Đôi chân nõn nà đang giơ cao lên, làn da trắng muốt lộ ra trong không gian, những tư thế muôn hình vạn trạng, âm thanh của da thịt chạm vào nhau, tiếng thở, tiếng rên nặng nề, tràn ngập trong căn phòng bố trí giản đơn này.
Trầm Mặc Nùng đang dùng hai tay nắm lấy ga giường, chiếc ga giường màu xanh da trời có sọc trong tay cô ấy nắm chặt rồi lại để lỏng ra, sau lại bị nắm chặt. Miệng ngậm chiếc gối, vừa cảm nhận từng lần va chạm mạnh mẽ của Diệp Thu, vừa cố hết sức để bản thân mình không phát ra âm thanh. Tiếc là khoái cảm phát ra từ cơ thể không ngừng kích thích thần kinh cô, mặc dù miệng cô đã nhét đầy, nhưng mũi vẫn phát ra những âm thanh ư ư.
Trầm Mặc Nùng bình thường đoan trang nho nhã như một nữ thần là thế, giờ giống như những người phụ nữ khác, cần ăn cơm, cần uống nước, lúc làm tình cũng bị màn dạo đầu làm cho chết đi sống lại.
Đôi mắt lúc nhắm nghiền lúc lại mở ra, nhìn Diệp Thu đang quỳ ở giữa mình húc mạnh vào như con chó sói, cô cảm thấy xấu hổ, đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu.
Diệp Thu thấy điệu bộ mím môi đáng yêu của Trầm Mặc Nùng, có chút ác ý, lúc đang rút thằng nhỏ ra, nhẹ nhàng cọ xát, bỗng đâm mạnh một cái vào.
Ối!..!!
A…a…!
Trầm Mặc Nùng buông chiếc gối trong miệng ra, mở miệng hét to lên.
Diệp Thu vốn thích nghe tiếng kêu của Trầm Mặc Nùng, nhưng không ngờ cô ấy lại hét to đến thế. Ở ngoài là hành lang, hôm nay bản thân mình đến, Trầm Mặc Nùng cũng đặc cách về ăn cơm. Hai người ăn cơm xong liền mây mưa trong phòng của Trầm Mặc Nùng, liệu có làm cho hai vị phụ huynh nghe thấy gì không?
Lần va chạm mạnh này chỉ là sự khởi đầu, Trầm Mặc Nùng đang định cấu Diệp Thu một nhát, trừng phạt tội cố tình làm vậy, đột nhiên cái cảm giác sung sướng đã kìn nén lâu ngày ấy ồ ạt tràn về.
Nổ rồi. Chỉ cảm thấy cơ thể như một quả bóng đã bơm đầy hơi, chỉ cần thổi thêm chút nữa là nổ tan tành.
"A!" Trầm Mặc Nùng run mạnh thân mình, sau đó vội vàng giấu mặt vào trong chăn, hát to lên.
Diệp Thu biết Trầm Mặc Nùng sắp đến rồi, không dừng lại mà càng làm mạnh hơn. Trong lúc đưa Trầm Mặc Nùng lên đỉnh cao cực lạc, không thủ cửa dưới, vì thế cả một đám tinh trùng chảy vào ồ ạt trong cơ thể Trầm Mặc Nùng.
Hai người vẫn giữ tư thế liên kết với nhau, Diệp Thu vẫn ở trên người Trầm Mặc Nùng. Đôi chân vẫn giơ cao lên của Trầm Mặc Nùng giờ co lại, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào nữa. Thậm chí chẳng còn sức mà mở mắt ra nữa.
Một lúc sau, đợi đến khi hai người đã cảm nhận đủ cảm giác ấy, năng lượng trong cơ thể cũng đã hồi phục, Trầm Mặc Nùng đột nhiên cắn vào vai Diệp Thu.
Diệp Thu chưa thấy Trầm Mặc Nùng làm vậy bao giờ, nhất thời hồ đồ, nói: "Sao thế?"
"Ai bảo anh làm loạn lên? Cha mẹ em ở cách phòng này không xa. Nếu để họ nghe thấy thì sao?" Trầm Mặc Nùng lo lắng.
"Yên tâm đi. Buổi trưa cha em uống nhiều rượu thế, nhất định ngủ rất say. Mẹ em chẳng phải có thói quen ngủ trưa sao? Cũng không thể nào nghe thấy được. Mà dù sao em cũng chỉ kêu có một tiếng thôi." Diệp Thu ôm lấy người nàng, cười nói.
Rượu có thể thúc giục tình. Buổi trưa sau khi Diệp Thu đến nơi, tiếp rượu với hai người Trầm Nhi Lập, uống không ít rượu. Sau khi ăn xong cơm, đãng lẽ định đến phòng Trầm Mặc Nùng bàn chuyện, không ngờ lại mất khống chế một lần nữa do sự gợi cảm của cô ấy. Người bắt đầu nóng lên, việc duy nhất muốn làm là nằm lên người con gái xinh đẹp này.
Ừ, đây cũng là khát vọng chinh phục.
Thực ra tình dục có lúc cũng là sự biểu hiện của khát vọng chinh phục. Thấy một cô gái đẹp đẽ, yêu kiều, cao quý hoặc rất đáng yêu đều có thể khơi dậy trong lòng đàn ông một khát vọng chinh phục. Còn người con gái cá tính như Trầm Mặc Nùng, càng là mục tiêu chinh phục mà đàn ông khao khát.
Càng khó càng thu hút.
"Em muốn đi tắm." Trầm Mặc Nùng nói. Động đậy một lúc, không làm cách nào đẩy Diệp Thu ra, đành nhìn anh với ánh mắt cầu khẩn nói.
"Anh đưa em đi." Diệp Thu không mặc gì nhảy lên, ôm lấy thân hình Trầm Mặc Nùng đang nhễ nhại mồ hôi, bế cô đi về phía nhà tắm.
Diệp Thu bế Trầm Mặc Nùng nằm vào trong bồn tắm, Trầm Mặc Nùng lặng im nằm trong lòng anh. Đây là động tác cưỡng chế của Diệp Thu, cô muốn phản kháng nhưng không còn chút sức lực nào. Với tính cách của cô, mỗi lần làm việc xong đều chạy đi tắm, sau đó quấn chặt khăn vào cơ thể mình.
Đè bộ ngực lớn của mình lên ngực anh ấy thế này, để anh ấy mặc sức ôm lấy mình mà tắm là lần đầu tiên.
"Có phải có nguy hiểm gì không?" Trầm Mặc Nùng nói nhỏ. Vì năng lượng của toàn thân đã hết nên giọng nói cũng có phần lười nhác.
"Ừm. Trước kia thì có, giờ hết rồi." Diệp Thu tự tin nói. Bản thân anh đến Tô Hàng là để bảo vệ Trầm Mặc Nùng khỏi nguy hiểm, giải thoát cô khỏi tất cả các nguy cơ.
"Trầm Thị trải qua gần nửa năm khuếch trương, giờ đã đề cập đến các lĩnh vực. Mặc dù trước khi đầu tư khá lớn, có thể tạm thời chưa lấy lại được, nhưng một năm sau, dựa vào sản nghiệp hiện giờ của Trầm Thị, quy mô thắng lợi của Đường Thị có lẽ là 20 lần." Trầm Mặc Nùng nói nhỏ.
"Vất vả rồi." Diệp Thu ôm chặt thân hình Trầm Mặc Nùng, cười nói: "Không cần phải quá gắng sức như vậy đâu, sức khỏe mới là quan trọng nhất. Anh đảm nhận việc bảo vệ cho Đường Thị, em chỉ có việc chăm sóc tốt khoản thao tác thương nghiệp là được rồi. Những việc khác thì anh sẽ giúp em giải quyết."
"Ừm." Trầm Mặc Nùng gật đầu, thủ đoạn của Diệp Thu cô biết, nhưng không muốn hỏi quá nhiều. Cô không phải là thiếu nữ ngây thơ, chưa nhìn thấy cảnh máu chảy đầu rơi, sẽ không ngốc nghếch đi ngăn cản Diệp Thu làm người tốt, không được đi đánh người. Ngược lại, cô hiểu rằng, trong cạnh tranh và cướp đoạn tư bản, hai điều này là không thể thiếu.
Nhưng cô lại không mê muội hai việc này, vì thế, Diệp Thu và cô không cần nói cũng đã hiểu nhau. Mọt người quản lý công ty, một người phụ trách an toàn cho công ty.
Bản thân mình có thể đến được đây, cần phải cảm ơn người con trai này. Nếu không có anh ấy, Trầm gia có lẽ đã bị quên lãng rồi. Nguyện vọng của ông nội và lời hứa với ông nội sẽ không thực hiện được.
Trầm Mặc Nùng lén nhìn sang Diệp Thu, ngẫm nghĩ.
Lòng lại nghĩ đến tối ngày hôm đó Diệp Thu gọi điện đến, em không chỉ là của em, còn là của anh, lại thấy thật ngọt ngào.
"Đúng rồi, Tô Hàng có chỗ bệnh viện tư nhân nào tốt tốt một chút không?" Diệp Thu đột nhiên hỏi.
"Bệnh viện tư nhân? Ai có bệnh vậy?" Trầm Mặc Nùng hỏi một cách quan tâm.
"Anh mời một người đến chữa bệnh cho chú Đường, nhưng người đó không chịu đến Yến Kinh, anh chỉ có cách đưa chú Đường tới đây thôi. Bệnh viện nhà nước người nhiều lắm, cũng phức tạp nữa, không thích hợp. Nếu có bệnh viện tư nhân nào tốt một chút, thế sẽ tốt hơn." Diệp Thu giải thích.
"Vậy có thể đưa chú Đường đến nhà em." Trầm Mặc Nùng nói ra ý kiến của mình.
"Không thích hợp, một mặt là sẽ ảnh hưởng đến người nhà em, một mặt khác, ở nhà không có những người hộ lý thích hợp như ở bệnh viện, nếu mời những người đó đến, chẳng phải còn phiền phức hơn sao?"
"Dưới sản nghiệp của Bối gia có một bệnh viện khá được, ở bên ngoài Tô Hàng. Còn ở bên cạnh Tây Hồ nữa, điều kiện ở đó tương đối tốt. Những người già đã về hưu ở Tô Hàng đều thích đến đó trị liệu." Trầm Mặc Nùng biết là chuyện của Đường Bố Y, rất nhiệt tình giúp đỡ.
Nếu có thể làm gì cho Đường Bố Y, có lẽ lòng mình sẽ nhẹ gánh hơn một chút.
"Được. Vậy thì cứ cho là ở đó đi. Anh sẽ gọi điện thoại ngay cho Bối Khắc Tùng, để cho họ chuẩn bị trước." Diệp Thu cười đáp.
Trầm Mặc Nùng đứng dậy, toàn thân ướt nhẹp, lấy điện thoại cho Diệp Thu, đang định mặc quần áo, lại bị Diệp Thu lôi xuống nước.
Trầm Mặc Nùng đang định vùng vẫy, Diệp Thu đã ra hiệu, thì ra anh ấy đã gọi điện cho Bối Khắc Tùng.
Nghe hai người đàn ông hàn huyên trong điện thoại, Trầm Mặc Nùng ngồi trong lòng Diệp Thu không động đậy gì hết.
Tình hình thế này, là lần đầu tiên.
Sau khi Diệp Thu quyết định xong chỗ trị liệu, còn đích thân lái xe cùng Trầm Mặc Nùng ngó qua một chút. Dù là kiến trúc phong cảnh, hay là chất lượng điều trị, đều là hạng nhất quốc gia. Diệp Thu rất hài lòng, liền lập tức gọi điện cho Đường Quả. Đường Quả cũng là người vội vàng, nói ngày hôm sau sẽ ngay lập tức đưa cha đến Tô Hàng.
Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng, còn có hai bác Trầm và mấy người làm cho Trầm Gia đều đợi ở trên đường cao tốc đi từ Tô Hàng đến Yến Kinh. Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng đến đón tiếp, đợi chút nữa sẽ đưa Đường Bố Y đến viện điều trị. Hai bác Trầm nghe nói Chủ Tịch Đường Bố Y cùng con gái đến khám bệnh, cũng kiên quyết đến đón.
Diệp Thu rất tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe hào nhoáng đang tiến về phía này.
Một chiếc là xe cứu thương của bệnh viện Yến Kinh, trong xe là Đường Bố Y và hai vị bác sỹ cùng hai cô y tá, để tránh trên đường bệnh nhân xảy ra chuyện gì. Ba chiếc còn lại là ba chiếc Benz, đây là Đường Quả và lực lượng vệ sỹ.
Còn có một vài chiếc xe không nổi tiếng, cũng đi theo đằng sau họ không xa mà cũng không quá gần. Diệp Thu biết, những chiếc xe đó là lực lượng bảo vệ được sắp xếp riêng. Giờ đây tình hình đặc biệt, nên phải cẩn thận từng ly từng tí.
Trong suốt quãng đường, có ba đội ngầm bảo vệ họ.
Sau khi Đường Quả dừng xe, những chiếc xe đó cũng không dừng lại, làm như không quen biết, lái vọt lên, rồi lái về phía Tô Hàng.
Diệp Thu gật đầu với một chiếc xe, chiếc xe đó cũng im lặng lái đi.
Đường Quả không ngồi trên chiếc xe Benz đen, mà lại nhảy ra từ xe cứu hộ của bệnh viện. Đường Quả mặc một chiếc áo trắng cao cổ, dưới là chiếc quần ngố màu trắng, ở eo đeo một chiếc thắt lưng to bản, chiếc giày cao gót có gắn đá màu tím, trang điểm khỏe khoắn mà thời thượng.
"Cháu chào bác trai, bác gái." Đường Quả cười ngọt ngào, rất lễ phép chào hai người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"ừm, ừm, cháu là Đường Quả phải không? Thật là xinh đẹp". Bác gái thật nhân từ kéo tay Đường Quả, thân mật nói. Bà nghe nói nhà Đường Quả có chuyện, rất đau lòng cho cô con gái vừa kiên cường vừa đáng thương này.
"Bác gái mới đẹp ạ." Đường Quả ngại ngùng nói.
Diệp Thu ngỡ như mình nhìn nhầm. Trên gương mặt của Đường Quả đại tiểu thư lại có biểu cảm thế này, thật là khó kiếm.
"Con nhóc này, thật là dẻo mỏ. Bác già rồi, còn so với các cháu làm sao được? Đường Quả à, đến Tô Hàng rồi, cứ coi như đây là nhà của cháu. Có chuyện gì, nhất định phải nói ra đấy, đừng khách khí với hai bác. Cháu cứ ở Trầm gia, phòng trống cũng nhiều, đúng lúc Diệp Thu vừa về, thật là náo nhiệt…" Bác gái rất thích Đường Quả, kéo tay cô ấy không chịu buông ra. "Quả Quả, chú Đường dạo này thế nào rồi?" Trầm Mặc Nùng tiến lên một bước, hỏi.
"Rất ổn định… Chỉ là… Giờ chỉ còn hi vọng vào thần y mà Diệp Thu tìm đến thôi," Đường Quả lo lắng nhìn sang Diệp Thu.
"Yên tâm đi, chỉ cần ông ấy đồng ý ra tay, thì có đến 60% phần thắng." Diệp Thu an ủi. "Bên bệnh viện đã chuẩn bị xong cả rồi, có lẽ là đang đợi đấy. chúng ta đến đó đi."
"Được. Không thể để người ta đợi lâu." Đường Quả nói.
Sau khi từ chối ngồi cùng xe của Trầm Mặc Nùng, cô ngồi lên chiếc xe cứu thương, suốt quãng đường lo lắng không thôi, sợ cha lại xảy ra chuyện gì đó, nhưng may mà cuối cùng đã đến nơi an toàn rồi.
Nhưng dù vậy,cô cũng phải ở bên cạnh cha mới yên tâm.
Cha à, cha thật quan trọng với Đường Quả.
Trầm Mặc Nùng nói mấy lời với Diệp Thu, rồi cũng lên chiếc xe cứu thương.
Diệp Thu lái xe đưa hai bác Trầm đến bệnh viện, vì thế không thể đi cùng hai người họ, có lẽ nên để hai chị em lâu ngày không gặp nói chuyện.
Thực ra, để hai chị em Trầm Mặc Nùng và Đường Quả ở cạnh nhau, không khí có lẽ còn chùng xuống nữa.
Diệp Thu đến Tô Hàng trước, đường quả thông minh, nhất định sẽ biết là anh ta đến tìm mình.
Tình yêu của mình, là cướp lại từ tay Đường Quả. Trầm Mặc Nùng như một đứa trẻ tiểu học không thi được, đầy lo lắng ngồi cạnh Đường Quả. Muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí này, nhưng lại không biết nói về chủ đề gì.
Yên lặng ngồi bên cạnh Đường Quả, nhìn Đường Bố Y đã gầy, hai mắt lõm xuống nằm trên giường bệnh, hai người bác sỹ, hai cô y tá căng thẳng đứng bên cạnh, sợ xe lắc lư, sẽ làm tổn hại đến Đường Bố Y. Đây là bệnh nhân không bình thường, họ không dám có một phút lơ là.
"Chị Mặc Nùng, chị đang nghĩ gì thế?" Đường Quả đột nhiên dời mắt khỏi người cha, nhìn sang Trầm Mặc Nùng, hỏi.
"Không có gì." Trầm Mặc Nùng lắc đầu, trong lòng lại thở dài.
"Chị Mặc Nùng, em biết chị đang nghĩ gì." Đường Quả nắm tay Trầm Mặc Nùng, nắm chặt, nói nhỏ bên tai cô: "Chị thích Diệp Thu, em cũng không muốn từ bỏ. Cùng lắm là cứ để cho tên sói già đó được lợi đi, chúng ta là chị em mà."
/750
|