Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Hai chiếc xe đi tới, ông cụ Trịnh còn có trợ lý trên xe, vì vậy Lâm Ôn được chỉ định lên xe sau ngồi chung với Chu Lễ.
Nhiếp ảnh gia ngồi ở ghế phụ, cố gắng chụp những bức ảnh lái xe. Lâm Ôn và Chu Lễ ngồi phía sau, hai người không nói chuyện kể từ khi gặp nhau, nhưng nhiếp ảnh gia thỉnh thoảng nói vài lời với họ.
“Cô là trợ lý của bà cụ Trịnh à?” Nhiếp ảnh gia hỏi Lâm Ôn.
“Không phải.” Lâm Ôn nói ra thân phận của mình, sau đó nói, “Trợ lý của bà ngày mai mới đến.”
“Ồ, chúng ta đều đến từ Nghi Thanh.” Nhiếp ảnh gia tự quen thuộc, “Trong khoảng thời gian này chúng ta cùng ra cùng vào, về sau liên lạc nhiều hơn và quan tâm lẫn nhau. Có chuyện gì thì cô cứ tìm tôi hoặc tìm Chu Lễ.”
Nói đến đây, nhiếp ảnh gia quay đầu lại: “Chắc cô không thường xem chương trình kinh tế tài chính, đây là người dẫn chương trình của chúng tôi.”
Lâm Ôn không nhìn Chu Lễ, cô nói thật: “Tôi ít xem lắm.”
Nhiếp ảnh gia mở di động, đưa coi một video: “Đây này, cô cảm thấy hứng thú thì tìm coi.”
“Được.”
“Thêm WeChat đi, liên lạc cho tiện.”
Số lượng bạn WeChat của Lâm Ôn rất hạn chế, mấy năm nay cô cố gắng thiết lập một vòng xã giao ổn định, bao gồm người thân, bạn bè đã xác định của cô, một số đồng nghiệp, những khách hàng phải giữ liên lạc do nhu cầu công việc.
Nói chính xác hơn, đây thật ra là một vùng an toàn internet giữa các cá nhân mà cô đã cẩn thận xây dựng và duy trì, cô cũng không bước ra khỏi vùng này, cũng sẽ không dễ dàng cho người lạ bước vào.
Lâm Ôn suy nghĩ một chút, vừa định nói, Chu Lễ bên cạnh đột ngột lên tiếng.
“Lão Vương, mau chụp!”
Theo phản xạ có điều kiện, nhiếp ảnh gia Vương quay đầu lại, đồng thời giơ máy ảnh lên, nhưng ống kính không thu được cái gì đặc biệt.
“Ở đâu, ở đâu?” nhiếp ảnh Vương hỏi.
“Tôi kêu anh chụp muỗi.” Chu Lễ chậm rãi bổ sung.
Nhiếp ảnh Vương đen mặt: “Cậu mẹ nó có thị lực tốt nhỉ!”
“Cũng tàm tạm.” Chu Lễ nói.
Quan hệ giữa hai người rõ ràng rất tốt, nói chuyện tùy ý, Chu Lễ đã vô hình giải quyết một chuyện khó khăn nhỏ.
Lâm Ôn quay mặt và nhìn về phía xa bên đường.
Thế giới thật sự rất nhỏ, Lâm Ôn không ngờ cô có thể gặp lại Chu Lễ sớm như vậy. Cô cho rằng lần sau hai người gặp nhau là ở trong đám cưới của Viên Tuyết và Uông Thần Tiêu, phải là hai tháng sau, bất kể đó là ý tưởng bất chợt hay là nghiêm túc của Chu Lễ, biết đâu lúc đó đã hết hạn.
Xe đột nhiên dừng lại, cắt ngang suy nghĩ của Lâm Ôn, Lâm Ôn quay đầu nhìn về phía trước.
Là ông cụ Trịnh dừng xe.
Hai ông bà cụ xuống xe, nắm tay nhau đi về phía trung tâm thương mại ven đường.
Lâm Ôn và Chu Lễ cũng xuống xe, nhìn trợ lý ở xe phía trước mà không biết tại sao.
Trợ lý giải thích: “Bà cụ Trịnh đột nhiên muốn ăn kem, ông cụ đi mua với bà.”
Mọi người: “……”
Mặt tiền của tiệm kem hướng ra đường, họa tiết chữ ký màu bánh macaron cực kỳ thu hút.
Chủ tiệm này bán kem ốc quế, bà cụ Trịnh thích hai vị kem, ông cụ Trịnh không đồng ý: “Mình không thể ăn nhiều đồ lạnh như vậy.”
“Dễ giải quyết lắm,” bà cụ Trịnh nói, “Em sẽ nếm thử một phần của cả hai, còn lại để mình ăn.”
Ông cụ Trịnh nhăn mặt: “Anh không thích đồ ngọt.”
“Cái này mình không thích, cái kia mình không đồng ý, thật là phiền.” Bà cụ Trịnh hành động như sấm chớp, quay đầu gọi một hơi bảy vị.
Ông cụ Trịnh trừng mắt, bà cụ xúc một chút từng vị trong ba cây kem ốc quế vào hộp kem của mình, sau đó lần lượt chia ba cây kem đã bị lấy bớt và ba vị còn lại cho người khác, ba cây kem bị lấy bớt rơi vào tay Lâm Ôn, Chu Lễ và trợ lý, hiển nhiên cho thấy cô gần gũi với họ hơn.
Bà cụ Trịnh nóng lòng xúc một muỗng nếm thử, không quên chế nhạo ông cụ: “Giải quyết xong xuôi rồi phải không. Mình lớn tuổi như vậy còn cứng nhắc, không biết linh động chút nào, thật sự không biết mình dạy những người khác làm việc như thế nào.”
Lần đầu tiên trong đời Lâm Ôn thu hoạch được một cây kem không trọn vẹn từ người khác, cô nhìn bà cụ Trịnh, cảm thấy hình tượng của bà cụ bị lật tẩy trong chớp mắt.
Trước đó, bà cụ Trịnh là một người lịch thiệp cao quý, bây giờ ở bên cạnh ông cụ Trịnh, bà là một “phụ nữ mạnh mẽ” muốn gì thì làm nấy.
Càng không thể tưởng tượng được là, bà cụ Trịnh đang hào hứng nên muốn nhân tiện dạo trung tâm thương mại.
Vào buổi sáng các ngày trong tuần, trung tâm thương mại rất ít khách, đoàn người của họ quá dễ thấy, chủ yếu là bởi vì có hai ông bà cụ đi phía trước.
Lâm Ôn đi theo phía sau mọi người, kem trên tay đã hơi chảy.
Vừa rồi cô có tâm sự, quên mất mình đến kỳ kinh nguyệt. Hôm nay là ngày thứ hai trong kỳ kinh, bụng cô hơi đau, miệng không nhịn được.
Bà cụ Trịnh đi vào một cửa hàng quần áo phụ nữ, ông cụ Trịnh và trợ lý đi cùng, Lâm Ôn và mọi người chờ bên ngoài cửa hàng.
Chu Lễ đã ăn mấy miếng kem ốc quế, anh rũ mắt xé gói và hỏi: “Có khăn giấy không?”
Trợ lý, nhiếp ảnh Vương và hai tài xế đang nói chuyện phiếm cách họ vài bước, câu này của Chu Lễ là hỏi Lâm Ôn.
Lâm Ôn vốn tưởng rằng Chu Lễ muốn làm người xa lạ với cô, cho nên ngoại trừ gật đầu với cô ở ga đường sắt cao tốc, Chu Lễ chưa từng lộ ra vẻ quen biết cô.
Lâm Ôn lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi, Chu Lễ rút một tờ và trả lại khăn giấy cho cô.
Chu Lễ vừa ăn kem còn sót lại vừa nói: “Trong mười ngày tới, tôi sẽ luôn đi theo để phỏng vấn ông cụ Trịnh, hành trình của bà cụ về cơ bản giống với ông, em sẽ gặp tôi mỗi ngày trong mười ngày nay.”
Anh ăn xong miếng cuối cùng, xoắn giấy gói thành một cục nhỏ, nhắc nhở: “Vì vậy phải làm việc nghiêm túc, đừng để lộ cảm xúc.”
“Em không có cảm xúc.” Lâm Ôn nói.
Chu Lễ gật đầu: “Như vậy là tốt nhất.”
Anh đi vài bước về phía thùng rác, đột nhiên xoay người, đi đến trước mặt Lâm Ôn, rút cây kem mà cô chưa hề chạm đến đang chảy trên tay.
“Không muốn ăn thì nói, chuyện bé tí cũng lo trước lo sau, em làm người như vậy không khó chịu hay sao? Y chang trước kia.”
Một lời có ba cấp độ, Lâm Ôn nhạy cảm nghe được lời ít ý nhiều của anh, đặc biệt là cấp độ cuối, “trước kia” là khi nào “trước kia”?
Cô còn chưa kịp phản bác, thậm chí chưa nghĩ tới có muốn đập vỡ nồi để hỏi tường tận hay không thì nghe Chu Lễ nói tiếp: “Tôi vẫn chưa từ bỏ, nếu em nói sẽ không có cảm xúc, vậy nhớ kỹ những gì mình nói, thời điểm không nên tránh thì nhớ đừng tránh. Vài ngày tới, chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Những gì muốn nói đã nói xong, Chu Lễ ăn kem giúp Lâm Ôn.
Đối xử với Lâm Ôn, “Lấy nhàn rỗi đối phó mỏi mệt” là không được, có thể đó là điều cô mong muốn, vừa thổi quạt vừa nhẹ nhàng ăn dưa hấu, vui vẻ thoải mái hưởng thụ.
Tốt hơn hết “Rút dây động rừng”, khiến cô như đứng trên đống lửa, như ngồi trên kim châm, cuộc sống hàng ngày bất an.
Cô thích giả vờ vô hình, để cô tung tăng nhảy nhót một chút, anh còn có thể nhìn thấy một người sống động.
Lâm Ôn không ngờ rằng hai phút trước Chu Lễ còn giả vờ xa lạ, hai phút sau đột nhiên trở nên triệt để.
Nghe xong những lời này, cô vốn không có nhiều cảm xúc, lúc này lại không kiềm chế được mà tự động dâng lên.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Ôn được nhiều người theo đuổi, nhưng cô chưa từng gặp phải người “như gần như xa” giống Chu Lễ, không xấu hổ hay rình rập, cũng không đơn giản từ bỏ, duy trì khoảng cách không xa không gần, không quấy rầy cô, cũng không thật sự cho cô sự bình yên, cô không tìm ra lý do để trách móc anh.
Giả vờ chết hiển nhiên không có tác dụng, nói lời tàn nhẫn cũng không có hiệu quả đối với Chu Lễ, cô phải nghĩ cách đối phó phù hợp hơn.
Ngay khi Lâm Ôn xù lông và chuẩn bị sẵn sàng, Chu Lễ lại không có bất kỳ động thái bất ngờ nào.
Đoàn người về khách sạn sau bữa trưa, Chu Lễ đi làm công chuyện của anh, Lâm Ôn hoàn toàn không thấy ai.
Gặp nhau vào bữa sáng hôm sau, Chu Lễ chỉ đơn giản nói với cô “Chào buổi sáng”, và không có gì khác.
Buổi tối hai nhóm người cùng nhau ăn cơm, Chu Lễ không ngồi bên cạnh Lâm Ôn mà ngồi gần ông cụ Trịnh để nói chuyện phiếm.
Lâm Ôn nhíu mày, sau khi ăn một lúc, chân mày của cô lại buông lỏng.
Sau bữa ăn, hai ông bà cụ ra khỏi khách sạn đi dạo, vài người bọn họ đi thang máy về lại phòng.
Chu Lễ trông rất mệt mỏi, thỉnh thoảng bóp gáy hai cái, vừa đi vừa nói chuyện công việc với nhiếp ảnh Vương.
Lâm Ôn đi cuối, cúi đầu trả lời WeChat của mẹ và Viên Tuyết, càng lúc càng xa với mấy người đi trước.
Nhiếp ảnh Vương bước vào thang máy, thấy Lâm Ôn rời nhóm, đang định gọi cô đi nhanh một chút.
Chu Lễ đã bước một chân vào thang máy, quay đầu lại nhìn phía sau, anh nhấn nút đóng cửa với vẻ mặt mệt mỏi, sau đó lùi lại một bước, hất tay với nhiếp ảnh Vương đang bối rối.
Cửa thang máy đóng lại, thang máy đi lên, Lâm Ôn đến gần mới phát hiện chỉ còn cô và Chu Lễ bị bỏ lại.
Không có khách nào khác xung quanh, sàn khách sạn trải thảm, thỉnh thoảng có một hai người phục vụ đi qua phía sau, thậm chí không phát ra tiếng bước chân.
“Tối hôm qua ngủ được không?” Chu Lễ hỏi.
“…… Cũng được.” Lâm Ôn trả lời đơn giản.
“Buổi trưa ăn ở đâu?”
“Bên ngoài.”
“Ăn cái gì?”
“Cơm.”
Chu Lễ liếc cô một cái, nhéo cổ nói: “Em nói không có cảm xúc là như thế này à?”
Lâm Ôn đang đợi anh, cô đặt di động xuống: “Hiện tại không phải giờ làm việc.”
“Đi công tác còn có thời gian tan việc?”
“Em có.”
Chu Lễ gật đầu: “Chút nữa bà cụ Trịnh sẽ tìm em, nếu em không tiện mở miệng thì tôi giúp em từ chối.”
Lâm Ôn không hiểu: “Cái gì?”
“Vừa nãy ăn cơm, tôi và ông bà cụ Trịnh nói chuyện trung tâm văn hoá, bà cụ Trịnh có một ý tưởng mới, sau khi đi dạo về sẽ tìm em làm thêm giờ.”
Lâm Ôn: “……”
“Hiện tại em đã tan việc, tôi sẽ giúp em chuyển lời.”
“……”
Lâm Ôn quay mặt đi và ngó lơ anh.
Hay là nên bớt tiếp xúc, cô nghĩ.
Thang máy chỉ còn hai tầng là đến nơi, Lâm Ôn cất bước, dứt khoát đi tới cầu thang bộ.
Mới bước được hai bước, cánh tay cô đột nhiên bị siết chặt và hoa mắt, cô bị kéo về phía sau.
Cửa thang máy mở ra, bên trong không có khách, Chu Lễ trực tiếp kéo cô vào, thuận tay ấn nút đóng cửa.
Toàn bộ hành trình chỉ diễn ra trong vài giây, khi Lâm Ôn rút cánh tay thì cửa thang máy đã đóng lại.
“Anh làm gì vậy!” Tim Lâm Ôn không khỏi đập thình thịch, dựa lưng sát tường thang máy.
Chu Lễ vừa rồi đoán được cô định đi cầu thang bộ, anh liếc nhìn hai chân cô và nói: “Chân khỏi hoàn toàn rồi hả? Có khả năng như vậy.”
“……”
Chu Lễ khoanh tay, lưng cũng dựa vào tường thang máy, nói với con sói mắt trắng trước mặt: “Còn nữa, cái tật xấu này của em, cho rằng tôi là ai?”
“……”
“Bớt xem phim thần tượng não tàn đi.” Chu Lễ ngoảnh mặt, nhìn con số thang máy, nói nhỏ câu cuối cùng, “Yên tâm, hiện tại tôi sẽ tôn trọng em.”
“……”
Lâm Ôn vẫn duy trì lỗ tai nóng bừng khi trở lại phòng, nửa giờ sau cô bị bà cụ Trịnh kêu tới.
Đúng như lời Chu Lễ, bà cụ Trịnh muốn cô làm thêm giờ.
Lâm Ôn thức đến nửa đêm, hôm sau dậy sớm, đi theo bà cụ Trịnh đến trung tâm văn hoá địa phương.
Bận rộn đến buổi chiều, cuối cùng cũng đạt được sự hợp tác với trung tâm văn hoá, bà cụ Trịnh cảm thấy hài lòng nên gọi điện thoại cho chồng, hỏi ông tình hình bên đó, có muốn đến trung tâm văn hoá hay không.
Ông cụ Trịnh rất có hứng thú, không bao lâu sau đã có mặt, máy quay theo sát cả chặng đường, ông cụ Trịnh xua tay: “Đừng chụp ở đây, tôi và bà nhà chỉ muốn đi dạo, mọi người cứ thoải mái.”
Nhiếp ảnh Vương lập tức đồng ý.
Thời tiết nóng nực, khí hậu ở đây khác với Hồng Kông, đầu mùa hè nóng kinh khủng.
Bà cụ Trịnh lấy quạt để quạt gió, côn trùng nổi lên, bà kéo ông cụ Trịnh đi ra ngoài trung tâm để mua kem văn hóa và sáng tạo.
Đây là lần đầu tiên cô thấy một loại kem đặc biệt và ý nghĩa như vậy, không nhịn được nên mua vài cây để chia sẻ với mọi người.
Lâm Ôn đã lâu không uống nước, bị ánh mặt trời khiến cho miệng khô lưỡi khô. Kỳ kinh của cô thường chỉ ba bốn ngày, hôm nay đã sạch sẽ, cánh tay khẽ nhúc nhích đang định duỗi tay, Chu Lễ bên cạnh đột nhiên cướp cây kem của cô.
“Cô ấy không thích ăn kem.” Chu Lễ giải thích giúp Lâm Ôn.
“Ồ, hóa ra cô không thích kem à?” Bà cụ Trịnh nói, “Giống ông nhà tôi, thật là tiếc, sẽ mất rất nhiều niềm vui.”
Lâm Ôn nhìn Chu Lễ.
Chu Lễ bỏ “cây kem của cô” vào tủ đá, thuận tay cầm một chai nước khoáng lạnh đưa qua: “Uống cái này nhé?”
“……”
Lâm Ôn lúc này mới nhận ra, Chu Lễ cũng là một chàng trai thẳng bình thường, là một động vật đơn bào.
Cô không có gì phải hoảng sợ, cứ đối xử bình thường, lấy bất biến ứng vạn biến.
—
Chiêu thức “Dĩ dật đãi lao”: được dịch là “Lấy nhàn rỗi đối phó mỏi mệt”. Dĩ Dật Đãi Lao có 2 tiêu chí quan trọng là thời điểm và điểm đối đầu. Ta tạo ra nhiều mục tiêu giả, khiến cho địch hao tổn sức lực, trí lực, mệt mỏi tới không còn sáng suốt. Sau đó lựa chọn đúng vị trí tấn công mà ta tối ưu hóa được nguồn lực của mình trong khi địch lại bị hạn chế nhất. (Theo binhphapungdung)
Lấy bất biến ứng vạn biến: lấy cái không thay đổi đối phó với cái thay đổi
Editor: Trà Xanh
Hai chiếc xe đi tới, ông cụ Trịnh còn có trợ lý trên xe, vì vậy Lâm Ôn được chỉ định lên xe sau ngồi chung với Chu Lễ.
Nhiếp ảnh gia ngồi ở ghế phụ, cố gắng chụp những bức ảnh lái xe. Lâm Ôn và Chu Lễ ngồi phía sau, hai người không nói chuyện kể từ khi gặp nhau, nhưng nhiếp ảnh gia thỉnh thoảng nói vài lời với họ.
“Cô là trợ lý của bà cụ Trịnh à?” Nhiếp ảnh gia hỏi Lâm Ôn.
“Không phải.” Lâm Ôn nói ra thân phận của mình, sau đó nói, “Trợ lý của bà ngày mai mới đến.”
“Ồ, chúng ta đều đến từ Nghi Thanh.” Nhiếp ảnh gia tự quen thuộc, “Trong khoảng thời gian này chúng ta cùng ra cùng vào, về sau liên lạc nhiều hơn và quan tâm lẫn nhau. Có chuyện gì thì cô cứ tìm tôi hoặc tìm Chu Lễ.”
Nói đến đây, nhiếp ảnh gia quay đầu lại: “Chắc cô không thường xem chương trình kinh tế tài chính, đây là người dẫn chương trình của chúng tôi.”
Lâm Ôn không nhìn Chu Lễ, cô nói thật: “Tôi ít xem lắm.”
Nhiếp ảnh gia mở di động, đưa coi một video: “Đây này, cô cảm thấy hứng thú thì tìm coi.”
“Được.”
“Thêm WeChat đi, liên lạc cho tiện.”
Số lượng bạn WeChat của Lâm Ôn rất hạn chế, mấy năm nay cô cố gắng thiết lập một vòng xã giao ổn định, bao gồm người thân, bạn bè đã xác định của cô, một số đồng nghiệp, những khách hàng phải giữ liên lạc do nhu cầu công việc.
Nói chính xác hơn, đây thật ra là một vùng an toàn internet giữa các cá nhân mà cô đã cẩn thận xây dựng và duy trì, cô cũng không bước ra khỏi vùng này, cũng sẽ không dễ dàng cho người lạ bước vào.
Lâm Ôn suy nghĩ một chút, vừa định nói, Chu Lễ bên cạnh đột ngột lên tiếng.
“Lão Vương, mau chụp!”
Theo phản xạ có điều kiện, nhiếp ảnh gia Vương quay đầu lại, đồng thời giơ máy ảnh lên, nhưng ống kính không thu được cái gì đặc biệt.
“Ở đâu, ở đâu?” nhiếp ảnh Vương hỏi.
“Tôi kêu anh chụp muỗi.” Chu Lễ chậm rãi bổ sung.
Nhiếp ảnh Vương đen mặt: “Cậu mẹ nó có thị lực tốt nhỉ!”
“Cũng tàm tạm.” Chu Lễ nói.
Quan hệ giữa hai người rõ ràng rất tốt, nói chuyện tùy ý, Chu Lễ đã vô hình giải quyết một chuyện khó khăn nhỏ.
Lâm Ôn quay mặt và nhìn về phía xa bên đường.
Thế giới thật sự rất nhỏ, Lâm Ôn không ngờ cô có thể gặp lại Chu Lễ sớm như vậy. Cô cho rằng lần sau hai người gặp nhau là ở trong đám cưới của Viên Tuyết và Uông Thần Tiêu, phải là hai tháng sau, bất kể đó là ý tưởng bất chợt hay là nghiêm túc của Chu Lễ, biết đâu lúc đó đã hết hạn.
Xe đột nhiên dừng lại, cắt ngang suy nghĩ của Lâm Ôn, Lâm Ôn quay đầu nhìn về phía trước.
Là ông cụ Trịnh dừng xe.
Hai ông bà cụ xuống xe, nắm tay nhau đi về phía trung tâm thương mại ven đường.
Lâm Ôn và Chu Lễ cũng xuống xe, nhìn trợ lý ở xe phía trước mà không biết tại sao.
Trợ lý giải thích: “Bà cụ Trịnh đột nhiên muốn ăn kem, ông cụ đi mua với bà.”
Mọi người: “……”
Mặt tiền của tiệm kem hướng ra đường, họa tiết chữ ký màu bánh macaron cực kỳ thu hút.
Chủ tiệm này bán kem ốc quế, bà cụ Trịnh thích hai vị kem, ông cụ Trịnh không đồng ý: “Mình không thể ăn nhiều đồ lạnh như vậy.”
“Dễ giải quyết lắm,” bà cụ Trịnh nói, “Em sẽ nếm thử một phần của cả hai, còn lại để mình ăn.”
Ông cụ Trịnh nhăn mặt: “Anh không thích đồ ngọt.”
“Cái này mình không thích, cái kia mình không đồng ý, thật là phiền.” Bà cụ Trịnh hành động như sấm chớp, quay đầu gọi một hơi bảy vị.
Ông cụ Trịnh trừng mắt, bà cụ xúc một chút từng vị trong ba cây kem ốc quế vào hộp kem của mình, sau đó lần lượt chia ba cây kem đã bị lấy bớt và ba vị còn lại cho người khác, ba cây kem bị lấy bớt rơi vào tay Lâm Ôn, Chu Lễ và trợ lý, hiển nhiên cho thấy cô gần gũi với họ hơn.
Bà cụ Trịnh nóng lòng xúc một muỗng nếm thử, không quên chế nhạo ông cụ: “Giải quyết xong xuôi rồi phải không. Mình lớn tuổi như vậy còn cứng nhắc, không biết linh động chút nào, thật sự không biết mình dạy những người khác làm việc như thế nào.”
Lần đầu tiên trong đời Lâm Ôn thu hoạch được một cây kem không trọn vẹn từ người khác, cô nhìn bà cụ Trịnh, cảm thấy hình tượng của bà cụ bị lật tẩy trong chớp mắt.
Trước đó, bà cụ Trịnh là một người lịch thiệp cao quý, bây giờ ở bên cạnh ông cụ Trịnh, bà là một “phụ nữ mạnh mẽ” muốn gì thì làm nấy.
Càng không thể tưởng tượng được là, bà cụ Trịnh đang hào hứng nên muốn nhân tiện dạo trung tâm thương mại.
Vào buổi sáng các ngày trong tuần, trung tâm thương mại rất ít khách, đoàn người của họ quá dễ thấy, chủ yếu là bởi vì có hai ông bà cụ đi phía trước.
Lâm Ôn đi theo phía sau mọi người, kem trên tay đã hơi chảy.
Vừa rồi cô có tâm sự, quên mất mình đến kỳ kinh nguyệt. Hôm nay là ngày thứ hai trong kỳ kinh, bụng cô hơi đau, miệng không nhịn được.
Bà cụ Trịnh đi vào một cửa hàng quần áo phụ nữ, ông cụ Trịnh và trợ lý đi cùng, Lâm Ôn và mọi người chờ bên ngoài cửa hàng.
Chu Lễ đã ăn mấy miếng kem ốc quế, anh rũ mắt xé gói và hỏi: “Có khăn giấy không?”
Trợ lý, nhiếp ảnh Vương và hai tài xế đang nói chuyện phiếm cách họ vài bước, câu này của Chu Lễ là hỏi Lâm Ôn.
Lâm Ôn vốn tưởng rằng Chu Lễ muốn làm người xa lạ với cô, cho nên ngoại trừ gật đầu với cô ở ga đường sắt cao tốc, Chu Lễ chưa từng lộ ra vẻ quen biết cô.
Lâm Ôn lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi, Chu Lễ rút một tờ và trả lại khăn giấy cho cô.
Chu Lễ vừa ăn kem còn sót lại vừa nói: “Trong mười ngày tới, tôi sẽ luôn đi theo để phỏng vấn ông cụ Trịnh, hành trình của bà cụ về cơ bản giống với ông, em sẽ gặp tôi mỗi ngày trong mười ngày nay.”
Anh ăn xong miếng cuối cùng, xoắn giấy gói thành một cục nhỏ, nhắc nhở: “Vì vậy phải làm việc nghiêm túc, đừng để lộ cảm xúc.”
“Em không có cảm xúc.” Lâm Ôn nói.
Chu Lễ gật đầu: “Như vậy là tốt nhất.”
Anh đi vài bước về phía thùng rác, đột nhiên xoay người, đi đến trước mặt Lâm Ôn, rút cây kem mà cô chưa hề chạm đến đang chảy trên tay.
“Không muốn ăn thì nói, chuyện bé tí cũng lo trước lo sau, em làm người như vậy không khó chịu hay sao? Y chang trước kia.”
Một lời có ba cấp độ, Lâm Ôn nhạy cảm nghe được lời ít ý nhiều của anh, đặc biệt là cấp độ cuối, “trước kia” là khi nào “trước kia”?
Cô còn chưa kịp phản bác, thậm chí chưa nghĩ tới có muốn đập vỡ nồi để hỏi tường tận hay không thì nghe Chu Lễ nói tiếp: “Tôi vẫn chưa từ bỏ, nếu em nói sẽ không có cảm xúc, vậy nhớ kỹ những gì mình nói, thời điểm không nên tránh thì nhớ đừng tránh. Vài ngày tới, chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Những gì muốn nói đã nói xong, Chu Lễ ăn kem giúp Lâm Ôn.
Đối xử với Lâm Ôn, “Lấy nhàn rỗi đối phó mỏi mệt” là không được, có thể đó là điều cô mong muốn, vừa thổi quạt vừa nhẹ nhàng ăn dưa hấu, vui vẻ thoải mái hưởng thụ.
Tốt hơn hết “Rút dây động rừng”, khiến cô như đứng trên đống lửa, như ngồi trên kim châm, cuộc sống hàng ngày bất an.
Cô thích giả vờ vô hình, để cô tung tăng nhảy nhót một chút, anh còn có thể nhìn thấy một người sống động.
Lâm Ôn không ngờ rằng hai phút trước Chu Lễ còn giả vờ xa lạ, hai phút sau đột nhiên trở nên triệt để.
Nghe xong những lời này, cô vốn không có nhiều cảm xúc, lúc này lại không kiềm chế được mà tự động dâng lên.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Ôn được nhiều người theo đuổi, nhưng cô chưa từng gặp phải người “như gần như xa” giống Chu Lễ, không xấu hổ hay rình rập, cũng không đơn giản từ bỏ, duy trì khoảng cách không xa không gần, không quấy rầy cô, cũng không thật sự cho cô sự bình yên, cô không tìm ra lý do để trách móc anh.
Giả vờ chết hiển nhiên không có tác dụng, nói lời tàn nhẫn cũng không có hiệu quả đối với Chu Lễ, cô phải nghĩ cách đối phó phù hợp hơn.
Ngay khi Lâm Ôn xù lông và chuẩn bị sẵn sàng, Chu Lễ lại không có bất kỳ động thái bất ngờ nào.
Đoàn người về khách sạn sau bữa trưa, Chu Lễ đi làm công chuyện của anh, Lâm Ôn hoàn toàn không thấy ai.
Gặp nhau vào bữa sáng hôm sau, Chu Lễ chỉ đơn giản nói với cô “Chào buổi sáng”, và không có gì khác.
Buổi tối hai nhóm người cùng nhau ăn cơm, Chu Lễ không ngồi bên cạnh Lâm Ôn mà ngồi gần ông cụ Trịnh để nói chuyện phiếm.
Lâm Ôn nhíu mày, sau khi ăn một lúc, chân mày của cô lại buông lỏng.
Sau bữa ăn, hai ông bà cụ ra khỏi khách sạn đi dạo, vài người bọn họ đi thang máy về lại phòng.
Chu Lễ trông rất mệt mỏi, thỉnh thoảng bóp gáy hai cái, vừa đi vừa nói chuyện công việc với nhiếp ảnh Vương.
Lâm Ôn đi cuối, cúi đầu trả lời WeChat của mẹ và Viên Tuyết, càng lúc càng xa với mấy người đi trước.
Nhiếp ảnh Vương bước vào thang máy, thấy Lâm Ôn rời nhóm, đang định gọi cô đi nhanh một chút.
Chu Lễ đã bước một chân vào thang máy, quay đầu lại nhìn phía sau, anh nhấn nút đóng cửa với vẻ mặt mệt mỏi, sau đó lùi lại một bước, hất tay với nhiếp ảnh Vương đang bối rối.
Cửa thang máy đóng lại, thang máy đi lên, Lâm Ôn đến gần mới phát hiện chỉ còn cô và Chu Lễ bị bỏ lại.
Không có khách nào khác xung quanh, sàn khách sạn trải thảm, thỉnh thoảng có một hai người phục vụ đi qua phía sau, thậm chí không phát ra tiếng bước chân.
“Tối hôm qua ngủ được không?” Chu Lễ hỏi.
“…… Cũng được.” Lâm Ôn trả lời đơn giản.
“Buổi trưa ăn ở đâu?”
“Bên ngoài.”
“Ăn cái gì?”
“Cơm.”
Chu Lễ liếc cô một cái, nhéo cổ nói: “Em nói không có cảm xúc là như thế này à?”
Lâm Ôn đang đợi anh, cô đặt di động xuống: “Hiện tại không phải giờ làm việc.”
“Đi công tác còn có thời gian tan việc?”
“Em có.”
Chu Lễ gật đầu: “Chút nữa bà cụ Trịnh sẽ tìm em, nếu em không tiện mở miệng thì tôi giúp em từ chối.”
Lâm Ôn không hiểu: “Cái gì?”
“Vừa nãy ăn cơm, tôi và ông bà cụ Trịnh nói chuyện trung tâm văn hoá, bà cụ Trịnh có một ý tưởng mới, sau khi đi dạo về sẽ tìm em làm thêm giờ.”
Lâm Ôn: “……”
“Hiện tại em đã tan việc, tôi sẽ giúp em chuyển lời.”
“……”
Lâm Ôn quay mặt đi và ngó lơ anh.
Hay là nên bớt tiếp xúc, cô nghĩ.
Thang máy chỉ còn hai tầng là đến nơi, Lâm Ôn cất bước, dứt khoát đi tới cầu thang bộ.
Mới bước được hai bước, cánh tay cô đột nhiên bị siết chặt và hoa mắt, cô bị kéo về phía sau.
Cửa thang máy mở ra, bên trong không có khách, Chu Lễ trực tiếp kéo cô vào, thuận tay ấn nút đóng cửa.
Toàn bộ hành trình chỉ diễn ra trong vài giây, khi Lâm Ôn rút cánh tay thì cửa thang máy đã đóng lại.
“Anh làm gì vậy!” Tim Lâm Ôn không khỏi đập thình thịch, dựa lưng sát tường thang máy.
Chu Lễ vừa rồi đoán được cô định đi cầu thang bộ, anh liếc nhìn hai chân cô và nói: “Chân khỏi hoàn toàn rồi hả? Có khả năng như vậy.”
“……”
Chu Lễ khoanh tay, lưng cũng dựa vào tường thang máy, nói với con sói mắt trắng trước mặt: “Còn nữa, cái tật xấu này của em, cho rằng tôi là ai?”
“……”
“Bớt xem phim thần tượng não tàn đi.” Chu Lễ ngoảnh mặt, nhìn con số thang máy, nói nhỏ câu cuối cùng, “Yên tâm, hiện tại tôi sẽ tôn trọng em.”
“……”
Lâm Ôn vẫn duy trì lỗ tai nóng bừng khi trở lại phòng, nửa giờ sau cô bị bà cụ Trịnh kêu tới.
Đúng như lời Chu Lễ, bà cụ Trịnh muốn cô làm thêm giờ.
Lâm Ôn thức đến nửa đêm, hôm sau dậy sớm, đi theo bà cụ Trịnh đến trung tâm văn hoá địa phương.
Bận rộn đến buổi chiều, cuối cùng cũng đạt được sự hợp tác với trung tâm văn hoá, bà cụ Trịnh cảm thấy hài lòng nên gọi điện thoại cho chồng, hỏi ông tình hình bên đó, có muốn đến trung tâm văn hoá hay không.
Ông cụ Trịnh rất có hứng thú, không bao lâu sau đã có mặt, máy quay theo sát cả chặng đường, ông cụ Trịnh xua tay: “Đừng chụp ở đây, tôi và bà nhà chỉ muốn đi dạo, mọi người cứ thoải mái.”
Nhiếp ảnh Vương lập tức đồng ý.
Thời tiết nóng nực, khí hậu ở đây khác với Hồng Kông, đầu mùa hè nóng kinh khủng.
Bà cụ Trịnh lấy quạt để quạt gió, côn trùng nổi lên, bà kéo ông cụ Trịnh đi ra ngoài trung tâm để mua kem văn hóa và sáng tạo.
Đây là lần đầu tiên cô thấy một loại kem đặc biệt và ý nghĩa như vậy, không nhịn được nên mua vài cây để chia sẻ với mọi người.
Lâm Ôn đã lâu không uống nước, bị ánh mặt trời khiến cho miệng khô lưỡi khô. Kỳ kinh của cô thường chỉ ba bốn ngày, hôm nay đã sạch sẽ, cánh tay khẽ nhúc nhích đang định duỗi tay, Chu Lễ bên cạnh đột nhiên cướp cây kem của cô.
“Cô ấy không thích ăn kem.” Chu Lễ giải thích giúp Lâm Ôn.
“Ồ, hóa ra cô không thích kem à?” Bà cụ Trịnh nói, “Giống ông nhà tôi, thật là tiếc, sẽ mất rất nhiều niềm vui.”
Lâm Ôn nhìn Chu Lễ.
Chu Lễ bỏ “cây kem của cô” vào tủ đá, thuận tay cầm một chai nước khoáng lạnh đưa qua: “Uống cái này nhé?”
“……”
Lâm Ôn lúc này mới nhận ra, Chu Lễ cũng là một chàng trai thẳng bình thường, là một động vật đơn bào.
Cô không có gì phải hoảng sợ, cứ đối xử bình thường, lấy bất biến ứng vạn biến.
—
Chiêu thức “Dĩ dật đãi lao”: được dịch là “Lấy nhàn rỗi đối phó mỏi mệt”. Dĩ Dật Đãi Lao có 2 tiêu chí quan trọng là thời điểm và điểm đối đầu. Ta tạo ra nhiều mục tiêu giả, khiến cho địch hao tổn sức lực, trí lực, mệt mỏi tới không còn sáng suốt. Sau đó lựa chọn đúng vị trí tấn công mà ta tối ưu hóa được nguồn lực của mình trong khi địch lại bị hạn chế nhất. (Theo binhphapungdung)
Lấy bất biến ứng vạn biến: lấy cái không thay đổi đối phó với cái thay đổi
/91
|