[Có một ngày, nếu như anh không thể ở lại bên cạnh em, anh sẽ đến một nơi cách em 24 giờ, mỗi ngày sẽ rời giường sớm hơn em 24 giờ, đánh răng sớm hơn em 24 giờ, nhìn mặt trời mọc sớm hơn em 24 giờ, như vậy khi em trải qua những giây phút đó em sẽ cảm nhận được anh, ở một nơi không đến được, chúng ta vẫn còn bên nhau.]
Hứa Minh Lãng mặc bộ đồ gần giống với hôm khai mạc, bộ tây trang màu xám tro cùng với chiếc cà vạt màu xanh dương, trong TV anh ta ngồi phía sau bàn, trước mặt là một loạt micro, vẻ mặt đau buồn, “Hôm nay tôi mời các bạn phóng viên đến đây là muốn giải thích về quyền sở hữu một bức tranh của tôi từ vài năm trước, mọi người đã biết, tôi, Hứa Minh Lãng, đã giành giải thưởng trong cuộc thi tranh quốc tế ở Paris, với tác phẩm mang tên....”
Hứa Minh Lãng cúi đầu xuống thấp, giống như vì cái gì đó mà trở nên khổ sở, trước màn hình TV Nhan Giác cũng đang nín thở, cô cảm thấy một giây tiếp theo sẽ có điều gì đó làm thay đổi cuộc sống của cô
Hứa Minh Lãng ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, “ không phải là bức tranh do tôi vẽ, những năm qua tôi đã lừa gạt những người đã thích tác phẩm của tôi, tại đây, tôi muốn hướng đến mọi người nói lời xin lỗi.”
Trong TV, các phóng viên đều giơ cao micro, có người hỏi về nguyên nhân hậu quả của sự việc, có người lại hỏi về danh tính của tác giả. Nhưng đó không phải là điều mà Nhan Giác quan tâm, cô tắt TV, cô nói “Cám ơn” đối với người đang chờ ở đầu dây bên kia, sau đó cúp điện thoại.
Đó là một buổi sáng tĩnh mịch, yên lặng đến mức dường như cô có thể nghe thấy tiếng khi hạt bụi rơi xuống, giống như người mẹ đau lòng vì đứa con thất lạc nhiều năm cuối cùng cũng tìm lại được, nước mắt đã sớm đọng trên khóe mắt, nhưng lại không thể khóc được, khi ấy, cô chỉ lẳng lặng nằm trên giường, chôn cả khuôn mặt vào chăn, cảm nhận khoảng thời gian ở một mình.
“Lệ Tranh, Hứa Minh Lãng trả lại bức tranh cho em.” Tấm chăn che kín phần lớn ánh sáng, trong thế giới màu xám, Nhan Giác nói thầm. Cô lật người, không áp chế được sự kích động, còn lấy điện thoại ra bấm số của Lệ Tranh. Quen thuộc bấm số, nhưng chuông điện thoại của cô vang lên trước, cô nhìn vào số điện thoại quen thuộc trên màn hình trong lòng cười lạnh, nhấn nút nghe.
Hiệu trưởng trực tiếp gọi điện thoại cho Nhan Giác, điều này có hơi ngoài ý muốn của Nhan Giác, còn nội dung nói chuyện lại ở trong dự liêu của cô: đơn giản là, chuyện lúc trước là do Trưởng khoa không biết rõ ràng mọi chuyện, hi vọng Nhan Giác có thể bỏ qua và tiếp tục trở về trường làm việc.
“Hiệu trưởng.” Nhan Giác cắt đứt lời nói của ông, “Tôi thật sự thích cuộc sống hiện tại, cho nên tạm thời không muốn quay về trường.”
Mấy ngày qua giống như trải nghiệm cáp treo,cảm nhận được bốn mùa trên trái đất, lòng người dễ thay đổi. Trong mùa xuân ấm áp còn lại một chút hơi lạnh của mùa đông, cùng với người mình yêu tay trong tay, chào nhau mỗi buổi sáng khi thức dậy, khi hoàng hôn sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm dưới ánh chiều tà. Sau đó đi tản bộ, hay khi rảnh rỗi sẽ cầm bút lên vẽ trộm hình ảnh của anh, dùng nụ hôn để biểu đạt tình yêu, chỉ cầu đối phương khỏe mạnh bình an, đó chính là điều quan trọng nhất.
“Hiệu trưởng, xin lỗi.” Nhan Giác bình tĩnh cự tuyệt, hiệu trưởng lại không bình tĩnh, “Nhan Giác, cô không thể như vậy, cô có biết bao nhiêu là phóng viên đang chặn ở trước cửa phòng làm việc của tôi để chờ phỏng vấn không, lại có không biết bao nhiêu phóng viên đang đuổi tới trường nữa. Tôi biết chuyện lần trước nhà trường xử lí không được thỏa đáng, nhưng dù sao đây cũng là cựu sinh viên mà trường Dung Bắc đã bồi dưỡng, cô cũng nên quay lại trường, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói chuyện sau.”
Hiệu trưởng đã nói đến như vậy, Nhan Giác còn cự tuyệt nữa thì sẽ trở thành một người nhỏ nhen. Cô thật sự không quan tâm mọi người nghĩ mình như nào, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý, thở dài một tiếng, “Thôi được rồi.”
Chuyện đời chính là như vậy, có lúc vì thái độ của người khác, cái gọi là nguyên tắc đều trở thành thứ để trang trí. Hiệu trưởng biết Nhan Giác là người ăn mềm không ăn cứng.
Chỉ là, khi đến trường đại học Dung Bắc, cục diện trong phòng làm việc của Hiệu trưởng vẫn làm cho Nhan Giác hoảng sợ. Phòng làm việc của Hiệu Trưởng trường Dung Bắc không phải là nhỏ, 30 thước vuông (25. 08 m2), nhưng lúc này, lại có nhiều người bị đẩy ra ngoài hành lang. Nhan Giác đứng ở vòng ngoài, nghe thấy giọng nói của Hiệu trưởng, “Cô giáo Nhan sẽ tới ngay lập tức” thì mí mắt liền giật giật. Nếu không phải tại Trưởng khoa tóm được thì cô thực sự muốn chuồn êm khỏi chỗ này.
Trưởng khoa cũng bị phóng viên giày vò quá nhiều, thấy Nhan Giác như thấy được cứu tinh, nắm chặt không buông, “Hiệu trưởng, Nhan Giác tới, cô giáo Nhan tới rồi.”
Cứ như vậy, Nhan Giác còn chưa kịp quăng cho Trưởng khoa một ánh mắt “Thầy đừng giữ em như phạm nhân” thì đã bị các phóng viên vây xung quanh. “Nhan Giác, xin hỏi cô có từng nghĩ sẽ khởi tối Hứa Minh Lãng quyền xâm phạm tác phẩm không?” “Nhan Giác, xin hỏi, cô có kế hoạch gì tiếp theo? Tiếp tục ở lại trường giảng dạy hay là.... ....”
Nhan Giác bị hỏi quá nhiều vấn đề, nhiều đến mức đến tận bốn giờ chiều cô mới có thể thở phào một hơi, ngồi trong quán cơm nhỏ gần trường, nhìn về hai người trước mặt Nhan Lương và Văn Cảnh đang cười với cô, trong đầu lại hiện lên hình ảnh các phóng viên chen chúc trước mặt mình.
“Chị, chị biết hôm nay bạn học nhờ em chuyện gì không? Cậu ta nhờ em lấy một bức tranh mà chị đã vẽ.” Nhan Lương duỗi tay, vòng qua người Văn Cảnh, nhận lấy đĩa cơm rang trứng mà phục vụ đưa tới, nói với Nhan Giác. Nhan Giác thở dài, cảm thấy bất lực, “Vậy em trả lời sao? Đồng ý?”
“Dừng.” Nhan Lương kêu lên một tiếng, “Em có ngốc như vậy sao? Chị của em là ai, là một họa sĩ giỏi, cho dù là một bức tranh xấu thì cũng có giá trị vô cùng.”
Văn Cảnh vỗ đầu Nhan Lương, nhìn Nhan Giác, khóe mắt ươn ướt. Nhan Giác cười, “Trưởng phòng Văn, sao lại kích động như vậy đây, cũng sắp trở thành mẹ trẻ con rồi, khóc là đều không tốt.”
Nhan Giac vừa nói như thế, Văn Cảnh lại ngồi vào bên cạnh cô, bắt đầu khóc to, “Là vì tớ vui cho cậu, đã bao nhiêu năm rồi, cậu uất ức cũng đã nhiều năm rồi!”
May mắn lúc này trong quán không có nhiều người, cô có thói
Hứa Minh Lãng mặc bộ đồ gần giống với hôm khai mạc, bộ tây trang màu xám tro cùng với chiếc cà vạt màu xanh dương, trong TV anh ta ngồi phía sau bàn, trước mặt là một loạt micro, vẻ mặt đau buồn, “Hôm nay tôi mời các bạn phóng viên đến đây là muốn giải thích về quyền sở hữu một bức tranh của tôi từ vài năm trước, mọi người đã biết, tôi, Hứa Minh Lãng, đã giành giải thưởng trong cuộc thi tranh quốc tế ở Paris, với tác phẩm mang tên
Hứa Minh Lãng cúi đầu xuống thấp, giống như vì cái gì đó mà trở nên khổ sở, trước màn hình TV Nhan Giác cũng đang nín thở, cô cảm thấy một giây tiếp theo sẽ có điều gì đó làm thay đổi cuộc sống của cô
Hứa Minh Lãng ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, “
Trong TV, các phóng viên đều giơ cao micro, có người hỏi về nguyên nhân hậu quả của sự việc, có người lại hỏi về danh tính của tác giả. Nhưng đó không phải là điều mà Nhan Giác quan tâm, cô tắt TV, cô nói “Cám ơn” đối với người đang chờ ở đầu dây bên kia, sau đó cúp điện thoại.
Đó là một buổi sáng tĩnh mịch, yên lặng đến mức dường như cô có thể nghe thấy tiếng khi hạt bụi rơi xuống, giống như người mẹ đau lòng vì đứa con thất lạc nhiều năm cuối cùng cũng tìm lại được, nước mắt đã sớm đọng trên khóe mắt, nhưng lại không thể khóc được, khi ấy, cô chỉ lẳng lặng nằm trên giường, chôn cả khuôn mặt vào chăn, cảm nhận khoảng thời gian ở một mình.
“Lệ Tranh, Hứa Minh Lãng trả lại bức tranh cho em.” Tấm chăn che kín phần lớn ánh sáng, trong thế giới màu xám, Nhan Giác nói thầm. Cô lật người, không áp chế được sự kích động, còn lấy điện thoại ra bấm số của Lệ Tranh. Quen thuộc bấm số, nhưng chuông điện thoại của cô vang lên trước, cô nhìn vào số điện thoại quen thuộc trên màn hình trong lòng cười lạnh, nhấn nút nghe.
Hiệu trưởng trực tiếp gọi điện thoại cho Nhan Giác, điều này có hơi ngoài ý muốn của Nhan Giác, còn nội dung nói chuyện lại ở trong dự liêu của cô: đơn giản là, chuyện lúc trước là do Trưởng khoa không biết rõ ràng mọi chuyện, hi vọng Nhan Giác có thể bỏ qua và tiếp tục trở về trường làm việc.
“Hiệu trưởng.” Nhan Giác cắt đứt lời nói của ông, “Tôi thật sự thích cuộc sống hiện tại, cho nên tạm thời không muốn quay về trường.”
Mấy ngày qua giống như trải nghiệm cáp treo,cảm nhận được bốn mùa trên trái đất, lòng người dễ thay đổi. Trong mùa xuân ấm áp còn lại một chút hơi lạnh của mùa đông, cùng với người mình yêu tay trong tay, chào nhau mỗi buổi sáng khi thức dậy, khi hoàng hôn sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm dưới ánh chiều tà. Sau đó đi tản bộ, hay khi rảnh rỗi sẽ cầm bút lên vẽ trộm hình ảnh của anh, dùng nụ hôn để biểu đạt tình yêu, chỉ cầu đối phương khỏe mạnh bình an, đó chính là điều quan trọng nhất.
“Hiệu trưởng, xin lỗi.” Nhan Giác bình tĩnh cự tuyệt, hiệu trưởng lại không bình tĩnh, “Nhan Giác, cô không thể như vậy, cô có biết bao nhiêu là phóng viên đang chặn ở trước cửa phòng làm việc của tôi để chờ phỏng vấn không, lại có không biết bao nhiêu phóng viên đang đuổi tới trường nữa. Tôi biết chuyện lần trước nhà trường xử lí không được thỏa đáng, nhưng dù sao đây cũng là cựu sinh viên mà trường Dung Bắc đã bồi dưỡng, cô cũng nên quay lại trường, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói chuyện sau.”
Hiệu trưởng đã nói đến như vậy, Nhan Giác còn cự tuyệt nữa thì sẽ trở thành một người nhỏ nhen. Cô thật sự không quan tâm mọi người nghĩ mình như nào, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý, thở dài một tiếng, “Thôi được rồi.”
Chuyện đời chính là như vậy, có lúc vì thái độ của người khác, cái gọi là nguyên tắc đều trở thành thứ để trang trí. Hiệu trưởng biết Nhan Giác là người ăn mềm không ăn cứng.
Chỉ là, khi đến trường đại học Dung Bắc, cục diện trong phòng làm việc của Hiệu trưởng vẫn làm cho Nhan Giác hoảng sợ. Phòng làm việc của Hiệu Trưởng trường Dung Bắc không phải là nhỏ, 30 thước vuông (25. 08 m2), nhưng lúc này, lại có nhiều người bị đẩy ra ngoài hành lang. Nhan Giác đứng ở vòng ngoài, nghe thấy giọng nói của Hiệu trưởng, “Cô giáo Nhan sẽ tới ngay lập tức” thì mí mắt liền giật giật. Nếu không phải tại Trưởng khoa tóm được thì cô thực sự muốn chuồn êm khỏi chỗ này.
Trưởng khoa cũng bị phóng viên giày vò quá nhiều, thấy Nhan Giác như thấy được cứu tinh, nắm chặt không buông, “Hiệu trưởng, Nhan Giác tới, cô giáo Nhan tới rồi.”
Cứ như vậy, Nhan Giác còn chưa kịp quăng cho Trưởng khoa một ánh mắt “Thầy đừng giữ em như phạm nhân” thì đã bị các phóng viên vây xung quanh. “Nhan Giác, xin hỏi cô có từng nghĩ sẽ khởi tối Hứa Minh Lãng quyền xâm phạm tác phẩm không?” “Nhan Giác, xin hỏi, cô có kế hoạch gì tiếp theo? Tiếp tục ở lại trường giảng dạy hay là.... ....”
Nhan Giác bị hỏi quá nhiều vấn đề, nhiều đến mức đến tận bốn giờ chiều cô mới có thể thở phào một hơi, ngồi trong quán cơm nhỏ gần trường, nhìn về hai người trước mặt Nhan Lương và Văn Cảnh đang cười với cô, trong đầu lại hiện lên hình ảnh các phóng viên chen chúc trước mặt mình.
“Chị, chị biết hôm nay bạn học nhờ em chuyện gì không? Cậu ta nhờ em lấy một bức tranh mà chị đã vẽ.” Nhan Lương duỗi tay, vòng qua người Văn Cảnh, nhận lấy đĩa cơm rang trứng mà phục vụ đưa tới, nói với Nhan Giác. Nhan Giác thở dài, cảm thấy bất lực, “Vậy em trả lời sao? Đồng ý?”
“Dừng.” Nhan Lương kêu lên một tiếng, “Em có ngốc như vậy sao? Chị của em là ai, là một họa sĩ giỏi, cho dù là một bức tranh xấu thì cũng có giá trị vô cùng.”
Văn Cảnh vỗ đầu Nhan Lương, nhìn Nhan Giác, khóe mắt ươn ướt. Nhan Giác cười, “Trưởng phòng Văn, sao lại kích động như vậy đây, cũng sắp trở thành mẹ trẻ con rồi, khóc là đều không tốt.”
Nhan Giac vừa nói như thế, Văn Cảnh lại ngồi vào bên cạnh cô, bắt đầu khóc to, “Là vì tớ vui cho cậu, đã bao nhiêu năm rồi, cậu uất ức cũng đã nhiều năm rồi!”
May mắn lúc này trong quán không có nhiều người, cô có thói
/46
|