.
Hai người nắm tay nhau đi đến. Những người thân trong Phùng gia đột nhiên quay đầu kinh ngạc nhìn hai người. Con trai Phùng Bá Hà là Triệu Hải Nam há miệng thở dốc, vừa muốn hỏi gì thì lại bị Phùng Bá Hà che miệng lại.
Con trai Phùng Bá Lâm là Phùng Viễn Hoa con ngươi phức tạp nhìn hai người. Còn em gái Phùng Lâm Lâm thì lấy tay che miệng, thiếu chút nữa là kinh ngạc ra thành tiếng.
Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh chuyện giữa hai người ở Phùng gia đương nhiên chẳng phải là bí mật. Nhưng không ai biết, hai người còn chưa xác lập quan hệ. Hiện giờ lại công nhiên nắm tay nhau. Hơn nữa đến tận đây vẫn không buông tay.
Tống Dư Trân thở dài một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Bá Hà, thầm nghĩ làm ơn nói nhỏ một chút. Đứa nhỏ Thiến Như này da mặt mỏng lắm. Hơn nữa trong lòng của nó còn có cái vướng mắc chưa thể cởi bỏ. Cô nói như vậy trước mặt nó, cô thật là….!
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như chậm rãi bước vào phòng bệnh của Phùng lão thái thái. Lão thái thái vừa mới thức dậy. Hơn nữa chỗ gãy của bà do tĩnh dưỡng hơn một tháng nên trên cơ bản cũng không có gì trở ngại. Còn đai đeo xương chậu hai ngày trước đã được tháo đi.
Cho nên tinh thần của lão thái thái cũng không tệ lắm.
- Đến đây, Thiến Như, Viễn Chinh.
- Bà nội!
- Bà nội, bà đừng nhúc nhích.
Phùng Thiến Như bước vài bước, cúi người nắm lấy tay lão thái thái.
-. Thiến Như, cháu đi rót cho bà nội một ly nước ấm.
Phùng lão thái thái cười nói.
Phùng Thiến Như trong lòng hiểu được, bà nội muốn mình lánh ra ngoài, để bà nói chuyện với một mình Bành Viễn Chinh. Nhưng lão thái thái muốn nói gì, cô cũng có thể đoán ra được.
Sắc mặt của cô đỏ lên, vâng một tiếng rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Khi đi ngang qua Bành Viễn Chinh, cô âm thầm dùng ánh mắt trong suốt liếc nhìn hắn một cái.
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
- Viễn Chinh, cháu lại đây.
Phùng lão thái thái vẫy tay.
Bành Viễn Chinh bước qua, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ phía trước cửa sổ, nắm lấy tay lão thái thái nói:
- Bà nội, bà có chuyện gì xin cứ nói ạ.
- Viễn Chinh à, bà nội bệnh lần này, đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Tuổi bà lớn rồi, ngày sau còn không biết bao nhiêu.
Lão thái thái thanh âm hơi có chút cảm thán.
Bà ngày xưa cũng là nữ chiến sĩ, trong mưa bom bão đạn vẫn còn may mắn sống sót. Từ thời kiến quốc cho đến nay, lại cùng với Phùng lão chia sẻ những gian nan, đi từng bước một cho đến ngày hôm nay. Chỉ có điều, khi đến địa vị và quyền thế như thế này, thì lại phải tuân theo quy luật sinh lão bệnh tử. Vẫn phải đi đến hồi kết của sinh mạng con người.
- Bà nội, bà đừng nói như vậy. Sức khỏe của bà vẫn còn mạnh lắm, sống thêm năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Ngày lành còn ở phía trước mà.
Bành Viễn Chinh mỉm cười an ủi.
Phùng lão thái thải ngẩn ra, chợt cười mắng:
- Bậy bạ, sống thêm năm mươi năm nữa, chắc bà biến thành lão yêu bà rồi. Người nào cũng phải chết thôi. Bà nội cháu ngày xưa cũng đánh giặc trên chiến trường, làm sao mà không nhìn thấu điểm này chứ?
- Bà nội không sợ chết. Chỉ có điều bà nội cảm thấy, mười mấy năm nay, Phùng gia đã để cho mẹ con cháu bị thiệt thòi. Bà không muốn cho mẹ con trở về Tân An, để bà ấy ở bên cạnh mình, chính là muốn bù đắp lại cho bà ấy. Bà vốn muốn nói với bác cả con, điều con trở về thủ đô, nhưng nghĩ lại, cháu nội của bà không phải là con chim hoàng yến trong lồng son mà là nhất chỉ hùng ưng, không ngại trải qua mưu gió bão bùng để tôi luyện, một ngày nào đó giương cánh bay cao.
- Cho nên, bà nội không bắt buộc con. Chỉ có điều hy vọng con thường xuyên về thăm bà nội. Khoảng hai tháng con trở về một lần có được không?
- Vâng, bà nội cứ yên tâm. Con sẽ thường xuyên trở về thăm ông bà nội.
Bành Viễn Chinh nào dám không đáp ứng.
- Được, hôm nay không nói chuyện này nữa.
Phùng lão thái thái thần sắc hòa ái liền biến mất, nghiêm túc thấp giọng nói:
-Đứa nhỏ, bà hỏi cháu một câu. Cháu không được gạt bà nội.
Bành Viễn Chinh thấy thần thái của bà nội như vậy nên không khỏi hoảng sợ.
- Bà nội, xin bà cứ nói.
- Bà nghe nói con đang công tác tại thị trấn nào đó ở thành phố Tân An phải không?
- Thị trấn Vân Thủy ạ?
- Thị trấn Vân Thủy. Bà nghe nói có một cô gái xinh đẹp ở đó cũng có ý với con. Hai người sớm chiều ở chung với nhau.
Phùng lão thái thái giọng nói tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng hàm ý chất vấn trong đó.
Bành Viễn Chinh đổ mồ hôi hột. Lão thái thái vẫn không chịu buông tha:
- Cháu nếu làm gì có lỗi với Thiến Như, bà nội sẽ không tha cho cháu.
Hắn lập tức ý thức được bà nội đang nhắc tới Lý Tuyết Yến. Tuy rằng hắn ở Tân An, nhưng nhất cử nhất động của hắn, cao thấp Phùng gia, nhất là Phùng thái thái đều biết.
Bành Viễn Chinh xấu hổ gật đầu:
- Vâng, có cô gái như vậy. Là Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn của cháu.
- Nghe nói là con gái của một cán bộ đã về hưu?
Lão thái thái lại nghiêm túc hỏi.
- Vâng ạ!
Bành Viễn Chinh không dám nói dối, khẩn trương gật đầu.
- Cô gái đó có ý với cháu à?
- Vâng ạ!
- Còn cháu?
- Cháu….!
Bành Viễn Chinh nhớ đến tình cảm của Lý Tuyết Yến đối với mình, thoáng chút do dự.
Lão thái thái thần sắc căng thẳng, nắm lấy tay Bành Viễn Chinh, tận tình khuyên bảo:
- Đứa nhỏ à, bà nội biết các con còn trẻ tuổi, lại ở cùng một chỗ, nên dễ dàng lâu ngày sinh tình. Nhưng bà nói cho con biết, ai so ra cũng kém hơn Thiến Như. Thiến Như là một đứa con gái thật tốt. Cháu không thể làm chuyện gì có lỗi với nó.
Bành Viễn Chinh xấu hổ, nhẹ nhàng nói:
- Bà nội, cháu không phải là có ý tứ đó. Cháu và cô ấy chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường.
- Thật sao?
Lão thái thái nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Bành Viễn Chinh.
- Bà nội, cháu không dám nói dối.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, chỉ phải kiên quyết tỏ thái độ.
- Được, tốt lắm!
Lão thái thái vui mừng:
- Nếu cháu không thích người ta thì nên nói rõ cho người ta biết. Đừng kéo dài dây dưa.
Bành Viễn Chinh không nói gì, chỉ biết cười khổ.
- Bà nội hỏi lại cháu, cháu có thích Thiến Như không?
- Đừng ngại, ở trước mặt bà nội, còn che giấu làm gì.
Phùng lão thái thái mỉm cười.
Bành Viễn Chinh da mặt có dày thì cũng không thể giáp mặt nói ra một phần ba, chỉ có thể đỏ mặt gật đầu.
- Vậy thì tốt rồi. Bà nội đã hỏi qua Thiến Như, nếu các cháu đã tình chàng ý thiếp thì nên khẩn trương lập gia đình đi.
Phùng lão thái thái đắc ý phá lên cười.
- Bà nội, có phải còn quá sớm hay không? Cháu và Thiến Như đều còn trẻ mà.
Bành Viễn Chinh cười khổ nói.
- Không còn sớm nữa. Bà nội chờ được ẵm chắt lắm rồi.
Phùng lão thái thái trừng mắt:
- Vậy trước cứ đính hôn đi. Được rồi, cháu cũng đừng tưởng bà nội giả bộ ngớ ngẩn mà lừa đảo. Bà nội cũng không phái chủ nghĩa phong kiến mà ép duyên con. Như vậy đi, bà nội cho các cháu hai tháng thời gian để quyết định. Nếu các cháu không phản đối thì tết âm lịch này sẽ cho các cháu đính hôn.
- Cứ định như vậy đi.
Phùng lão thái thái phất tay.
- Còn nữa, Thiến Như tạm thời cũng đừng đi làm ở cái công ty máy tính kia nữa. Bà nội muốn con bé đến ở cùng với cháu một khoảng thời gian. Các cháu sống tách như thế này cũng không phải là chuyện tốt. Nói sau thì cuộc sống của cháu cũng cần phải có người chăm sóc.
Phùng lão thái thái không khỏi phân trần, liền hạ chỉ thị.
Bành Viễn Chinh cười khổ, không nói gì. Tuy rằng bất ngờ nhưng cũng không bài xích.
Phùng lão thái thái mỉm cười hài lòng. Đây là việc mà bà sớm thương lượng với hai cô con dâu. Người nào cũng lo lắng, Bành Viễn Chinh ở Tân An sẽ cùng cô gái khác nảy sinh tình cảm thân mật. Lấy thân phận của Phùng gia mà nói, quyết định không thể bội bạc phụ tình người khác. Nếu xảy ra chuyện đó, chẳng phải là khiến Thiến Như thiệt thòi sao?
Hơn nữa, không phải ai cũng có thể làm cháu dâu của Phùng gia.
- Được rồi, Thiến Như, cháu cũng đừng ở ngoài cửa nghe lén nữa. Mau vào đi.
Phùng lão thái thái đột nhiên giương tay nói.
Phùng Thiến Như đỏ mặt lên, cúi đầu, bưng ly nước vào.
Phùng lão thái thái an bài cô sớm trong lòng đã biết. Kỳ thật, cô cũng đang lo lắng, Bành Viễn Chinh không chống cự được sự tấn công của một cô gái khác mà “rơi vào tay giặc”. Nếu trước đây thì chắc cô không để ý, nhưng hôm nay, tấm lòng đã sớm mở ra với Bành Viễn Chinh. Trong lòng của cô, Bành Viễn Chinh đã trở thành vị hôn phu. Cô như thế nào lại đem vị hôn phu của mình cho người khác.
Lúc trước có Tào Dĩnh, bây giờ có Lý Tuyết Yến. Phùng Thiến Như trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái.
- Hai đứa nhỏ mau đến bên cạnh bà nội đi.
Phùng lão thái thái nhìn hai người, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, không khỏi có chút thỏa mãn, cười lớn lên.
Phùng Thiến Như cúi đầu xấu hổ bước qua.
Phùng lão thái thái nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Sau đó đặt vào trong bàn tay của Bành Viễn Chinh, cảm thán nói:
- Hai đứa à, bà nội nhìn thấy hai cháu ở cùng một chỗ, trong lòng bà rất vui.
Khí nói chuyện, đôi mắt lão thái thái đỏ lên, gần như muốn khóc.
Đối với Bành Viễn Chinh, đứa cháu thất lạc vừa mới tìm được về, bà vẫn cảm thấy rất thua thiệt. Còn Phùng Thiến Như trong lòng bà vẫn là một báu vật. Nhìn hai đứa bé chuyện tốt đã thành, trong lòng bà cảm thấy rất vui mừng.
Giờ phút này, lão thái thái đã có chủ định. Bà phải nhanh một chút chuẩn bị hôn sự cho hai người. Tương lai sớm ẵm chắt trai, hưởng thụ cuộc sống tứ đại đồng đường.
Mà giờ phút này, tay phải Bành Viễn Chinh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phùng Thiến Như, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác hạnh phúc không gì sánh kịp. Phùng Thiến Như lén nhìn Bành Viễn Chinh, hai người ánh mắt giao nhau, lập tức quay đi chỗ khác.
Trong cuộc đời này, nếu nói có người con gái nào khiến Bành Viễn Chinh tâm động và tim đập thì đó chính là Phùng Thiến Như.
Giống như một câu nói “Em ngoái đầu lại cười, sinh mạng anh bỗng nhiên thức tỉnh”. Đây có thể là duyên phận. Kiếp trước cảm tình chưa thành thì chính là vì chờ đợi duyên phận kiếp này.
Phùng Thiến Như khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ lên, mà tim cũng nhảy dựng. Cô rõ rảng cảm giác được tình yêu mà Bành Viễn Chinh truyền qua không thể dùng lời nói để hình dung. Sâu trong nội tâm của cô đầu tiên là dấy lên một ngọn lửa. Sau đó là bốc cháy hừng hực.
Lão thái thái vui mừng chậm rãi nhắm hai mắt lại, làm bộ như ngủ say.
Bà hé con mắt, lén nhìn theo bóng dáng hai đứa cháu đang rón rén ra ngoài. Sắc mặt của bà rạng rỡ, chỉ có điều cố nén không thành tiếng.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như nắm tay bước đi trên hành lang, tiến vào phòng khách. Hành lang cũng chỉ dài có ba, bốn mét, cũng rất im lặng. Ngọn đèn mờ ảo. Hai người tâm linh tương thông, nên đi rất chậm.
Tình yêu không cần ngôn ngữ để diễn đạt. Toàn bộ thế giới này đều biến mất, chỉ còn lại đối phương mà thôi.
Hai người nắm tay nhau đi đến. Những người thân trong Phùng gia đột nhiên quay đầu kinh ngạc nhìn hai người. Con trai Phùng Bá Hà là Triệu Hải Nam há miệng thở dốc, vừa muốn hỏi gì thì lại bị Phùng Bá Hà che miệng lại.
Con trai Phùng Bá Lâm là Phùng Viễn Hoa con ngươi phức tạp nhìn hai người. Còn em gái Phùng Lâm Lâm thì lấy tay che miệng, thiếu chút nữa là kinh ngạc ra thành tiếng.
Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh chuyện giữa hai người ở Phùng gia đương nhiên chẳng phải là bí mật. Nhưng không ai biết, hai người còn chưa xác lập quan hệ. Hiện giờ lại công nhiên nắm tay nhau. Hơn nữa đến tận đây vẫn không buông tay.
/660
|