Hoàng Đại Long cùng Tống Quả tình cờ đến, may mắn gặp dịp, khiến cho Bành Viễn Chinh trong lòng vừa động, âm thầm nổi lên một tâm tư.
Hắn mặc dù là người tái sinh, lịch duyệt đầy đủ phong phú, nhưng cũng chỉ là chàng thanh niên hai mươi tuổi. Trong thân thể vẫn tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân. Nhân sinh khó được vài lần say, hôm nay tận hứng, hắn cũng mở rộng lòng dạ một chút.
Ánh mắt hắn trong suốt mà lạnh nhạt mang theo vài phần men say đảo qua người Hoàng Hà và Mạc Thư Bình, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, quyết định chi bằng rèn sắt khi còn nóng, hoàn toàn bắt lại hai người này, một lần nữa ép buộc Hách Kiến Niên, đồng thời cũng vì bước kế tiếp tạo thanh thế cho cục diện nắm trong tay.
Hắn so với ai khác cũng rõ ràng, trong hoàn cảnh thực tế, điều đầu tiên phải làm chính là cầm quyền. Trong tay không có quyền, làm việc chỉ là một lời nói suông. Từ tình huống bây giờ cho thấy, hắn chỉ có làm mất đi quyền lực của Hách Kiến Niên thì mới có thể không có chút cản tay nào để làm việc.
Nếu không, có Hách Kiến Niên, một cái đinh khổng lồ ở sau lưng ngó chừng, hắn coi như là tâm tư kín đáo, cẩn thận mấy cũng có thời điểm sơ sót. Một khi để cho Hách Kiến Niên bắt được cơ hội cho hắn một kích, cái giá phải trả thật đúng là cực kỳ đau đớn.
Hắn là một người thủ đoạn quả quyết, quyết định thật nhanh. Nếu đã quyết định như vậy thì không thể chần chừ.
Hắn cười cười, nhìn mọi người xung quanh rồi cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, xin giới thiệu một chút. Vị này là ông chủ của tập đoàn lớn nhất thành phố chúng ta, tập đoàn Tín Kiệt, Hoàng Đại Long tiên sinh. Bước kế tiếp, hạng mục cải tạo xây dựng phố buôn bán của chúng ta, xí nghiệp Tín Kiệt của Hoàng Đại Long tiên sinh sẽ tham gia đấu thầu. Rất có thể sẽ thành người hợp tác với chúng ta!
Bành Viễn Chinh tiếng nói vừa dứt, Lý Tuyết Yến và nhóm phó chức lại bắt đầu vỗ tay.
Hoàng Đại Long cười hắc hắc đứng lên, ngông nghên h ôm quyền nói:
- Các vị lãnh đạo thị trấn Vân Thủy không nên khách khí như vậy. Kẻ hèn này cùng Chủ tịch thị trấn Bành là anh em thân thiết. Công việc của Viễn Chinh tôi không ủng hộ thì ai ủng hộ chứ? Tôi cho dù là thâm hụt lỗ lã, hạng mục này xí nghiệp Tín Kiệt chúng tôi nhất định phải làm! Cho nên, khi tham gia đấu thầu, kính xin các vị lãnh đạo bật đèn xanh, ha ha!
Tất cả mọi người đều nở nụ cười. Cổ Lượng phụ họa một câu:
- Chủ tịch thị trấn Bành, nếu Hoàng tổng trượng nghĩa như vậy, thực lực của xí nghiệp Tín Kiệt lại vô cùng hùng hậu, tôi nghĩ cũng không cần tham gia đấu thầu làm gì, trực tiếp cùng xí nghiệp Tín Kiệt hợp tác.
Ngô Minh Quánh cùng Thi Bình cũng phụ họa, gật đầu mỉm cười:
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hoàng Hà ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Đại Long, rồi lặng lẽ liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh. Y không nghĩ tới, Bành Viễn Chinh lại có loại bạn nhiều tiền thế lớn như Hoàng Đại Long. Khó trách hắn ngay từ đầu đã làm thư hút đầu tư mà không chút sợ hãi!
Năng lượng của vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này càng ngày càng sâu không lường được. Mạc Thư Bình gương mặt ửng đỏ, ánh mắt băn khoăn nhìn Bành Viễn Chinh.
- Vậy cũng không được, nhất định phải tham gia đấu thầu. Hơn nữa quan trọng chính là công bình công chính. Đây là yêu cầu quy phạm của hạng mục xây dựng. Sau này trong thị trấn chúng ta hạng mục xây dựng sẽ có rất nhiều, nhất định phải xây dựng chế độ đấu thầu, tránh những thao tác trong bóng tối, tránh cho những quyết sách sai lầm. Hơn nữa, hạng mục phố buôn bán, không chỉ có xí nghiệp Tín Kiệt, mà còn có tập đoàn Huệ Phong trong thị trấn chúng ta. Hồ Tiến Học hai ngày trước đã gọi điện thoại đến. Bọn họ là xí nghiệp bản địa, có trách nhiệm cũng như có năng lực vì quê hương đóng góp một phần.
Bành Viễn Chinh cười phất tay.
Hoàng Đại Long khinh thường nói:
- Hồ Tiến Học của tập đoàn Huệ Phong? Bọn họ không được! Tranh giành với chúng tôi, Huệ Phong còn kém quá xa!
Tập đoàn Huệ Phong vô luận là ở thị trấn Vân Thủy hay là khu Tân An, cũng được tính là xí nghiệp lớn, thực lực rất mạnh. Nhưng so với xí nghiệp Tín Kiệt thì còn kém quá xa. Tập đoàn Huệ Phong nhiều lắm sức ảnh hưởng chỉ ở thành phố Tân An, còn tập đoàn Tín Kiệt thì đã sớm rời khỏi Tân An, hướng ra tỉnh và cả nước. Gần đây lại đưa cổ phiếu ra thị trường, sang năm còn muốn tranh thủ ở Hương Cảng mượn xác đưa ra thị trường.
Huống chi, xí nghiệp Tín Kiệt là khách hàng lớn của tập đoàn Huệ Phong. Nếu như mất đi sự ủng hộ của xí nghiệp Tín Kiệt, Huệ Phong hiệu quả và lợi ích cùng lợi nhuận sẽ trở thành con số không.
Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn Hoàng Đại Long, cười nhạt một tiếng nói:
- Cải tạo phố buôn bán của chúng tôi còn cần bao nhiêu thực lực? Tập đoàn Huệ Phong thực lực vậy là đủ rồi.
Hoàng Đại Long còn muốn nói gì, lại thấy Bành Viễn Chinh quay đầu đi, bắt đầu giới thiệu Tống Quả, thì liền im miệng.
- Vị này là Tống Quả, Phó giáo sư khoa Lịch sử trường đại học Giang Bắc, học giả trẻ tuổi nổi tiếng trong tỉnh, là bạn tốt nhất của tôi.
Bành Viễn Chinh vỗ vai Tống Quả nói.
Tống Quả không có đứng dậy, chỉ có điều thản nhiên mỉm cười hướng mọi người gật đầu, thần thái rất kiêu ngạo.
Còn trẻ như vậy đã là Phó giáo sư, dĩ nhiên là làm cho người ta kinh ngạc, nhưng thân phận Phó giáo sư so với thân phận ông chủ của Hoàng Đại Long còn kém nhiều lắm. Mặc dù mọi người nghe xong vẫn vỗ tay, nhưng cũng không có chân chính đem Tống Quả để vào trong mắt.
Nhưng Bành Viễn Chinh kế tiếp đơn giản nói một câu, lập tức khiến cho mọi người hít sâu một hơi, trong mắt đột nhiên sinh ra mấy phần kính sợ.
- Haha, Tống Quả là con trai của Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Tống Bính Nam.
Bành Viễn Chinh thanh âm cũng không lớn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, rơi vào tai mọi người giống như sấm sét.
Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, là một trong những lãnh đạo trung tâm của thành phố Tân An. Cái tên Tống Bính Nam, cán bộ thị trấn làm sao mà không biết. Đây là nhất tôn đại thần, cao cao tại thượng. Mà người trẻ tuổi trước mắt kia, lại là con trai của Tống Bính Nam!
Trong phòng chung nhất thời trầm mặc lại, ánh mắt đám người Hoàng Hà ngưng kết, sắc mặt đột nhiên đỏ lên. Mà Lý Tuyết Yến mới vừa kẹp lên một đũa thức ăn, còn chưa kịp bỏ vào trong miệng, đột nhiên nghe nói thế, cũng ngẩn ra.
Giờ phút này, có người khiếp sợ, có người hâm mộ, dĩ nhiên hơn nữa là bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách Chủ tịch thị trấn Bành vừa tới đã mạnh mẽ như vậy, không chút sợ hãi Hách Kiến Niên, thì ra sau lưng chính là Trưởng ban Tống! Trước đây, trong thị trấn có rất nhiều cán bộ cũng đang suy đoán bối cảnh đích thật của Bành Viễn Chinh, nhưng lại không nghĩ tới “ Lai lịch và địa vị “ lại lớn như vậy!
Tống Quả thật bất ngờ, kinh ngạc nhìn Bành Viễn Chinh. Trước đây, bất luận trường hợp lớn nhỏ gì, Bành Viễn Chinh cũng hết sức kiêng kỵ không tiết lộ mối quan hệ với Tống gia, sao hôm nay lại trực tiếp thọc mở tầng cửa sổ này! Tại sao?
Tống Quả ánh mắt hơi có chút lóe lên.
Nhưng đối với y mà nói, tầng cửa sổ bị xé rách cũng là điều mà y muốn thấy, và cha của y Tống Bính Nam cũng vậy. Tống Bính Nam rất thích trở thành hậu trường của Bành Viễn Chinh ở thành phố Tân An, bởi vì nó sẽ trực tiếp kết nối mối quan hệ chặt chẽ với Phùng gia ở thủ đô.
Lại một lần hàn huyên nữa. Tống Quả thân phận bị bóc trần, ngoại trừ Lý Tuyết Yến, mọi người tại đây đều lần lượt hướng y mời rượu. Cho dù là Mạc Thư Bình sớm đã không trụ nổi, nhưng cũng chủ động cùng Tống Quả uống một ly.
Bởi vì mối quan hệ với Bành Viễn Chinh, Tống Quả cũng không tiện làm mất mặt mọi người. Mặc dù chỉ nhấp môi, nhưng sau một vòng, cũng uống đến hai ly rượu trắng.
Tống Quả tuy rằng nể mặt, nhưng khí chất thanh cao vẫn không che giấu được. Hơn nữa, chỉ là cán bộ xã thị trấn cấp phó phòng, trong mắt y chẳng là cái gì. Y có thể cụng ly với mọi người, cũng là nể mặt Bành Viễn Chinh.
Nếu không nể mặt Bành Viễn Chinh, lấy tính cách của y, căn bản là không muốn nói chuyện với những người xa lạ. Cho dù nói một ít y cũng không muốn nói.
Tâm tình của Lý Tuyết Yến rất phức tạp. Cô cũng là con cháu của cán bộ cấp cao. Bởi vì xuất thân cao quý nên ánh mắt của cô không tầm thường. Cô từ ngôn hành cử chỉ của Tống Quả mà nhìn ra được y đang cố kiên nhẫn, càng nhìn ra được trong đó như ẩn hiện sự xu nịnh Bành Viễn Chinh. Tuy rằng dùng từ xu nịnh trên người Tống Quả quả thật rất buồn cười. Nhưng chính là một loại cảm giác như vậy.
Lý Tuyết Yến đối với thân thế và bối cảnh của Bành Viễn Chinh cũng đã có sự tìm hiểu. Cô vốn nghĩ, Bành Viễn Chinh có thể có ngày hôm nay, chính là nhờ vào tài hoa và sự cố gắng của hắn. Về phương diện khác chính là sự thưởng thức đề bạt của lãnh đạo cao tầng. Hiện tại xem ra, lãnh đạo cao tầng đó trên cơ bản chính là Trưởng ban Tống. Nhưng lãnh đạo thưởng thức và quan hệ với lãnh đạo hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Và với mối quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và Tống Quả thì tuyệt không tầm thường.
Suy nghĩ như vậy, Lý Tuyết Yến trong lòng ngoại trừ khiếp sợ thì còn cảm thấy mất mát. Bành Viễn Chinh trước mắt cô không ngờ lại xa lạ như vậy. Hai người rõ ràng gần trong gang tấc, sớm chiều ở chung, nhưng bây giờ lại xa cách nghìn trùng.
Bên tai truyền đến tiếng hoan hô, cảm xúc của Lý Tuyết Yến lại trở nên trầm thấp và áp lực. Cô chậm rãi cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng giao vào nhau, trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì.
Cô muốn khóc nhưng lại khóc không được. Muốn uống cho thật say để quên đi đau buồn và phiền não, nhưng lại lo lắng sẽ đánh mất thể diện lãnh đạo của mình.
Mạc Thư Bình ngồi bên cạnh Lý Tuyết Yến cũng không chú ý đến sự khác thường của cô, lại quay đầu trao đổi một ánh mắt kiên định với Hoàng Hà. Tống Quả xuất hiện khiến hai người lập tức ý thức được trận “Hách Bành chi tranh” này kết quả không khó đoán trước. Hách Kiến Niên tuy rằng là Ủy viên thường vụ Quận ủy, nhưng không có cách nào so sánh với Tống Bính Nam. Trưởng ban tổ chức cán bộ quản lý cán bộ, Hách Kiến Niên làm sao dám chống lại Trưởng ban Tống?
Nếu vẫn cứ khăng khăng làm tay đấm xung phong phía trước cho Hách Kiến Niên, người chịu thiệt chính là mình.
Một khi đã như vậy, bọn họ lập tức quyết định, chuyển phương hướng, hoàn toàn vứt bỏ Hách Kiến Niên, đầu nhập về Bành Viễn Chinh.
Trong quan trường, không có đối thủ vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Bất kể từ góc độ của người nào, tiếp tục chống đối với Bành Viễn Chinh, đều không phù hợp với lợi ích chính trị của họ. Bọn họ như thế nào lại giống như con thiêu thân lao vào?
Nghĩ đến đây, Hoàng Hà và Mạc Thư Bình cũng nhau đứng dậy, bưng ly rượu qua, khiêm tốn cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, chúng tôi mời lãnh đạo một ly.
Ở rất nhiều thời điểm, có những chuyện không cần nói ra ngoài. Hoàng Hà và Mạc Thư Bình hành động đủ để thuyết minh hết thảy.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, cũng đứng dậy chạm ly với hai người:
- Chúng ta cùng nhau uống một ly. Sau ly rượu này, chúng ta đều nhìn về phía trước. Theo thời gian, các người sẽ biết Bành Viễn Chinh tôi là người như thế nào. Bất kể thế nào, tôi sẽ không làm điều gì có lỗi với bằng hữu.
Bành Viễn Chinh lời nói khá thẳn thắng, thanh âm đè thấp xuống dưới.
Hoàng Hà và Mạc Thư Bình khẩn trương kính cẩn nói:
- Xin cảm ơn!
Hắn mặc dù là người tái sinh, lịch duyệt đầy đủ phong phú, nhưng cũng chỉ là chàng thanh niên hai mươi tuổi. Trong thân thể vẫn tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân. Nhân sinh khó được vài lần say, hôm nay tận hứng, hắn cũng mở rộng lòng dạ một chút.
Ánh mắt hắn trong suốt mà lạnh nhạt mang theo vài phần men say đảo qua người Hoàng Hà và Mạc Thư Bình, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, quyết định chi bằng rèn sắt khi còn nóng, hoàn toàn bắt lại hai người này, một lần nữa ép buộc Hách Kiến Niên, đồng thời cũng vì bước kế tiếp tạo thanh thế cho cục diện nắm trong tay.
Hắn so với ai khác cũng rõ ràng, trong hoàn cảnh thực tế, điều đầu tiên phải làm chính là cầm quyền. Trong tay không có quyền, làm việc chỉ là một lời nói suông. Từ tình huống bây giờ cho thấy, hắn chỉ có làm mất đi quyền lực của Hách Kiến Niên thì mới có thể không có chút cản tay nào để làm việc.
Nếu không, có Hách Kiến Niên, một cái đinh khổng lồ ở sau lưng ngó chừng, hắn coi như là tâm tư kín đáo, cẩn thận mấy cũng có thời điểm sơ sót. Một khi để cho Hách Kiến Niên bắt được cơ hội cho hắn một kích, cái giá phải trả thật đúng là cực kỳ đau đớn.
Hắn là một người thủ đoạn quả quyết, quyết định thật nhanh. Nếu đã quyết định như vậy thì không thể chần chừ.
Hắn cười cười, nhìn mọi người xung quanh rồi cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, xin giới thiệu một chút. Vị này là ông chủ của tập đoàn lớn nhất thành phố chúng ta, tập đoàn Tín Kiệt, Hoàng Đại Long tiên sinh. Bước kế tiếp, hạng mục cải tạo xây dựng phố buôn bán của chúng ta, xí nghiệp Tín Kiệt của Hoàng Đại Long tiên sinh sẽ tham gia đấu thầu. Rất có thể sẽ thành người hợp tác với chúng ta!
Bành Viễn Chinh tiếng nói vừa dứt, Lý Tuyết Yến và nhóm phó chức lại bắt đầu vỗ tay.
Hoàng Đại Long cười hắc hắc đứng lên, ngông nghên h ôm quyền nói:
- Các vị lãnh đạo thị trấn Vân Thủy không nên khách khí như vậy. Kẻ hèn này cùng Chủ tịch thị trấn Bành là anh em thân thiết. Công việc của Viễn Chinh tôi không ủng hộ thì ai ủng hộ chứ? Tôi cho dù là thâm hụt lỗ lã, hạng mục này xí nghiệp Tín Kiệt chúng tôi nhất định phải làm! Cho nên, khi tham gia đấu thầu, kính xin các vị lãnh đạo bật đèn xanh, ha ha!
Tất cả mọi người đều nở nụ cười. Cổ Lượng phụ họa một câu:
- Chủ tịch thị trấn Bành, nếu Hoàng tổng trượng nghĩa như vậy, thực lực của xí nghiệp Tín Kiệt lại vô cùng hùng hậu, tôi nghĩ cũng không cần tham gia đấu thầu làm gì, trực tiếp cùng xí nghiệp Tín Kiệt hợp tác.
Ngô Minh Quánh cùng Thi Bình cũng phụ họa, gật đầu mỉm cười:
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hoàng Hà ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Đại Long, rồi lặng lẽ liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh. Y không nghĩ tới, Bành Viễn Chinh lại có loại bạn nhiều tiền thế lớn như Hoàng Đại Long. Khó trách hắn ngay từ đầu đã làm thư hút đầu tư mà không chút sợ hãi!
Năng lượng của vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này càng ngày càng sâu không lường được. Mạc Thư Bình gương mặt ửng đỏ, ánh mắt băn khoăn nhìn Bành Viễn Chinh.
- Vậy cũng không được, nhất định phải tham gia đấu thầu. Hơn nữa quan trọng chính là công bình công chính. Đây là yêu cầu quy phạm của hạng mục xây dựng. Sau này trong thị trấn chúng ta hạng mục xây dựng sẽ có rất nhiều, nhất định phải xây dựng chế độ đấu thầu, tránh những thao tác trong bóng tối, tránh cho những quyết sách sai lầm. Hơn nữa, hạng mục phố buôn bán, không chỉ có xí nghiệp Tín Kiệt, mà còn có tập đoàn Huệ Phong trong thị trấn chúng ta. Hồ Tiến Học hai ngày trước đã gọi điện thoại đến. Bọn họ là xí nghiệp bản địa, có trách nhiệm cũng như có năng lực vì quê hương đóng góp một phần.
Bành Viễn Chinh cười phất tay.
Hoàng Đại Long khinh thường nói:
- Hồ Tiến Học của tập đoàn Huệ Phong? Bọn họ không được! Tranh giành với chúng tôi, Huệ Phong còn kém quá xa!
Tập đoàn Huệ Phong vô luận là ở thị trấn Vân Thủy hay là khu Tân An, cũng được tính là xí nghiệp lớn, thực lực rất mạnh. Nhưng so với xí nghiệp Tín Kiệt thì còn kém quá xa. Tập đoàn Huệ Phong nhiều lắm sức ảnh hưởng chỉ ở thành phố Tân An, còn tập đoàn Tín Kiệt thì đã sớm rời khỏi Tân An, hướng ra tỉnh và cả nước. Gần đây lại đưa cổ phiếu ra thị trường, sang năm còn muốn tranh thủ ở Hương Cảng mượn xác đưa ra thị trường.
Huống chi, xí nghiệp Tín Kiệt là khách hàng lớn của tập đoàn Huệ Phong. Nếu như mất đi sự ủng hộ của xí nghiệp Tín Kiệt, Huệ Phong hiệu quả và lợi ích cùng lợi nhuận sẽ trở thành con số không.
Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn Hoàng Đại Long, cười nhạt một tiếng nói:
- Cải tạo phố buôn bán của chúng tôi còn cần bao nhiêu thực lực? Tập đoàn Huệ Phong thực lực vậy là đủ rồi.
Hoàng Đại Long còn muốn nói gì, lại thấy Bành Viễn Chinh quay đầu đi, bắt đầu giới thiệu Tống Quả, thì liền im miệng.
- Vị này là Tống Quả, Phó giáo sư khoa Lịch sử trường đại học Giang Bắc, học giả trẻ tuổi nổi tiếng trong tỉnh, là bạn tốt nhất của tôi.
Bành Viễn Chinh vỗ vai Tống Quả nói.
Tống Quả không có đứng dậy, chỉ có điều thản nhiên mỉm cười hướng mọi người gật đầu, thần thái rất kiêu ngạo.
Còn trẻ như vậy đã là Phó giáo sư, dĩ nhiên là làm cho người ta kinh ngạc, nhưng thân phận Phó giáo sư so với thân phận ông chủ của Hoàng Đại Long còn kém nhiều lắm. Mặc dù mọi người nghe xong vẫn vỗ tay, nhưng cũng không có chân chính đem Tống Quả để vào trong mắt.
Nhưng Bành Viễn Chinh kế tiếp đơn giản nói một câu, lập tức khiến cho mọi người hít sâu một hơi, trong mắt đột nhiên sinh ra mấy phần kính sợ.
- Haha, Tống Quả là con trai của Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Tống Bính Nam.
Bành Viễn Chinh thanh âm cũng không lớn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, rơi vào tai mọi người giống như sấm sét.
Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, là một trong những lãnh đạo trung tâm của thành phố Tân An. Cái tên Tống Bính Nam, cán bộ thị trấn làm sao mà không biết. Đây là nhất tôn đại thần, cao cao tại thượng. Mà người trẻ tuổi trước mắt kia, lại là con trai của Tống Bính Nam!
Trong phòng chung nhất thời trầm mặc lại, ánh mắt đám người Hoàng Hà ngưng kết, sắc mặt đột nhiên đỏ lên. Mà Lý Tuyết Yến mới vừa kẹp lên một đũa thức ăn, còn chưa kịp bỏ vào trong miệng, đột nhiên nghe nói thế, cũng ngẩn ra.
Giờ phút này, có người khiếp sợ, có người hâm mộ, dĩ nhiên hơn nữa là bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách Chủ tịch thị trấn Bành vừa tới đã mạnh mẽ như vậy, không chút sợ hãi Hách Kiến Niên, thì ra sau lưng chính là Trưởng ban Tống! Trước đây, trong thị trấn có rất nhiều cán bộ cũng đang suy đoán bối cảnh đích thật của Bành Viễn Chinh, nhưng lại không nghĩ tới “ Lai lịch và địa vị “ lại lớn như vậy!
Tống Quả thật bất ngờ, kinh ngạc nhìn Bành Viễn Chinh. Trước đây, bất luận trường hợp lớn nhỏ gì, Bành Viễn Chinh cũng hết sức kiêng kỵ không tiết lộ mối quan hệ với Tống gia, sao hôm nay lại trực tiếp thọc mở tầng cửa sổ này! Tại sao?
Tống Quả ánh mắt hơi có chút lóe lên.
Nhưng đối với y mà nói, tầng cửa sổ bị xé rách cũng là điều mà y muốn thấy, và cha của y Tống Bính Nam cũng vậy. Tống Bính Nam rất thích trở thành hậu trường của Bành Viễn Chinh ở thành phố Tân An, bởi vì nó sẽ trực tiếp kết nối mối quan hệ chặt chẽ với Phùng gia ở thủ đô.
Lại một lần hàn huyên nữa. Tống Quả thân phận bị bóc trần, ngoại trừ Lý Tuyết Yến, mọi người tại đây đều lần lượt hướng y mời rượu. Cho dù là Mạc Thư Bình sớm đã không trụ nổi, nhưng cũng chủ động cùng Tống Quả uống một ly.
Bởi vì mối quan hệ với Bành Viễn Chinh, Tống Quả cũng không tiện làm mất mặt mọi người. Mặc dù chỉ nhấp môi, nhưng sau một vòng, cũng uống đến hai ly rượu trắng.
Tống Quả tuy rằng nể mặt, nhưng khí chất thanh cao vẫn không che giấu được. Hơn nữa, chỉ là cán bộ xã thị trấn cấp phó phòng, trong mắt y chẳng là cái gì. Y có thể cụng ly với mọi người, cũng là nể mặt Bành Viễn Chinh.
Nếu không nể mặt Bành Viễn Chinh, lấy tính cách của y, căn bản là không muốn nói chuyện với những người xa lạ. Cho dù nói một ít y cũng không muốn nói.
Tâm tình của Lý Tuyết Yến rất phức tạp. Cô cũng là con cháu của cán bộ cấp cao. Bởi vì xuất thân cao quý nên ánh mắt của cô không tầm thường. Cô từ ngôn hành cử chỉ của Tống Quả mà nhìn ra được y đang cố kiên nhẫn, càng nhìn ra được trong đó như ẩn hiện sự xu nịnh Bành Viễn Chinh. Tuy rằng dùng từ xu nịnh trên người Tống Quả quả thật rất buồn cười. Nhưng chính là một loại cảm giác như vậy.
Lý Tuyết Yến đối với thân thế và bối cảnh của Bành Viễn Chinh cũng đã có sự tìm hiểu. Cô vốn nghĩ, Bành Viễn Chinh có thể có ngày hôm nay, chính là nhờ vào tài hoa và sự cố gắng của hắn. Về phương diện khác chính là sự thưởng thức đề bạt của lãnh đạo cao tầng. Hiện tại xem ra, lãnh đạo cao tầng đó trên cơ bản chính là Trưởng ban Tống. Nhưng lãnh đạo thưởng thức và quan hệ với lãnh đạo hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Và với mối quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và Tống Quả thì tuyệt không tầm thường.
Suy nghĩ như vậy, Lý Tuyết Yến trong lòng ngoại trừ khiếp sợ thì còn cảm thấy mất mát. Bành Viễn Chinh trước mắt cô không ngờ lại xa lạ như vậy. Hai người rõ ràng gần trong gang tấc, sớm chiều ở chung, nhưng bây giờ lại xa cách nghìn trùng.
Bên tai truyền đến tiếng hoan hô, cảm xúc của Lý Tuyết Yến lại trở nên trầm thấp và áp lực. Cô chậm rãi cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng giao vào nhau, trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì.
Cô muốn khóc nhưng lại khóc không được. Muốn uống cho thật say để quên đi đau buồn và phiền não, nhưng lại lo lắng sẽ đánh mất thể diện lãnh đạo của mình.
Mạc Thư Bình ngồi bên cạnh Lý Tuyết Yến cũng không chú ý đến sự khác thường của cô, lại quay đầu trao đổi một ánh mắt kiên định với Hoàng Hà. Tống Quả xuất hiện khiến hai người lập tức ý thức được trận “Hách Bành chi tranh” này kết quả không khó đoán trước. Hách Kiến Niên tuy rằng là Ủy viên thường vụ Quận ủy, nhưng không có cách nào so sánh với Tống Bính Nam. Trưởng ban tổ chức cán bộ quản lý cán bộ, Hách Kiến Niên làm sao dám chống lại Trưởng ban Tống?
Nếu vẫn cứ khăng khăng làm tay đấm xung phong phía trước cho Hách Kiến Niên, người chịu thiệt chính là mình.
Một khi đã như vậy, bọn họ lập tức quyết định, chuyển phương hướng, hoàn toàn vứt bỏ Hách Kiến Niên, đầu nhập về Bành Viễn Chinh.
Trong quan trường, không có đối thủ vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Bất kể từ góc độ của người nào, tiếp tục chống đối với Bành Viễn Chinh, đều không phù hợp với lợi ích chính trị của họ. Bọn họ như thế nào lại giống như con thiêu thân lao vào?
Nghĩ đến đây, Hoàng Hà và Mạc Thư Bình cũng nhau đứng dậy, bưng ly rượu qua, khiêm tốn cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, chúng tôi mời lãnh đạo một ly.
Ở rất nhiều thời điểm, có những chuyện không cần nói ra ngoài. Hoàng Hà và Mạc Thư Bình hành động đủ để thuyết minh hết thảy.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, cũng đứng dậy chạm ly với hai người:
- Chúng ta cùng nhau uống một ly. Sau ly rượu này, chúng ta đều nhìn về phía trước. Theo thời gian, các người sẽ biết Bành Viễn Chinh tôi là người như thế nào. Bất kể thế nào, tôi sẽ không làm điều gì có lỗi với bằng hữu.
Bành Viễn Chinh lời nói khá thẳn thắng, thanh âm đè thấp xuống dưới.
Hoàng Hà và Mạc Thư Bình khẩn trương kính cẩn nói:
- Xin cảm ơn!
/660
|