- Cái gì Thần? Hừ, ta thấy ngươi là một kẻ lừa bịp thì đúng hơn. Lúc đầu chẳng phải ta đã nói là muốn sống lại, muốn báo thù rửa hận hay sao? Thế mà nhìn xem? Rốt cuộc thì ngươi đã làm gì hả con rồng kia? Sống thì sống rồi đó, nhưng mà báo thù thế nào đây? Kẻ thù chết sạch rồi thì còn rửa hận cái quái gì nữa? Thậm chí bạn bè, họ hàng thân thích gì gì cũng đã chết cả rồi! Ngươi nói ta phải làm sao đây hả?!!
Cao Lạc tướng phẫn nộ gạt tay Long Lang ra, chửi một tràng không nghỉ.
Long Lang nghe vậy thì cười khẩy, chỉ tay về phía khoảng trời mông lung trước mặt, đoạn nói:
- Bởi vậy mới nói ngươi ngu ngốc. Nhìn đi, xem ngươi thấy được những gì?
Cao Phi cố kìm nén nỗi bực tức trong lòng, tò mò không biết rốt cuộc thì con rồng Long Lang này lại muốn giở trò gì đây? Trông theo hướng ngón tay Long Lang, lại thấy bầu trời đã bị bao phủ bởi một màu xám xịt pha lẫn với từng luồng khói đen u ám, mây đen đặc sệt ùn ùn kéo đến giăng kín cả tầng không, như muốn sà xuống mặt đất liền ngay vậy, Cao Phi không khỏi ngạc nhiên, bật thốt:
- Quái! Lúc trước nơi này toàn là mây bảy màu, ánh sáng tràn ngập khắp nơi nơi, còn có đủ loại hoa nở rộ kia mà? Hoa? Sao hoa cũng héo rũ cả luôn rồi? Vì sao lại thành ra như thế?
- Còn không phải do ngươi mà ra ư? Giờ mau nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng gạt bỏ hết thù hận, chấp niệm cùng suy nghĩ trong lòng, buông lỏng cả tâm hồn và thể xác đi… Từ từ thôi… Đúng rồi, cứ như vậy…
Giọng nói của Long Lang lúc trầm lúc bổng, cứ như đang phát ra theo một quy luật nào đó khiến Cao Phi vừa nghe liền không kìm nổi mà nhắm mắt lại, sau đó lập tức có cảm giác như bị ném vào trong một dòng suối tươi mát. Dòng chảy nhẹ nhàng êm ái đó từ từ dẫn dắt, lôi cuốn tâm trí hắn vào một thứ trạng thái kì lạ!
Trong trạng thái kì lạ này, Cao Phi dường như quên mất bản thân mình là ai, mọi phiền não chất chứa trong lòng bấy lâu nay đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác nhẹ bẫng, lâng lâng như vừa được một cơn mưa rào dội sạch bụi bẩn thế gian. Chợt, giọng nói của Long Lang tiếp tục vang lên trong đầu hắn:
- Mở mắt ra đi.
Cao Phi vô thức làm theo, mở mắt ra chỉ thấy cảnh tượng mây đen mịt mù trên bầu trời khi nãy đã không còn, thay vào đó là những đám mây bảy màu đang hững hờ trôi. Ánh sáng lung linh huyền ảo lại xuất hiện, thứ ánh sáng đủ màu ấy chiếu sáng khắp mặt đất, soi lên từng từng khóm hoa tươi đang nở rộ trên cánh đồng bất tận.
- Ngạc nhiên lắm phải không? Thực ra, khung cảnh nơi này vẫn luôn như vậy. Thứ thay đổi nó chính là tâm hồn ngươi, tâm hồn của một kẻ luôn bị sự hận thù ám ảnh và đeo bám.
Cao Phi hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ngươi nói đúng. Nhưng nói như ngươi thì cũng có ích chi? Ta đã mất hết tất cả, thứ duy nhất còn sót lại cũng chỉ là mối hận thù đó mà thôi. Một khi không thể báo thù được, vậy có sống cũng chỉ là vô nghĩa.
- Không.
Long Lang đưa một ngón tay ra trước mặt, lắc nhẹ vài cái rồi nói tiếp:
- Sai lầm không phải ở đó, mà chính là sự nông cạn, thiếu hiểu biết của bản thân ngươi. Ngươi chỉ thấy những thứ rành rành ngay trước mắt mà cho là đúng, lại không biết gạt bỏ chấp niệm để nhìn ra xa hơn. Bởi vậy mới nói, ngươi là đồ ngu, ngu không chịu được!
Cao Phi đang mải chắp tay sau lưng, ngẩng mặt nhìn trời ra vẻ cao nhân bất cần đời, bị Long Lang chửi một tràng “ngu” như vậy liền không nhịn được mà ra chiêu phản pháo ngay lập tức:
- Ngươi cứ một câu ngu, hai câu lại ngu, nói thử ta nghe xem rốt cuộc thì ta ngu chỗ nào hả?
- Hừ, chỉ bị khích đôi ba câu là lại nóng mặt lên. Thấy chưa? Đó là cái ngu thứ nhất của ngươi!
Long Lang nhếch mép cười nhạt.
- Suốt ba ngày từ sau khi sống lại, ngươi chỉ biết dùng sức hai trâu ba bò để húc loạn mà không hề biết vận dụng cái đầu của mình, đó là cái ngu thứ hai.
Cao Phi cố gắng nuốt cục tức xuống bụng, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Long Lang nói tiếp. Long Lang nở một nụ cười “quái dị”, dùng ánh mắt “thương hại đến tột đỉnh” nhìn hắn rồi phán:
- Cái ngu thứ ba, cũng là cái ngu lớn nhất, ai nói với ngươi là người thân của ngươi đã chết luôn rồi vậy? Ha ha, nếu ngươi đã có thể sống lại, vậy tại sao người thân của ngươi thì không?
- Cái gì?
- Ta nói người thân của ngươi chưa hẳn đã chết hết, nghe rõ chưa?
Cao Phi vừa nghe liền đơ người ra như bị sét đánh, ngơ ngác hồi lâu, mấp máy môi mãi vẫn không thốt nổi thành lời. Rồi với một tốc độ mà Long Lang còn phải thấy kinh ngạc, Cao Lạc tướng lao lên nắm chặt lấy vai Long Lang mà lắc như điên:
- Chưa chết? Người thân của ta chưa chết ư? Nói rõ hơn xem nào?
Long Lang bị lắc mạnh đến nỗi hoa cả mắt, vội vàng gạt tay Cao Phi ra, nói:
- Đừng vội mừng, còn sống không có nghĩa họ vẫn là người của kiếp trước đâu. Không hiểu sao? Tức là họ không còn nhớ bất cứ chuyện gì về ngươi, không nhớ bất cứ thứ gì thuộc về quá khứ!
Cao Phi đang vô cùng hoan hỉ, lại bị Long Lang tạt một gáo nước lạnh. Long Lang lại chậm rãi phun ra từng chữ:
- Theo lý mà nói, họ không còn là người thân của ngươi, nhưng thực tế…
Long Lang nói tới đây thì ngưng, lại dùng ánh mắt cực kì “nham hiểm” mà nhìn thẳng vào mặt hắn như muốn nói: Sao? Chú em tò mò chưa? Muốn biết nữa không? Muốn à? Nhưng mà ta không thích nói nữa đấy, làm gì nhau?
Cao Phi tức giận nhìn Long Lang đang nhắm mắt, khoanh tay đứng tại đó, nhìn vẻ mặt dửng dưng như không của Long Lang, hắn quả thực muốn lao lên đấm gã này một phát vào mặt… nếu như gã ta không phải là Thần…
- Ha ha, không đùa với ngươi nữa. Nhóc con, chú ý lắng nghe những lời ta sắp nói đây. Hiện giờ ta chỉ là một tia năng lượng ẩn bên trong viên ngọc ngươi vẫn mang theo bên người. Vì cứu ngươi nên chỉ còn tồn tại được một lát nữa thôi, bởi vậy ta chỉ nói một lần, nghe xong rồi thì ráng mà nhớ cho kỹ nhé.
- Thứ nhất là về việc người thân của ngươi, vì lúc trước quá gấp nên chưa thể nói tường tận, bây giờ sẽ nói rõ cho ngươi hiểu, đỡ cho ngươi mất công oán hận ta. Thực ra, người thân của ngươi tuy đã là những con người khác, nhưng về mặt linh hồn thì vẫn vậy, chỉ là mất đi phần ký ức của kiếp trước mà thôi. Nếu như ngươi có thể tìm được họ trong hàng triệu người trên hành tinh này, lại có thể đánh thức phần ký ức ngủ say bên trong linh hồn họ, thì lúc đó xem như có thể đoàn tụ với nhau rồi.
- Vậy phải làm sao mới khiến cho họ nhớ lại kiếp trước được?
Hai mắt Cao Phi sáng rỡ, vội hỏi. Long Lang liếc xéo hắn một cái, đáp:
- Sao bình thường không thấy ngươi nhanh trí như vậy? Biện pháp là do ngươi tự tìm lấy, ta chỉ có thể tiết lộ một câu: “Tùy duyên!”. Nếu ngươi thực sự có thể tìm ra họ trong muôn vàn người xa lạ, lúc ấy tự khắc ngươi sẽ biết làm thế nào. Vấn đề này ta chỉ có thể nói đến vậy mà thôi.
Đoạn, Long Lang khẽ phất tay, những đám mây bảy màu trên trời bỗng nhiên điên cuồng tụ lại, nháy mắt đã hợp thành một viên ngọc to bằng quả trứng, phát ra hào quang bảy màu sáng chói mắt, trôi nổi trên đầu ngón tay Long Lang.
- Điều thứ hai, hận thù đã bám rễ trong lòng ngươi quá sâu, ngay cả ta cũng không có biện pháp nào xóa bỏ được. Trước khi biến mất, ta tặng ngươi Thất Thải Linh Lung ngọc này, lỡ như có một ngày nào đó linh hồn ngươi vấy bẩn, chí ít nó cũng có thể giúp ngươi phần nào.
Long Lang vừa nói, vừa điểm nhẹ đầu ngón tay về phía trước. Viên Thất Thải Linh Lung ngọc kia như một tia chớp bắn thẳng vào giữa ngực Cao Phi, trong tích tắc đã chìm hẳn vào trong lồng ngực hắn, không để lại chút dấu vết.
- Là thiện hay ác, là tốt hay xấu, đều do lòng ngươi mà ra. Cũng như khi nãy ngươi nhìn thế giới ngập tràn sức sống này thành ra một vùng đất chết, đó là do bản tâm, do sự chi phối của những luồng suy nghĩ tiêu cực trong ngươi tạo thành. Ta không hy vọng sau này ngươi sẽ biến thành một tên ác ma khát máu, vì thù hận mà đánh mất chính mình…
Có thể dễ dàng nhìn thấy được, sau khi biến những đám mây bảy màu thành Thất Thải Linh Lung ngọc, lại đem nó giấu vào trong người Cao Phi thì hình bóng Long Lang cũng trở nên mờ nhạt, như thể sẽ tan biến ngay tức thì. Không chỉ vậy, cả không gian Vạn Hoa Lâm cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mặt đất nứt ra thành từng mảng, chìm dần xuống không gian đen ngòm, sâu không thấy đáy ở bên dưới.
- Cái này…
- Không cần nói. Những gì ngươi định nói ta đều hiểu rõ.
Cao Phi vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị Long Lang ngăn lại.
- Vấn đề của ngươi thực sự rất nhiều, mà thời gian của ta thì quá ít, không thể giải thích hết cho ngươi được. Huống chi thiên cơ bất khả lộ, có rất nhiều thứ phải tự ngươi hiểu ra mới có ý nghĩa. Giờ ta chỉ có thể tiết lộ thêm một chút về viên ngọc trên người ngươi thôi. Ngươi cảm nhận được sự thân thiết mỗi khi cầm nó đúng không? Không sai, những gì ngươi nghĩ đều là sự thật, Mị - đã - từng - ở - bên - trong - nó. Đã từng tức là sao ư? Là bây giờ nàng không còn ở đấy nữa! Nàng ta bây giờ ra sao hả? Ta chỉ có thể nói với ngươi rằng, nàng đang sống rất tốt, rất khỏe mạnh nữa là đằng khác. Có thể gặp lại nàng hay không, là do ngươi. Ha ha!
Một lần nữa, Cao Phi bị những lời nặng tựa ngàn cân của Long Lang nện cho choáng váng đầu óc, chỉ biết há hốc miệng, đứng chết lặng, mãi mới thốt ra được vài chữ “ê”, “a” không rõ đầu đuôi.
- E hèm, còn một việc rất rất rất quan trọng nữa….
Nói tới đây, khuôn mặt Long Lang bỗng chuyển sang sắc thái nghiêm trọng, biểu cảm cứ như chuyện mình sắp nói ra vô cùng trọng đại, có thể ảnh hưởng tới cả nền hòa bình của vũ trụ.
Cao Phi từ nãy đến giờ chỉ hận không thể nuốt từng lời của Long Lang vào bụng cho khỏi quên, vừa nghe “rất rất rất quan trọng” thì nào dám lơ là, vội vểnh tai chăm chú lắng nghe. Nào ngờ Long Lang lại nghiến răng kèn kẹt, đột nhiên lao đến, táng một cú thật mạnh vào đầu bạn Cao Phi.
- Thằng nhóc, từ cái hôm nhà ngươi sống lại đến bây giờ đã âm thầm chửi ta bao nhiêu lần rồi hả? Tưởng ta không biết sao? Nào là “Long Lang biến thái”, rồi cái gì mà “giun đất Long Lang”, ngươi chửi đi chửi lại không biết bao nhiêu lần! Đó là còn chưa tính các câu khác nữa… Hừ! Nếu không phải sớm biết có ngày này, thì ngay từ đầu ta đã ra ngoài nện cho ngươi một trận rồi!
Nện Cao Phi một trận đã tay, Long Lang phủi phủi áo, cười ha ha:
- Xong, thù mới hận cũ đã giải quyết, cái không gian này cũng không tồn tại được bao lâu nữa, đi thôi.
Nói xong, Long Lang một tay nắm cổ áo Cao Phi mà nhấc bổng hắn lên, tay còn lại vẽ một vòng trong không khí, tạo thành một lỗ đen sâu hoắm, nhìn không thấy điểm cuối. Đoạn không một chút do dự, Long Lang đã xách Cao Phi bước ngay vào trong, biến mất khỏi Vạn Hoa Lâm. Ngay tức khắc, cả hai đã xuất hiện lại ngay vị trí mà cáo trắng Bạch Vũ đang đứng.
Có thể thấy rõ, sau khi Long Lang ra bên ngoài thì thân thể của hắn càng thêm mờ nhạt, thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua người hắn nữa!
Cao Phi không khỏi há hốc mồm, ngơ ngác nhìn một “Cao Phi khác” đang cưỡi trên lưng Bạch Vũ, ôm Lương Như Quỳnh trong lòng, ngước mặt lên trời mà gào thét. Đây là? Giật mình trong chốc lát, hắn bỗng nhiên sực tỉnh, có lẽ khi nãy trong lúc nguy cấp, Long Lang đã khiến cả không gian, thời gian dừng lại, sau đó đưa linh hồn mình ra khỏi thân thể, tiến vào cái không gian Vạn Hoa Lâm nọ đi?
Long Lang tự biết thời gian không còn nhiều, không nói năng, giải thích gì cho Cao Phi đã nắm đầu hắn, nhấn vào trong cơ thể “Cao Phi kia”. Hai Cao Phi cứ như vậy mà nhập lại làm một.
Lại thấy Long Lang khẽ lật tay, một tia hào quang màu đỏ rực bỗng phóng ra từ đầu ngón tay hắn, bay thẳng vào trong trái tim Cao Phi. Sau đó, tia hào quang đỏ rực kia giống như một con dã thú điên cuồng, liên tục cắn nuốt, lan dần ra xung quanh. Luồng khí nóng lạnh kì quái đang chuẩn bị công kích vào trái tim Cao Phi đối diện với tia hào quang màu đỏ này bỗng trở nên vô cùng yếu ớt, chưa đầy một giây đã bị hòa tan một cách triệt để.
Giải quyết xong xuôi đâu đó, Long Lang thu tay về, lại mân mê cằm, nhìn cáo trắng Bạch Vũ một hồi rồi lẩm bẩm:
- Con cáo này thiệt là… Biết mật rắn Bích Lân độc vô cùng mà vẫn cố tình nuốt vào để tiến hóa, hòng cứu hắn một mạng. Mới ở cùng nhau có mấy ngày mà ngươi đã xem hắn như bạn thân, không ngại sống chết mà cứu hắn như vậy, không biết khi mẹ ngươi biết được thì sẽ ra sao nhỉ? Hê hê, ta rất muốn thấy gương mặt của ả ta khi nổi điên lên nha! Mà cũng phải công nhận là một người một thú này y chang nhau. Một tên ngốc là đủ rồi, nay lại gặp phải một con cáo khù khờ nữa, thiệt là mệt chết ta.
Long Lang vừa làu bàu một trận, vừa đưa tay đặt lên đầu Bạch Vũ, đoạn thở ra một hơi. Ngay tức khắc, từng luồng khí đen có mùi hôi tanh nồng nặc bỗng bốc lên từ bên dưới lớp lông trắng của Bạch Vũ, Long Lang chỉ thổi một hơi, chất độc ẩn chứa bên trong cơ thể Bạch Vũ đã biến mất hoàn toàn!
- Coi như là giúp bạn cũ một chút đi. Phần ân tình này ta sẽ đòi lại từ mẹ nó, ha ha!
Long Lang ngẩng đầu cười thõa mãn, thế nhưng ngay khi ánh mắt vừa lia sang người con gái đang nằm trong lòng Cao Phi, hắn bỗng giật thót:
- Cái gì? Lại còn như thế nữa?
Chăm chú nhìn Lương Như Quỳnh thật lâu, Long Lang lại khẽ thở dài:
- Có ai làm Thần mà cực khổ như ta không? Chạy tới chạy xuôi, chạy lui chạy ngược, mệt muốn chết! Cha à, chuyến này về mà cha không tăng lương cho con, con nhất quyết xin nghỉ việc!
Mất thêm một khúc năng lượng nữa để chữa thương cho Lương Như Quỳnh, Long Lang chỉ còn là một cái ảo ảnh lờ mờ và vặn vẹo, dập dềnh trôi nổi giữa không trung.
- Được rồi, đến lúc đi thiệt rồi. Cao Phi, ta đã giúp ngươi hết sức có thể, mọi việc còn lại ngươi tự mình giải quyết đi nhé. Cố gắng nâng cao thực lực, mạnh mẽ lên, ta tin rằng ngươi sẽ tìm ra được lối thoát dành cho mình, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại. Còn bây giờ, cứ từ từ hưởng thụ đi nha nhóc, ta đi đây.
Cao Lạc tướng phẫn nộ gạt tay Long Lang ra, chửi một tràng không nghỉ.
Long Lang nghe vậy thì cười khẩy, chỉ tay về phía khoảng trời mông lung trước mặt, đoạn nói:
- Bởi vậy mới nói ngươi ngu ngốc. Nhìn đi, xem ngươi thấy được những gì?
Cao Phi cố kìm nén nỗi bực tức trong lòng, tò mò không biết rốt cuộc thì con rồng Long Lang này lại muốn giở trò gì đây? Trông theo hướng ngón tay Long Lang, lại thấy bầu trời đã bị bao phủ bởi một màu xám xịt pha lẫn với từng luồng khói đen u ám, mây đen đặc sệt ùn ùn kéo đến giăng kín cả tầng không, như muốn sà xuống mặt đất liền ngay vậy, Cao Phi không khỏi ngạc nhiên, bật thốt:
- Quái! Lúc trước nơi này toàn là mây bảy màu, ánh sáng tràn ngập khắp nơi nơi, còn có đủ loại hoa nở rộ kia mà? Hoa? Sao hoa cũng héo rũ cả luôn rồi? Vì sao lại thành ra như thế?
- Còn không phải do ngươi mà ra ư? Giờ mau nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng gạt bỏ hết thù hận, chấp niệm cùng suy nghĩ trong lòng, buông lỏng cả tâm hồn và thể xác đi… Từ từ thôi… Đúng rồi, cứ như vậy…
Giọng nói của Long Lang lúc trầm lúc bổng, cứ như đang phát ra theo một quy luật nào đó khiến Cao Phi vừa nghe liền không kìm nổi mà nhắm mắt lại, sau đó lập tức có cảm giác như bị ném vào trong một dòng suối tươi mát. Dòng chảy nhẹ nhàng êm ái đó từ từ dẫn dắt, lôi cuốn tâm trí hắn vào một thứ trạng thái kì lạ!
Trong trạng thái kì lạ này, Cao Phi dường như quên mất bản thân mình là ai, mọi phiền não chất chứa trong lòng bấy lâu nay đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác nhẹ bẫng, lâng lâng như vừa được một cơn mưa rào dội sạch bụi bẩn thế gian. Chợt, giọng nói của Long Lang tiếp tục vang lên trong đầu hắn:
- Mở mắt ra đi.
Cao Phi vô thức làm theo, mở mắt ra chỉ thấy cảnh tượng mây đen mịt mù trên bầu trời khi nãy đã không còn, thay vào đó là những đám mây bảy màu đang hững hờ trôi. Ánh sáng lung linh huyền ảo lại xuất hiện, thứ ánh sáng đủ màu ấy chiếu sáng khắp mặt đất, soi lên từng từng khóm hoa tươi đang nở rộ trên cánh đồng bất tận.
- Ngạc nhiên lắm phải không? Thực ra, khung cảnh nơi này vẫn luôn như vậy. Thứ thay đổi nó chính là tâm hồn ngươi, tâm hồn của một kẻ luôn bị sự hận thù ám ảnh và đeo bám.
Cao Phi hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ngươi nói đúng. Nhưng nói như ngươi thì cũng có ích chi? Ta đã mất hết tất cả, thứ duy nhất còn sót lại cũng chỉ là mối hận thù đó mà thôi. Một khi không thể báo thù được, vậy có sống cũng chỉ là vô nghĩa.
- Không.
Long Lang đưa một ngón tay ra trước mặt, lắc nhẹ vài cái rồi nói tiếp:
- Sai lầm không phải ở đó, mà chính là sự nông cạn, thiếu hiểu biết của bản thân ngươi. Ngươi chỉ thấy những thứ rành rành ngay trước mắt mà cho là đúng, lại không biết gạt bỏ chấp niệm để nhìn ra xa hơn. Bởi vậy mới nói, ngươi là đồ ngu, ngu không chịu được!
Cao Phi đang mải chắp tay sau lưng, ngẩng mặt nhìn trời ra vẻ cao nhân bất cần đời, bị Long Lang chửi một tràng “ngu” như vậy liền không nhịn được mà ra chiêu phản pháo ngay lập tức:
- Ngươi cứ một câu ngu, hai câu lại ngu, nói thử ta nghe xem rốt cuộc thì ta ngu chỗ nào hả?
- Hừ, chỉ bị khích đôi ba câu là lại nóng mặt lên. Thấy chưa? Đó là cái ngu thứ nhất của ngươi!
Long Lang nhếch mép cười nhạt.
- Suốt ba ngày từ sau khi sống lại, ngươi chỉ biết dùng sức hai trâu ba bò để húc loạn mà không hề biết vận dụng cái đầu của mình, đó là cái ngu thứ hai.
Cao Phi cố gắng nuốt cục tức xuống bụng, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Long Lang nói tiếp. Long Lang nở một nụ cười “quái dị”, dùng ánh mắt “thương hại đến tột đỉnh” nhìn hắn rồi phán:
- Cái ngu thứ ba, cũng là cái ngu lớn nhất, ai nói với ngươi là người thân của ngươi đã chết luôn rồi vậy? Ha ha, nếu ngươi đã có thể sống lại, vậy tại sao người thân của ngươi thì không?
- Cái gì?
- Ta nói người thân của ngươi chưa hẳn đã chết hết, nghe rõ chưa?
Cao Phi vừa nghe liền đơ người ra như bị sét đánh, ngơ ngác hồi lâu, mấp máy môi mãi vẫn không thốt nổi thành lời. Rồi với một tốc độ mà Long Lang còn phải thấy kinh ngạc, Cao Lạc tướng lao lên nắm chặt lấy vai Long Lang mà lắc như điên:
- Chưa chết? Người thân của ta chưa chết ư? Nói rõ hơn xem nào?
Long Lang bị lắc mạnh đến nỗi hoa cả mắt, vội vàng gạt tay Cao Phi ra, nói:
- Đừng vội mừng, còn sống không có nghĩa họ vẫn là người của kiếp trước đâu. Không hiểu sao? Tức là họ không còn nhớ bất cứ chuyện gì về ngươi, không nhớ bất cứ thứ gì thuộc về quá khứ!
Cao Phi đang vô cùng hoan hỉ, lại bị Long Lang tạt một gáo nước lạnh. Long Lang lại chậm rãi phun ra từng chữ:
- Theo lý mà nói, họ không còn là người thân của ngươi, nhưng thực tế…
Long Lang nói tới đây thì ngưng, lại dùng ánh mắt cực kì “nham hiểm” mà nhìn thẳng vào mặt hắn như muốn nói: Sao? Chú em tò mò chưa? Muốn biết nữa không? Muốn à? Nhưng mà ta không thích nói nữa đấy, làm gì nhau?
Cao Phi tức giận nhìn Long Lang đang nhắm mắt, khoanh tay đứng tại đó, nhìn vẻ mặt dửng dưng như không của Long Lang, hắn quả thực muốn lao lên đấm gã này một phát vào mặt… nếu như gã ta không phải là Thần…
- Ha ha, không đùa với ngươi nữa. Nhóc con, chú ý lắng nghe những lời ta sắp nói đây. Hiện giờ ta chỉ là một tia năng lượng ẩn bên trong viên ngọc ngươi vẫn mang theo bên người. Vì cứu ngươi nên chỉ còn tồn tại được một lát nữa thôi, bởi vậy ta chỉ nói một lần, nghe xong rồi thì ráng mà nhớ cho kỹ nhé.
- Thứ nhất là về việc người thân của ngươi, vì lúc trước quá gấp nên chưa thể nói tường tận, bây giờ sẽ nói rõ cho ngươi hiểu, đỡ cho ngươi mất công oán hận ta. Thực ra, người thân của ngươi tuy đã là những con người khác, nhưng về mặt linh hồn thì vẫn vậy, chỉ là mất đi phần ký ức của kiếp trước mà thôi. Nếu như ngươi có thể tìm được họ trong hàng triệu người trên hành tinh này, lại có thể đánh thức phần ký ức ngủ say bên trong linh hồn họ, thì lúc đó xem như có thể đoàn tụ với nhau rồi.
- Vậy phải làm sao mới khiến cho họ nhớ lại kiếp trước được?
Hai mắt Cao Phi sáng rỡ, vội hỏi. Long Lang liếc xéo hắn một cái, đáp:
- Sao bình thường không thấy ngươi nhanh trí như vậy? Biện pháp là do ngươi tự tìm lấy, ta chỉ có thể tiết lộ một câu: “Tùy duyên!”. Nếu ngươi thực sự có thể tìm ra họ trong muôn vàn người xa lạ, lúc ấy tự khắc ngươi sẽ biết làm thế nào. Vấn đề này ta chỉ có thể nói đến vậy mà thôi.
Đoạn, Long Lang khẽ phất tay, những đám mây bảy màu trên trời bỗng nhiên điên cuồng tụ lại, nháy mắt đã hợp thành một viên ngọc to bằng quả trứng, phát ra hào quang bảy màu sáng chói mắt, trôi nổi trên đầu ngón tay Long Lang.
- Điều thứ hai, hận thù đã bám rễ trong lòng ngươi quá sâu, ngay cả ta cũng không có biện pháp nào xóa bỏ được. Trước khi biến mất, ta tặng ngươi Thất Thải Linh Lung ngọc này, lỡ như có một ngày nào đó linh hồn ngươi vấy bẩn, chí ít nó cũng có thể giúp ngươi phần nào.
Long Lang vừa nói, vừa điểm nhẹ đầu ngón tay về phía trước. Viên Thất Thải Linh Lung ngọc kia như một tia chớp bắn thẳng vào giữa ngực Cao Phi, trong tích tắc đã chìm hẳn vào trong lồng ngực hắn, không để lại chút dấu vết.
- Là thiện hay ác, là tốt hay xấu, đều do lòng ngươi mà ra. Cũng như khi nãy ngươi nhìn thế giới ngập tràn sức sống này thành ra một vùng đất chết, đó là do bản tâm, do sự chi phối của những luồng suy nghĩ tiêu cực trong ngươi tạo thành. Ta không hy vọng sau này ngươi sẽ biến thành một tên ác ma khát máu, vì thù hận mà đánh mất chính mình…
Có thể dễ dàng nhìn thấy được, sau khi biến những đám mây bảy màu thành Thất Thải Linh Lung ngọc, lại đem nó giấu vào trong người Cao Phi thì hình bóng Long Lang cũng trở nên mờ nhạt, như thể sẽ tan biến ngay tức thì. Không chỉ vậy, cả không gian Vạn Hoa Lâm cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mặt đất nứt ra thành từng mảng, chìm dần xuống không gian đen ngòm, sâu không thấy đáy ở bên dưới.
- Cái này…
- Không cần nói. Những gì ngươi định nói ta đều hiểu rõ.
Cao Phi vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị Long Lang ngăn lại.
- Vấn đề của ngươi thực sự rất nhiều, mà thời gian của ta thì quá ít, không thể giải thích hết cho ngươi được. Huống chi thiên cơ bất khả lộ, có rất nhiều thứ phải tự ngươi hiểu ra mới có ý nghĩa. Giờ ta chỉ có thể tiết lộ thêm một chút về viên ngọc trên người ngươi thôi. Ngươi cảm nhận được sự thân thiết mỗi khi cầm nó đúng không? Không sai, những gì ngươi nghĩ đều là sự thật, Mị - đã - từng - ở - bên - trong - nó. Đã từng tức là sao ư? Là bây giờ nàng không còn ở đấy nữa! Nàng ta bây giờ ra sao hả? Ta chỉ có thể nói với ngươi rằng, nàng đang sống rất tốt, rất khỏe mạnh nữa là đằng khác. Có thể gặp lại nàng hay không, là do ngươi. Ha ha!
Một lần nữa, Cao Phi bị những lời nặng tựa ngàn cân của Long Lang nện cho choáng váng đầu óc, chỉ biết há hốc miệng, đứng chết lặng, mãi mới thốt ra được vài chữ “ê”, “a” không rõ đầu đuôi.
- E hèm, còn một việc rất rất rất quan trọng nữa….
Nói tới đây, khuôn mặt Long Lang bỗng chuyển sang sắc thái nghiêm trọng, biểu cảm cứ như chuyện mình sắp nói ra vô cùng trọng đại, có thể ảnh hưởng tới cả nền hòa bình của vũ trụ.
Cao Phi từ nãy đến giờ chỉ hận không thể nuốt từng lời của Long Lang vào bụng cho khỏi quên, vừa nghe “rất rất rất quan trọng” thì nào dám lơ là, vội vểnh tai chăm chú lắng nghe. Nào ngờ Long Lang lại nghiến răng kèn kẹt, đột nhiên lao đến, táng một cú thật mạnh vào đầu bạn Cao Phi.
- Thằng nhóc, từ cái hôm nhà ngươi sống lại đến bây giờ đã âm thầm chửi ta bao nhiêu lần rồi hả? Tưởng ta không biết sao? Nào là “Long Lang biến thái”, rồi cái gì mà “giun đất Long Lang”, ngươi chửi đi chửi lại không biết bao nhiêu lần! Đó là còn chưa tính các câu khác nữa… Hừ! Nếu không phải sớm biết có ngày này, thì ngay từ đầu ta đã ra ngoài nện cho ngươi một trận rồi!
Nện Cao Phi một trận đã tay, Long Lang phủi phủi áo, cười ha ha:
- Xong, thù mới hận cũ đã giải quyết, cái không gian này cũng không tồn tại được bao lâu nữa, đi thôi.
Nói xong, Long Lang một tay nắm cổ áo Cao Phi mà nhấc bổng hắn lên, tay còn lại vẽ một vòng trong không khí, tạo thành một lỗ đen sâu hoắm, nhìn không thấy điểm cuối. Đoạn không một chút do dự, Long Lang đã xách Cao Phi bước ngay vào trong, biến mất khỏi Vạn Hoa Lâm. Ngay tức khắc, cả hai đã xuất hiện lại ngay vị trí mà cáo trắng Bạch Vũ đang đứng.
Có thể thấy rõ, sau khi Long Lang ra bên ngoài thì thân thể của hắn càng thêm mờ nhạt, thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua người hắn nữa!
Cao Phi không khỏi há hốc mồm, ngơ ngác nhìn một “Cao Phi khác” đang cưỡi trên lưng Bạch Vũ, ôm Lương Như Quỳnh trong lòng, ngước mặt lên trời mà gào thét. Đây là? Giật mình trong chốc lát, hắn bỗng nhiên sực tỉnh, có lẽ khi nãy trong lúc nguy cấp, Long Lang đã khiến cả không gian, thời gian dừng lại, sau đó đưa linh hồn mình ra khỏi thân thể, tiến vào cái không gian Vạn Hoa Lâm nọ đi?
Long Lang tự biết thời gian không còn nhiều, không nói năng, giải thích gì cho Cao Phi đã nắm đầu hắn, nhấn vào trong cơ thể “Cao Phi kia”. Hai Cao Phi cứ như vậy mà nhập lại làm một.
Lại thấy Long Lang khẽ lật tay, một tia hào quang màu đỏ rực bỗng phóng ra từ đầu ngón tay hắn, bay thẳng vào trong trái tim Cao Phi. Sau đó, tia hào quang đỏ rực kia giống như một con dã thú điên cuồng, liên tục cắn nuốt, lan dần ra xung quanh. Luồng khí nóng lạnh kì quái đang chuẩn bị công kích vào trái tim Cao Phi đối diện với tia hào quang màu đỏ này bỗng trở nên vô cùng yếu ớt, chưa đầy một giây đã bị hòa tan một cách triệt để.
Giải quyết xong xuôi đâu đó, Long Lang thu tay về, lại mân mê cằm, nhìn cáo trắng Bạch Vũ một hồi rồi lẩm bẩm:
- Con cáo này thiệt là… Biết mật rắn Bích Lân độc vô cùng mà vẫn cố tình nuốt vào để tiến hóa, hòng cứu hắn một mạng. Mới ở cùng nhau có mấy ngày mà ngươi đã xem hắn như bạn thân, không ngại sống chết mà cứu hắn như vậy, không biết khi mẹ ngươi biết được thì sẽ ra sao nhỉ? Hê hê, ta rất muốn thấy gương mặt của ả ta khi nổi điên lên nha! Mà cũng phải công nhận là một người một thú này y chang nhau. Một tên ngốc là đủ rồi, nay lại gặp phải một con cáo khù khờ nữa, thiệt là mệt chết ta.
Long Lang vừa làu bàu một trận, vừa đưa tay đặt lên đầu Bạch Vũ, đoạn thở ra một hơi. Ngay tức khắc, từng luồng khí đen có mùi hôi tanh nồng nặc bỗng bốc lên từ bên dưới lớp lông trắng của Bạch Vũ, Long Lang chỉ thổi một hơi, chất độc ẩn chứa bên trong cơ thể Bạch Vũ đã biến mất hoàn toàn!
- Coi như là giúp bạn cũ một chút đi. Phần ân tình này ta sẽ đòi lại từ mẹ nó, ha ha!
Long Lang ngẩng đầu cười thõa mãn, thế nhưng ngay khi ánh mắt vừa lia sang người con gái đang nằm trong lòng Cao Phi, hắn bỗng giật thót:
- Cái gì? Lại còn như thế nữa?
Chăm chú nhìn Lương Như Quỳnh thật lâu, Long Lang lại khẽ thở dài:
- Có ai làm Thần mà cực khổ như ta không? Chạy tới chạy xuôi, chạy lui chạy ngược, mệt muốn chết! Cha à, chuyến này về mà cha không tăng lương cho con, con nhất quyết xin nghỉ việc!
Mất thêm một khúc năng lượng nữa để chữa thương cho Lương Như Quỳnh, Long Lang chỉ còn là một cái ảo ảnh lờ mờ và vặn vẹo, dập dềnh trôi nổi giữa không trung.
- Được rồi, đến lúc đi thiệt rồi. Cao Phi, ta đã giúp ngươi hết sức có thể, mọi việc còn lại ngươi tự mình giải quyết đi nhé. Cố gắng nâng cao thực lực, mạnh mẽ lên, ta tin rằng ngươi sẽ tìm ra được lối thoát dành cho mình, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại. Còn bây giờ, cứ từ từ hưởng thụ đi nha nhóc, ta đi đây.
/24
|