[Quay đầu lại bạn sẽ phát hiện rằng, thì ra tình yêu chân chính cũng không phải là một tình yêu trọn vẹn.]
Từ sau màn cầu hôn ngọt ngào của Lệ Tranh, thoáng cái đã đến cuối tháng mười hai.
Ngày ba mươi, cuộc họp cuối cùng của Dung Bắc. Nhan Giác và Văn Cảnh ngồi ở hàng thứ ba từ dưới đếm lên trong phòng hội nghị, hai người vừa theo dõi vừa nói chuyện.
“Nếu phía lão Phật gia nhà Lệ Tranh không giải quyết xong, liệu hai người có thể kết hôn sao?” Sau khi nghe xong lời Nhan Giác nói, Văn Cảnh cau mày. Trước khi kết hôn cô không thể biết được, nhưng sau khi kết hôn cô có thể hoàn toàn hiểu được, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đa phần là luôn trong tình trạng căng thẳng. Cũng chỉ là cô tạm thời chưa thể sinh con, mẹ của Trình Bắc Vọng mới như vậy, huống chi là Nhan Giác, vị kia cũng không nghĩ để cô vào cửa đâu.
Ngược lại, Nhan Giác lại mang vẻ mặt thản nhiên, cô cầm chương trình hội nghị trong tay, chỉ vào hai mục cuối danh sách hỏi Văn Cảnh: “Có phải lúc hai người này nói xong thì cũng phải một lúc nữa. Tớ cảm thấy oải rồi.”
Mỗi lần trường học tổ chức những hội nghị như thế này, Nhan Giác không muốn làm gì khác chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để ngủ. Thái độ này của cô khiến cho Văn Cảnh ghét bỏ, “Ngủ cũng không được! Cùng tớ nói chuyện chính!”
Tiếng của Văn Cảnh vốn to, cho dù đã cố ý nói nhỏ, nhưng vẫn khiến mọi người xung quanh chú ý. Cô cười cười, đỏ mặt thay cho Văn Cảnh, “Chuyện chính, chính là, chỉ cần có thể cùng Lệ Tranh ở chung một chỗ, khi cần tớ có thể cầm tay anh ấy là được rồi, anh ấy nói rồi, những thứ khác đã có anh ấy lo.”
Lệ Tranh chính là như vậy, một người luôn làm cho cô yên tâm, chỉ cần mỗi lần nghĩ tới anh, Nhan Giác đều không thể ngừng cười thầm.
“Lệ tiên sinh nhà cậu đáng tin như vây?” Văn Cảnh vẫn lo lắng chi bạn thân của mình. Nhan Giác vỗ vỗ cô, cười híp mắt, “Cho dù không đáng tin thì có làm sao, cùng lắm thì cả hai chia tay (Nhất Phách lưỡng tán).
Con người Nhan Giác, một khi đã quyết định sẽ ở cùng nhau, cho dù sau này có thất bại thì ít ra cô cũng đã không từ bỏ khả năng chiến thắng, cho dù có thất bại thì giá cao nhất cô mất đi cũng chỉ là một lớp da mặt cùng với một đoạn tình cảm đã qua. Hơn nữa, người ấy lại là Lệ Tranh, thì cô càng chưa từng nghĩ đến việc thất bại.
Đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo, Nhan Giác ngẩng đầu, phát hiện tiếng huýt sáo từ phía chỗ ngồi của Hội học sinh.
“Sao vây?” Văn Cảnh và cô giống nhau, chắc chắn không nghe thấy gì, Nhan Giác quay sang hỏi nữ đồng nghiệp ngồi bên cạnh. Cô ấy là một giáo viên trẻ bên khoa ngoại ngữ, mới ra trường không lâu, khoảng 20 tuổi, Nhan Giác nói qua mấy câu với cô ấy. Trên nét mặt của nữ giáo viên đó là một vẻ hưng phấn, không nghe rõ Nhan Giác hỏi gì, cho đến khi Nhan Giác hỏi đến lần thứ hai, lúc này cô ấy mới lấy lại tinh thần, “A a, hai người không nghe thấy Hiệu trường nói gì sao? Trong bữa tiệc đầu năm, nhà trường muốn mời một cựu sinh viên đặc biệt về trường, hai người đoán xem đó là ai?”
Nhan Giác liếc nhìn Văn Cảnh, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, quả nhiên...
“, hai người thấy không, người diễn vai nữ hai xấu xa ấy lại chính là cựu sinh viên của trường ta, lúc ấy, tôi cùng chồng mình xem phim đều tức muốn chết, nhưng lại không nghĩ đến ngoài đời cô ấy lại là một cô gái tốt như vậy...”
, sau khi phát sóng, tất cả các tờ báo lớn ngoài việc khen ngợi nữ chính Đường Giai có kĩ năng diễn tốt, đồng thời không hẹn mà cũng nói tới một nhân vật khác trong phim, nhân vật mà mọi người thường bỏ qua---nhân vật phản diện nữ hai do Liya Phạm đóng.
Giống như Du Du nói, Liya Phạm nổi bật rồi.
“Cô giáo Nhan, cô biết không? Tôi thấy báo viết rằng, Liya Phạm được đề danh là diễn viên phụ hay nhất của giải Kim Lộc, tôi thật không thể tin được cô ấy lại là cựu sinh viên của trường đại học Dung Bắc.” Bộ dạng kia của nữ giáo viên khiến cho Nhan Giác buồn cười, cuộc sống thật giống như một sân khấu lớn, chỉ cần có cơ hội thích hợp, cho dù bạn có mang chính bộ dạng ngoài đời của mình vào trong phim thì cũng có thể nổi bật. Liya Phạm không phải là trường hợp này sao...
Tóm lại cô không có hứng thú với chuyện này. Nhưng cho dù như vậy cô cũng thoát khỏi liên quan đến nó. Sau khi hội nghị kết thúc, một mình cô ở lại cùng cấp trên nói chuyện. Văn Cảnh đứng ở ngoài hành lang đợi cô, Nhan Giác nhìn vị hiệu phó và chủ nhiệm khoa đang đứng trước mặt, cô không biết mình đã làm sai chuyện gì khiến cho hai lãnh đạo tìm tới cửa hỏi thăm như thế này.
“Cô giáo Nhan.” Hiệu phó đẩy lại gọng kính, “Cô và Liya Phạm có quen biết sao?”
Nhan Giác nheo mắt, đang suy nghĩ làm sao để trả lời thì chủ nhiệm đã nói chen vào: “Cô giáo Nhan đừng khiêm tốn, cô vào Liya Phạm là bạn học phải không, nếu không tại sao một Đại minh tinh lại chỉ đích danh muốn tìm “Bạn học cũ” tiếp đãi!”
Chủ nhiệm khoa lại không biết rằng, trong mắt người khác, đây là một chuyện vô cùng vinh dự, còn đối với cô đó lại là chuyện mà cô muốn vứt bỏ, không muốn nhận.
“Hiệu phó, hai người hãy giao cho người khác đi, mấy ngày hôm nay sức khoe tôi không tốt.” Nhan Giác từ chối rất nhanh. Nhưng cấp trên chính là cấp trên, có thể nói trúng tim đen, chặn lại tất cả đường lui của bạn. Bộ dạng Hiệu phó bây giờ chính là như thế, ông vỗ vỗ vai Nhan Giác, chuyện năm ấy tôi cũng có nghe nói qua, tất cả đã qua rồi, bây giờ cô là giáo viên của trường đại học Dung Bắc, nên vì Dung Bắc mà suy nghĩ.”
Cho nên, tất cả vì đại cục mà suy nghĩ. Sau khi Nhan Giác chào tạm biệt Hiệu phó và chủ nhiệm khoa cô lại tiếp tục nghe Văn Cảnh cằn nhằn, “Cậu thật sự đồng ý sao..., mấy lão già kia nói mà không thấy xấu hổ, căn bản là không nghĩ đến cảm xúc của chúng ta, Nhan Giác cậu thật sự đồng ý sao?”
“Còn có thể làm gì ngoài việc đồng ý đây. Cậu không nhìn thấy chủ nhiệm khoa lúc đó, nếu tớ không đồng ý có thể ông ấy sẽ quỳ xuống mất hoặc cũng có thể cầm dao bắt tớ phải đồng ý.” Nhan Giác cầm tài liệu trên bàn cất vào trong túi, cài áo khoác, ngẩng đầu nhìn Văn Cảnh.
“Dừng.” Văn Cảnh hừ lạnh một tiếng, “Vậy cậu nghĩ ông ấy sẽ làm như thế nào?”
Nhan Giác cười, “Tớ nghĩ lá gan của ông ấy chưa lớn đến mức có thể giết người.”
“Vậy cậu định để ông ấy quỳ xuống sao?” Văn Cảnh cũng cười, cô kéo tay Nhan Giác, hai người đi dọc theo lối đi nhỏ hẹp của sảnh hội nghị ra cửa, “Bữa tiệc đầu năm hôm đấy tớ sẽ giúp cậu, nếu tiểu tiện nhân Liya Phạm kia dám sai bảo cậu tớ sẽ trừng trị cô ta!”
Nhan Giác nắm tay Văn Cảnh, “Cậu không co niềm tin vào tớ như vậy sao,... một mình tớ thừa sứa để đối phó với cô ta.”
Văn Cảnh cười tươi, cô làm sao có thể quên Nhan Giác là người nào chứ, chỉ cần nói một câu là có thể khiến người khác nghẹn họng, làm cho đối phương tức chết.
“Ngày mai cũng không cần cậu giúp đỡ, mai cậu và ông xã của cậu mang đồ đến sớm chút, tập trung ở nhà tớ.” Một tay Nhan Giác cầm tài liệu, tay còn lại thì gõ nhẹ lên trán Văn Cảnh một cái.
Ngày 31/12, trước ngày đầu năm mới, mở tiệc chúc mừng da nl e q uu ydo n Nhan Giác cùng với việc nhà của yêu nghiệt đã sửa xong, yêu nghiệt, Văn Cảnh, Nhan Giác, tụ tập lại với nhau.
Mười giờ sáng, lệ Tranh và Nhan Giác bận rộng trong phòng bếp, Văn Cảnh cũng bất học Trình chưa bao giờ làm việc nhà đi vào hỗ trợ, Nhan Giác đứng ở cửa phòng bếp nói với Văn Cảnh, “Chỉ mong là không phải càng giúp càng rối.”, sau đó xoay người đi vào bên trong.
Trong phòng khách, Nhan Lương và Đông Đông đang ngồi vẽ tranh cùng Lệ Viên, còn yêu nghiệt một mình ngồi trước TV chơi điện tử. Nhan Giác đi về phía yêu nghiệt.
“Như thế nào, tiểu gia tớ đây không thể cho cậu một gia đình nhưng lại tìm cho cậu một gia đình, có phải là rất tành công không?” Nhiếp Văn Hiên nhìn chằm chằm vào ma thú Kim khôi giáp trên màn hình, nói.
“Nhan Giác ngồi xuống bên cạnh, “Đúng vậy đó, cậu đuổi đi một nhân vật nữ chính nhưng
Từ sau màn cầu hôn ngọt ngào của Lệ Tranh, thoáng cái đã đến cuối tháng mười hai.
Ngày ba mươi, cuộc họp cuối cùng của Dung Bắc. Nhan Giác và Văn Cảnh ngồi ở hàng thứ ba từ dưới đếm lên trong phòng hội nghị, hai người vừa theo dõi vừa nói chuyện.
“Nếu phía lão Phật gia nhà Lệ Tranh không giải quyết xong, liệu hai người có thể kết hôn sao?” Sau khi nghe xong lời Nhan Giác nói, Văn Cảnh cau mày. Trước khi kết hôn cô không thể biết được, nhưng sau khi kết hôn cô có thể hoàn toàn hiểu được, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đa phần là luôn trong tình trạng căng thẳng. Cũng chỉ là cô tạm thời chưa thể sinh con, mẹ của Trình Bắc Vọng mới như vậy, huống chi là Nhan Giác, vị kia cũng không nghĩ để cô vào cửa đâu.
Ngược lại, Nhan Giác lại mang vẻ mặt thản nhiên, cô cầm chương trình hội nghị trong tay, chỉ vào hai mục cuối danh sách hỏi Văn Cảnh: “Có phải lúc hai người này nói xong thì cũng phải một lúc nữa. Tớ cảm thấy oải rồi.”
Mỗi lần trường học tổ chức những hội nghị như thế này, Nhan Giác không muốn làm gì khác chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để ngủ. Thái độ này của cô khiến cho Văn Cảnh ghét bỏ, “Ngủ cũng không được! Cùng tớ nói chuyện chính!”
Tiếng của Văn Cảnh vốn to, cho dù đã cố ý nói nhỏ, nhưng vẫn khiến mọi người xung quanh chú ý. Cô cười cười, đỏ mặt thay cho Văn Cảnh, “Chuyện chính, chính là, chỉ cần có thể cùng Lệ Tranh ở chung một chỗ, khi cần tớ có thể cầm tay anh ấy là được rồi, anh ấy nói rồi, những thứ khác đã có anh ấy lo.”
Lệ Tranh chính là như vậy, một người luôn làm cho cô yên tâm, chỉ cần mỗi lần nghĩ tới anh, Nhan Giác đều không thể ngừng cười thầm.
“Lệ tiên sinh nhà cậu đáng tin như vây?” Văn Cảnh vẫn lo lắng chi bạn thân của mình. Nhan Giác vỗ vỗ cô, cười híp mắt, “Cho dù không đáng tin thì có làm sao, cùng lắm thì cả hai chia tay (Nhất Phách lưỡng tán).
Con người Nhan Giác, một khi đã quyết định sẽ ở cùng nhau, cho dù sau này có thất bại thì ít ra cô cũng đã không từ bỏ khả năng chiến thắng, cho dù có thất bại thì giá cao nhất cô mất đi cũng chỉ là một lớp da mặt cùng với một đoạn tình cảm đã qua. Hơn nữa, người ấy lại là Lệ Tranh, thì cô càng chưa từng nghĩ đến việc thất bại.
Đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo, Nhan Giác ngẩng đầu, phát hiện tiếng huýt sáo từ phía chỗ ngồi của Hội học sinh.
“Sao vây?” Văn Cảnh và cô giống nhau, chắc chắn không nghe thấy gì, Nhan Giác quay sang hỏi nữ đồng nghiệp ngồi bên cạnh. Cô ấy là một giáo viên trẻ bên khoa ngoại ngữ, mới ra trường không lâu, khoảng 20 tuổi, Nhan Giác nói qua mấy câu với cô ấy. Trên nét mặt của nữ giáo viên đó là một vẻ hưng phấn, không nghe rõ Nhan Giác hỏi gì, cho đến khi Nhan Giác hỏi đến lần thứ hai, lúc này cô ấy mới lấy lại tinh thần, “A a, hai người không nghe thấy Hiệu trường nói gì sao? Trong bữa tiệc đầu năm, nhà trường muốn mời một cựu sinh viên đặc biệt về trường, hai người đoán xem đó là ai?”
Nhan Giác liếc nhìn Văn Cảnh, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, quả nhiên...
“, hai người thấy không, người diễn vai nữ hai xấu xa ấy lại chính là cựu sinh viên của trường ta, lúc ấy, tôi cùng chồng mình xem phim đều tức muốn chết, nhưng lại không nghĩ đến ngoài đời cô ấy lại là một cô gái tốt như vậy...”
, sau khi phát sóng, tất cả các tờ báo lớn ngoài việc khen ngợi nữ chính Đường Giai có kĩ năng diễn tốt, đồng thời không hẹn mà cũng nói tới một nhân vật khác trong phim, nhân vật mà mọi người thường bỏ qua---nhân vật phản diện nữ hai do Liya Phạm đóng.
Giống như Du Du nói, Liya Phạm nổi bật rồi.
“Cô giáo Nhan, cô biết không? Tôi thấy báo viết rằng, Liya Phạm được đề danh là diễn viên phụ hay nhất của giải Kim Lộc, tôi thật không thể tin được cô ấy lại là cựu sinh viên của trường đại học Dung Bắc.” Bộ dạng kia của nữ giáo viên khiến cho Nhan Giác buồn cười, cuộc sống thật giống như một sân khấu lớn, chỉ cần có cơ hội thích hợp, cho dù bạn có mang chính bộ dạng ngoài đời của mình vào trong phim thì cũng có thể nổi bật. Liya Phạm không phải là trường hợp này sao...
Tóm lại cô không có hứng thú với chuyện này. Nhưng cho dù như vậy cô cũng thoát khỏi liên quan đến nó. Sau khi hội nghị kết thúc, một mình cô ở lại cùng cấp trên nói chuyện. Văn Cảnh đứng ở ngoài hành lang đợi cô, Nhan Giác nhìn vị hiệu phó và chủ nhiệm khoa đang đứng trước mặt, cô không biết mình đã làm sai chuyện gì khiến cho hai lãnh đạo tìm tới cửa hỏi thăm như thế này.
“Cô giáo Nhan.” Hiệu phó đẩy lại gọng kính, “Cô và Liya Phạm có quen biết sao?”
Nhan Giác nheo mắt, đang suy nghĩ làm sao để trả lời thì chủ nhiệm đã nói chen vào: “Cô giáo Nhan đừng khiêm tốn, cô vào Liya Phạm là bạn học phải không, nếu không tại sao một Đại minh tinh lại chỉ đích danh muốn tìm “Bạn học cũ” tiếp đãi!”
Chủ nhiệm khoa lại không biết rằng, trong mắt người khác, đây là một chuyện vô cùng vinh dự, còn đối với cô đó lại là chuyện mà cô muốn vứt bỏ, không muốn nhận.
“Hiệu phó, hai người hãy giao cho người khác đi, mấy ngày hôm nay sức khoe tôi không tốt.” Nhan Giác từ chối rất nhanh. Nhưng cấp trên chính là cấp trên, có thể nói trúng tim đen, chặn lại tất cả đường lui của bạn. Bộ dạng Hiệu phó bây giờ chính là như thế, ông vỗ vỗ vai Nhan Giác, chuyện năm ấy tôi cũng có nghe nói qua, tất cả đã qua rồi, bây giờ cô là giáo viên của trường đại học Dung Bắc, nên vì Dung Bắc mà suy nghĩ.”
Cho nên, tất cả vì đại cục mà suy nghĩ. Sau khi Nhan Giác chào tạm biệt Hiệu phó và chủ nhiệm khoa cô lại tiếp tục nghe Văn Cảnh cằn nhằn, “Cậu thật sự đồng ý sao..., mấy lão già kia nói mà không thấy xấu hổ, căn bản là không nghĩ đến cảm xúc của chúng ta, Nhan Giác cậu thật sự đồng ý sao?”
“Còn có thể làm gì ngoài việc đồng ý đây. Cậu không nhìn thấy chủ nhiệm khoa lúc đó, nếu tớ không đồng ý có thể ông ấy sẽ quỳ xuống mất hoặc cũng có thể cầm dao bắt tớ phải đồng ý.” Nhan Giác cầm tài liệu trên bàn cất vào trong túi, cài áo khoác, ngẩng đầu nhìn Văn Cảnh.
“Dừng.” Văn Cảnh hừ lạnh một tiếng, “Vậy cậu nghĩ ông ấy sẽ làm như thế nào?”
Nhan Giác cười, “Tớ nghĩ lá gan của ông ấy chưa lớn đến mức có thể giết người.”
“Vậy cậu định để ông ấy quỳ xuống sao?” Văn Cảnh cũng cười, cô kéo tay Nhan Giác, hai người đi dọc theo lối đi nhỏ hẹp của sảnh hội nghị ra cửa, “Bữa tiệc đầu năm hôm đấy tớ sẽ giúp cậu, nếu tiểu tiện nhân Liya Phạm kia dám sai bảo cậu tớ sẽ trừng trị cô ta!”
Nhan Giác nắm tay Văn Cảnh, “Cậu không co niềm tin vào tớ như vậy sao,... một mình tớ thừa sứa để đối phó với cô ta.”
Văn Cảnh cười tươi, cô làm sao có thể quên Nhan Giác là người nào chứ, chỉ cần nói một câu là có thể khiến người khác nghẹn họng, làm cho đối phương tức chết.
“Ngày mai cũng không cần cậu giúp đỡ, mai cậu và ông xã của cậu mang đồ đến sớm chút, tập trung ở nhà tớ.” Một tay Nhan Giác cầm tài liệu, tay còn lại thì gõ nhẹ lên trán Văn Cảnh một cái.
Ngày 31/12, trước ngày đầu năm mới, mở tiệc chúc mừng da nl e q uu ydo n Nhan Giác cùng với việc nhà của yêu nghiệt đã sửa xong, yêu nghiệt, Văn Cảnh, Nhan Giác, tụ tập lại với nhau.
Mười giờ sáng, lệ Tranh và Nhan Giác bận rộng trong phòng bếp, Văn Cảnh cũng bất học Trình chưa bao giờ làm việc nhà đi vào hỗ trợ, Nhan Giác đứng ở cửa phòng bếp nói với Văn Cảnh, “Chỉ mong là không phải càng giúp càng rối.”, sau đó xoay người đi vào bên trong.
Trong phòng khách, Nhan Lương và Đông Đông đang ngồi vẽ tranh cùng Lệ Viên, còn yêu nghiệt một mình ngồi trước TV chơi điện tử. Nhan Giác đi về phía yêu nghiệt.
“Như thế nào, tiểu gia tớ đây không thể cho cậu một gia đình nhưng lại tìm cho cậu một gia đình, có phải là rất tành công không?” Nhiếp Văn Hiên nhìn chằm chằm vào ma thú Kim khôi giáp trên màn hình, nói.
“Nhan Giác ngồi xuống bên cạnh, “Đúng vậy đó, cậu đuổi đi một nhân vật nữ chính nhưng
/46
|