Liên tục, Diệp Thu làm hai động tác biến đổi phương hướng tuyệt diệu nữa, trong khi tránh sự công kích của đường đạn gấp khúc, đồng thời cũng làm cho hai tay súng bên cạnh hoa mắt.
Họ chỉ cảm giác rằng đối thủ của mình đang khiêu vũ, nhưng lại không nhìn rõ động tác của anh ta.
Phát đạn thứ ba xé gió bay đến, giống như một con rắn độc đang uốn éo, không ngừng vòng vo.
Diệp Thu giở người sang trái, rồi lại xoay mình sang phải, không ngừng làm các động tác biển hướng để bảo toàn tính mạng của mình. Vì anh không thể nắm bắt được quỹ đạo thực sự của phát đạn thứ ba này.
Đương nhiên, cách tránh phát thứ ba tốt nhất là đợi nó đến gần rồi dùng tốc độ để né qua. Nhưng như vậy lại trở thành bia bắn cho Smith? Một cái bia bắn không di dộng. Diệp Thu vẫn đứng người trong không gian, sau đó nhìn về phía trước ngực.
Trong khi anh tránh đạn, không ngờ phát thứ ba cũng chuyển hướng lao đến, bản thân mình vừa đúng đã trở thành bia đỡ đạn.
Trúng đạn rồi sao?
Nhìn biểu cảm trên mặt của Diệp Thu, Smith đang chuẩn bị bồi thêm một phát đạn nữa đã dừng lại động tác bóp cò.
Đến khi cơ thể của Diệp Thu đổ thẳng xuống đất như một cái xác cứng đờ, trong lòng Smith mới thở phào. Khẩu súng lăm lăm cảnh giác trên tay hắn cũng hơi chúi xuống, tay trái vẽ một hình dấu cộng trên ngực.
"Thượng đế sẽ chỉ đường cho anh lên thiên đường, đối thủ mạnh mẽ của ta." Smith nói.
"Thượng đế sẽ không chấp nhận anh ta đâu. Người phương Đông tin vào Phật." Một tay súng khác lạnh lùng nói. Tiếng Anh của Âu Châu, xem ra anh ta là không phải là người Mỹ.
"Đúng vậy. Phật tổ sẽ bảo vệ tôi." Cơ thể đang đổ xuống của Diệp Thu đột nhiên phát ra âm thanh. Khi mặt của anh đang chuẩn bị đập xuống nền thuyền, đột nhiên tay phải giơ lên, hòn đá cuối cùng trong tay anh bay ra, đánh bay sát thủ Châu Âu vừa ở góc đi ra.
"Tên lừa đảo khốn kiếp. Thượng tế sẽ không tha thứ cho ngươi đâu." Khi Smith nghe thấy Diệp Thu nói đã biết tình hình không ổn.
Người phương Đông nham hiểm đó đã giả bộ chết.
Nhưng, phát đạn thứ ba bay đi đâu rồi?
Không còn thời gian nghĩ đến chuyện này nữa, Smith giơ khẩu súng lên, lại bắn ra ba phát đạn nữa bay thẳng về phía Diệp Thu.
Không còn tên sát thủ ở bên cạnh, áp lực của Diệp Thu đã giảm đi nhiều phần. Lòng anh đã thanh thản hơn lúc ban đầu.
Chỉ là giờ đây trong tay mình không còn vũ khí nữa, mà cách bắn súng của Smith lại biến hóa như thần, dù Diệp Thu có tốc độ thần tốc cũng không thể xông lên đằng trước được.
Không làm cách nào đến gần được, thì đánh làm sao đây?
Diệp Thu giống như một con thỏ, nhanh chóng chạy trong khoang thuyền.
Smith lại bắn hết một chuỗi đạn mà vẫn không trúng được Diệp Thu, trong lòng bắt đầu nổi điên lên.
Sát thủ đứng top 10 trên thế giới, hắn ta phải có lòng tự tôn và kiêu ngạo của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đối phó với một nhân vật nhỏ bé người phương Đông, mà lại làm phí mất nhiều đạn quý báu của hắn như vậy là một điều không thể dung thứ được.
Điều hắn ghét nhất là lãng phí, đương nhiên, loại lãng phí này là chỉ những viên đạn hắn ta yêu quý như người vợ vậy.
Smith găm khẩu súng màu đen đã được cải tạo vào eo, lại móc ra hai khẩu khác. Hai khẩu này một màu vàng, một màu bạch, một to một nhỏ. Đây là khẩu súng mẹ con đoạt hồn đã làm cho Smith nổi danh thế giới.
Đó là khẩu súng do chính Smith thiết kế, hơn nữa được chế tạo rất kỳ công, cả thế giới chỉ có 1 bộ này mà thôi.
Nhìn khẩu súng đó, đồng tử của Diệp Thu hơi thu vào chút.
Súng là súng tốt, nhưng sợ nhất là loại đạn hắn ta dùng.
Diệp Thu trong một lần đi du lịch, đã kết bạn với một người rất có tài năng bắn súng. Người trong mắt Diệp Thu đã bắn súng nhanh như thần đó nói rằng anh ta sùng bái nhất là thần súng Smith. Cũng từ miệng của người đó, Diệp Thu đã nghe thấy rất nhiều truyền thuyết của thần súng.
Loại đạn mà súng mẹ con đoạt hồn sử dụng là thứ đạn có thể phát nổ. Loại đạn nổ này khác với đạn thường ở chỗ đầu đạn được gắn thêm ít thủy ngân, sau khi đạn con bắn ra, sức bay của đạn sẽ làm cho thủy ngân dính chặt vào đạn, giống như khi xe tăng tốc đột ngột, hành khách bị dính vào ghế ngồi vậy. Khi đầu đạn găm vào da thịt người, dù là thịt hay xương, đều sẽ đột ngột giảm tốc. Lúc này, giọt thủy ngân sẽ bay về đằng trước với tốc độ khủng khiếp, lực đẩy của nó sẽ làm cho mũi đạn bị văng theo, rồi làm cho đầu đạn mở ra, giống như một bàn tay xòe năm ngón hoặc một bông hoa nở rộ mậy. Đạn nở hoa thế này tiến lên đằng trước, sẽ làm cho bắp thịt của con người nát thành trăm mảnh.
Vì thế nó lợi hại hơn so với các đạn khác nhiều. Công ước Geneva đã cấm sử dụng loại đạn này. Nhưng đối với sát thủ thì đó là sự lựa chọn tốt nhất.
Họ chỉ cần giết được đối thủ hoặc mục tiêu, còn về việc có vi phạm công ước hay không thì không quan trọng.
Nếu nói về chuyện vi phạm công ước, thì công ước đầu tiên họ vi phạm là công ước chủ nghĩa nhân đạo. Vì công việc của họ là đi giải quyết các sinh mệnh khác.
Vốn Diệp Thu định chạy đến đó rồi chạy về, xông đến trước mặt hắn rồi giải quyết. Diệp Thu không tin bản lĩnh đánh gần của hắn lợi hại giống như cách dùng súng.
Nhưng khi nhìn thấy Smith lấy ra bộ súng, anh liền vội vàng ôm mông biến mất. Nếu không cẩn thận bị đánh trúng, thì sẽ nát xương ra mất.
Diệp Thu có chút hối hận lúc ra khỏi nhà đã không mang theo súng ở bên mình, vốn nghĩ rằng dựa vào thân thủ của mình và Tiểu Bạch là có thể nhẹ nhàng giải quyết những người này. Không ngờ lại đen đủi đến vậy, có một sát thủ xếp hạng thế giới đứng đây chờ mình.
Diệp Thu không ngừng làm các động tác biến hướng, mà khẩu súng trong tay Smith lại theo sát người anh.
Hắn không dễ dàng nổ súng, vì đối với hắn loại đạn này là bảo bối. Đạn như thế này chỉ có thể một đòn là chết. Không phải dùng để đánh lung tung. Đó là một sự sỉ nhục đối với hắn. Cũng là sự sỉ nhục đối với danh hiệu thần súng này.
Smith đứng chặn đường thông ra khoang sau của con thuyền, Diệp Thu không biết tình hình của Tiểu Bạch ở đằng sau đó thế nào, nhưng cảm giác được con thuyền đang ổn định tiến về phía trước, điều đó chứng tỏ Tiểu Bạch có lẽ không xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa, nếu như tiểu BẠch không gặp phải một đối thủ kinh khủng thế này thì không thể làm khó cô ấy được.
Tiểu Bạch ở đây thì tốt rồi. Cô ấy là một cao thủ dùng súng. Đặc biệt là súng Rifle. Nếu như hai người bọn họ đọ súng, thì con thuyền này sẽ chìm nghỉm rồi nhỉ?
Smith cũng không hề bình tĩnh, nhìn thấy người châu Á đang chạy đi chạy lại trước mặt hắn, hắn rất muốn chửi bậy vài câu.
Đây là đối thủ có tốc độ nhanh nhất, hành tung khó nắm bắt nhất mà hắn từng gặp. Dù là trước kia hắn đã từng sát hại Lão Ưng đứng thứ mười ba trên toàn thế giới cũng không khó khăn như thế này.
Chẳng lẽ thực lực của hắn ta lại vượt qua cả Lão Ưng sao?
Smith đột nhiên có suy nghĩ ấy. Suy nghĩ đó đã làm hắn giật thót mình.
Một thành phố nhỏ thế này, sao lại có một cao thủ mạnh đến vậy?
Cần phải biết rằng, nghề sát thủ là một nghề cạnh tranh rất khốc liệt, hôm nay có thể giết người, nhưng ngày mai cũng có thể bị người khác giết. Tần suất đào thải vô cùng cao.
Có thể trở thành người đứng thứ mười ba trong đoàn người sát thủ, một người thấp bé như hắn có thể đọ được sao?
Hay là, chỉ có tốc độ của hắn là nhanh thôi?
Diệp Thu biết, cứ thế này mãi cũng không phải là cách hay.
Nếu anh cứ chạy qua chạy lại thế này, dù Smith không nổ súng, thì mình cũng chết mệt. Hơn nữa, cùng với thời gian trôi đi, thể lực của bản thân mình nhất định sẽ đi xuống. Lúc đó, chính là lúc để hở lỗ hổng và cũng là lúc Smith bắn súng rồi. Hay là ra khỏi tàu? Nhưng Tiểu Bạch thì sao? Chẳng lẽ để mặc cho một sát thủ thế này hành động, cho hắn cơ hội giết người lần thứ hai sao?
Diệp Thu sẽ không lùi bước, mặc dù Smith muốn chạy, nhưng Diệp Thu cũng sẽ nghĩ mọi cách giữ chân hắn lại.
Diệp Thu cố ý lộ ra một kẽ hở, Smith như không phát hiện ra vậy. Vẫn giơ cao cây súng trong tay, không ngừng dồn dập đuổi theo từng phương hướng di chuyển của Diệp Thu.
Diệp Thu thầm mắng, tên người Mĩ này cũng thông minh lắm. Bị lừa một lần rồi nên không dễ lừa hắn lần thứ hai nữa.
Diệp Thu tức giận, giống như mất đi lòng kiên nhẫn vậy, lao thẳng về phía Smith như đâm đầu vào cái chết.
Smith thầm cười trong bụng, người châu Á ngốc thật, cuối cùng ngươi cũng phát hiện ra thể lực của mình không được nữa rồi sao?
Đáng tiếc, chúng ta phải nói GOOD BYE rồi.
Smith giơ hai tay cầm chắc súng, hai khẩu một to một nhỏ cùng lúc khai ngòi, hai viên đạn một nhỏ một bé bắn ra như hai cung tên xé gió, đâm thẳng đến Diệp Thu.
Nếu bị trúng đạn, não người sẽ trở nên giống như một quả dưa hấu bị đấm mạnh vậy, nát thành trăm mảnh.
Nhưng tình hình làm cho Smith không ngờ đến xuất hiện rồi, hắn không biết có phải vừa nãy thời gian hắn nhìn vào người châu Á đó quá lâu hay không làm cho mắt hắn bị ảo giác, mà do người châu Á đó có một chiêu gì kì diệu.
Người đang chạy về phía mình đó, Diệp Thu, đột nhiên biến thành hai người, hơn nữa mỗi bước tiến lên lại nhiều hơn 1 lần. Sau khi bước mấy bước, hắn chỉ cảm thấy mình đã là gì?
Smith chảy đầu mồ hôi lạnh trên trán, lần đầu tiên hắn mất lòng tin vào tài năng bắn súng của mình.
Trong mắt của tay súng chỉ có một mục tiêu, đó cũng là đối tượng hắn muốn giết. Giờ đây trong phút chốc xuất hiện nhiều mục tiêu thế này, tên nào mới là thật đây?
Smith cuối cùng đã có một quyết định rất lý trí, đó là bắn ra ba viên đạn một lúc, đạn một lần nữa lại bắn ra với hình chữ Phẩm. Sau đó thu súng về, quay người chạy ra khỏi thuyền.
Khi sát thủ phát hiện ra mình không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, thì chạy trốn là một lựa chọn duy nhất.
Chỉ cần hắn có thể sống, vậy thì hắn còn cơ hội.
Đáng tiếc, Diệp Thu đã đầu tư một món tiền lớn thế, làm sao có thể để hắn chạy thoát được?
Diệp Thu vốn dĩ đã đạt đến động tác thần tốc giờ này lại nhanh hơn gấp đôi, khoảng cách mấy mét chớp mắt đã đến, sau đó chớp mắt nữa, cánh tay phải đang cầm súng của Smith bị Diệp Thu cắt rơi xuống.
Có lẽ tốc độ nhanh quá, Smith không cảm thấy đau.
Sau khi biết rằng tay phải đã đứt, khẩu súng trong tay trái lại giơ lên lần nữa, khẩu súng vẫn hướng về phía não Diệp Thu.
Đùng!
Lại trong chớp mắt, cánh tay trái của Smith bị Diệp Thu cắt rời.
Hai cánh tay đồng thời rơi xuống đất, tiếng súng đập vào nền thuyền thật nặng.
Smith kinh hãi nhìn cánh tay của mình trên mặt đất, không nói được lời nào. Không còn cánh tay, hắn có thể là thần súng được nữa sao?
Đáp án là phủ định.
Hắn đã trở thành người tàn phế.
Diệp Thu khom lưng nhặt khẩu súng vàng trên mặt đất lên, có chút tiếc nuối không muốn rời tay. Hai khẩu súng này nếu đem đến chợ đen bán, thì không biết được mấy nghìn vạn đô la.
Cần phải biết rằng, thần súng Smith không chỉ là một tay cao thủ chơi súng, mà còn là một cao thủ sửa súng. Hắn đã thiết kế một khẩu súng cho công xưởng quân sự Thụy Sĩ, công ty đó mới đồng ý làm bộ súng này cho hắn.
Hơn nữa, đây là tác phẩm cuối cùng của Smith nhỉ?
Đại đa số các nghệ thuật gia sau khi qua đời, tác phẩm của họ mới trở nên đáng giá.
Diệp Thu dí khẩu súng vàng đó vào đầu Smith, cười nói: "Thần súng, thượng đế của ngươi đang đợi ngươi trên thiên đàng, Bye bye nhé."
Họ chỉ cảm giác rằng đối thủ của mình đang khiêu vũ, nhưng lại không nhìn rõ động tác của anh ta.
Phát đạn thứ ba xé gió bay đến, giống như một con rắn độc đang uốn éo, không ngừng vòng vo.
Diệp Thu giở người sang trái, rồi lại xoay mình sang phải, không ngừng làm các động tác biển hướng để bảo toàn tính mạng của mình. Vì anh không thể nắm bắt được quỹ đạo thực sự của phát đạn thứ ba này.
Đương nhiên, cách tránh phát thứ ba tốt nhất là đợi nó đến gần rồi dùng tốc độ để né qua. Nhưng như vậy lại trở thành bia bắn cho Smith? Một cái bia bắn không di dộng. Diệp Thu vẫn đứng người trong không gian, sau đó nhìn về phía trước ngực.
Trong khi anh tránh đạn, không ngờ phát thứ ba cũng chuyển hướng lao đến, bản thân mình vừa đúng đã trở thành bia đỡ đạn.
Trúng đạn rồi sao?
Nhìn biểu cảm trên mặt của Diệp Thu, Smith đang chuẩn bị bồi thêm một phát đạn nữa đã dừng lại động tác bóp cò.
Đến khi cơ thể của Diệp Thu đổ thẳng xuống đất như một cái xác cứng đờ, trong lòng Smith mới thở phào. Khẩu súng lăm lăm cảnh giác trên tay hắn cũng hơi chúi xuống, tay trái vẽ một hình dấu cộng trên ngực.
"Thượng đế sẽ chỉ đường cho anh lên thiên đường, đối thủ mạnh mẽ của ta." Smith nói.
"Thượng đế sẽ không chấp nhận anh ta đâu. Người phương Đông tin vào Phật." Một tay súng khác lạnh lùng nói. Tiếng Anh của Âu Châu, xem ra anh ta là không phải là người Mỹ.
"Đúng vậy. Phật tổ sẽ bảo vệ tôi." Cơ thể đang đổ xuống của Diệp Thu đột nhiên phát ra âm thanh. Khi mặt của anh đang chuẩn bị đập xuống nền thuyền, đột nhiên tay phải giơ lên, hòn đá cuối cùng trong tay anh bay ra, đánh bay sát thủ Châu Âu vừa ở góc đi ra.
"Tên lừa đảo khốn kiếp. Thượng tế sẽ không tha thứ cho ngươi đâu." Khi Smith nghe thấy Diệp Thu nói đã biết tình hình không ổn.
Người phương Đông nham hiểm đó đã giả bộ chết.
Nhưng, phát đạn thứ ba bay đi đâu rồi?
Không còn thời gian nghĩ đến chuyện này nữa, Smith giơ khẩu súng lên, lại bắn ra ba phát đạn nữa bay thẳng về phía Diệp Thu.
Không còn tên sát thủ ở bên cạnh, áp lực của Diệp Thu đã giảm đi nhiều phần. Lòng anh đã thanh thản hơn lúc ban đầu.
Chỉ là giờ đây trong tay mình không còn vũ khí nữa, mà cách bắn súng của Smith lại biến hóa như thần, dù Diệp Thu có tốc độ thần tốc cũng không thể xông lên đằng trước được.
Không làm cách nào đến gần được, thì đánh làm sao đây?
Diệp Thu giống như một con thỏ, nhanh chóng chạy trong khoang thuyền.
Smith lại bắn hết một chuỗi đạn mà vẫn không trúng được Diệp Thu, trong lòng bắt đầu nổi điên lên.
Sát thủ đứng top 10 trên thế giới, hắn ta phải có lòng tự tôn và kiêu ngạo của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đối phó với một nhân vật nhỏ bé người phương Đông, mà lại làm phí mất nhiều đạn quý báu của hắn như vậy là một điều không thể dung thứ được.
Điều hắn ghét nhất là lãng phí, đương nhiên, loại lãng phí này là chỉ những viên đạn hắn ta yêu quý như người vợ vậy.
Smith găm khẩu súng màu đen đã được cải tạo vào eo, lại móc ra hai khẩu khác. Hai khẩu này một màu vàng, một màu bạch, một to một nhỏ. Đây là khẩu súng mẹ con đoạt hồn đã làm cho Smith nổi danh thế giới.
Đó là khẩu súng do chính Smith thiết kế, hơn nữa được chế tạo rất kỳ công, cả thế giới chỉ có 1 bộ này mà thôi.
Nhìn khẩu súng đó, đồng tử của Diệp Thu hơi thu vào chút.
Súng là súng tốt, nhưng sợ nhất là loại đạn hắn ta dùng.
Diệp Thu trong một lần đi du lịch, đã kết bạn với một người rất có tài năng bắn súng. Người trong mắt Diệp Thu đã bắn súng nhanh như thần đó nói rằng anh ta sùng bái nhất là thần súng Smith. Cũng từ miệng của người đó, Diệp Thu đã nghe thấy rất nhiều truyền thuyết của thần súng.
Loại đạn mà súng mẹ con đoạt hồn sử dụng là thứ đạn có thể phát nổ. Loại đạn nổ này khác với đạn thường ở chỗ đầu đạn được gắn thêm ít thủy ngân, sau khi đạn con bắn ra, sức bay của đạn sẽ làm cho thủy ngân dính chặt vào đạn, giống như khi xe tăng tốc đột ngột, hành khách bị dính vào ghế ngồi vậy. Khi đầu đạn găm vào da thịt người, dù là thịt hay xương, đều sẽ đột ngột giảm tốc. Lúc này, giọt thủy ngân sẽ bay về đằng trước với tốc độ khủng khiếp, lực đẩy của nó sẽ làm cho mũi đạn bị văng theo, rồi làm cho đầu đạn mở ra, giống như một bàn tay xòe năm ngón hoặc một bông hoa nở rộ mậy. Đạn nở hoa thế này tiến lên đằng trước, sẽ làm cho bắp thịt của con người nát thành trăm mảnh.
Vì thế nó lợi hại hơn so với các đạn khác nhiều. Công ước Geneva đã cấm sử dụng loại đạn này. Nhưng đối với sát thủ thì đó là sự lựa chọn tốt nhất.
Họ chỉ cần giết được đối thủ hoặc mục tiêu, còn về việc có vi phạm công ước hay không thì không quan trọng.
Nếu nói về chuyện vi phạm công ước, thì công ước đầu tiên họ vi phạm là công ước chủ nghĩa nhân đạo. Vì công việc của họ là đi giải quyết các sinh mệnh khác.
Vốn Diệp Thu định chạy đến đó rồi chạy về, xông đến trước mặt hắn rồi giải quyết. Diệp Thu không tin bản lĩnh đánh gần của hắn lợi hại giống như cách dùng súng.
Nhưng khi nhìn thấy Smith lấy ra bộ súng, anh liền vội vàng ôm mông biến mất. Nếu không cẩn thận bị đánh trúng, thì sẽ nát xương ra mất.
Diệp Thu có chút hối hận lúc ra khỏi nhà đã không mang theo súng ở bên mình, vốn nghĩ rằng dựa vào thân thủ của mình và Tiểu Bạch là có thể nhẹ nhàng giải quyết những người này. Không ngờ lại đen đủi đến vậy, có một sát thủ xếp hạng thế giới đứng đây chờ mình.
Diệp Thu không ngừng làm các động tác biến hướng, mà khẩu súng trong tay Smith lại theo sát người anh.
Hắn không dễ dàng nổ súng, vì đối với hắn loại đạn này là bảo bối. Đạn như thế này chỉ có thể một đòn là chết. Không phải dùng để đánh lung tung. Đó là một sự sỉ nhục đối với hắn. Cũng là sự sỉ nhục đối với danh hiệu thần súng này.
Smith đứng chặn đường thông ra khoang sau của con thuyền, Diệp Thu không biết tình hình của Tiểu Bạch ở đằng sau đó thế nào, nhưng cảm giác được con thuyền đang ổn định tiến về phía trước, điều đó chứng tỏ Tiểu Bạch có lẽ không xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa, nếu như tiểu BẠch không gặp phải một đối thủ kinh khủng thế này thì không thể làm khó cô ấy được.
Tiểu Bạch ở đây thì tốt rồi. Cô ấy là một cao thủ dùng súng. Đặc biệt là súng Rifle. Nếu như hai người bọn họ đọ súng, thì con thuyền này sẽ chìm nghỉm rồi nhỉ?
Smith cũng không hề bình tĩnh, nhìn thấy người châu Á đang chạy đi chạy lại trước mặt hắn, hắn rất muốn chửi bậy vài câu.
Đây là đối thủ có tốc độ nhanh nhất, hành tung khó nắm bắt nhất mà hắn từng gặp. Dù là trước kia hắn đã từng sát hại Lão Ưng đứng thứ mười ba trên toàn thế giới cũng không khó khăn như thế này.
Chẳng lẽ thực lực của hắn ta lại vượt qua cả Lão Ưng sao?
Smith đột nhiên có suy nghĩ ấy. Suy nghĩ đó đã làm hắn giật thót mình.
Một thành phố nhỏ thế này, sao lại có một cao thủ mạnh đến vậy?
Cần phải biết rằng, nghề sát thủ là một nghề cạnh tranh rất khốc liệt, hôm nay có thể giết người, nhưng ngày mai cũng có thể bị người khác giết. Tần suất đào thải vô cùng cao.
Có thể trở thành người đứng thứ mười ba trong đoàn người sát thủ, một người thấp bé như hắn có thể đọ được sao?
Hay là, chỉ có tốc độ của hắn là nhanh thôi?
Diệp Thu biết, cứ thế này mãi cũng không phải là cách hay.
Nếu anh cứ chạy qua chạy lại thế này, dù Smith không nổ súng, thì mình cũng chết mệt. Hơn nữa, cùng với thời gian trôi đi, thể lực của bản thân mình nhất định sẽ đi xuống. Lúc đó, chính là lúc để hở lỗ hổng và cũng là lúc Smith bắn súng rồi. Hay là ra khỏi tàu? Nhưng Tiểu Bạch thì sao? Chẳng lẽ để mặc cho một sát thủ thế này hành động, cho hắn cơ hội giết người lần thứ hai sao?
Diệp Thu sẽ không lùi bước, mặc dù Smith muốn chạy, nhưng Diệp Thu cũng sẽ nghĩ mọi cách giữ chân hắn lại.
Diệp Thu cố ý lộ ra một kẽ hở, Smith như không phát hiện ra vậy. Vẫn giơ cao cây súng trong tay, không ngừng dồn dập đuổi theo từng phương hướng di chuyển của Diệp Thu.
Diệp Thu thầm mắng, tên người Mĩ này cũng thông minh lắm. Bị lừa một lần rồi nên không dễ lừa hắn lần thứ hai nữa.
Diệp Thu tức giận, giống như mất đi lòng kiên nhẫn vậy, lao thẳng về phía Smith như đâm đầu vào cái chết.
Smith thầm cười trong bụng, người châu Á ngốc thật, cuối cùng ngươi cũng phát hiện ra thể lực của mình không được nữa rồi sao?
Đáng tiếc, chúng ta phải nói GOOD BYE rồi.
Smith giơ hai tay cầm chắc súng, hai khẩu một to một nhỏ cùng lúc khai ngòi, hai viên đạn một nhỏ một bé bắn ra như hai cung tên xé gió, đâm thẳng đến Diệp Thu.
Nếu bị trúng đạn, não người sẽ trở nên giống như một quả dưa hấu bị đấm mạnh vậy, nát thành trăm mảnh.
Nhưng tình hình làm cho Smith không ngờ đến xuất hiện rồi, hắn không biết có phải vừa nãy thời gian hắn nhìn vào người châu Á đó quá lâu hay không làm cho mắt hắn bị ảo giác, mà do người châu Á đó có một chiêu gì kì diệu.
Người đang chạy về phía mình đó, Diệp Thu, đột nhiên biến thành hai người, hơn nữa mỗi bước tiến lên lại nhiều hơn 1 lần. Sau khi bước mấy bước, hắn chỉ cảm thấy mình đã là gì?
Smith chảy đầu mồ hôi lạnh trên trán, lần đầu tiên hắn mất lòng tin vào tài năng bắn súng của mình.
Trong mắt của tay súng chỉ có một mục tiêu, đó cũng là đối tượng hắn muốn giết. Giờ đây trong phút chốc xuất hiện nhiều mục tiêu thế này, tên nào mới là thật đây?
Smith cuối cùng đã có một quyết định rất lý trí, đó là bắn ra ba viên đạn một lúc, đạn một lần nữa lại bắn ra với hình chữ Phẩm. Sau đó thu súng về, quay người chạy ra khỏi thuyền.
Khi sát thủ phát hiện ra mình không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, thì chạy trốn là một lựa chọn duy nhất.
Chỉ cần hắn có thể sống, vậy thì hắn còn cơ hội.
Đáng tiếc, Diệp Thu đã đầu tư một món tiền lớn thế, làm sao có thể để hắn chạy thoát được?
Diệp Thu vốn dĩ đã đạt đến động tác thần tốc giờ này lại nhanh hơn gấp đôi, khoảng cách mấy mét chớp mắt đã đến, sau đó chớp mắt nữa, cánh tay phải đang cầm súng của Smith bị Diệp Thu cắt rơi xuống.
Có lẽ tốc độ nhanh quá, Smith không cảm thấy đau.
Sau khi biết rằng tay phải đã đứt, khẩu súng trong tay trái lại giơ lên lần nữa, khẩu súng vẫn hướng về phía não Diệp Thu.
Đùng!
Lại trong chớp mắt, cánh tay trái của Smith bị Diệp Thu cắt rời.
Hai cánh tay đồng thời rơi xuống đất, tiếng súng đập vào nền thuyền thật nặng.
Smith kinh hãi nhìn cánh tay của mình trên mặt đất, không nói được lời nào. Không còn cánh tay, hắn có thể là thần súng được nữa sao?
Đáp án là phủ định.
Hắn đã trở thành người tàn phế.
Diệp Thu khom lưng nhặt khẩu súng vàng trên mặt đất lên, có chút tiếc nuối không muốn rời tay. Hai khẩu súng này nếu đem đến chợ đen bán, thì không biết được mấy nghìn vạn đô la.
Cần phải biết rằng, thần súng Smith không chỉ là một tay cao thủ chơi súng, mà còn là một cao thủ sửa súng. Hắn đã thiết kế một khẩu súng cho công xưởng quân sự Thụy Sĩ, công ty đó mới đồng ý làm bộ súng này cho hắn.
Hơn nữa, đây là tác phẩm cuối cùng của Smith nhỉ?
Đại đa số các nghệ thuật gia sau khi qua đời, tác phẩm của họ mới trở nên đáng giá.
Diệp Thu dí khẩu súng vàng đó vào đầu Smith, cười nói: "Thần súng, thượng đế của ngươi đang đợi ngươi trên thiên đàng, Bye bye nhé."
/750
|