Biểu cảm của Diệp Phù Trầm bỗng ngưng đọng lại, sau đó khó xử nhìn Diệp Thu. Mặc dù ông là người lãnh đạo đội quân nhà Diệp Gia, rất mưu trí, nhưng dù có tính thế nào chăng nữa cũng không ngờ lặn lội đến đây, không gặp được người mà lại bị từ chối thẳng thừng thế này.
Diệp Hổ càng kinh ngạc hơn. Mặc dù thế lực của Diệp Gia đã không bằng năm đó, nhưng ở Yến Kinh cũng không ai dám đến vuốt râu hùm. Ông già ở Tô Hàng này rốt cuộc là ai, mà lại dám không nể mặt nhị thúc thế chứ. Là người đàn ông nhà Diệp Gia, anh ta thấy rằng đây là nỗi ô nhục của dòng họ.
Dựa vào đâu mà cho người khác vào lại không cho người họ Diệp vào?
Nhưng anh lại không biết làm gì hơn. Vì người đến truyền đạt lời lại là Diệp Thu, là người đàn ông anh tôn kính nhất. Chẳng lẽ anh lại dám giở mặt trước Diệp Thu sao?
Hơn nữa, dù có trở mặt thì cũng đã làm được gì? Anh biết rất rõ thực lực của vị sư phụ trẻ tuổi này của mình.
Lần đầu tiên gặp mặt so võ anh đã bị người ta dần cho một trận không ngóc đầu lên được. Lần thứ hai gặp mặt, anh lại khiêu chiến với anh ta lần nữa, kết quả đến vạt áo của người ta còn không động vào được, mà sau khi nhận được sự chỉ bảo của anh ta, thân thủ đã tăng lên rất nhiều. Sau khi vào đại đội Tử La Lan, anh càng cảm thấy sức ảnh hưởng của người đàn ông trẻ tuổi này. Nhiều cao thủ đến vậy lại tâm phục khẩu phục với một người trẻ hơn họ rất nhiều. Bản thân mình vào đó ngoài bị đánh vẫn là bị đánh, đây chẳng phải là sự khác biệt hay sao?
"Nhị thúc, đây.....chúng ta...." Diệp Hổ nhìn Diệp Phù Trầm, không biết nói gì. Hình như, cũng chẳng có gì đáng nói cả.
Chẳng lẽ lại nói, chúng ta chịu nhục, chúng ta phải kháng nghị về gia đình ư?
Diệp Phù Trầm thở dài một hơi rồi nói: "Đợi vậy. Đã đến đây rồi, thì phải nghĩ cách để gặp mặt."
"Nhị thúc. Người ở trong đó là ai vậy ạ?" Diệp Hổ hỏi nhỏ.
"Ông ấy à...." Diệp Phù Trầm cười, cười đau khổ. "Ông ấy là thiên tài mà một trăm năm trở lại đây Diệp Gia đều không có được. Cũng là ngôi sao hủy diệt làm cho Diệp Gia rơi vào tình trạng như bây giờ."
"Ông ấy là.....là đại gia?" Mắt Diệp Hổ sáng lên, xúc động hỏi.
Đây là truyền thuyết của Diệp Gia, cũng là truyền thuyết của Yến Kinh, là một sự tồn tại như thần thoại. Nguồn: http://truyenyy.com
Ông ta có vô số câu chuyện, cũng có vô số tên gọi.
Mười sáu tuổi. Đơn thân độc mã đến chỗ bắt nguồn hình ý quyền ở Sơn Tây Thái Cốc, đánh bại người đứng đầu hình ý quyền Đới Ngọc Long.
Mười bảy tuổi. Đơn thân độc mã đến giết phái Thái Cực. Đánh nhau với ba cao thủ của phái Thái Cực, không có một trận nào bại.
Mười tám tuổi. Vượt Đông Dương để tìm đối thủ thách đấu.
Cùng năm đó, về Thái Lan để khiêu chiến với quyền vương Thái Lan.
Mười chín tuổi, đánh thắng cao thủ đứng đầu Yến Kinh, danh tiếng vang vọng khắp nước.
Hai mươi tuổi, vì quá nhiều bạn gái, hơn nữa đến tất cả mọi nơi đều bị vây bởi con gái, nên bị người đời đặt cho biệt danh người đàn ông có sức hút lớn nhất nước Trung Quốc. Cùng năm, cũng được bình chọn là người đàn ông đẹp trai nhất Yến Kinh.
Hai mươi hai tuổi, nói chuyện bằng tay với kỳ vương của Hàn Quốc Lý Thế Thạch, sau đó giành thắng lợi.
Hai mươi hai tuổi.....
Nếu có người đồng ý ghi chép lại cho Diệp Không Nhàn thì bảng biểu đó sẽ dài dằng dặc.
Lúc đầu Diệp Gia còn giàu có phồn thịnh, người hậu bối có người phong lưu hào kiệt như vậy, thực sự là người nổi danh ở Yến Kinh.
Nhưng cũng chính là do người đàn ông trăm năm có một này đã để Diệp Gia rơi vào hoàn cảnh lụi bại. Ít nhất, người ngoài đều thấy thế.
Diệp Hổ không quản đến mấy vấn đề này. Anh ta biết, khi nghe đến cái tên này, toàn thân anh ta như đông cứng lại.
Anh ta yêu điên dại võ thuật. Điều người khác không biết là, anh ta hoàn toàn chịu ảnh hưởng của người đàn ông đã rời khỏi Diệp Gia từ lâu này.
Anh ta muốn giống như ông ấy, đánh bại mọi hào kiệt trong thiên hạ. Anh ta muốn giống như ông ấy, lừng lẫy danh tiếng trong làng võ thuật Yến Kinh và thế giới.
Anh ta phải giống như ông ấy. Làm một người đàn ông không gì kìm hãm được.
Anh ta muốn giống như ông ấy.
Anh ta muốn giống như ông ấy, vì thế ngày đêm luyện võ, đi khắp nơi tìm thầy giỏi, chỉ vì mong mỏi một ngày có thể chấn hưng Diệp Gia. Nhưng, có những chuyện, không phải cứ nỗ lực là thành công.
Không ngờ. Lần này đến Tô Hàng, là đến để gặp ông ta.
Nếu như, có thể đánh nhau với ông ta một trận thì tốt biết mấy.
Diệp Hổ vì quá kích động, không kìm chế được, nên tiếng nói cũng hơi lớn hơn một chút.
Tiểu Bạch đứng bên cạnh chau chau mày, rồi lại nhìn vào vườn hoa trong viện.
Dù là cô ấy lạnh như băng tuyết, mặc dù cô ấy giết người không ghê tay, mặc dù cô ấy có biệt danh sát thủ, nhưng cô vẫn là một người con gái.
Mạc Ngôn đi theo Diệp Thu vào phòng, nhận được sự đối đãi khác so với ở ngoài.
Mạc Ngôn là anh em kết nghĩa của Diệp Trọng, lớn hơn Diệp Trọng 4 tuổi, là đại ca của Diệp Trọng. Vốn ông ta cũng rất khâm phục phong thái của Diệp Không Nhàn. Anh nghĩ rằng đã nhiều năm như vậy, Diệp Không Nhàn chịu nhiều điều tiếng đến thế, ấm ức rời khỏi kinh thành, nhất định sẽ rất buồn bã, có lẽ giờ đã tóc hoa râm, thành một ông già rồi.
Khi anh ta nhìn thấy một Diệp Không Nhàn mặc áo bào trắng, dưới chân đi đôi giày vải, mặt mày tuấn tú, khí chất hơn người, ngớ người ra không biết nên thực hiện những điều phép của hậu bối.
Đã nhiều năm như vậy rồi, mà người đàn ông này không hề già ư?
Ngoài việc đuôi mắt có chút nếp nhăn, những chỗ khác chẳng có chút thay đổi nào hết. Mạc Ngôn nghĩ, nếu lần này Diệp Không Nhàn cùng ông ta về đến Yến Kinh, có lẽ lại làm náo động kinh thành lần nữa, làm cho một loạt phụ nữ trở thành điên dại.
Diệp Không Nhàn nắm tay Mạc Ngôn, thân mật nói: "Mạc ngôn, Diệp Trọng có một đại ca tốt thế này, việc anh bôn ba ở Yến Kinh ta đều biết cả. Những ấm ức anh phải chịu ta cũng biết. Ta không biết phải làm thế nào mới báo đáp được anh."
Mạc Ngôn lúc này mới phản ứng lại, vôi vàng chào, nói: "Diệp Lão, ông khách khí quá rồi. Diệp Trọng là huynh đệ của ta, ông ta vì giận mà bỏ đi, rời khỏi quê hương, tôi là huynh đệ mà không giúp gì, làm sao có thể sống yên tâm được?"
"Mạc Ngôn, anh đã làm quá nhiều rồi. Đúng là quá nhiều rồi. Diệp Gia chúng tôi không đền đáp được." Diệp Không Nhàn kéo Mạc Ngôn vào chiếc bàn trà nói: "Anh uống trà đi." Một tách trà đã biểu lộ khí chất của người đàn ông như Diệp Không Nhàn, cũng biểu lộ sự cảm động và quan tâm của ông với Mạc Ngôn.
Mạc Gia là gia tộc Lĩnh Nam, Mạc Ngôn lại là con cả của mạc gia. Vốn có hi vọng đứng ra làm chủ cả gia tộc. Nhưng một người thiếu gia con nhà giàu thế này, vì chuyện kết thành huynh đệ với Diệp Trọng, vì một lời hứa mà bôn ba bao năm, thậm chí không ngại bị người nhà ruồng bỏ, vẫn giữ lời hứa, đứng lại Yến Kinh.
Mạc Ngôn. Người ta gọi là Yêu Sư, được coi là người trí tuệ đứng sau Diệp Không Nhàn, mà lại sống cuộc sống của một nhân vật nhỏ bé. Sống một cuộc sống mà như đã chết. Yên lặng chờ đợi. Chờ đợi đến khi chân tướng sự việc lộ ra.
Mạc Ngôn vội vàng nhận lấy tách trà của Diệp Không Nhàn, đưa tách trà lên mũi ngửi rồi uống hết, nói: "Quả nhiên là trà ngon."
"Ha ha, Mạc Ngôn, đến đây ngồi đi. Để anh đến Tô Hàng xa xôi như vậy, thật lòng tôi khó xử quá. Trưa nay chúng ta uống một chén." Diệp Không Nhàn vì rất cảm động trước Mạc Ngôn nên lời nói cũng trở nên thân thiết.
Ông ta xem Diệp Trọng là huynh đệ, nên mình cũng không được quá khách khí. Làm vậy chỉ khiến mấy người ân nhân bôn ba cực khổ này phiền lòng.
"Đã nghe đến tửu lượng của Diệp Lão từ lâu, Mạc Ngôn nhất định sẽ uống cùng quân tử." Mạc Ngôn thấy Diệp Không Nhàn nở nụ cười rất thật, bèn nói: "Diệp Lão, lần này đến Tô Hàng gặp ông, thật ra là được sự ủy thác của người khác. Phù Trầm và Mạc Ngôn cùng nhau đến Tô Hàng này. Giờ đây ông ấy đang chờ ngoài cửa. Phù Trầm thành thâm muốn đến đón Diệp Lão. Diệp Lão cũng phải cho họ một cơ hội chứ?"
Nụ cười trên mặt Diệp Không Nhàn dần biến mất, bê cốc trà lên thổi một hơi, rồi chầm chậm thưởng thức.
Mạc Ngôn ngồi đối diện, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Không biết vì sao, trước kia mình cũng được coi là người tài trí mưu lược. Nhưng ngồi trước mặt người đàn ông này, lại cảm thấy có một áp lực vô hình. Diệp Không Nhàn yên lặng uống trà. Trong phòng rất yên lặng. Diệp Thu ngồi ở một bên. Đánh mắt sang nhìn thái độ yên lặng của Lão Đầu Tử, đoán xem giờ ông ta đang nghĩ gì.
Trong lòng nghĩ, ông thật sự muốn gặp người của Diệp Gia ư?
Đến khi uống hết cốc trà, Diệp Không Nhàn mới nói với Mạc Ngôn: "Được. Đã đến rồi thì cho họ vào đây đi."
Diệp Thu hiểu ý., mở cánh cửa phòng ra nói với Diệp Phù Trầm: "Lão gia mời ông vào."
Nghĩ một lúc, rồi nói với Diệp Hổ: "Cậu cũng vào đi."
Diệp Phù Trầm gật đầu với Diệp Thu, rồi đi sau anh vào trong.
Hai mươi năm không gặp rồi, gặp được Diệp Không Nhàn liền lặng người. Diệp Không Nhàn cũng vậy. Sau đó Diệp Phù Trầm cảm động nói: "Đại bá. Ông đã.....về rồi. Đã nhiều năm như vậy rồi. Cha đi rồi. Tam thúc cũng đi rồi. Ông nhất định phải về nhà xem"
Kdn lãnh đạm nhìn lướt qua Diệp Phù Trầm, hỏi: "Ta về để làm gì? Lúc đầu là ai đã đuổi ta đi?"
"Đại bá. Việc đã qua bao năm nay rồi, sao ông phải giữ mãi trong lòng như vậy? Tôi biết, cách làm của cha không thỏa đáng. Nhưng đó cũng là nghĩ cho cơ nghiệp của Diệp Gia. Lúc đầu tình hình thế nào ông cũng biết. Thật là...." Diệp Phù Trầm cúi thấp đầu giải thích.
"Ông nói cho ta biết, ta về để làm gì?" Diệp Không Nhàn xua tay, ngắt đoạn câu nói của ông ta, hỏi.
"Việc này..." "Thôi, để ta nói cho ông biết." Mắt Diệp Không Nhàn sắc nhọn nhìn sang Diệp Phù Trầm, nói: "Diệp Gia chỉ có hai sự lựa chọn, một là đứng ra đây, đúng ở đằng sau anh ta."
Diệp Không Nhàn chỉ Diệp Thu đứng ở bên cạnh, nói.
"Hoặc là, cút." Lần này, cánh tay của Diệp Không Nhàn chỉ về phía cửa.
Diệp Hổ càng kinh ngạc hơn. Mặc dù thế lực của Diệp Gia đã không bằng năm đó, nhưng ở Yến Kinh cũng không ai dám đến vuốt râu hùm. Ông già ở Tô Hàng này rốt cuộc là ai, mà lại dám không nể mặt nhị thúc thế chứ. Là người đàn ông nhà Diệp Gia, anh ta thấy rằng đây là nỗi ô nhục của dòng họ.
Dựa vào đâu mà cho người khác vào lại không cho người họ Diệp vào?
Nhưng anh lại không biết làm gì hơn. Vì người đến truyền đạt lời lại là Diệp Thu, là người đàn ông anh tôn kính nhất. Chẳng lẽ anh lại dám giở mặt trước Diệp Thu sao?
Hơn nữa, dù có trở mặt thì cũng đã làm được gì? Anh biết rất rõ thực lực của vị sư phụ trẻ tuổi này của mình.
Lần đầu tiên gặp mặt so võ anh đã bị người ta dần cho một trận không ngóc đầu lên được. Lần thứ hai gặp mặt, anh lại khiêu chiến với anh ta lần nữa, kết quả đến vạt áo của người ta còn không động vào được, mà sau khi nhận được sự chỉ bảo của anh ta, thân thủ đã tăng lên rất nhiều. Sau khi vào đại đội Tử La Lan, anh càng cảm thấy sức ảnh hưởng của người đàn ông trẻ tuổi này. Nhiều cao thủ đến vậy lại tâm phục khẩu phục với một người trẻ hơn họ rất nhiều. Bản thân mình vào đó ngoài bị đánh vẫn là bị đánh, đây chẳng phải là sự khác biệt hay sao?
"Nhị thúc, đây.....chúng ta...." Diệp Hổ nhìn Diệp Phù Trầm, không biết nói gì. Hình như, cũng chẳng có gì đáng nói cả.
Chẳng lẽ lại nói, chúng ta chịu nhục, chúng ta phải kháng nghị về gia đình ư?
Diệp Phù Trầm thở dài một hơi rồi nói: "Đợi vậy. Đã đến đây rồi, thì phải nghĩ cách để gặp mặt."
"Nhị thúc. Người ở trong đó là ai vậy ạ?" Diệp Hổ hỏi nhỏ.
"Ông ấy à...." Diệp Phù Trầm cười, cười đau khổ. "Ông ấy là thiên tài mà một trăm năm trở lại đây Diệp Gia đều không có được. Cũng là ngôi sao hủy diệt làm cho Diệp Gia rơi vào tình trạng như bây giờ."
"Ông ấy là.....là đại gia?" Mắt Diệp Hổ sáng lên, xúc động hỏi.
Đây là truyền thuyết của Diệp Gia, cũng là truyền thuyết của Yến Kinh, là một sự tồn tại như thần thoại. Nguồn: http://truyenyy.com
Ông ta có vô số câu chuyện, cũng có vô số tên gọi.
Mười sáu tuổi. Đơn thân độc mã đến chỗ bắt nguồn hình ý quyền ở Sơn Tây Thái Cốc, đánh bại người đứng đầu hình ý quyền Đới Ngọc Long.
Mười bảy tuổi. Đơn thân độc mã đến giết phái Thái Cực. Đánh nhau với ba cao thủ của phái Thái Cực, không có một trận nào bại.
Mười tám tuổi. Vượt Đông Dương để tìm đối thủ thách đấu.
Cùng năm đó, về Thái Lan để khiêu chiến với quyền vương Thái Lan.
Mười chín tuổi, đánh thắng cao thủ đứng đầu Yến Kinh, danh tiếng vang vọng khắp nước.
Hai mươi tuổi, vì quá nhiều bạn gái, hơn nữa đến tất cả mọi nơi đều bị vây bởi con gái, nên bị người đời đặt cho biệt danh người đàn ông có sức hút lớn nhất nước Trung Quốc. Cùng năm, cũng được bình chọn là người đàn ông đẹp trai nhất Yến Kinh.
Hai mươi hai tuổi, nói chuyện bằng tay với kỳ vương của Hàn Quốc Lý Thế Thạch, sau đó giành thắng lợi.
Hai mươi hai tuổi.....
Nếu có người đồng ý ghi chép lại cho Diệp Không Nhàn thì bảng biểu đó sẽ dài dằng dặc.
Lúc đầu Diệp Gia còn giàu có phồn thịnh, người hậu bối có người phong lưu hào kiệt như vậy, thực sự là người nổi danh ở Yến Kinh.
Nhưng cũng chính là do người đàn ông trăm năm có một này đã để Diệp Gia rơi vào hoàn cảnh lụi bại. Ít nhất, người ngoài đều thấy thế.
Diệp Hổ không quản đến mấy vấn đề này. Anh ta biết, khi nghe đến cái tên này, toàn thân anh ta như đông cứng lại.
Anh ta yêu điên dại võ thuật. Điều người khác không biết là, anh ta hoàn toàn chịu ảnh hưởng của người đàn ông đã rời khỏi Diệp Gia từ lâu này.
Anh ta muốn giống như ông ấy, đánh bại mọi hào kiệt trong thiên hạ. Anh ta muốn giống như ông ấy, lừng lẫy danh tiếng trong làng võ thuật Yến Kinh và thế giới.
Anh ta phải giống như ông ấy. Làm một người đàn ông không gì kìm hãm được.
Anh ta muốn giống như ông ấy.
Anh ta muốn giống như ông ấy, vì thế ngày đêm luyện võ, đi khắp nơi tìm thầy giỏi, chỉ vì mong mỏi một ngày có thể chấn hưng Diệp Gia. Nhưng, có những chuyện, không phải cứ nỗ lực là thành công.
Không ngờ. Lần này đến Tô Hàng, là đến để gặp ông ta.
Nếu như, có thể đánh nhau với ông ta một trận thì tốt biết mấy.
Diệp Hổ vì quá kích động, không kìm chế được, nên tiếng nói cũng hơi lớn hơn một chút.
Tiểu Bạch đứng bên cạnh chau chau mày, rồi lại nhìn vào vườn hoa trong viện.
Dù là cô ấy lạnh như băng tuyết, mặc dù cô ấy giết người không ghê tay, mặc dù cô ấy có biệt danh sát thủ, nhưng cô vẫn là một người con gái.
Mạc Ngôn đi theo Diệp Thu vào phòng, nhận được sự đối đãi khác so với ở ngoài.
Mạc Ngôn là anh em kết nghĩa của Diệp Trọng, lớn hơn Diệp Trọng 4 tuổi, là đại ca của Diệp Trọng. Vốn ông ta cũng rất khâm phục phong thái của Diệp Không Nhàn. Anh nghĩ rằng đã nhiều năm như vậy, Diệp Không Nhàn chịu nhiều điều tiếng đến thế, ấm ức rời khỏi kinh thành, nhất định sẽ rất buồn bã, có lẽ giờ đã tóc hoa râm, thành một ông già rồi.
Khi anh ta nhìn thấy một Diệp Không Nhàn mặc áo bào trắng, dưới chân đi đôi giày vải, mặt mày tuấn tú, khí chất hơn người, ngớ người ra không biết nên thực hiện những điều phép của hậu bối.
Đã nhiều năm như vậy rồi, mà người đàn ông này không hề già ư?
Ngoài việc đuôi mắt có chút nếp nhăn, những chỗ khác chẳng có chút thay đổi nào hết. Mạc Ngôn nghĩ, nếu lần này Diệp Không Nhàn cùng ông ta về đến Yến Kinh, có lẽ lại làm náo động kinh thành lần nữa, làm cho một loạt phụ nữ trở thành điên dại.
Diệp Không Nhàn nắm tay Mạc Ngôn, thân mật nói: "Mạc ngôn, Diệp Trọng có một đại ca tốt thế này, việc anh bôn ba ở Yến Kinh ta đều biết cả. Những ấm ức anh phải chịu ta cũng biết. Ta không biết phải làm thế nào mới báo đáp được anh."
Mạc Ngôn lúc này mới phản ứng lại, vôi vàng chào, nói: "Diệp Lão, ông khách khí quá rồi. Diệp Trọng là huynh đệ của ta, ông ta vì giận mà bỏ đi, rời khỏi quê hương, tôi là huynh đệ mà không giúp gì, làm sao có thể sống yên tâm được?"
"Mạc Ngôn, anh đã làm quá nhiều rồi. Đúng là quá nhiều rồi. Diệp Gia chúng tôi không đền đáp được." Diệp Không Nhàn kéo Mạc Ngôn vào chiếc bàn trà nói: "Anh uống trà đi." Một tách trà đã biểu lộ khí chất của người đàn ông như Diệp Không Nhàn, cũng biểu lộ sự cảm động và quan tâm của ông với Mạc Ngôn.
Mạc Gia là gia tộc Lĩnh Nam, Mạc Ngôn lại là con cả của mạc gia. Vốn có hi vọng đứng ra làm chủ cả gia tộc. Nhưng một người thiếu gia con nhà giàu thế này, vì chuyện kết thành huynh đệ với Diệp Trọng, vì một lời hứa mà bôn ba bao năm, thậm chí không ngại bị người nhà ruồng bỏ, vẫn giữ lời hứa, đứng lại Yến Kinh.
Mạc Ngôn. Người ta gọi là Yêu Sư, được coi là người trí tuệ đứng sau Diệp Không Nhàn, mà lại sống cuộc sống của một nhân vật nhỏ bé. Sống một cuộc sống mà như đã chết. Yên lặng chờ đợi. Chờ đợi đến khi chân tướng sự việc lộ ra.
Mạc Ngôn vội vàng nhận lấy tách trà của Diệp Không Nhàn, đưa tách trà lên mũi ngửi rồi uống hết, nói: "Quả nhiên là trà ngon."
"Ha ha, Mạc Ngôn, đến đây ngồi đi. Để anh đến Tô Hàng xa xôi như vậy, thật lòng tôi khó xử quá. Trưa nay chúng ta uống một chén." Diệp Không Nhàn vì rất cảm động trước Mạc Ngôn nên lời nói cũng trở nên thân thiết.
Ông ta xem Diệp Trọng là huynh đệ, nên mình cũng không được quá khách khí. Làm vậy chỉ khiến mấy người ân nhân bôn ba cực khổ này phiền lòng.
"Đã nghe đến tửu lượng của Diệp Lão từ lâu, Mạc Ngôn nhất định sẽ uống cùng quân tử." Mạc Ngôn thấy Diệp Không Nhàn nở nụ cười rất thật, bèn nói: "Diệp Lão, lần này đến Tô Hàng gặp ông, thật ra là được sự ủy thác của người khác. Phù Trầm và Mạc Ngôn cùng nhau đến Tô Hàng này. Giờ đây ông ấy đang chờ ngoài cửa. Phù Trầm thành thâm muốn đến đón Diệp Lão. Diệp Lão cũng phải cho họ một cơ hội chứ?"
Nụ cười trên mặt Diệp Không Nhàn dần biến mất, bê cốc trà lên thổi một hơi, rồi chầm chậm thưởng thức.
Mạc Ngôn ngồi đối diện, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Không biết vì sao, trước kia mình cũng được coi là người tài trí mưu lược. Nhưng ngồi trước mặt người đàn ông này, lại cảm thấy có một áp lực vô hình. Diệp Không Nhàn yên lặng uống trà. Trong phòng rất yên lặng. Diệp Thu ngồi ở một bên. Đánh mắt sang nhìn thái độ yên lặng của Lão Đầu Tử, đoán xem giờ ông ta đang nghĩ gì.
Trong lòng nghĩ, ông thật sự muốn gặp người của Diệp Gia ư?
Đến khi uống hết cốc trà, Diệp Không Nhàn mới nói với Mạc Ngôn: "Được. Đã đến rồi thì cho họ vào đây đi."
Diệp Thu hiểu ý., mở cánh cửa phòng ra nói với Diệp Phù Trầm: "Lão gia mời ông vào."
Nghĩ một lúc, rồi nói với Diệp Hổ: "Cậu cũng vào đi."
Diệp Phù Trầm gật đầu với Diệp Thu, rồi đi sau anh vào trong.
Hai mươi năm không gặp rồi, gặp được Diệp Không Nhàn liền lặng người. Diệp Không Nhàn cũng vậy. Sau đó Diệp Phù Trầm cảm động nói: "Đại bá. Ông đã.....về rồi. Đã nhiều năm như vậy rồi. Cha đi rồi. Tam thúc cũng đi rồi. Ông nhất định phải về nhà xem"
Kdn lãnh đạm nhìn lướt qua Diệp Phù Trầm, hỏi: "Ta về để làm gì? Lúc đầu là ai đã đuổi ta đi?"
"Đại bá. Việc đã qua bao năm nay rồi, sao ông phải giữ mãi trong lòng như vậy? Tôi biết, cách làm của cha không thỏa đáng. Nhưng đó cũng là nghĩ cho cơ nghiệp của Diệp Gia. Lúc đầu tình hình thế nào ông cũng biết. Thật là...." Diệp Phù Trầm cúi thấp đầu giải thích.
"Ông nói cho ta biết, ta về để làm gì?" Diệp Không Nhàn xua tay, ngắt đoạn câu nói của ông ta, hỏi.
"Việc này..." "Thôi, để ta nói cho ông biết." Mắt Diệp Không Nhàn sắc nhọn nhìn sang Diệp Phù Trầm, nói: "Diệp Gia chỉ có hai sự lựa chọn, một là đứng ra đây, đúng ở đằng sau anh ta."
Diệp Không Nhàn chỉ Diệp Thu đứng ở bên cạnh, nói.
"Hoặc là, cút." Lần này, cánh tay của Diệp Không Nhàn chỉ về phía cửa.
/750
|