Bành Viễn Chinh không phải giả bộ. Quả thật là Chủ tịch quận Cố Khải Minh muốn gặp hắn. Vừa rồi, Phó trưởng ban thư ký UBND quận gọi điện thoại đến, nói là Chủ tịch quận Cố và Phó Chủ tịch quận Chu muốn gặp hắn. Thời gian là 4h chiều.
Phó Chủ tịch quận Chu hiển nhiên là Chu Đại Dũng. Với quan hệ của Bành Viễn Chinh và Chu Đại Dũng, gặp mặt nhau đương nhiên không phải là chuyện lạ. Nhưng vấn đề là hắn và Chủ tịch quận Cố Khải Minh không quen biết với nhau, chỉ gặp mặt có một lần, không biết Cố Khải Minh tìm hắn có việc gì.
Bành Viễn Chinh đi rồi, trong phòng hội nghị của thị trấn Vân Thủy là một mảnh yên tĩnh. Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng, Vi Minh Hỉ, Quý Kiến Quốc không nói gì. Chỉ có Chử Lượng và thành viên tâm phúc của Hách Kiến Niên đều dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào Hách Kiến Niên, trong lòng càng thêm ngưng trọng.
Trong cuộc họp hôm nay, Hách Kiến Niên không tiếc vận dụng quyền uy của Ủy viên thường vụ quận ủy và Bí thư Đảng ủy thị trấn, trực tiếp đối mặt với Bành Viễn Chinh, vốn định mượn cơ hội đem Bành Viễn Chinh ngăn chặn lại. Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Bành Viễn Chinh không chỉ đối chọi gay gắt không nhượng bộ, mà còn trả lại cho Hách Kiến Niên một quả địa lôi lúc nào cũng có thể phát nổ.
Cuối cùng, lại dùng cờ hiệu lãnh đạo khu cho gọi mà ngênh ngang bỏ đi.
Hách Kiến Niên ngồi một chỗ, sắc mặt xanh mét, bờ vai rõ ràng có chút phát run. Có thể thấy ông ta giờ phút này tâm tình phẫn nộ và không thể khống chế đến cực điểm.
Người bị trở mặt, người bị sượng mặt, chính là ông ta chứ không phải Bành Viễn Chinh.
Hách Kiến Niên cắn chặt răng, phẩy tay bỏ đi, không thèm nói câu kết thúc buổi họp.
Lý Tuyết Yến thản nhiên mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài. Còn Cổ Lượng thì như trút được gánh nặng, sắc mặt như thường bước theo. Vi Minh Hỉ thì có chút vui sướng khi người khác gặp họa, trừng mắt liếc nhìn đám người Chử Lượng. Còn Quý Kiến Quốc thì chẳng nói gì.
Bành Viễn Chinh bước vào khu nhà lầu văn phòng UBND, thẳng đến phòng Chủ tịch quận Cố.
Bởi vì lãnh đạo triệu kiến, hắn rất dễ dàng thông qua sự kiểm tra của phòng thư ký UBND, đến gõ cửa phòng làm việc của Cố Khải Minh. Khi đẩy cửa vào, quả nhiên Chu Đại Dũng cũng đang ở trong đó, sắc mặt nghiêm chỉnh kính cẩn nói chuyện với Cố Khải Minh.
Chu Đại Dũng tuy rằng là Phó chủ tịch quận, nhưng Phó chủ tịch quận và Chủ tịch quận chênh lệch quá lớn. Đối mặt với Chủ tịch quận, Phó chủ tịch quận kỳ thật nói trắng ra vẫn là cấp dưới. Hơn nữa, luận kinh nghiệm lý lịch, Cố Khải Minh bảy năm trước đã làm cán bộ cấp phó huyện. Trở thành cấp chính huyện cũng có ba năm hơn. Trước đây là Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại. Hiện tại là Chủ tịch khu Tân An, còn Chu Đại Dũng mấy tháng trước mới là cán bộ cấp Trưởng phòng.
- Chủ tịch quận Cố, Phó chủ tịch quận Chu.
Bành Viễn Chinh hỏi.
Cố Khải Minh sang sảng mỉm cười:
- Đồng chí Viễn Chinh, đến đây ngồi đi. Cậu đến quận nhậm chức, tôi đã sớm muốn tìm cậu nói chuyện, nhưng vẫn không có cơ hội. Hôm nay vừa lúc có đồng chí Đại Dũng ở đây, hai chúng tôi đang nói về cậu thì cậu liền tới.
Cố Khải Minh nhìn qua rất bình dị, gần gũi, không có một chút quan uy và cái giá của một Chủ tịch quận. Nhưng Bành Viễn Chinh cũng không bởi vì vậy mà thả lỏng thái độ kính cẩn của mình, vẫn rất cung kính.
Ở rất nhiều thời điểm, lãnh đạo bình dị gần gũi hơn phân nửa là làm ra vẻ. Có thể nghĩ, Chủ tịch một quận trung tâm thành phố Tân An, ở thành phố cũng được coi như nhân vật số một. Làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, như thế nào lại không có quan uy chứ?
- Cám ơn lãnh đạo!
Bành Viễn Chinh điềm tĩnh, ung dung bước đến ngồi một bên sườn ghế sofa trong phòng Cố Khải Minh, sống lưng thẳng đứng.
Loại thái độ này trên cơ bản nhất định phải thể hiện sự tôn trọng của lãnh đạo và kính sợ quyền uy của lãnh đạo.
Bằng không, Bành Viễn Chinh thường xuyên gặp lãnh đạo Thành ủy, như thế nào lại kinh sợ một Chủ tịch quận chứ?
Chu Đại Dũng liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi vừa rồi có báo cáo công tác với Chủ tịch quận Cố. Chủ tịch quận Cố nhắc chúng ta đẩy mạnh công trình 5321 của quận trong năm nay. Tuy rằng thuận lợi rất nhiều, thanh thế lớn, có thể đạt hiệu quả, nhưng tuyên truyền vẫn chưa đúng chỗ.
Chu Đại Dũng nói đến đây, hơi tạm dừng một chút.
Cố Khải Minh đẩy mạnh công trình kinh tế 5321, hiển nhiên là có suy tính đến vấn đề chiến tích. Nhưng bởi vì UBND quận chủ đạo công trình này, Quận ủy cũng không để bụng. Cho nên Ban tuyên giáo quận ủy đối với việc tuyên truyền này không đúng chỗ. Mặt khác, nếu là Bí thư Quận ủy quản lý việc này, thì phân lượng của việc tuyên truyền tất nhiên là không giống như bây giờ.
Nghe xong lời nói của Chu Đại Dũng, Bành Viễn Chinh hơi nhíu mày. Hắn hiểu được ý tứ của Chu Đại Dũng, hiển nhiên là muốn hắn ra mặt giúp UBND quận tuyên truyền, đem những gì Cố Khải Minh muốn tuyên truyền tuyên truyền ra ngoài. Nói trắng ra, dân chúng có biết hay không thì không quan trọng, quan trọng là khiến cho lãnh đạo ở thành phố biết được, Cố Khải Minh khi đến khu Tân An nhậm chức đã làm ra được thành tích.
Nói thật, từ lúc quyết định rời khỏi Ban tuyên giáo đến cơ sở nhậm chức, Bành Viễn Chinh không tính toán trở lại con đường làm lý luận tuyên truyền. Làm tạm thời thì được, nhưng trường kỳ thì tuyệt đối không có lợi cho tiền đồ. Giúp UBND quận không khó, nhưng hắn lo lắng Cố Khải Minh sẽ vì vậy mà đưa hắn “vào tù”, đem hắn xếp vào cơ quan ở quận.
Chu Đại Dũng mỉm cười nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Tôi hướng Chủ tịch quận Cố đề cử đồng chí Viễn Chinh vì đồng chí Viễn Chinh từng là cao thủ đỉnh đỉnh đại danh trong hệ thống tuyên truyền của thành phố. Trình độ lý luận tương đối cao, thao tác kinh nghiệm rất phong phú.
Chu Đại Dũng lời còn chưa nói xong, Cố Khải Minh liền chen vào:
- Kỳ thật đồng chí Đại Dũng không nói tôi cũng có suy xét này. Tôi từng cùng lãnh đạo chủ chốt quận ủy đề cập qua, một cao thủ lý luận như đồng chí Bành Viễn Chinh thì không nên đặt ở cơ sở, mà hẳn là nên ở cơ quan. Như vậy mới có thể tận dụng được tài năng. Nhưng tôi lại suy xét đến việc cậu là cán bộ hậu bị trẻ tuổi được bồi dưỡng nhiều mặt, cũng cần làm phong phú công tác ở cơ sở nên liền từ bỏ quyết định này.
Lời nói của Cố Khải Minh đương nhiên là toát ra sự tán thưởng của ông ta đối với Bành Viễn Chinh. Hoặc là ông ta những lời này là muốn nói cho Bành Viễn Chinh nghe. Nhưng Bành Viễn Chinh nghe xong thì cảm thấy quả thật là may mắn.
- Hiện tại công trình 5321 rất cần được tuyên truyền, “Rượu hương còn sợ ngõ nhỏ sâu”, chúng ta làm công tác lớn, nên tuyên truyền thì tuyên truyền, nên tạo điển hình thì phải tạo điển hình. Tuyên truyền cũng là sức sản xuất, có lợi cho việc củng cố toàn bộ khu yên ổn, đoàn kết phát triển tốt cục diện.
- Tôi đã cùng với đồng chí Đại Dũng thương lượng qua, chuẩn bị để cho đồng chí Viễn Chinh dẫn đầu, trước tết âm lịch, bày ra một hoạt động tuyên truyền lớn. Không phải vì ai ca tụng công đức, mà chính là bày ra tinh thần tốt đẹp của toàn bộ cán bộ quần chúng khu chúng ta.
Bành Viễn Chinh khóe miệng nhếch lên. Hắn không nghĩ sẽ tiếp nhận hoạt động này, nhưng Chủ tịch quận đã mở miệng, hắn không nhận tuyệt đối là không được.
Tuy nhiên, nếu vì thế mà tạo nên mối quan hệ tốt với Cố Khải Minh, thì đây cũng chẳng phải là chuyện xấu gì.
Nghĩ đến đây, cân nhắc thêm, Bành Viễn Chinh lập tức tỏ thái độ:
- Tôi kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo phân công. Xin Chủ tịch quận Cố cứ yên tâm, công tác ở thị trấn tôi sẽ không chậm trễ mà công tác ở quận tôi cũng không dám buông lỏng.
Phải nói, Bành Viễn Chinh quyết định lời này chính là có dụng tâm kín đáo. Hắn tin tưởng, lấy loại lãnh đạo như Cố Khải Minh, khẳng định là sẽ hiểu rõ ám chỉ của hắn.
Quả nhiên, Cố Khải Minh ngẩn ra, chợt cao giọng cười nói:
- Bành Viễn Chinh cậu đấy, tính toán thiệt hơn với tôi phải không?
- Được rồi, được rồi, tôi không miễn cưỡng cậu. Chỉ cần cậu không chậm trễ hai công tác thì tất cả đều tốt rồi.
Cố Khải Minh dương tay chỉ vào Bành Viễn Chinh:
- Nhưng để thuận lợi cho công tác, cậu ở UBND kiêm nhiệm luôn chức Phó chánh văn phòng đi. Tôi sẽ điều thêm hai người ở UBND quận phối hợp công tác với cậu.
Cố Khải Minh nhẹ nhàng nói một câu, liền cấp thêm cho Bành Viễn Chinh một chức vụ hành chính, Phó chánh văn phòng UBND quận. Chủ tịch thị trấn kiêm Phó chánh văn phòng UBND quận, thoạt nhìn thì dường như chẳng có chút ra cái gì, nhưng xử lý công việc đặc biệt, lãnh đạo điểm tướng chung quy vẫn có thể chấp nhận được.
Chánh văn phòng UBND quận thường kiêm luôn chức trợ lý Chủ tịch huyện, là thành viên tổ Đảng hư chức của UBND quận, là lãnh đạo cấp phó huyện. Tất cả những chức vụ văn phòng ở UBDN quận cũng vì vậy mà tăng lên nửa cấp. Tất cả các Phó chánh văn phòng đều là cấp Trưởng phòng.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái. Kiêm chức đương nhiên là có tính quá độ và lâm thời, nhưng có khả năng trường kỳ kiêm xuống, treo cái danh. Đừng nhìn chỉ là treo cái danh, nhưng cũng tương đương với việc cấp bậc Trưởng phòng của Bành Viễn Chinh được bao quanh một quầng sáng.
- Cám ơn lãnh đạo, tôi nhất định không phụ lòng lãnh đạo kỳ vọng.
Bành Viễn Chinh kiên định nói. Trong thời điểm như hiện tại, hắn không có bất luận một chần chừ nào. Nếu không sẽ khiến cho Cố Khải Minh bất mãn.
- Ừ, tôi tin vào năng lực của đồng chí Viễn Chinh, đồng thời cũng tin vào hiệu suất làm việc của cậu. Công tác của cậu do tôi phụ trách. Nếu có gặp gì khó xử, thì trực tiếp tìm Mạc Xuất Hải. Nếu Mạc Xuất Hải không giải quyết được thì trực tiếp tìm tôi.
Cố Khải Minh phất tay, chuẩn bị chấm dứt câu chuyện:
- Cậu cứ về trước, qua vài ngày văn kiện sẽ xuống. Tôi hy vọng cậu có thể mau chóng triển khai công tác, trước xuất ra một ý nghĩa tuyên truyền.
- Vâng, Chủ tịch quận Cố, tôi hiểu rồi.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Nếu lãnh đạo không còn chỉ thị gì, thì tôi xin phép về trước.
Thị trấn Vân Thủy
Hách Kiến Niên sau khi gọi điện thoại cho Trưởng ban Tôn của Ban tổ chức cán bộ quận ủy, trên mặt liền hiện lên vẻ âm độc. Ông ta cảm thấy mình đã bị Bành Viễn Chinh bức đến bên cạnh vách núi, nên là lúc áp dụng thủ đoạn phi thường.
Nếu đã đến nước này, nên dùng súng thì dùng súng, nên dùng sao thì dùng dao. Xem ai đanh đá chua ngoa hơn.
Đương nhiên, ông ta trước khi đến phía nam đã làm một số công tác trước. Chỉ là lùi lại đến bây giờ mới thực hiện thôi.
Bởi vì có chủ ý của lãnh đạo, Ban Tổ chức cán bộ quận ủy động tác thật nhanh, rất nhanh gửi một danh sách đề cử đến cho Trưởng ban Tôn, sau đó báo cáo lên hội nghị thường vụ quận ủy.
Một mình điều chỉnh bộ máy chính đảng xã, thị trấn hiển nhiên là không thích hợp. Nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt. Vi Minh Hỉ tuổi đã đến lúc về hưu. Dưới sự thúc đẩy của Trưởng ban Tôn của Ban tổ chức cán bộ quận ủy và Hách Kiến Niên hai Ủy viên thường vụ quận ủy thì cũng liền thuận lý thành Chương.
Ngày thứ ba sau cuộc nói chuyện giữa Bành Viễn Chinh và Cố Khải Minh, hội nghị thường vụ quận ủy mời dự họp. Đề tài chính là nghiên cứu vấn đề điều chỉnh bộ máy chính Đảng thị trấn Vân Thủy.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hách Kiến Niên âm thầm vận tác sẽ như ý nguyện. Còn “Bành thị đoàn đội” mà Bành Viễn Chinh vừa mới xây dựng liền vì vậy mà hoàn toàn sụp đổ.
Hách Kiến Niên động tác này chưa chắc nói Bành Viễn Chinh không có phòng bị, nhưng không nghĩ rằng nó sẽ nhanh như vậy.
Phó Chủ tịch quận Chu hiển nhiên là Chu Đại Dũng. Với quan hệ của Bành Viễn Chinh và Chu Đại Dũng, gặp mặt nhau đương nhiên không phải là chuyện lạ. Nhưng vấn đề là hắn và Chủ tịch quận Cố Khải Minh không quen biết với nhau, chỉ gặp mặt có một lần, không biết Cố Khải Minh tìm hắn có việc gì.
Bành Viễn Chinh đi rồi, trong phòng hội nghị của thị trấn Vân Thủy là một mảnh yên tĩnh. Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng, Vi Minh Hỉ, Quý Kiến Quốc không nói gì. Chỉ có Chử Lượng và thành viên tâm phúc của Hách Kiến Niên đều dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào Hách Kiến Niên, trong lòng càng thêm ngưng trọng.
Trong cuộc họp hôm nay, Hách Kiến Niên không tiếc vận dụng quyền uy của Ủy viên thường vụ quận ủy và Bí thư Đảng ủy thị trấn, trực tiếp đối mặt với Bành Viễn Chinh, vốn định mượn cơ hội đem Bành Viễn Chinh ngăn chặn lại. Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Bành Viễn Chinh không chỉ đối chọi gay gắt không nhượng bộ, mà còn trả lại cho Hách Kiến Niên một quả địa lôi lúc nào cũng có thể phát nổ.
Cuối cùng, lại dùng cờ hiệu lãnh đạo khu cho gọi mà ngênh ngang bỏ đi.
Hách Kiến Niên ngồi một chỗ, sắc mặt xanh mét, bờ vai rõ ràng có chút phát run. Có thể thấy ông ta giờ phút này tâm tình phẫn nộ và không thể khống chế đến cực điểm.
Người bị trở mặt, người bị sượng mặt, chính là ông ta chứ không phải Bành Viễn Chinh.
Hách Kiến Niên cắn chặt răng, phẩy tay bỏ đi, không thèm nói câu kết thúc buổi họp.
Lý Tuyết Yến thản nhiên mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài. Còn Cổ Lượng thì như trút được gánh nặng, sắc mặt như thường bước theo. Vi Minh Hỉ thì có chút vui sướng khi người khác gặp họa, trừng mắt liếc nhìn đám người Chử Lượng. Còn Quý Kiến Quốc thì chẳng nói gì.
Bành Viễn Chinh bước vào khu nhà lầu văn phòng UBND, thẳng đến phòng Chủ tịch quận Cố.
Bởi vì lãnh đạo triệu kiến, hắn rất dễ dàng thông qua sự kiểm tra của phòng thư ký UBND, đến gõ cửa phòng làm việc của Cố Khải Minh. Khi đẩy cửa vào, quả nhiên Chu Đại Dũng cũng đang ở trong đó, sắc mặt nghiêm chỉnh kính cẩn nói chuyện với Cố Khải Minh.
Chu Đại Dũng tuy rằng là Phó chủ tịch quận, nhưng Phó chủ tịch quận và Chủ tịch quận chênh lệch quá lớn. Đối mặt với Chủ tịch quận, Phó chủ tịch quận kỳ thật nói trắng ra vẫn là cấp dưới. Hơn nữa, luận kinh nghiệm lý lịch, Cố Khải Minh bảy năm trước đã làm cán bộ cấp phó huyện. Trở thành cấp chính huyện cũng có ba năm hơn. Trước đây là Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại. Hiện tại là Chủ tịch khu Tân An, còn Chu Đại Dũng mấy tháng trước mới là cán bộ cấp Trưởng phòng.
- Chủ tịch quận Cố, Phó chủ tịch quận Chu.
Bành Viễn Chinh hỏi.
Cố Khải Minh sang sảng mỉm cười:
- Đồng chí Viễn Chinh, đến đây ngồi đi. Cậu đến quận nhậm chức, tôi đã sớm muốn tìm cậu nói chuyện, nhưng vẫn không có cơ hội. Hôm nay vừa lúc có đồng chí Đại Dũng ở đây, hai chúng tôi đang nói về cậu thì cậu liền tới.
Cố Khải Minh nhìn qua rất bình dị, gần gũi, không có một chút quan uy và cái giá của một Chủ tịch quận. Nhưng Bành Viễn Chinh cũng không bởi vì vậy mà thả lỏng thái độ kính cẩn của mình, vẫn rất cung kính.
Ở rất nhiều thời điểm, lãnh đạo bình dị gần gũi hơn phân nửa là làm ra vẻ. Có thể nghĩ, Chủ tịch một quận trung tâm thành phố Tân An, ở thành phố cũng được coi như nhân vật số một. Làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, như thế nào lại không có quan uy chứ?
- Cám ơn lãnh đạo!
Bành Viễn Chinh điềm tĩnh, ung dung bước đến ngồi một bên sườn ghế sofa trong phòng Cố Khải Minh, sống lưng thẳng đứng.
Loại thái độ này trên cơ bản nhất định phải thể hiện sự tôn trọng của lãnh đạo và kính sợ quyền uy của lãnh đạo.
Bằng không, Bành Viễn Chinh thường xuyên gặp lãnh đạo Thành ủy, như thế nào lại kinh sợ một Chủ tịch quận chứ?
Chu Đại Dũng liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi vừa rồi có báo cáo công tác với Chủ tịch quận Cố. Chủ tịch quận Cố nhắc chúng ta đẩy mạnh công trình 5321 của quận trong năm nay. Tuy rằng thuận lợi rất nhiều, thanh thế lớn, có thể đạt hiệu quả, nhưng tuyên truyền vẫn chưa đúng chỗ.
Chu Đại Dũng nói đến đây, hơi tạm dừng một chút.
Cố Khải Minh đẩy mạnh công trình kinh tế 5321, hiển nhiên là có suy tính đến vấn đề chiến tích. Nhưng bởi vì UBND quận chủ đạo công trình này, Quận ủy cũng không để bụng. Cho nên Ban tuyên giáo quận ủy đối với việc tuyên truyền này không đúng chỗ. Mặt khác, nếu là Bí thư Quận ủy quản lý việc này, thì phân lượng của việc tuyên truyền tất nhiên là không giống như bây giờ.
Nghe xong lời nói của Chu Đại Dũng, Bành Viễn Chinh hơi nhíu mày. Hắn hiểu được ý tứ của Chu Đại Dũng, hiển nhiên là muốn hắn ra mặt giúp UBND quận tuyên truyền, đem những gì Cố Khải Minh muốn tuyên truyền tuyên truyền ra ngoài. Nói trắng ra, dân chúng có biết hay không thì không quan trọng, quan trọng là khiến cho lãnh đạo ở thành phố biết được, Cố Khải Minh khi đến khu Tân An nhậm chức đã làm ra được thành tích.
Nói thật, từ lúc quyết định rời khỏi Ban tuyên giáo đến cơ sở nhậm chức, Bành Viễn Chinh không tính toán trở lại con đường làm lý luận tuyên truyền. Làm tạm thời thì được, nhưng trường kỳ thì tuyệt đối không có lợi cho tiền đồ. Giúp UBND quận không khó, nhưng hắn lo lắng Cố Khải Minh sẽ vì vậy mà đưa hắn “vào tù”, đem hắn xếp vào cơ quan ở quận.
Chu Đại Dũng mỉm cười nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Tôi hướng Chủ tịch quận Cố đề cử đồng chí Viễn Chinh vì đồng chí Viễn Chinh từng là cao thủ đỉnh đỉnh đại danh trong hệ thống tuyên truyền của thành phố. Trình độ lý luận tương đối cao, thao tác kinh nghiệm rất phong phú.
Chu Đại Dũng lời còn chưa nói xong, Cố Khải Minh liền chen vào:
- Kỳ thật đồng chí Đại Dũng không nói tôi cũng có suy xét này. Tôi từng cùng lãnh đạo chủ chốt quận ủy đề cập qua, một cao thủ lý luận như đồng chí Bành Viễn Chinh thì không nên đặt ở cơ sở, mà hẳn là nên ở cơ quan. Như vậy mới có thể tận dụng được tài năng. Nhưng tôi lại suy xét đến việc cậu là cán bộ hậu bị trẻ tuổi được bồi dưỡng nhiều mặt, cũng cần làm phong phú công tác ở cơ sở nên liền từ bỏ quyết định này.
Lời nói của Cố Khải Minh đương nhiên là toát ra sự tán thưởng của ông ta đối với Bành Viễn Chinh. Hoặc là ông ta những lời này là muốn nói cho Bành Viễn Chinh nghe. Nhưng Bành Viễn Chinh nghe xong thì cảm thấy quả thật là may mắn.
- Hiện tại công trình 5321 rất cần được tuyên truyền, “Rượu hương còn sợ ngõ nhỏ sâu”, chúng ta làm công tác lớn, nên tuyên truyền thì tuyên truyền, nên tạo điển hình thì phải tạo điển hình. Tuyên truyền cũng là sức sản xuất, có lợi cho việc củng cố toàn bộ khu yên ổn, đoàn kết phát triển tốt cục diện.
- Tôi đã cùng với đồng chí Đại Dũng thương lượng qua, chuẩn bị để cho đồng chí Viễn Chinh dẫn đầu, trước tết âm lịch, bày ra một hoạt động tuyên truyền lớn. Không phải vì ai ca tụng công đức, mà chính là bày ra tinh thần tốt đẹp của toàn bộ cán bộ quần chúng khu chúng ta.
Bành Viễn Chinh khóe miệng nhếch lên. Hắn không nghĩ sẽ tiếp nhận hoạt động này, nhưng Chủ tịch quận đã mở miệng, hắn không nhận tuyệt đối là không được.
Tuy nhiên, nếu vì thế mà tạo nên mối quan hệ tốt với Cố Khải Minh, thì đây cũng chẳng phải là chuyện xấu gì.
Nghĩ đến đây, cân nhắc thêm, Bành Viễn Chinh lập tức tỏ thái độ:
- Tôi kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo phân công. Xin Chủ tịch quận Cố cứ yên tâm, công tác ở thị trấn tôi sẽ không chậm trễ mà công tác ở quận tôi cũng không dám buông lỏng.
Phải nói, Bành Viễn Chinh quyết định lời này chính là có dụng tâm kín đáo. Hắn tin tưởng, lấy loại lãnh đạo như Cố Khải Minh, khẳng định là sẽ hiểu rõ ám chỉ của hắn.
Quả nhiên, Cố Khải Minh ngẩn ra, chợt cao giọng cười nói:
- Bành Viễn Chinh cậu đấy, tính toán thiệt hơn với tôi phải không?
- Được rồi, được rồi, tôi không miễn cưỡng cậu. Chỉ cần cậu không chậm trễ hai công tác thì tất cả đều tốt rồi.
Cố Khải Minh dương tay chỉ vào Bành Viễn Chinh:
- Nhưng để thuận lợi cho công tác, cậu ở UBND kiêm nhiệm luôn chức Phó chánh văn phòng đi. Tôi sẽ điều thêm hai người ở UBND quận phối hợp công tác với cậu.
Cố Khải Minh nhẹ nhàng nói một câu, liền cấp thêm cho Bành Viễn Chinh một chức vụ hành chính, Phó chánh văn phòng UBND quận. Chủ tịch thị trấn kiêm Phó chánh văn phòng UBND quận, thoạt nhìn thì dường như chẳng có chút ra cái gì, nhưng xử lý công việc đặc biệt, lãnh đạo điểm tướng chung quy vẫn có thể chấp nhận được.
Chánh văn phòng UBND quận thường kiêm luôn chức trợ lý Chủ tịch huyện, là thành viên tổ Đảng hư chức của UBND quận, là lãnh đạo cấp phó huyện. Tất cả những chức vụ văn phòng ở UBDN quận cũng vì vậy mà tăng lên nửa cấp. Tất cả các Phó chánh văn phòng đều là cấp Trưởng phòng.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái. Kiêm chức đương nhiên là có tính quá độ và lâm thời, nhưng có khả năng trường kỳ kiêm xuống, treo cái danh. Đừng nhìn chỉ là treo cái danh, nhưng cũng tương đương với việc cấp bậc Trưởng phòng của Bành Viễn Chinh được bao quanh một quầng sáng.
- Cám ơn lãnh đạo, tôi nhất định không phụ lòng lãnh đạo kỳ vọng.
Bành Viễn Chinh kiên định nói. Trong thời điểm như hiện tại, hắn không có bất luận một chần chừ nào. Nếu không sẽ khiến cho Cố Khải Minh bất mãn.
- Ừ, tôi tin vào năng lực của đồng chí Viễn Chinh, đồng thời cũng tin vào hiệu suất làm việc của cậu. Công tác của cậu do tôi phụ trách. Nếu có gặp gì khó xử, thì trực tiếp tìm Mạc Xuất Hải. Nếu Mạc Xuất Hải không giải quyết được thì trực tiếp tìm tôi.
Cố Khải Minh phất tay, chuẩn bị chấm dứt câu chuyện:
- Cậu cứ về trước, qua vài ngày văn kiện sẽ xuống. Tôi hy vọng cậu có thể mau chóng triển khai công tác, trước xuất ra một ý nghĩa tuyên truyền.
- Vâng, Chủ tịch quận Cố, tôi hiểu rồi.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Nếu lãnh đạo không còn chỉ thị gì, thì tôi xin phép về trước.
Thị trấn Vân Thủy
Hách Kiến Niên sau khi gọi điện thoại cho Trưởng ban Tôn của Ban tổ chức cán bộ quận ủy, trên mặt liền hiện lên vẻ âm độc. Ông ta cảm thấy mình đã bị Bành Viễn Chinh bức đến bên cạnh vách núi, nên là lúc áp dụng thủ đoạn phi thường.
Nếu đã đến nước này, nên dùng súng thì dùng súng, nên dùng sao thì dùng dao. Xem ai đanh đá chua ngoa hơn.
Đương nhiên, ông ta trước khi đến phía nam đã làm một số công tác trước. Chỉ là lùi lại đến bây giờ mới thực hiện thôi.
Bởi vì có chủ ý của lãnh đạo, Ban Tổ chức cán bộ quận ủy động tác thật nhanh, rất nhanh gửi một danh sách đề cử đến cho Trưởng ban Tôn, sau đó báo cáo lên hội nghị thường vụ quận ủy.
Một mình điều chỉnh bộ máy chính đảng xã, thị trấn hiển nhiên là không thích hợp. Nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt. Vi Minh Hỉ tuổi đã đến lúc về hưu. Dưới sự thúc đẩy của Trưởng ban Tôn của Ban tổ chức cán bộ quận ủy và Hách Kiến Niên hai Ủy viên thường vụ quận ủy thì cũng liền thuận lý thành Chương.
Ngày thứ ba sau cuộc nói chuyện giữa Bành Viễn Chinh và Cố Khải Minh, hội nghị thường vụ quận ủy mời dự họp. Đề tài chính là nghiên cứu vấn đề điều chỉnh bộ máy chính Đảng thị trấn Vân Thủy.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hách Kiến Niên âm thầm vận tác sẽ như ý nguyện. Còn “Bành thị đoàn đội” mà Bành Viễn Chinh vừa mới xây dựng liền vì vậy mà hoàn toàn sụp đổ.
Hách Kiến Niên động tác này chưa chắc nói Bành Viễn Chinh không có phòng bị, nhưng không nghĩ rằng nó sẽ nhanh như vậy.
/660
|