【Kết quả từ nguyên nhân tạo nên, hậu quả do con người tạo ra, mọi người gây nên hậu quả, nhưng chưa hẳn đã gánh vác được nổi hậu quả đó. Lúc đó trong lòng Nhan Giác chỉ có bốn chữ không kịp hối hận. 】
Mùa thu năm 2008, Nhan Giác thăng chức tiến vào Đại Tứ. Ngày ấy, cô và các bạn học ngồi trong phòng vẽ, trong tay cầm bảng pha màu, tiếng chuông vào lớp vang lên đã năm phút rồi, nhưng giáo viên vẫn chưa vào lớp. Phạm Lệ Nhã ngáp một rồi ghé sát đầu lại gần Nhan Giác, “Nhan Giác, cô Vương đã nghỉ việc rồi, cậu nói xem lần này trường học sẽ sắp xếp cho chúng ta như thế nào nhỉ? Tớ đoán, mặc kệ là Triệu Tiền Tôn Lý, chủ yếu, khả năng lớn nhất là sẽ cùng chúng ta cho đến khi tốt nghiệp rồi.”
Nhan Giác không có quá nhiều cảm xúc với người bạn học suốt ngày luôn có mơ ước được gả vào gia đình giàu sang quyền thế hoặc là gia nhập vào làng giải trí để có thể một bước lên mây này. Nhưng những lời mà cô ấy vừa nói, Nhan Giác lại có một chút tin tưởng.
Ba năm học đại học, giáo viên dạy vẽ của bọn họ đã đổi ba người. Một người bị gãy xương nên xin nghỉ, một người thì ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, còn một người là cô Vương, vốn mang thai không ngờ lại đổ bệnh nên đã xin nghỉ không lâu, những học sinh bọn họ lại không biết. Lớp vẽ của họ giống như bị yểm bùa, không một giáo viên nào dạy quá một năm.
Trong phòng học trở nên lộn xộn, hình như chỉ có Nhan Giác, người yên lặng ngồi vẽ tượng thạch cao chú ý đến. Không biết từ lúc nào, trước cửa phòng học xuất hiện một người, mặc áo khoác màu xám, chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt được quấn gọn gàng, giống như nhân vật từ trong phim tình cảm Hàn Quốc bước ra, Nam Nhất Hào, ngoại trừ cái trán không giống người trẻ tuổi.
Sau khi Nhan Giác nói cho giáo viên của mình biết ấn tượng đầu của cô với anh là một người gần 50, Hứa Minh Lãng nhướng mày nói với Nhan Giác, “Nam Nhất Hào à, 50 tuổi, phim tình cảm Hàn Quốc, Nhan Giác, tôi có thể coi như đây là lời khen.”
Khi đó, thầy giáo Hứa với giọng nói nhẹ nhàng bao dung chính là thầy giáo tốt nhất của Nhan Giác, anh dạy cô vẽ tranh, chỉnh sửa những thói quen và tư thế không đúng của cô khi vẽ tranh. Có lúc tâm tình của Nhan Giác không tốt, thậm chí sẽ chia sẻ một chút chuyện của bản thân và nói về chuyện thú vị của bạn nam nào đó với anh . Năm ấy, Nhan Giác là học sinh giỏi nhất của Hứa Minh Lãng, còn Hứa Minh Lãng giống như anh trai của Nhan Giác kiêm cả bạn thân.
Bây giờ suy nghĩ lại, nếu như không có lần tranh tài đó, có lẽ bây giờ bọn họ vẫn giống như trước kia, lúc nhàn rỗi ngồi trong phòng học tranh luận không thôi chỉ vì nên vẽ mảng sáng tối như nào, làm một đôi bạn thân thầy trò vui vẻ.
Không biết vì sao, việc đời khó đoán, tiền bạc và danh lợi hấp dẫn hơn suy nghĩ của những nhà nghệ thuật kia. Giống như Nhan Giác chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày,thầy Hứa, người giống như anh trai, giống như cha, sẽ cầm bức tranh của mình, viết tên của anh, đón nhận ánh hào quang trôi nổi giữa biển khơi, thực hiện giấc mơ vốn thuộc về cô.
Giây phút đó, trời đất giống như quay cuồng. Cho dù thế nào, Nhan Giác cũng chưa bao giờ nghĩ rằng người thầy mình quý mến lại lấy đi tranh của mình rồi để tên của thầy. Cô nghĩ mãi không ra.
Có một chuyện nữa mà Nhan Giác cũng không thể nghĩ ra, chính là, dường như cô và Liya Phạm có mệnh khắc nhau. Mỗi lần cô gặp tình cảnh quẫn bách thì cô ấy đều xuất hiện ở đó. Giống như bây giờ, người đang vỗ tay đi ra từ đầu hành lang kia chính là cô ấy.
“Nhan Giác, tôi thật sự nên chúc mừng cậu, không ngờ bức tranh này lại có thể nhận được giải thưởng, chậc chậc, chỉ tiếc bây giờ ánh hào quang lại là của người khác rồi, nhưng mà cậu cũng không mất mát gì, ít nhất người đó chính là thầy Hứa, người mà cậu thích....” Ánh trăng và ánh đèn chiếu lên khuôn mặt của Liya Phạm, nhìn như thế nào Nhan Giác cũng thấy đó là khuôn mặt dữ tợn.
Cô đi từng bước một đến trước mắt Liya Phạm, “Làm sao cậu biết đây là tranh của tôi?”
Không có nhiều người biết bức tranh này là do Nhan Giác vẽ, ngoại trừ Hoắc Đông Xuyên, Hứa Minh Lãng, cô vẽ bức tranh này còn ai có thể biết. Liya Phạm hất cầm lên, một vẻ đắc ý hả hê, “Tất nhiên là tôi biết rồi, bởi vì, Nhan Giác.....”
Mặt của cô và mặt của Liya Phạm cách nhau rất gần, gần đến mức cô có thể biết được buổi tối Liya Phạm đã ăn sủi cảo trứng gà với rau hẹ, “Bởi vì, khi cậu và thầy Hứa tham gia thi vẽ, chính , là, tôi,đổi.”
Nhan Giác sững sờ một giây, sau đó giống như phát điên, đánh về phía Liya Phạm, “Liya Phạm, tại sao cô làm như vậy?”
“Hừ”, Liya Phạm cười lạnh một tiếng, “Nhan Giác, không lẽ cậu vẫn ngây thơ không biết rằng tôi chán ghét cậu, ghen tỵ với cậu, tôi chán ghét thành tích của cậu cao hơn tôi, nhân duyên tốt hơn tôi, lại còn được thầy giáo thích, rõ ràng cậu không bằng tôi!”
Khi con gái ghen tị đúng là không có gì có thể diễn tả được, không biết cô ta lấy tự tin ở đâu ra có thể nói rằng “Cậu không bằng tôi.”
“Cậu phá hủy cơ hội của tôi!” Trong hành lang chỉ có hai người bọn họ, tiếng nói của Nhan Giác cũng bị kéo dài trong hành lang nhỏ hẹp này, kéo dài về phía bóng tối. Liya Phạm với bộ dạng không biết hối hận, “Tôi phá hủy cơ hội của cậu, tại sao cậu không đi cầu xin thầy giáo của cậu đi, chỉ cần thầy ấy thừa nhận khả năng vẽ của cậu, thì cũng được thôi. Quan hệ của cậu và thầy Hứa không phải rất tốt sao?”
Được không? Đột nhiên Nhan Giác do dự, nhưng cô vẫn thử, nhưng lại thất bại.
Cô và thầy Hứa đã từng có quan hệ rất tốt, thầy Hứa, người giống như cha như anh trai của cô lại bắt đầu trốn tránh cô, không nghe điện thoại của cô, thậm chí còn chuyển ra khỏi khu nhà cho giáo viên, thầy ấy càng như vậy, Nhan Giác càng không từ bỏ ý định, cuối cùng có lần Hứa Minh Lãng cũng bị cô chặn lại.
Tại phòng nghỉ của khu báo cáo trong trường học, Hứa Minh Lãng đang ngồi nói chuyện cùng hiệu trưởng, Nhan Giác chạy vọt vào, “Thầy Hứa, 《 Hạ Mạt cùng Mân Côi 》 là bức tranh do em vẽ!”
Năm đó tuổi trẻ bồng bột, lại đi đối đầu với kẻ gian xảo, ai thắng ai thua, kết quả đã quá rõ ràng. Hiệu trưởng quả thực đã đi hỏi rõ tình huống, cũng đã tìm Hoắc Đông Xuyên để xác thực, nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Cô vẫn mất đi bức tranh Mân Côi mà mình đã vẽ.
Đạo danh là gièm pha, Dung Bắc không cho phép gièm pha.
Vì bức tranh này, cô và Hoắc Đông Xuyên chia tay,
/46
|