Canh Mạnh Bà - Ai Lam
Chén canh số 4
Hai
Editor: Lạc Tiếu - 8/3/2019
Ở trong doanh trướng ngồi không bao lâu, rất nhanh đã có quân sĩ tiến đến bẩm báo, nói là Bùi tiểu tướng không chịu uống dược, quân y mài rách môi cũng vô dụng.
Thanh Hoan đang chuẩn bị nghỉ ngơi, lại nghe đến việc này, thở dài: "Ta đi xem đi."
Tới lều của Bùi Thiên Hoa, chỉ thấy hắn mặt không biểu cảm ngồi trước ở thư án, vô luận như thế nào cũng không chịu nghe theo quân y phân phó, cởi quần áo ra, cũng không chịu cho bọn họ nhìn xem miệng vết thương.
Hỏi hắn vì sao, hắn không nói lời nào, chỉ là an an tĩnh tĩnh, trầm mặc không nói.
Hắn giống như là một cái bóng, vĩnh viễn trung thành ít lời, nhưng lại vĩnh viễn không phản bội.
Thanh Hoan vén màn đi vào, Bùi Thiên Hoa vội vàng đứng dậy quỳ xuống, nàng phải một phen đỡ hắn dậy, "Không cần đa lễ, nghe nói ngươi không chịu cho quân y băng bó, vì sao?"
Thật lâu sau, Bùi Thiên Hoa mới nói: "Thuộc hạ... thân là nam nhi, chuyện này, không hợp lý. Tự mình thuộc hạ có thể băng bó miệng vết thương là được, không cần phiền toái quân y!"
Nói xong, hắn lại nhìn thấy Thanh Hoan sắc mặt không vui, mới vội vội vàng vàng nghe lời, sợ nàng bởi vì mình mà không hài lòng. Nếu phải rời khỏi điện hạ, hắn thà chết còn hơn!
Thanh Hoan hiểu rõ. Nhưng thật ra nàng đã quên, ở chỗ này, nam nữ thân phận địa vị đều là điên đảo, ngược ngạo. Nam nhi da thịt lại muốn giấu đi, không thể bị nữ nhân khác chứng kiến.
Vì thế, nàng thở dài, vẫy vẫy tay cho người khác ra ngoài, cầm thuốc trên bàn lên, hỏi: "Ta làm, ngươi không cự tuyệt chứ?"
Cái...... Cái gì?!
Bùi Thiên Hoa nhất thời không phản ứng kịp, chờ hắn lấy lại tinh thần, Thanh Hoan đã vén xiêm y của hắn lên, rửa sạch miệng vết thương.
"Điện hạ, chuyện này không hợp lễ..." Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại mừng thầm.
Trong mắt điện hạ trước nay đều chỉ thấy được hoàng phu, hiện tại mình tuy chỉ trộm được một chút ôn tồn, nhưng nếu muốn hắn chết ở giờ phút này, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
"Không có gì hợp hay không hợp." Thanh Hoan nhàn nhạt mà nói, dưới bàn tay là làn da khỏe mạnh màu đồng cổ huyết nhục mơ hồ, nàng thấy cũng có chút không đành lòng. "Lần sau cẩn thận một chút, chớ có lại che trước mặt ta."
"Điện hạ!" Nghe vậy, Bùi Thiên Hoa hoảng hốt, hắn vội vàng xoay người, cũng không màng cánh tay đang đổ máu của mình, quỳ rạp xuống trước mặt Thanh Hoan, dập đầu cầu xin: "Thuộc hạ ngày sau định sẽ không thất trách, làm điện hạ bị thương, cầu điện hạ đừng đuổi thuộc hạ đi!" Nói xong, hắn dùng sức khái ngẩng đầu lên.
Thanh Hoan không ngờ hắn lại kích động như vậy, nàng thật sự cũng chỉ là thuận miệng quan tâm một chút, chờ đến khi hoàn hồn, cái trán Bùi Thiên Hoa đã đổ máu.
Thanh Hoan nhanh chóng bắt lấy hắn, đôi mắt mềm mại ôn nhu nhìn thẳng: "Ngươi làm gì vậy? Ta có từng trách ngươi chưa?!"
Bùi Thiên Hoa nước mắt lưng tròng, rồi lại quật cường không chịu chảy xuống, nói: "Thuộc hạ từ nhỏ dung mạo xấu xí, không so được với những nam tử khác, là điện hạ không chê thuộc hạ, nếu như điện hạ đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ thà rằng chết ở chỗ này!"
... Hắn như vậy, cũng gọi là "dung mạo xấu xí"?
Thanh Hoan cẩn thận đánh giá hắn một phen, tẩy đi huyết ô, Bùi Thiên Hoa dung mạo tuấn lãng, ngũ quan tuy rằng không tinh xảo, lại cũng tuyệt đối là đẹp, tràn ngập khí khái nam nhân. Nam tử như vậy nếu như tính là không đủ nhìn, vậy phải dạng gì mới là mỹ mạo?
Sau khi Bùi Thiên Hoa quỳ trên mặt đất thật lâu, lại thấy Thanh Hoan cũng không trả lời, trong lòng càng thêm tuyệt vọng. Như vậy xem ra, điện hạ thật sự không cần hắn...
Nghĩ đến đây, hắn lập tức mất đi ý nghĩ muốn sống, nắm lấy trường kiếm trên án thư, muốn cắt cổ tự vẫn!
Thanh Hoan còn đang kỳ quái, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Bùi Thiên Hoa muốn tự sát, sợ tới mức bình dược trên tay nàng cũng ném đi mất. Lúc đó cái gì cũng không nghĩ, chỉ nghĩ không thể để hắn chết.
Trên tay lại không có binh khí khác, mà ngay cả mình có pháp lực nàng cũng đã quên, trực tiếp nhảy đến cầm lấy mũi kiếm, máu tươi văng khắp nơi, Thanh Hoan kêu lên một tiếng, trong lòng nhịn không được mắng câu thô tục. Má nó!
Bùi Thiên Hoa chết không thành, lại làm Thanh Hoan bị thương, kinh hãi không thôi. Hắn vội vàng té ngã lộn nhào mà chạy về phía nàng, tay run rẩy không biết làm sao cho phải, môi cũng run run, không dám nói lời nào.
Vẫn là Thanh Hoan duỗi tay đẩy hắn ra, nhướng mày hỏi: "Ở đó thất thần làm gì, còn không biết băng bó cho ta?"
Một câu như bừng tỉnh người trong mộng, Bùi Thiên Hoa lúc này mới biết mình nên làm gì, nhưng tay hắn run đến không ra gì. Thanh Hoan nhìn thấy, thở dài, cao giọng gọi binh lính cho quân y tiến vào.
Cái này thật đúng là...
Vừa mới xuất hiện ở thế giới này đã bị thương, hiện tại còn bồi một bàn tay đầy máu, Thanh Hoan cảm thấy, nữ quỷ Thu An thiếu nàng quá nhiều. Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng Bùi Thiên Hoa quỳ trên mặt đất thất hồn lạc phách, nàng lại nhịn không được có chút mềm lòng.
Đợi sau khi vết thương của mình được băng bó xong, nàng liền kéo Bùi Thiên Hoa đến bên người, không nói hai lời, đã lôi áo ngoài của hắn xuống.
Bùi Thiên Hoa vốn định giãy giụa, nhưng khi thấy bàn tay bị băng bó thật dày của Thanh Hoan, rốt cuộc cũng không dám động, ngoan ngoãn mà ngồi, trong lòng chỉ nghĩ, nếu như điện hạ muốn giết mình, cũng là nên như vậy.
Kẻ bề tôi, không những không thể bảo vệ tốt điện hạ, thậm chí còn điện hạ vì mình mà bị thương, phế vật giống như hắn, thật sự không có tư cách lưu lại bên cạnh điện hạ...
Nghĩ nghĩ, trong lòng hắn cực kỳ bi thương, nhưng miệng vết thương truyền đến cảm giác mát lạnh làm hắn đại kinh thất sắc, "Điện hạ......"
"Đừng nhúc nhích." Thanh Hoan một ngón tay giữ chặt ót Bùi Thiên Hoa, cấm hắn quay đầu nhìn nàng. "Không được phép nói nữa."
Vì thế, Bùi Thiên Hoa thuận theo, để điện hạ giúp hắn bôi dược tốt nhất, lại ngây ngốc nhìn điện hạ yêu cầu binh lính chuẩn bị đồ ăn thanh đạm cho mình... Thẳng đến khi Thanh Hoan rời đi, hắn cũng không biết điện hạ rốt cuộc là bị làm sao.
Ngày thường điện hạ uy nghiêm túc mục, điện hạ ôn nhu như vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua. Đối với hoàng phu, ánh mắt của người cũng chỉ hơi chút nhu hòa.
Chỉ là, Bùi Thiên Hoa cũng rất thích rất thích điện hạ như vậy, nếu như mình có thể có được tình cảm của người... Hắn hung hăng nắm chặt quyền, để móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, đánh thức si tâm vọng tưởng của mình.
Bùi Thiên Hoa! Ngươi cũng không nhìn lại mình có thân phận gì! Vậy mà cũng dám! Cũng dám... Cũng dám mơ ước điện hạ......
Không nói so sánh về diện mạo với hoàng phu như thiên tiên kia, cho dù là so với nam nhân bình thường, mặt mũi của hắn đã xấu xí hơn người khác rất nhiều, sao hắn có thể xứng đôi với điện hạ thiên nhân chi tư?
Đê tiện hạ nhân, chỉ cần có thể bảo vệ điện hạ thì tốt rồi, có tư cách gì mà mong ước xa xôi nhiều như vậy?
Thanh Hoan đi đến cửa lều trại, dường như là nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nói với Bùi Thiên Hoa: "Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đợi cho quân ta đại thắng, có thể được như ngươi muốn. Hiện tại, ngươi thân là thị vệ của ta, phải tẫn trách mới được, chớ có hễ chút lại mê sảng tự vận tạ tội."
Nói xong, nhẹ nhàng buông bố màn, đi rồi. Lưu lại Bùi Thiên Hoa một người ngơ ngác ngồi một chỗ, nửa ngày không thể phản ứng lại đây.
Điện hạ có ý gì? Cái gì gọi là... Hắn có thể được như hắn muốn?
Hắn muốn, hắn chỉ muốn được điện hạ sủng hạnh nha...
Bùi Thiên Hoa đột nhiên lắc đầu, không đúng không đúng, mới vừa rồi nhất định là do hắn ảo giác! Nhất định là vậy!
Điện hạ nói rất đúng, hắn là thị vệ của người, vô luận như thế nào cũng không thể chết, hắn cần phải bảo hộ điện hạ, vì điện hạ trả giá sinh mệnh của mình!
Sau khi Thanh Hoan trở lại quân trướng của mình, một đêm không ngủ.
Trận đồ hiện giờ đã ở trong tay quân địch. Phương pháp dụng binh, có mười nguyên tắc chú ý khi vây hãm, năm nguyên tắc công phá. Hừm.. Chậm thì có thể trốn, không bằng đấu có thể tránh.
Hiện giờ nàng chỉ hiểu rõ mà không biết bố cục, làm sao có thể thắng trận này? Nếu như thua, sau khi trở về, tình cảnh tất nhiên sẽ đại biến, vô luận ra sao, trận này nàng nhất định phải thắng.
Hiện tại lại đi nghiên cứu quân địch bày trận dụng binh, đã muộn. Bất quá may mắn, nàng có Nhân Quả thạch. Bàn tay Thanh Hoan vừa lật, nàng cũng không dự định khuynh đến thiên cơ, rất nhiều chuyện trong lòng nàng tự nhiên có một bộ chuẩn tắc.
Tỷ như, xem tin tức quân địch từ Nhân Quả thạch, thì có thể. Nhưng nếu trực tiếp đi tìm cách đánh thắng trận qua phương pháp này, kia đó là gian lận.
Nàng dùng thời gian suốt một đêm, mới chế định ra sách lược. Ngày thứ hai, quân địch lại đưa tới chiến thư, đối phương tự cho là có trong tay Chuyên Húc quốc bày trận đồ thì có thể kê cao gối mà ngủ, chẳng lẽ không biết đạo lý kiêu binh tất bại sao?
Trước trận chiến này, Chuyên Húc đại quân tổn thương thảm trọng, đã không đủ để cùng quân địch đối chiến, vì chỉ có thể dùng trí. Thừa dịp quân địch đang kiêu ngạo, Thanh Hoan lớn mật mà quyết định dụ địch thâm nhập.
Hiện tại, nàng lấy thân phận hoàng nữ, mang thương tích cổ động quân tâm — đây là nàng học được từ Cảnh Hằng Đế, gọi là quân đau thương tất chiến thắng.
Quân lính chia ra làm bốn, một chi được Thanh Hoan dẫn dắt làm mồi, hai chi còn lại mai phục, cũng phải rải dầu hỏa ở đường quân địch nhất định phải đi qua, chuẩn bị tốt mồi lửa. Ngay khi nàng đem quân địch dụ vào núi cốc, lập tức nghe lệnh mà động.
Còn chi cuối cùng kia, phải đứng canh giữ ở tiểu đạo khi quân địch đào tẩu nhất định phải đi qua, chuẩn bị mã tác cùng mấy chục đầu tráng ngưu. Đến lúc đó, bắt ba ba trong rọ, không sợ quân địch không hàng.
Kế sách đích xác thực diệu, nhưng cũng quá nguy hiểm. Đặc biệt là Thanh Hoan tự mình dụ địch, hơi chút không cẩn thận là có thể tao ngộ bất trắc, nhưng Thanh Hoan bỏ qua lời nghị luận của quần chúng. Nơi này nàng là chủ soái, nàng lớn nhất, hơn nữa trước mắt cũng không còn biện pháp nào khác..
Chỉ có Bùi Thiên Hoa thật sâu tín nhiệm nàng, mặc kệ nàng quyết định ra sao, hắn đều lựa chọn ủng hộ.
Từ quân doanh đến núi ước chừng khoảng cách ba mươi dặm, Thanh Hoan cần phải dẫn toàn bộ quân địch vào hẻm núi.
Hẻm núi Bất Hối, tên như ý nghĩa, là nơi tuyệt cảnh, không đường thối lui. Người đi vào nơi này cần phải quay ngược lại đường cũ mới có thể thoát vây, địa thế thiên hiểm, dễ thủ khó công.
Tuy rằng tri thức lý luận thực đầy đủ, nhưng chân chính thực tiễn, Thanh Hoan vẫn là lần đầu tiên, cho nên trong lòng nàng cũng không nắm chắc. Nhưng hôm nay lửa sém lông mày, đã không chấp nhận được nàng do dự.
Căn cứ theo Nhân Quả thạch, nàng biết được chủ soái của đối phương là thiếu nữ thành danh, kiêu dũng thiện chiến, nhưng chỉ có một cái khuyết điểm, đó là bảo thủ.
Phàm là chuyện nàng kia đã quyết định, người khác hoàn toàn không thể xen. Nếu là có người làm trái với ý, tức là đánh vào mặt mũi nàng ta, cho nên, cho dù biết rõ đó là một cái tử lộ, nàng ta cũng sẽ căng da đầu đi vào.
Bên người thiếu nữ chủ soái có vị quân sư, tâm tư kín đáo. Kế sách của Thanh Hoan có lẽ từ đầu quân sư này nhìn không thấu, nhưng khi vừa tiến vào hẻm núi Bất Hối, nàng ta liếc mắt một cái cũng hiểu rõ. Nhưng chủ soái xưa nay bất hòa với vị quân sư kia, trên cơ bản, trận này chiến thắng khả năng là mười thì cũng được tám chín phần.
Không ngoài sở liệu, quân địch vừa tiến vào hẻm núi, quân sư lập tức gián ngôn lui lại. Nhưng chủ soái cảm thấy, mình đã nắm được trận đồ của đối phương, Chuyên Húc hoàng nữ lại bị trọng thương, một đường đào vong đến tận đây, nếu như mình quay đầu lại, trở về làm sao giải thích được với hoàng đế?
"Người đâu! Truyền hiệu lệnh của bổn soái! Đi vào! Nếu ai có thể lấy được thủ cấp của Bùi Thu An! Phong thiên phu trưởng! Tiền thưởng vạn lượng!"
Mười vạn đại quân, tất cả hướng thẳng phía hẻm núi.
Chén canh số 4
Hai
Editor: Lạc Tiếu - 8/3/2019
Ở trong doanh trướng ngồi không bao lâu, rất nhanh đã có quân sĩ tiến đến bẩm báo, nói là Bùi tiểu tướng không chịu uống dược, quân y mài rách môi cũng vô dụng.
Thanh Hoan đang chuẩn bị nghỉ ngơi, lại nghe đến việc này, thở dài: "Ta đi xem đi."
Tới lều của Bùi Thiên Hoa, chỉ thấy hắn mặt không biểu cảm ngồi trước ở thư án, vô luận như thế nào cũng không chịu nghe theo quân y phân phó, cởi quần áo ra, cũng không chịu cho bọn họ nhìn xem miệng vết thương.
Hỏi hắn vì sao, hắn không nói lời nào, chỉ là an an tĩnh tĩnh, trầm mặc không nói.
Hắn giống như là một cái bóng, vĩnh viễn trung thành ít lời, nhưng lại vĩnh viễn không phản bội.
Thanh Hoan vén màn đi vào, Bùi Thiên Hoa vội vàng đứng dậy quỳ xuống, nàng phải một phen đỡ hắn dậy, "Không cần đa lễ, nghe nói ngươi không chịu cho quân y băng bó, vì sao?"
Thật lâu sau, Bùi Thiên Hoa mới nói: "Thuộc hạ... thân là nam nhi, chuyện này, không hợp lý. Tự mình thuộc hạ có thể băng bó miệng vết thương là được, không cần phiền toái quân y!"
Nói xong, hắn lại nhìn thấy Thanh Hoan sắc mặt không vui, mới vội vội vàng vàng nghe lời, sợ nàng bởi vì mình mà không hài lòng. Nếu phải rời khỏi điện hạ, hắn thà chết còn hơn!
Thanh Hoan hiểu rõ. Nhưng thật ra nàng đã quên, ở chỗ này, nam nữ thân phận địa vị đều là điên đảo, ngược ngạo. Nam nhi da thịt lại muốn giấu đi, không thể bị nữ nhân khác chứng kiến.
Vì thế, nàng thở dài, vẫy vẫy tay cho người khác ra ngoài, cầm thuốc trên bàn lên, hỏi: "Ta làm, ngươi không cự tuyệt chứ?"
Cái...... Cái gì?!
Bùi Thiên Hoa nhất thời không phản ứng kịp, chờ hắn lấy lại tinh thần, Thanh Hoan đã vén xiêm y của hắn lên, rửa sạch miệng vết thương.
"Điện hạ, chuyện này không hợp lễ..." Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại mừng thầm.
Trong mắt điện hạ trước nay đều chỉ thấy được hoàng phu, hiện tại mình tuy chỉ trộm được một chút ôn tồn, nhưng nếu muốn hắn chết ở giờ phút này, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
"Không có gì hợp hay không hợp." Thanh Hoan nhàn nhạt mà nói, dưới bàn tay là làn da khỏe mạnh màu đồng cổ huyết nhục mơ hồ, nàng thấy cũng có chút không đành lòng. "Lần sau cẩn thận một chút, chớ có lại che trước mặt ta."
"Điện hạ!" Nghe vậy, Bùi Thiên Hoa hoảng hốt, hắn vội vàng xoay người, cũng không màng cánh tay đang đổ máu của mình, quỳ rạp xuống trước mặt Thanh Hoan, dập đầu cầu xin: "Thuộc hạ ngày sau định sẽ không thất trách, làm điện hạ bị thương, cầu điện hạ đừng đuổi thuộc hạ đi!" Nói xong, hắn dùng sức khái ngẩng đầu lên.
Thanh Hoan không ngờ hắn lại kích động như vậy, nàng thật sự cũng chỉ là thuận miệng quan tâm một chút, chờ đến khi hoàn hồn, cái trán Bùi Thiên Hoa đã đổ máu.
Thanh Hoan nhanh chóng bắt lấy hắn, đôi mắt mềm mại ôn nhu nhìn thẳng: "Ngươi làm gì vậy? Ta có từng trách ngươi chưa?!"
Bùi Thiên Hoa nước mắt lưng tròng, rồi lại quật cường không chịu chảy xuống, nói: "Thuộc hạ từ nhỏ dung mạo xấu xí, không so được với những nam tử khác, là điện hạ không chê thuộc hạ, nếu như điện hạ đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ thà rằng chết ở chỗ này!"
... Hắn như vậy, cũng gọi là "dung mạo xấu xí"?
Thanh Hoan cẩn thận đánh giá hắn một phen, tẩy đi huyết ô, Bùi Thiên Hoa dung mạo tuấn lãng, ngũ quan tuy rằng không tinh xảo, lại cũng tuyệt đối là đẹp, tràn ngập khí khái nam nhân. Nam tử như vậy nếu như tính là không đủ nhìn, vậy phải dạng gì mới là mỹ mạo?
Sau khi Bùi Thiên Hoa quỳ trên mặt đất thật lâu, lại thấy Thanh Hoan cũng không trả lời, trong lòng càng thêm tuyệt vọng. Như vậy xem ra, điện hạ thật sự không cần hắn...
Nghĩ đến đây, hắn lập tức mất đi ý nghĩ muốn sống, nắm lấy trường kiếm trên án thư, muốn cắt cổ tự vẫn!
Thanh Hoan còn đang kỳ quái, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Bùi Thiên Hoa muốn tự sát, sợ tới mức bình dược trên tay nàng cũng ném đi mất. Lúc đó cái gì cũng không nghĩ, chỉ nghĩ không thể để hắn chết.
Trên tay lại không có binh khí khác, mà ngay cả mình có pháp lực nàng cũng đã quên, trực tiếp nhảy đến cầm lấy mũi kiếm, máu tươi văng khắp nơi, Thanh Hoan kêu lên một tiếng, trong lòng nhịn không được mắng câu thô tục. Má nó!
Bùi Thiên Hoa chết không thành, lại làm Thanh Hoan bị thương, kinh hãi không thôi. Hắn vội vàng té ngã lộn nhào mà chạy về phía nàng, tay run rẩy không biết làm sao cho phải, môi cũng run run, không dám nói lời nào.
Vẫn là Thanh Hoan duỗi tay đẩy hắn ra, nhướng mày hỏi: "Ở đó thất thần làm gì, còn không biết băng bó cho ta?"
Một câu như bừng tỉnh người trong mộng, Bùi Thiên Hoa lúc này mới biết mình nên làm gì, nhưng tay hắn run đến không ra gì. Thanh Hoan nhìn thấy, thở dài, cao giọng gọi binh lính cho quân y tiến vào.
Cái này thật đúng là...
Vừa mới xuất hiện ở thế giới này đã bị thương, hiện tại còn bồi một bàn tay đầy máu, Thanh Hoan cảm thấy, nữ quỷ Thu An thiếu nàng quá nhiều. Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng Bùi Thiên Hoa quỳ trên mặt đất thất hồn lạc phách, nàng lại nhịn không được có chút mềm lòng.
Đợi sau khi vết thương của mình được băng bó xong, nàng liền kéo Bùi Thiên Hoa đến bên người, không nói hai lời, đã lôi áo ngoài của hắn xuống.
Bùi Thiên Hoa vốn định giãy giụa, nhưng khi thấy bàn tay bị băng bó thật dày của Thanh Hoan, rốt cuộc cũng không dám động, ngoan ngoãn mà ngồi, trong lòng chỉ nghĩ, nếu như điện hạ muốn giết mình, cũng là nên như vậy.
Kẻ bề tôi, không những không thể bảo vệ tốt điện hạ, thậm chí còn điện hạ vì mình mà bị thương, phế vật giống như hắn, thật sự không có tư cách lưu lại bên cạnh điện hạ...
Nghĩ nghĩ, trong lòng hắn cực kỳ bi thương, nhưng miệng vết thương truyền đến cảm giác mát lạnh làm hắn đại kinh thất sắc, "Điện hạ......"
"Đừng nhúc nhích." Thanh Hoan một ngón tay giữ chặt ót Bùi Thiên Hoa, cấm hắn quay đầu nhìn nàng. "Không được phép nói nữa."
Vì thế, Bùi Thiên Hoa thuận theo, để điện hạ giúp hắn bôi dược tốt nhất, lại ngây ngốc nhìn điện hạ yêu cầu binh lính chuẩn bị đồ ăn thanh đạm cho mình... Thẳng đến khi Thanh Hoan rời đi, hắn cũng không biết điện hạ rốt cuộc là bị làm sao.
Ngày thường điện hạ uy nghiêm túc mục, điện hạ ôn nhu như vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua. Đối với hoàng phu, ánh mắt của người cũng chỉ hơi chút nhu hòa.
Chỉ là, Bùi Thiên Hoa cũng rất thích rất thích điện hạ như vậy, nếu như mình có thể có được tình cảm của người... Hắn hung hăng nắm chặt quyền, để móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, đánh thức si tâm vọng tưởng của mình.
Bùi Thiên Hoa! Ngươi cũng không nhìn lại mình có thân phận gì! Vậy mà cũng dám! Cũng dám... Cũng dám mơ ước điện hạ......
Không nói so sánh về diện mạo với hoàng phu như thiên tiên kia, cho dù là so với nam nhân bình thường, mặt mũi của hắn đã xấu xí hơn người khác rất nhiều, sao hắn có thể xứng đôi với điện hạ thiên nhân chi tư?
Đê tiện hạ nhân, chỉ cần có thể bảo vệ điện hạ thì tốt rồi, có tư cách gì mà mong ước xa xôi nhiều như vậy?
Thanh Hoan đi đến cửa lều trại, dường như là nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nói với Bùi Thiên Hoa: "Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đợi cho quân ta đại thắng, có thể được như ngươi muốn. Hiện tại, ngươi thân là thị vệ của ta, phải tẫn trách mới được, chớ có hễ chút lại mê sảng tự vận tạ tội."
Nói xong, nhẹ nhàng buông bố màn, đi rồi. Lưu lại Bùi Thiên Hoa một người ngơ ngác ngồi một chỗ, nửa ngày không thể phản ứng lại đây.
Điện hạ có ý gì? Cái gì gọi là... Hắn có thể được như hắn muốn?
Hắn muốn, hắn chỉ muốn được điện hạ sủng hạnh nha...
Bùi Thiên Hoa đột nhiên lắc đầu, không đúng không đúng, mới vừa rồi nhất định là do hắn ảo giác! Nhất định là vậy!
Điện hạ nói rất đúng, hắn là thị vệ của người, vô luận như thế nào cũng không thể chết, hắn cần phải bảo hộ điện hạ, vì điện hạ trả giá sinh mệnh của mình!
Sau khi Thanh Hoan trở lại quân trướng của mình, một đêm không ngủ.
Trận đồ hiện giờ đã ở trong tay quân địch. Phương pháp dụng binh, có mười nguyên tắc chú ý khi vây hãm, năm nguyên tắc công phá. Hừm.. Chậm thì có thể trốn, không bằng đấu có thể tránh.
Hiện giờ nàng chỉ hiểu rõ mà không biết bố cục, làm sao có thể thắng trận này? Nếu như thua, sau khi trở về, tình cảnh tất nhiên sẽ đại biến, vô luận ra sao, trận này nàng nhất định phải thắng.
Hiện tại lại đi nghiên cứu quân địch bày trận dụng binh, đã muộn. Bất quá may mắn, nàng có Nhân Quả thạch. Bàn tay Thanh Hoan vừa lật, nàng cũng không dự định khuynh đến thiên cơ, rất nhiều chuyện trong lòng nàng tự nhiên có một bộ chuẩn tắc.
Tỷ như, xem tin tức quân địch từ Nhân Quả thạch, thì có thể. Nhưng nếu trực tiếp đi tìm cách đánh thắng trận qua phương pháp này, kia đó là gian lận.
Nàng dùng thời gian suốt một đêm, mới chế định ra sách lược. Ngày thứ hai, quân địch lại đưa tới chiến thư, đối phương tự cho là có trong tay Chuyên Húc quốc bày trận đồ thì có thể kê cao gối mà ngủ, chẳng lẽ không biết đạo lý kiêu binh tất bại sao?
Trước trận chiến này, Chuyên Húc đại quân tổn thương thảm trọng, đã không đủ để cùng quân địch đối chiến, vì chỉ có thể dùng trí. Thừa dịp quân địch đang kiêu ngạo, Thanh Hoan lớn mật mà quyết định dụ địch thâm nhập.
Hiện tại, nàng lấy thân phận hoàng nữ, mang thương tích cổ động quân tâm — đây là nàng học được từ Cảnh Hằng Đế, gọi là quân đau thương tất chiến thắng.
Quân lính chia ra làm bốn, một chi được Thanh Hoan dẫn dắt làm mồi, hai chi còn lại mai phục, cũng phải rải dầu hỏa ở đường quân địch nhất định phải đi qua, chuẩn bị tốt mồi lửa. Ngay khi nàng đem quân địch dụ vào núi cốc, lập tức nghe lệnh mà động.
Còn chi cuối cùng kia, phải đứng canh giữ ở tiểu đạo khi quân địch đào tẩu nhất định phải đi qua, chuẩn bị mã tác cùng mấy chục đầu tráng ngưu. Đến lúc đó, bắt ba ba trong rọ, không sợ quân địch không hàng.
Kế sách đích xác thực diệu, nhưng cũng quá nguy hiểm. Đặc biệt là Thanh Hoan tự mình dụ địch, hơi chút không cẩn thận là có thể tao ngộ bất trắc, nhưng Thanh Hoan bỏ qua lời nghị luận của quần chúng. Nơi này nàng là chủ soái, nàng lớn nhất, hơn nữa trước mắt cũng không còn biện pháp nào khác..
Chỉ có Bùi Thiên Hoa thật sâu tín nhiệm nàng, mặc kệ nàng quyết định ra sao, hắn đều lựa chọn ủng hộ.
Từ quân doanh đến núi ước chừng khoảng cách ba mươi dặm, Thanh Hoan cần phải dẫn toàn bộ quân địch vào hẻm núi.
Hẻm núi Bất Hối, tên như ý nghĩa, là nơi tuyệt cảnh, không đường thối lui. Người đi vào nơi này cần phải quay ngược lại đường cũ mới có thể thoát vây, địa thế thiên hiểm, dễ thủ khó công.
Tuy rằng tri thức lý luận thực đầy đủ, nhưng chân chính thực tiễn, Thanh Hoan vẫn là lần đầu tiên, cho nên trong lòng nàng cũng không nắm chắc. Nhưng hôm nay lửa sém lông mày, đã không chấp nhận được nàng do dự.
Căn cứ theo Nhân Quả thạch, nàng biết được chủ soái của đối phương là thiếu nữ thành danh, kiêu dũng thiện chiến, nhưng chỉ có một cái khuyết điểm, đó là bảo thủ.
Phàm là chuyện nàng kia đã quyết định, người khác hoàn toàn không thể xen. Nếu là có người làm trái với ý, tức là đánh vào mặt mũi nàng ta, cho nên, cho dù biết rõ đó là một cái tử lộ, nàng ta cũng sẽ căng da đầu đi vào.
Bên người thiếu nữ chủ soái có vị quân sư, tâm tư kín đáo. Kế sách của Thanh Hoan có lẽ từ đầu quân sư này nhìn không thấu, nhưng khi vừa tiến vào hẻm núi Bất Hối, nàng ta liếc mắt một cái cũng hiểu rõ. Nhưng chủ soái xưa nay bất hòa với vị quân sư kia, trên cơ bản, trận này chiến thắng khả năng là mười thì cũng được tám chín phần.
Không ngoài sở liệu, quân địch vừa tiến vào hẻm núi, quân sư lập tức gián ngôn lui lại. Nhưng chủ soái cảm thấy, mình đã nắm được trận đồ của đối phương, Chuyên Húc hoàng nữ lại bị trọng thương, một đường đào vong đến tận đây, nếu như mình quay đầu lại, trở về làm sao giải thích được với hoàng đế?
"Người đâu! Truyền hiệu lệnh của bổn soái! Đi vào! Nếu ai có thể lấy được thủ cấp của Bùi Thu An! Phong thiên phu trưởng! Tiền thưởng vạn lượng!"
Mười vạn đại quân, tất cả hướng thẳng phía hẻm núi.
/91
|