Sợi dây chuyền có chiếc nhẫn bị ném vào túi đen, Lâm Ôn rờ tượng Phật bằng ngọc trên cổ.
Khi còn nhỏ cô cũng đeo ngọc, đó là quà sinh nhật do cậu tặng, người kinh doanh thường mê tín, mẹ nói rằng cậu đã tìm một đại sư để khai quang, bảo cô đừng tháo xuống.
Lâm Ôn cứ đeo nó cho đến lúc sợi dây đỏ phai màu, cô mới cất miếng ngọc vào ngăn kéo.
Đã nhiều năm trôi qua, bây giờ cô lại có một miếng ngọc khác.
Lâm Ôn nhét tượng phật bằng ngọc vào cổ áo, vuốt nó xuyên quần áo, khóe miệng bất giác cong lên một vòng nhỏ.
Xe chạy trong màn mưa, Lâm Ôn và Chu Lễ nói chuyện phiếm, đường dài cũng không cảm thấy dài.
Khi tiến vào cổng của tiểu khu, xung quanh cổng có rất nhiều người, Lâm Ôn và Chu Lễ thản nhiên nhìn, không có chút tò mò.
Cuối cùng đã về đến nhà, Lâm Ôn mở cửa sổ trước theo thói quen, Chu Lễ tự mình đi vào bếp tìm nước uống.
Quần áo trên người hai người chưa khô hẳn, mặc không thoải mái, Chu Lễ tắm nhanh nên Lâm Ôn kêu anh đi tắm trước.
Đã đến giờ ăn tối, Lâm Ôn không về nhà đã hai ngày, trong tủ lạnh không có đồ nấu ăn tươi mới.
Cách cửa phòng tắm, Lâm Ôn cầm di động gọi cơm hộp, hỏi Chu Lễ: “Anh muốn ăn gì?”
“Đừng ăn thuần chay là được, em đọc vài món giúp anh.” Chu Lễ xối nước ấm rồi nói.
Lâm Ôn không muốn đứng mỏi chân, cô cầm di động ngồi xổm xuống.
Hôm nay ăn trưa đồ chay ở chùa, Chu Lễ ăn không nhiều lắm, Lâm Ôn vừa tìm đồ ăn vừa đọc: “Mao huyết vượng, vịt quay, giò heo kho tàu, thịt kho tàu, xương hầm……”
Ba phút tắm rửa kết thúc, Chu Lễ mở cửa phòng tắm, thoáng nhìn không thấy ai nên anh cúi đầu.
Phòng khách bật điều hòa, phòng tắm có hơi nóng mịt mù, không khí nóng lạnh va chạm, Lâm Ôn đang ngồi xổm ở cửa cảm nhận được trước.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy hai cẳng chân rắn chắc có lông, ngẩng cổ lên, là thấy một vòng eo thon chắc.
Chu Lễ mỉm cười, Lâm Ôn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi người, trực tiếp bế người đang ngồi xổm lên.
Lâm Ôn giật mình, di động xuýt nữa rơi xuống đất, hai giây sau cô bị đặt trên bồn rửa mặt trong phòng tắm.
Hai chân Lâm Ôn lơ lửng, đá một chút phía trước: “Anh làm gì đó.”
“Anh sấy tóc, em cứ tiếp tục.” Chu Lễ nói.
Khi không đi làm, Chu Lễ sẽ không sấy tóc, rõ ràng là anh cố ý.
Lâm Ôn lại nhẹ nhàng đá anh một cái, Chu Lễ tháo máy sấy treo trên tường, chặn Lâm Ôn, không cho cô xuống đất.
Lâm Ôn đành phải báo cáo tên các món ăn: “Vịt quay, gà quay, ngỗng quay……”
Nhờ cô học kể câu chuyện Effendi khi còn nhỏ, “báo cáo tên các món ăn” cũng là một phần cô đã học khi còn nhỏ.
Giọng nói của Lâm Ôn mềm mại, tay chống trên bồn rửa mặt, chân lắc qua lắc lại, có làn điệu thong thả.
Ngay cả tư thế khiêu khích của cô cũng dịu dàng, chưa ai thấy cô như vậy, Chu Lễ nhướng mày, nghe cô báo cáo đến “lươn kho tộ”, Chu Lễ mới tách hai đầu gối của Lâm Ôn ra và nói “Vậy tối nay ăn cơm với lươn”, sau đó ôm eo cô, duỗi lưỡi lấp kín miệng cô.
Lâm Ôn không ngừng ngả người ra sau, chân đụng vào khăn tắm màu trắng, Chu Lễ nắm đầu gối của cô, kéo cô lại gần.
Một lúc sau, anh bảo cô kẹp chặt, Chu Lễ ôm cô đi tới dưới vòi sen, đẩy cô dựa vào bức tường gạch men lạnh lẽo, chầm chậm buông chân cô.
“Tắm đi em.” Chu Lễ cắn môi cô, khàn giọng, chật vật nói.
Lâm Ôn vẫn còn vòng tay ôm cổ anh, dép lê trên chân đã rớt từ sớm, cô không thể đứng yên ổn, chân trần dẫm lên chân anh, hơi thở yếu ớt và mặt đỏ tim đập: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Chu Lễ mỉm cười, buông tay và đi ra khỏi phòng tắm, Lâm Ôn đi theo đóng cửa lại.
Ngay trước khi cửa đóng lại, Lâm Ôn nói nhỏ hai chữ: “Đáng đời!”
“Rầm ——”
Chu Lễ quay đầu lại, bực tức giơ tay xoay nắm cửa, nhưng cửa đã bị khóa.
Ở bên kia cửa, Chu Lễ chờ phản ứng sinh lý lắng xuống mới nhẹ giọng cảnh cáo người bên trong: “Em tốt nhất nên cẩn thận một chút cho anh.”
Tối nay Chu Lễ không ở lại qua đêm, đến 9 giờ là về, đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, anh dừng xe mua sáu hộp áo mưa.
Thứ hai ngày hôm sau, công việc được tiến hành một cách có trật tự, Chu Lễ nhận được tin nhắn của Tiêu Bang lúc đang ăn trưa.
Bảng số xe đã được điều tra ra, thông tin của chủ xe là bình thường, còn có địa chỉ cư trú của người đó.
Có địa chỉ thì dễ dàng hơn nhiều, Chu Lễ gọi điện thoại cho đám bạn mèo mả gà đồng, nhờ người ta kiểm tra mạng lưới quan hệ và công việc của chủ xe.
Hơn hai giờ sau, người bạn đó gửi thông tin tìm được cho Chu Lễ, Chu Lễ lần lượt xem, khi nhìn thấy một tin nhắn trong đó, ánh mắt anh ngưng lại.
Công ty hiện tại của chủ xe, chủ công ty là chồng cũ của Đàm Giang Vưu.
Đàm Giang Vưu liên hôn thương mại năm 26 tuổi, ly dị năm 31 tuổi, luôn duy trì quan hệ bạn bè với chồng cũ.
Sắc mặt Chu Lễ trầm xuống.
Anh trầm tư một lát, gửi cho Lâm Ôn một tin nhắn WeChat, dặn cô đừng rời đi sau khi tan việc, anh sẽ đến đón cô.
Tới giờ tan sở, Chu Lễ đón Lâm Ôn đúng giờ.
Lâm Ôn lên xe hỏi anh: “Hôm nay anh không bận hở?”
Chu Lễ nói: “Đài truyền hình có người mới đến, khi anh ta bắt đầu thì anh có thể rời đi.” Có người chia sẻ công việc, đương nhiên không còn bận rộn như trước.
Lâm Ôn gật đầu, hỏi anh: “Vậy tối nay anh muốn ăn gì?”
“Em có muốn ăn cái gì không?”
“Em muốn tự nấu.” Đã ăn ngoài mấy ngày, Lâm Ôn muốn tẩy sạch ruột.
Chu Lễ không phản đối, hỏi cô: “Đi chợ nhé?”
“Đi siêu thị đi, nhân tiện em mua sữa luôn.” Lâm Ôn nói.
Tới siêu thị, Lâm Ôn mua đồ ăn trước, Chu Lễ đẩy xe cho cô. Lựa xong một đống nguyên liệu nấu ăn, hai người đi đến khu hàng hoá khác.
Chu Lễ không nhìn thấy nhãn hiệu nước ngọt và nước khoáng mà anh thường uống, anh tùy tiện cầm hai hộp đồ uống bỏ vào xe mua hàng.
Lâm Ôn nói: “Ở đây không có. Chẳng phải siêu thị phía trước tiểu khu của anh có hay sao?”
Chu Lễ nói: “Những thứ này để chỗ em.”
“…… Ồ.”
Chu Lễ hỏi Lâm Ôn: “Trong nhà còn rượu không?”
Lâm Ôn cảm thấy anh nhất định đã hiểu lầm cô, “Em không thường xuyên uống rượu.” Lâm Ôn thanh minh cho bản thân.
Chu Lễ cảm thấy cô quá đáng yêu vào lúc này, tuy rằng cô chỉ nói một câu không có gì đặc biệt.
Chu Lễ xoa đầu cô, cười nói: “Anh biết mà.”
Nói xong, anh nhấc một thùng bia, Lâm Ôn thích rượu, nhưng anh thích bia hơn.
Lâm Ôn vuốt mái tóc bị bù xù: “Anh cũng muốn mua rượu ở đây à?”
Chu Lễ nói: “Thứ này cũng để ở chỗ em.”
“…… Ồ.”
Cuối cùng sau khi đi loanh quanh, Chu Lễ lại mua hai hộp quần lót. Lúc này Lâm Ôn không hỏi, Chu Lễ cũng không nói.
Mua sắm xong, cả hai lái xe về tiểu khu. Tới cổng của tiểu khu, xe Chu Lễ bị chặn lại.
Ở lối vào trống rỗng trước đây, không biết đã chế tạo phanh xe từ khi nào.
Lâm Ôn kéo cửa kính xe xuống, nhìn bảo vệ đang đến gần.
“Hai người sống trong tiểu khu này hay sao?” Bảo vệ cầm một cuốn sổ trắng hỏi.
“Đúng vậy, tôi ở đây.” Lâm Ôn khó hiểu, “Cái phanh xe này là chuyện gì, sáng nay còn chưa có.”
“À, cô không biết ư? Tháng trước đã thông báo sẽ gắn phanh xe.” Bảo vệ mở cuốn sổ nói, “Cô ở tòa nhà mấy, số mấy?”
“Tòa nhà số 5, đơn vị 1, nhà số 601.” Lâm Ôn trả lời.
Bảo vệ cúi đầu lật cuốn sổ trắng trên tay, tìm địa chỉ của Lâm Ôn rồi nói: “Cô chưa đăng ký, cô phải đăng ký, nộp tiền xong mới đi vào được.”
“Phải nộp tiền thế nào?” Lâm Ôn hỏi, “Tôi không có xe cũng phải nộp tiền hay sao?”
Bảo vệ chỉ vào chiếc Mercedes mà Lâm Ôn đang ngồi: “Đây không phải là xe à?”
Vài dì lớn tuổi tập trung gần phanh xe bên cạnh phòng bảo vệ, có cả dì Lý, người đã nói chuyện đi chùa trước đây cho Lâm Ôn ở trong nhóm đó.
Dì Lý thấy Lâm Ôn, vẫy tay nói: “Này, Ôn Ôn, con chạy xe đến cạnh đây trước, dì nói cho con biết.”
Chu Lễ tấp xe sang một bên, nhường đường cho xe ra vào.
Tiểu khu được xây dựng đã lâu, không có quản lý tài sản, luôn dựa vào sự quản lý của đường phố và Hiệp Hội Chủ Nhà, dì Lý là phó chủ tịch của Hiệp Hội Chủ Nhà.
Dì Lý giải thích với Lâm Ôn: “Tiểu khu của chúng ta ban đầu mở cửa, tất cả xe đều có thể ra vào. Những xe ở gần đó luôn đậu trong tiểu khu chúng ta để tiết kiệm tiền đậu xe. Chủ sở hữu đã khiếu nại nhiều lần, nói rằng lúc họ tan sở trở về, không có chỗ để đậu xe của mình.”
Lâm Ôn không có xe nên không để ý đến tin tức này.
Dì Lý tiếp tục nói: “Tháng trước mọi người đã bàn bạc phải xây phanh xe để ngăn lại, sau này không cho xe người ngoài vào nữa! Chiều hôm qua đã bắt đầu thi công, nhưng bị chậm trễ vì mưa liên miên, hôm nay mới làm xong.”
Thảo nào chiều hôm qua có rất nhiều người vây quanh cổng tiểu khu.
Lâm Ôn nhìn Chu Lễ, hỏi dì Lý: “Tạm thời dừng một chút cũng không được hở dì?”
“Về nguyên tắc là không được, nhưng hiện tại vừa mới thực hiện phương pháp, máy móc còn chưa hoàn chỉnh, cần từ từ điều chỉnh lại, không thể áp đặt.” Dì Lý nhìn chiếc Mercedes nói, “Xe của con muốn vào bao lâu? Chúng ta tính tiền theo thời gian.”
Đành phải như vậy, Lâm Ôn hỏi: “Tính tiền thế nào vậy dì?”
Dì Lý nói: “Giá một giờ, ba giờ gì đó thì khác nhau, giá qua đêm cũng khác.”
Lâm Ôn đang chuẩn bị trả lời, Chu Lễ mở miệng trước: “Qua đêm.”
Lâm Ôn: “……”
Các dì: “……”
Bởi vì cơ sở vật chất còn chưa hoàn thiện, nên chỉ có thể dán một tấm biển nhỏ “Qua đêm” trên cửa kính xe Mercedes, Lâm Ôn nghẹn suốt đoạn đường về nhà.
Chu Lễ đem ba hộp đồ uống lên lầu, thong thả thu dọn chúng.
Anh bỏ một nửa đồ uống trong tủ lạnh, phần còn lại đặt cạnh tủ lạnh.
Lâm Ôn cầm cái vá nói: “Không thể đặt ở đây.”
“Để ở đâu thì được?” Chu Lễ hỏi.
“Dưới cầu thang đó.”
Chu Lễ lại di chuyển xuống dưới cầu thang.
Sau đó Chu Lễ đi vào phòng tắm, tìm cái thau nhựa, lấy hai hộp quần lót ra, đổ vào thau nhựa.
Lâm Ôn cầm cái vá đi theo, chăm chú nhìn cái thau nhựa mà không nói nên lời.
Chu Lễ đổ nước vào, thêm nước giặt quần áo, vò quần lót trước mặt cô.
Lâm Ôn: “Hôm nay trời không mưa.”
Chu Lễ: “Ừm.”
Lâm Ôn: “Anh cũng có xe.”
Chu Lễ: “Ừ.”
Lâm Ôn: “Anh cũng không uống say.”
Chu Lễ: “Ờ hở.”
Lâm Ôn bước tới, đập cánh tay anh.
Chu Lễ hào phóng nói: “Không cần em hỗ trợ.”
Lâm Ôn nghẹn muốn chết: “Ai muốn giúp anh!”
Chu Lễ dứt khoát kéo cô vào trong ngực, vòng qua người cô để giặt đồ.
Lâm Ôn cầm cái vá, vặn vẹo một chút, Chu Lễ vỗ mông cô.
Trên tay anh có nước, hôm nay Lâm Ôn mặc váy, vải mỏng, nước thấm vào ngay lập tức.
Lạnh ngắt, khiến người ta run rẩy.
Lâm Ôn đành phải thành thật, cứ như vậy nhìn mấy cái quần lót đàn ông lềnh bềnh trong nước.
Sau khi ăn xong, Lâm Ôn bắt Chu Lễ đi ném rác. Cửa vừa đóng lại, cô lập tức vọt tới cửa phòng ngủ của mình, nhìn thoáng qua phòng ngủ, sau đó ngẩng đầu nhìn gác xép.
Cuối cùng, Lâm Ôn cắn răng, thay ga trải giường đã ngủ hơn một tuần trong phòng, trải ga mới lên.
Trải xong, cô đỏ mặt và ngây người một hồi, cảm thấy mình đã bị ma ám.
Hôm nay mới là ngày thứ sáu.
Lâm Ôn lại cắn răng lôi ra một bộ ga mới, chạy lên gác xép để trải giường.
Phía bên kia, Viên Tuyết ở trong cửa hàng của Tiêu Bang chơi kịch bản giết người cả buổi chiều, khi Nhậm Tái Bân đến, cô đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn tối.
Vẻ mặt Nhậm Tái Bân u buồn: “Tối hôm kia, Ôn Ôn đã xóa tui.”
Viên Tuyết kinh ngạc: “Cô ấy thật sự xóa ông?”
Nhậm Tái Bân: “……”
Dừng một chút, Nhậm Tái Bân hỏi: “Mấy người biết hai ngày nay cô ấy đi đâu không? Tui đến nhà cô ấy hai lần, nhưng cô ấy không có ở nhà.”
Viên Tuyết ngậm chặt miệng, lúc chiều cô nghe Tiêu Bang nói, Chu Lễ đã ra ngoài hai ngày trước.
Tiêu Bang giả vờ cầm sổ sách, lúc chiều anh nghe Viên Tuyết nói rằng Lâm Ôn đã ra ngoài hai ngày trước.
Nhậm Tái Bân thở ngắn than dài: “Tui sẽ đến nhà cô ấy lần nữa.”
Viên Tuyết giật mình, Tiêu Bang đỡ mắt kính.
Viên Tuyết không ăn tối, vẫy tay chào Tiêu Bang rồi rời đi.
Phòng khách trong cửa hàng trống không, Tiêu Bang suy nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn WeChat cho Chu Lễ: “Chó già, mày không ở bên cạnh Lâm Ôn chứ? Lão Nhậm tới giết đó.”
Viên Tuyết vò đầu bứt tai đi hết một con phố, cuối cùng cô lo nước thương dân, bất chấp tất cả, gửi một tin nhắn WeChat cho Lâm Ôn ở cuối phố: “Bé cưng ơi, nếu chiếc Mercedes của Chu cầm thú kia đậu dưới lầu nhà em, em kêu cậu ta chuyển chỗ khác nha?” Cô chính là một bài học!
Thật đáng tiếc……
Nửa giờ sau, Nhậm Tái Bân đứng trước tòa nhà số năm đơn vị một, nhìn chằm chằm chiếc Mercedes màu đen quen thuộc và tấm biển “Qua đêm” trên kính chắn gió của xe.
Khi còn nhỏ cô cũng đeo ngọc, đó là quà sinh nhật do cậu tặng, người kinh doanh thường mê tín, mẹ nói rằng cậu đã tìm một đại sư để khai quang, bảo cô đừng tháo xuống.
Lâm Ôn cứ đeo nó cho đến lúc sợi dây đỏ phai màu, cô mới cất miếng ngọc vào ngăn kéo.
Đã nhiều năm trôi qua, bây giờ cô lại có một miếng ngọc khác.
Lâm Ôn nhét tượng phật bằng ngọc vào cổ áo, vuốt nó xuyên quần áo, khóe miệng bất giác cong lên một vòng nhỏ.
Xe chạy trong màn mưa, Lâm Ôn và Chu Lễ nói chuyện phiếm, đường dài cũng không cảm thấy dài.
Khi tiến vào cổng của tiểu khu, xung quanh cổng có rất nhiều người, Lâm Ôn và Chu Lễ thản nhiên nhìn, không có chút tò mò.
Cuối cùng đã về đến nhà, Lâm Ôn mở cửa sổ trước theo thói quen, Chu Lễ tự mình đi vào bếp tìm nước uống.
Quần áo trên người hai người chưa khô hẳn, mặc không thoải mái, Chu Lễ tắm nhanh nên Lâm Ôn kêu anh đi tắm trước.
Đã đến giờ ăn tối, Lâm Ôn không về nhà đã hai ngày, trong tủ lạnh không có đồ nấu ăn tươi mới.
Cách cửa phòng tắm, Lâm Ôn cầm di động gọi cơm hộp, hỏi Chu Lễ: “Anh muốn ăn gì?”
“Đừng ăn thuần chay là được, em đọc vài món giúp anh.” Chu Lễ xối nước ấm rồi nói.
Lâm Ôn không muốn đứng mỏi chân, cô cầm di động ngồi xổm xuống.
Hôm nay ăn trưa đồ chay ở chùa, Chu Lễ ăn không nhiều lắm, Lâm Ôn vừa tìm đồ ăn vừa đọc: “Mao huyết vượng, vịt quay, giò heo kho tàu, thịt kho tàu, xương hầm……”
Ba phút tắm rửa kết thúc, Chu Lễ mở cửa phòng tắm, thoáng nhìn không thấy ai nên anh cúi đầu.
Phòng khách bật điều hòa, phòng tắm có hơi nóng mịt mù, không khí nóng lạnh va chạm, Lâm Ôn đang ngồi xổm ở cửa cảm nhận được trước.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy hai cẳng chân rắn chắc có lông, ngẩng cổ lên, là thấy một vòng eo thon chắc.
Chu Lễ mỉm cười, Lâm Ôn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi người, trực tiếp bế người đang ngồi xổm lên.
Lâm Ôn giật mình, di động xuýt nữa rơi xuống đất, hai giây sau cô bị đặt trên bồn rửa mặt trong phòng tắm.
Hai chân Lâm Ôn lơ lửng, đá một chút phía trước: “Anh làm gì đó.”
“Anh sấy tóc, em cứ tiếp tục.” Chu Lễ nói.
Khi không đi làm, Chu Lễ sẽ không sấy tóc, rõ ràng là anh cố ý.
Lâm Ôn lại nhẹ nhàng đá anh một cái, Chu Lễ tháo máy sấy treo trên tường, chặn Lâm Ôn, không cho cô xuống đất.
Lâm Ôn đành phải báo cáo tên các món ăn: “Vịt quay, gà quay, ngỗng quay……”
Nhờ cô học kể câu chuyện Effendi khi còn nhỏ, “báo cáo tên các món ăn” cũng là một phần cô đã học khi còn nhỏ.
Giọng nói của Lâm Ôn mềm mại, tay chống trên bồn rửa mặt, chân lắc qua lắc lại, có làn điệu thong thả.
Ngay cả tư thế khiêu khích của cô cũng dịu dàng, chưa ai thấy cô như vậy, Chu Lễ nhướng mày, nghe cô báo cáo đến “lươn kho tộ”, Chu Lễ mới tách hai đầu gối của Lâm Ôn ra và nói “Vậy tối nay ăn cơm với lươn”, sau đó ôm eo cô, duỗi lưỡi lấp kín miệng cô.
Lâm Ôn không ngừng ngả người ra sau, chân đụng vào khăn tắm màu trắng, Chu Lễ nắm đầu gối của cô, kéo cô lại gần.
Một lúc sau, anh bảo cô kẹp chặt, Chu Lễ ôm cô đi tới dưới vòi sen, đẩy cô dựa vào bức tường gạch men lạnh lẽo, chầm chậm buông chân cô.
“Tắm đi em.” Chu Lễ cắn môi cô, khàn giọng, chật vật nói.
Lâm Ôn vẫn còn vòng tay ôm cổ anh, dép lê trên chân đã rớt từ sớm, cô không thể đứng yên ổn, chân trần dẫm lên chân anh, hơi thở yếu ớt và mặt đỏ tim đập: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Chu Lễ mỉm cười, buông tay và đi ra khỏi phòng tắm, Lâm Ôn đi theo đóng cửa lại.
Ngay trước khi cửa đóng lại, Lâm Ôn nói nhỏ hai chữ: “Đáng đời!”
“Rầm ——”
Chu Lễ quay đầu lại, bực tức giơ tay xoay nắm cửa, nhưng cửa đã bị khóa.
Ở bên kia cửa, Chu Lễ chờ phản ứng sinh lý lắng xuống mới nhẹ giọng cảnh cáo người bên trong: “Em tốt nhất nên cẩn thận một chút cho anh.”
Tối nay Chu Lễ không ở lại qua đêm, đến 9 giờ là về, đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, anh dừng xe mua sáu hộp áo mưa.
Thứ hai ngày hôm sau, công việc được tiến hành một cách có trật tự, Chu Lễ nhận được tin nhắn của Tiêu Bang lúc đang ăn trưa.
Bảng số xe đã được điều tra ra, thông tin của chủ xe là bình thường, còn có địa chỉ cư trú của người đó.
Có địa chỉ thì dễ dàng hơn nhiều, Chu Lễ gọi điện thoại cho đám bạn mèo mả gà đồng, nhờ người ta kiểm tra mạng lưới quan hệ và công việc của chủ xe.
Hơn hai giờ sau, người bạn đó gửi thông tin tìm được cho Chu Lễ, Chu Lễ lần lượt xem, khi nhìn thấy một tin nhắn trong đó, ánh mắt anh ngưng lại.
Công ty hiện tại của chủ xe, chủ công ty là chồng cũ của Đàm Giang Vưu.
Đàm Giang Vưu liên hôn thương mại năm 26 tuổi, ly dị năm 31 tuổi, luôn duy trì quan hệ bạn bè với chồng cũ.
Sắc mặt Chu Lễ trầm xuống.
Anh trầm tư một lát, gửi cho Lâm Ôn một tin nhắn WeChat, dặn cô đừng rời đi sau khi tan việc, anh sẽ đến đón cô.
Tới giờ tan sở, Chu Lễ đón Lâm Ôn đúng giờ.
Lâm Ôn lên xe hỏi anh: “Hôm nay anh không bận hở?”
Chu Lễ nói: “Đài truyền hình có người mới đến, khi anh ta bắt đầu thì anh có thể rời đi.” Có người chia sẻ công việc, đương nhiên không còn bận rộn như trước.
Lâm Ôn gật đầu, hỏi anh: “Vậy tối nay anh muốn ăn gì?”
“Em có muốn ăn cái gì không?”
“Em muốn tự nấu.” Đã ăn ngoài mấy ngày, Lâm Ôn muốn tẩy sạch ruột.
Chu Lễ không phản đối, hỏi cô: “Đi chợ nhé?”
“Đi siêu thị đi, nhân tiện em mua sữa luôn.” Lâm Ôn nói.
Tới siêu thị, Lâm Ôn mua đồ ăn trước, Chu Lễ đẩy xe cho cô. Lựa xong một đống nguyên liệu nấu ăn, hai người đi đến khu hàng hoá khác.
Chu Lễ không nhìn thấy nhãn hiệu nước ngọt và nước khoáng mà anh thường uống, anh tùy tiện cầm hai hộp đồ uống bỏ vào xe mua hàng.
Lâm Ôn nói: “Ở đây không có. Chẳng phải siêu thị phía trước tiểu khu của anh có hay sao?”
Chu Lễ nói: “Những thứ này để chỗ em.”
“…… Ồ.”
Chu Lễ hỏi Lâm Ôn: “Trong nhà còn rượu không?”
Lâm Ôn cảm thấy anh nhất định đã hiểu lầm cô, “Em không thường xuyên uống rượu.” Lâm Ôn thanh minh cho bản thân.
Chu Lễ cảm thấy cô quá đáng yêu vào lúc này, tuy rằng cô chỉ nói một câu không có gì đặc biệt.
Chu Lễ xoa đầu cô, cười nói: “Anh biết mà.”
Nói xong, anh nhấc một thùng bia, Lâm Ôn thích rượu, nhưng anh thích bia hơn.
Lâm Ôn vuốt mái tóc bị bù xù: “Anh cũng muốn mua rượu ở đây à?”
Chu Lễ nói: “Thứ này cũng để ở chỗ em.”
“…… Ồ.”
Cuối cùng sau khi đi loanh quanh, Chu Lễ lại mua hai hộp quần lót. Lúc này Lâm Ôn không hỏi, Chu Lễ cũng không nói.
Mua sắm xong, cả hai lái xe về tiểu khu. Tới cổng của tiểu khu, xe Chu Lễ bị chặn lại.
Ở lối vào trống rỗng trước đây, không biết đã chế tạo phanh xe từ khi nào.
Lâm Ôn kéo cửa kính xe xuống, nhìn bảo vệ đang đến gần.
“Hai người sống trong tiểu khu này hay sao?” Bảo vệ cầm một cuốn sổ trắng hỏi.
“Đúng vậy, tôi ở đây.” Lâm Ôn khó hiểu, “Cái phanh xe này là chuyện gì, sáng nay còn chưa có.”
“À, cô không biết ư? Tháng trước đã thông báo sẽ gắn phanh xe.” Bảo vệ mở cuốn sổ nói, “Cô ở tòa nhà mấy, số mấy?”
“Tòa nhà số 5, đơn vị 1, nhà số 601.” Lâm Ôn trả lời.
Bảo vệ cúi đầu lật cuốn sổ trắng trên tay, tìm địa chỉ của Lâm Ôn rồi nói: “Cô chưa đăng ký, cô phải đăng ký, nộp tiền xong mới đi vào được.”
“Phải nộp tiền thế nào?” Lâm Ôn hỏi, “Tôi không có xe cũng phải nộp tiền hay sao?”
Bảo vệ chỉ vào chiếc Mercedes mà Lâm Ôn đang ngồi: “Đây không phải là xe à?”
Vài dì lớn tuổi tập trung gần phanh xe bên cạnh phòng bảo vệ, có cả dì Lý, người đã nói chuyện đi chùa trước đây cho Lâm Ôn ở trong nhóm đó.
Dì Lý thấy Lâm Ôn, vẫy tay nói: “Này, Ôn Ôn, con chạy xe đến cạnh đây trước, dì nói cho con biết.”
Chu Lễ tấp xe sang một bên, nhường đường cho xe ra vào.
Tiểu khu được xây dựng đã lâu, không có quản lý tài sản, luôn dựa vào sự quản lý của đường phố và Hiệp Hội Chủ Nhà, dì Lý là phó chủ tịch của Hiệp Hội Chủ Nhà.
Dì Lý giải thích với Lâm Ôn: “Tiểu khu của chúng ta ban đầu mở cửa, tất cả xe đều có thể ra vào. Những xe ở gần đó luôn đậu trong tiểu khu chúng ta để tiết kiệm tiền đậu xe. Chủ sở hữu đã khiếu nại nhiều lần, nói rằng lúc họ tan sở trở về, không có chỗ để đậu xe của mình.”
Lâm Ôn không có xe nên không để ý đến tin tức này.
Dì Lý tiếp tục nói: “Tháng trước mọi người đã bàn bạc phải xây phanh xe để ngăn lại, sau này không cho xe người ngoài vào nữa! Chiều hôm qua đã bắt đầu thi công, nhưng bị chậm trễ vì mưa liên miên, hôm nay mới làm xong.”
Thảo nào chiều hôm qua có rất nhiều người vây quanh cổng tiểu khu.
Lâm Ôn nhìn Chu Lễ, hỏi dì Lý: “Tạm thời dừng một chút cũng không được hở dì?”
“Về nguyên tắc là không được, nhưng hiện tại vừa mới thực hiện phương pháp, máy móc còn chưa hoàn chỉnh, cần từ từ điều chỉnh lại, không thể áp đặt.” Dì Lý nhìn chiếc Mercedes nói, “Xe của con muốn vào bao lâu? Chúng ta tính tiền theo thời gian.”
Đành phải như vậy, Lâm Ôn hỏi: “Tính tiền thế nào vậy dì?”
Dì Lý nói: “Giá một giờ, ba giờ gì đó thì khác nhau, giá qua đêm cũng khác.”
Lâm Ôn đang chuẩn bị trả lời, Chu Lễ mở miệng trước: “Qua đêm.”
Lâm Ôn: “……”
Các dì: “……”
Bởi vì cơ sở vật chất còn chưa hoàn thiện, nên chỉ có thể dán một tấm biển nhỏ “Qua đêm” trên cửa kính xe Mercedes, Lâm Ôn nghẹn suốt đoạn đường về nhà.
Chu Lễ đem ba hộp đồ uống lên lầu, thong thả thu dọn chúng.
Anh bỏ một nửa đồ uống trong tủ lạnh, phần còn lại đặt cạnh tủ lạnh.
Lâm Ôn cầm cái vá nói: “Không thể đặt ở đây.”
“Để ở đâu thì được?” Chu Lễ hỏi.
“Dưới cầu thang đó.”
Chu Lễ lại di chuyển xuống dưới cầu thang.
Sau đó Chu Lễ đi vào phòng tắm, tìm cái thau nhựa, lấy hai hộp quần lót ra, đổ vào thau nhựa.
Lâm Ôn cầm cái vá đi theo, chăm chú nhìn cái thau nhựa mà không nói nên lời.
Chu Lễ đổ nước vào, thêm nước giặt quần áo, vò quần lót trước mặt cô.
Lâm Ôn: “Hôm nay trời không mưa.”
Chu Lễ: “Ừm.”
Lâm Ôn: “Anh cũng có xe.”
Chu Lễ: “Ừ.”
Lâm Ôn: “Anh cũng không uống say.”
Chu Lễ: “Ờ hở.”
Lâm Ôn bước tới, đập cánh tay anh.
Chu Lễ hào phóng nói: “Không cần em hỗ trợ.”
Lâm Ôn nghẹn muốn chết: “Ai muốn giúp anh!”
Chu Lễ dứt khoát kéo cô vào trong ngực, vòng qua người cô để giặt đồ.
Lâm Ôn cầm cái vá, vặn vẹo một chút, Chu Lễ vỗ mông cô.
Trên tay anh có nước, hôm nay Lâm Ôn mặc váy, vải mỏng, nước thấm vào ngay lập tức.
Lạnh ngắt, khiến người ta run rẩy.
Lâm Ôn đành phải thành thật, cứ như vậy nhìn mấy cái quần lót đàn ông lềnh bềnh trong nước.
Sau khi ăn xong, Lâm Ôn bắt Chu Lễ đi ném rác. Cửa vừa đóng lại, cô lập tức vọt tới cửa phòng ngủ của mình, nhìn thoáng qua phòng ngủ, sau đó ngẩng đầu nhìn gác xép.
Cuối cùng, Lâm Ôn cắn răng, thay ga trải giường đã ngủ hơn một tuần trong phòng, trải ga mới lên.
Trải xong, cô đỏ mặt và ngây người một hồi, cảm thấy mình đã bị ma ám.
Hôm nay mới là ngày thứ sáu.
Lâm Ôn lại cắn răng lôi ra một bộ ga mới, chạy lên gác xép để trải giường.
Phía bên kia, Viên Tuyết ở trong cửa hàng của Tiêu Bang chơi kịch bản giết người cả buổi chiều, khi Nhậm Tái Bân đến, cô đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn tối.
Vẻ mặt Nhậm Tái Bân u buồn: “Tối hôm kia, Ôn Ôn đã xóa tui.”
Viên Tuyết kinh ngạc: “Cô ấy thật sự xóa ông?”
Nhậm Tái Bân: “……”
Dừng một chút, Nhậm Tái Bân hỏi: “Mấy người biết hai ngày nay cô ấy đi đâu không? Tui đến nhà cô ấy hai lần, nhưng cô ấy không có ở nhà.”
Viên Tuyết ngậm chặt miệng, lúc chiều cô nghe Tiêu Bang nói, Chu Lễ đã ra ngoài hai ngày trước.
Tiêu Bang giả vờ cầm sổ sách, lúc chiều anh nghe Viên Tuyết nói rằng Lâm Ôn đã ra ngoài hai ngày trước.
Nhậm Tái Bân thở ngắn than dài: “Tui sẽ đến nhà cô ấy lần nữa.”
Viên Tuyết giật mình, Tiêu Bang đỡ mắt kính.
Viên Tuyết không ăn tối, vẫy tay chào Tiêu Bang rồi rời đi.
Phòng khách trong cửa hàng trống không, Tiêu Bang suy nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn WeChat cho Chu Lễ: “Chó già, mày không ở bên cạnh Lâm Ôn chứ? Lão Nhậm tới giết đó.”
Viên Tuyết vò đầu bứt tai đi hết một con phố, cuối cùng cô lo nước thương dân, bất chấp tất cả, gửi một tin nhắn WeChat cho Lâm Ôn ở cuối phố: “Bé cưng ơi, nếu chiếc Mercedes của Chu cầm thú kia đậu dưới lầu nhà em, em kêu cậu ta chuyển chỗ khác nha?” Cô chính là một bài học!
Thật đáng tiếc……
Nửa giờ sau, Nhậm Tái Bân đứng trước tòa nhà số năm đơn vị một, nhìn chằm chằm chiếc Mercedes màu đen quen thuộc và tấm biển “Qua đêm” trên kính chắn gió của xe.
/91
|