Canh Bạc

Chương 77

/82


Jack chuẩn bị đồ trang bị cùng tính toán đầy đủ. Ngoại trừ Dư Y, bọn họ có tổng cộng sáu người, mỗi người đều có một ba lô, trong ba lô có trang bị thứ cần thiết cho sinh tồn ở dã ngoại, trên người có bộ đàm, không sợ bị lạc với đồng đội, cho dù bị lạc thì bọn họ cũng có thể một mình trở về.

Bọn họ không phải là lính đánh thuê, sau khi xuất ngũ ở Mỹ, bọn họ từng làm vệ sĩ, cũng từng theo đội khảo cổ đi thám hiểm. Tình hình như đêm nay không phải là lần đầu tiên bọn họ trải qua, nhưng bước vào rừng rậm có gài mìn là lần đầu tiên của bọn họ.

Jack nhíu mày nhìn về phía đồng đội từ xa chạy tới. Người đồng đội lắc đầu với anh ta, nói: “Dân làng nói lúc trước chỉ có hai người đi cùng với đội khảo cổ vào rừng, tôi đi tìm qua, người nhà bọn họ nói hôm nay đúng lúc bọn họ đi vào rừng.”

Nói cách khác, bọn họ phải một mình tiến vào khu rừng rậm xa lạ này.

Mưa to ùn ùn kéo đến, ngay cả bước đi cũng khó khăn, lại càng không nói đến phương diện này còn có thể sẽ có các loại nguy hiểm không thể biết trước được. Ánh mắt Dư Y loé lên, đóng laptop lại, nói: “Thái độ làm người của ông Robin khẳng khái trượng nghĩa, người đi lạc ở trong rừng là bạn bè của ông ấy, mặc kệ lần này có thể thành công mang anh ta đi ra hay không, các anh chỉ cần làm hết sức, ông Robin sẽ nhất định hậu tạ!”

Trong lòng Jack khẽ động, cùng đồng đội liếc nhau, quyết tâm, rốt cuộc lái xe Jeep chạy sâu vào trong rừng rậm. Dư Y thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, không biết cái gì đang đợi bọn họ ở phía trước.

Mưa không ngừng đánh vào cành lá, vốn là tiếng mưa rơi tí tách càng trở nên ồn ào hơn, mặt đất lầy lội, giẫm lên một bước sẽ lưu lại dấu chân, một lát dấu chân lại bị mưa xoá sạch, không ai biết một khắc trước nơi này có người đi qua.

Đi lại ở trong mưa rất bất tiện. Dư Y mặc một áo khoác không thấm nước, trên đầu đội một cái nón rộng vành, mưa vẫn từ bốn phương tám hướng đánh vào cô. Jack không hy vọng cô cùng đi vào, mang theo một người phụ nữ trước sau gì cũng là gánh nặng, nhưng sau khi đi được một đoạn thì anh ta lập tức thay đổi hẳn. Dư Y im lặng kiên nghị tiến bước, người đầy mưa cũng không nhăn mày chút nào. Một khi phát hiện mình bị tuột ở phía sau thì cô lại lập tức chạy lên, theo sát bọn họ, không để cho bọn họ vì bất cứ cái gì mà dừng lại. Jack không hề mặc kệ cô nữa, thương lượng cùng đồng đội phân công tìm người như thế nào.

Dư Y nói: “Lúc chiều, phương hướng bọn họ đi tới là thành phố cổ. Tôi biết là cái gì ở nội trong phạm vi sẽ có tín hiệu, tuy rằng hiện tại bọn họ bị mất tích, nhưng phương hướng thông tới thành cổ vẫn là điểm tìm kiếm quan trọng nhất, có khả năng rất lớn là bọn họ bị mất sóng.”

Jack gật gật đầu. Sáu người bọn họ dưới tình huống như thế này không nên phân tán người. Dù sao nguy hiểm không biết, nếu người mất tích ở trong rừng bởi vì bị hãm hại, vậy đối thủ kia nhất định không phải là người thường, bọn họ cần phải đồng tâm hợp lực.

Nhưng dù sao mảnh rừng này không phải là nơi bình thường, hơn nữa còn có mưa to gió lớn, tầng số nguy hiểm tăng cao, thông thường hành động cứu hộ có bảy mươi hai giờ vàng để cứu trợ, có điều việc này cũng phải tuỳ theo tình hình cụ thể mà quyết định. Nhưng tình huống bây giờ cũng không lạc quan cho lắm.

Jack suy nghĩ một chút, quyết định an bài hai người một tổ, chia nhau hành động. Dư Y đi theo bọn họ về phía thành cổ, dọc đường ba cánh phải luôn luôn giữ liên lạc, ai cũng không thể đi lạc.

Tìm người ở trong rừng rậm cũng giống như mò kim đáy biển. Giờ phút này cái gì Dư Y cũng chỉ có thể nhìn xem, không có thời gian để suy nghĩ, đầy đầu cô đều là Nguỵ Tông Thao. Trước đây, cũng trong một đêm mưa gió như thế này, Nguỵ Tông Thao tay không tấc sắc đánh ba gã lưu manh gục trên đất, Dư Y bị anh bồng lên. Bắt đầu từ ngày đó vận mệnh rốt cuộc thay đổi, cô như vậy mà cột vào với một người đàn ông lạnh lùng cường thế, buộc chặt như vậy. Cô cần phải buộc chặt thêm một chút nữa, chặt đến nỗi mỗi từng bước đi của Nguỵ Tông Thao đều phải mang cô theo cùng, sẽ không để cho cô có cảm giác vừa tỉnh dậy nhìn không thấy anh.

Dư Y cắn răng, nắm chặt tay cố gắng hướng về phía trước. Động lực của cô là Nguỵ Tông Thao, chỉ có Nguỵ Tông Thao!

Càng đi càng xa, càng đi càng sâu, tín hiệu cũng ngày càng yếu. Đêm nay tựa như đặc biệt dài đằng đẳng, ánh sáng mỏng manh của đèn pin chiếu phía trước, mênh mông bát ngát, không có điểm cuối.

Bộ đàm luôn truyền đến tiếng nói chuyện, bọn họ không có phát hiện tung tích gì, mà Dư Y ở đầu này cũng không có phát hiện tình huống gì. Ngay lúc bọn họ càng ngày càng mỏi mệt thì ánh đèn pin đột nhiên chiếu tới một vật thể bất động, ló ra phân nửa ở trên đường rừng, có vẻ vô cùng kỳ dị.

Dư Y và Jack hai người liếc nhìn nhau một cái. Jack móc súng lục ra, dẫn đầu đi về về trước, mỗi bước đều thật cẩn thận. Cho đến khi khoảng cách kéo gần, tầm mắt từ từ rõ rệt thì anh ta rốt cuộc thấy vật thể bất động là một người.

Súng lục nhắm ngay hắn, Jack dùng chân gắng sức lật thân thể của hắn lại, anh ta nói: “Là một người chết!”

Dư Y ngẩn ra, lập tức chạy nhanh về phía trước.

Người chết thoạt đầu úp sấp mặt trên đất, lưng có vết máu, trên đất còn có thể thấy vết máu chưa bị mưa trôi sạch.

Jack thấy Dư Y chạy tới gần, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy cô ngồi chồm hổm xuống, lấy ta chạm đến thi thể. Anh ta sửng sốt nói: “Cô Dư!”

Anh ta không ngờ rằng lá gan của Dư Y lớn như vậy, khi nhìn thấy xác chết chẳng những mặt không đổi sắc mà còn thoải mái đụng tới nó. Anh ta không khỏi đánh giá Dư Y một lần nữa, người phụ nữ phương đông này – trong cái nhìn của anh ta, rất nhỏ nhắn xinh xắn, mỏng manh yếu đuối, cách ăn mặc lôi thôi nhếch nhác – quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, suy cho cùng, cô ta có thể quen biết với ông Robin thì không đơn giản. Đang tự hỏi thì Jack đột nhiên nghe thấy Dư Y nói: “Xác chết đã bị cứng đờ.”

Mưa và nhiệt độ cao sẽ ảnh hưởng tới biến hoá của thi thể. Dư Y mở quần áo của xác chết ra, kiểm tra ngực và hai tay của hắn – trên ngực có vết lợt, dấu vết mất đi, cô lại lật mí mắt của hắn, cuối cùng nói: “Thời gian tử vong hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng chắc chắn là không hơn sáu tiếng.”

Bên cạnh thi thể có một cái ba lô, dường như đã bị người ta mở ra, những thứ ở bên trong đều ngổn ngang phân tán tứ phía. Dư Y lại nhìn thoáng qua thi thể, rốt cuộc có kết luận: “Hắn ta có thể là một trong hai người thôn dân kia.”

Jack cũng đã đoán được, nhăn mày nhìn về bốn phía.

Nơi này nhất định đã xảy ra trận đấu súng, nhưng chỉ có một xác chết, những người khác chắc chắn là đã chạy thoát. Jack và đồng đội phân công nhau tìm kiếm manh mối, chỉ cần nơi này trải qua tình cảnh rất kịch liệt thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Jack liền phát hiện cành lá ở ven đường bị giày xéo. Mưa tuy lớn, nhưng chỗ có cây cối rậm rạp vẫn có thể ngăn lại không ít mưa, không để cho dấu vết hoàn toàn bị xoá sạch sẽ. Jack giơ đèn pin, nhìn trên mặt đất, loáng thoáng có thể nhận ra dấu chân ngổn ngang, nói: “Đi theo tôi!”

Đi dọc theo con đường này về phía trước, phương hướng đã thay đổi. Jack thông qua bộ đàm báo với đồng đội, nhắc nhở bọn họ cẩn thận. Anh ta ghi nhận trong mảnh rừng này, ngoại trừ người bị mất tích, còn tồn tại những người khác.

Lòng Dư Y xoắn lại một hồi, cô cắn chặt răng, cố gắng khống chế bản thân, không để cho mình nghĩ ngợi lung tung. Để ngừa ngộ nhỡ, Jack đã tắt đèn pin, ba người duy trì im lặng, đi một hồi lâu mới phát hiện phía trước không có đường đi, chỉ còn lại một vách đá. Nham thạch trên vách đá có dấu vết bị rớt ra, Jack nhặt được hai vỏ đạn trên mặt đất. Phía dưới vách đá là một thế giới càng xa lạ hơn, nơi này dường như cách thành cổ ngày càng xa.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, Jack phán quyết người bị mất tích đã nhảy xuống vực thoát đi. Vách đá ở đây cũng không quá cao, nhưng vô cùng dốc. Jack thấy Dư Y không nói tiếng nào thì an ủi nói: “Bọn họ có thể chạy thoát khỏi họng súng, còn có thể chạy đủ xa như vậy, nhất định là không có việc gì.”

“Vâng.” Dư Y chỉ kiên định nói một chữ, im lặng một lát, cô nói: “Trực tiếp từ chỗ này đi xuống.”

Chỗ này đi xuống rất nguy hiểm, nhưng nếu đi đường vòng xuống vực thì nhất định là hơn nửa ngày, dọc đường còn có thể gặp phải nguy hiểm khác. Cô không muốn chậm trễ một giây nào.

Jack thấy vẻ mặt cô kiên quyết thì không nói hai lời liền lấy ra đồ trang bị ở trong ba lô đưa cho Dư Y, đơn giản nói qua những điều chủ yếu, chỉ chốc lát chuẩn bị bố trí ổn thoả.

Leo xuống vách núi không phải là trò đùa, thiết bị leo núi của bọn họ đơn sơ, hơn nữa Dư Y chưa bao giờ có kinh nghiệm này, bởi vậy mỗi một bước đều cần phải thật cẩn thận.

Mưa dần dần nhỏ đi, Dư Y theo bước chân của Jack đi xuống. Rõ ràng khoảng cách rất ngắn, nhưng nhìn xuống lại giống như vực thẳm. Chung quanh là một mảnh tối đen, chỉ có đèn pin ở được ngậm ở trong miệng Jack miễn cưỡng chiếu sáng, thoạt nhìn toàn bộ càng thêm kinh khủng.

Đồng đội của Jack ở phía trên đỉnh núi nắm chặt lấy dây thừng. Dư Y nghe hai người chỉ huy, bước lên vài bước cuối cùng, nắm chặt lấy dây thừng, chậm rãi đi xuống, thân thể giống như mất trọng lực, chỉ cần vô ý một cái là cô nhất định sẽ tan xương nát thịt.

Dư Y đột nhiên nghĩ tới trên sân thượng của nhà cổ ở Nho An Đường – trong đêm mưa, Nguỵ Tông Thao đập bể nóc nhà – loại cảm giác rất mạnh mẽ, mạo hiểm không ít hơn so với hiện tại. Khi đó cô cũng không hề lo lắng đến an toàn của bản thân, thì ra là ở bất cứ nơi nào, chỉ cần có Nguỵ Tông Thao ở bên cạnh là cô sẽ không sợ hãi. Nguỵ Tông Thao không sợ trời không sợ đất, anh có thể làm được thì cô cũng nhất định phải làm được, nếu không thì cô làm sao cùng anh đến già?

Dây thừng trong tay Dư Y chợt căng chợt chùng, dưới chân khi thì đạp lên tảng đá khi thì khoảng không, lòng cô dần dần trấn tĩnh, cách đỉnh núi càng ngày càng xa, khoảng cách vực thẳm càng ngày càng gần. Jack ra lệnh một tiếng: “Có thể nhảy xuống!”

Dư Y thở ra, cũng đã đến cuối chiều dài dây thừng, cô rốt cuộc buông tay ra, nhảy xuống dưới.

Đúng lúc này bỗng nhiên có một chùm ánh sáng chiếu về phía vách đá, trong lúc Dư Y còn chưa kịp phản ứng lại thì một tiếng súng bỗng vang lên, “lấy “”đoàng” trên vách đá một tiếng. Tảng đá vỡ vụn trong nháy mắt, đồng đội ở trên đỉnh núi còn chưa kịp xuống. Jack hô lớn: “Chạy!”

Cánh tay Dư Y căng chặt, nháy mắt đã bị Jack túm lấy chạy về phía trước. Đằng sau có hai người đàn ông giơ súng trường đuổi theo. Đạn rít qua người, mắt Dư Y càng trợn càng lớn, cô gắng sức chạy về phía trước, dưới chân một khắc cũng không ngừng. Jack hét lên với cô: “Là lính đánh thuê!”

Anh ta rất quen thuộc với lính đánh thuê, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Giờ phút này ở phía sau không ngừng bắn súng, hai gã lính đánh thuê đuổi theo không bỏ. Jack dùng sức đẩy Dư Y về phía trước, lạnh lùng nói: “Trốn đi!”

Anh ta xoay người, nấp ở sau một thân cây, lập tức lấy súng ra hướng về đầu kia, tay nọ thì gở xuống súng trường vẫn đeo ở trên lưng. Dư Y liếc anh ta một cái, càng thêm liều mạng chạy về phía rừng rậm phía trước. Cô không biết mình lại có tốc độ và thể lực như vậy, giờ phút này trong đầu của cô chỉ có một ý niệm, không phải là trốn, không phải là sống, không phải là chết, cô muốn Nguỵ Tông Thao, cô muốn Nguỵ Tông Thao, cô nhất định muốn Nguỵ Tông Thao!

Trong khe núi, Nguỵ Tông Thao không nói câu nào.

Nước bùn từ vách núi chảy xuống, mặt đất dưới chân lầy lội, kim giây trên đồng hồ không ngừng di chuyển, tiếc là cách trời sáng còn rất lâu. Thi thể trong khe núi dường như không bị dính nhiều nước mưa, Nguỵ Tông Thao nhìn ra là hắn ta ngã nhào từ trên đỉnh xuống, trên người có hai vết thương do súng, không biết đã chết bao lâu.

Mặt anh trầm như nước, Trang Hữu Bách cũng nhăn chặt mày.

“Tổng giám đốc Nguỵ, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”

Nguỵ Tông Thao đã ghi nhận qua phương hướng một lần nữa, giờ phút này anh có hai lựa chọn, tiếp tục xông vào mưa đi về phía trước, hoặc là ở chỗ này đợi trời sáng. Bất cứ lựa chọn nào cũng đều có nguy hiểm chồng chất, nhưng anh không bao giờ thích ngồi chờ chết. Nguỵ Tông Thao nói: “Đi!”

Anh vừa mới xoay người thì đột nhiên nghe thấy gần đó truyền đến tiếng động, ánh sáng đột nhiên sáng lên, mưa khiến cho chùm ánh sáng méo mó vừa mông lung. Còn chưa kịp phản ứng gì thì một viên đạn lập tức bắn tới nơi này, Trang Hữu Bách bị đau kêu một tiếng ngã xuống đất, Nguỵ Tông Thao nhanh chóng lách mình. Đối phương là hai gã lính đánh thuê, đang giơ súng trường chạy tới gần bọn họ. Súng ở trong tay Nguỵ Tông Thao còn chưa kịp nâng lên thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng súng truyền đến. Viên đạn bắn ngay trên mặt đất, khiến cho đất đá văng lên, vừa vặn sát ở bên chân một tên lính đánh thuê. Hai tên lính đánh thuê kia lập tức xoay người, nhanh chóng bắn về phía viên đạn được bắn tới. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nguỵ Tông Thao nắm lấy kẽ hở, chống ở trên đất bắn một phát về phía tên lính đánh thuê. Trang Hữu Bách cũng giơ súng lục lên, nhanh chóng bắn về phía bọn chúng. Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, hai tên lính đánh thuê kia mới vừa quay đầu lại lập tức trúng đạn. Ở phía sau, đạn bắn loạn xạ “đoàng đoàng đoàng” trên mặt đất liên tục không ngừng, nước bùn văng khắp nơi. Trong đêm mưa to tiếng súng vang rền trên không, súng trường hướng lên trời bắn ra một phát cuối cùng, hai tên lính đánh thuê rốt cuộc ngã xuống.

Súng lục phát ra một tiếng “đoàng” cuối cùng, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí, ngay lúc đó hai tên lính đánh thuê ngã xuống trong nháy mắt. Nguỵ Tông Thao nhanh chóng giơ súng nhắm vào rừng cây tối tăm ở phía trước, cò súng đã chuyển động, thì thấy trong rừng cây đột nhiên nhảy ra một người, tóc tai bù xù, toàn thân ướt mưa, vọt về phía anh như tia chớp, trong nháy mắt liền nhào vào trong lòng anh. Nguỵ Tông Thao lập tức ôm chặt cô, giữ lấy cổ, nâng đầu cô lên, không nói một lời hôn xuống, động tác vừa dữ dội vừa mãnh liệt. Anh lập tức buông cô ra, kéo cô tới bên cạnh Trang Hữu Bách, nói: “Cậu ta bị trúng đạn rồi, nhanh lên!”

Không có xúc động, không có lo lắng, không có một câu thừa thãi vô nghĩa, chỉ có một nụ hôn hung hăng, anh chính là như thế, không giống với người thường. Hai mắt Dư Y đẫm lệ mông lung, tay cầm súng còn đang run rẩy, màng nhĩ còn hơi đau, nhưng giờ phút này cô không có khẩn trương cùng sợ hãi.

Nguỵ Tông Thao xử lý xong thi thể, lấy đi súng trường của bọn chúng, đi vòng vèo trở về đầu này của khe núi.

Khe núi không quá nhỏ, anh dùng cành là che lại, bên trong chỉ có ánh sáng yếu ớt. Khi trở về Dư Y đã xử lý xong chân của Trang Hữu Bách, hiện giờ không thể lấy ra viên đạn, cô chỉ có thể xử lý đơn giản. Nguỵ Tông Thao ném súng trường qua một bên, ngồi trên đất, lập tức kéo Dư Y vào trong lòng rồi hôn môi cô, cũng không màng đến Trang Hữu Bách đang suy yếu nằm ở một bên. Chỉ trong chốc lát anh liền buông cô ra, nâng mặt cô lên, ngón tay lau nước mắt ở trên mặt cô, khàn khàn nói: “Chỉ có một mình em?”

Dư Y lắc đầu: “Còn có sáu người, em đã dùng bộ đàm báo với bọn họ, không nói rõ vị trí, chắc là bọn họ có thể tìm đến. Trong đó có một người vừa rồi vì chắn cho em mà hiện tại cũng không biết thế nào.” Dừng một chút, cô thoáng lau nước mắt, nhưng dường như lau không sạch.

Nguỵ Tông Thao ôm chặt cô, một câu cũng không muốn nói. Giờ phút này máu giống như muốn trào ra từ trong ngực, ngay trong mưa to gào thét, người phụ nữ của anh đã vì anh mà mạo hiểm, vừa rồi ngay lúc chỉ mành treo chuông đã hết sức cúu anh, hiện tại cô lại khóc ở trong lòng anh. Anh yêu người phụ nữ này, anh luyến tiếc cô, cô cũng luyến tiếc anh.

Ánh sáng trong khe núi yếu ớt, không biết có lính đánh thuê phát hiện nơi này ngay sau đó hay không. Nguỵ Tông Thao chỉ biết là mình không muốn đi nữa, rời đi từ sáng sớm cho tới bây giờ, một ngày còn chưa qua mà anh đã nhiều lần sống chết. Thì ra ngừơi phụ nữ mà anh nhung nhớ ở trong lòng này hiện giờ đã không còn sĩ diện, ăn mặc lôi thôi, cả người đầy bùn, tóc tai sút ra khỏi dây buộc, lòng bàn tay có dấu ngấn dây thừng, cô không có xinh đẹp như trước, nhưng động lòng người hơn so với bất cứ lúc nào. Anh có chết cũng nên chết ở bên cạnh cô, nắm tay cô, không cho cô chạy trốn. Anh không có vĩ đại như vậy, anh đi đến âm tào địa phủ cũng muốn mang theo cô, cô chỉ có thể vĩnh viễn thuộc về một mình anh!

Dư Y nằm ở trong lòng anh, thân thể rốt cuộc yên tĩnh lại. Cô đã quên nguy hiểm ở bên ngoài, chỉ biết là muốn ôm chặt lấy người đàn ông ở trước mặt này. Chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, đi đến nơi nào thì có quan hệ gì, dù sao vừa rồi đã có một viên đạn quẹt qua mặt cô, coi như hơn phân nửa là cô đã chết. Cô không muốn xen vào nữa, chỉ cần ở bên cạnh Nguỵ Tông Thao là tốt rồi.

Tối nay bọn họ trốn ở trong này, hết thảy phải chờ đến hừng đông. Hít thở của Dư Y nhợt nhạt, thiêm thiếp nằm ở trong lòng Nguỵ Tông Thao, môi thì chốc chốc mềm nhũn. Nguỵ Tông Thao nhỏ giọng hỏi cô một câu, cô liền nhỏ giọng trả lời, hai người dường như không biết mệt mỏi. Qua một chốc, Dư Y đi kiểm tra vết thương của Trang Hữu Bách, kiểm tra xong thì tiếp tục nằm vào lòng Nguỵ Tông Thao. Mưa rốt cuộc ngừng rơi, rừng cây như bừng tỉnh lại trong sớm tinh mơ, buổi sáng tốt đẹp, nghênh đón Dư Y là một cái xác chết.

Xác chết nằm ở trong góc khe núi, cách không xa Dư Y, Dư Y vậy mà ngủ cùng với xác chết một đêm. Cô mím môi không nói gì, Nguỵ Tông Thao vuốt vuốt tóc cô, hôn xuống trán cô. Dư Y cũng hướng về miệng anh hôn một cái, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía thi thể, mũi hơi nhăn. Nguỵ Tông Thao nói: “Em học y, có học qua khám nghiệm tử thi không?”

Dư Y đã ra khỏi lòng anh, chậm rãi đi đến gần xác chết, nói: “Cơ bản vẫn còn lờ mờ.”

Cô ngồi chồm hỗm xuống, mùi thối của xác chết dần dần rõ rệt. Dư Y cau mày, bắt đầu kiểm tra. Thi thể mềm mại, sự đổi màu rõ ràng, vị trí nơi này có thể ngăn được mưa, thi thể cũng không có bị ngâm trong nước mưa, hai vết thương súng gần đó rõ ràng đã có dòi. Dịch dạ dày Dư Y cuồn cuộn, cô nhịn không được nằm sấp một bên nôn vài cái. Nguỵ Tông Thao lập tức tiến lên vỗ vỗ lưng cô, nói: “Đừng nhìn, bây giờ chúng ta xuất phát, nếu ở trong này, người của em rất khó tìm đến chúng ta.”

Dư Y khoát tay, nói: “Hắn ta đã chết được vài ngày.”

Nguỵ Tông Thao nhíu mày: “Vài ngày?”

Dư Y lại nhìn thoáng về hướng xác chết, nói: “Bảy ngày.”

Nguỵ Tông Thao hơi đăm chiêu. Dư Y dần dần lấy lại được tinh thần, hỏi: “Ai vậy? Thôn dân?”

Đối phương mặc áo sơ mi hoa, da ngăm đen, cũng không giống với người Campuchia. Dư Y cảm thấy hắn ta hơi quen mặt, nhưng không thể nói rõ, cho đến khi cô nghe thấy Nguỵ Tông Thao nói: “Quách Quảng Huy.”

Dư Y sửng sốt, nhìn nhanh về phía xác chết, không dám tin, líu ríu nói: “Quách Quảng Huy?” Cô thấy qua ảnh của Quách Quảng Huy, nhưng chưa bao giờ gặp qua người thiệt, cho nên không thể liếc mắt một cái liền nhận ra. Cô ngàn vạn lần không ngờ đối phương thế nhưng chính là Quách Quảng Huy!

Nguỵ Tông Thao lạnh giọng nói: “Bảy ngày…Năm ngày trước còn có người liên lạc qua với Quách Quảng Huy, báo cho chúng ta quyết định của Quách Quảng Huy.”

Trong bệnh viện, Ngô Phỉ vẫn canh giữ ở trước giường bệnh của Trần Chi Nghị, thường hay liếc nhìn ra bên ngoài một cái. Mặt trời đã mọc, không biết Dư Y hiện giờ chạy tới nơi nào, điện thoại của cô ấy không nằm trong vùng phục vụ. Ngô Phỉ có chút sợ hãi, không rõ đến tột cùng Dư Y muốn làm cái gì, cô chỉ có thể canh Trần Chi Nghị tỉnh lại, hoàn thành lời dặn dò của Dư Y.

Đang thất thần thì Trần Chi Nghị ở trên giường bệnh đột nhiên nói mê một tiếng, Ngô Phỉ ngẩn người, lập tức chồm lên trước nói: “Cảnh sát Trần?”

Trần Chi Nghị lại giật giật miệng. Ngô Phỉ rốt cuộc nghe rõ anh ta đang kêu “Nhất Nhất”. “Nhất Nhất” là cái gì? Ngô Phỉ nhíu mày một chút, đẩy đẩy anh ta, rồi lập tức kêu chồng đi gọi bác sĩ tới. Phòng bệnh vừa mở ra, Trần Chi Nghị rốt cuộc mở mắt. Ngô Phỉ phấn khởi nói: “Cảnh sát Trần, anh tỉnh rồi!”

Trên đầu Trần Chi Nghị quấn băng gạc, sức mạnh cuả nước thuốc vẫn còn kéo dài tới lúc này, anh ta mở mắt chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xoá, một lát sau thì cảnh tượng mới dần dần rõ ràng.

Ngô Phỉ lo lắng anh ta chất vấn, đang muốn giải thích chuyện Ngô Thích, còn chưa có mở miệng thì không ngờ Trần Chi Nghị đã trước cô một bước, câu đầu tiên là: “Nhất Nhất đâu?” Ngô Phỉ sửng sốt, lại nghe Trần Chi Nghị nói: “Dư Y đâu?”

Ngô Phỉ vội vàng nói cho anh ta, mới nói một nửa thì Trần Chi Nghị liền chống giường muốn ngồi dậy. Ngô Phỉ ngăn anh ta lại không cho động đậy, bác sĩ cũng rốt cuộc từ bên ngoài chạy vào. Trần Chi Nghị không để ý tới bất cứ người nào, chỉ nói: “Tôi muốn đi tìm cô ấy, các người tránh ra!”

Ngô Phỉ thấy anh ta quyết tâm thì đột nhiên nghĩ đến lời dặn của Dư Y, cô ta lập tức hỏi: “Đúng rồi, cô ấy kêu tôi hỏi anh một vấn đề, câu cuối cùng anh nói là muốn nói ai?”

Trần Chi Nghị xốc chăn lên, hai chân rơi xuống đất, trầm giọng nói: “A Sâm!”


/82

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status