Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 33 - Chương 32

/46


[Nếu như có một ngày, bạn gặp được một người như vậy, anh ấy hiểu rõ những suy nghĩ của bạn, biết trước tất cả mọi hành động của bạn, hiểu được tất cả mọi đau thương và những lo lắng của bạn, vậy chuyện duy nhất bạn cần làm là chặt lấy người ấy, một người đàn ông có một không hai trên đời này, và gả cho người ấy.

Chuyện khó hiểu nhất trên đời chính là lòng người, điều dễ thay đổi nhất cũng chính là lòng người. Chuyện cũ Lâm Uyên Và Bộc Ngọc, Nhan Giác chỉ biết được phần nào. Tính cách của cô và Bộc Ngọc rất giống nhau, nếu người không nói thì tôi cũng không hỏi. Cho nên khi đó Bộc ngọc không nói gì, Nhan Giác cũng không hỏi thêm gì.

Mẹ của Nhan Giác trở lại, cô đưa Bộc Ngọc xuống dưới.

Thời tiết tháng này rét lạnh hơn, chỉ còn một tháng nữa là đến năm mới. Trong gió tuyết, nhìn dáng lưng Bộc Ngọc thiếu đi chút kiên cường của ngày thường, Nhan Giác hít hít mũi, cho đến khi cô ấy biến mất khỏi tầm mắt mình mới xoay người đi vào.

Cô và Lệ Tranh gặp nhau ở cửa phòng bệnh, Lệ Tranh giơ bình thủy tinh lên như nói anh đi ra ngoài lấy nước. Nhan Giác ngạc nhiên nhìn anh, “Sao anh lại ở đây?”

“Không chào đón anh?” Lệ Tranh chau mày, anh không nhiều lời liền đi lấy nước. Bộc Vân Tụ cầm hộp cơm, vừa đi vào, gõ nhẹ lên trán Nhan Giác, “Con bé này, Tiểu Tranh đến thăm ông ngoại, con còn có ý kiến, Tiểu Giác sao con lại hỏi vậy chứ!”

Cô còn chưa gả đi đâu, mà người kia đã chính thức trở thành con rể của mẹ cô rồi, lại còn “Tiểu Tranh nữa”. Nhan Giác bĩu môi, “Mẹ, sao mẹ lại gọi con như vậy?”

Bộc Vân TỤ đang bày bát đũa, nghe được lời nói của Nhan Giác, bà ngẩng đầu lên nói “Con bé này, mẹ gọi con là Tiểu Giác như vậy cũng đã hai mươi mấy năm rồi còn gì.”

Ông ngoại tỉnh lại, nằm ở trên giường mỉm cười nhìn hai mẹ con. Nhan Giác thấy vậy liền nghĩ đến một câu nói: con người vốn như vậy, khi có được thì luôn coi nhẹ điều đó, có cũng được mà không có cũng không sao, cho nên một ngày nào đó gặp phải sự biệt ly, hoặc khi gặp phải cảnh ngộ bị bỏ rơi, thì tất cả những gì trong quá khứ kể cả những đôi giày cũ cũng đều được trân trọng, trở thành báu vật. Chỉ là, có bao nhiêu người khi hối hận có thể tìm về được thứ mình đã đánh mất đây?

Ông ngoại nói muốn uống nước. Đúng lúc đi lấy nước trở về, Bôc Vân Tụ cầm khăn lông lau khóe miệng của ông cụ, “Nước lạnh, bố để một lát nữa rồi uống tiếp.”

Mẹ và ông ngoại là những người may mắn ấy, cái mà bọn họ bỏ lỡ vẫn ở nguyên đó.

Nhan Giác đứng bên giường, nhìn mẹ cho ông ngoại uống nước, trong lòng thấy ấm áp. Lệ Tranh dọn xong thức ăn, đứng bên cạnh Nhan Giác,vòng tay qua eo cô, “Nhan Giác, xem khi nào thích hợp thì mời mẹ ăn cơm đi.”

“Sao lại vậy?” Nhan Giác không hiểu, vốn là một bữa cơm trong bệnh viện thôi, sao còn cần thời gian thích hợp chứ. Lệ Tranh bóp nhẹ eo cô, “Mời mẹ ăn cơm để bàn chuyện kết hôn của hai chúng ta, đương nhiên là ở nhà mình, tự làm mới thể hiện rõ thành ý được.”

Trong vòng ôm ấm áp của Lệ Tranh, Nhan Giác buông cờ đầu hàng, cô thích cảm giác này. Là một người con gái ai cũng sợ dung mạo của mình già đi theo thời gian, sợ thời thanh xuân qua đi quá nhanh; nhưng khi đã trải qua, Nhan Giác mới hiểu được một chuyện, con gái thật sự có thể không sợ khi mình già đi, khi thật sự gặp được nửa kia của mình, lúc ấy cũng không cần lo lắng ánh nhìn của người ấy. Cùng người mình yêu nắm tay dưới chiều tà ngắm mặt trời lặn, trên khuôn mặt hai người tràn đầy nếp nhăn, đó chính là chuyện đẹp nhất trên đời này.

Ông cụ nhà họ Bộc nhập viện đã được mười ngày, bệnh tình đã chuyển biến tốt, từ phòng ICU* chuyển tới phòng bệnh thường, bác sĩ vẫn phải theo dõi tình hình thường xuyên. Lệ Tranh cũng tìm được cơ hội mời mẹ Nhan Giác ăn cơm, chủ nhật tuần này, Lệ Tranh cùng Nhan Giác ở nhà nấu cơm chiêu đãi bà Bộc Vân tụ và ông Nhan Tuấn Dân- bố của Nhan Giác.

*ICU: phòng chăm sóc đặc biệt, hồi sức cấp cứu

Thứ bảy, Nhan Giác và Lệ Tranh đi siêu thị từ sớm để mua đồ, không ngờ lại gặp được một người. Nhan Giác không thể không nhìn lại Chris, cô ta đang nắm tay một người đàn ông khác, người đó không phải Trình Bắc Vọng.

“Lệ tổng, cô Nhan, hai người cũng tới siêu thị sao?” Chris thấy bọn họ trước liền đi qua chào hỏi.

“Đúng vậy.” Lệ Tranh nói chuyện dứt khoát, không có chút dài dòng, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc đã đánh tan toàn bộ cảm giác của Nhan Giác. Cô cảm thán, tại sao Trình Bắc Vọng lại không như Lệ Tranh, có thể đem lại cảm giác an toàn cho người phụ nữ của mình chứ.

Luôn nói những thói hư tật xấu trời sinh của đàn ông là trêu hoa ghẹo nguyệt, thay đổi thất thường, có mới nới cũ, nhưng cô thấy không hẳn như vậy. Nhan Giác nắm tay Lệ Tranh, mỉm cười với Chris, “Xin chào, đây là...”

Người đàn ông bên cạnh Chris khoảng 30 tuổi, nhìn qua coi như cũng đẹp trai, mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt. Lời nói của Nhan Giác khiến sắc mặt Chris thay đổi, một lúc lâu mới cất tiếng nói, “Đây là bạn trai tôi, Phương Tưởng. Đây là lãnh đạo của công ty em, Lệ Tranh, cùng bạn gái, Nhan Giác.”

“Tần tiên sinh, xin chào.” Nhan Giác vươn tay về phía người đàn ông, mỉm cười lễ phép, “Có thể cho tôi mượn bạn gái của anh một chút chứ, tôi có một vài thứ muốn nhờ cô ấy tư vấn.”

Phương Tưởng cũng rất tự nhiên, “Xin cứ tự nhiên.”

Trước khi đi Nhan Giác nói với Lệ Tranh mấy câu, “Anh cùng Tần tiên sinh nói chuyện đi, lát nữa em sẽ đi tìm anh.”

“Được.” Lệ Tranh kéo tay Nhan Giác, gãi gãi lòng bàn tay Nhan Giác, “Bình tĩnh nói chuyện, đừng nóng giận.”

Anh hiểu rõ tất cả suy nghĩ của cô, biết trước được cô sẽ làm gì, hiểu được những lo lắng và nỗi buồn của cô, Lệ Tranh giống như là một cô thứ hai trên thế giới này, cô nhìn anh, chỉ có cảm giác uất ức. Nhan Giác cũng vỗ nhẹ lên tay Lệ Tranh, nhỏ giọng nói, “Yên tâm, em sẽ không làm gì cô ấy đâu, để lại cho anh một thư kí.”

Tiến




/46

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status