Ngồi ở phòng hội nghị hơn nửa giờ, Lý Hảo Niên dẫn đoàn kiểm tra tới khu phố trung tâm buôn bán của thị trấn Vân Thủy.
Lý Hảo Niên đi đầu, cùng với Hách Kiến Niên và Bành Viễn Chinh. Các lãnh đạo khác của thị trấn và cán bộ, nhân viên theo sau.
Phố buôn bán vẫn sầm uất và ồn ào náo nhiệt, nhưng cũng vẫn rất bẩn và lộn xộn như trước, quanh khu buôn bán, khắp nơi vương vãi đầy rác rưởi, mà cách đó không xa, còn có một núi rác được hình thành qua năm tháng, tuy bây giờ là tháng mười, đầu thu, mà ruồi bọ bay đầy.
Dòng người đổ đến phố buôn bán liên tục, cảnh tượng nhộn nhịp này khiến mấy người Lý Hảo Niên ngạc nhiên. Họ không ngờ, một phố buôn bán của một thị trấn lại có lượng khách lớn đến như vậy. Đương nhiên, môi trường tồi tệ và tình trạng vệ sinh quá kém nơi đây, càng để lại ấn tượng xấu đối với họ.
Lý Hảo Niên nhíu mày, nói:
-Lượng khách khá cao, nhưng môi trường quá kém. Bí thư Hách, thành phố đang vận động danh hiệu “thành phố vệ sinh toàn quốc”, toàn thành phố đang chấn chỉnh tình trạng vệ sinh, cải tạo môi trường sạch đẹp, khu phố này của các đồng chí quá bẩn và lộn xộn, nhất định phải chấn chỉnh và cải tạo!
Hách Kiến Niên thở dài, cười nói:
-Trưởng ban Lý, các vị lãnh đạo, thật ra thị trấn chúng tôi đã sớm muốn tiến hành chấn chỉnh và cải tạo nơi này, nhưng rất khó! Chúng tôi vừa thu dọn phía trước, phía sau người dân liền vất rác, mỗi ngày mấy vạn lượt người qua lại, mỗi người vất một bao ni lông thôi, lượng rác tích tụ lại sẽ là một con số thiên văn!
Năm ngoái, thị trấn đầu tư hơn trăm ngàn tệ đặt thùng rác ở hai đầu trước sau đường phố, tiến hành thu dọn, cải tạo, đồng thời còn thuê người quét dọn. Nhưng kết quả là, không đến ba tháng, tất cả thiết bị vệ sinh đều bị phá hư, mà người quét dọn cũng từ chối làm việc do khối lượng công việc quá nhiều.
Lý Hảo Niên nhíu mày, chưa nói gì thêm, thì Phó chủ tịch Cục vệ sinh thành phố Nạp Lan Phong chen vào:
-Tình hình cho thấy, khu phố này được hình thành một cách tự phát, ban đầu là một chợ, sau đó dần phát triển thành đường phố, nhưng thiếu quy hoạch. Các đồng chí nói cũng đúng với vấn đề thực tế, hễ cứ đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân là không thể trị bệnh tận gốc, nếu muốn trị tận gốc, chỉ có thể cấm buôn bán.
Ít ra, phải tạm thời cấm buôn bán. Dọn sạch rác rưởi, tạm thời cấm lưu thông buôn bán, đợi công tác vận động của thành phố kết thúc, rồi tính sau.
Nạp Lan Phong quay lại nhìn Lý Hảo Niên, cười nói:
-Trưởng ban Lý, ý kiến của lãnh đạo thế nào?
Lý Hảo Niên gật đầu:
-Cứ như vậy đi. Bí thư Hách, đồng chí Viễn Chinh, chúng tôi cũng không muốn gây phiền phức cho các đồng chí. Tôi không quan tâm các đồng chí đóng cửa tạm thời hay đóng cửa vĩnh viễn khu phố này, nhưng, trong lúc thành phố đang vận động “thành phố vệ sinh” như vậy, hy vọng tình trạng mất vệ sinh và lộn xộn ở đây phải được cải thiện về căn bản. Xin nhớ kỹ. Phải lập tức có hành động có hiệu quả. Tháng sau, chúng tôi sẽ quay lại kiểm tra.
Càng về sau, giọng Lý Hảo Niên càng trở nên nghiêm nghị. Trong lòng Hách Kiến Niên hết sức vui mừng, thái độ và ý kiến như vậy của đoàn kiểm tra, là kết quả mà ông ta mong đợi.
Ông ta thở dài, nói:
-Trưởng ban Lý, các vị lãnh đạo, vì đại cục, vì công tác vận động của thành phố, chỉ có thể làm theo cách đó. Trưởng ban Lý, vậy thì chúng tôi sẽ chuẩn bị việc đóng cửa khu phố buôn bán. Nhiều hộ buôn bán như vậy, chúng ta tôi cần thời gian để thực hiện, xin cho chúng tôi một tuần, sau một tuần…
Hách Kiến Niên chưa nói hết, đột nhiên Bành Viễn Chinh vẫn đứng bình tĩnh bên cạnh nãy giờ, nói chen vào:
-Trưởng ban Lý, thật ra cũng không cần đóng cửa. Lúc trước, chúng tôi đã trình phương án cải tạo và mở rộng khu phố này lên Sở Xây dựng và đã nhận được sự đồng ý của Sở Xây dựng. Trước mắt, chúng tôi nhân lần cải tạo này, chỉnh sửa hoàn toàn khung cảnh, đến sang năm các lãnh đạo quay lại, khu phố này sẽ có một diện mạo hoàn toàn mới và khác hẳn.
Lý Hảo Niên ngẩn ra, quay lại nhìn Bành Viễn Chinh kinh ngạc hỏi:
-Các đồng chí đã có phương án cải tạo và mở rộng? Nếu cải tạo và mở rộng triệt để, đương nhiên là tốt nhất.
Lý Hảo Niên nói tới đây, theo bản năng đưa mắt liếc nhìn Hách Kiến Niên đang đứng bên cạnh một cái, lòng thầm nhủ: hai nhân vật đứng đầu Đảng chính thị trấn Vân Thủy sao không có sự nhất trí? Dường như là…
Hách Kiến Niên nhíu mày, lạnh lùng nói:
-Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh, tôi còn chưa nói tới cậu! Tạm thời chưa nói phương án cải tạo của cậu không khả thi, hiện giờ ngay cả thủ tục ở tỉnh còn chưa được phê duyệt, đén khi nào mới khởi công được? Thành phố đang vận động thành phố vệ sinh toàn quốc, nếu vì cái khu phố này, làm thành phố sẩy chân, thì ai sẽ gánh vác trách nhiệm?
-Bí thư Hách, tôi cũng chưa kịp nói với bí thư, vừa rồi, ở tỉnh có tin, thủ tục đã được phê duyệt. Hiện giờ đồng chí Lý Tân Hoa đã lên tỉnh để nhận văn kiện phê duyệt, khoảng chừng chiều nay sẽ về.
Chờ Sở Xây dựng hoàn tất hồ sơ,chúng ta lập tức có thể tiến hành giai đoạn thực hiện. Trưởng ban Lý, hiện này, đự án này đã có bốn, năm doanh nghiệp tỏ ý đầu tư, chẳng hạn như tập đoàn Tin Kiệt và tập đoàn Huệ Phong. Chúng tôi sẽ tranh thủ tổ chức đấu thầu, sau khi xác định doanh nghiệp trúng thầu, trước cuối tháng mười là có thể khởi công. Bản vẽ quy hoạch và thiết kế dự án, tôi đã nhờ Viện thiết kế công nghiệp tỉnh làm xong…
Bành Viễn Chinh cười:
-Trưởng ban Lý, Cục trưởng Nạp Lan, sang năm hai vị quay lại, nơi này sẽ thay đổi đến long trời lở đất, trở thành nơi có cảnh quan đẹp đẽ nhất thị trấn Vân Thủy!
Sắc mặt Hách Kiến Niên chợt biến đổi, trong lòng máy động: Sở Xây dựng tỉnh phê duyệt? Sao có thể?
Tay của ông ta nắm chặt, mày cau lại, mặt đỏ lên, ngay trước mặt lãnh đạo thành phố, lại bị Bành Viễn Chinh làm mất mặt, cảm giác thật sự là khó chịu nổi.
Bành Viễn Chinh giơ tay chỉ về phía khu phố buôn bán, giảng giải kỹ lưỡng về ý tưởng cải tạo và mở rộng của mình, Lý Hảo Niên và Nạp Lan Phong liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Đúng lúc này, một đám người ùn ùn ào tới, có cả nam lẫn nữ, từ trang phục có thể đoán ra, đó là người của những thượng hộ ở trên phố này.
Mọi người chưa kịp phản ứng, mười mấy người đã vây lấy Lý Hảo Niên, Nạp Lan Phong, Bành Viễn Chinh, Hách Kiến Niên và các lãnh đạo, nhao nhao tranh nhau nói một cách ồn ào.
-Dựa vào cái gì mà muốn đóng cửa khu phố buôn bán?
-Thiệt hại của chúng tôi, ai sẽ bồi thường?
-Đóng cửa phố buôn bán, làm sao chúng tôi kinh doanh? Ai lo cơm ăn áo mặc cho chúng tôi?
-Chúng tôi muốn gặp Chủ tịch thị trấn Bành, hắn nói hay lắm, nào là cải tạo với mở rộng này nọ, bây giờ sao lại đóng cửa?
…
…
Sắc mặt Hách Kiến Niên rất khó coi, vẻ mặt Bành Viễn Chinh càng tệ hơn.
Ngay trước mặt các lãnh đạo đoàn kiểm tra, đám thương hộ này tới làm ầm ĩ, khiến chính quyền thị trấn rất mất mặt. Bành Viễn Chinh hết sức phẫn nộ, biết là trước đó có người cố ý truyền tin đồn rằng thị trấn sẽ đóng cửa khu phố này, sau đó âm thầm xúi giục các thương hộ bao vây đoàn kiểm tra để phản đối, dụng ý của việc này, là quá rõ ràng.
Hách Kiến Niên, Lý Hảo Niên và các lãnh đạo thành phố vội rời khỏi, Bành Viễn Chinh một mình đứng lại, trước mặt hắn là mười mấy người của khu buôn bán, phía sau hắn chỉ còn lại Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng.
Bành Viễn Chinh im lặng một lúc lâu, rồi nhếch miệng hỏi:
-Ai nói với mọi người là khu phố buôn bán này phải bị đóng cửa?
Hôm nay, đoàn kiểm tra đến thị trấn kiểm tra, ai cho các người tới đây quấy rối?
Giọng Bành Viễn Chinh hết sức lạnh lùng và nghiêm nghị.
Một người trong đám chợt hét lên:
-Chủ tịch thị trấn Bành, cứ trả lời xem là tin đó có đúng không? Đừng hỏi là ai tiết lộ tin đó cho chúng tôi! Tôi muốn hỏi, vì sao Chủ tịch thị trấn Bành nói không giữ lời, nói cái gì mà cải tạo với mở rộng, còn lừa chúng tôi ký hợp đồng bồi thường giải phóng mặt bằng?
-Các vị làm lãnh đạo, nói một câu đóng cửa liền đóng cửa, đóng cửa rồi, chúng tôi lấy gì ăn? Các vị rõ ràng là muốn ép chúng tôi vào tuyệt lộ mà!
Một người phụ nữ hùa theo, la to lên.
-Câm miệng!
Bành Viễn Chinh tức giận quát lớn:
-Ai nói tôi không giữ lời? Tôi cho các người biết, dự án cải tạo phố buôn bán đã được thành phố và tỉnh phê duyệt, nay mai sẽ tiến hành đấu thầu, trước cuối tháng mười sẽ khởi công! Quay về hết cho tôi! Ngày mai, Phó chủ tịch Hoàng và Phó chủ tịch Cổ sẽ triệu tập tất cả các hộ công thương và nông hộ họp hội nghị tọa đàm, trao đổi về công tác giải phóng mặt bằng!
Bành Viễn Chinh vừa nói như vậy, đã có mấy người lùi bước. Bọn họ tới gây ồn ào, vẫn là vì quyền lợi của mình. Chiều hôm qua, không biết từ đâu lan ra tin đồn rằng thị trấn sẽ đóng cửa khu phố này, có một số thương hộ liền hẹn nhau đến Ủy ban nhân dân thị trấn làm ầm lên. Vừa rồi, thấy có lãnh đạo thành phố tới kiểm tra công tác, họ liền rủ nhau xông qua đây.
-Lão Cổ, anh tới nói chuyện với họ đi!
Bành Viễn Chinh xoay người, phẩy tay áo bỏ đi.
Bành Viễn Chinh vừa đi, Cổ Lượng liền giận tái mặt, lớn tiếng nói:
-Lời nói của Chủ tịch thị trấn Bành, các người chưa nghe rõ sao? Lãnh đạo thị trấn lại có thể nói chơi trước mặt các người ư? Các người có biết, vì dự án này mà Chủ tịch thị trấn Bành đã mất bao sức lực? Chạy lên quận, chạy lên thành phố, lại chạy lên tỉnh, vất vả xin xỏ khắp nơi, chứ có dễ đâu mà làm xong thủ tục?
Mau quay về đi, nếu không, bố đây sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ! (sic!)
Cổ Lượng quát to.
Công tác ở xã, thị trấn có một chút đặc thù. Nhiều khi, phương thức và phương pháp công tác rất khác ở cơ quan, cần cứng rắn, phải cứng rắn, cần hù dọa, phải hù dọa. Có một số cán bộ xã, thị trấn làm việc thoạt trông khá đơn giản và thô bạo, chính là vì yếu tố này.
Nếu cứ một mực mềm mỏng kiên nhẫn thuyết phục, chắc chắn không có hiệu quả.
Bấy giờ mười mấy người kia mới hậm hực bỏ đi. Cổ Lượng thở phào một cái, nói với Lý Tuyết Yến:
-Bí thư Lý, những người này…thật sự là rất khó đối phó. Tôi thấy, sắp tới công tác giải phóng mặt bằng cũng không dễ dàng đâu. Đừng thấy bọn họ ra vẻ đồng ý, lại ký hợp đồng với thị trấn mà lầm. Trên thực tế, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể trở mặt hét giá trên trời!
-Dù khó, cũng phải làm!
Lý Tuyết Yến sâu kín thở dài.
Lý Hảo Niên đi đầu, cùng với Hách Kiến Niên và Bành Viễn Chinh. Các lãnh đạo khác của thị trấn và cán bộ, nhân viên theo sau.
Phố buôn bán vẫn sầm uất và ồn ào náo nhiệt, nhưng cũng vẫn rất bẩn và lộn xộn như trước, quanh khu buôn bán, khắp nơi vương vãi đầy rác rưởi, mà cách đó không xa, còn có một núi rác được hình thành qua năm tháng, tuy bây giờ là tháng mười, đầu thu, mà ruồi bọ bay đầy.
Dòng người đổ đến phố buôn bán liên tục, cảnh tượng nhộn nhịp này khiến mấy người Lý Hảo Niên ngạc nhiên. Họ không ngờ, một phố buôn bán của một thị trấn lại có lượng khách lớn đến như vậy. Đương nhiên, môi trường tồi tệ và tình trạng vệ sinh quá kém nơi đây, càng để lại ấn tượng xấu đối với họ.
Lý Hảo Niên nhíu mày, nói:
-Lượng khách khá cao, nhưng môi trường quá kém. Bí thư Hách, thành phố đang vận động danh hiệu “thành phố vệ sinh toàn quốc”, toàn thành phố đang chấn chỉnh tình trạng vệ sinh, cải tạo môi trường sạch đẹp, khu phố này của các đồng chí quá bẩn và lộn xộn, nhất định phải chấn chỉnh và cải tạo!
Hách Kiến Niên thở dài, cười nói:
-Trưởng ban Lý, các vị lãnh đạo, thật ra thị trấn chúng tôi đã sớm muốn tiến hành chấn chỉnh và cải tạo nơi này, nhưng rất khó! Chúng tôi vừa thu dọn phía trước, phía sau người dân liền vất rác, mỗi ngày mấy vạn lượt người qua lại, mỗi người vất một bao ni lông thôi, lượng rác tích tụ lại sẽ là một con số thiên văn!
Năm ngoái, thị trấn đầu tư hơn trăm ngàn tệ đặt thùng rác ở hai đầu trước sau đường phố, tiến hành thu dọn, cải tạo, đồng thời còn thuê người quét dọn. Nhưng kết quả là, không đến ba tháng, tất cả thiết bị vệ sinh đều bị phá hư, mà người quét dọn cũng từ chối làm việc do khối lượng công việc quá nhiều.
Lý Hảo Niên nhíu mày, chưa nói gì thêm, thì Phó chủ tịch Cục vệ sinh thành phố Nạp Lan Phong chen vào:
-Tình hình cho thấy, khu phố này được hình thành một cách tự phát, ban đầu là một chợ, sau đó dần phát triển thành đường phố, nhưng thiếu quy hoạch. Các đồng chí nói cũng đúng với vấn đề thực tế, hễ cứ đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân là không thể trị bệnh tận gốc, nếu muốn trị tận gốc, chỉ có thể cấm buôn bán.
Ít ra, phải tạm thời cấm buôn bán. Dọn sạch rác rưởi, tạm thời cấm lưu thông buôn bán, đợi công tác vận động của thành phố kết thúc, rồi tính sau.
Nạp Lan Phong quay lại nhìn Lý Hảo Niên, cười nói:
-Trưởng ban Lý, ý kiến của lãnh đạo thế nào?
Lý Hảo Niên gật đầu:
-Cứ như vậy đi. Bí thư Hách, đồng chí Viễn Chinh, chúng tôi cũng không muốn gây phiền phức cho các đồng chí. Tôi không quan tâm các đồng chí đóng cửa tạm thời hay đóng cửa vĩnh viễn khu phố này, nhưng, trong lúc thành phố đang vận động “thành phố vệ sinh” như vậy, hy vọng tình trạng mất vệ sinh và lộn xộn ở đây phải được cải thiện về căn bản. Xin nhớ kỹ. Phải lập tức có hành động có hiệu quả. Tháng sau, chúng tôi sẽ quay lại kiểm tra.
Càng về sau, giọng Lý Hảo Niên càng trở nên nghiêm nghị. Trong lòng Hách Kiến Niên hết sức vui mừng, thái độ và ý kiến như vậy của đoàn kiểm tra, là kết quả mà ông ta mong đợi.
Ông ta thở dài, nói:
-Trưởng ban Lý, các vị lãnh đạo, vì đại cục, vì công tác vận động của thành phố, chỉ có thể làm theo cách đó. Trưởng ban Lý, vậy thì chúng tôi sẽ chuẩn bị việc đóng cửa khu phố buôn bán. Nhiều hộ buôn bán như vậy, chúng ta tôi cần thời gian để thực hiện, xin cho chúng tôi một tuần, sau một tuần…
Hách Kiến Niên chưa nói hết, đột nhiên Bành Viễn Chinh vẫn đứng bình tĩnh bên cạnh nãy giờ, nói chen vào:
-Trưởng ban Lý, thật ra cũng không cần đóng cửa. Lúc trước, chúng tôi đã trình phương án cải tạo và mở rộng khu phố này lên Sở Xây dựng và đã nhận được sự đồng ý của Sở Xây dựng. Trước mắt, chúng tôi nhân lần cải tạo này, chỉnh sửa hoàn toàn khung cảnh, đến sang năm các lãnh đạo quay lại, khu phố này sẽ có một diện mạo hoàn toàn mới và khác hẳn.
Lý Hảo Niên ngẩn ra, quay lại nhìn Bành Viễn Chinh kinh ngạc hỏi:
-Các đồng chí đã có phương án cải tạo và mở rộng? Nếu cải tạo và mở rộng triệt để, đương nhiên là tốt nhất.
Lý Hảo Niên nói tới đây, theo bản năng đưa mắt liếc nhìn Hách Kiến Niên đang đứng bên cạnh một cái, lòng thầm nhủ: hai nhân vật đứng đầu Đảng chính thị trấn Vân Thủy sao không có sự nhất trí? Dường như là…
Hách Kiến Niên nhíu mày, lạnh lùng nói:
-Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh, tôi còn chưa nói tới cậu! Tạm thời chưa nói phương án cải tạo của cậu không khả thi, hiện giờ ngay cả thủ tục ở tỉnh còn chưa được phê duyệt, đén khi nào mới khởi công được? Thành phố đang vận động thành phố vệ sinh toàn quốc, nếu vì cái khu phố này, làm thành phố sẩy chân, thì ai sẽ gánh vác trách nhiệm?
-Bí thư Hách, tôi cũng chưa kịp nói với bí thư, vừa rồi, ở tỉnh có tin, thủ tục đã được phê duyệt. Hiện giờ đồng chí Lý Tân Hoa đã lên tỉnh để nhận văn kiện phê duyệt, khoảng chừng chiều nay sẽ về.
Chờ Sở Xây dựng hoàn tất hồ sơ,chúng ta lập tức có thể tiến hành giai đoạn thực hiện. Trưởng ban Lý, hiện này, đự án này đã có bốn, năm doanh nghiệp tỏ ý đầu tư, chẳng hạn như tập đoàn Tin Kiệt và tập đoàn Huệ Phong. Chúng tôi sẽ tranh thủ tổ chức đấu thầu, sau khi xác định doanh nghiệp trúng thầu, trước cuối tháng mười là có thể khởi công. Bản vẽ quy hoạch và thiết kế dự án, tôi đã nhờ Viện thiết kế công nghiệp tỉnh làm xong…
Bành Viễn Chinh cười:
-Trưởng ban Lý, Cục trưởng Nạp Lan, sang năm hai vị quay lại, nơi này sẽ thay đổi đến long trời lở đất, trở thành nơi có cảnh quan đẹp đẽ nhất thị trấn Vân Thủy!
Sắc mặt Hách Kiến Niên chợt biến đổi, trong lòng máy động: Sở Xây dựng tỉnh phê duyệt? Sao có thể?
Tay của ông ta nắm chặt, mày cau lại, mặt đỏ lên, ngay trước mặt lãnh đạo thành phố, lại bị Bành Viễn Chinh làm mất mặt, cảm giác thật sự là khó chịu nổi.
Bành Viễn Chinh giơ tay chỉ về phía khu phố buôn bán, giảng giải kỹ lưỡng về ý tưởng cải tạo và mở rộng của mình, Lý Hảo Niên và Nạp Lan Phong liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Đúng lúc này, một đám người ùn ùn ào tới, có cả nam lẫn nữ, từ trang phục có thể đoán ra, đó là người của những thượng hộ ở trên phố này.
Mọi người chưa kịp phản ứng, mười mấy người đã vây lấy Lý Hảo Niên, Nạp Lan Phong, Bành Viễn Chinh, Hách Kiến Niên và các lãnh đạo, nhao nhao tranh nhau nói một cách ồn ào.
-Dựa vào cái gì mà muốn đóng cửa khu phố buôn bán?
-Thiệt hại của chúng tôi, ai sẽ bồi thường?
-Đóng cửa phố buôn bán, làm sao chúng tôi kinh doanh? Ai lo cơm ăn áo mặc cho chúng tôi?
-Chúng tôi muốn gặp Chủ tịch thị trấn Bành, hắn nói hay lắm, nào là cải tạo với mở rộng này nọ, bây giờ sao lại đóng cửa?
…
…
Sắc mặt Hách Kiến Niên rất khó coi, vẻ mặt Bành Viễn Chinh càng tệ hơn.
Ngay trước mặt các lãnh đạo đoàn kiểm tra, đám thương hộ này tới làm ầm ĩ, khiến chính quyền thị trấn rất mất mặt. Bành Viễn Chinh hết sức phẫn nộ, biết là trước đó có người cố ý truyền tin đồn rằng thị trấn sẽ đóng cửa khu phố này, sau đó âm thầm xúi giục các thương hộ bao vây đoàn kiểm tra để phản đối, dụng ý của việc này, là quá rõ ràng.
Hách Kiến Niên, Lý Hảo Niên và các lãnh đạo thành phố vội rời khỏi, Bành Viễn Chinh một mình đứng lại, trước mặt hắn là mười mấy người của khu buôn bán, phía sau hắn chỉ còn lại Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng.
Bành Viễn Chinh im lặng một lúc lâu, rồi nhếch miệng hỏi:
-Ai nói với mọi người là khu phố buôn bán này phải bị đóng cửa?
Hôm nay, đoàn kiểm tra đến thị trấn kiểm tra, ai cho các người tới đây quấy rối?
Giọng Bành Viễn Chinh hết sức lạnh lùng và nghiêm nghị.
Một người trong đám chợt hét lên:
-Chủ tịch thị trấn Bành, cứ trả lời xem là tin đó có đúng không? Đừng hỏi là ai tiết lộ tin đó cho chúng tôi! Tôi muốn hỏi, vì sao Chủ tịch thị trấn Bành nói không giữ lời, nói cái gì mà cải tạo với mở rộng, còn lừa chúng tôi ký hợp đồng bồi thường giải phóng mặt bằng?
-Các vị làm lãnh đạo, nói một câu đóng cửa liền đóng cửa, đóng cửa rồi, chúng tôi lấy gì ăn? Các vị rõ ràng là muốn ép chúng tôi vào tuyệt lộ mà!
Một người phụ nữ hùa theo, la to lên.
-Câm miệng!
Bành Viễn Chinh tức giận quát lớn:
-Ai nói tôi không giữ lời? Tôi cho các người biết, dự án cải tạo phố buôn bán đã được thành phố và tỉnh phê duyệt, nay mai sẽ tiến hành đấu thầu, trước cuối tháng mười sẽ khởi công! Quay về hết cho tôi! Ngày mai, Phó chủ tịch Hoàng và Phó chủ tịch Cổ sẽ triệu tập tất cả các hộ công thương và nông hộ họp hội nghị tọa đàm, trao đổi về công tác giải phóng mặt bằng!
Bành Viễn Chinh vừa nói như vậy, đã có mấy người lùi bước. Bọn họ tới gây ồn ào, vẫn là vì quyền lợi của mình. Chiều hôm qua, không biết từ đâu lan ra tin đồn rằng thị trấn sẽ đóng cửa khu phố này, có một số thương hộ liền hẹn nhau đến Ủy ban nhân dân thị trấn làm ầm lên. Vừa rồi, thấy có lãnh đạo thành phố tới kiểm tra công tác, họ liền rủ nhau xông qua đây.
-Lão Cổ, anh tới nói chuyện với họ đi!
Bành Viễn Chinh xoay người, phẩy tay áo bỏ đi.
Bành Viễn Chinh vừa đi, Cổ Lượng liền giận tái mặt, lớn tiếng nói:
-Lời nói của Chủ tịch thị trấn Bành, các người chưa nghe rõ sao? Lãnh đạo thị trấn lại có thể nói chơi trước mặt các người ư? Các người có biết, vì dự án này mà Chủ tịch thị trấn Bành đã mất bao sức lực? Chạy lên quận, chạy lên thành phố, lại chạy lên tỉnh, vất vả xin xỏ khắp nơi, chứ có dễ đâu mà làm xong thủ tục?
Mau quay về đi, nếu không, bố đây sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ! (sic!)
Cổ Lượng quát to.
Công tác ở xã, thị trấn có một chút đặc thù. Nhiều khi, phương thức và phương pháp công tác rất khác ở cơ quan, cần cứng rắn, phải cứng rắn, cần hù dọa, phải hù dọa. Có một số cán bộ xã, thị trấn làm việc thoạt trông khá đơn giản và thô bạo, chính là vì yếu tố này.
Nếu cứ một mực mềm mỏng kiên nhẫn thuyết phục, chắc chắn không có hiệu quả.
Bấy giờ mười mấy người kia mới hậm hực bỏ đi. Cổ Lượng thở phào một cái, nói với Lý Tuyết Yến:
-Bí thư Lý, những người này…thật sự là rất khó đối phó. Tôi thấy, sắp tới công tác giải phóng mặt bằng cũng không dễ dàng đâu. Đừng thấy bọn họ ra vẻ đồng ý, lại ký hợp đồng với thị trấn mà lầm. Trên thực tế, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể trở mặt hét giá trên trời!
-Dù khó, cũng phải làm!
Lý Tuyết Yến sâu kín thở dài.
/660
|