Bành Viễn Chinh trở lại bàn làm việc của mình, thu dọn văn kiện.
Hắn lúc này đã chuyển đến chỗ ngồi chính giữa, cũng chính là chỗ ngồi của Cung Hàn Lâm ban đầu. Tuy rằng bốn người một gian phòng, nhưng Trưởng phòng ngồi chỗ nào, Phó phòng ngồi chỗ nào cũng đều có quy tắc ngầm. Đây là quy định ở cơ quan, không thể ngồi loạn lên được.
Quan trường chú ý nhất là cấp bậc và thứ tự. Ví dụ như lãnh đạo sắp xếp trình tự tham dự hoạt động công cộng, ai đi ai ở đều có quy cũ, không thể lộn xộn.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn mọi người, cười nói:
- Mọi người trước gác công việc sang một bên, chúng ta mở một cuộc họp nhỏ.
Vương Na buông chiếc điện thoại di động trong tay, còn Mã Tự thì ngẩng đầu lên. Gia Cát Cấu cũng buông tờ báo, quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh. Mặc kệ nói như thế nào, Bành Viễn Chinh vẫn là Trưởng phòng, y là Phó phòng. Quan cao một bậc đè chết người. Lãnh đạo triệu tập cuộc họp, y cho dù có khó chịu, cũng không thể không theo.
Nếu không, thì chính mình khiến mình khó coi.
Y trong lòng biết rất rõ, lấy địa vị của Bành Viễn Chinh hiện nay ở Ban tuyên giáo, căn bản là không gì phá nổi. Từ lãnh đạo đến nhân viên bình thường đều tán thành năng lực công tác của hắn. Nếu bản thân y cứ đối nghịch với Bành Viễn Chinh thì kết cục xem như đã định, chi bằng cắn răng nhịn nhục một thời gian, sau đó tìm cơ hội chuyển đi. Từ nay về sau chẳng bao giờ quan tâm đến sắc mặt của Bành Viễn Chinh.
Y thật rất hối hận, lúc trước chưa biết xảy ra vấn đề gì, lựa chọn Phòng tin tức của Ban tuyên giáo. Kết quả là gặp đối thủ như Bành Viễn Chinh.
- Vừa rồi tôi đã gặp mặt Trưởng ban Tiền, Trưởng ban Tiền có nói rằng, tháng sau Thành ủy muốn toàn bộ cơ quan chính đảng của thành phố tham gia hoạt động quán triệt tinh thần bài nói chuyện của đại nhân vật trong chuyến nam tuần, phải do lãnh đạo chủ chốt giữ ấn soái, thành lập cơ cấu lãnh đạo, còn muốn phòng Nghiên cứu Thành ủy và đoàn Giáo sư liên hợp thành một đoàn tuyên truyền, xâm nhập vào các cơ quan đơn vị, các xí nghiệp lớn quận huyện, trường đại học, cao đẳng để tiến hành tuyên truyền. Nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho chúng ta là phối hợp với hoạt động tuyên truyền của Thành ủy, trong một thời gian ngắn phải đưa tin về công tác tuyên truyền, thuận lợi đẩy mạnh bầu không khí và tư tưởng tốt đẹp.
Bành Viễn Chinh chậm rãi nói. Gia Cát Cấu đuôi lông mày nhướng lên. Cho dù là không muốn thừa nhận, nhưng y phải công nhận rằng Bành Viễn Chinh dường như trời sinh làm lãnh đạo. Các lời nói khách sáo được phát biểu rất cẩn thận, giọng điệu thành thục, lão luyện.
Đây không giống như một thanh niên vừa mới tốt nghiệp đại học, mà giống như một kẻ kinh nghiệm lõi đời.
- Tôi suy xét một chút, căn cứ tinh thần chỉ thị của Thành ủy sắp tới, dựa theo bố trí tổng thể của lãnh đạo, kết hợp với hoạt động đẩy mạnh tuyên truyền, luân phiên tổ chức việc đưa tin.
Bành Viễn Chinh nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
- Tôi nghĩ một chút, chúng ta hẳn là nên thay đổi phương thức cứ ở nhà chờ đợi. Chúng ta phải đi ra ngoài, quan sát nhiều, thể nghiệm nhiều, viết thật nhiều. Chúng ta tuy rằng là bộ môn nghiệp vụ quản lý, nhưng chúng ta kỳ thật cũng có chức năng sáng tác tin tức.
- Đương nhiên, chúng ta chẳng phải là phóng viên. Ý của tôi là, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phân công nhau đến các đơn vị. Mỗi người phụ trách một mảng, cuối giờ trở về, xác định lại ý nghĩa tuyên truyền, cùng kết nối với tòa soạn. Chúng ta ra đề mục, khiến phóng viên đi viết bài lấy tin, sau đó thẩm duyệt lại. Như vậy sẽ đỡ hơn một chút.
Bành Viễn Chinh nói đến đây, hơi tạm dừng một chút.
Những ngày nhàn hạ rốt cuộc đã chấm dứt. Vương Na trong lòng đánh bộp một tiếng, khóe miệng giật giật.
Quả nhiên, ngay cả Bành Viễn Chinh cũng khó mà tránh việc “tân quan đốt lên ba đống lửa”. Hắn làm Trưởng phòng, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất làm ra thành tích, để lãnh đạo nhìn thấy, tối thiểu phải làm cho trình độ công tác của phòng Tin tức khác so với lúc xưa. Vì thực hiện mục tiêu này, hắn không thể không tập trung tinh lực.
Mã Tự tất nhiên là không sao. Y trời sinh tính hiếu động, chỉ muốn chạy bên ngoài, chẳng muốn cả ngày mắc nghẹn trong phòng làm việc. Ngồi trong văn phòng thật là khổ, cho dù là nhàn rỗi cũng không thể đi đâu, nhất định lúc nào cũng phải ngồi một chỗ.
Cho nên, ngồi văn phòng kỳ thật cũng là một kỹ thuật sống, không phải ai cũng có thể ngồi được. Công nhân tại các xí nghiệp hầm mỏ cường độ lao động rất lớn, nhưng bảo họ ngồi văn phòng cả ngày thì bọn họ chưa chắc gì đã chịu được.
Hơn nữa, Vương Na cũng không dám ra điều kiện với Bành Viễn Chinh. Người khác không rõ lai lịch của hắn, nhưng cô thì khác.
Gia Cát Cấu do dự một chút, nhưng đột nhiên mở miệng nói:
- Ý tưởng của Trưởng phòng Bành thật ra rất tốt, tôi rất đồng ý. Nhưng chúng ta chung quy vẫn là văn phòng, không thể cả ngày đều chạy bên ngoài hết. Tôi cho rằng nên giữ một người ở nhà. Đồng thời cũng phải hướng lãnh đạo phân công báo cáo rõ ràng, tránh cho lãnh đạo nghĩ rằng chúng ta muốn trốn tránh công việc. Tôi gần đây sức khỏe không được tốt lắm, tôi đề nghị được ở lại.
Dựa theo quy luật bình thường, hẳn là lãnh đạo đều ở lại văn phòng điều khiển chỉ huy, còn nhân viên ở dưới thì phải chạy.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Ý kiến của đồng chí Gia Cát cũng là ý kiến của tôi, nhất định phải có một người ở nhà. Vương Na là nữ đồng chí, chúng ta nên chiếu cố một chút, để nữ đồng chí ở lại. Ở văn phòng có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với chúng ta.
Trưởng phòng Bành thật sự là người tốt, biết thương hoa tiếc ngọc. Vương Na mừng như điên, không nghĩ tới Bành Viễn Chinh lại mở miệng lưu cô lại. Cô hưng phấn liên tục gật đầu, thiếu chút nữa là không khống chế được, chạy lại ôm lấy Bành Viễn Chinh rồi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười. Kỳ thật thì chẳng phải hắn chiếu cố Vương Na, mà là cảm thấy cô ta không hiểu biết nghiệp vụ, có xuống cũng chẳng làm được gì, ngược lại còn đánh mất hình tượng của phòng Tin tức, khiến người khác chế giễu. Nói sau thì công việc của cô chính là ở nhà thống kê, tiếp điện thoại, làm tốt công tác kết nối. Như vậy là đủ rồi.
Gia Cát Cấu ngay lúc đó sắc mặt trở nên khó coi.
Y vừa rồi đã nói, gần đây sức khỏe không tốt, muốn ở lại, nhưng không ngờ Bành Viễn Chinh lại không để ý đến lời nói của y. Y có chút căm tức nhìn Bành Viễn Chinh, lại nghe Bành Viễn Chinh nói:
- Gia Cát sức khỏe không tốt, tạm thời cứ nghỉ ngơi hai ngày. Khi nào sức khỏe tốt thì lại đi làm, lúc đó cũng chưa muộn mà. Cuối tuần, tôi và Mã Tự sẽ bắt đầu đầu tiên.
Lời Bành Viễn Chinh vừa thốt, Gia Cát Cấu rốt cuộc chẳng biết nói cái gì.
Bành Viễn Chinh làm Trưởng phòng, tiên phong đi trước, y còn có thể nói cái gì.h
Sau khi sắp xếp công tác xong, Bành Viễn Chinh liền nhắc đến sự việc của thị trấn Vân Thủy của Lý Tuyết Yến.
- Ngoài ra, còn có hoạt động tuyên truyền cho thị trấn Vân Thủy, cần chúng ta phối hợp một chút. Trưởng ban Tiền đã biết chuyện này, ý kiến của lãnh đạo rất rõ rang, chúng ta là đơn vị cơ quan, phải có trách nhiệm giúp đỡ cơ sở ở dưới giải quyết khó khăn.
- Cho nên, ngày mai chúng ta nên xuống dưới xem.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Vương Na một cái:
- Vương Na, ngày mai cô đến Ban tổ chức cán bộ, bảo họ giao cho chúng ta tài liệu. Mã Tự, ngày mai anh theo tôi đi xuống đó. Ngày mai đến sớm một chút. Chúng ta đi sớm, bằng không thì xe cộ đông đúc trên đường sẽ khiến chúng ta chậm trễ thời gian.
Mã Tự liền gật đầu đồng ý.s
Thị trấn Vân Thủy là một xã, thị trấn của thành phố Tân An, nằm ở phía tây thành phố. Sông Vân Thủy từ phía tây nam thị trấn Vân Thủy, theo hướng tây chảy vào thành phố lân cận. Trong thị trấn giao thông phát đạt, hệ thống đường sắt từ Tân An đi tỉnh đều đi ngang qua chỗ này. Quốc lộ kéo dài từ nam chí bắc, là một đầu mối giao thông then chốt tương đối dày đặc.
Chính vì nguyên nhân như thế mà công nghiệp của thị trấn Vân Thủy khá phát triển. Từ thập niên 80, xí nghiệp ở nông thôn mọc lên như nấm, nhưng quy mô đều không lớn.
Nhưng thị trấn này cũng được xem là một thị trấn giàu có, được xưng là một thị trấn có nền kinh tế phát triển mạnh nhất Tân An. Đây chính là thị trấn mấu chốt trong việc quy hoạch khu công nghiệp của thành phố.
Sáng sớm, thị trấn Vân Thủy đã phái một chiếc xe Toyota màu đen đến đón Bành Viễn Chinh và Mã Tự, rồi quay đầu chạy về phía thị trấn Vân Thủy.
Một thị trấn đương nhiên là không thể có loại xe sang trọng như vầy. Nhưng đây là chiếc xe do một ông chủ xí nghiệp tài trợ. Đương nhiên, nghiêm khắc mà nói thì đây là vi phạm quy định. Chỉ có điều, quy định của chính quyền cơ sở cũng không rõ ràng. Đối mặt với việc này thì cũng là mắt nhắm mắt mở.
Chiếc xe Toyota rời khỏi thành phố Tân An, theo đường hướng tây, rất nhanh tiến nhập vào địa phận thị trấn Vân Thủy.
Xuyên qua cửa kính xe, Bành Viễn Chinh nhìn thấy hai bên đường là các xí nghiệp nhỏ như nhà máy cán thép, nhà máy khuôn đúc, nhà máy sản xuất máy bơm nước, nhà máy sơn….làm người ta hoa cả mắt.v
Hắn trong lòng có chút cảm thán. Người khác thì không biết, nhưng là người tái sinh, hắn biết ba năm sau thị trấn Vân Thủy sẽ không còn tồn tại. Dưới bối cảnh kinh tế hừng hực khí thế vào giữa thập niên 90, thành phố Tân An, thông qua chỉnh thể quy hoạch, ở giao lộ phía bắc Tân An đã thành lập một khu kinh tế kỹ thuật hiện đại cao cấp mới, cấp bậc hành chính cùng cấp với khu trực thuộc huyện. Còn ở phía tây thành phố Tân An thì thành lập một khu Tân An mới, đem thị trấn Vân Thủy nhét vào đó...
Sau mười năm, khu xây dựng trọng tâm của thành phố Tân An dời khỏi phía tây. Thị trấn Vân Thủy trước mắt chính là đoạn đường hoàng kim sau này của khu mới thành phố Tân An, đối lập hoàn toàn với khu cũ ở phía đông thành phố.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này. Bành Viễn Chinh cảm giác, sau khi tái sinh, lịch sử dường như xảy ra một số thay đổi nhỏ. Thị trấn Vân Thủy có thể trở thành một khu đường mới hay không thì còn rất khó nói.
Bởi vì Bí thư Thành ủy đương nhiệm Đông Phương Nham không phải là Bí thư Thành ủy trong trí nhớ kiếp trước của Bành Viễn Chinh. Một lãnh đạo một ý nghĩ, một lãnh đạo một phong cách. Có người cấp tiến, có người vững vàng, có người thích đổi mới, nhưng có người lại bảo thủ không chịu thay đổi. Đông Phương Nham có chiến lược như thế nào thì chưa biết trước được.
Ô tô tiến vào tòa nhà làm việc của thị trấn Vân Thủy. Lý Tuyết Yến và một người đàn ông khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, cùng với một đám cán bộ chờ sẵn ở cửa. Mã Tự nhìn Lý Tuyết Yến mặc chiếc áo khoác màu vàng cũ kỹ thì kinh ngạc nói:
- Trưởng phòng, anh xem không ngờ Lý Tuyết Yến lại có cách ăn mặc như vậy. Một cô gái mặc chiếc áo khoác như vậy, chẳng khác gì mấy cô gái ở nông thôn.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, nhìn Lý Tuyết Yến nói:
- Có gì đâu, cô ấy cả ngày làm việc ở thị trấn, không tránh việc phải chạy ra bên ngoài, khẳng định là không thể ăn mặc cầu kỳ được. Nếu không thì nhìn rất kỳ cục.
Tuy nhiên, nói thì như vậy, nhưng cách ăn mặc của Lý Tuyết Yến vẫn gây một ấn tượng sâu sắc với Bành Viễn Chinh. Từ một chi tiết nhỏ, có thể đoán ra tác phong và phẩm hạnh của cán bộ đó. Bởi vậy có thể thấy được, Lý Tuyết Yến là một cô gái xuất than khá nhưng lại chịu ở lại nông thôn thì quả thật không phải là không có lý do.
Hắn lúc này đã chuyển đến chỗ ngồi chính giữa, cũng chính là chỗ ngồi của Cung Hàn Lâm ban đầu. Tuy rằng bốn người một gian phòng, nhưng Trưởng phòng ngồi chỗ nào, Phó phòng ngồi chỗ nào cũng đều có quy tắc ngầm. Đây là quy định ở cơ quan, không thể ngồi loạn lên được.
Quan trường chú ý nhất là cấp bậc và thứ tự. Ví dụ như lãnh đạo sắp xếp trình tự tham dự hoạt động công cộng, ai đi ai ở đều có quy cũ, không thể lộn xộn.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn mọi người, cười nói:
- Mọi người trước gác công việc sang một bên, chúng ta mở một cuộc họp nhỏ.
Vương Na buông chiếc điện thoại di động trong tay, còn Mã Tự thì ngẩng đầu lên. Gia Cát Cấu cũng buông tờ báo, quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh. Mặc kệ nói như thế nào, Bành Viễn Chinh vẫn là Trưởng phòng, y là Phó phòng. Quan cao một bậc đè chết người. Lãnh đạo triệu tập cuộc họp, y cho dù có khó chịu, cũng không thể không theo.
Nếu không, thì chính mình khiến mình khó coi.
Y trong lòng biết rất rõ, lấy địa vị của Bành Viễn Chinh hiện nay ở Ban tuyên giáo, căn bản là không gì phá nổi. Từ lãnh đạo đến nhân viên bình thường đều tán thành năng lực công tác của hắn. Nếu bản thân y cứ đối nghịch với Bành Viễn Chinh thì kết cục xem như đã định, chi bằng cắn răng nhịn nhục một thời gian, sau đó tìm cơ hội chuyển đi. Từ nay về sau chẳng bao giờ quan tâm đến sắc mặt của Bành Viễn Chinh.
Y thật rất hối hận, lúc trước chưa biết xảy ra vấn đề gì, lựa chọn Phòng tin tức của Ban tuyên giáo. Kết quả là gặp đối thủ như Bành Viễn Chinh.
- Vừa rồi tôi đã gặp mặt Trưởng ban Tiền, Trưởng ban Tiền có nói rằng, tháng sau Thành ủy muốn toàn bộ cơ quan chính đảng của thành phố tham gia hoạt động quán triệt tinh thần bài nói chuyện của đại nhân vật trong chuyến nam tuần, phải do lãnh đạo chủ chốt giữ ấn soái, thành lập cơ cấu lãnh đạo, còn muốn phòng Nghiên cứu Thành ủy và đoàn Giáo sư liên hợp thành một đoàn tuyên truyền, xâm nhập vào các cơ quan đơn vị, các xí nghiệp lớn quận huyện, trường đại học, cao đẳng để tiến hành tuyên truyền. Nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho chúng ta là phối hợp với hoạt động tuyên truyền của Thành ủy, trong một thời gian ngắn phải đưa tin về công tác tuyên truyền, thuận lợi đẩy mạnh bầu không khí và tư tưởng tốt đẹp.
Bành Viễn Chinh chậm rãi nói. Gia Cát Cấu đuôi lông mày nhướng lên. Cho dù là không muốn thừa nhận, nhưng y phải công nhận rằng Bành Viễn Chinh dường như trời sinh làm lãnh đạo. Các lời nói khách sáo được phát biểu rất cẩn thận, giọng điệu thành thục, lão luyện.
Đây không giống như một thanh niên vừa mới tốt nghiệp đại học, mà giống như một kẻ kinh nghiệm lõi đời.
- Tôi suy xét một chút, căn cứ tinh thần chỉ thị của Thành ủy sắp tới, dựa theo bố trí tổng thể của lãnh đạo, kết hợp với hoạt động đẩy mạnh tuyên truyền, luân phiên tổ chức việc đưa tin.
Bành Viễn Chinh nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
- Tôi nghĩ một chút, chúng ta hẳn là nên thay đổi phương thức cứ ở nhà chờ đợi. Chúng ta phải đi ra ngoài, quan sát nhiều, thể nghiệm nhiều, viết thật nhiều. Chúng ta tuy rằng là bộ môn nghiệp vụ quản lý, nhưng chúng ta kỳ thật cũng có chức năng sáng tác tin tức.
- Đương nhiên, chúng ta chẳng phải là phóng viên. Ý của tôi là, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phân công nhau đến các đơn vị. Mỗi người phụ trách một mảng, cuối giờ trở về, xác định lại ý nghĩa tuyên truyền, cùng kết nối với tòa soạn. Chúng ta ra đề mục, khiến phóng viên đi viết bài lấy tin, sau đó thẩm duyệt lại. Như vậy sẽ đỡ hơn một chút.
Bành Viễn Chinh nói đến đây, hơi tạm dừng một chút.
Những ngày nhàn hạ rốt cuộc đã chấm dứt. Vương Na trong lòng đánh bộp một tiếng, khóe miệng giật giật.
Quả nhiên, ngay cả Bành Viễn Chinh cũng khó mà tránh việc “tân quan đốt lên ba đống lửa”. Hắn làm Trưởng phòng, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất làm ra thành tích, để lãnh đạo nhìn thấy, tối thiểu phải làm cho trình độ công tác của phòng Tin tức khác so với lúc xưa. Vì thực hiện mục tiêu này, hắn không thể không tập trung tinh lực.
Mã Tự tất nhiên là không sao. Y trời sinh tính hiếu động, chỉ muốn chạy bên ngoài, chẳng muốn cả ngày mắc nghẹn trong phòng làm việc. Ngồi trong văn phòng thật là khổ, cho dù là nhàn rỗi cũng không thể đi đâu, nhất định lúc nào cũng phải ngồi một chỗ.
Cho nên, ngồi văn phòng kỳ thật cũng là một kỹ thuật sống, không phải ai cũng có thể ngồi được. Công nhân tại các xí nghiệp hầm mỏ cường độ lao động rất lớn, nhưng bảo họ ngồi văn phòng cả ngày thì bọn họ chưa chắc gì đã chịu được.
Hơn nữa, Vương Na cũng không dám ra điều kiện với Bành Viễn Chinh. Người khác không rõ lai lịch của hắn, nhưng cô thì khác.
Gia Cát Cấu do dự một chút, nhưng đột nhiên mở miệng nói:
- Ý tưởng của Trưởng phòng Bành thật ra rất tốt, tôi rất đồng ý. Nhưng chúng ta chung quy vẫn là văn phòng, không thể cả ngày đều chạy bên ngoài hết. Tôi cho rằng nên giữ một người ở nhà. Đồng thời cũng phải hướng lãnh đạo phân công báo cáo rõ ràng, tránh cho lãnh đạo nghĩ rằng chúng ta muốn trốn tránh công việc. Tôi gần đây sức khỏe không được tốt lắm, tôi đề nghị được ở lại.
Dựa theo quy luật bình thường, hẳn là lãnh đạo đều ở lại văn phòng điều khiển chỉ huy, còn nhân viên ở dưới thì phải chạy.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Ý kiến của đồng chí Gia Cát cũng là ý kiến của tôi, nhất định phải có một người ở nhà. Vương Na là nữ đồng chí, chúng ta nên chiếu cố một chút, để nữ đồng chí ở lại. Ở văn phòng có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với chúng ta.
Trưởng phòng Bành thật sự là người tốt, biết thương hoa tiếc ngọc. Vương Na mừng như điên, không nghĩ tới Bành Viễn Chinh lại mở miệng lưu cô lại. Cô hưng phấn liên tục gật đầu, thiếu chút nữa là không khống chế được, chạy lại ôm lấy Bành Viễn Chinh rồi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười. Kỳ thật thì chẳng phải hắn chiếu cố Vương Na, mà là cảm thấy cô ta không hiểu biết nghiệp vụ, có xuống cũng chẳng làm được gì, ngược lại còn đánh mất hình tượng của phòng Tin tức, khiến người khác chế giễu. Nói sau thì công việc của cô chính là ở nhà thống kê, tiếp điện thoại, làm tốt công tác kết nối. Như vậy là đủ rồi.
Gia Cát Cấu ngay lúc đó sắc mặt trở nên khó coi.
Y vừa rồi đã nói, gần đây sức khỏe không tốt, muốn ở lại, nhưng không ngờ Bành Viễn Chinh lại không để ý đến lời nói của y. Y có chút căm tức nhìn Bành Viễn Chinh, lại nghe Bành Viễn Chinh nói:
- Gia Cát sức khỏe không tốt, tạm thời cứ nghỉ ngơi hai ngày. Khi nào sức khỏe tốt thì lại đi làm, lúc đó cũng chưa muộn mà. Cuối tuần, tôi và Mã Tự sẽ bắt đầu đầu tiên.
Lời Bành Viễn Chinh vừa thốt, Gia Cát Cấu rốt cuộc chẳng biết nói cái gì.
Bành Viễn Chinh làm Trưởng phòng, tiên phong đi trước, y còn có thể nói cái gì.h
Sau khi sắp xếp công tác xong, Bành Viễn Chinh liền nhắc đến sự việc của thị trấn Vân Thủy của Lý Tuyết Yến.
- Ngoài ra, còn có hoạt động tuyên truyền cho thị trấn Vân Thủy, cần chúng ta phối hợp một chút. Trưởng ban Tiền đã biết chuyện này, ý kiến của lãnh đạo rất rõ rang, chúng ta là đơn vị cơ quan, phải có trách nhiệm giúp đỡ cơ sở ở dưới giải quyết khó khăn.
- Cho nên, ngày mai chúng ta nên xuống dưới xem.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Vương Na một cái:
- Vương Na, ngày mai cô đến Ban tổ chức cán bộ, bảo họ giao cho chúng ta tài liệu. Mã Tự, ngày mai anh theo tôi đi xuống đó. Ngày mai đến sớm một chút. Chúng ta đi sớm, bằng không thì xe cộ đông đúc trên đường sẽ khiến chúng ta chậm trễ thời gian.
Mã Tự liền gật đầu đồng ý.s
Thị trấn Vân Thủy là một xã, thị trấn của thành phố Tân An, nằm ở phía tây thành phố. Sông Vân Thủy từ phía tây nam thị trấn Vân Thủy, theo hướng tây chảy vào thành phố lân cận. Trong thị trấn giao thông phát đạt, hệ thống đường sắt từ Tân An đi tỉnh đều đi ngang qua chỗ này. Quốc lộ kéo dài từ nam chí bắc, là một đầu mối giao thông then chốt tương đối dày đặc.
Chính vì nguyên nhân như thế mà công nghiệp của thị trấn Vân Thủy khá phát triển. Từ thập niên 80, xí nghiệp ở nông thôn mọc lên như nấm, nhưng quy mô đều không lớn.
Nhưng thị trấn này cũng được xem là một thị trấn giàu có, được xưng là một thị trấn có nền kinh tế phát triển mạnh nhất Tân An. Đây chính là thị trấn mấu chốt trong việc quy hoạch khu công nghiệp của thành phố.
Sáng sớm, thị trấn Vân Thủy đã phái một chiếc xe Toyota màu đen đến đón Bành Viễn Chinh và Mã Tự, rồi quay đầu chạy về phía thị trấn Vân Thủy.
Một thị trấn đương nhiên là không thể có loại xe sang trọng như vầy. Nhưng đây là chiếc xe do một ông chủ xí nghiệp tài trợ. Đương nhiên, nghiêm khắc mà nói thì đây là vi phạm quy định. Chỉ có điều, quy định của chính quyền cơ sở cũng không rõ ràng. Đối mặt với việc này thì cũng là mắt nhắm mắt mở.
Chiếc xe Toyota rời khỏi thành phố Tân An, theo đường hướng tây, rất nhanh tiến nhập vào địa phận thị trấn Vân Thủy.
Xuyên qua cửa kính xe, Bành Viễn Chinh nhìn thấy hai bên đường là các xí nghiệp nhỏ như nhà máy cán thép, nhà máy khuôn đúc, nhà máy sản xuất máy bơm nước, nhà máy sơn….làm người ta hoa cả mắt.v
Hắn trong lòng có chút cảm thán. Người khác thì không biết, nhưng là người tái sinh, hắn biết ba năm sau thị trấn Vân Thủy sẽ không còn tồn tại. Dưới bối cảnh kinh tế hừng hực khí thế vào giữa thập niên 90, thành phố Tân An, thông qua chỉnh thể quy hoạch, ở giao lộ phía bắc Tân An đã thành lập một khu kinh tế kỹ thuật hiện đại cao cấp mới, cấp bậc hành chính cùng cấp với khu trực thuộc huyện. Còn ở phía tây thành phố Tân An thì thành lập một khu Tân An mới, đem thị trấn Vân Thủy nhét vào đó...
Sau mười năm, khu xây dựng trọng tâm của thành phố Tân An dời khỏi phía tây. Thị trấn Vân Thủy trước mắt chính là đoạn đường hoàng kim sau này của khu mới thành phố Tân An, đối lập hoàn toàn với khu cũ ở phía đông thành phố.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này. Bành Viễn Chinh cảm giác, sau khi tái sinh, lịch sử dường như xảy ra một số thay đổi nhỏ. Thị trấn Vân Thủy có thể trở thành một khu đường mới hay không thì còn rất khó nói.
Bởi vì Bí thư Thành ủy đương nhiệm Đông Phương Nham không phải là Bí thư Thành ủy trong trí nhớ kiếp trước của Bành Viễn Chinh. Một lãnh đạo một ý nghĩ, một lãnh đạo một phong cách. Có người cấp tiến, có người vững vàng, có người thích đổi mới, nhưng có người lại bảo thủ không chịu thay đổi. Đông Phương Nham có chiến lược như thế nào thì chưa biết trước được.
Ô tô tiến vào tòa nhà làm việc của thị trấn Vân Thủy. Lý Tuyết Yến và một người đàn ông khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, cùng với một đám cán bộ chờ sẵn ở cửa. Mã Tự nhìn Lý Tuyết Yến mặc chiếc áo khoác màu vàng cũ kỹ thì kinh ngạc nói:
- Trưởng phòng, anh xem không ngờ Lý Tuyết Yến lại có cách ăn mặc như vậy. Một cô gái mặc chiếc áo khoác như vậy, chẳng khác gì mấy cô gái ở nông thôn.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, nhìn Lý Tuyết Yến nói:
- Có gì đâu, cô ấy cả ngày làm việc ở thị trấn, không tránh việc phải chạy ra bên ngoài, khẳng định là không thể ăn mặc cầu kỳ được. Nếu không thì nhìn rất kỳ cục.
Tuy nhiên, nói thì như vậy, nhưng cách ăn mặc của Lý Tuyết Yến vẫn gây một ấn tượng sâu sắc với Bành Viễn Chinh. Từ một chi tiết nhỏ, có thể đoán ra tác phong và phẩm hạnh của cán bộ đó. Bởi vậy có thể thấy được, Lý Tuyết Yến là một cô gái xuất than khá nhưng lại chịu ở lại nông thôn thì quả thật không phải là không có lý do.
/660
|