Editor: Trà Xanh
Cuối cùng cô xấu hổ quá nên dỗi, tuột xuống khỏi người Chu Lễ.
Lâm Ôn giật nhẹ áo ngủ, bỏ qua gương mặt ướt át của mình, cái khó ló cái khôn, cô bình thản trả lời: “Em đã trải ga giường trên gác xép cho anh rồi, chút nữa anh nhớ đem một cái quạt điện lên.”
Chu Lễ nhướng mày cười, đắc ý nói: “Ừ.”
Lâm Ôn: “……”
Chu Lễ xức thuốc ở trong phòng khách xong, thật sự ngoan ngoãn đem quạt điện lên gác xép. Lâm Ôn núp sau cánh cửa nghe lén âm thanh, nghe tiếng bước chân lên lầu nhưng không xuống lại, cô mở cửa he hé ra.
Đèn bên ngoài đã tắt, phòng khách quả thật không có ai.
Lâm Ôn đóng cửa, nằm trở lại trên giường của mình. Cô nắm chặt chăn và lướt di động, tới lúc hơi mơ màng buồn ngủ thì cửa phòng bị gõ.
Lâm Ôn đặt di động xuống.
“Lâm Ôn?” Chu Lễ gõ cửa.
Lâm Ôn kéo chăn lên, nằm yên bất động.
“Ngủ rồi hở em?” Chu Lễ hỏi.
Lâm Ôn giả vờ làm xác chết.
“Ôn Ôn?” Chu Lễ gọi nhỏ nhẹ.
Lâm Ôn nhắm chặt hai mắt.
Mấy ngày nay họ gần như ở chung ngày đêm, không có dịp cần gọi tên, đây là lần đầu tiên Chu Lễ gọi cô bằng biệt danh.
Chu Lễ là người dẫn chương trình, bình thường nói chuyện sẽ không cố ý rõ ràng, nhưng giọng anh trầm ấm, nói chuyện có sức lôi cuốn tự nhiên, âm thanh và làn điệu dễ nghe đến mức Lâm Ôn không muốn lọt tai cũng không được.
Chu Lễ lại gõ nhẹ hai cái, sau đó không có tiếng động nữa.
Lâm Ôn đột nhiên nhớ tới cô đã quên làm gì, mở mắt ra, cô vén mạnh chăn, bước đến cuối giường nhảy xuống đất, xông thẳng đến cửa phòng ngủ.
Nhìn thấy vòng xoáy khóa cửa nằm trong tầm tay, nhưng cô vẫn chậm một bước, cánh cửa bị đẩy ra, cô nhào đầu vào ngực của người đàn ông.
Chu Lễ vui vẻ đón nhận “cú nhào vào ngực”, anh buồn cười: “Hơn nửa đêm mà em còn luyện tập điền kinh trong phòng à?”
Lâm Ôn rầu rĩ, cố ý nói “Ờ”.
Chu Lễ hợp tác: “Thành tích ra sao?”
Lâm Ôn nói: “Anh thấy rồi đó, chậm một bước, để anh mở cửa.”
Lời nói Chu Lễ tha thiết: “Do em thiếu rèn luyện.”
Lâm Ôn nói: “Vậy làm lần nữa, anh đi ra ngoài, em đóng cửa lại, anh để em rèn luyện thêm.”
Chu Lễ giống người thanh niên năm tốt: “Buổi tối đừng quấy rầy người khác.”
Lâm Ôn gật đầu đồng ý: “Sao anh còn quấy rầy em?”
Chu Lễ tranh thủ nói: “Không còn cách nào khác, trên lầu nóng quá, anh ngủ không được.”
“Nói bậy,” Lâm Ôn nói thẳng, “Buổi tối mấy ngày nay đều không nóng.”
“Sao em còn bật điều hòa?” Họ đứng ở cửa phòng ngủ nói chuyện, hơi lạnh không ngừng tỏa ra.
Lâm Ôn nhắc nhở anh: “Anh nhìn điều hòa đi, em tắt rồi.”
Được đấy! Chu Lễ lại nói: “Giường trên lầu nhỏ quá, anh ngủ không thoải mái.”
“Nói bậy,” Lâm Ôn vẫn nói hai chữ này, “Giường đó dài hai mét, anh cao bao nhiêu.”
Chu Lễ bật cười, đây là lần đầu tiên anh bị người ta chê “lùn”. Quá lười nói nhảm với người ta, anh trực tiếp vác người lên vai, động tác quá mạnh nên kéo theo vết thương ở thắt lưng, anh mặc kệ chút đau đớn, khiêng người đi lên gác xép.
Lâm Ôn bị vác trên vai anh nên hét lên, bên ngoài chỉ có đèn cầu thang, tầm nhìn của cô bị đảo lộn, cô không thấy rõ những thứ khác, chỉ thấy rõ phía sau lưng Chu Lễ.
“Anh làm gì đó!” Lâm Ôn đá.
Chu Lễ vỗ mông cô nói: “Nếu trên lầu tốt như em nói, vậy em lên ngủ với anh.”
Lâm Ôn không quen với việc đầu nặng chân nhẹ, cô đập mạnh: “Không thoải mái, không thoải mái.”
Chu Lễ thay đổi tư thế cho cô ở nửa chừng cầu thang, ôm nghiêng cô trong vòng tay.
Lâm Ôn bị lật ngửa, xuýt nữa đạp chân vào vách tường cầu thang, cô ôm cổ Chu Lễ điều chỉnh tầm nhìn, trong nháy mắt đã lên đến gác xép.
Chu Lễ đặt Lâm Ôn lên giường.
Giường đơn 1 mét 2 không thể ngủ hai người, Chu Lễ không nói thêm những lời vô nghĩa nữa, trực tiếp thỏa hiệp với “Bạn cùng nhà”.
Cửa sổ trên gác xép đã đóng, khi Chu Lễ xuống lầu cũng không bật đèn, chỉ bật một ngọn đèn nho nhỏ ở đầu giường, ánh sáng mờ ảo.
Chu Lễ trầm giọng hỏi: “Trên lầu có nóng không?”
Đây là muốn bắt đầu “tính sổ”.
Quạt điện trên gác xép đã bật tối đa, gió thổi đường viền ga trải giường tung bay, nhưng không có điều hòa, mùa mưa vẫn bị ẩm ướt và oi bức.
Lâm Ôn thành thật thừa nhận: “Nóng.”
Chu Lễ lại hỏi: “Giường có nhỏ không?”
Anh tiếp tục lòng dạ hẹp hòi “tính sổ”.
Giường đơn này hồi đó mua vội, không nghiên cứu kỹ kiểu dáng và chất lượng, đầu giường là họa tiết hoạt hình, chân giường là vài cái cột, thích hợp cho các bé gái ngủ, Chu Lễ có vóc dáng cao lớn, giường 1 mét 2 thật sự chật đối với anh.
Lâm Ôn lại phải thừa nhận: “Nhỏ.”
Lâm Ôn cảm thấy mình điên rồi, điều này trái ngược với những gì cô luôn luôn làm, nhưng lý trí của cô bị ép chặt trong góc.
Quạt điện thổi vù vù, nhưng không khí lại không mát, một lúc sau, tay cô ra mồ hôi nhớp nháp.
Lâm Ôn ngẩn người, phản ứng kịp.
Thứ nhớp nháp không phải mồ hôi, là miệng vết thương ở thắt lưng của Chu Lễ. Cô ấn Chu Lễ kinh ngạc: “Miệng vết thương của anh……”
Chu Lễ ngoảnh mặt làm ngơ.
“Anh chảy máu!” Lâm Ôn tránh anh.
Chu Lễ đã cảm thấy đau ở thắt lưng từ sớm, cơn đau nhói khiến anh tỉnh táo hơn, anh không muốn để ý tới nó, “Mặc kệ nó.” Anh nói.
Lâm Ôn hiển nhiên không nghe anh.
Cô rất cố gắng, Chu Lễ bị cô đẩy sang một bên.
Miệng vết thương bị xé rách, Chu Lễ đau đớn kêu lên, Lâm Ôn đứng dậy, quỳ bên cạnh muốn nhìn thắt lưng của anh.
“Anh sao rồi?” Lâm Ôn hỏi.
Chu Lễ không cho cô xem, anh ôm cô, Lâm Ôn hất tay anh ra, lạnh lùng sắc bén: “Anh điên rồi phải không!”
Sau thắt lưng vốn chỉ còn một ít máu, nhưng giờ đã lan to, máu chảy kinh khủng, loang lổ đỏ cả thắt lưng.
Lâm Ôn hoảng hốt, ra lệnh: “Đi bệnh viện!”
Bình thường cô luôn dịu dàng, hiếm khi mạnh mẽ, lúc này cô xụ mặt, thật sự hung dữ.
Chu Lễ nằm ngửa trên giường, cánh tay đặt trên trán, vết thương ở thắt lưng đau từng cơn.
Lâm Ôn không có thời gian để nói chuyện vô nghĩa với anh, cô đi xuống đất.
Cô cất quần áo của Chu Lễ trong một ngăn kéo nhỏ trên gác xép, Lâm Ôn mở ngăn kéo, lấy một cái áo thun sạch ném cho Chu Lễ, xuống lầu đi vào phòng ngủ của mình, vội vàng thay quần áo, sau đó vắt một cái khăn lông nóng, lấy hộp thuốc trở lại gác xép.
“Anh ngồi dậy!” Lâm Ôn lại ra lệnh.
Chu Lễ thành thật ngồi dậy.
Lâm Ôn dùng khăn lông lau khô vết máu cho anh trước, sau đó dùng thuốc trong hộp thuốc xử lý đơn giản cho vết thương sau thắt lưng một chút.
Chu Lễ ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của cô, rõ ràng cửa sổ đã đóng chặt, nhưng dường như có một cơn gió tự nhiên nhẹ nhàng vờn quanh căn gác xép nho nhỏ.
Anh thả lỏng người trong vô thức.
Sau khi xử lý xong vết thương, Lâm Ôn kéo anh đưa thẳng đến bệnh viện.
Chu Lễ tự mình lái xe, Lâm Ôn sợ đụng thắt lưng của anh nên cố ý đem theo một cái gối mềm nhỏ từ trong nhà để lót lưng cho Chu Lễ.
Chu Lễ cảm thấy không thoải mái, ném cái gối mềm ra ghế sau.
Lâm Ôn nói: “Vậy khi anh ngồi thì giữ khoảng cách với lưng ghế một chút.”
“Đâu cần phiền phức vậy.” Chu Lễ kéo cổ tay cô, đặt bàn tay nhỏ sau lưng anh rồi nói, “Như vầy là được rồi.”
Lâm Ôn: “……”
Lâm Ôn nhường người bệnh, kiên nhẫn duy trì tư thế quái đản này. Chu Lễ buồn cười, lúc xe ngừng ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, năm ngón tay đan vào nhau, đặt lên miệng hôn.
Ở làn đường phía bên kia cũng có một chiếc Mercedes đang đậu, Đàm Giang Vưu ngồi ở ghế sau, bên cạnh là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông vức hơn bốn mươi tuổi, mặc quần áo bình thường, cổ có đeo ngọc, trên cổ tay đeo đồng hồ và vòng tay đồ hiệu.
Hai người đang nói chuyện.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, không ai nhìn thấy ai, hai xe xuất phát cùng lúc, hướng về điểm đến của từng người.
Tới bệnh viện, Lâm Ôn bảo Chu Lễ chờ, cô đi đến phòng cấp cứu, đợi một lúc, hai người mới vào phòng khám.
Bác sĩ cẩn thận nhìn vết thương của Chu Lễ và nói: “Anh này, miệng vết thương lớn một chút sẽ phải khâu lại.”
Lâm Ôn cảm thấy may mắn.
Bác sĩ chích cho Chu Lễ một mũi phòng uốn ván, kê chút thuốc, dặn những việc cần chú ý, quan trọng nhất là trong khoảng thời gian này không được vận động mạnh để khỏi ảnh hưởng đến thắt lưng, vết thương nhỏ sẽ trở thành vết thương lớn.
Từ bệnh viện về nhà đã hơn 12 giờ, Lâm Ôn không đành lòng để Chu Lễ ngủ trên gác xép, cô rót một ly nước cho Chu Lễ, đi ra khỏi bếp nói: “Anh ngủ trong phòng ngủ chính đi.”
Chu Lễ cầm ly nước, uống một viên thuốc, uống một hơi, anh liếc cô, không nói gì.
Lâm Ôn dần dần đỏ mặt.
Chu Lễ mỉm cười, hôn cô chúc ngủ ngon: “Em mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”
“Dạ……” Lâm Ôn do dự, “Em đem quạt điện cho anh nhen?”
Chu Lễ hít một hơi thật sâu, đẩy cô vào phòng ngủ chính, còn đóng cửa phòng cho cô.
Ngày hôm sau ngủ dậy, Lâm Ôn rửa mặt rồi vào bếp làm bữa sáng. Chu Lễ dậy muộn hơn cô mười phút, xoa bóp cổ bước vào, đi ngang qua sau lưng cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.
“Anh dậy sớm vậy?” Lâm Ôn nhìn anh.
Chu Lễ mở tủ lạnh, lấy một chai nước đá và nói: “Chút nữa đưa em đi làm.”
“Ồ.”
Chu Lễ uống nước, nhìn vào nồi hấp: “Buổi sáng anh không ăn nhiều lắm.”
“Em biết.” Lâm Ôn nói.
Chu Lễ mỉm cười, hôn cô một chút mới đi vô phòng tắm để tắm rửa.
Sau khi tắm xong, bữa sáng đã được dọn lên bàn, lần này carbohydrate là cháo kê, bánh bao nhân nấm hương và rau xanh, đồ ăn kèm là sườn heo hấp và đậu ve xào.
Phần ăn vừa phải, thanh đạm lại có thịt.
Lâm Ôn bẻ một viên thuốc đưa cho anh: “Anh uống thuốc trước đi.”
Chu Lễ nhìn viên thuốc được đưa đến trong tầm tay, anh nắm cổ tay Lâm Ôn, nhấc lên, trực tiếp bỏ thuốc vào miệng từ trong tay cô.
Trên ngón tay không dính nước miếng, nhưng Lâm Ôn vẫn lau ngón tay lên trên mặt Chu Lễ, lòng bàn tay đụng râu mọc lún phún trên mặt anh.
Chu Lễ chưa cạo râu, anh kéo Lâm Ôn lên đùi, cà râu lên mặt cô.
Lâm Ôn cười tránh đi, lấy tay đè mặt anh, cảm ứng trên lòng bàn tay càng rõ ràng. Chu Lễ nắm tay cô, hôn thêm vài cái.
Hai người ôm nhau một đỗi mới bắt đầu ăn sáng. Ăn xong, Chu Lễ đưa Lâm Ôn đến công ty trước, sau đó trở lại đài truyền hình.
Lâm Ôn học toán không giỏi từ khi còn nhỏ, cô không nhạy với các con số, nhưng bây giờ cô bắt đầu ghi nhớ các con số một cách khó hiểu.
Ví dụ, đây là thứ ba, là ngày thứ bảy họ ở bên nhau, là ngày đầu tiên họ trở thành “bạn cùng nhà”.
“Ngày đầu tiên” đã trôi qua, thời gian lại tăng lên.
Lâm Ôn phải làm thêm một tiếng đồng hồ, trong nhà đã hết đồ ăn, cô kêu Chu Lễ đi mua đồ ăn trước.
Hai lần Chu Lễ mua đồ ăn đều đi cùng Lâm Ôn, anh cảm thấy mình không thích hợp đi chợ nên sáng suốt lựa chọn siêu thị, hơn mười phút sau, anh cầm vài hộp rau và thịt.
Vừa mua xong đồ ăn thì đi đón Lâm Ôn, Lâm Ôn mở túi đồ coi.
Chu Lễ hỏi: “Được không em?”
“Rất tốt!” Lâm Ôn không kén cá chọn canh, cô khích lệ Chu Lễ.
Nấu một bữa tối thịnh soạn với đồ do Chu Lễ mua. Sau khi ăn xong, Chu Lễ ôm Lâm Ôn ngồi trên sô pha tiếp tục xem bộ phim truyền hình kia.
“Lần trước mình xem đến tập mấy rồi anh?” Lâm Ôn hỏi.
Chu Lễ suy nghĩ một chút: “Hẳn là tập sáu.”
Lâm Ôn chuyển tới tập sáu: “Tổng cộng có 43 tập, dài ghê.”
Chu Lễ nói: “Không cần vội, mỗi ngày xem một chút.”
“Ừ.” Lâm Ôn nép vào vòng tay anh.
Tới thứ năm, là ngày thứ chín họ ở bên nhau, là ngày thứ ba họ trở thành “bạn cùng nhà”.
Hôm nay có một hội nghị quan trọng, Lâm Ôn là một nhân viên nhỏ điều hành công ty, phải ăn mặc phù hợp.
Trước khi ra khỏi nhà, cô lấy đôi giày cao gót mua từ trước và chỉ mang một lần để thử chân, đi lại vẫn không thoải mái lắm.
Lần đầu tiên Chu Lễ thấy cô “long trọng” như thế, đứng phía sau nhìn cô một lúc lâu.
Lâm Ôn xách túi đã chuẩn bị xong: “Được rồi, đi thôi.”
Chu Lễ nói: “Đợi chút.”
“Hở?”
Chu Lễ bước tới, bóp eo Lâm Ôn, dùng một tay ôm cô ngồi lên tủ giày.
Lâm Ôn vịn vai Chu Lễ, lo lắng cho vết thương của anh: “Sao anh lại……”
Chu Lễ nghiêng đầu, hôn lên cánh tay Lâm Ôn, sau đó nắm cổ chân Lâm Ôn, cởi giày cao gót, lật ngược lại, xé nhãn dán trên đế giày.
Nếu là một dịp quan trọng, đi bộ bị lộ ra nhãn trên đế giày là mất lịch sự.
Tủ giày ba tầng cao một mét, Lâm Ôn không hoảng sợ khi ngồi trên đó, bởi vì Chu Lễ ở ngay trước mặt cô.
Hôm nay lại là một ngày mưa dầm, nhưng ánh sáng ở huyền quan dường như mang theo độ ấm của mặt trời, nhu hòa nhưng lại ẩn chứa sự mãnh liệt.
Lâm Ôn từ trên cao nhìn Chu Lễ cúi người, xé nhãn cho cô, rồi mang giày cao gót vô cho cô.
Cô quơ chân, lúc Chu Lễ đứng thẳng dậy, cô ôm anh, kéo cổ Chu Lễ thật mạnh rồi hôn lên môi anh.
Cuối cùng cô xấu hổ quá nên dỗi, tuột xuống khỏi người Chu Lễ.
Lâm Ôn giật nhẹ áo ngủ, bỏ qua gương mặt ướt át của mình, cái khó ló cái khôn, cô bình thản trả lời: “Em đã trải ga giường trên gác xép cho anh rồi, chút nữa anh nhớ đem một cái quạt điện lên.”
Chu Lễ nhướng mày cười, đắc ý nói: “Ừ.”
Lâm Ôn: “……”
Chu Lễ xức thuốc ở trong phòng khách xong, thật sự ngoan ngoãn đem quạt điện lên gác xép. Lâm Ôn núp sau cánh cửa nghe lén âm thanh, nghe tiếng bước chân lên lầu nhưng không xuống lại, cô mở cửa he hé ra.
Đèn bên ngoài đã tắt, phòng khách quả thật không có ai.
Lâm Ôn đóng cửa, nằm trở lại trên giường của mình. Cô nắm chặt chăn và lướt di động, tới lúc hơi mơ màng buồn ngủ thì cửa phòng bị gõ.
Lâm Ôn đặt di động xuống.
“Lâm Ôn?” Chu Lễ gõ cửa.
Lâm Ôn kéo chăn lên, nằm yên bất động.
“Ngủ rồi hở em?” Chu Lễ hỏi.
Lâm Ôn giả vờ làm xác chết.
“Ôn Ôn?” Chu Lễ gọi nhỏ nhẹ.
Lâm Ôn nhắm chặt hai mắt.
Mấy ngày nay họ gần như ở chung ngày đêm, không có dịp cần gọi tên, đây là lần đầu tiên Chu Lễ gọi cô bằng biệt danh.
Chu Lễ là người dẫn chương trình, bình thường nói chuyện sẽ không cố ý rõ ràng, nhưng giọng anh trầm ấm, nói chuyện có sức lôi cuốn tự nhiên, âm thanh và làn điệu dễ nghe đến mức Lâm Ôn không muốn lọt tai cũng không được.
Chu Lễ lại gõ nhẹ hai cái, sau đó không có tiếng động nữa.
Lâm Ôn đột nhiên nhớ tới cô đã quên làm gì, mở mắt ra, cô vén mạnh chăn, bước đến cuối giường nhảy xuống đất, xông thẳng đến cửa phòng ngủ.
Nhìn thấy vòng xoáy khóa cửa nằm trong tầm tay, nhưng cô vẫn chậm một bước, cánh cửa bị đẩy ra, cô nhào đầu vào ngực của người đàn ông.
Chu Lễ vui vẻ đón nhận “cú nhào vào ngực”, anh buồn cười: “Hơn nửa đêm mà em còn luyện tập điền kinh trong phòng à?”
Lâm Ôn rầu rĩ, cố ý nói “Ờ”.
Chu Lễ hợp tác: “Thành tích ra sao?”
Lâm Ôn nói: “Anh thấy rồi đó, chậm một bước, để anh mở cửa.”
Lời nói Chu Lễ tha thiết: “Do em thiếu rèn luyện.”
Lâm Ôn nói: “Vậy làm lần nữa, anh đi ra ngoài, em đóng cửa lại, anh để em rèn luyện thêm.”
Chu Lễ giống người thanh niên năm tốt: “Buổi tối đừng quấy rầy người khác.”
Lâm Ôn gật đầu đồng ý: “Sao anh còn quấy rầy em?”
Chu Lễ tranh thủ nói: “Không còn cách nào khác, trên lầu nóng quá, anh ngủ không được.”
“Nói bậy,” Lâm Ôn nói thẳng, “Buổi tối mấy ngày nay đều không nóng.”
“Sao em còn bật điều hòa?” Họ đứng ở cửa phòng ngủ nói chuyện, hơi lạnh không ngừng tỏa ra.
Lâm Ôn nhắc nhở anh: “Anh nhìn điều hòa đi, em tắt rồi.”
Được đấy! Chu Lễ lại nói: “Giường trên lầu nhỏ quá, anh ngủ không thoải mái.”
“Nói bậy,” Lâm Ôn vẫn nói hai chữ này, “Giường đó dài hai mét, anh cao bao nhiêu.”
Chu Lễ bật cười, đây là lần đầu tiên anh bị người ta chê “lùn”. Quá lười nói nhảm với người ta, anh trực tiếp vác người lên vai, động tác quá mạnh nên kéo theo vết thương ở thắt lưng, anh mặc kệ chút đau đớn, khiêng người đi lên gác xép.
Lâm Ôn bị vác trên vai anh nên hét lên, bên ngoài chỉ có đèn cầu thang, tầm nhìn của cô bị đảo lộn, cô không thấy rõ những thứ khác, chỉ thấy rõ phía sau lưng Chu Lễ.
“Anh làm gì đó!” Lâm Ôn đá.
Chu Lễ vỗ mông cô nói: “Nếu trên lầu tốt như em nói, vậy em lên ngủ với anh.”
Lâm Ôn không quen với việc đầu nặng chân nhẹ, cô đập mạnh: “Không thoải mái, không thoải mái.”
Chu Lễ thay đổi tư thế cho cô ở nửa chừng cầu thang, ôm nghiêng cô trong vòng tay.
Lâm Ôn bị lật ngửa, xuýt nữa đạp chân vào vách tường cầu thang, cô ôm cổ Chu Lễ điều chỉnh tầm nhìn, trong nháy mắt đã lên đến gác xép.
Chu Lễ đặt Lâm Ôn lên giường.
Giường đơn 1 mét 2 không thể ngủ hai người, Chu Lễ không nói thêm những lời vô nghĩa nữa, trực tiếp thỏa hiệp với “Bạn cùng nhà”.
Cửa sổ trên gác xép đã đóng, khi Chu Lễ xuống lầu cũng không bật đèn, chỉ bật một ngọn đèn nho nhỏ ở đầu giường, ánh sáng mờ ảo.
Chu Lễ trầm giọng hỏi: “Trên lầu có nóng không?”
Đây là muốn bắt đầu “tính sổ”.
Quạt điện trên gác xép đã bật tối đa, gió thổi đường viền ga trải giường tung bay, nhưng không có điều hòa, mùa mưa vẫn bị ẩm ướt và oi bức.
Lâm Ôn thành thật thừa nhận: “Nóng.”
Chu Lễ lại hỏi: “Giường có nhỏ không?”
Anh tiếp tục lòng dạ hẹp hòi “tính sổ”.
Giường đơn này hồi đó mua vội, không nghiên cứu kỹ kiểu dáng và chất lượng, đầu giường là họa tiết hoạt hình, chân giường là vài cái cột, thích hợp cho các bé gái ngủ, Chu Lễ có vóc dáng cao lớn, giường 1 mét 2 thật sự chật đối với anh.
Lâm Ôn lại phải thừa nhận: “Nhỏ.”
Lâm Ôn cảm thấy mình điên rồi, điều này trái ngược với những gì cô luôn luôn làm, nhưng lý trí của cô bị ép chặt trong góc.
Quạt điện thổi vù vù, nhưng không khí lại không mát, một lúc sau, tay cô ra mồ hôi nhớp nháp.
Lâm Ôn ngẩn người, phản ứng kịp.
Thứ nhớp nháp không phải mồ hôi, là miệng vết thương ở thắt lưng của Chu Lễ. Cô ấn Chu Lễ kinh ngạc: “Miệng vết thương của anh……”
Chu Lễ ngoảnh mặt làm ngơ.
“Anh chảy máu!” Lâm Ôn tránh anh.
Chu Lễ đã cảm thấy đau ở thắt lưng từ sớm, cơn đau nhói khiến anh tỉnh táo hơn, anh không muốn để ý tới nó, “Mặc kệ nó.” Anh nói.
Lâm Ôn hiển nhiên không nghe anh.
Cô rất cố gắng, Chu Lễ bị cô đẩy sang một bên.
Miệng vết thương bị xé rách, Chu Lễ đau đớn kêu lên, Lâm Ôn đứng dậy, quỳ bên cạnh muốn nhìn thắt lưng của anh.
“Anh sao rồi?” Lâm Ôn hỏi.
Chu Lễ không cho cô xem, anh ôm cô, Lâm Ôn hất tay anh ra, lạnh lùng sắc bén: “Anh điên rồi phải không!”
Sau thắt lưng vốn chỉ còn một ít máu, nhưng giờ đã lan to, máu chảy kinh khủng, loang lổ đỏ cả thắt lưng.
Lâm Ôn hoảng hốt, ra lệnh: “Đi bệnh viện!”
Bình thường cô luôn dịu dàng, hiếm khi mạnh mẽ, lúc này cô xụ mặt, thật sự hung dữ.
Chu Lễ nằm ngửa trên giường, cánh tay đặt trên trán, vết thương ở thắt lưng đau từng cơn.
Lâm Ôn không có thời gian để nói chuyện vô nghĩa với anh, cô đi xuống đất.
Cô cất quần áo của Chu Lễ trong một ngăn kéo nhỏ trên gác xép, Lâm Ôn mở ngăn kéo, lấy một cái áo thun sạch ném cho Chu Lễ, xuống lầu đi vào phòng ngủ của mình, vội vàng thay quần áo, sau đó vắt một cái khăn lông nóng, lấy hộp thuốc trở lại gác xép.
“Anh ngồi dậy!” Lâm Ôn lại ra lệnh.
Chu Lễ thành thật ngồi dậy.
Lâm Ôn dùng khăn lông lau khô vết máu cho anh trước, sau đó dùng thuốc trong hộp thuốc xử lý đơn giản cho vết thương sau thắt lưng một chút.
Chu Lễ ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của cô, rõ ràng cửa sổ đã đóng chặt, nhưng dường như có một cơn gió tự nhiên nhẹ nhàng vờn quanh căn gác xép nho nhỏ.
Anh thả lỏng người trong vô thức.
Sau khi xử lý xong vết thương, Lâm Ôn kéo anh đưa thẳng đến bệnh viện.
Chu Lễ tự mình lái xe, Lâm Ôn sợ đụng thắt lưng của anh nên cố ý đem theo một cái gối mềm nhỏ từ trong nhà để lót lưng cho Chu Lễ.
Chu Lễ cảm thấy không thoải mái, ném cái gối mềm ra ghế sau.
Lâm Ôn nói: “Vậy khi anh ngồi thì giữ khoảng cách với lưng ghế một chút.”
“Đâu cần phiền phức vậy.” Chu Lễ kéo cổ tay cô, đặt bàn tay nhỏ sau lưng anh rồi nói, “Như vầy là được rồi.”
Lâm Ôn: “……”
Lâm Ôn nhường người bệnh, kiên nhẫn duy trì tư thế quái đản này. Chu Lễ buồn cười, lúc xe ngừng ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, năm ngón tay đan vào nhau, đặt lên miệng hôn.
Ở làn đường phía bên kia cũng có một chiếc Mercedes đang đậu, Đàm Giang Vưu ngồi ở ghế sau, bên cạnh là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông vức hơn bốn mươi tuổi, mặc quần áo bình thường, cổ có đeo ngọc, trên cổ tay đeo đồng hồ và vòng tay đồ hiệu.
Hai người đang nói chuyện.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, không ai nhìn thấy ai, hai xe xuất phát cùng lúc, hướng về điểm đến của từng người.
Tới bệnh viện, Lâm Ôn bảo Chu Lễ chờ, cô đi đến phòng cấp cứu, đợi một lúc, hai người mới vào phòng khám.
Bác sĩ cẩn thận nhìn vết thương của Chu Lễ và nói: “Anh này, miệng vết thương lớn một chút sẽ phải khâu lại.”
Lâm Ôn cảm thấy may mắn.
Bác sĩ chích cho Chu Lễ một mũi phòng uốn ván, kê chút thuốc, dặn những việc cần chú ý, quan trọng nhất là trong khoảng thời gian này không được vận động mạnh để khỏi ảnh hưởng đến thắt lưng, vết thương nhỏ sẽ trở thành vết thương lớn.
Từ bệnh viện về nhà đã hơn 12 giờ, Lâm Ôn không đành lòng để Chu Lễ ngủ trên gác xép, cô rót một ly nước cho Chu Lễ, đi ra khỏi bếp nói: “Anh ngủ trong phòng ngủ chính đi.”
Chu Lễ cầm ly nước, uống một viên thuốc, uống một hơi, anh liếc cô, không nói gì.
Lâm Ôn dần dần đỏ mặt.
Chu Lễ mỉm cười, hôn cô chúc ngủ ngon: “Em mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”
“Dạ……” Lâm Ôn do dự, “Em đem quạt điện cho anh nhen?”
Chu Lễ hít một hơi thật sâu, đẩy cô vào phòng ngủ chính, còn đóng cửa phòng cho cô.
Ngày hôm sau ngủ dậy, Lâm Ôn rửa mặt rồi vào bếp làm bữa sáng. Chu Lễ dậy muộn hơn cô mười phút, xoa bóp cổ bước vào, đi ngang qua sau lưng cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.
“Anh dậy sớm vậy?” Lâm Ôn nhìn anh.
Chu Lễ mở tủ lạnh, lấy một chai nước đá và nói: “Chút nữa đưa em đi làm.”
“Ồ.”
Chu Lễ uống nước, nhìn vào nồi hấp: “Buổi sáng anh không ăn nhiều lắm.”
“Em biết.” Lâm Ôn nói.
Chu Lễ mỉm cười, hôn cô một chút mới đi vô phòng tắm để tắm rửa.
Sau khi tắm xong, bữa sáng đã được dọn lên bàn, lần này carbohydrate là cháo kê, bánh bao nhân nấm hương và rau xanh, đồ ăn kèm là sườn heo hấp và đậu ve xào.
Phần ăn vừa phải, thanh đạm lại có thịt.
Lâm Ôn bẻ một viên thuốc đưa cho anh: “Anh uống thuốc trước đi.”
Chu Lễ nhìn viên thuốc được đưa đến trong tầm tay, anh nắm cổ tay Lâm Ôn, nhấc lên, trực tiếp bỏ thuốc vào miệng từ trong tay cô.
Trên ngón tay không dính nước miếng, nhưng Lâm Ôn vẫn lau ngón tay lên trên mặt Chu Lễ, lòng bàn tay đụng râu mọc lún phún trên mặt anh.
Chu Lễ chưa cạo râu, anh kéo Lâm Ôn lên đùi, cà râu lên mặt cô.
Lâm Ôn cười tránh đi, lấy tay đè mặt anh, cảm ứng trên lòng bàn tay càng rõ ràng. Chu Lễ nắm tay cô, hôn thêm vài cái.
Hai người ôm nhau một đỗi mới bắt đầu ăn sáng. Ăn xong, Chu Lễ đưa Lâm Ôn đến công ty trước, sau đó trở lại đài truyền hình.
Lâm Ôn học toán không giỏi từ khi còn nhỏ, cô không nhạy với các con số, nhưng bây giờ cô bắt đầu ghi nhớ các con số một cách khó hiểu.
Ví dụ, đây là thứ ba, là ngày thứ bảy họ ở bên nhau, là ngày đầu tiên họ trở thành “bạn cùng nhà”.
“Ngày đầu tiên” đã trôi qua, thời gian lại tăng lên.
Lâm Ôn phải làm thêm một tiếng đồng hồ, trong nhà đã hết đồ ăn, cô kêu Chu Lễ đi mua đồ ăn trước.
Hai lần Chu Lễ mua đồ ăn đều đi cùng Lâm Ôn, anh cảm thấy mình không thích hợp đi chợ nên sáng suốt lựa chọn siêu thị, hơn mười phút sau, anh cầm vài hộp rau và thịt.
Vừa mua xong đồ ăn thì đi đón Lâm Ôn, Lâm Ôn mở túi đồ coi.
Chu Lễ hỏi: “Được không em?”
“Rất tốt!” Lâm Ôn không kén cá chọn canh, cô khích lệ Chu Lễ.
Nấu một bữa tối thịnh soạn với đồ do Chu Lễ mua. Sau khi ăn xong, Chu Lễ ôm Lâm Ôn ngồi trên sô pha tiếp tục xem bộ phim truyền hình kia.
“Lần trước mình xem đến tập mấy rồi anh?” Lâm Ôn hỏi.
Chu Lễ suy nghĩ một chút: “Hẳn là tập sáu.”
Lâm Ôn chuyển tới tập sáu: “Tổng cộng có 43 tập, dài ghê.”
Chu Lễ nói: “Không cần vội, mỗi ngày xem một chút.”
“Ừ.” Lâm Ôn nép vào vòng tay anh.
Tới thứ năm, là ngày thứ chín họ ở bên nhau, là ngày thứ ba họ trở thành “bạn cùng nhà”.
Hôm nay có một hội nghị quan trọng, Lâm Ôn là một nhân viên nhỏ điều hành công ty, phải ăn mặc phù hợp.
Trước khi ra khỏi nhà, cô lấy đôi giày cao gót mua từ trước và chỉ mang một lần để thử chân, đi lại vẫn không thoải mái lắm.
Lần đầu tiên Chu Lễ thấy cô “long trọng” như thế, đứng phía sau nhìn cô một lúc lâu.
Lâm Ôn xách túi đã chuẩn bị xong: “Được rồi, đi thôi.”
Chu Lễ nói: “Đợi chút.”
“Hở?”
Chu Lễ bước tới, bóp eo Lâm Ôn, dùng một tay ôm cô ngồi lên tủ giày.
Lâm Ôn vịn vai Chu Lễ, lo lắng cho vết thương của anh: “Sao anh lại……”
Chu Lễ nghiêng đầu, hôn lên cánh tay Lâm Ôn, sau đó nắm cổ chân Lâm Ôn, cởi giày cao gót, lật ngược lại, xé nhãn dán trên đế giày.
Nếu là một dịp quan trọng, đi bộ bị lộ ra nhãn trên đế giày là mất lịch sự.
Tủ giày ba tầng cao một mét, Lâm Ôn không hoảng sợ khi ngồi trên đó, bởi vì Chu Lễ ở ngay trước mặt cô.
Hôm nay lại là một ngày mưa dầm, nhưng ánh sáng ở huyền quan dường như mang theo độ ấm của mặt trời, nhu hòa nhưng lại ẩn chứa sự mãnh liệt.
Lâm Ôn từ trên cao nhìn Chu Lễ cúi người, xé nhãn cho cô, rồi mang giày cao gót vô cho cô.
Cô quơ chân, lúc Chu Lễ đứng thẳng dậy, cô ôm anh, kéo cổ Chu Lễ thật mạnh rồi hôn lên môi anh.
/91
|