Cảnh Báo Rung Động

Chương 80: Gấp không đợi nổi

/92


Từ khi Tống Linh Linh mời Giang Trục về nhà ra mắt bố mẹ vào Tết năm nay, anh bắt đầu hay lo lắng vu vơ.

Thi thoảng lại hay hỏi những câu khiến Tống Linh Linh bó tay, trước Tết một tháng, anh đã bắt đầu suy nghĩ xem đến nhà Tống Linh Linh thì nên mua quà gì cho phụ huynh.

Đôi khi hai người phải làm việc ở hai nơi.

Tống Linh Linh còn nhận được tin nhắn của anh về việc hôm nay anh ăn cơm với ai, đến việc trà anh uống loại gì, cực kỳ phù hợp để tặng cho bố cô.

Chuyện như vậy diễn ra vô số lần.

Mỗi lần như thế, Giang Trục đều khiến Tống Linh Linh dở khóc dở cười.

Dù vậy nhưng cô vẫn không thể không cảm động trước hành động nghiêm túc của anh. Giang Trục coi trọng việc này đến thế, khiến cô bất giác căng thẳng theo.

Song sự căng thẳng chỉ tồn tại một lát thôi.

Gần đây công việc của Tống Linh Linh hơi nhiều nên cô không có nhiều thời gian để lo lắng về cuộc sống.

Từ khi cô nhận được giải Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất tại lễ trao giải Kim Lộc, lại còn được đề cử cho giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, các kịch bản được gửi đến cho cô tăng lên rõ rệt về số lượng lẫn chất lượng.

Quan trọng hơn là cô có “Dư Duy” bên cạnh.

Tuy doanh thu phòng vé của bộ phim “Dư Duy” không cao ngất ngưởng nhưng những ai trong nghề từng xem đều khen Tống Linh Linh.

Thậm chí khá nhiều đạo diễn nổi tiếng sẽ nêu tên Tống Linh Linh khi được phóng viên hỏi về nam, nữ diễn viên mà họ đang muốn hợp tác nhất. Dần dà, giá trị con người của cô cũng tăng lên.

Ngoài ra, Tống Linh Linh cũng nhận được nhiều hợp đồng đại diện hơn.

Cô vốn là nghệ sĩ có khí chất đặc biệt, nét đẹp rất thơ của cô là điều mà nhiều nữ diễn viên không có, nhiều khi những người mẫu có khí chất độc đáo cũng không sánh bằng. Và cũng có nhiều nơi mời cô chụp bìa tạp chí.

Vì vậy cư dân mạng hài hước bảo rằng cô thật sự phất lên thành diễn viên hạng A sau một bộ phim.

Thậm chí đãi ngộ còn tốt hơn sao hạng A ấy chứ.

Người hâm mộ của Tống Linh Linh không đồng tình với quan điểm này.

Bởi Tống Linh Linh không chỉ thể hiện xuất sắc trong “Hẻm nhỏ”, mà năm ngoái, cô có những bộ phim nổi tiếng và có doanh thu phòng vé khá khủng như “Hẻm nhỏ” và “Dư Duy”, hơn nữa phim truyền hình mà cô tham gia cũng có thành quả rất tốt.

Tuy cô không phải nhân vật chính trong bộ phim công sở đóng chung với Kiều Diệc Dao được công chiếu năm ngoái, nhưng cảnh diễn không hề ít, so với Kiều Diệc Dao thì biểu hiện khá tốt.

Hơn nữa cô còn có một bộ phim cổ trang chưa phát sóng.

Từ khi bộ phim này và dàn diễn viên bị leak ra thì đã có hàng ngàn người mong chờ. Bọn họ muốn xem xem bộ phim cổ trang của Tống Linh Linh sẽ ra sao.

Sau một ngày quay chụp quảng cáo.

Khi Tống Linh Linh quay lại xe, cô cảm thấy mệt lử cả người.

Đường Vân Anh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, nghĩ một chút rồi hỏi: “Mai em phải gặp đạo diễn Vương đó, có muốn dời lại một ngày không?”

Cô ấy hỏi: “Cho em một ngày nghỉ nhé?”

Tống Linh Linh giật mình, lắc đầu: “Không cần đâu chị, đã hẹn rồi mà.”

Cô ngáp một cái: “Em ngủ một giấc là được.”

Thấy cô kiên quyết như thế, Đường Vân Anh cũng không thuyết phục nữa.

Bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn đứng vững trong giới giải trí, dời lịch vô cớ đúng là không hay lắm.

“Thế thì ngày mai như cũ nhé.” Đường Vân Anh xem lịch trình làm việc rồi cất lời: “Linh Linh.”

Tống Linh Linh nhìn cô ấy: “Sao vậy chị?”

Đường Vân Anh nhìn cô chằm chặp: “Cái show giải trí chị nói với em hồi trước, em thấy sao?”

Khoảng nửa tháng trước, Đường Vân Anh lại nhắc đến ý định để Tống Linh Linh làm khách mời cố định tại một chương trình giải trí.

Bây giờ mối quan hệ của cô và Giang Trục đã công khai nên mấy chương trình giải trí dành cho cặp đôi sẽ tìm đến hai người.

Tống Linh Linh chưa có ý định tham gia chương trình giải trí.

Nhưng lòng cô hơi rung rinh.

Nếu có thể tham gia một chương trình cùng Giang Trục và lưu lại kỷ niệm đẹp thì cũng không phải là không thể.

Chỉ là thời gian gần đây cô bận rộn quá nên quên mất nói cho Giang Trục chuyện này.

Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh ngượng ngùng nhìn Đường Vân Anh: “Em quên nói cho Giang Trục biết mất rồi.”

Đường Vân Anh: “...”

Cô ấy nhìn Tống Linh Linh: “Vậy em nhớ hỏi kỹ Giang Trục nhé? Bàn bạc với nhau một chút ha.”

Tống Linh Linh gật đầu: “Để tụi em sẽ bàn bạc, mà khi nào bên kia ghi hình ạ?”

Chủ yếu là cô lo thời gian của cô và Giang Trục không trùng nhau.

Giang Trục đang bận làm hậu kỳ phim, cô cũng đang nghiên cứu kịch bản mới. Nếu quyết định tham gia thì sẽ phải vào đoàn phim.

Đường Vân Anh: “Giờ vẫn còn sớm.”

Cô ấy bảo: “Hiện tại bên đó mới chốt nghệ sĩ thôi, phải đợi năm sau mới bắt đầu ghi hình.”

Tống Linh Linh dạ một tiếng rồi tiếp tục hỏi: “Vậy tần suất ghi hình thế nào chị nhỉ?”

Đường Vân Anh: “Nhìn chung thì một tuần một tập.”

Cô ấy chưa dám chắc chắn một trăm phần trăm: “Tạm thời chị chưa rõ về chuyện này, chị sẽ hỏi kỹ lại sau.”

Tống Linh Linh đáp dạ.

Nghĩ ngợi một lát, cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn quấy rầy Giang Trục.

Tống Linh Linh: [Đạo diễn Giang xong việc chưa?]

Tin nhắn được gửi đi, Giang Trục không kịp trả lời ngay.

Tống Linh Linh cũng không để bụng, cô cầm điện thoại và nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe.



Khi quay về khách sạn, Tống Linh Linh nhận được điện thoại của Giang Trục.

Cô cúi người thay giày, cố tình kéo dài giọng: “Aloo? Ai đấy ạaa?”

Giang Trục ngừng lại, giọng nói trầm trầm: “Bạn trai em đấy.”

“...”

Mặt Tống Linh Linh đỏ au, cô ồ lên: “Đạo diễn Giang xong việc rồi à?”

Giang Trục khẽ cười: “Em về khách sạn chưa?”

“Em mới vào phòng đây.” Tống Linh Linh nói thật, cô không khỏi làm nũng với anh: “Mệt muốn xỉu luôn á.”

Cô di chuyển khắp mấy thành phố liên tục để làm việc, chưa có một thời gian nghỉ ngơi hoàn chỉnh.

Giang Trục bật cười: “Vậy anh qua chỗ em nhé?”

Tống Linh Linh nhướng mày: “Anh bỏ bê công việc của mình luôn hả?”

Giang Trục: “Bạn gái tương đối quan trọng hơn.”

Nghe vậy, Tống Linh Linh đáp ngay: “Không cần đâu.”

Cô lết đôi dép lê đến bên sô-pha rồi nằm xuống, lười biếng nói: “Mai em gặp đạo diễn Vương xong là về được rồi. Anh khỏi vất vả đi qua đây.”

Giang Trục chớp thời cơ bảo ngay: “Vậy tối mai anh ra sân bay đón em.”

Tống Linh Linh cong môi: “Dạ được.”

Trò chuyện một lúc, Tống Linh Linh chợt nhớ tới lời của Đường Vân Anh.

“Giang Trục ơi.”

Cô mím môi: “Dạo này anh có ý định tham gia show giải trí không?”

Vừa nghe thấy câu hỏi này là anh biết cô muốn gì ngay.

Anh cười khì, thấp giọng đáp: “Em có thì anh sẽ có.”

Giọng của Giang Trục vốn đã trầm, khiến âm thanh mang điện truyền vào tai Tống Linh Linh như loại loa siêu trầm làm lưu luyến lòng người.

Cô bất giác xoa lỗ tai, cảm thấy bên tai đang nghe điện thoại tê rần.

Tống Linh Linh nhịn cười: “Em chỉ sợ anh không sắp xếp được công việc.”

Giang Trục ừm một tiếng và hỏi: “Khi nào ghi hình?”

Tống Linh Linh: “Chị Anh bảo là năm sau.”

Cô hít sâu một hơi, chân thành lên tiếng: “Em cũng muốn đồng ý, nhưng mà cũng thấy hơi lo.”

Giang Trục ngạc nhiên, từ tốn hỏi: “Em lo điều gì?”

Tống Linh Linh đổi tư thế nằm, nhìn lên trần nhà, ăn ngay nói thật: “Em thấy em là diễn viên mà đưa chuyện tình cảm lên show giải trí công khai như thế thì không hay lắm. Hơn nữa trước đây em từng xem nhiều chương trình giải trí rồi, mấy diễn viên nữ bị chửi thê thảm lắm.”

Cô lí nhí nói: “Em thấy nếu hai tụi mình cùng tham gia chương trình giải trí thì em sẽ là người bị chửi.”

Giang Trục biết cô lo rằng tham gia show giải trí sẽ làm vơi bớt tình cảm của mình, anh cũng biết cô không phải kiểu người thích phơi bày chuyện riêng tư ở nơi công cộng.

Cô muốn bảo vệ quyền riêng tư của mình.

Song Giang Trục vẫn hơi bất ngờ với vế sau.

Giang Trục chưa từng xem show giải trí nên tò mò hỏi: “Người ta chửi diễn viên nữ thế nào?”

“Em lấy ví dụ nha.” Tống Linh Linh kể về một show về tình cảm cô mới xem: “Có nhiều bình luận và cư dân mạng chửi nữ khách mời kia lắm, họ bảo cô ấy không làm gì cả, cái gì cũng để cho nam khách mời làm. Còn chê phong cách ăn mặc của cô đẹp không đẹp, bảo cô ấy không biết nói chuyện, nói cô ấy ngày nào cũng ngủ tới chín giờ mới dậy, cực kỳ lười biếng này nọ.”

Khi kể đến khúc sau, Tống Linh Linh hơi chột dạ.

Cô sờ chóp mũi, uất ức nói: “Lúc nghỉ ngơi, em toàn ngủ tới mười hai giờ mới dậy á. Em cũng không biết nấu cơm hay làm việc nhà.”

Không chỉ vậy, đôi khi cô còn đòi Giang Trục bế vào nhà vệ sinh, nhờ anh nặn kem đánh răng và rửa mặt cho cô nữa.

Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh hơi rén.

Cô thấy nếu bản thân làm vậy trong chương trình thì chắc chắn cô sẽ bị chửi đến mức lên hot search luôn quá!

Giang Trục không nhịn được cười khi nghe cô liệt kê như vậy.

“Làm gì mà phải cường điệu dữ vậy.” Anh nói: “Em muốn ngủ thêm bao nhiêu tiếng cũng được, chúng ta không cần quan tâm đ ến suy nghĩ của người khác.”

Tống Linh Linh biết mình không cần quan tâm nhưng lại không thể làm ngơ được.

“Mọi người sẽ bảo em không xứng với anh.”

Giang Trục khựng lại, nghiêm túc nói: “Không có chuyện đó đâu.”

Anh khẽ cất lời: “Phục vụ em là việc anh cam tâm tình nguyện.”

Dù là nấu cơm cho Tống Linh Linh, hay là chăm sóc cô gái tay chân vụng về như cô.

Giang Trục đều làm không biết mệt, thậm chí còn hưởng thụ cảm giác Tống Linh Linh dựa dẫm vào mình, nhờ mình chăm sóc cô.

Nghe Giang Trục nghiêm túc nói vậy, Tống Linh Linh lặng lẽ nhướng mày.

Cô suy tư một lát: “Vậy tụi mình tham gia ha?”

Giang Trục: “Em muốn thì tụi mình tham gia.”

Lỗ tai Tống Linh Linh dần nóng lên, cô vẫn phải nghĩ ngợi: “Vậy để em suy nghĩ hết đêm nay đi.”

Giang Trục cong môi: “Ừm.”

Có nhiều việc, chỉ cần Tống Linh Linh muốn thì Giang Trục sẵn sàng làm chung với cô.

Dù cho anh không thích tham gia show giải trí mấy.



Hôm sau, Tống Linh Linh và Đường Vân Anh ăn trưa cùng đạo diễn Vương để thảo luận kịch bản.

Đạo diễn Vương có một kịch bản phim muốn mời Tống Linh Linh đóng.

Sau khi Tống Linh Linh đọc qua kịch bản, cô có một vài nhận xét.

Vẫn không phải là kịch bản yêu đương.

Không hoàn toàn giống kịch bản trước nhưng lại không quá khác biệt.

Đây là câu chuyện về cuộc đời bấp bênh của một cô gái nông thôn.

Khi bàn bạc xong, Tống Linh Linh bay về Bắc Thành.

Lúc cô hạ cánh thì Giang Trục đã tới rồi.

Đường Vân Anh thấy cặp đôi này lâu rồi không gặp nhau nên tự giác không làm “bóng đèn”.

“Chị về với Hạ Hạ nhé.” Cô ấy nhìn Tống Linh Linh: “Hai ngày tới em cứ nghỉ ngơi đi, mấy ngày sau đó phải tham dự một vài sự kiện đó.”

Tống Linh Linh gật đầu: “Em biết rồi.”

Đường Vân Anh nhìn cô rồi bàn giao cho Giang Trục: “Cậu chăm sóc em ấy nhé.”

Giang Trục: “Yên tâm đi.”

Sau khi Đường Vân Anh rời đi, Tống Linh Linh lên xe với Giang Trục.

Ngồi lên ghế phụ hẳn hoi, cô mới nhướng mày hỏi: “Sao hôm nay đạo diễn Giang lại tự mình lái xe vậy?”

Giang Trục đang định thắt dây an toàn cho cô.

Khi nghe thấy lời này, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Tống Linh Linh bị hôn bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị gì thì Giang Trục đã đẩy lưỡi vào.

Nụ hôn kết thúc.

Giang Trục vươn tay lau vệt son lem bên môi cô, khàn giọng nói: “Để tiện đó.”

“...”

Tống Linh Linh nghẹn lời, lườm anh một cái.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, sau đó hối anh: “Đi lẹ đi lẹ đi, anh không sợ bị người ta chụp được à?”

Giang Trục nhướng mày, cực kỳ tự tin: “Em yên tâm đi, người bên ngoài không nhìn thấy được bên trong xe đâu.”

Cửa kính xe đã được xử lý rồi.

Mặt Tống Linh Linh nóng ran, không khỏi ngượng ngùng: “Vậy thì cũng phải lái nhanh đi.”

Cô thấy không an toàn khi hôn nhau trong xe ở ven đường.

Giang Trục làm theo.

Chỉ là Tống Linh Linh không ngờ rằng, chưa tới nửa tiếng sau khi hai người họ rời sân bay, Thịnh Vân Miểu đã gửi một đường link cho cô.

Nhân tiện hỏi thêm: [Đạo diễn Giang gấp gáp vậy à?]

Tống Linh Linh tập trung đọc, tiêu đề của đường link là: Giang Trục đón Tống Linh Linh trong đêm khuya, hai người hôn nhau say đắm trong xe.

“...”

***

Lời tác giả:

Đạo diễn Giang: …

Linh Linh: Sao bảo là kín đáo lắm mà?

/92

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status