Cô gái nhân phẩm tốt, uống rượu chắc chắn không tốt.
Diệp Thu vốn theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, muốn đưa Bạch Nhu tới nhà mình ngủ tạm một đêm. Dù sao phòng của Lam Khả Tâm cũng trống, cô chỉ thứ bảy chủ nhật thỉnh thoảng mới về. Không ngờ lúc dìu cô ra cửa, cô ôm eo mình nôn thốc tháo.
Lẽ nào mình giống cái bồn cầu vậy sao?
Không chỉ có quần áo mình dính không ít vật bẩn, hai người ôm nhau, áo khoác tây màu trắng nhạt và quân ống đứng màu đen của Bạch Nhu cũng dính không ít.
Sau khi về tới tòa nhà Kim Đô, Diệp Thu đi tắm trước, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ đi ra ngoài, nhìn Bạch Nhu trên ghế sofa có chút khó xử.
Nếu mình cởi quần của cô ra, cô có bắt mình về với tội danh vô lễ không?
Theo tính cách hấp tấp của cô gái này, việc này có khả năng rất cao.
Nhưng nếu không cởi quần áo xuống, ga giường và chăn cũng sẽ bị bẩn. Nếu là mình thì không sao, nhưng đó là của Khả Tâm. . . . nha đầu này có nghĩ tới điều khác không?
Thôi, cùng lắm thì ngày mai chạy trốn sớm một chút.
Lúc Diệp Thu tới trụ sở, thành viên của tiểu đội Tử La Lan đang tập luyện điên cuồng. Từ trình độ huấn luyện trung cấp cấp II lên tới trình độ huấn luyện sơ cấp cấp III, bỗng chốc thăng hai cấp bậc. Để giành được danh hiệu tốt một chút trong cuộc thi võ thuật, ai cũng vô cùng liều mạng. Dù sao, thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng không chỉ cần xếp danh của đoàn đội, hơn nữa cũng sẽ tiến hành thống kê thực lực của từng người. Người đứng đầu của tiểu đội Tử La Lan có tư cách vào tiểu đội số 5, năm đó cha Diệp Thu - Diệp Trọng dựa vào thành tích người đứng đầu này mà gia nhập tổ chức thần bí đó. Đó cũng là một trong những nguyên nhân mọi người tập luyện bạt mạng như vậy.
Diệp Thu gõ cửa văn phòng Giang Yến Tử. rất khó thấy là không thấy cô hút thuốc, mà đang ngồi xổm người buộc lại dây giày da cao ống màu đen.
Thân trên là chiếc T-shirt ngắn tay màu tím, thân dưới là một chiếc quần rộng thùng thình, cơ thể thon dài, lồi lõm tinh tế. Vì đang giữ tư thế ngồi xổm, cho nên phần mông đầy đặn nhếch cao lên. Mặc dù bị chiếc quần phình to che đi không ít vẻ trẻ trung, nhưng đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy rất gợi cảm.
"Tôi đang định tìm cậu" Giang Yến Tử không quay đầu lại nói. Đổi chân buộc dây giày còn lại, bộ ngực đầy đặn như hình giọt nước chảy ngược, theo động tác của Giang Yến Tử mà rung động lên xuống.
Gừng càng già càng cay, ngực càng lớn càng to. Tất nhiên, nếu trừ kiểu khác thường như Lâm Bảo Nhi ra.
"Cho nên tôi chủ động tới gặp cô" Diệp Thu tựa vào tủ thưởng thức đường cong rung động lòng người của Giang Yến Tử, cười nói.
"Thi đấu võ thuật nếu gặp phải Yến Thanh Phong, cậu có mấy phần nắm chắc?" Giang Yến Tử đứng thẳng người, nhìn Diệp Thu hỏi.
Diệp Thu nhún nhún vai, nói: "Tôi hoàn toàn chưa từng đánh nhau với Yến Thanh Phong, hơn nữa cũng chưa từng thấy thực lực của hắn. Chỉ dựa vào cảm giác suy đoán của mình, có thể có mấy phẩn chuẩn xác? Đúng rồi, cuộc thi đấu võ thuật này không phải tổ chức mấy lần rồi sao? Lẽ nào tôi không thể có được tần số video đối chiến mấy lần trước xem được sao? Yến Thanh Phong phong cách như vậy,chắc chắn có không ít hình ảnh đặc sắc có thể xem được chứ?"
Ánh mắt Giang Yến Tử như quan sát nhìn Diệp Thu nói: "Sao những lời như vậy cậu cũng có thể nói ra được. Không nói tới có tần số video đối chiến đó hay không, cho dù có, cậu thấy có thể truyền ra ngoài sao? Đó đều là bộ đội tinh anh của Trung Quốc, nói là bí mật cấp cao nhất của quốc gia cũng không quá, nếu tần số video này truyền tới tay của nước đối địch, sẽ tạo nên đả kích thế nào với chúng ta?"
Diệp Thu xấu hổ cười cười, nói: "Nguyện vọng luôn là tốt đẹp. Tôi cũng chỉ nói mà thôi, nếu thật sự có, tôi có thể có cách gì chứ? Hay là, trước thi đấu tìm người tới tìm Yến Thanh Phong đánh một trận?"
Nói như vậy, Diệp Thu lập tức nghĩ tới Tiểu Bạch. Nếu hắn đánh với Yến Thanh Phong, có thể có mấy phần nắm chắc?
"Theo tôi biết, Yến Thanh Phong và tiểu đội số 5 của hắn ba ngày trước đã vào thế phong bế để tập luyện. Bây giờ cho dù cậu muốn tìm hắn, cũng vô cùng khó khăn. Các người muốn gặp mặt chắc là phải đợi lúc thi đấu chính thức bắt đầu" Giang Yến Tử lắc đầu nói.
"Vậy thì hết cách rồi. Chỉ có thể lúc thi đấu chính thức toàn lực ứng phó thôi." Diệp Thu bất đắc dĩ nói.
Giang Yến Tử chăm chú nhìn vào mắt Diệp Thu, nói: "Tôi và hắn từng đánh một trận" .
Mắt Diệp Thu bỗng sáng lên, lên trước hai bước, đi tới trước mặt Giang Yến Tử, nói: "Kết quả thế nào?"
"Rất mạnh" Giang Yến Tử nghiêm túc nói.
"Vậy thì, chúng ta đánh một trận?" Diệp Thu híp mắt cười nói.
"Đây chính là mục đích tôi tìm cậu" Giang Yến Tử nói. "Nếu cậu không phải là đối thủ của tôi, vậy thì cậu hãy bỏ cuộc cho xong. Yến Thanh Phong chắc chắn sẽ nghĩ cách giết cậu trong cuộc thi lần này.
Chuyện Chành và Phó đội trưởng của Tử La Lan sắp đấu võ bỗng chốc truyền ra, người của tiểu đội Tử La Lan vốn muốn mở rộng tầm mắt một chút, không ngờ mệnh lệnh của Giang Yến Tử khiến trái tim họ rơi xuống đáy cốc.
Trận đấu của hai người được tổ chức trong mật thất của trụ sở, cũng chính là nói không công khai bàn luận. Những người muốn đứng bên xem trận chiến hoàn toàn không có cơ hội vào mật thất.
"Thật quá đáng, sao không cho chúng ta xem chứ?"
"Đúng vậy, thực tế là thực tế, để chúng ta bên cạnh theo dõi cuộc chiến không phải là phương pháp nâng cao thực lực tốt nhất sao?"
"Ngươi nói bọn họ sao phải vào mật thất? Có thể nào không phải là vào đánh nhau không? Mà là vào làm chuyện gì khác?"
"Đúng, rất có thể" .
"Cuồng. cậu cuộc ai sẽ thắng?" Lạc Đà hỏi.
"Đội trưởng" Cuồng không hề do dự trả lời.
"Ha ha, cậu vẫn giống như trước đây, là người ủng hộ cổ vũ kiên định nhất của đội trưởng, lẽ nào cậu vẫn chưa bỏ ý định đó với cô ấy? Cậu chắc nhìn ra được, quan hệ của người mới tới với đội trưởng rất thân thiết.
"Thì đã sao?" Cuồng lạnh lùng nói. Ánh mắt như dao liếc cửa lớn hợp kim màu bạch kim, sau đó xoay người rời đi.
Mật thất vô cùng lớn, có tới 800m2, nóc nhà rất cao, không làm người ta thấy kìm chế, ánh sáng là đèn chiếu trên trần nhà, không chói mắt, bên trong có dưỡng khí nhân tạo chuyển tới, mặc dù phòng hoàn toàn đóng kín, nhưng nguyên lý xếp đặt hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn không khí và nhiệt độ bình thường trên địa cầu. Thậm chí còn thoải mái hơn một chút.
Sau khi Giang Yến Tử vào mật thất, nhìn một hàng binh khí trên góc tường, sắc mặt trở nên ảm đạm.
Diệp Thu biết chắc chắn cô lại nhớ tới chuyện trước đây, hơn nữa nhất định có liên quan tới cha mình. Vì chỉ có lúc nhớ tới ông ấy, trên mặt Giang Yến Tử mới xuất hiện cảm xúc hoài niệm ai oán này.
"Có thể bắt đầu rồi chứ? Nếu cô còn không tập trung nữa, tôi có đánh ngã cô cũng không thể coi là đánh lén được" Diệp Thu cười nhắc nhở.
Giang Yến Tử lấy lại tâm trạng, vẫy vẫy tay với Diệp Thu, nói: "Đến đi" .
Người phụ nữ có thể trở thành đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, chắc chắn không chỉ vì có hậu thuẫn gia đình vững chắc. Thân thủ của cô cũng vô cùng khủng khiếp, nếu không, không thể khiến những người tâm cao khí ngạo kia tin phục như vậy
Đây là lần đầu tiên Diệp Thu đánh nhau với Giang Yến Tử, trong lòng giữ cảnh giác vừa đủ.
Nếu cô không muốn chủ động ra tay, Diệp Thu cũng không khách khí nữa, người bỗng chạy nước rút, lúc sắp tới trước mặt Giang Yến Tử, đột nhiên người nghiêng sang, làm ra động tác bước nhảy kinh điển của Kiệt Khắc Tốn, hai chân di chuyển thần kỳ sang trái ba bước, liền tới bên Giang Yến Tử, sau đó một quyền nện trên mặt Giang Yến Tử, còn chân phải đồng thời đá ra, nhắm chuẩn vào bên mông Giang Yến Tử.
Không thể không nói, Diệp Thu xuất chiêu không hề lưu tình. Hắn hoàn toàn đối đãi với Giang Yến Tử như cao thủ cùng cấp bậc với mình. Nếu thực lực Giang Yến Tử không đủ, vậy thì, chắc chắn sẽ bị một nắm đấm một chân này của hắn làm trọng thương rồi.
Giang Yến Tử bị cuốn hút bởi tư thế cước chân biến ảo thần kỳ của Diệp Thu, mê hoặc trong nháy mắt. Lúc cô phản ứng lại, một quyền một cước đã lao tới.
Vẻ mặt Giang Yến Tử không sợ hãi, cơ thể cứ như vậy ngã bay ra ngoài, sau khi liên tục lùi sau hai bước, phản thối đi vào, ngược lại bắt đầu tấn công lại Diệp Thu.
Phải biết rằng, võ thuật thực ra chính là suy diễn của lực tác dụng và lực phản tác dụng. Ví dụ muốn bay lên hay là bay ngược lại, vậy thì cần phải làm một vài động tác phụ trợ. Muốn nhảy lên, đầu tiên phải chạy một đoạn đường, mượn lực, lại có thể dùng lực. Còn cơ thể Giang Yến Tử không có bất cứ động tĩnh gì, cứ như vậy thoáng cái bay ra ngoài. Có thể thấy khả năng nhảy đánh của cô cường hãn mức nào. Nguồn: http://truyenyy.com
Cơ thể hai người gày gò, cho nên thuộc tuyển thủ tấn công nhanh, lấy nhanh đánh nhanh, ai có thể nhanh hơn, người đó sẽ đoạt được cơ hội trước.
Chỉ thấy Giang Yến Tử và Diệp Thu hỗn chiến với nhau. Bóng hai người không ngừng phập phồng, quyền cước gia tăng, tiếng bôm bốp như sét đánh không dứt bên tai, thật sự là vạn phần kinh hiểm.
Diệp Thu cảm thấy hơi đánh giá thấp người phụ nữ này.
Hắn đã tưởng tượng cô đủ mạnh, không ngờ cô còn mạnh hơn những gì mình suy đoán.
Nếu không đánh qua cô, vậy thì tỷ thí với Yến Thanh Phong mình tất thua không nghi ngờ gì. Vậy thì, lần này Diệp Thu nhất định phải thắng. Nếu không, dựa vào tính tình của Giang Yến Tử, e là sẽ thẳng thừng hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của Diệp Thu. Người ta tỏ rõ là vì đối phó với Diệp Thu mới tới, cô sẽ không trơ mắt nhìn Diệp Thu chịu chết.
Diệp Thu chân đá liên tục tới, ép Giang Yến Tử lùi sau mấy bước. Sau đó cơ thể nhanh chóng nhào về phía trước, Giang Yến Tử cũng không yếu thế, khẽ điều chỉnh lại thân hình mình, cũng xông tới chỗ Diệp Thu.
Tóc Giang Yến Tử tết sau gáy, lộ ra cả khuôn mặt khiến người ta hoa mắt đắm say. Vì sự chán chường của cô, luôn khiến Diệp Thu cảm thấy không thể nhìn rõ khuôn mặt thật của cô. Hôm nay, Diệp Thu thấy mình lần đầu tiên nhìn rõ tướng mạo của cô, không ngờ người phụ nữ này lại xinh đẹp như vậy.
Lẽ nào năm đó ba mình có bệnh gì về sinh lý hoặc là tâm lý?
Cơ thể hai người nhanh chóng đụng vào nhau, sau đó mỗi người giơ tay đánh về phía trước.
Diệp Thu bắt được ngực Giang Yến Tử, Giang Yến Tử cũng bắt được bộ ngực của Diệp Thu. Cơ thể Diệp Thu hơi ngửa ra sau, để tay của Giang Yến Tử trượt trên ngực hắn, còn Giang Yến Tử lại không dám làm động tác như vậy.
Hiệp 1, Diệp Thu thắng.
Diệp Thu vốn theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, muốn đưa Bạch Nhu tới nhà mình ngủ tạm một đêm. Dù sao phòng của Lam Khả Tâm cũng trống, cô chỉ thứ bảy chủ nhật thỉnh thoảng mới về. Không ngờ lúc dìu cô ra cửa, cô ôm eo mình nôn thốc tháo.
Lẽ nào mình giống cái bồn cầu vậy sao?
Không chỉ có quần áo mình dính không ít vật bẩn, hai người ôm nhau, áo khoác tây màu trắng nhạt và quân ống đứng màu đen của Bạch Nhu cũng dính không ít.
Sau khi về tới tòa nhà Kim Đô, Diệp Thu đi tắm trước, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ đi ra ngoài, nhìn Bạch Nhu trên ghế sofa có chút khó xử.
Nếu mình cởi quần của cô ra, cô có bắt mình về với tội danh vô lễ không?
Theo tính cách hấp tấp của cô gái này, việc này có khả năng rất cao.
Nhưng nếu không cởi quần áo xuống, ga giường và chăn cũng sẽ bị bẩn. Nếu là mình thì không sao, nhưng đó là của Khả Tâm. . . . nha đầu này có nghĩ tới điều khác không?
Thôi, cùng lắm thì ngày mai chạy trốn sớm một chút.
Lúc Diệp Thu tới trụ sở, thành viên của tiểu đội Tử La Lan đang tập luyện điên cuồng. Từ trình độ huấn luyện trung cấp cấp II lên tới trình độ huấn luyện sơ cấp cấp III, bỗng chốc thăng hai cấp bậc. Để giành được danh hiệu tốt một chút trong cuộc thi võ thuật, ai cũng vô cùng liều mạng. Dù sao, thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng không chỉ cần xếp danh của đoàn đội, hơn nữa cũng sẽ tiến hành thống kê thực lực của từng người. Người đứng đầu của tiểu đội Tử La Lan có tư cách vào tiểu đội số 5, năm đó cha Diệp Thu - Diệp Trọng dựa vào thành tích người đứng đầu này mà gia nhập tổ chức thần bí đó. Đó cũng là một trong những nguyên nhân mọi người tập luyện bạt mạng như vậy.
Diệp Thu gõ cửa văn phòng Giang Yến Tử. rất khó thấy là không thấy cô hút thuốc, mà đang ngồi xổm người buộc lại dây giày da cao ống màu đen.
Thân trên là chiếc T-shirt ngắn tay màu tím, thân dưới là một chiếc quần rộng thùng thình, cơ thể thon dài, lồi lõm tinh tế. Vì đang giữ tư thế ngồi xổm, cho nên phần mông đầy đặn nhếch cao lên. Mặc dù bị chiếc quần phình to che đi không ít vẻ trẻ trung, nhưng đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy rất gợi cảm.
"Tôi đang định tìm cậu" Giang Yến Tử không quay đầu lại nói. Đổi chân buộc dây giày còn lại, bộ ngực đầy đặn như hình giọt nước chảy ngược, theo động tác của Giang Yến Tử mà rung động lên xuống.
Gừng càng già càng cay, ngực càng lớn càng to. Tất nhiên, nếu trừ kiểu khác thường như Lâm Bảo Nhi ra.
"Cho nên tôi chủ động tới gặp cô" Diệp Thu tựa vào tủ thưởng thức đường cong rung động lòng người của Giang Yến Tử, cười nói.
"Thi đấu võ thuật nếu gặp phải Yến Thanh Phong, cậu có mấy phần nắm chắc?" Giang Yến Tử đứng thẳng người, nhìn Diệp Thu hỏi.
Diệp Thu nhún nhún vai, nói: "Tôi hoàn toàn chưa từng đánh nhau với Yến Thanh Phong, hơn nữa cũng chưa từng thấy thực lực của hắn. Chỉ dựa vào cảm giác suy đoán của mình, có thể có mấy phẩn chuẩn xác? Đúng rồi, cuộc thi đấu võ thuật này không phải tổ chức mấy lần rồi sao? Lẽ nào tôi không thể có được tần số video đối chiến mấy lần trước xem được sao? Yến Thanh Phong phong cách như vậy,chắc chắn có không ít hình ảnh đặc sắc có thể xem được chứ?"
Ánh mắt Giang Yến Tử như quan sát nhìn Diệp Thu nói: "Sao những lời như vậy cậu cũng có thể nói ra được. Không nói tới có tần số video đối chiến đó hay không, cho dù có, cậu thấy có thể truyền ra ngoài sao? Đó đều là bộ đội tinh anh của Trung Quốc, nói là bí mật cấp cao nhất của quốc gia cũng không quá, nếu tần số video này truyền tới tay của nước đối địch, sẽ tạo nên đả kích thế nào với chúng ta?"
Diệp Thu xấu hổ cười cười, nói: "Nguyện vọng luôn là tốt đẹp. Tôi cũng chỉ nói mà thôi, nếu thật sự có, tôi có thể có cách gì chứ? Hay là, trước thi đấu tìm người tới tìm Yến Thanh Phong đánh một trận?"
Nói như vậy, Diệp Thu lập tức nghĩ tới Tiểu Bạch. Nếu hắn đánh với Yến Thanh Phong, có thể có mấy phần nắm chắc?
"Theo tôi biết, Yến Thanh Phong và tiểu đội số 5 của hắn ba ngày trước đã vào thế phong bế để tập luyện. Bây giờ cho dù cậu muốn tìm hắn, cũng vô cùng khó khăn. Các người muốn gặp mặt chắc là phải đợi lúc thi đấu chính thức bắt đầu" Giang Yến Tử lắc đầu nói.
"Vậy thì hết cách rồi. Chỉ có thể lúc thi đấu chính thức toàn lực ứng phó thôi." Diệp Thu bất đắc dĩ nói.
Giang Yến Tử chăm chú nhìn vào mắt Diệp Thu, nói: "Tôi và hắn từng đánh một trận" .
Mắt Diệp Thu bỗng sáng lên, lên trước hai bước, đi tới trước mặt Giang Yến Tử, nói: "Kết quả thế nào?"
"Rất mạnh" Giang Yến Tử nghiêm túc nói.
"Vậy thì, chúng ta đánh một trận?" Diệp Thu híp mắt cười nói.
"Đây chính là mục đích tôi tìm cậu" Giang Yến Tử nói. "Nếu cậu không phải là đối thủ của tôi, vậy thì cậu hãy bỏ cuộc cho xong. Yến Thanh Phong chắc chắn sẽ nghĩ cách giết cậu trong cuộc thi lần này.
Chuyện Chành và Phó đội trưởng của Tử La Lan sắp đấu võ bỗng chốc truyền ra, người của tiểu đội Tử La Lan vốn muốn mở rộng tầm mắt một chút, không ngờ mệnh lệnh của Giang Yến Tử khiến trái tim họ rơi xuống đáy cốc.
Trận đấu của hai người được tổ chức trong mật thất của trụ sở, cũng chính là nói không công khai bàn luận. Những người muốn đứng bên xem trận chiến hoàn toàn không có cơ hội vào mật thất.
"Thật quá đáng, sao không cho chúng ta xem chứ?"
"Đúng vậy, thực tế là thực tế, để chúng ta bên cạnh theo dõi cuộc chiến không phải là phương pháp nâng cao thực lực tốt nhất sao?"
"Ngươi nói bọn họ sao phải vào mật thất? Có thể nào không phải là vào đánh nhau không? Mà là vào làm chuyện gì khác?"
"Đúng, rất có thể" .
"Cuồng. cậu cuộc ai sẽ thắng?" Lạc Đà hỏi.
"Đội trưởng" Cuồng không hề do dự trả lời.
"Ha ha, cậu vẫn giống như trước đây, là người ủng hộ cổ vũ kiên định nhất của đội trưởng, lẽ nào cậu vẫn chưa bỏ ý định đó với cô ấy? Cậu chắc nhìn ra được, quan hệ của người mới tới với đội trưởng rất thân thiết.
"Thì đã sao?" Cuồng lạnh lùng nói. Ánh mắt như dao liếc cửa lớn hợp kim màu bạch kim, sau đó xoay người rời đi.
Mật thất vô cùng lớn, có tới 800m2, nóc nhà rất cao, không làm người ta thấy kìm chế, ánh sáng là đèn chiếu trên trần nhà, không chói mắt, bên trong có dưỡng khí nhân tạo chuyển tới, mặc dù phòng hoàn toàn đóng kín, nhưng nguyên lý xếp đặt hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn không khí và nhiệt độ bình thường trên địa cầu. Thậm chí còn thoải mái hơn một chút.
Sau khi Giang Yến Tử vào mật thất, nhìn một hàng binh khí trên góc tường, sắc mặt trở nên ảm đạm.
Diệp Thu biết chắc chắn cô lại nhớ tới chuyện trước đây, hơn nữa nhất định có liên quan tới cha mình. Vì chỉ có lúc nhớ tới ông ấy, trên mặt Giang Yến Tử mới xuất hiện cảm xúc hoài niệm ai oán này.
"Có thể bắt đầu rồi chứ? Nếu cô còn không tập trung nữa, tôi có đánh ngã cô cũng không thể coi là đánh lén được" Diệp Thu cười nhắc nhở.
Giang Yến Tử lấy lại tâm trạng, vẫy vẫy tay với Diệp Thu, nói: "Đến đi" .
Người phụ nữ có thể trở thành đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, chắc chắn không chỉ vì có hậu thuẫn gia đình vững chắc. Thân thủ của cô cũng vô cùng khủng khiếp, nếu không, không thể khiến những người tâm cao khí ngạo kia tin phục như vậy
Đây là lần đầu tiên Diệp Thu đánh nhau với Giang Yến Tử, trong lòng giữ cảnh giác vừa đủ.
Nếu cô không muốn chủ động ra tay, Diệp Thu cũng không khách khí nữa, người bỗng chạy nước rút, lúc sắp tới trước mặt Giang Yến Tử, đột nhiên người nghiêng sang, làm ra động tác bước nhảy kinh điển của Kiệt Khắc Tốn, hai chân di chuyển thần kỳ sang trái ba bước, liền tới bên Giang Yến Tử, sau đó một quyền nện trên mặt Giang Yến Tử, còn chân phải đồng thời đá ra, nhắm chuẩn vào bên mông Giang Yến Tử.
Không thể không nói, Diệp Thu xuất chiêu không hề lưu tình. Hắn hoàn toàn đối đãi với Giang Yến Tử như cao thủ cùng cấp bậc với mình. Nếu thực lực Giang Yến Tử không đủ, vậy thì, chắc chắn sẽ bị một nắm đấm một chân này của hắn làm trọng thương rồi.
Giang Yến Tử bị cuốn hút bởi tư thế cước chân biến ảo thần kỳ của Diệp Thu, mê hoặc trong nháy mắt. Lúc cô phản ứng lại, một quyền một cước đã lao tới.
Vẻ mặt Giang Yến Tử không sợ hãi, cơ thể cứ như vậy ngã bay ra ngoài, sau khi liên tục lùi sau hai bước, phản thối đi vào, ngược lại bắt đầu tấn công lại Diệp Thu.
Phải biết rằng, võ thuật thực ra chính là suy diễn của lực tác dụng và lực phản tác dụng. Ví dụ muốn bay lên hay là bay ngược lại, vậy thì cần phải làm một vài động tác phụ trợ. Muốn nhảy lên, đầu tiên phải chạy một đoạn đường, mượn lực, lại có thể dùng lực. Còn cơ thể Giang Yến Tử không có bất cứ động tĩnh gì, cứ như vậy thoáng cái bay ra ngoài. Có thể thấy khả năng nhảy đánh của cô cường hãn mức nào. Nguồn: http://truyenyy.com
Cơ thể hai người gày gò, cho nên thuộc tuyển thủ tấn công nhanh, lấy nhanh đánh nhanh, ai có thể nhanh hơn, người đó sẽ đoạt được cơ hội trước.
Chỉ thấy Giang Yến Tử và Diệp Thu hỗn chiến với nhau. Bóng hai người không ngừng phập phồng, quyền cước gia tăng, tiếng bôm bốp như sét đánh không dứt bên tai, thật sự là vạn phần kinh hiểm.
Diệp Thu cảm thấy hơi đánh giá thấp người phụ nữ này.
Hắn đã tưởng tượng cô đủ mạnh, không ngờ cô còn mạnh hơn những gì mình suy đoán.
Nếu không đánh qua cô, vậy thì tỷ thí với Yến Thanh Phong mình tất thua không nghi ngờ gì. Vậy thì, lần này Diệp Thu nhất định phải thắng. Nếu không, dựa vào tính tình của Giang Yến Tử, e là sẽ thẳng thừng hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của Diệp Thu. Người ta tỏ rõ là vì đối phó với Diệp Thu mới tới, cô sẽ không trơ mắt nhìn Diệp Thu chịu chết.
Diệp Thu chân đá liên tục tới, ép Giang Yến Tử lùi sau mấy bước. Sau đó cơ thể nhanh chóng nhào về phía trước, Giang Yến Tử cũng không yếu thế, khẽ điều chỉnh lại thân hình mình, cũng xông tới chỗ Diệp Thu.
Tóc Giang Yến Tử tết sau gáy, lộ ra cả khuôn mặt khiến người ta hoa mắt đắm say. Vì sự chán chường của cô, luôn khiến Diệp Thu cảm thấy không thể nhìn rõ khuôn mặt thật của cô. Hôm nay, Diệp Thu thấy mình lần đầu tiên nhìn rõ tướng mạo của cô, không ngờ người phụ nữ này lại xinh đẹp như vậy.
Lẽ nào năm đó ba mình có bệnh gì về sinh lý hoặc là tâm lý?
Cơ thể hai người nhanh chóng đụng vào nhau, sau đó mỗi người giơ tay đánh về phía trước.
Diệp Thu bắt được ngực Giang Yến Tử, Giang Yến Tử cũng bắt được bộ ngực của Diệp Thu. Cơ thể Diệp Thu hơi ngửa ra sau, để tay của Giang Yến Tử trượt trên ngực hắn, còn Giang Yến Tử lại không dám làm động tác như vậy.
Hiệp 1, Diệp Thu thắng.
/750
|