Diệp Thu vốn không tin có cái gọi là trí tràng, lấy khí của vương bá để áp đảo đối thủ chỉ là thứ giả tạo làm cho nhân vật chính thêm hoành tráng. Nhưng khi anh vừa bước vào nhà Lâm Gia, liền ngay lập tức cảm thấy sự tồn tại của nó.
Đi theo sau Lâm Thương Lan, khi Diệp Thu đến trước cổng nhà Lâm Gia, tất cả mọi ánh mắt đều soạt qua mặt anh.
Trong một phòng khách không lớn lắm, tất cả mọi người đều ngồi ở đó, họ quay đầu lại nhìn Diệp Thu đang đứng ở cửa. Tất cả ánh mắt này đều có sự trêu tức, có sự trêu ghẹo, chê bôi, mà có người còn chờ đợi có kịch hay để xem nữa.
Những người này có người trẻ, tầm tuổi Diệp Thu, cũng có người trung niên, ngồi thẳng lưng ở đó. Dù là mặc đồ bình thường nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy tính chất uy nghiêm dũng mãnh vốn có của quân nhân.
Ngồi ở giữa ghế là hai người già, một người là bà cụ rất dễ gần và hòa nhã, Lâm Bảo Nhi đang cười hì hì dựa vào trong lòng bà, mặt có chút đỏ, giống như con gái lần đầu đưa bạn trai về vậy.
Ánh mắt của cô thỉnh thoảng lại liếc sang Diệp Thu, sau đó chạy trốn giống như con thỏ bị sợ hãi.
.....thời khắc đó, Diệp Thu muốn phủi mông đi mất.
Người làm cho Diệp Thu cảm thấy khí tràng chính là ông cụ ngồi cạnh bà cụ. Ông cụ để đầu trọc, trên người mặc một bộ áo màu trắng, bên dưới là một chiếc quần quân đội màu xanh thẫm, trên lưng có một chiếc thắt lưng. Bên ngoài thắt lưng đã bị tróc rồi, lộ ra từng mảng trắng. Người ngồi thẳng, mắt sắc nhọn nhìn Diệp Thu đang đứng ngoài cửa.
Gương mặt của ông già rất bình thường, nhưng đôi mắt đó lại rất thực chất, giống như là đâm xuyên vào người ta vậy, nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của Diệp Thu.
Diệp Thu tin rằng, trước mặt ông lão này, không có ai đủ dũng khí để nói dối.
Dù là bản thân mình tự thấy mình rất gan dạ, nhưng khi bị ông cụ nhìn vào, anh cũng cảm thấy trước ngực thật nặng, có một cảm giác không thể động đậy được.
Thấy phòng khách đang chìm vào bầu không khí trầm lặng khó chịu, Lâm Thương Lan thở dài một tiếng rồi nói: "Ông, cậu ấy đến rồi."
Ông già liền quay mặt ra nhìn Lâm Bảo Nhi, ý là, đây chính là người cháu thích?
Mặc dù rất khó phát giác, nhưng Diệp Thu nhận ra rằng, khi ông già nhìn sang Lâm Bảo Nhi, khí chất trên người ông yếu đi rất nhiều.
Xem ra. Lâm Bảo Nhi đúng là rất được yêu mến.
Lâm Bảo Nhi giống như một cô dâu nhỏ vậy, ngượng ngùng đáp: "Ông, chính là anh ấy."
Ông già lúc này mới quay đầu nhìn Diệp Thu, hỏi: "Cậu tên là gì?"
"Cháu chào ông, cháu là Diệp Thu." Diệp Thu nhỏ nhẹ cười đáp.
Dù lần cầu hôn này thành công hay thất bại, nhưng có cơ hội đứng trước một người già có thực quyền nhất nước Trung Quốc nói vài câu, đều là một sự vinh hạnh.
"Diệp Thu? Sao lại là cậu?" Ông già trầm giọng hỏi. Âm thanh rất vang và rõ ràng, không giống như những người già đã bước vào tuổi cổ lai hi một chút nào.
Tại sao lại là cậu?
Diệp Thu ngớ người, ông ấy biết mình sao?
Hơn nữa, khi mình nói tên ra, ông ấy không tỏ ra chút ngạc nhiên nào, lại còn ngay lập tức hỏi câu "tại sao lại là cậu" này nữa chứ.
Chẳng lẽ ông ấy luôn chú ý đằng sau lưng mình, thậm chí có rất nhiều ảnh của mình?
Rất có khả năng đó.
Trong lòng Diệp Thu ngầm nói chết toi, có lẽ nhiệm vụ lần này khó thành ồi.
Diệp Thu nhìn mặt Lâm Bảo Nhi đang có chút lo lắng, trong lòng thầm cười, lần này cô cũng biết sợ rồi phải không?
Trên mặt anh vẫn giữ sự tôn kính, nói: "Đã phát triển đến bước này, cháu thấy cần phải đến thăm người nhà của Bảo Nhi một chút."
"Mục đích của cậu khi đến đây là gì?" Ông già hoi, ánh mắt nhìn sang Diệp Thu càng sắc nhọn hơn.
Diệp Thu thấy không khí xung quanh mình dường như đang ngưng đọng lại, ngay đến thở cũng thấy khó khăn.
Diệp Thu biết rằng, ông già đang uy hiếp mình. Những tướng quân bách chiến đã từng nhìn thấy máu này đột nhiên trở nên uy nghiêm, khí thế đó đúng là thật khó để chịu nổi.
"Cháu đến cầu hôn. Mong ông gả Bảo Nhi cho cháu." Diệp Thu đứng thẳng lưng, rồi chao giọng nói.
Nếu như cứ run sợ trước thanh danh của ông già này, có lẽ mình chỉ bị người ta coi thường mà thôi.
Làm một người đàn ông, dù là chết, cũng phải đứng cho thẳng.
Thấy Diệp Thu không bị khí thế của ông nội áp đảo, mà còn theo lời hứa của họ nói ra câu cầu hôn, Lâm Bảo Nhi ngay lập tức cười như một đóa hoa.
Trong lòng nghĩ, Diệp Thu đúng là không giống với những người đàn ông khác.
Trước kia, khi một số người trẻ tuổi rất có năng lực đến trước mặt ông nội nói chuyện, đều sợ đến nói không nói năng rành mạch được. Dù là một số tướng quân ở dưới quyền ông, khi đứng trước mặt ông nói chuyện, mặc dù mặt rất nghiêm nhưng đầu gối thì run.
Ông già ngạc nhiên nhìn Diệp Thu, rồi lại nhanh chóng chuyển đề tài một cách khéo léo: "Tại sao lại đến nhà tôi cầu hôn?"
"Vì....thế này Bảo Nhi sẽ hạnh phúc." Diệp Thu do dự một lúc, rồi nói.
Vốn anh định nói rằng, vì mình và Bảo Nhi thực sự yêu thương nhau, nhưng cảm thấy rằng loại lời thế này không thể nào nói ra miệng được.
Ông già chưa kịp chất vấn tiếp, bà cụ ở bên cạnh không vui trừng mắt với ông, nói: "Con nhà người ta đến rồi, dù sao cũng phải để người ta ngồi xuống uống trà chứ? Làm gì có cái kiểu cứ để người ta đứng mà hỏi chuyện thế này?"
Đến tận bây giờ, Diệp Thu vẫn chưa có cơ hội ngồi xuống. Ông cụ không mở miệng, dù là Lâm Thương Lan cũng không dám nói gì.
"Đúng vậy đấy. Ông đang thẩm vấn phạm nhân đấy ạ?" Lâm Bảo Nhi cũng bĩu môi nói.
Ông cụ liền thuận thế nhấc chén lên uống trà, cho Diệp Thu một cơ hội hít thở.
"Diệp Thu, đến đây. Ngồi xuống đi." Bà cụ chỉ vị trí bên cạnh họ mời Diệp Thu ngồi xuống. Vị trí đó gần với Lâm Bảo Nhi nhất, nhưng lại ở chếch đối mặt với ông cụ, vừa vặn thích hợp cho ông cụ chất vấn mình. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Xem ra, vị trí này đã được sắp xếp từ trước rồi.
"Diệp Thu, sao cậu lại cảm thấy nếu Bảo Nhi ở bên cạnh cậu thì sẽ hạnh phúc? Cậu dùng gì để chứng minh?" Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nói. Bà ngồi bên cạnh một người đàn ông, mặt người đàn ông đó rất giống với mặt Lâm Thương Lan.
Diệp Thu không biết người đàn ông đó là cha của Lâm Thương Lan Lâm Vũ Hồng, hay là nhị thúc Lâm Vũ Không, nhưng dù là ai trong hai người này, đều là người có tiếng lẫy lừng trong quân giới. Đặc biệt là cha của Lâm Thương Lan Lâm Vũ Hồng, rất có khả năng sẽ tiếp bước Lâm lão gia, trở thành phó chủ tịch quân ủy nhiệm kỳ mới của Trung Quốc.
Theo thường lệ của nước Trung Quốc, chủ tịch quân ủy là do người đứng đầu quốc qia kiêm nhiệm, còn người nắm quyền thực sự là phó chủ nhiệm quân ủy.
Vị trí này rất bắt mắt, có thể nói rằng đây là đỉnh cao khi võ tướng thăng chức.
Lắm lúc Diệp Thu nghĩ, mình cũng đi theo Lâm Bảo Nhi cho rồi.
Dù sao thì môi đã bị cô ấy hôn, cậu nhỏ cũng đã bị cô ấy sờ, chẳng lẽ cô ấy không nên chịu chút trách nhiệm nào sao?
Vì bối cảnh phát triển ở tương lai, một cành cỏ nhỏ như mình nhất định phải bám vào câu đại thụ như cô ấy mới được.
Nếu như mình được sự ủng hộ của Lâm gia, Yến Gia làm sao lọt vào mắt được?
Lúc đó, không cần mình phải động thủ, tên hồ ly già là Yến Gia đó nhất định phải tự mình chọn lựa.
"Cháu không dám đảm bảo cô ấy ở cùng với cháu nhất định sẽ hạnh phúc.
Nhưng cháu có thể khẳng định, nếu như theo sự sắp xếp của mọi người gả Bảo Nhi cho một người ở Hồng Kông, nhất định cô ấy sẽ không hạnh phúc." Diệp Thu thẳng thắn nói.
Anh không phải đến lấy Lâm Bảo Nhi, mà là đến giúp cô giải quyết vấn đề. Vì thế, cái bậc gia tộc Tây Môn anh nhất định phải vượt qua.
"Tại sao Bảo Nhi gả cho nhà Tây Môn sẽ không hạnh phúc? Nhà Tây Môn và Lâm Gia là bạn từ lâu, Hướng Đông của Tây Môn tôi cũng đã gặp rồi, dù là tướng mạo hay là tài năng cũng không chắc thua người khác." Người phụ nữ trung niên nhìn Diệp Thu, rồi nói.
Diệp Thu lập tức hiểu rõ, người phụ nữ trung niên này không phải là mẹ của Lâm Bảo Nhi. Bởi lẽ người là mmẹ thường rất thương con mình, dù là trong nhà không có quyền lên tiếng, nhưng trong lòng nhất định sẽ nghĩ để con gái tìm được người mình yêu mến nhất.
Người phụ nữ đẹp trung niên này rất rõ ràng đang nghiêng về bên gia tộc Tây Môn, thậm chí trong lời nói còn có ý đang hạ thấp mình.
Còn biểu hiện của Lâm Bảo Nhi Diệp Thu cũng đoán được, đang phùng má trợn mắt nhìn người phụ nữ đó, giống như muốn xông ra cắn bà ấy mấy nhát vậy.
"Cháu chưa từng gặp người nhà Tây Môn, cháu cũng không biết Hướng Đông Tây Môn có tài cán và tướng mạo xuất chúng ra sao. Nhưng cháu chỉ biết một điều, Bảo Nhi không thích. Nếu như Lâm Gia thật sự kiêu ngạo, thì không nên dùng hôn nhân chính trị để củng cố địa vị của gia tộc và giành được thắng lợi."
Họ đã không muốn nói ra, thì để mình vạch thẳng ra cho rồi.
Câu này của Diệp Thu đã làm tất cả mọi người kinh ngạc. Dù là người có thân phận cao đến mấy, nét mặt đều thấy thật khó khăn.
Diệp Thu nói không sai, gả Lâm Bảo Nhi cho gia tộc Tây Môn, một mặt là vì nhà Tây Môn chủ động đến cầu hôn, một mặt khác, biểu hiện của Hướng Đông nhà Tây Môn cũng làm cho Lâm lão gia rất hài lòng. Nhưng nếu suy xét cho cùng, Lâm Gia vẫn vì mục đích kết đồng minh chiến lược với nhà Tây Môn.
Nước Trung Quốc có một truyền thống đặc biệt, một việc mà ai ai cũng biết, nhưng chẳng ai dám nói ra.
Giống như câu chuyện chiếc áo mới của hoàng đế vậy, ai cũng biết hoàng đế không mặc gì trên người. Nhưng người dám nói ra câu này, cũng chỉ có một đứa trẻ thành thật.
Diệp Thu giờ đây rất giống đứa trẻ thành thật đó.
"Lâm Gia hành xử thế nào, không cần phải để người ngoài đến xen miệng vào." Lâm Vũ đứng im lặng ở bên cạnh thấp giọng nói.
Thấy có nhân vật quan trọng trong gia tộc lên tiếng, những người khác ngay lập tức tìm được lỗ hổng.
"Đúng thế, còn chưa vào cửa nhà Lâm Gia nữa, đã muốn xọc tay vào chuyện của Lâm Gia rồi?"
"Bảo Nhi là em gái của chúng tôi, chúng tôi thương nó còn ít hơn anh à? Phải làm thế nào, chẳng lẽ chúng tôi không biết?"
"Diệp Thu, Bảo Nhi còn chưa qua lại với Hướng Đông của Tây Môn, anh biết rằng cô ấy sẽ không thích à?"
Thấy đám thanh niên đều đứng về phía Hướng Đông, Lâm Thương Lan cũng thở dài một hơi.
Hướng Đông nhà Tây Môn đó, đứng là một nhân vật, ở nhà Lâm Gia mấy ngày, mà được nhiều người yêu quý đến vậy.
Có lẽ anh ta đã bỏ không ít công sức cho những người này nhỉ?
"Im miệng!" Một âm thanh nghiêm nghị vang lên.
Đi theo sau Lâm Thương Lan, khi Diệp Thu đến trước cổng nhà Lâm Gia, tất cả mọi ánh mắt đều soạt qua mặt anh.
Trong một phòng khách không lớn lắm, tất cả mọi người đều ngồi ở đó, họ quay đầu lại nhìn Diệp Thu đang đứng ở cửa. Tất cả ánh mắt này đều có sự trêu tức, có sự trêu ghẹo, chê bôi, mà có người còn chờ đợi có kịch hay để xem nữa.
Những người này có người trẻ, tầm tuổi Diệp Thu, cũng có người trung niên, ngồi thẳng lưng ở đó. Dù là mặc đồ bình thường nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy tính chất uy nghiêm dũng mãnh vốn có của quân nhân.
Ngồi ở giữa ghế là hai người già, một người là bà cụ rất dễ gần và hòa nhã, Lâm Bảo Nhi đang cười hì hì dựa vào trong lòng bà, mặt có chút đỏ, giống như con gái lần đầu đưa bạn trai về vậy.
Ánh mắt của cô thỉnh thoảng lại liếc sang Diệp Thu, sau đó chạy trốn giống như con thỏ bị sợ hãi.
.....thời khắc đó, Diệp Thu muốn phủi mông đi mất.
Người làm cho Diệp Thu cảm thấy khí tràng chính là ông cụ ngồi cạnh bà cụ. Ông cụ để đầu trọc, trên người mặc một bộ áo màu trắng, bên dưới là một chiếc quần quân đội màu xanh thẫm, trên lưng có một chiếc thắt lưng. Bên ngoài thắt lưng đã bị tróc rồi, lộ ra từng mảng trắng. Người ngồi thẳng, mắt sắc nhọn nhìn Diệp Thu đang đứng ngoài cửa.
Gương mặt của ông già rất bình thường, nhưng đôi mắt đó lại rất thực chất, giống như là đâm xuyên vào người ta vậy, nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của Diệp Thu.
Diệp Thu tin rằng, trước mặt ông lão này, không có ai đủ dũng khí để nói dối.
Dù là bản thân mình tự thấy mình rất gan dạ, nhưng khi bị ông cụ nhìn vào, anh cũng cảm thấy trước ngực thật nặng, có một cảm giác không thể động đậy được.
Thấy phòng khách đang chìm vào bầu không khí trầm lặng khó chịu, Lâm Thương Lan thở dài một tiếng rồi nói: "Ông, cậu ấy đến rồi."
Ông già liền quay mặt ra nhìn Lâm Bảo Nhi, ý là, đây chính là người cháu thích?
Mặc dù rất khó phát giác, nhưng Diệp Thu nhận ra rằng, khi ông già nhìn sang Lâm Bảo Nhi, khí chất trên người ông yếu đi rất nhiều.
Xem ra. Lâm Bảo Nhi đúng là rất được yêu mến.
Lâm Bảo Nhi giống như một cô dâu nhỏ vậy, ngượng ngùng đáp: "Ông, chính là anh ấy."
Ông già lúc này mới quay đầu nhìn Diệp Thu, hỏi: "Cậu tên là gì?"
"Cháu chào ông, cháu là Diệp Thu." Diệp Thu nhỏ nhẹ cười đáp.
Dù lần cầu hôn này thành công hay thất bại, nhưng có cơ hội đứng trước một người già có thực quyền nhất nước Trung Quốc nói vài câu, đều là một sự vinh hạnh.
"Diệp Thu? Sao lại là cậu?" Ông già trầm giọng hỏi. Âm thanh rất vang và rõ ràng, không giống như những người già đã bước vào tuổi cổ lai hi một chút nào.
Tại sao lại là cậu?
Diệp Thu ngớ người, ông ấy biết mình sao?
Hơn nữa, khi mình nói tên ra, ông ấy không tỏ ra chút ngạc nhiên nào, lại còn ngay lập tức hỏi câu "tại sao lại là cậu" này nữa chứ.
Chẳng lẽ ông ấy luôn chú ý đằng sau lưng mình, thậm chí có rất nhiều ảnh của mình?
Rất có khả năng đó.
Trong lòng Diệp Thu ngầm nói chết toi, có lẽ nhiệm vụ lần này khó thành ồi.
Diệp Thu nhìn mặt Lâm Bảo Nhi đang có chút lo lắng, trong lòng thầm cười, lần này cô cũng biết sợ rồi phải không?
Trên mặt anh vẫn giữ sự tôn kính, nói: "Đã phát triển đến bước này, cháu thấy cần phải đến thăm người nhà của Bảo Nhi một chút."
"Mục đích của cậu khi đến đây là gì?" Ông già hoi, ánh mắt nhìn sang Diệp Thu càng sắc nhọn hơn.
Diệp Thu thấy không khí xung quanh mình dường như đang ngưng đọng lại, ngay đến thở cũng thấy khó khăn.
Diệp Thu biết rằng, ông già đang uy hiếp mình. Những tướng quân bách chiến đã từng nhìn thấy máu này đột nhiên trở nên uy nghiêm, khí thế đó đúng là thật khó để chịu nổi.
"Cháu đến cầu hôn. Mong ông gả Bảo Nhi cho cháu." Diệp Thu đứng thẳng lưng, rồi chao giọng nói.
Nếu như cứ run sợ trước thanh danh của ông già này, có lẽ mình chỉ bị người ta coi thường mà thôi.
Làm một người đàn ông, dù là chết, cũng phải đứng cho thẳng.
Thấy Diệp Thu không bị khí thế của ông nội áp đảo, mà còn theo lời hứa của họ nói ra câu cầu hôn, Lâm Bảo Nhi ngay lập tức cười như một đóa hoa.
Trong lòng nghĩ, Diệp Thu đúng là không giống với những người đàn ông khác.
Trước kia, khi một số người trẻ tuổi rất có năng lực đến trước mặt ông nội nói chuyện, đều sợ đến nói không nói năng rành mạch được. Dù là một số tướng quân ở dưới quyền ông, khi đứng trước mặt ông nói chuyện, mặc dù mặt rất nghiêm nhưng đầu gối thì run.
Ông già ngạc nhiên nhìn Diệp Thu, rồi lại nhanh chóng chuyển đề tài một cách khéo léo: "Tại sao lại đến nhà tôi cầu hôn?"
"Vì....thế này Bảo Nhi sẽ hạnh phúc." Diệp Thu do dự một lúc, rồi nói.
Vốn anh định nói rằng, vì mình và Bảo Nhi thực sự yêu thương nhau, nhưng cảm thấy rằng loại lời thế này không thể nào nói ra miệng được.
Ông già chưa kịp chất vấn tiếp, bà cụ ở bên cạnh không vui trừng mắt với ông, nói: "Con nhà người ta đến rồi, dù sao cũng phải để người ta ngồi xuống uống trà chứ? Làm gì có cái kiểu cứ để người ta đứng mà hỏi chuyện thế này?"
Đến tận bây giờ, Diệp Thu vẫn chưa có cơ hội ngồi xuống. Ông cụ không mở miệng, dù là Lâm Thương Lan cũng không dám nói gì.
"Đúng vậy đấy. Ông đang thẩm vấn phạm nhân đấy ạ?" Lâm Bảo Nhi cũng bĩu môi nói.
Ông cụ liền thuận thế nhấc chén lên uống trà, cho Diệp Thu một cơ hội hít thở.
"Diệp Thu, đến đây. Ngồi xuống đi." Bà cụ chỉ vị trí bên cạnh họ mời Diệp Thu ngồi xuống. Vị trí đó gần với Lâm Bảo Nhi nhất, nhưng lại ở chếch đối mặt với ông cụ, vừa vặn thích hợp cho ông cụ chất vấn mình. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Xem ra, vị trí này đã được sắp xếp từ trước rồi.
"Diệp Thu, sao cậu lại cảm thấy nếu Bảo Nhi ở bên cạnh cậu thì sẽ hạnh phúc? Cậu dùng gì để chứng minh?" Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nói. Bà ngồi bên cạnh một người đàn ông, mặt người đàn ông đó rất giống với mặt Lâm Thương Lan.
Diệp Thu không biết người đàn ông đó là cha của Lâm Thương Lan Lâm Vũ Hồng, hay là nhị thúc Lâm Vũ Không, nhưng dù là ai trong hai người này, đều là người có tiếng lẫy lừng trong quân giới. Đặc biệt là cha của Lâm Thương Lan Lâm Vũ Hồng, rất có khả năng sẽ tiếp bước Lâm lão gia, trở thành phó chủ tịch quân ủy nhiệm kỳ mới của Trung Quốc.
Theo thường lệ của nước Trung Quốc, chủ tịch quân ủy là do người đứng đầu quốc qia kiêm nhiệm, còn người nắm quyền thực sự là phó chủ nhiệm quân ủy.
Vị trí này rất bắt mắt, có thể nói rằng đây là đỉnh cao khi võ tướng thăng chức.
Lắm lúc Diệp Thu nghĩ, mình cũng đi theo Lâm Bảo Nhi cho rồi.
Dù sao thì môi đã bị cô ấy hôn, cậu nhỏ cũng đã bị cô ấy sờ, chẳng lẽ cô ấy không nên chịu chút trách nhiệm nào sao?
Vì bối cảnh phát triển ở tương lai, một cành cỏ nhỏ như mình nhất định phải bám vào câu đại thụ như cô ấy mới được.
Nếu như mình được sự ủng hộ của Lâm gia, Yến Gia làm sao lọt vào mắt được?
Lúc đó, không cần mình phải động thủ, tên hồ ly già là Yến Gia đó nhất định phải tự mình chọn lựa.
"Cháu không dám đảm bảo cô ấy ở cùng với cháu nhất định sẽ hạnh phúc.
Nhưng cháu có thể khẳng định, nếu như theo sự sắp xếp của mọi người gả Bảo Nhi cho một người ở Hồng Kông, nhất định cô ấy sẽ không hạnh phúc." Diệp Thu thẳng thắn nói.
Anh không phải đến lấy Lâm Bảo Nhi, mà là đến giúp cô giải quyết vấn đề. Vì thế, cái bậc gia tộc Tây Môn anh nhất định phải vượt qua.
"Tại sao Bảo Nhi gả cho nhà Tây Môn sẽ không hạnh phúc? Nhà Tây Môn và Lâm Gia là bạn từ lâu, Hướng Đông của Tây Môn tôi cũng đã gặp rồi, dù là tướng mạo hay là tài năng cũng không chắc thua người khác." Người phụ nữ trung niên nhìn Diệp Thu, rồi nói.
Diệp Thu lập tức hiểu rõ, người phụ nữ trung niên này không phải là mẹ của Lâm Bảo Nhi. Bởi lẽ người là mmẹ thường rất thương con mình, dù là trong nhà không có quyền lên tiếng, nhưng trong lòng nhất định sẽ nghĩ để con gái tìm được người mình yêu mến nhất.
Người phụ nữ đẹp trung niên này rất rõ ràng đang nghiêng về bên gia tộc Tây Môn, thậm chí trong lời nói còn có ý đang hạ thấp mình.
Còn biểu hiện của Lâm Bảo Nhi Diệp Thu cũng đoán được, đang phùng má trợn mắt nhìn người phụ nữ đó, giống như muốn xông ra cắn bà ấy mấy nhát vậy.
"Cháu chưa từng gặp người nhà Tây Môn, cháu cũng không biết Hướng Đông Tây Môn có tài cán và tướng mạo xuất chúng ra sao. Nhưng cháu chỉ biết một điều, Bảo Nhi không thích. Nếu như Lâm Gia thật sự kiêu ngạo, thì không nên dùng hôn nhân chính trị để củng cố địa vị của gia tộc và giành được thắng lợi."
Họ đã không muốn nói ra, thì để mình vạch thẳng ra cho rồi.
Câu này của Diệp Thu đã làm tất cả mọi người kinh ngạc. Dù là người có thân phận cao đến mấy, nét mặt đều thấy thật khó khăn.
Diệp Thu nói không sai, gả Lâm Bảo Nhi cho gia tộc Tây Môn, một mặt là vì nhà Tây Môn chủ động đến cầu hôn, một mặt khác, biểu hiện của Hướng Đông nhà Tây Môn cũng làm cho Lâm lão gia rất hài lòng. Nhưng nếu suy xét cho cùng, Lâm Gia vẫn vì mục đích kết đồng minh chiến lược với nhà Tây Môn.
Nước Trung Quốc có một truyền thống đặc biệt, một việc mà ai ai cũng biết, nhưng chẳng ai dám nói ra.
Giống như câu chuyện chiếc áo mới của hoàng đế vậy, ai cũng biết hoàng đế không mặc gì trên người. Nhưng người dám nói ra câu này, cũng chỉ có một đứa trẻ thành thật.
Diệp Thu giờ đây rất giống đứa trẻ thành thật đó.
"Lâm Gia hành xử thế nào, không cần phải để người ngoài đến xen miệng vào." Lâm Vũ đứng im lặng ở bên cạnh thấp giọng nói.
Thấy có nhân vật quan trọng trong gia tộc lên tiếng, những người khác ngay lập tức tìm được lỗ hổng.
"Đúng thế, còn chưa vào cửa nhà Lâm Gia nữa, đã muốn xọc tay vào chuyện của Lâm Gia rồi?"
"Bảo Nhi là em gái của chúng tôi, chúng tôi thương nó còn ít hơn anh à? Phải làm thế nào, chẳng lẽ chúng tôi không biết?"
"Diệp Thu, Bảo Nhi còn chưa qua lại với Hướng Đông của Tây Môn, anh biết rằng cô ấy sẽ không thích à?"
Thấy đám thanh niên đều đứng về phía Hướng Đông, Lâm Thương Lan cũng thở dài một hơi.
Hướng Đông nhà Tây Môn đó, đứng là một nhân vật, ở nhà Lâm Gia mấy ngày, mà được nhiều người yêu quý đến vậy.
Có lẽ anh ta đã bỏ không ít công sức cho những người này nhỉ?
"Im miệng!" Một âm thanh nghiêm nghị vang lên.
/750
|