Chương 285: Xưng chồng gọi vợ
Triệu Dương khó hiểu, đợi một lúc thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Từ Hoa Dương vang lên.
"Em về nhà chưa? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Tô Linh dửng dưng đáp: "Tôi giải thích rõ cho anh biết, lý do tại sao hôm nay tôi không từ chối anh chỉ đơn giản là vì công việc, mong anh đừng nhầm tưởng. Chồng tôi rất tức giận, tôi không muốn bị anh ấy hiểu lầm, vì vậy tôi không muốn chuyện này tái diễn lần nữa!"
Nói xong cô cúp điện thoại luôn, không đợi Từ Hoa Dương trả lời.
Tô Linh quay đầu lại: “Giờ đã hài lòng chưa?"
Triệu Dương cười đắc ý, quá hài lòng!
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy từ "chồng" từ miệng Tô Linh.
Tô Linh lại tỏ vẻ không vui: “Nhưng em vẫn chưa hài lòng! Bó hoa hôm nay lẽ ra là món quà đầu tiên anh tặng em nhưng anh lại ném nó vào thùng rác, Triệu Dương anh làm vậy là có ý gì?"
Triệu Dương toát mồ hôi lạnh: “Do anh quá nóng vội”.
Tô Linh khịt mũi, rõ ràng là không chấp nhận lời giải thích này.
Triệu Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là... ngày mai anh mời em đi ăn tối và cùng nhau xem phim?"
"Cái này cũng gọi là bồi thường à? Cùng anh ăn tối và xem phim, sao nhìn thế nào cũng thấy hời cho anh vậy? Mà anh có đủ tiền để mời em đi ăn không?”
Nhân lúc dừng chờ đèn đỏ, Triệu Dương lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tô Linh và nói: “Trong này có một trăm nghìn tệ, liệu đã đủ chưa?”
“Tiền ở đâu ra vậy?”
Triệu Dương hơi sững sờ, nói thật thì sợ cô giận vì chuyện này liên quan đến Thư Tình nhưng nói dối liệu cô sẽ tin sao? Ngẫm nghĩ một hồi anh quyết định nói thật.
Kết quả đúng như dự đoán, Tô Linh nổi giận.
“Thư Tình, nếu em nhớ không nhầm lần trước ở bệnh viện anh đã hứa với mẹ anh là cắt liên lạc với cô ta rồi mà. Hóa ra là nói dối à? Hôm nay bắt gặp em đi với Từ Hoa Dương mà anh đã nổi nóng như vậy, còn anh thì sao? Anh lại đi dây dưa với người yêu cũ, anh muốn em nghĩ thế nào đây?”
Triệu Dương đưa tay ra thề: "Vợ à, anh sai rồi. Nể tình anh hãy tha cho anh lần này, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu”.
Tô Linh hơi ngẩn người, từ "chồng" cô vừa nói hoàn toàn là để cảnh cáo Từ Hoa Cương, nếu bảo cô chủ động nói trước mặt Triệu Dương thì e rằng cô không nói ra được.
Nhưng từ "vợ" trong miệng Triệu Dương lại nghe rất ngọt ngào.
Ngay cả cơn giận vừa bùng cháy trong lòng cô cũng tiêu tan một nửa.
Tô Linh quay đầu lại: “Ai là vợ của anh, em đã thừa nhận chưa?"
Triệu Dương trơ trẽn nói: "Vậy thì... em yêu?"
Tô Linh cười đáp: “Đừng nịnh nọt em, về mà giải thích với mẹ anh!"
Hai người họ về nhà với tâm trạng vui vẻ hân hoan.
...
Bên kia, người trong nhà họ Triệu đều im lặng không lên tiếng.
Vừa nãy Triệu Dương đã gọi điện và nói rằng họ đang trên đường về.
Bàn ăn bốc khói nghi ngút, tất cả các món ăn nóng hổi đã sẵn sàng.
Chị dâu đói rã rời tay chân, ban ngày đi làm, về nhà nấu cơm nhưng đợi đến chín giờ mà chẳng thấy ai.
Trong lòng như có lửa đốt, nhưng không thể nổi giận nên chị dâu chỉ có thể hét lên với con trai: "Tiểu Mãn, đi ngủ đi, mấy giờ rồi, ngày mai không định đi học sao?"
Tiểu Mãn không phục đáp: “Con không ngủ đâu, con còn chưa gặp thím mà!"
Vẻ mặt chị dâu hết sức khó coi: “Gặp cái gì mà gặp? Ngủ đi!"
Anh cả thuyết phục: “Tiểu Mãn chưa buồn ngủ thì để nó đợi thêm một lát”.
"Đợi đợi đợi, anh xem mấy giờ rồi kìa?"
Trên hành lang, Triệu Dương xách túi lớn túi nhỏ, mặc dù Tô Linh đã gặp mọi người rồi nhưng hôm nay vẫn thấy hồi hộp khó tả.
Hai người bước vào nhà, bà Triệu mỉm cười chào đón: “Cuối cùng hai đứa cũng về rồi!"
Từ lần đầu gặp mặt, bà đã vô cùng hài lòng về bạn gái của Triệu Dương.
Có học thức, lễ phép và ngoan ngoãn.
Ngoài ra còn xinh đẹp giỏi giang, làm lãnh đạo trong công ty lớn.
Điều quan trọng nhất là có thể kiểm soát được đứa con trai cứng đầu của bà.
Từ nhỏ đến giờ, ngoại trừ Tô Linh, bà chưa từng thấy con trai mình ngoan ngoãn với ai như vậy.
Bà Triệu trìu mến ôm Tô Linh: “Tiểu Linh, mau vào đi, con đi đường có mệt không? Có đói không? Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, bữa tối đã chuẩn bị xong, giờ có thể ăn luôn được rồi”.
Tô Linh hơi ngượng ngùng: “Cô à, cô đừng khách sáo với cháu như vậy, đừng coi cháu là người ngoài”.
Triệu Dương đi theo sau đóng cửa lại, than thở: "Mẹ, mẹ nói vậy là sao, có con dâu rồi nên không cần con trai nữa à?"
Triệu Tiểu Mãn nhảy dựng lên và chăm chú nhìn Tô Linh, sau đó chạy tới kéo vạt áo Triệu Dương.
Triệu Dương cười nói: “Nhóc con sao vậy?"
Anh cả cũng cười theo: “Không phải vừa nãy con muốn gặp thím lắm à, sao lại trốn vậy rồi?"
Tiểu Mãn cúi đầu ngượng ngùng nói: "Chú à, thím của cháu thật đẹp, giống tiên nữ vậy”.
Cậu bé vừa dứt lời, cả gia đình lặng đi trong giây lát, rồi mọi người lại phá lên cười.
Tô Linh đưa quà cho mọi người khiến ai nấy đều kinh ngạc cảm kích. Lúc đầu chị dâu và anh cả còn từ chối vì những món quà quá đắt đỏ, nhưng sau khi bị Tô Linh thuyết phục cũng đành nhận lấy, cơn giận của chị dâu cũng lặng lẽ tiêu tan.
Ăn cơm xong cũng hơn mười giờ đêm, mọi người về phòng mình nghỉ ngơi.
Đóng cửa lại, Tô Linh vứt túi xách và áo khoác của mình rồi ngồi xuống ghế sofa.
Triệu Dương thu dọn phía sau: “Tô Linh, em có thể để ý đến hình tượng của mình một chút được không?"
Tô Linh vội vàng ngồi dậy: “Sao hả, hôm nay biểu hiện của em thế nào?"
Triệu Dương chế giễu: “Em không thấy Tiểu Mãn vui đến mức xem em như tiên nữ hạ phàm rồi sao?”
Tô Linh thở phào nhẹ nhõm, thành thật mà nói, cô vẫn hơi mệt.
Nhìn thì có vẻ đơn giản thoải mái nhưng thực tế, cô đã phải chuẩn bị rất lâu như thể đang đối mặt với kẻ thù.
Lúc mới vào nhà, tuy rằng chị dâu nhiệt tình nhưng có thể thấy trong lòng vẫn còn giận.
Cũng may đã giải quyết trong vui vẻ nên bữa cơm cũng ấm cúng hòa thuận hơn. Bầu không khí này khiến cô cảm thấy ấm áp, một loại cảm giác mà cô không thể có được khi ở nhà họ Tô.
Ngày hôm sau, Triệu Dương dậy sớm và tập thể dục trên sân thượng.
Nhìn bụng dưới của mình hơi phì, Triệu Dương không khỏi nở nụ cười, có vẻ như sau này anh nên chú ý đến thói quen ăn uống hơn.
"Ở đây thật thoải mái, còn có ánh nắng ban mai, thật đẹp!"
Tô Linh cũng đi theo, vươn eo lười biếng, lộ ra đường cong quyến rũ, ánh bình minh rực rỡ chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cô.
Làn da của cô vốn đã mịn màng, trắng nõn, lúc này càng hồng hào tràn đầy sức sống, trông cô chẳng khác một nàng tiên.
Triệu Dương sững sờ trong giây lát.
Tô Linh bắt gặp ánh mắt của anh liền cắn môi hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy?"
Triệu Dương buột miệng nói: "Em đẹp quá!"
Tô Linh hất cằm tự hào: “Còn phải nói”.
Bầu không khí khá tốt, Triệu Dương đang muốn tiến triển mối quan hệ thì lại bị Tiểu Mãn phá hỏng.
"Cô ơi, ăn sáng thôi!"
“Thằng nhóc thối tha!”, Triệu Dương lẩm bẩm rồi đi xuống tầng.
Từ khi đi lính anh hiếm khi ăn bữa sáng ở nhà, bữa sáng đơn giản giúp anh tìm lại ký ức tuổi thơ.
Bánh bao, sữa đậu nành, quẩy chiên xù và đồ chua mẹ tự làm, kèm theo bát cháo nóng hổi, không ngoa khi nói rằng đây là món ăn ngon nhất trên đời.
Tô Linh đang ăn, đột nhiên phát hiện có người đang nhìn mình chằm chằm nên tò mò hỏi: "Tiểu Mãn, sao cháu không ăn mà nhìn cô hoài vậy?"
Tiêu Mãn cắn đũa nói: "Cô Tô, cô ăn thật tao nhã, không giống chú của cháu ngấu nghiến như con ma đói!"
Cả nhà đều bật cười trước lời nói đáng yêu của cậu bé.
Tất cả các phép tắc của cô đều được một giáo viên đặc biệt huấn luyện từ khi cô còn nhỏ, chưa kể đến việc ăn cơm, thậm chí là uống nước, đi lại, ra vào xe, mỉm cười, nuốt và nhai.
Từ những chi tiết nhỏ của cuộc sống đến mọi khía cạnh đều phải học và không được làm sai.
Sắc mặt Triệu Dương tối sầm lại: “Triệu Tiểu Mãn, cháu muốn ăn đòn hả?"
Anh biết dáng vẻ lúc ăn cơm của mình không được đẹp mắt, nhưng điều này không liên quan gì đến giáo dục của gia đình, mà là thói quen sinh hoạt được trau dồi trong quân đội.
Trong môi trường đó, chưa nói đến chuyện ăn uống, ngay cả việc tiểu tiện cũng phải chạy đua với thời gian thì làm sao có thời gian để chú ý hình tượng chứ? Thời gian là vàng là bạc!
Tiểu Mãn vội bỏ chạy vì sợ bị đánh.
Miệng vẫn không quên gào kêu cứu: “Cô Tô ơi, cứu cháu với!
Tô Linh cầm đũa đánh vào trán Triệu Dương, rồi hét lên: "Ngồi xuống cho em!"
Triệu Dương lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào Tiêu Mẫn, rồi chán nản ngồi xuống.
Anh xoa trán: “Sao lại nuông chiều nó vậy chứ”.
Thấy Triệu Dương ủ rũ, cả nhà cười ầm lên, bầu không khí vô cùng vui vẻ khiến tâm trạng ngày mới của Tô Linh tốt hơn nhiều so với ngày thường.
/290
|