Bành Viễn Chinh và đám phóng viên Phùng Khang Niên vừa đi vừa nói cười, khiêng các thiết bị vào cơ quan Thành ủy. Nhân viên công tác đứng chờ ở cửa Vạn Bình khẩn trương tiến lên hỗ trợ, đồng thời gọi điện thoại thông báo cho Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên.
Tạ Tiểu Dung là người thứ nhất ra đón, nhìn thấy Bành Viễn Chinh, cô hơi chút xấu hổ cười nói:
- Trưởng phòng Bành, Chủ nhiệm Phùng, mọi người đã đến? Hết thảy đều thuận lợi không?
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Ừ, cũng không tệ lắm. Hình ảnh trên cơ bản là lấy toàn bộ, còn lại chính là phỏng vấn lãnh đạo chủ chốt Thành ủy. Chủ nhiệm Tạ, Bí thư Thành ủy Đông Phương chuẩn bị ra sao rồi?
- Chuẩn bị tốt rồi. Lãnh đạo đã đợi hơn một tiếng đồng hồ.
Tạ Tiểu Dung cùng với đoàn người Bành Viễn Chinh hướng văn phòng Đông Phương Nham đi đến.
Đi được một hồi, Phùng Khang Niên đột nhiên do dự một chút, cười nói:
- Trưởng phòng Bành, tôi đề nghị Bí thư Đông Phương không cần ở trong phòng làm việc nhận phỏng vấn. Tốt nhất là tìm một cảnh tượng, ví dụ như là họp, thị sát…. Ngồi trong văn phòng tiếp nhận phỏng vấn dễ sinh ra hiềm nghi, đồng thời cũng không có lợi cho hình tượng lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt mỉm cười gật đầu:
- Chủ nhiệm Phùng, anh chờ một chút.
Bành Viễn Chinh lướt qua Tạ Tiểu Dung, hướng văn phòng Đông Phương Nham chạy tới.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được Đông Phương Nham cho phép vào, hắn liền đẩy cửa vào nói:
- Bí thư Đông Phương, Phó trưởng ban thư ký Trần, Trưởng ban Trịnh, ba vị lãnh đạo đều ở đây.
Đông Phương Nham mỉm cười thân thiết:
- Tiểu Bành, phỏng vấn các phóng viên kết thúc rồi sao?
Trần Ngôn Hề gật đầu nói:
- Các người trở về vừa lúc. Tôi và Trưởng ban Trịnh đang nói với Bí thư Đông Phương, tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình CCTV là một hoạt động trang trọng, có nên đeo cavat hay không?
Trịnh Thiện Sơn cũng cười:
- Đúng rồi, nên đeo cà vạt trước mặt người xem cả nước. Bí thư Đông Phương là đại diện cho cơ quan chính Đảng và toàn bộ ba chục triệu quần chúng nhân dân của thành phố Tân An chúng ta.
Đông Phương Nham cười vang:
- Thắt cà vạt à? A, nghe không được thoải mái. Tôi hôm nay nghe mọi người nói thì đã thay tây trang. Bình thường tôi rất ít khi mặc tây trang. Nếu là chuyện cá nhân thì không sao cả. Nhưng đại diện cho thành phố, tôi ít nhiều cũng nên chỉn chu.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Đông Phương Nham, thấy hôm nay ông mặc một bộ tây trang mới, áo trắng bỏ vào trong, giày da đen, tóc chải cẩn thận. Ông ta vốn giống như một văn nhân, trên người có khí chất thư sinh. Cách ăn mặc như vậy, quả thật làm cho người ta trước mắt sáng ngời. Hơi thở của một người đàn ông thành thục cùng với hơi thở của quyền lực chư hầu nhất phương đều ở trên một người.
Hắn cười nói:
- Đúng vậy, Bí thư Đông Phương nên thắt cà vạt.
Đối với loại chuyện này, Bành Viễn Chinh tất nhiên là phải theo lời nói của lãnh đạo.
- Phải đeo à?
Đông Phương Nham cười khổ, cúi người từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một cái cà vạt màu đỏ, nhưng lại nói:
- Này, ai biết đeo cà vạt? Tôi rất ít khi đeo cái loại này.
Trần Ngôn Hề ngẩn ra, lắc đầu. Bà tuy rằng là nữ, nhưng trong quan trường hơn mười năm, cũng không phải là bà chủ gia đình bình thường, nên cà vạt không biết thắt. Còn Trịnh Thiện Sơn thì không cần phải nói. Ông làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, đều được vợ và cấp dưới chiếu cố. Sự việc gì cũng đều làm trước cho ông, cũng trên cơ bản không có tự mình thắt cà vạt.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, cười bước ra phía trước:
- Bí thư Đông Phương, để tôi giúp cho.
Bành Viễn Chinh thuần thục thắt chiếc cà vạt cho Đông Phương Nham. Sau đó chỉnh sửa lại quần áo cho ông, mỉm cười nói:
- Bí thư Đông Phương, ngài soi gương thử xem?
Đông Phương Nham hài long gật đầu:
- Không cần nhìn, tốt lắm. Đúng rồi, đồng chí Tiểu Bành, phóng viên CCTV ở đâu? Tôi nhất định phải ra ngoài hoan nghênh, không thể lạnh nhạt với người ta được.
- Bí thư Đông Phương, hai vị lãnh đạo, phóng viên có ý là muốn tìm một trường hợp nào đó để Bí thư Đông Phương nhận phỏng vấn. Họ cảm thấy phỏng vấn ở trong văn phòng rất nặng nề, không biết lãnh đạo có đồng ý hay không?
Bành Viễn Chinh cẩn thận nói, rồi quan sát nét mặt của Đông Phương Nham.
Đông Phương Nham ngẩn ra, chợt mỉm cười gật đầu:
- Nên thế, tôi cũng hiểu ngồi trong văn phòng không được tốt lắm. Như vậy đi, lão Trần, lão Trịnh, chúng ta cùng nhau đến chỗ biểu diễn của cán bộ lão thành đang thi đấu Thái cực quyền. Bảo nơi đó chuẩn bị tình huống, thuận tiện tiếp nhận phỏng vấn.
- Hiện tại trời còn chưa tối, còn đi kịp. Đồng chí Tiểu Bành, cậu lập tức an bài, mang xe cùng với các phóng viên đến đó trước. Chúng tôi sẽ đến đó sau.
Bởi vì ngày mai là khai mạc nghi thức biểu diễn tham quan học tập Thái cực quyền của cán bộ lão thành Tân An, mà tổ lão lãnh đạo trung ương cũng sẽ đến. Ở thành phố các hạng mục công tác đang chiêng trống rùm beng tiến hành tập luyện lần cuối. Còn cảnh vệ và công tác bảo an do sở công an tỉnh chỉ đạo cũng đã triển khai đâu vào đấy.
Hoạt động ngày mai sẽ được cử hành vào lúc trưa. Khi lãnh đạo trung ương xuống dưới, khẳng định sẽ có bộ môn có liên quan của trung ương, lãnh đạo Tỉnh ủy và UBND tỉnh đi cùng. Bởi vì là bán công khai, lấy thân phận riêng tư để tham gia vào hoạt động khảo sát, nghiên cứu điều tra. Căn cứ vào chỉ thị của lão lãnh đạo, không thể kinh động dân chúng, càng không chấp nhận các cấp truyền thong công khai phỏng vấn đưa tin, phải khiêm tốn tham gia hoạt động. Cho nên cán bộ quần chúng bình thường ở thành phố không biết tổ lão lãnh đạo đến khảo sát Tân An.
Đương nhiên, đây là xuất phát từ suy xét khiêm tốn, cùng lúc là xuất phát từ suy xét an toàn. Nếu lãnh đạo đã có chỉ thị trước thì tỉnh và thành phố tất nhiên là không dám vi phạm.
Nếu không, lúc này đây phóng viên CCTV đến phỏng vấn đưa tin liền có chút dư thừa.
Nhưng không đưa tin thì không đưa tin, bảo mật thì bảo mật, tương quan tiếp đãi và bảo an cũng phải nghiêm khắc dựa theo đẳng cấp cao nhất để tổ chức, không dám có bất luận một cái gì buông thả. Nếu chẳng may các lão lãnh đạo bại lộ gì ở Tân An, không cần nói đến vấn đề an toàn, chính lão lãnh đạo cũng cảm thấy không hài lòng với công tác của tỉnh Tân An.
Cho nên, buổi sáng ngày mai, lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy muốn đích thân mang người đến Tân An kiểm tra các hạng mục công tác chuẩn bị ngênh đón.
Hoạt động cán bộ lão thành biểu diễn Thái cực quyền được cử hành tại quảng trường lớn mới xây dựng của thành phố. Tại hiện trường tràn đầy những biểu ngữ màu đỏ thẫm, khinh khí cầu. Các cán bộ lão thành mặc trang phục thái cực quyền tơ lụa màu trắng đang tập trung tinh thần tập luyện theo tiếng nhạc lần cuối. Xung quanh là các cảnh sát, cán bộ bộ môn có liên quan của Thành ủy và UBND thành phố.
Bắt đầu buổi sáng ngày mai, quảng trường trung tâm hai bên đường cái sẽ phong tỏa xe một ngày. Tất cả các loại xe phải đi đường vòng, ngoại trừ những chiếc xe chở người tham gia hoạt động, học sinh từ các trường điều động đến.
Đây cũng không còn cách nào khác. Vì an toàn, nhất định phải giới hạn người xem trong một phạm vi có thể khống chế. Nếu không, một khi người quá đông, cảnh sát không đủ thì khẳng định sẽ xảy ra sai sót.
Đông Phương Nham đứng bên cạnh hiện trường hoạt động, tiếp nhận phỏng vấn. Như vậy, phỏng vấn kỳ thật chỉ là lộ mặt lên màn ảnh, trả lời phỏng vấn không có tính thực chất nội dung. Cho nên, phỏng vấn hai ba câu là xong.
Đương nhiên, căn cứ vào chỉ thị của Bí thư Thành ủy, bữa tiệc buổi tối chủ yếu là do Khang Đống, Bành Viễn Chinh, Cao Ý Tuyên và Tạ Tiểu Dung tiếp đón. Bởi vì giữa trưa lãnh đạo thành phố đã tham dự tiệc tẩy trần, không có khả năng tiếp tục đi buổi tối.
Bữa tiệc diễn ra vui vẻ. Tuy nhiên, lãnh đạo thành phố không biết, sau khi bữa tiệc chấm dứt, Hoàng Đại Long lại yên lặng phái xe đến khách sạn Tân An đón các phóng viên, đến hộp đêm của xí nghiệp Tín Kiệt ca hát uống rượu, chơi đến nửa đêm mới tàn cuộc.
Sáng sớm hôm sau, thành phố phái xe đưa đám người Phùng Khang Niên trở về thủ đô. Đương nhiên, trên xe chất đầy những món quà của lãnh đạo thành phố. Tất cả đều là đặc sản của Tân An. Còn Lý Tuyết Yến đại diện cho thị trấn Vân Thủy đưa đến mười cái hộp gà ăn mày. Về phần Hoàng Đại Long, lễ vật của y sớm đã đưa rồi.
Bành Viễn Chinh tiễn bước bốn người Phùng Khang Niên, rồi thở phào một cái. Chuyện này xem như đã xong một phần, coi như là kết thúc một hạng mục công tác khá quan trọng của hắn.
Kế tiếp là hoạt động khảo sát của lão lãnh đạo trung ương. Tuy rằng hắn ở phía sau vận tác, nhưng ngoài mặt lại không quan hệ với hắn quá lớn. Hắn chỉ cần âm thầm chú ý là được rồi. Hắn không trở lại văn phòng, chuẩn bị về nhà ngủ một chút, buổi chiều lại đi làm.
Nhưng hắn ở nhà ngủ chưa được mười phút thì nghe tiếng máy nhắn tin vang lên. Bành Viễn Chinh có chút bực bội nhìn, thấy số điện thoại của văn phòng Thành ủy, thì lúc này mới ngồi dậy đi trả lời điện thoại.
Điện thoại là từ phòng Thư ký của văn phòng Thành ủy gọi đến, nói là Trưởng ban thư ký Trần yêu cầu hắn lập tức chiều nay đến hiện trường hoạt động biểu diễn Thái cực quyền, nhưng cụ thể không nói là chuyện gì.
Bành Viễn Chinh không dám chậm trễ, lập tức mặc quần áo, lái xe chạy thẳng đến quảng trường thành phố.
2h chiều, hoạt động biểu diễn thái cực quyền của cán bộ lão thành thành phố Tân An sẽ long trọng khai mạc. Khoảng cách thời gian từ đây đến đó không còn bao nhiêu. Cho nên, việc chuẩn bị và bảo an có liên quan đã tiến nhập vào công việc. Quốc lộ phía trước dĩ nhiên là được phong tỏa, ngoại trừ xe công thành phố và xe cảnh sát, bất luận một chiếc xe nào cũng không được phép vào.
Cho nên, Bành Viễn Chinh đành phải xuống xe đi bộ vào. Nhưng lại bị một đám cảnh sát ngăn cản. Bất kể Bành Viễn Chinh giải thích như thế nào cũng không được vào. Bởi vì Bành Viễn Chinh không có thẻ công tác. Dựa theo cục Công an thành phố và sở Công an tỉnh an bài, bắt đầu từ lúc này, tại phạm vi hoạt động, ngoại trừ những cán bộ lão thành tham gia hoạt động và nhân viên công tác, người không phận sự thì không được vào.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ phải đi vòng vèo, tìm một cái buồng điện thoại công cộng, gọi đến cho phòng thư ký của văn phòng Thành ủy. Phòng thư ký lại liên hệ với cục Công an thành phố, cục Công an thành phố lại hướng Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân phụ trách tại hiện trường báo cáo. Trải qua mấy công đoạn, Bành Viễn Chinh mới được phép vào. Lúc này hắn đã ở bên ngoài gần nửa tiếng.
Bành Viễn Chinh đi theo một cảnh sát tiến vào hiện trường. Hắn liếc mắt một cái, đã nhìn thấy một đại lãnh đạo khí chất trầm ổn, đang được một đám lãnh đạo thành phố vây quanh.
Hắn tâm thần chấn động, biết đây chính là lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy Từ Xuân Đình.
Tạ Tiểu Dung là người thứ nhất ra đón, nhìn thấy Bành Viễn Chinh, cô hơi chút xấu hổ cười nói:
- Trưởng phòng Bành, Chủ nhiệm Phùng, mọi người đã đến? Hết thảy đều thuận lợi không?
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Ừ, cũng không tệ lắm. Hình ảnh trên cơ bản là lấy toàn bộ, còn lại chính là phỏng vấn lãnh đạo chủ chốt Thành ủy. Chủ nhiệm Tạ, Bí thư Thành ủy Đông Phương chuẩn bị ra sao rồi?
- Chuẩn bị tốt rồi. Lãnh đạo đã đợi hơn một tiếng đồng hồ.
Tạ Tiểu Dung cùng với đoàn người Bành Viễn Chinh hướng văn phòng Đông Phương Nham đi đến.
Đi được một hồi, Phùng Khang Niên đột nhiên do dự một chút, cười nói:
- Trưởng phòng Bành, tôi đề nghị Bí thư Đông Phương không cần ở trong phòng làm việc nhận phỏng vấn. Tốt nhất là tìm một cảnh tượng, ví dụ như là họp, thị sát…. Ngồi trong văn phòng tiếp nhận phỏng vấn dễ sinh ra hiềm nghi, đồng thời cũng không có lợi cho hình tượng lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt mỉm cười gật đầu:
- Chủ nhiệm Phùng, anh chờ một chút.
Bành Viễn Chinh lướt qua Tạ Tiểu Dung, hướng văn phòng Đông Phương Nham chạy tới.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được Đông Phương Nham cho phép vào, hắn liền đẩy cửa vào nói:
- Bí thư Đông Phương, Phó trưởng ban thư ký Trần, Trưởng ban Trịnh, ba vị lãnh đạo đều ở đây.
Đông Phương Nham mỉm cười thân thiết:
- Tiểu Bành, phỏng vấn các phóng viên kết thúc rồi sao?
Trần Ngôn Hề gật đầu nói:
- Các người trở về vừa lúc. Tôi và Trưởng ban Trịnh đang nói với Bí thư Đông Phương, tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình CCTV là một hoạt động trang trọng, có nên đeo cavat hay không?
Trịnh Thiện Sơn cũng cười:
- Đúng rồi, nên đeo cà vạt trước mặt người xem cả nước. Bí thư Đông Phương là đại diện cho cơ quan chính Đảng và toàn bộ ba chục triệu quần chúng nhân dân của thành phố Tân An chúng ta.
Đông Phương Nham cười vang:
- Thắt cà vạt à? A, nghe không được thoải mái. Tôi hôm nay nghe mọi người nói thì đã thay tây trang. Bình thường tôi rất ít khi mặc tây trang. Nếu là chuyện cá nhân thì không sao cả. Nhưng đại diện cho thành phố, tôi ít nhiều cũng nên chỉn chu.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Đông Phương Nham, thấy hôm nay ông mặc một bộ tây trang mới, áo trắng bỏ vào trong, giày da đen, tóc chải cẩn thận. Ông ta vốn giống như một văn nhân, trên người có khí chất thư sinh. Cách ăn mặc như vậy, quả thật làm cho người ta trước mắt sáng ngời. Hơi thở của một người đàn ông thành thục cùng với hơi thở của quyền lực chư hầu nhất phương đều ở trên một người.
Hắn cười nói:
- Đúng vậy, Bí thư Đông Phương nên thắt cà vạt.
Đối với loại chuyện này, Bành Viễn Chinh tất nhiên là phải theo lời nói của lãnh đạo.
- Phải đeo à?
Đông Phương Nham cười khổ, cúi người từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một cái cà vạt màu đỏ, nhưng lại nói:
- Này, ai biết đeo cà vạt? Tôi rất ít khi đeo cái loại này.
Trần Ngôn Hề ngẩn ra, lắc đầu. Bà tuy rằng là nữ, nhưng trong quan trường hơn mười năm, cũng không phải là bà chủ gia đình bình thường, nên cà vạt không biết thắt. Còn Trịnh Thiện Sơn thì không cần phải nói. Ông làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, đều được vợ và cấp dưới chiếu cố. Sự việc gì cũng đều làm trước cho ông, cũng trên cơ bản không có tự mình thắt cà vạt.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, cười bước ra phía trước:
- Bí thư Đông Phương, để tôi giúp cho.
Bành Viễn Chinh thuần thục thắt chiếc cà vạt cho Đông Phương Nham. Sau đó chỉnh sửa lại quần áo cho ông, mỉm cười nói:
- Bí thư Đông Phương, ngài soi gương thử xem?
Đông Phương Nham hài long gật đầu:
- Không cần nhìn, tốt lắm. Đúng rồi, đồng chí Tiểu Bành, phóng viên CCTV ở đâu? Tôi nhất định phải ra ngoài hoan nghênh, không thể lạnh nhạt với người ta được.
- Bí thư Đông Phương, hai vị lãnh đạo, phóng viên có ý là muốn tìm một trường hợp nào đó để Bí thư Đông Phương nhận phỏng vấn. Họ cảm thấy phỏng vấn ở trong văn phòng rất nặng nề, không biết lãnh đạo có đồng ý hay không?
Bành Viễn Chinh cẩn thận nói, rồi quan sát nét mặt của Đông Phương Nham.
Đông Phương Nham ngẩn ra, chợt mỉm cười gật đầu:
- Nên thế, tôi cũng hiểu ngồi trong văn phòng không được tốt lắm. Như vậy đi, lão Trần, lão Trịnh, chúng ta cùng nhau đến chỗ biểu diễn của cán bộ lão thành đang thi đấu Thái cực quyền. Bảo nơi đó chuẩn bị tình huống, thuận tiện tiếp nhận phỏng vấn.
- Hiện tại trời còn chưa tối, còn đi kịp. Đồng chí Tiểu Bành, cậu lập tức an bài, mang xe cùng với các phóng viên đến đó trước. Chúng tôi sẽ đến đó sau.
Bởi vì ngày mai là khai mạc nghi thức biểu diễn tham quan học tập Thái cực quyền của cán bộ lão thành Tân An, mà tổ lão lãnh đạo trung ương cũng sẽ đến. Ở thành phố các hạng mục công tác đang chiêng trống rùm beng tiến hành tập luyện lần cuối. Còn cảnh vệ và công tác bảo an do sở công an tỉnh chỉ đạo cũng đã triển khai đâu vào đấy.
Hoạt động ngày mai sẽ được cử hành vào lúc trưa. Khi lãnh đạo trung ương xuống dưới, khẳng định sẽ có bộ môn có liên quan của trung ương, lãnh đạo Tỉnh ủy và UBND tỉnh đi cùng. Bởi vì là bán công khai, lấy thân phận riêng tư để tham gia vào hoạt động khảo sát, nghiên cứu điều tra. Căn cứ vào chỉ thị của lão lãnh đạo, không thể kinh động dân chúng, càng không chấp nhận các cấp truyền thong công khai phỏng vấn đưa tin, phải khiêm tốn tham gia hoạt động. Cho nên cán bộ quần chúng bình thường ở thành phố không biết tổ lão lãnh đạo đến khảo sát Tân An.
Đương nhiên, đây là xuất phát từ suy xét khiêm tốn, cùng lúc là xuất phát từ suy xét an toàn. Nếu lãnh đạo đã có chỉ thị trước thì tỉnh và thành phố tất nhiên là không dám vi phạm.
Nếu không, lúc này đây phóng viên CCTV đến phỏng vấn đưa tin liền có chút dư thừa.
Nhưng không đưa tin thì không đưa tin, bảo mật thì bảo mật, tương quan tiếp đãi và bảo an cũng phải nghiêm khắc dựa theo đẳng cấp cao nhất để tổ chức, không dám có bất luận một cái gì buông thả. Nếu chẳng may các lão lãnh đạo bại lộ gì ở Tân An, không cần nói đến vấn đề an toàn, chính lão lãnh đạo cũng cảm thấy không hài lòng với công tác của tỉnh Tân An.
Cho nên, buổi sáng ngày mai, lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy muốn đích thân mang người đến Tân An kiểm tra các hạng mục công tác chuẩn bị ngênh đón.
Hoạt động cán bộ lão thành biểu diễn Thái cực quyền được cử hành tại quảng trường lớn mới xây dựng của thành phố. Tại hiện trường tràn đầy những biểu ngữ màu đỏ thẫm, khinh khí cầu. Các cán bộ lão thành mặc trang phục thái cực quyền tơ lụa màu trắng đang tập trung tinh thần tập luyện theo tiếng nhạc lần cuối. Xung quanh là các cảnh sát, cán bộ bộ môn có liên quan của Thành ủy và UBND thành phố.
Bắt đầu buổi sáng ngày mai, quảng trường trung tâm hai bên đường cái sẽ phong tỏa xe một ngày. Tất cả các loại xe phải đi đường vòng, ngoại trừ những chiếc xe chở người tham gia hoạt động, học sinh từ các trường điều động đến.
Đây cũng không còn cách nào khác. Vì an toàn, nhất định phải giới hạn người xem trong một phạm vi có thể khống chế. Nếu không, một khi người quá đông, cảnh sát không đủ thì khẳng định sẽ xảy ra sai sót.
Đông Phương Nham đứng bên cạnh hiện trường hoạt động, tiếp nhận phỏng vấn. Như vậy, phỏng vấn kỳ thật chỉ là lộ mặt lên màn ảnh, trả lời phỏng vấn không có tính thực chất nội dung. Cho nên, phỏng vấn hai ba câu là xong.
Đương nhiên, căn cứ vào chỉ thị của Bí thư Thành ủy, bữa tiệc buổi tối chủ yếu là do Khang Đống, Bành Viễn Chinh, Cao Ý Tuyên và Tạ Tiểu Dung tiếp đón. Bởi vì giữa trưa lãnh đạo thành phố đã tham dự tiệc tẩy trần, không có khả năng tiếp tục đi buổi tối.
Bữa tiệc diễn ra vui vẻ. Tuy nhiên, lãnh đạo thành phố không biết, sau khi bữa tiệc chấm dứt, Hoàng Đại Long lại yên lặng phái xe đến khách sạn Tân An đón các phóng viên, đến hộp đêm của xí nghiệp Tín Kiệt ca hát uống rượu, chơi đến nửa đêm mới tàn cuộc.
Sáng sớm hôm sau, thành phố phái xe đưa đám người Phùng Khang Niên trở về thủ đô. Đương nhiên, trên xe chất đầy những món quà của lãnh đạo thành phố. Tất cả đều là đặc sản của Tân An. Còn Lý Tuyết Yến đại diện cho thị trấn Vân Thủy đưa đến mười cái hộp gà ăn mày. Về phần Hoàng Đại Long, lễ vật của y sớm đã đưa rồi.
Bành Viễn Chinh tiễn bước bốn người Phùng Khang Niên, rồi thở phào một cái. Chuyện này xem như đã xong một phần, coi như là kết thúc một hạng mục công tác khá quan trọng của hắn.
Kế tiếp là hoạt động khảo sát của lão lãnh đạo trung ương. Tuy rằng hắn ở phía sau vận tác, nhưng ngoài mặt lại không quan hệ với hắn quá lớn. Hắn chỉ cần âm thầm chú ý là được rồi. Hắn không trở lại văn phòng, chuẩn bị về nhà ngủ một chút, buổi chiều lại đi làm.
Nhưng hắn ở nhà ngủ chưa được mười phút thì nghe tiếng máy nhắn tin vang lên. Bành Viễn Chinh có chút bực bội nhìn, thấy số điện thoại của văn phòng Thành ủy, thì lúc này mới ngồi dậy đi trả lời điện thoại.
Điện thoại là từ phòng Thư ký của văn phòng Thành ủy gọi đến, nói là Trưởng ban thư ký Trần yêu cầu hắn lập tức chiều nay đến hiện trường hoạt động biểu diễn Thái cực quyền, nhưng cụ thể không nói là chuyện gì.
Bành Viễn Chinh không dám chậm trễ, lập tức mặc quần áo, lái xe chạy thẳng đến quảng trường thành phố.
2h chiều, hoạt động biểu diễn thái cực quyền của cán bộ lão thành thành phố Tân An sẽ long trọng khai mạc. Khoảng cách thời gian từ đây đến đó không còn bao nhiêu. Cho nên, việc chuẩn bị và bảo an có liên quan đã tiến nhập vào công việc. Quốc lộ phía trước dĩ nhiên là được phong tỏa, ngoại trừ xe công thành phố và xe cảnh sát, bất luận một chiếc xe nào cũng không được phép vào.
Cho nên, Bành Viễn Chinh đành phải xuống xe đi bộ vào. Nhưng lại bị một đám cảnh sát ngăn cản. Bất kể Bành Viễn Chinh giải thích như thế nào cũng không được vào. Bởi vì Bành Viễn Chinh không có thẻ công tác. Dựa theo cục Công an thành phố và sở Công an tỉnh an bài, bắt đầu từ lúc này, tại phạm vi hoạt động, ngoại trừ những cán bộ lão thành tham gia hoạt động và nhân viên công tác, người không phận sự thì không được vào.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ phải đi vòng vèo, tìm một cái buồng điện thoại công cộng, gọi đến cho phòng thư ký của văn phòng Thành ủy. Phòng thư ký lại liên hệ với cục Công an thành phố, cục Công an thành phố lại hướng Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân phụ trách tại hiện trường báo cáo. Trải qua mấy công đoạn, Bành Viễn Chinh mới được phép vào. Lúc này hắn đã ở bên ngoài gần nửa tiếng.
Bành Viễn Chinh đi theo một cảnh sát tiến vào hiện trường. Hắn liếc mắt một cái, đã nhìn thấy một đại lãnh đạo khí chất trầm ổn, đang được một đám lãnh đạo thành phố vây quanh.
Hắn tâm thần chấn động, biết đây chính là lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy Từ Xuân Đình.
/660
|