Cô luôn quan sát biểu hiện trên mặt Diệp Thu, phát hiện mặc dù hắn bị người ta đánh ép từng bước, né tránh cũng vô cùng chật vật, nhưng trên mặt không hề có vẻ kinh hiểm và khẩn trương.
Cảm giác hắn mang tới cho người là giống như con thuyền nhỏ trong biển lớn, mặc cho xung quanh gió to gió lớn, vẫn ung dung lững thững.
Giang Yến Tử biết thói quen của Diệp Thu, lúc hắn cảm thấy nguy hiểm, mày không khỏi khẽ xiên lại. Mà lúc này nói hắn bị người ta đuổi đánh, cảm giác của Giang Yến Tử lại là hắn đang lấy thành viên của bộ đội số 5 ra để luyện chiêu.
Dù sao, mặc dù Bạch Hổ tấn công hung mãnh, nhưng cho tới bây giờ, ngay cả vạt áo Diệp Thu cũng chưa chạm tới được.
Diệp Thu nhanh chóng di chuyển như bước nhảy trong vũ trụ, người thẳng tắp trôi sanh bên trái hai ba mét. Tránh đòn tấn công cánh tay gần hai mét của Bạch Hổ, cười nói: "Mặc dù tên là Bạch Hổ, nhưng đánh nhau lại giống một con khỉ".
Bạch Hổ hét một tiếng làm tinh thần hăng hái lên đánh tiếp, không chạm được Diệp Thu, chính mình cũng có chút kiệt sức, nghe thấy lời của DIệp Thu, sắc mặt xanh mét, lớn tiếng hét: "Người đáng chết".
"Nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, có thể sẽ khiến ngươi thất vọng rồi" Diệp Thu nhún nhún vai bất cần. Vì hắn không có thiện cảm với Yến Thanh Phong, cái gọi là giận cá chém thớt. hắn cũng vô cùng ghét các đội viên của bộ đội số 5.
Thân là đội viên của bộ đội số 5, có thành tích vô địch, bình thường sồng trong ánh mắt ngưỡng mộ và sợ hãi của người khác, chưa từng bị người ta coi thường như vậy?
Bạch Hổ hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy tới, người gập lại, như mãnh hổ xuống núi xông về phía Diệp Thu. Trước hai cánh tay hơn một mét vươn ra như một đôi thiết quyền, hai chân tách ra, như vậy có thể an toàn hạ xuống, hơn nữa có thể sau khi rơi xuống lại mượn được lực.
Diệp Thu cũng chạy tới, hơn nữa hướng chạy chính là hướng Bạch Hổ nhào tới. Khoảng cách an toàn bốn năm mét vừa nãy kéo ra giữa hai người, chợt biến mất, cơ thể hai người rất nhanh sẽ đập vào nhau.
Diệp Thu tất nhiên không muốn va đập với Bạch Hổ, hắn biết khả năng kháng đòn tấn công của người này kinh người, cho dù mình có thể đánh qua hắn, nhưng cũng có thể làm bản thân bị thương nặng.
Hắn muốn lấy quán quân cá nhân, không thể bị bất kỳ thương tổn nào trước trận đấu cuối cùng được. Cao thủ đối chiến, một chút sai lầm cũng có thể quyết định thành tích cuối cùng của trận đấu.
Cơ thể Diệp Thu cũng làm động tác nhào tới, lúc hai người sắp chạm vào nhau, một tay nắm chặt nắm đấm của Bạch Hổ.
Bạch Hổ liều mạng giãy giụa, Diệp Thu lại nắm chặt hơn. Tay trái của hai người đang lúc so lực, tay phải đánh rất nhanh.
Liên tiếp mười ba chiêu giữ mạch đánh ra, Bạch Hổ có thể tránh được toàn bộ. hơn nữa, lúc Diệp Thu phản lực đánh mạnh, bả vai Bạch Hổ lại đi khác quy luật thường, làm xoay tròn một góc ba trăm sáu mươi độ.
Ầm !
Lần này Diệp Thu không tránh kịp, bị tay phải thoát ra được của Bạch Hổ đánh bay ra ngoài.
May là lúc vội vàng lấy tay chặn lại, nếu không, Diệp Thu rất có thể vì chưởng này mà thương nặng.
Roạt!
Cơ thể Diệp Thu lảo đảo lùi sau, giày da trên người và sàn nhà cọ xát, vang lên tiếng roạt roạt.
Giang Yến Tử ngồi trên ghế khán giả giật mình, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thu.
Diệp Thu nhìn lòng bàn tay bị đánh sưng đỏ một cái, hoạt động hai chân một chút, híp mắt cười.
Người của bộ đội số 5 quả nhiên có chút thú vị, ai cũng có phong cách riêng của mình. Lúc mình đánh úp tới, vẫn có người có thể phản đòn đánh lại mình, đúng là đã ít càng ít hơn. Cho dù ông lúc bị mình đánh tới lần thứ bảy mươi tám, cũng vội vàng né tránh.
Đối thủ đáng tôn kính, vậy thì phải đối đãi nghiêm túc thôi.
Chỉ cần đội viên bộ đội số 5 từng đánh với mình, gần như bị hắn dò xét tới đáy rồi. Bây giờ, nên là lúc hắn dẫm nát dưới chân rồi.
Khóe miệng Diệp Thu nhếch lên, mày giương cao lên, cả người giống như đột nhiên tràn đầy năng lượng.
Bá!
Bá!
Ba bước, ba góc độ, ba hướng, Diệp Thu lấy bước nhảy hình tam giác rất lạ chạy về phía Bạch Hổ. cách chạy này rất tốn thời gian, nên chạy rất chậm mới đúng.
Nhưng trong chớp mắt, hắn đã nhảy tới trước mặt Bạch Hổ, không phát động tấn công ngay, vẫn dọc theo hắn làm bộ pháp khúc xạ hình tam giác.
Đây là một loại bước đi năm đó khi chấp giáo bộ đội số 5, ông vô tình phát hiện ra, ông thầm phối hợp với thuật âm dương ngũ hành, hơn nữa, qua thực nghiệm chứng mình của khoa học hiện giờ, nó là bước có lực tấn công đầy đủ nhất cũng khó phòng bị nhất, tỉ lệ phòng bị thành công là một trên một vạn. Trừ phi chênh lệch thực lực của đối phương quá xa nhau.
Tim Bạch Hổ cấp túc co rút, cơ thể bất động, đứng yên, một đấm mạnh từ phía sau vung tới.
Nắm đấm thất bại, trên khuôn mặt rắn chắc ăn một bạt tai.
Bạch Hổ lại một quyền đánh về phía trước, sau mông lại bị người ta đá cho một cái.
Tiếng tát bôm bốp và tiếng giày da đá mông choang choang không ngừng vang lên, Bạch Hổ vừa nãy còn chiếm ưu thế bị bước đi khó hiểu của Diệp Thu đánh cho đầu óc quay cuồng. Hai tay giống như kẻ điên đánh loạn tứ phía, nhưng trên mặt với sau mông vẫn thỉnh thoảng bị một cái tát.
Người trên khán đài kinh ngạc tới trợn mắt há mồm với cảnh này. Cao thủ của bộ đội số 5 giống như một đứa trẻ, bị người ra đùa nghịch xoay tròn thế kia.
Cái này rốt cuộc là công phu gì? Tại sao cho dù Bạch Hổ có cố gắng thế nào, luôn không theo kịp khúc xạ tam giác của Diệp Thu.
Người này là yêu quái? Sao trận nào cũng khiến người ta cảm thấy mừng vui và sợ hãi….. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hắn giống như có trăm ngàn cách, thỉnh thoảng cho ra một bảo pháp, là có thể dễ dàng đánh bại đối thủ.
Diệp Thu lại vòng tới phía sau Bạch Hổ, một chân đá tới mông hắn, cả người hắn nhào về trước, sau đó đập mạnh xuống nền.
Choang !
Âm thanh điếc cả tai, cả đại sảnh Huyền Vũ đều chấn động.
Diệp Thu khoanh tay đứng, nhìn Bạch Hổ quỳ trên đất trên mông có vô số dấu chân cười hì hì.
Hai mắt Bạch Hổ đỏ sẫm, hai tay nắm chặt lại, móng tay đều đâm vào da thịt cũng không cảm thấy đau. Tứ chi tê dại, quỳ trên sàn thở hổn hển từng hơi.
Sao hắn có thể mạnh như vậy?
Chẳng lẽ mình thật sự không phải là đối thủ của hắn?
Không được, bộ đội số 5 không cho phép tiếp nhận người thất bại, mình cũng không thể thất bại.
Một chai thủy tinh trong suốt lăn chuyển trên đất. Đó là thuốc kích thích số II hắn dùng sợi dây đeo trên cổ như một sợi dây chuyền.
Hắn suy nghĩ cả đêm, cuối cùng không nghe lệnh của đội trưởng uống thuốc trước trận đấu. hắn tin vào chính mình. Hắn muốn dựa vào thực lực thật sự của mình để thắng trận này.
Như vậy không phải càng danh chính ngôn thuận sao?
Nhưng bây giờ, mình không có lựa chọn tốt hơn rồi.
Bạch Hổ cầm chai nhỏ làm từ thủy tinh đặc biệt lên, mở nắp chai, sau đó một hơi nuốt giọt chất lỏng màu tím đỏ xuống.
Trời, đây là cái gì vậy?
Uống thuốc?
Diệp Thu phát hiện tình huống này, lập tức gọi bàn trọng tài: "Trọng tài, người của bội đội số 5 dối trá. Đội viên của họ uống thuốc trong trận đấu."
"Chuyện này phù hợp với quy định của cuộc thi" Người chủ trì lên tiếng nói.
Cái gì? Uống thuốc lại phù hợp với quy định của cuộc thi?
Diệp Thu suýt nữa chửi mẹ nó.
Thi đấu Olympic người ta còn không cho uống khải dược, bây giờ là thi đấu võ thuật, còn có thể uống thuốc? Nếu người của bộ đội số 5 mẹ nó đều uống thuốc thành tiểu siêu nhân hết, thì còn đánh gì nữa?
Quả thật là phù hợp với quy định?
Vì, lúc thành lập bộ đội số 5, liền lấy một tiểu đội sinh hóa nhân tính hóa làm mục tiêu, cũng chính là, đây là một đám máy sinh hóa có thể hiểu nhân tính.
Trong huấn luyện và bồi dưỡng bình thường, bọn họ có thể có các các phòng nghiên cứu gen và các nghiên cứu lớn mà thành quả ủng hộ nghiên cứu tiên tiến nhất của quốc gia, thể năng huấn luyện, gánh nặng tim, khả năng kháng cự, khả năng kháng tấn công….vv của họ đều có thuốc tiên tiến nhất.
Mục đích rất rõ ràng, chính là bồi dưỡng họ thành siêu nhân.
Thuốc là lương thực của họ, là một phần không thể thiếu của họ.
Bây giờ, cho dù dùng thuốc trong thi đấu cũng là trong quy định của cuộc thi.
Vì, bộ đội số 5 sau khi dùng thuốc, mới là bộ đội số 5 thật sự. Công bằng?
Trừ cái chết, trên thế giới này không có chuyện công bằng?
Giống như có bộ đội có thể sử dụng vũ khí tiên tiến nhất, có bộ đội chỉ có thể sử dụng sản phẩm khoa học kỹ thuật bị loại, đây là công bằng sao?
Nếu đụng phải trên chiến trường, có người sẽ nghe người thất bại oán giận vũ khí của người khác hoàn mỹ hơn mình không?
Bạch Hổ sau khi uống thuốc xương cốt bắt đầu vang tanh tách, da thịt lộ ra cũng trở thành màu tím đỏ, cả khuôn mặt đỏ như Quan Công, thương thế trong người khép lại với tốc độ mắt thường khó mà thấy được.
Đây là thành quả nghiên cứu mới nhất, thuốc kích thích số II, mạnh hơn so với thuốc kích thích số I
Bạch Hổ chỉ cảm thấy cả người giống như đang đặt trong lửa thiêu đốt, cả người đều sắp bốc cháy rồi.
Xoẹt!
Bạch Hổ vung mạnh một cái, xé áo T-shirt quân dụng chất lượng tốt trên người thành hai mảnh. Cơ thể như thịt bò muối bán trong các của hàng, cũng là màu đỏ đậm.
Choang!
Bạch Hổ đứng dậy, mắt lộ ra hung quang nhìn Diệp Thu.
"Ngươi đáng chết" Bạch Hổ nghiến răng nghiến lợi nói.
Người này uống thuốc vẫn chưa thành siêu nhân, đã thành người vượn trên núi Thái Sơn rồi.
Nếu kháng nghị vô hiệu, Diệp Thu cũng chỉ có thể dùng phương thức đặc biệt của mình để giải quyết đại tinh tinh trước mặt.
Diệp Thu lại khởi động bước phản xạ tam giác, giống như nhảy múa trong giữa sàn thi đấu, cơ thể nhanh chóng xông về phía Bạch Hổ.
Một nắm đấm rút toàn bộ sức mạnh trong cơ thể cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tới gần sau đó đánh một đòn như sấm sét.
Bạch Hổ cũng chạy thình thịch xông về phía Diệp Thu, nắm chặt nắm đấm như thiết đà nung đỏ, gào thét lớn tiếng, một quyền nện Diệp Thu thành bánh thịt.
Hắn cảm thấy, cơ thể mình bây giờ tràn đầy sức mạnh.
Choang !
Nắm đấm của hai người đánh mạnh vào nhau.
Đòn thứ nhất, cơ thể Diệp Thu bỗng run lên, lực của đối phương mạnh tới kinh người, khiến hắn chịu ít bất lợi.
Không cho đối phương cơ hội nhân thừa thắng truy kích, ám lực hồi lâu trong nắm đấm của Diệp Thu đã tới như tia chớp.
Trọng lực thứ hai, Bạch Hổ cũng biết, lần này hai người đánh đều lực lượng tương quan.
Nhưng Diệp Thu biết, nếu kéo dài thời gian, mình tất thua.
Qua tiếp xúc nắm đấm của hai người, hắn có thể cảm thấy rõ sức mạnh cuồn cuộn không ngừng tới từ trong cơ thể của đối phương
Ầm
Diệp Thu hét lớn một tiếng, một tay đẩy mạnh tới, ám lực lớn mạnh từ đan điền ở bụng tới mãnh liệt, chuyển tới cả cánh tay.
Lực thứ ba!
Ông từng nói, người có thể luyện thành trọng lực thứ ba toàn thế giới chỉ có hai người, một chính là ông, hai là Diệp Thu.
Cơ thể Bạch Hổ giống như diều đứt dây bay ngang ra ngoài.
Cảm giác hắn mang tới cho người là giống như con thuyền nhỏ trong biển lớn, mặc cho xung quanh gió to gió lớn, vẫn ung dung lững thững.
Giang Yến Tử biết thói quen của Diệp Thu, lúc hắn cảm thấy nguy hiểm, mày không khỏi khẽ xiên lại. Mà lúc này nói hắn bị người ta đuổi đánh, cảm giác của Giang Yến Tử lại là hắn đang lấy thành viên của bộ đội số 5 ra để luyện chiêu.
Dù sao, mặc dù Bạch Hổ tấn công hung mãnh, nhưng cho tới bây giờ, ngay cả vạt áo Diệp Thu cũng chưa chạm tới được.
Diệp Thu nhanh chóng di chuyển như bước nhảy trong vũ trụ, người thẳng tắp trôi sanh bên trái hai ba mét. Tránh đòn tấn công cánh tay gần hai mét của Bạch Hổ, cười nói: "Mặc dù tên là Bạch Hổ, nhưng đánh nhau lại giống một con khỉ".
Bạch Hổ hét một tiếng làm tinh thần hăng hái lên đánh tiếp, không chạm được Diệp Thu, chính mình cũng có chút kiệt sức, nghe thấy lời của DIệp Thu, sắc mặt xanh mét, lớn tiếng hét: "Người đáng chết".
"Nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, có thể sẽ khiến ngươi thất vọng rồi" Diệp Thu nhún nhún vai bất cần. Vì hắn không có thiện cảm với Yến Thanh Phong, cái gọi là giận cá chém thớt. hắn cũng vô cùng ghét các đội viên của bộ đội số 5.
Thân là đội viên của bộ đội số 5, có thành tích vô địch, bình thường sồng trong ánh mắt ngưỡng mộ và sợ hãi của người khác, chưa từng bị người ta coi thường như vậy?
Bạch Hổ hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy tới, người gập lại, như mãnh hổ xuống núi xông về phía Diệp Thu. Trước hai cánh tay hơn một mét vươn ra như một đôi thiết quyền, hai chân tách ra, như vậy có thể an toàn hạ xuống, hơn nữa có thể sau khi rơi xuống lại mượn được lực.
Diệp Thu cũng chạy tới, hơn nữa hướng chạy chính là hướng Bạch Hổ nhào tới. Khoảng cách an toàn bốn năm mét vừa nãy kéo ra giữa hai người, chợt biến mất, cơ thể hai người rất nhanh sẽ đập vào nhau.
Diệp Thu tất nhiên không muốn va đập với Bạch Hổ, hắn biết khả năng kháng đòn tấn công của người này kinh người, cho dù mình có thể đánh qua hắn, nhưng cũng có thể làm bản thân bị thương nặng.
Hắn muốn lấy quán quân cá nhân, không thể bị bất kỳ thương tổn nào trước trận đấu cuối cùng được. Cao thủ đối chiến, một chút sai lầm cũng có thể quyết định thành tích cuối cùng của trận đấu.
Cơ thể Diệp Thu cũng làm động tác nhào tới, lúc hai người sắp chạm vào nhau, một tay nắm chặt nắm đấm của Bạch Hổ.
Bạch Hổ liều mạng giãy giụa, Diệp Thu lại nắm chặt hơn. Tay trái của hai người đang lúc so lực, tay phải đánh rất nhanh.
Liên tiếp mười ba chiêu giữ mạch đánh ra, Bạch Hổ có thể tránh được toàn bộ. hơn nữa, lúc Diệp Thu phản lực đánh mạnh, bả vai Bạch Hổ lại đi khác quy luật thường, làm xoay tròn một góc ba trăm sáu mươi độ.
Ầm !
Lần này Diệp Thu không tránh kịp, bị tay phải thoát ra được của Bạch Hổ đánh bay ra ngoài.
May là lúc vội vàng lấy tay chặn lại, nếu không, Diệp Thu rất có thể vì chưởng này mà thương nặng.
Roạt!
Cơ thể Diệp Thu lảo đảo lùi sau, giày da trên người và sàn nhà cọ xát, vang lên tiếng roạt roạt.
Giang Yến Tử ngồi trên ghế khán giả giật mình, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thu.
Diệp Thu nhìn lòng bàn tay bị đánh sưng đỏ một cái, hoạt động hai chân một chút, híp mắt cười.
Người của bộ đội số 5 quả nhiên có chút thú vị, ai cũng có phong cách riêng của mình. Lúc mình đánh úp tới, vẫn có người có thể phản đòn đánh lại mình, đúng là đã ít càng ít hơn. Cho dù ông lúc bị mình đánh tới lần thứ bảy mươi tám, cũng vội vàng né tránh.
Đối thủ đáng tôn kính, vậy thì phải đối đãi nghiêm túc thôi.
Chỉ cần đội viên bộ đội số 5 từng đánh với mình, gần như bị hắn dò xét tới đáy rồi. Bây giờ, nên là lúc hắn dẫm nát dưới chân rồi.
Khóe miệng Diệp Thu nhếch lên, mày giương cao lên, cả người giống như đột nhiên tràn đầy năng lượng.
Bá!
Bá!
Ba bước, ba góc độ, ba hướng, Diệp Thu lấy bước nhảy hình tam giác rất lạ chạy về phía Bạch Hổ. cách chạy này rất tốn thời gian, nên chạy rất chậm mới đúng.
Nhưng trong chớp mắt, hắn đã nhảy tới trước mặt Bạch Hổ, không phát động tấn công ngay, vẫn dọc theo hắn làm bộ pháp khúc xạ hình tam giác.
Đây là một loại bước đi năm đó khi chấp giáo bộ đội số 5, ông vô tình phát hiện ra, ông thầm phối hợp với thuật âm dương ngũ hành, hơn nữa, qua thực nghiệm chứng mình của khoa học hiện giờ, nó là bước có lực tấn công đầy đủ nhất cũng khó phòng bị nhất, tỉ lệ phòng bị thành công là một trên một vạn. Trừ phi chênh lệch thực lực của đối phương quá xa nhau.
Tim Bạch Hổ cấp túc co rút, cơ thể bất động, đứng yên, một đấm mạnh từ phía sau vung tới.
Nắm đấm thất bại, trên khuôn mặt rắn chắc ăn một bạt tai.
Bạch Hổ lại một quyền đánh về phía trước, sau mông lại bị người ta đá cho một cái.
Tiếng tát bôm bốp và tiếng giày da đá mông choang choang không ngừng vang lên, Bạch Hổ vừa nãy còn chiếm ưu thế bị bước đi khó hiểu của Diệp Thu đánh cho đầu óc quay cuồng. Hai tay giống như kẻ điên đánh loạn tứ phía, nhưng trên mặt với sau mông vẫn thỉnh thoảng bị một cái tát.
Người trên khán đài kinh ngạc tới trợn mắt há mồm với cảnh này. Cao thủ của bộ đội số 5 giống như một đứa trẻ, bị người ra đùa nghịch xoay tròn thế kia.
Cái này rốt cuộc là công phu gì? Tại sao cho dù Bạch Hổ có cố gắng thế nào, luôn không theo kịp khúc xạ tam giác của Diệp Thu.
Người này là yêu quái? Sao trận nào cũng khiến người ta cảm thấy mừng vui và sợ hãi….. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hắn giống như có trăm ngàn cách, thỉnh thoảng cho ra một bảo pháp, là có thể dễ dàng đánh bại đối thủ.
Diệp Thu lại vòng tới phía sau Bạch Hổ, một chân đá tới mông hắn, cả người hắn nhào về trước, sau đó đập mạnh xuống nền.
Choang !
Âm thanh điếc cả tai, cả đại sảnh Huyền Vũ đều chấn động.
Diệp Thu khoanh tay đứng, nhìn Bạch Hổ quỳ trên đất trên mông có vô số dấu chân cười hì hì.
Hai mắt Bạch Hổ đỏ sẫm, hai tay nắm chặt lại, móng tay đều đâm vào da thịt cũng không cảm thấy đau. Tứ chi tê dại, quỳ trên sàn thở hổn hển từng hơi.
Sao hắn có thể mạnh như vậy?
Chẳng lẽ mình thật sự không phải là đối thủ của hắn?
Không được, bộ đội số 5 không cho phép tiếp nhận người thất bại, mình cũng không thể thất bại.
Một chai thủy tinh trong suốt lăn chuyển trên đất. Đó là thuốc kích thích số II hắn dùng sợi dây đeo trên cổ như một sợi dây chuyền.
Hắn suy nghĩ cả đêm, cuối cùng không nghe lệnh của đội trưởng uống thuốc trước trận đấu. hắn tin vào chính mình. Hắn muốn dựa vào thực lực thật sự của mình để thắng trận này.
Như vậy không phải càng danh chính ngôn thuận sao?
Nhưng bây giờ, mình không có lựa chọn tốt hơn rồi.
Bạch Hổ cầm chai nhỏ làm từ thủy tinh đặc biệt lên, mở nắp chai, sau đó một hơi nuốt giọt chất lỏng màu tím đỏ xuống.
Trời, đây là cái gì vậy?
Uống thuốc?
Diệp Thu phát hiện tình huống này, lập tức gọi bàn trọng tài: "Trọng tài, người của bội đội số 5 dối trá. Đội viên của họ uống thuốc trong trận đấu."
"Chuyện này phù hợp với quy định của cuộc thi" Người chủ trì lên tiếng nói.
Cái gì? Uống thuốc lại phù hợp với quy định của cuộc thi?
Diệp Thu suýt nữa chửi mẹ nó.
Thi đấu Olympic người ta còn không cho uống khải dược, bây giờ là thi đấu võ thuật, còn có thể uống thuốc? Nếu người của bộ đội số 5 mẹ nó đều uống thuốc thành tiểu siêu nhân hết, thì còn đánh gì nữa?
Quả thật là phù hợp với quy định?
Vì, lúc thành lập bộ đội số 5, liền lấy một tiểu đội sinh hóa nhân tính hóa làm mục tiêu, cũng chính là, đây là một đám máy sinh hóa có thể hiểu nhân tính.
Trong huấn luyện và bồi dưỡng bình thường, bọn họ có thể có các các phòng nghiên cứu gen và các nghiên cứu lớn mà thành quả ủng hộ nghiên cứu tiên tiến nhất của quốc gia, thể năng huấn luyện, gánh nặng tim, khả năng kháng cự, khả năng kháng tấn công….vv của họ đều có thuốc tiên tiến nhất.
Mục đích rất rõ ràng, chính là bồi dưỡng họ thành siêu nhân.
Thuốc là lương thực của họ, là một phần không thể thiếu của họ.
Bây giờ, cho dù dùng thuốc trong thi đấu cũng là trong quy định của cuộc thi.
Vì, bộ đội số 5 sau khi dùng thuốc, mới là bộ đội số 5 thật sự. Công bằng?
Trừ cái chết, trên thế giới này không có chuyện công bằng?
Giống như có bộ đội có thể sử dụng vũ khí tiên tiến nhất, có bộ đội chỉ có thể sử dụng sản phẩm khoa học kỹ thuật bị loại, đây là công bằng sao?
Nếu đụng phải trên chiến trường, có người sẽ nghe người thất bại oán giận vũ khí của người khác hoàn mỹ hơn mình không?
Bạch Hổ sau khi uống thuốc xương cốt bắt đầu vang tanh tách, da thịt lộ ra cũng trở thành màu tím đỏ, cả khuôn mặt đỏ như Quan Công, thương thế trong người khép lại với tốc độ mắt thường khó mà thấy được.
Đây là thành quả nghiên cứu mới nhất, thuốc kích thích số II, mạnh hơn so với thuốc kích thích số I
Bạch Hổ chỉ cảm thấy cả người giống như đang đặt trong lửa thiêu đốt, cả người đều sắp bốc cháy rồi.
Xoẹt!
Bạch Hổ vung mạnh một cái, xé áo T-shirt quân dụng chất lượng tốt trên người thành hai mảnh. Cơ thể như thịt bò muối bán trong các của hàng, cũng là màu đỏ đậm.
Choang!
Bạch Hổ đứng dậy, mắt lộ ra hung quang nhìn Diệp Thu.
"Ngươi đáng chết" Bạch Hổ nghiến răng nghiến lợi nói.
Người này uống thuốc vẫn chưa thành siêu nhân, đã thành người vượn trên núi Thái Sơn rồi.
Nếu kháng nghị vô hiệu, Diệp Thu cũng chỉ có thể dùng phương thức đặc biệt của mình để giải quyết đại tinh tinh trước mặt.
Diệp Thu lại khởi động bước phản xạ tam giác, giống như nhảy múa trong giữa sàn thi đấu, cơ thể nhanh chóng xông về phía Bạch Hổ.
Một nắm đấm rút toàn bộ sức mạnh trong cơ thể cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tới gần sau đó đánh một đòn như sấm sét.
Bạch Hổ cũng chạy thình thịch xông về phía Diệp Thu, nắm chặt nắm đấm như thiết đà nung đỏ, gào thét lớn tiếng, một quyền nện Diệp Thu thành bánh thịt.
Hắn cảm thấy, cơ thể mình bây giờ tràn đầy sức mạnh.
Choang !
Nắm đấm của hai người đánh mạnh vào nhau.
Đòn thứ nhất, cơ thể Diệp Thu bỗng run lên, lực của đối phương mạnh tới kinh người, khiến hắn chịu ít bất lợi.
Không cho đối phương cơ hội nhân thừa thắng truy kích, ám lực hồi lâu trong nắm đấm của Diệp Thu đã tới như tia chớp.
Trọng lực thứ hai, Bạch Hổ cũng biết, lần này hai người đánh đều lực lượng tương quan.
Nhưng Diệp Thu biết, nếu kéo dài thời gian, mình tất thua.
Qua tiếp xúc nắm đấm của hai người, hắn có thể cảm thấy rõ sức mạnh cuồn cuộn không ngừng tới từ trong cơ thể của đối phương
Ầm
Diệp Thu hét lớn một tiếng, một tay đẩy mạnh tới, ám lực lớn mạnh từ đan điền ở bụng tới mãnh liệt, chuyển tới cả cánh tay.
Lực thứ ba!
Ông từng nói, người có thể luyện thành trọng lực thứ ba toàn thế giới chỉ có hai người, một chính là ông, hai là Diệp Thu.
Cơ thể Bạch Hổ giống như diều đứt dây bay ngang ra ngoài.
/750
|