Lúc Diệp Thu cùng Bố Bố vào nhà, thức ăn đã làm xong. Cô giúp việc bận rộn trong bếp, Bố lão nằm trên ghế sofa uống trà.
Thấy hai người đi vào, Bố lão lại vẻ mặt tươi cười chào Diệp Thu, nói: "Diệp Thu, chủ nhật trước sao không đem nhẫn tới? Ông ở nhà đợi cháu cả ngày, còn định gọi điện thoại gọi cháu tới nữa" .
"Ha ha, chủ nhật phải tăng ca, quả thật là không tới được" Diệp Thu cười giải thích, trong lòng lại có chút nghi hoặc với thái độ của ông già này. Lẽ nào ông mắc bệnh mất trí nhớ, quên mất chuyện xảy ra lần trước?
"Không sao, nào, chúng ta ăn cơm. Cháu gái, đi lấy bình rượu tới đây. Ông và Diệp Thu uống một ly" Bố lão đặt chén trà xuống, kéo Diệp Thu đì vào bàn ăn.
"Oh" . Bố Bố trả lời, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp Thu. Lẽ nào hai người đã giải quyết hiềm khích trước rồi?
Nâng chén đan xen, Bố lão không ngừng mời rượu, Diệp Thu là khách không thể từ chối. Trong thời gian chốc lát, Bố lão đã có vài phần ngấm rượu rồi.
Lúc Bố Bố và người giúp việc buông đũa, Bố lão nói chuyện không đâu ra đấy nữa.
"Diệp Thu, uống ít thôi. Ông bình thường không uống rươu. . . ông đã uống say rồi. . . ." Bố Bố khuyên nhủ.
"Nói ít thôi, đàn ông uống rượu, đàn bà. . . . bên cạnh can cái gì. Đi đi đi, hai người về phòng đi. Ông và Diệp Thu có lời riêng muốn nói" Bố lão trừng mắt mắng Bố Bố.
Bố Bố rất không vui, không khí hôm nay đúng là quá khác thường, e là mình vừa đi, hai người họ sẽ đánh lớn mất.
"Ông, cháu ở bên rót rượu cho ông" Bố Bố nhìn Diệp Thu một cái, nhưng không muốn động đậy người.
"Hừ, chúng ta không biết rót sao? Cháu nghĩ ông uống say rồi? Không đâu. Khi còn trẻ, biết biệt hiệu của ông là gì không? . . . . Tửu thần. Nghìn ly không say. Đi mau, lời chúng ta nói con gái không thể nghe" Bố lão dùng đũa gõ chén đĩa trước mặt, vẻ mặt giận dữ đuổi người.
Bố Bố bất đắc dĩ, nháy mắt với Diệp Thu, ý bảo hắn tuyệt đối đừng xúc động, có gì từ từ nói. Lúc này đành quay về phòng.
Hai người phụ nữ rời khỏi rồi, Bố lão một tay ôm vai Diệp Thu, nói kiểu người say: "Diệp Thu, cháu rốt cuộc, ợ. . . . . lúc nào dụ dỗ được cháu gái ông?"
"Lúc cháu và Bố Bố quen nhau ông cũng biết, cùng có thiện cảm thật sự. . . . khoảng hai tháng trước" Diệp Thu trả lời, cố ý rút ngắn hơn nửa thời gian, để chứng minh với ông Bố mình vẫn chưa kịp làm chuyện gì quá giới hạn.
"Cháu khẳng định. . . . không phải lúc ông ngã bệnh trong bệnh viện?" hai mắt ông Bố lúc nãy còn mông lung sáng long lanh nhìn Diệp Thu, vẻ mặt tươi cười hỏi.
Trong lòng Diệp Thu cả kinh, lẽ nào lúc đầu chuyện mình và Bố Bố nảy sinh quan hệ trong phòng bệnh đã bị ông phát hiện rồi? Nếu không, sao ông lại hỏi điều này?
Ngẫm nghĩ kỹ, ánh mắt ông nhìn mình mấy ngày đó đúng thật là lạ. Hơn nữa ngay hôm sau nói với cháu gái mình là một người nguy hiểm, sau đó không cho cô ấy nói chuyện với mình.
Vậy sao lúc đó ông không mắng mình? Lẽ nào là vì thể diện cháu gái mình? Diệp Thu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Nhưng lúc này Diệp Thu có chết cũng sẽ không thừa nhận, vội vàng giải thích: "Không có không có. . . Lúc đó. . . Bố lão cũng biết, cháu và Bố Bố còn chút hiểu lầm. hơn nữa cô ấy là một cô gái hiếu thuận, rất nghe lời ông. Ông không cho cô ấy để ý tới cháu, cô ấy sẽ không để ý tới. . . . Cháu thừa nhận, cháu chủ động đến gần cô ấy mấy lần, nhưng sau mấy lần ứng phó không lạnh lùng không nồng nhiệt của cô ấy, cháu biết mình không có hy vọng, cũng đã từ bỏ ý nghĩ đó."
Diệp Thu cũng bắt đầu líu lưỡi nói chuyện rồi, lát nữa nếu gặp phải câu hỏi mình không thể trả lời, dứt khoát sẽ giả bộ say rượu, chuồn xuống dưới bàn, cho dù ông tay đấm chân đá cũng không đứng dậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghĩ như vậy, Diệp Thu lại bắt đầu chủ động kính rượu ông Bố, nghĩ cách chuốc ông say mới được.
"Thật không?" Bố lão vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp Thu, sau khi cạn ly với Diệp Thu, nói: "Vậy sau này quen nhau thế nào?"
". . . . Bố Bố thích bóng rổ, vừa may cháu cũng thích môn này. Bọn cháu gặp nhau ở sân bóng, sau đó phát hiện tương đối có đề tài chung" Diệp Thu lấy bừa một cớ. hắn và Bố Bố quả thực cũng quen nhau ở sân bóng, chỉ là lúc đó không có đề tài chung gì. Hơn nữa, lúc đó Bố Bố không có thiện cảm gì với mình.
"Uh, có một câu hỏi rất quan trọng. . . các cháu phát triển tới mức nào rồi?" Bố lão nhìn chằm chằm Diệp Thu hỏi, nắm chặt ly rượu trên tay, rõ ràng tâm trạng có chút lo lắng. Diệp Thu hoài nghi câu trả lời của mình không ổn, ông có thể cầm chén đập vào mặt mình.
"Cái gì phát triển tới mức nào ạ?" Diệp Thu ghé vào bàn, mắt say mông lung hỏi, chuẩn bị giả chết bất cứ lúc nào.
"Tiểu tử thối đừng có giả vờ với ông. . . . . Ông nói là, cháu và cháu gái ông. . . . Cháu rốt cuộc thế nào với cháu gái ông rồi?" Bố lão đập ly rượu trên bàn bốp một tiếng, tức giận mắng.
"Ô, thì ra Bố lão nói là chuyện này. . . . Bố Bố vẫn là một học sinh, rất đơn thuần. . . chúng cháu chỉ nắm tay thôi" .
Bố lão bị rượu làm cho hồ đồ, suýt nữa đã lên tiếng chửi. Cháu gái ta đơn thuần, không có nghĩa là tiểu tử ngươi cũng đơn thuần. Hôm đó rõ ràng mình nhìn thấy hắn xốc áo lông của cáu gái mình lên, không ngờ bây giờ lại nói với mình chúng cháu mới chỉ nắm tay, tên này đúng là không biết xấu hổ rồi.
Nhưng nếu chửi những lời này ra, không phải sẽ khiến cháu gái mình khó xử sao?
Lời tới bên miệng, Bố lão lại đành ngậm vào, nỗi tức giận không thể phát tiết, lại liên tục uống ba ly với Diệp Thu.
Bố lão nghĩ ngợi, lục một hồi trong túi, lấy ra một thẻ ngân hàng đặt trước mặt Diệp Thu.
"Bố lão thế này là ý gì?" Vẻ mặt Diệp Thu nghi hoặc.
"Đây là. . . mười vạn đồng. Mật mã là sáu số 0" Bố lão nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thu nói: "Cháu cầm số tiền này đi" .
"Bố lão. Không công không được nhận. Sao cháu có thể lấy tiền của ông? Hơn nữa, cháu là vãn bối của ông, nên là cháu biếu ông tiền mới đúng" Diệp Thu cười nói.
"Cháu thích phụ nữ thế nào, đều có thể dùng số tiền này đi tìm. Nhưng, không được chú ý tới cháu gái ông nữa" Bố lão nghiêm túc nói.
Đưa tiền đi tìm gái.
Vẻ mặt Diệp Thu gượng cười, mình là loại người này sao?
Đẩy thẻ ngân hàng tới trước mặt ông Bố, cười nói: "Bố lão số tiền này cháu không thể nhận. Nếu cháu nhận, đó là một sự sỉ nhục với Bố Bố" .
"Không sao, cháu gái ta không sợ bị người khác sỉ nhục" .
". . . . ." Ông già này đúng là cố chấp. Quyết định chủ ý không muốn để mình vào cổng lớn nhà họ Bố nữa.
Lẽ nào chuyện cháu gái ông muốn thân thể mình lại cứ bỏ đi như vậy? Không đâu.
"Bố lão, cháu không cần số tiền này. Cháu thích cô gái như Bố Bố, dùng tiền không mua được ở nơi khác" Diệp Thu kiên quyết nói. Bố lão nhìn mặt Diệp Thu chằm chằm một hồi, nói: "Được. Vậy ông hỏi cháu, sau này cháu định đối xử với cháu gái ông thế nào?"
"Đối xử thế nào?"
"Cháu định lúc nào cưới nó? Cháu đảm bảo cả đời chỉ yêu mình cháu gái ông chứ? Cháu chắc chắn không có người phụ nữ khác chứ?"
Đầu Diệp Thu mê muội rối loạn, sau đó gục trên bàn.
Hắn say rất đúng lúc.
"Diệp Thu, tiểu tử thối mau tỉnh dậy cho ta. . . . khốn kiếp, đừng giả say trước mặt ta" .
Cho dù Bố lão đập thế nào, Diệp Thu không không động đậy. Còn truyền tới tiếng thở nhẹ nhàng.
Bố Bố từ trong phòng đi ra, nói: "Ông, hai người đều say rồi, đừng uống nữa" .
"Trời, cháu gái, cháu xem này. . . ."
"Ông nội, cháu biết, cháu sẽ giải quyết chuyện này" Bố Bố dìu Bố lão đứng dậy, đi vào phòng ông.
Dàn xếp xong ông say rượu rồi, Bố Bố quay lại bàn ăn, lặng lẽ ngồi bên cạnh Diệp Thu, nhìn người đàn ông đang ngủ say trước mặt.
Ban đầu không hề yêu, thậm chí còn có chút ghét và thù hận. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn dần dần chiếm cứ tâm hồn cô. Mà tình cảm của mình càng ngày càng dễ bị hắn ảnh hưởng. Thời gian rảnh đều nhớ hắn, đều muốn nhìn thấy hắn.
Đó là tình yêu. Cho dù là Bố Bố chưa từng yêu cũng biết.
Nhưng anh ấy đối với mình thế nào? Bố Bố cúi đầu nhìn đôi chân thon dài dưới lớp vải mỏng, anh ấy không chỉ một lần khen ngợi chúng, Thầm nghĩ, lẽ nào anh ấy chỉ thích đôi chân dài mang tới khoái cảm cho anh ấy?
Bố Bố dịu dàng vuốt ve tóc Diệp Thu, khẽ nói: "Nếu anh say thật, vậy ở lại chỗ ông một tối nhé" .
Diệp Thu biết mình không dấu được Bố Bố, ngẩng đầu từ bàn lên, giơ tay nắm tay cô, nói: "Lời của ông em đều nghe thấy rồi chứ?"
"Nghe được một ít" Bố Bố mặt không biểu cảm nói.
"Anh còn có cô gái khác" Diệp Thu nói.
Trái tim Bố Bố thắt lại, đau tới mức nước mắt suýt nữa chảy xuống. Không có cô gái nào hi vọng người con trai mình thích ngoài mình còn có cô gái khác. Nếu không, chứng minh cô gái này không thật sự yêu người con trai đó. Tinh yêu là điều ích kỷ nhất trên thế gian, không dễ dàng chia sẻ với người khác.
Suy nghĩ của phụ nữ và đàn ông không có gì khác, có mấy người đàn ông có thể chấp nhận bạn gái mình bắt cá hai tay?
Người ta nói trên đầu mọc sừng, cuộc sống có thú vị nhưng cũng không thấy bọn họ lúc ra ngoài có đội nón xanh.
"Em biết" Bố Bố ngẩng cao đầu, không để lệ trong hốc mắt chảy xuống.
"Em biết?" Diệp Thu kinh ngạc hỏi.
"Biết" Bố Bố khẳng định gật đầu.
"Vậy em..."
"Em biết, luôn biết, nhưng anh không cho em con đường khác để lựa chọn. Em biết em cũng có lỗi. Nhưng sai lầm lớn nhất không phải ở anh, mà ở em... Đáng chết, đều trách em, đã yêu anh" Nước mắt có xu thế tràn bờ, Bố Bố vội vàng lấy tay che mặt, nhưng nước mặt vẫn chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay.
Thấy hai người đi vào, Bố lão lại vẻ mặt tươi cười chào Diệp Thu, nói: "Diệp Thu, chủ nhật trước sao không đem nhẫn tới? Ông ở nhà đợi cháu cả ngày, còn định gọi điện thoại gọi cháu tới nữa" .
"Ha ha, chủ nhật phải tăng ca, quả thật là không tới được" Diệp Thu cười giải thích, trong lòng lại có chút nghi hoặc với thái độ của ông già này. Lẽ nào ông mắc bệnh mất trí nhớ, quên mất chuyện xảy ra lần trước?
"Không sao, nào, chúng ta ăn cơm. Cháu gái, đi lấy bình rượu tới đây. Ông và Diệp Thu uống một ly" Bố lão đặt chén trà xuống, kéo Diệp Thu đì vào bàn ăn.
"Oh" . Bố Bố trả lời, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp Thu. Lẽ nào hai người đã giải quyết hiềm khích trước rồi?
Nâng chén đan xen, Bố lão không ngừng mời rượu, Diệp Thu là khách không thể từ chối. Trong thời gian chốc lát, Bố lão đã có vài phần ngấm rượu rồi.
Lúc Bố Bố và người giúp việc buông đũa, Bố lão nói chuyện không đâu ra đấy nữa.
"Diệp Thu, uống ít thôi. Ông bình thường không uống rươu. . . ông đã uống say rồi. . . ." Bố Bố khuyên nhủ.
"Nói ít thôi, đàn ông uống rượu, đàn bà. . . . bên cạnh can cái gì. Đi đi đi, hai người về phòng đi. Ông và Diệp Thu có lời riêng muốn nói" Bố lão trừng mắt mắng Bố Bố.
Bố Bố rất không vui, không khí hôm nay đúng là quá khác thường, e là mình vừa đi, hai người họ sẽ đánh lớn mất.
"Ông, cháu ở bên rót rượu cho ông" Bố Bố nhìn Diệp Thu một cái, nhưng không muốn động đậy người.
"Hừ, chúng ta không biết rót sao? Cháu nghĩ ông uống say rồi? Không đâu. Khi còn trẻ, biết biệt hiệu của ông là gì không? . . . . Tửu thần. Nghìn ly không say. Đi mau, lời chúng ta nói con gái không thể nghe" Bố lão dùng đũa gõ chén đĩa trước mặt, vẻ mặt giận dữ đuổi người.
Bố Bố bất đắc dĩ, nháy mắt với Diệp Thu, ý bảo hắn tuyệt đối đừng xúc động, có gì từ từ nói. Lúc này đành quay về phòng.
Hai người phụ nữ rời khỏi rồi, Bố lão một tay ôm vai Diệp Thu, nói kiểu người say: "Diệp Thu, cháu rốt cuộc, ợ. . . . . lúc nào dụ dỗ được cháu gái ông?"
"Lúc cháu và Bố Bố quen nhau ông cũng biết, cùng có thiện cảm thật sự. . . . khoảng hai tháng trước" Diệp Thu trả lời, cố ý rút ngắn hơn nửa thời gian, để chứng minh với ông Bố mình vẫn chưa kịp làm chuyện gì quá giới hạn.
"Cháu khẳng định. . . . không phải lúc ông ngã bệnh trong bệnh viện?" hai mắt ông Bố lúc nãy còn mông lung sáng long lanh nhìn Diệp Thu, vẻ mặt tươi cười hỏi.
Trong lòng Diệp Thu cả kinh, lẽ nào lúc đầu chuyện mình và Bố Bố nảy sinh quan hệ trong phòng bệnh đã bị ông phát hiện rồi? Nếu không, sao ông lại hỏi điều này?
Ngẫm nghĩ kỹ, ánh mắt ông nhìn mình mấy ngày đó đúng thật là lạ. Hơn nữa ngay hôm sau nói với cháu gái mình là một người nguy hiểm, sau đó không cho cô ấy nói chuyện với mình.
Vậy sao lúc đó ông không mắng mình? Lẽ nào là vì thể diện cháu gái mình? Diệp Thu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Nhưng lúc này Diệp Thu có chết cũng sẽ không thừa nhận, vội vàng giải thích: "Không có không có. . . Lúc đó. . . Bố lão cũng biết, cháu và Bố Bố còn chút hiểu lầm. hơn nữa cô ấy là một cô gái hiếu thuận, rất nghe lời ông. Ông không cho cô ấy để ý tới cháu, cô ấy sẽ không để ý tới. . . . Cháu thừa nhận, cháu chủ động đến gần cô ấy mấy lần, nhưng sau mấy lần ứng phó không lạnh lùng không nồng nhiệt của cô ấy, cháu biết mình không có hy vọng, cũng đã từ bỏ ý nghĩ đó."
Diệp Thu cũng bắt đầu líu lưỡi nói chuyện rồi, lát nữa nếu gặp phải câu hỏi mình không thể trả lời, dứt khoát sẽ giả bộ say rượu, chuồn xuống dưới bàn, cho dù ông tay đấm chân đá cũng không đứng dậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghĩ như vậy, Diệp Thu lại bắt đầu chủ động kính rượu ông Bố, nghĩ cách chuốc ông say mới được.
"Thật không?" Bố lão vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp Thu, sau khi cạn ly với Diệp Thu, nói: "Vậy sau này quen nhau thế nào?"
". . . . Bố Bố thích bóng rổ, vừa may cháu cũng thích môn này. Bọn cháu gặp nhau ở sân bóng, sau đó phát hiện tương đối có đề tài chung" Diệp Thu lấy bừa một cớ. hắn và Bố Bố quả thực cũng quen nhau ở sân bóng, chỉ là lúc đó không có đề tài chung gì. Hơn nữa, lúc đó Bố Bố không có thiện cảm gì với mình.
"Uh, có một câu hỏi rất quan trọng. . . các cháu phát triển tới mức nào rồi?" Bố lão nhìn chằm chằm Diệp Thu hỏi, nắm chặt ly rượu trên tay, rõ ràng tâm trạng có chút lo lắng. Diệp Thu hoài nghi câu trả lời của mình không ổn, ông có thể cầm chén đập vào mặt mình.
"Cái gì phát triển tới mức nào ạ?" Diệp Thu ghé vào bàn, mắt say mông lung hỏi, chuẩn bị giả chết bất cứ lúc nào.
"Tiểu tử thối đừng có giả vờ với ông. . . . . Ông nói là, cháu và cháu gái ông. . . . Cháu rốt cuộc thế nào với cháu gái ông rồi?" Bố lão đập ly rượu trên bàn bốp một tiếng, tức giận mắng.
"Ô, thì ra Bố lão nói là chuyện này. . . . Bố Bố vẫn là một học sinh, rất đơn thuần. . . chúng cháu chỉ nắm tay thôi" .
Bố lão bị rượu làm cho hồ đồ, suýt nữa đã lên tiếng chửi. Cháu gái ta đơn thuần, không có nghĩa là tiểu tử ngươi cũng đơn thuần. Hôm đó rõ ràng mình nhìn thấy hắn xốc áo lông của cáu gái mình lên, không ngờ bây giờ lại nói với mình chúng cháu mới chỉ nắm tay, tên này đúng là không biết xấu hổ rồi.
Nhưng nếu chửi những lời này ra, không phải sẽ khiến cháu gái mình khó xử sao?
Lời tới bên miệng, Bố lão lại đành ngậm vào, nỗi tức giận không thể phát tiết, lại liên tục uống ba ly với Diệp Thu.
Bố lão nghĩ ngợi, lục một hồi trong túi, lấy ra một thẻ ngân hàng đặt trước mặt Diệp Thu.
"Bố lão thế này là ý gì?" Vẻ mặt Diệp Thu nghi hoặc.
"Đây là. . . mười vạn đồng. Mật mã là sáu số 0" Bố lão nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thu nói: "Cháu cầm số tiền này đi" .
"Bố lão. Không công không được nhận. Sao cháu có thể lấy tiền của ông? Hơn nữa, cháu là vãn bối của ông, nên là cháu biếu ông tiền mới đúng" Diệp Thu cười nói.
"Cháu thích phụ nữ thế nào, đều có thể dùng số tiền này đi tìm. Nhưng, không được chú ý tới cháu gái ông nữa" Bố lão nghiêm túc nói.
Đưa tiền đi tìm gái.
Vẻ mặt Diệp Thu gượng cười, mình là loại người này sao?
Đẩy thẻ ngân hàng tới trước mặt ông Bố, cười nói: "Bố lão số tiền này cháu không thể nhận. Nếu cháu nhận, đó là một sự sỉ nhục với Bố Bố" .
"Không sao, cháu gái ta không sợ bị người khác sỉ nhục" .
". . . . ." Ông già này đúng là cố chấp. Quyết định chủ ý không muốn để mình vào cổng lớn nhà họ Bố nữa.
Lẽ nào chuyện cháu gái ông muốn thân thể mình lại cứ bỏ đi như vậy? Không đâu.
"Bố lão, cháu không cần số tiền này. Cháu thích cô gái như Bố Bố, dùng tiền không mua được ở nơi khác" Diệp Thu kiên quyết nói. Bố lão nhìn mặt Diệp Thu chằm chằm một hồi, nói: "Được. Vậy ông hỏi cháu, sau này cháu định đối xử với cháu gái ông thế nào?"
"Đối xử thế nào?"
"Cháu định lúc nào cưới nó? Cháu đảm bảo cả đời chỉ yêu mình cháu gái ông chứ? Cháu chắc chắn không có người phụ nữ khác chứ?"
Đầu Diệp Thu mê muội rối loạn, sau đó gục trên bàn.
Hắn say rất đúng lúc.
"Diệp Thu, tiểu tử thối mau tỉnh dậy cho ta. . . . khốn kiếp, đừng giả say trước mặt ta" .
Cho dù Bố lão đập thế nào, Diệp Thu không không động đậy. Còn truyền tới tiếng thở nhẹ nhàng.
Bố Bố từ trong phòng đi ra, nói: "Ông, hai người đều say rồi, đừng uống nữa" .
"Trời, cháu gái, cháu xem này. . . ."
"Ông nội, cháu biết, cháu sẽ giải quyết chuyện này" Bố Bố dìu Bố lão đứng dậy, đi vào phòng ông.
Dàn xếp xong ông say rượu rồi, Bố Bố quay lại bàn ăn, lặng lẽ ngồi bên cạnh Diệp Thu, nhìn người đàn ông đang ngủ say trước mặt.
Ban đầu không hề yêu, thậm chí còn có chút ghét và thù hận. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn dần dần chiếm cứ tâm hồn cô. Mà tình cảm của mình càng ngày càng dễ bị hắn ảnh hưởng. Thời gian rảnh đều nhớ hắn, đều muốn nhìn thấy hắn.
Đó là tình yêu. Cho dù là Bố Bố chưa từng yêu cũng biết.
Nhưng anh ấy đối với mình thế nào? Bố Bố cúi đầu nhìn đôi chân thon dài dưới lớp vải mỏng, anh ấy không chỉ một lần khen ngợi chúng, Thầm nghĩ, lẽ nào anh ấy chỉ thích đôi chân dài mang tới khoái cảm cho anh ấy?
Bố Bố dịu dàng vuốt ve tóc Diệp Thu, khẽ nói: "Nếu anh say thật, vậy ở lại chỗ ông một tối nhé" .
Diệp Thu biết mình không dấu được Bố Bố, ngẩng đầu từ bàn lên, giơ tay nắm tay cô, nói: "Lời của ông em đều nghe thấy rồi chứ?"
"Nghe được một ít" Bố Bố mặt không biểu cảm nói.
"Anh còn có cô gái khác" Diệp Thu nói.
Trái tim Bố Bố thắt lại, đau tới mức nước mắt suýt nữa chảy xuống. Không có cô gái nào hi vọng người con trai mình thích ngoài mình còn có cô gái khác. Nếu không, chứng minh cô gái này không thật sự yêu người con trai đó. Tinh yêu là điều ích kỷ nhất trên thế gian, không dễ dàng chia sẻ với người khác.
Suy nghĩ của phụ nữ và đàn ông không có gì khác, có mấy người đàn ông có thể chấp nhận bạn gái mình bắt cá hai tay?
Người ta nói trên đầu mọc sừng, cuộc sống có thú vị nhưng cũng không thấy bọn họ lúc ra ngoài có đội nón xanh.
"Em biết" Bố Bố ngẩng cao đầu, không để lệ trong hốc mắt chảy xuống.
"Em biết?" Diệp Thu kinh ngạc hỏi.
"Biết" Bố Bố khẳng định gật đầu.
"Vậy em..."
"Em biết, luôn biết, nhưng anh không cho em con đường khác để lựa chọn. Em biết em cũng có lỗi. Nhưng sai lầm lớn nhất không phải ở anh, mà ở em... Đáng chết, đều trách em, đã yêu anh" Nước mắt có xu thế tràn bờ, Bố Bố vội vàng lấy tay che mặt, nhưng nước mặt vẫn chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay.
/750
|