Trầm Mặc Nùng chịu ảnh hưởng của sự kiện lần trước, trong lòng luôn giữ độ cảnh giác vô cùng cao.
Nhưng Hoàn Vũ là khách hàng quan trọng của công ty, không thể vì có sự cố một lần liền từ bỏ hợp tác với Hoàn Vũ. Hơn nữa, tên đầu sỏ gây tội Cố Trường Niên đã chết rồi, Trần Vũ Lương mời cô ăn cơm là hành vi thương nghiệp bình thường. Mỗi năm đều có vô số ông chủ muốn ăn cơm với khách hàng của mình, nếu không vậy, thì không cần làm ăn buôn bán gì nữa, ngoan ngoãn ở nhà chăm con thì tốt hơn.
Trầm Mặc Nùng vừa tự an ủi mình, trong lòng lại không dám có chút sơ suất. Có kinh nghiệm Lệ Tư phản bội lần trước, lần này cô không chỉ cho giám đốc công ty Hứa Bằng đi cùng, còn gọi thêm Triệu Nguyệt giám đốc bộ phận công quan và Lý Húc giám đốc bộ phận nghiệp vụ. Chắc ba người sẽ không cùng lúc phản bội chứ?
Lúc chuông hết giờ làm vừa vang lên, điện thoại của Trầm Mặc Nùng cũng vang lên, là điện thoại của Trần Vũ Lương gọi tới, nói tài xế đã đợi ở dưới nhà rồi.
Trầm Mặc Nùng dẫn Hứa Bằng, Triệu Nguyệt, Lý Húc ba người đắc lực xuống dưới. Đúng là thấy có một chiếc xe Mercedes như căn phòng di động đỗ dưới tầng. Tập đoàn Hoàn Vũ giàu có, xe Mercedes này là xe đưa đón thương vụ của bọn họ. Trầm Mặc Nùng để Hứa Bằng và Lý Húc lên xe Mercedes, cô chở Triệu Nguyệt lái đi theo phía sau.
Mặc dù Triệu Nguyệt rất muốn đi xem thử tòa thành lục địa di động trong truyền thuyết, nhưng có thể có cơ hội tiếp xúc thân mật với ông chủ lớn, cô tất nhiên là muốn tìm cũng không thấy.
Triệu Nguyệt là người một tay Trầm Mặc Nùng đề bạt lên, nhân phẩm rất đứng đắn, không như Lệ Tư lấy hành vi bán thân thể mình để nâng cao nghiệp vụ. Tìm một giám đốc bộ phận công quan thế này, cũng là vì di chứng sau khi Trầm Mặc Nùng bị Lệ Tư phản bội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Trầm Mặc Nùng suốt dọc đường hỏi không ít vấn đề có liên quan tới công ty, Triệu Nguyệt cũng trả lời thẳng thắn. Thấy xe dẫn dường phía trước đã qua đường Yến Phủ, mà không dừng xe ở khách sạn Vương Phủ Đại phía trước, mà tiếp tục đi về phía trước, quẹo tới một sân có cổng lớn màu đen làm bằng sắt mới dừng lại.
Trầm Mặc Nùng nhìn cánh cổng lớn màu đen đó, trong lòng có cảm giác không thoải mái. Ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa cổng lớn treo một tấm biển dáng vẻ cổ kính, bên trên viết ba chữ đỏ thắm: Tư phòng thái (nhà hàng có phòng riêng)
Bây giờ những nhân vật nổi tiếng tinh anh trong thương giới trong xã hội của thành phố lớn không còn thịnh hành ăn cơm ở khách sạn lớn nữa, mà chọn quán ăn có phòng riêng phong cách gia đình dùng bữa.
Tư phòng thái, không chỉ là chỉ món ăn làm trong phòng mình mà còn một lớp nghĩa chính là nói nó có tính đặc biệt của nghệ thuật làm bếp của người chủ. Có tính riêng tư, món ăn tinh xảo, không giống trong khách sạn là hình thức bữa tiệc. Một ngày bọn họ chỉ làm một bàn hoặc hai bàn, cần đặt bàn trước.
"Trầm tổng, sao vậy?" Triệu Nguyệt ngồi ở ghế bên tay lái nhìn thấy Trầm Mặc Nùng dừng xe ở cổng không vào trong, lo lắng có phải cơ thể cơ không khỏe không?
"Không sao" Trầm Mặc Nùng quay mặt cười cười với Triệu Nguyệt, nhớ ra mình dẫn nhiều người tới như vậy, chắc là không có vấn đề gì, liền lái xe vào trong sân.
Trần Vũ Lương đã tới trước, đứng ở cổng nghênh đón Trầm Mặc Nùng. Bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp phong thái nhẹ nhàng. Mặc một chiếc sườn xám màu tím đỏ, dung mạo xinh đẹp, kiều diễm, nhìn có vẻ rất có hứng thú.
"Trầm tổng, hoan nghênh hạ cố. Tôi giới thiệu với cô một chút, cô gái xinh đẹp bên cạnh tôi đây chính là cô chủ của Tư phòng thái này, tối nay cô ấy nói muốn đích thân xuống bếp, chúng ta phải ăn thật nhiều mới được. Món cá tiểu hoàng chứng của cô chủ Diêu là tuyệt nhất". Trần Vũ Lương nhiệt tình bắt tay Trầm Mặc Nùng, đứng bên cạnh giới thiệu nói
"Cô chủ Diêu, xin chào. Vất vả rồi" Trầm Mặc Nùng cảm kích nhìn Diêu Hồng nói.
"Trầm tổng hạ cố, thật vinh hạnh, nói thật, lần đầu tiên tôi gặp một cô gái có khí chất như Trầm tổng. Trầm tổng có thể tới, là vinh hạnh của tiểu tiệm chúng tôi mới đúng" Diêu Hồng làm quen, vừa lên đã khen ngợi khí chất người ta, bỗng chốc kéo gần cảm giác xa lạ giữa hai người không ít.
"Cô chủ Diêu khách khí rồi. Cô mới là mỹ nhân" Trầm Mặc Nùng khiêm nhường nói. Thầm nghĩ, cô chủ Diêu này cũng là một cô gái vô cùng quyến rũ. Trần Vũ Lương này nếu lòng dạ ngay thẳng, nên chú ý tới cô ta mới đúng, có phải mình tự cho mình hơi cao rồi?
"Ha ha, có thể cùng hai đại mỹ nhân ăn cơm, người vinh hạnh nhất là tôi mới đúng. Nào, chúng ta vào trong thôi. Vừa nói chuyện, vừa thưởng thức nghệ thuật làm bếp của cô chủ Diêu" Trần Vũ Lương làm thế tay mời, Diêu Hồng cũng không lạnh lẽo cùng đồng nghiệp cùng tới của Trầm Mặc Nùng, nhiệt tình chào hỏi họ, cho mọi người xem như ở nhà. Tư phòng thái còn có một đặc điểm nổi bật chính là chú trọng vệ sinh. Vì ghế khách ngồi và nhà bếp đầu bếp nấu ăn chỉ cách một tấm gương trong suốt, nhất cử nhất động của đầu bếp ở bên trong khách hàng bên ngoài đều nhìn thấy rõ, muốn lén lười rửa kỹ rau hay không cẩn thận nhặt miếng gà rơi dưới đất lên cho vào nồi lẫn nữa, những hành vi như thế không thể xảy ra.
Trần Vũ Lương mời Trầm Mặc Nùng ngồi xuống trước một chiếc bàn tròn rất mang không khí gia đình. Sau khi một nữ nhân viên phục vụ mặc áo lụa mang nước trà tới, Diêu Hồng liền cáo từ, sau khi đi thay quần áo. Đích thân đi tới nhà bếp trong suốt đó, bắt đầu tư thái nho nhã bình tĩnh chuẩn bị bữa tối.
"Nào, Trầm tổng, uống trà. Trà này cũng là trà của nhà nông. Quê cô chủ Diêu ở Tô Hàng, Tô Hàng sản xuất trà, còn trà này lại là người nhà cô chủ Diêu đích thân gieo trồng sấy thành.Chỉ chọn những búp trà non trên cây, không có cơ hội uống bên ngoài" Trần Vũ Lương cười nói.
"Cám ơn" Trầm Mặc Nùng cười gật đầu. Nghĩ thầm, chẳng trách lại thấy tiếng Yến Kinh của cô chủ Diêu này không chuẩn lắm, có giọng nói hơi nặng của Tô Hàng, không ngờ hai người là đồng hương.
Nhớ tới điều này, tâm tư Trầm Mặc Nùng vẫn luôn nâng lên lại hạ xuống một chút.
Đang muốn tìm cơ hội mở lời nói chuyện hợp tác của công ty với Trần Vũ Lương, không ngờ nhân viên phục vụ lại mang món ăn nguội tới.
Trần Vũ Lương giải thích: "Đây là do cô chủ chuẩn bị trước. Nào, Trầm tổng, chúng ta vừa ăn vừa đợi. Ăn nào ăn nào, món ăn của cô chủ Diêu sẽ lên ngay, đồ nóng ăn cũng dễ chịu. Trầm tổng uống rượu gì? Chúng ta lên bình Ngũ Lương đã".
"Trần tổng, tôi không biết uống rượu, uống rượu sẽ dị ứng" Trầm Mặc Nùng xin lỗi nói.
"Vậy sao? Vậy được, cô uống rượu nho được không? Rượu này độ nhẹ, còn có công hiệu làm đẹp. Tôi và giám đốc Hứa, giám đốc Lý, giám đốc Triệu uống rượu đế" Trần Vũ Lương cũng không ép Trầm Mặc Nùng uống rượu. Điều này khiến Triệu Nguyệt đã chuẩn bị lời nói để cứu cánh hơi có chút tiếc nuối.
"Rượu nho cũng không thể uống, da sẽ nổi mẩn. Chút nữa tôi lấy trà thay rượu kính Trần tổng vài ly nhé".
"Được, đó chính là tôi tiếp đón không được chu đáo rồi" Trần Vũ Lương hào phóng thẳng thắn nói.
Nghệ thuật của Diêu Hồng đúng là không tệ, mọi người ăn đều rất thỏa thích.Trầm Mặc Nùng cũng trong bữa tiệc nói chuyện hợp tác có liên quan tới hai công ty, Trần Vũ Lương cũng cho Trầm Mặc Nùng một lời giải thích.
Vì có đối thủ cạnh tranh mới xuất hiện, báo giá của đối phương thấp ba lần so với Hằng Á. Một số cấp cao của công ty rất động lòng, nhưng riêng hắn vẫn hướng về tiếp tục hợp tác với Hằng Á. Dù sao, hai công ty đã có cơ sở hợp tác tốt đẹp rồi.
Diêu Hồng nấu ăn xong, cũng lên kính vài ly rượu, sau đó liền lui ra ngoài. Mấy người kéo cô cùng dự tiệc bị cô từ chối.
Tiệc rượu kết thúc, lúc Trầm Mặc Nùng đang định dẫn mấy người rời đi, đột nhiên trời đất quay cuồng, lòng biết không ổn, nhưng sớm đã không có sức lực hô hoán giãy giụa nữa, trong lòng thầm kêu khổ, không ngờ tập đoàn Hoàn Vũ lớn như vậy mà lại nuôi một con sói háo sắc.
Lần này, sợ là không ai tới cứu mình rồi.
Diêu Hồng từ cửa sau đi tới, vội vàng vừa dập tắt lò hương, vừa đẩy đẩy Trần Vũ Lương trên bàn, sau khi đẩy hắn tỉnh lại, xin lỗi nói: "Xin lỗi Vũ Lương, hương mê dùng quá lượng, không ngờ cho anh uống thuốc giải trước rồi, vẫn làm anh hôn mê."
Trần Vũ Lương vỗ vỗ mông Diêu Hồng, rõ ràng quan hệ của hai người không bình thường, nhìn một cái Trầm Mặc Nùng và cấp dưới của cô trên bàn, cười nói: "Dùng quá lượng cũng không sao. Chỉ sợ không làm bọn họ hôn mê, sẽ lỡ việc tốt của ông chủ, đó mới là phiền phức lớn. Ông chủ lớn tới rồi chứ?"
"Đang đợi ở phòng sau sân" Diêu Hồng bị Trần Vũ Lương vỗ một cái, sắc mặt lập tức trở lên đỏ lự, vẻ quyến rũ trời sinh. Ngón tay trỏ Trần Vũ Lương dấy động, nhưng biết vẫn chưa phải lúc làm chuyện này, nói với Diêu Hồng: "Em đưa cô gái họ Trầm này tới phòng của ông chủ. Anh giải quyết ba người này".
"Hả, Vũ Lương, anh muốn giết người?" Diêu Hồng hoảng sợ nói.
"Ha ha, anh đâu có thể giết người, chỉ có thể ăn người thôi. Lát nữa sẽ tới ăn tiểu yêu tinh em đây. Ba người bọn họ đều là cô gái họ Trầm dẫn tới. Nếu không giải quyết gọn, sợ sau này sẽ phiền phức. Anh cởi ba người họ trần truồng vứt trên giường, sau đó chụp vài bức ảnh nude. Sau này, nếu bọn họ không nghe lời, thì dùng những tấm ảnh này uy hiếp họ. Em cho rằng ông chủ có cách tốt hơn? Nói không chừng….. Bỏ đi, mau đưa tới đi. Không thể để ông chủ lớn chờ sốt ruột được?"
"Được rồi, nếu ông chủ lớn không để em đi thì làm thế nào?" Diêu Hồng lo lắng nói. "Vậy thì anh không thể tới cùng em rồi".
"Yên tâm đi, hôm nay ông chủ lớn có được điều trong mộng, sẽ không để ý tới em đâu" Trần Vũ Lương khẳng định nói.
Diêu Hồng cố sức dìu Trầm Mặc Nùng hôn mê bất tỉnh đi tới sân sau, đi tới cửa một căn phòng, khẽ gõ cửa gỗ, nhỏ tiếng nói: "Ông chủ, Trầm tiểu thư đưa tới rồi"
"Ừ, đưa vào trong" Giọng trầm của một người đàn ông vang lên trong phòng.
Diêu Hồng cẩn thận đẩy cửa phòng, dìu Trầm Mặc Nùng tới giường lớn trong phòng, lúc thấy ông chủ không có sai bảo gì khác, liền mở cửa vội vàng ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng, lại nhìn thấy một người đàn ông thanh tú đứng ở cửa, vẻ mặt tươi cười nhìn cô.
"Hả, anh là ai?" Diêu Hồng kinh ngạc hỏi.
Diệp Thu chém một dao lên cổ cô, đỡ cơ thể mềm như không xương của cô vào phòng.
Người đàn ông trung niên trong phòng đang nâng máy ảnh trong tay, nghe thấy tiếng hô của Diêu Hồng, nhanh chóng nhào về phía móc áo, trong áo khoác hắn có súng.
Loảng xoảng!
Diệp Thu bay chân lên, thoáng cái đá hắn ngã bay trở lại.
Diệp Thu không có tâm trạng thương hoa tiếc ngọc, vứt Diêu Hồng trên mặt đất, phát ra tiếng uỵch, sau đó khom lưng nhặt máy ảnh người đàn ông trung niên vứt trên mặt đất lên, lại nhìn nhìn Trầm Mặc Nùng hôn mê bất tỉnh trên giường, đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, dùng chân giẫm lên ngực hắn, cười nói: "Có phải người đàn ông nào cũng đều khát vọng như Đoan Mộc Quan Tây không"
"Cậu là ai?" người đàn ông trung niên bị Diệp Thu một chân đá bay, khuôn mặt vốn nho nhã tuấn tú đau tới méo mó biến hình, lại bị Diệp Thu giẫm mạng lên ngực, hít thở cũng cảm thấy khó khăn, giọng khàn khàn la hét
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi không muốn dừng đao làm ơn"
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì"
"Ồ, câu hỏi này tôi nên hỏi ông. Ông muốn làm gì?" Diệp Thu cười hỏi, lực ở chân không ngừng tăng thêm, giẫm trên cơ thể người đàn ông vang lên tiếng kẽo kẹt.
"Bỏ tôi ra, cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa….." Người đàn ông gào thét nói.
"Tôi muốn mạng của ông" Diệp Thu vẫn vẻ mặt tươi cười. Lực ở chân không hề có ý giảm nhẹ, ngược lại càng không ngừng tăng thêm.
"Bỏ, bỏ tôi ra" Chân Diệp Thu đè mạnh lên ngực hắn, khiến hắn nói chuyện rất mất sức, như từng chữ từng chữ từ trong lồng ngực nhảy ra vậy.
"Tất nhiên rồi, nhưng ông cần trả lời tôi mấy câu hỏi. Họ tên chức vụ của ông, chuyện lần trước của người họ Cố đó có phải do ông đầu trò không? Tôi đây không biết kiên nhẫn. Nếu ông nói một câu giả dối, tôi sẽ chặt đứt một tay ông"
"Ngô Tam Ký, ông chủ…. Của Hoàn Vũ. Chuyện lần trước là tôi đầu trò…"
"Sao lại bắt cóc Trầm Mặc Nùng? Các người có thù oán? Hay là ông chịu sai khiến của người khác?" Diệp Thu híp mắt hỏi.
"Tôi thích cô ấy…." Lúc Ngô Tam Ký nói ra câu trả lời, ánh mắt lại bỗng trở lên sáng ngời.
Thích?
Không thể có cả đời, cho nên có thân thể. Đúng là phần tử cực đoan. Háo sắc giống tên cùng họ Ngô Tam Quế đời Thanh.
"Ngươi định sau đó giết người diệt khẩu?"
"Không…. Chỉ là…. Muốn…. chụp vài tấm ảnh…."
"Ồ, muốn dùng ảnh khỏa thân để uy hiếp cô ấy. Để cô ấy miệng kín như bưng, nếu sau này lúc cần, còn có thể tiếp tục uy hiếp? Phải không?" Diệp Thu hiểu gật gật đầu. Cách này đúng là không mất đi một cách hay, hơn nữa tỉ lệ thành công rất cao. Nữ giới thành công như Trầm Mặc Nùng, nếu thật sự xảy ra chuyện thế này, phần lớn lựa chọn sợ là ngoan ngoãn phục tùng.
Ngô Tam Ký nằm trên mặt đất không nói gì, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Diệp Thu nụ cười càng lúc càng sáng lạn. Trong lòng nghĩ kế hoạch thoát thân. Mưu đồ lâu như vậy, không ngờ vẫn là thất bại.
Diệp Thu nghịch máy ảnh trong tay, cười nói: "Chuyện này tôi rất phẫn hận, tôi nên trừng phạt ông thế nào đây?"
"Tôi cho cậu tiền?" "Tiền? Đồ này tôi có không ít hơn ông. Thế này đi, ông không phải thích trò chụp ảnh khỏa thân sao? Chúng ta cũng chơi một lần đi?" Diệp Thu chăm chú nhìn Ngô Tam Ký vẻ mặt cười cười.
"Đừng…đừng…" Ngô Tam Ký vẻ mặt hoảng sợ. "Nếu cậu thích đàn ông…. Tôi có thể cho… Trần Vũ Lương…cùng cậu. Người khác cũng…được".
Diệp Thu tát lên mặt hắn một cái, chửi: "Lúc nào tôi nói thích đàn ông thế?"
Diệp Thu bỏ chân khỏi ngực hắn, sau đó túm tóc hắn như kéo một con chó chết vào trong phòng vệ sinh, nhìn Trầm Mặc Nùng vẫn mê man trên giường một cái, nói: "Cởi quần áo"
"Cái gì?" Người đàn ông không biết phải làm sao. Rõ ràng nói mình không thích đàn ông, sao lại muốn mình cởi quần áo?
"Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh chút, đừng lãng phí thời gian. Chúng ta xong việc sớm một chút, tôi còn phải về ăn cơm tối" Diệp Thu giơ máy ảnh chụp vài bức Ngô Tam Ký ngã ngồi trên đất dựa vào tường, quát: "Nếu còn không cởi, cả đời ông không cần mình cởi quần áo nữa".
Ngô Tam Ký bất đắc dĩ nhìn Diệp Thu một cái, cởi quần áo trên người xuống.
"Tiếp tục" Diệp Thu quát.
Ngô Tam Ký lại cởi áo lót, thân trên… ngồi trên sàn trong phòng vệ sinh
Diệp Thu một hồi kích động, lại giơ máy ảnh, quay chụp tách tách
"Ừ, tốt lắm, cởi quần đi" Diệp Thu chỉ chỉ chiếc quần tây màu đen trên người Ngô Tam Ký, nói
Thế là Ngô Tam Ký rất nhanh cởi…trần, trên người không mảnh che thân.
"Mê ly… ánh mắt thêm mơ màng một chút…chân… đúng rồi. Chân trái duỗi thẳng, chân phải hơi gập vào…"
"Ngồi trên bồn tắm, cơ thể hơi nghiêng ra sau…nghiêng thêm chút nữa… Mộng Lộ, không biết Mộng Lộ là ai? Đúng, trên mặt giữ chút ngượng ngùng, hai tay lần lượt che hai bên ngực… tốt lắm..tạch tạch"
"Chân mở ra một chút…mở thêm chút nữa… được rồi được rồi…đừng lộ ra cửa quý xấu xí của ông. Tôi không có hứng thú…Đúng, ghé vào bồn nước, mông cong lên…"
"Xem "Điện cứ kinh hồn" rồi chứ? Nào, làm động tác kinh điển trên báo đi…."
Nỗi nhục cả đời của Ngô Tam Ký cũng không nhiều hơn hôm nay. Nếu có thể, hắn rất muốn vùi đầu trong nhà vệ sinh khóc rống lên một hồi.
Người này đúng là cầm thú. Hắn đâu có coi người là người, mà là gia súc để sai khiến.
Hành động hơi chậm một chút, hoặc cảm giác ống kính không thể đạt được mỹ cảm của hắn, liền tới tay đấm chân đá một trận.
….555555 đều bị hắn chiếm lợi rồi, người ta đã là người của ngươi rồi. Sao có thể đối xử với người ta như vậy? Không đùa như vậy đâu.
Diệp Thu là nhiếp ảnh gia nghiệp dư, không thể so sánh với nhân vật cấp đại sư ra ngoài phải mang theo máy ảnh như Đoan Mộc Quan Tây. Nhưng khả năng bắt ống kính của hắn vẫn rất cao. Luôn có thể chụp được động tác kinh điển nhất mà Ngô Tam Ký để lộ ra nháy mắt có thể biến mất.
Trong máy ảnh trên tay Diệp Thu, Ngô Tam Ký hoặc xấu hổ, hoặc quyến rũ, gợi cảm, lẳng lơ, cao quý, lạnh lùng. Lúc này hắn đã không còn là ông chủ của một tập đoàn nữa, mà là một nữ vương trăm biến.
Diệp Thu cất máy ảnh vào trong túi, đỡ Ngô Tam Ký người trần đang run rẩy lên, cười nói: "Không ngờ ông rất ăn ảnh, không biết những tấm hình này truyền ra ngời, có ảnh hưởng gì tới ông không?"
"Cậu rốt cuộc muốn gì? Tôi đều cho cậu, xin cậu, trả máy ảnh….cho tôi" Ngô Tan Ký đã bị lăn qua lăn lại tới kiệt sức, mềm nhũn dựa vào tường, nói.
"Không thể đưa ông. Đưa ông rồi, sau này lúc tôi cần sao có thể tìm được ông?" Diệp Thu cười lắc đầu. "Cái này tôi giữ trước đã, xem như là lợi tức. Đúng rồi, tôi quên không giới thiệu. Tôi là Diệp Thu, người đàn ông của Trầm Mặc Nùng. Ông nói xem, tôi nên thay bạn gái báo thù thế nào đây?"
Vừa rồi mới chỉ là lợi tức?
Hai mắt Ngô Tam Ký lộn lên, hôn mê bất tỉnh.
Trần Vũ Lương chết rồi, là bị Ngô Thắng giết chết. Tiểu tử này ra tay luôn ác độc.
Đương nhiên, đây cũng là ý của Diệp Thu. Hứa Bằng, Lý Húc, Triệu Nguyệt được Ngô Thắng đưa đi rồi. Hắn sẽ dàn xếp bọn họ trong khách sạn. Dù sao bọn họ đều ngất rồi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Ngày mai Trầm Mặc Nùng giải thích cho họ là được rồi.
Không báo cảnh sát, vì tấm bài Ngô Tam Ký vẫn có hữu dụng. Hơn nữa sau khi báo cảnh sát cũng không có lợi cho Trầm Mặc Nùng và công ty cô.
Đương nhiên. Diệp Thu không thu công cụ ý đồ làm chuyện xấu của Ngô Tam Ký, một súng đập nát gốc mạng của hắn.
Diệp Thu bế Trầm Mặc Nùng lên xe cô, sau đó lái xe trở về tòa nhà Kim Đô nơi hắn ở. Dưới ánh mắt nhìn khác thường của bảo vệ tòa nhà, Diệp Thu bế cô lên tầng, sau đó khẽ đặt cô trên giường lớn. Dùng nước lạnh lau mặt giúp cô, bóp huyệt nhân trung của cô một chút, cô dần dần tỉnh lại.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mặt, nước mắt bỗng tràn đầy hốc mắt, ôm chặt lấy Diệp Thu, nhưng không nói gì.
"Không sao rồi" Diệp Thu ôm sau lưng cố, nói hiền dịu.
"Diệp Thu" Giọng Trầm Mặc Nùng khô cạn gọi tên Diệp Thu.
"Uh?" Diệp Thu nghi hoặc nhìn tới.
"Muốn em đi" Trầm Mặc Nùng nói
Diệp Thu liền cảm thấy đầu ù ù bỗng chốc nổ tung, cả người đều sôi sục
Trầm Mặc Nùng bị động và thẹn thùng trước đây, hôm nay lại chủ động hôn lên môi Diệp Thu, rút quần áo của Diệp Thu và mình, ,.. ngồi lên cơ thể hắn, sau khi nghênh của quý thẳng đứng của Diệp vào cơ thể mình, liền điên cuồng giãy giụa vòng eo mảnh khảnh của mình.
Trầm Mặc Nùng nho nhã hiểu biết khiến người ta thấy tính cách lạnh lùng đột nhiên nóng như lửa, dường như muốn đem cơ thể dưới chịu khổ lăng nhục của Diệp Thu dung hợp làm một.
Lần này, cô không cố gắng kìm chế tiếng rên rỉ của chính mình.
Gió ngừng mưa tạnh, trong phòng tràn ngập mùi hoocmon nồng nặc nam nữ hỗn hợp.
Trầm Mặc Nùng toàn thân xụi lơ nằm trong lòng Diệp Thu. Lúc trước đều là Diệp Thu dùng lực, cô vẫn không cảm thấy gì. Sau khi hôm nay mình dùng lực, mới phát hiện cơ thể có chút không chịu được.
Đàn ông trời sinh xuống chính là bị phụ nữ hành hạ. Bọn họ bận công việc bên ngoài, bận việc nhà ở nhà, trên giường cũng là chiến tướng chủ lực. Phụ nữ mở rộng hai chân liền cứ thế nằm hưởng thụ, còn phải để đàn ông hà hơi.
Đàn ông mà. Mệt mà vui.
"Biết phút cuối cùng trước khi em hôn mê nghĩ tới điều gì không?" Trầm Mặc Nùng khẽ tiếng hỏi.
"Nghĩ Diệp Thu nếu tới thì thật tốt, hô lớn tên anh ấy, anh phải lập tức xuất hiện trước mặt em" Diệp Thu trêu ghẹo nói.
Trầm Mặc Nùng bấm một cái trước ngực Diệp Thu, sau đó thở dài nói: "Lúc đó em nghĩ, thế này cũng tốt, em sẽ có lý do để ra đi, nhường anh cho Quả Quả".
Diệp Thu buồn bực nằm trên giường, gượng cười nói: "Chuyện này cũng có thể nhường sao? Tình cảm anh không phải Ultraman, anh thành kim cương biến hình (Transformer) rồi, muốn tặng ai thì có thể tặng người đó".
"Diệp Thu, chắc anh hiểu, Quả Quả cần anh hơn em" Trầm Mặc Nùng trầm giọng nói.
"Em thì sao?" Diệp Thu xoay người, ấn cô gái ngốc cả ngày chỉ biết lo lắng cho người khác dưới người, hai người cơ thể tương liên, ngực đỡ bộ ngực mềm mại cao vút như bông hoa của cô, hỏi.
Trầm Mặc Nùng nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt của hắn nói: "Em không biết".
"Nói lại lần nữa" Diệp Thu oán hận nói
"Em thật sự không biết"
Diệp Thu ngồi dậy, kéo cơ thể Trầm Mặc Nùng ghé trên đùi mình, sau đó ấn bộ mông đầy đặn phì nhiêu của cô, hung hăng vỗ mạnh bàn tay.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Ba tiếng vang lên, Diệp Thu mới dừng tay, trên mông Trầm Mặc Nùng lúc nãy còn trắng nõn in lên mấy vết bàn tay, từng vết ửng đỏ
"Em là của anh. Cả đời này đừng muốn chạy" Diệp Thu hung ác nói.
Trong lòng thở dài, mông cô gái này thật trơn nhẵn, cảm giác đánh mông nữ thần thật tốt.
Trầm Mặc Nùng vùi đầu vào trong chăn, nhớ tới… thân dưới mình lộ ra trước mặt hắn, đều không thể lên tiếng.
Một lúc lâu, Trầm Mặc Nùng mới thò đầu ra hỏi: "Sao anh lại xuất hiện ở đó? Em tưởng anh cùng Quả Quả đi ăn tối"
"Nếu là kim cương biến hành, cũng phải làm tròn nhiệm vụ, lúc nào cũng theo sau chủ nhân" Diệp Thu cười nói.
Diệp Thu quả thật muốn gọi điện thoại cho Đường Quả, hẹn cô cùng ăn cơm tối. Hôm đó tiểu cô nương dựa vào lòng hắn khóc thương tâm như vậy, hơn nữa tính cách quật cường như vậy có thể nói ra những lời như thế. Đúng là có chút làm khó cô. Tìm cơ hội ngồi xuống nói chuyện, có thể khiến tâm trạng cô tốt hơn một chút.
Thời gian này, cô đúng là chịu không ít khổ cực.
Gọi mấy lần tới số của Đường Quả, lại bị Diệp Thu tắt đi. Hắn vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Trầm Mặc Nùng.
Mặc dù hắn biết đây là xã giao bình thường trong hợp tác thương nghiệp, nhưng, lúc Trầm Mặc Nùng gọi điện thoại nói cô sẽ dẫn thêm mấy người đi, không phải chứng minh cô cũng đang lo lắng sao?
Sau lưng một người đàn ông thành công nhất định sẽ có một người phụ nữ thành công. Mà sau lưng một người phụ nữ thành công phải có một đám đàn ông thành công đứng sau.
Sự thật xã hội như vậy, phụ nữ muốn làm chút chuyện đúng là phải gian khó hơn đàn ông nhiều.
Đàn ông mà, hào hiệp hào phóng, đối thủ cạnh tranh chỉ cần đừng lừa gạt động tới là được, chỉ cần trải qua một bữa rượu thịt thì muốn thế nào thì thế ấy.
Đàn ông có cái gì phải sợ?
Giật tiền, ta không có.
Cướp sắc, ta hoan nghênh.
Tiểu Bạch bảo vệ bên cạnh Đường Quả, nhân trung long phượng lại bị phái ra nước ngoài điều tra tổ chức thần bí đó, Diệp Thu lại không muốn phiền Phí Tường, các con bài khác cũng không thể bày lên được. Diệp Thu nghĩ ngợi, chỉ đành mình làm công việc theo dõi, dù sao hắn làm chuyện này cũng không xa lạ.
Nghĩ ngợi, Diệp Thu lại gọi điện thoại cho Trương Thắng, nếu mình động thủ với người khác, tất phải tìm một người tới thu dọn tàn cục. Hắn làm việc này rất được.
Ít nhất, chuyện của Lục Thiên bây giờ vẫn chưa có ai có thể tra tới đầu hắn. Mặc dù mọi người đều nghi ngờ hắn làm.
Chiều Diệp Thu lái xe tới chờ dưới tầng của công ty Trầm Mặc Nùng, sau khi Trầm Mặc Nùng xuống nhà lái xe rời đi, hắn liền theo sau. Theo tới Tư phòng thái bên ngoài nhìn có vẻ khiến người ta cảm thấy nho nhã tinh sảo.
Khi hắn thấy một chiếc xe nhẹ nhàng đỗ ở cổng, Diêu Hồng lén lén lút lút chạy ra đón người đàn ông kia vào trong, Diệp Thu liền biết tình hình đúng như mình dự đoán, tiệc mà không phải là tiệc.
Vương Tử luôn cưỡi ngựa tới lúc công chúa cần, không phải sao?
Nhưng không ngờ tối nay có thu hoạch lớn, bắt được con cá lớn Ngô Tam Ký.
Nhưng Hoàn Vũ là khách hàng quan trọng của công ty, không thể vì có sự cố một lần liền từ bỏ hợp tác với Hoàn Vũ. Hơn nữa, tên đầu sỏ gây tội Cố Trường Niên đã chết rồi, Trần Vũ Lương mời cô ăn cơm là hành vi thương nghiệp bình thường. Mỗi năm đều có vô số ông chủ muốn ăn cơm với khách hàng của mình, nếu không vậy, thì không cần làm ăn buôn bán gì nữa, ngoan ngoãn ở nhà chăm con thì tốt hơn.
Trầm Mặc Nùng vừa tự an ủi mình, trong lòng lại không dám có chút sơ suất. Có kinh nghiệm Lệ Tư phản bội lần trước, lần này cô không chỉ cho giám đốc công ty Hứa Bằng đi cùng, còn gọi thêm Triệu Nguyệt giám đốc bộ phận công quan và Lý Húc giám đốc bộ phận nghiệp vụ. Chắc ba người sẽ không cùng lúc phản bội chứ?
Lúc chuông hết giờ làm vừa vang lên, điện thoại của Trầm Mặc Nùng cũng vang lên, là điện thoại của Trần Vũ Lương gọi tới, nói tài xế đã đợi ở dưới nhà rồi.
Trầm Mặc Nùng dẫn Hứa Bằng, Triệu Nguyệt, Lý Húc ba người đắc lực xuống dưới. Đúng là thấy có một chiếc xe Mercedes như căn phòng di động đỗ dưới tầng. Tập đoàn Hoàn Vũ giàu có, xe Mercedes này là xe đưa đón thương vụ của bọn họ. Trầm Mặc Nùng để Hứa Bằng và Lý Húc lên xe Mercedes, cô chở Triệu Nguyệt lái đi theo phía sau.
Mặc dù Triệu Nguyệt rất muốn đi xem thử tòa thành lục địa di động trong truyền thuyết, nhưng có thể có cơ hội tiếp xúc thân mật với ông chủ lớn, cô tất nhiên là muốn tìm cũng không thấy.
Triệu Nguyệt là người một tay Trầm Mặc Nùng đề bạt lên, nhân phẩm rất đứng đắn, không như Lệ Tư lấy hành vi bán thân thể mình để nâng cao nghiệp vụ. Tìm một giám đốc bộ phận công quan thế này, cũng là vì di chứng sau khi Trầm Mặc Nùng bị Lệ Tư phản bội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Trầm Mặc Nùng suốt dọc đường hỏi không ít vấn đề có liên quan tới công ty, Triệu Nguyệt cũng trả lời thẳng thắn. Thấy xe dẫn dường phía trước đã qua đường Yến Phủ, mà không dừng xe ở khách sạn Vương Phủ Đại phía trước, mà tiếp tục đi về phía trước, quẹo tới một sân có cổng lớn màu đen làm bằng sắt mới dừng lại.
Trầm Mặc Nùng nhìn cánh cổng lớn màu đen đó, trong lòng có cảm giác không thoải mái. Ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa cổng lớn treo một tấm biển dáng vẻ cổ kính, bên trên viết ba chữ đỏ thắm: Tư phòng thái (nhà hàng có phòng riêng)
Bây giờ những nhân vật nổi tiếng tinh anh trong thương giới trong xã hội của thành phố lớn không còn thịnh hành ăn cơm ở khách sạn lớn nữa, mà chọn quán ăn có phòng riêng phong cách gia đình dùng bữa.
Tư phòng thái, không chỉ là chỉ món ăn làm trong phòng mình mà còn một lớp nghĩa chính là nói nó có tính đặc biệt của nghệ thuật làm bếp của người chủ. Có tính riêng tư, món ăn tinh xảo, không giống trong khách sạn là hình thức bữa tiệc. Một ngày bọn họ chỉ làm một bàn hoặc hai bàn, cần đặt bàn trước.
"Trầm tổng, sao vậy?" Triệu Nguyệt ngồi ở ghế bên tay lái nhìn thấy Trầm Mặc Nùng dừng xe ở cổng không vào trong, lo lắng có phải cơ thể cơ không khỏe không?
"Không sao" Trầm Mặc Nùng quay mặt cười cười với Triệu Nguyệt, nhớ ra mình dẫn nhiều người tới như vậy, chắc là không có vấn đề gì, liền lái xe vào trong sân.
Trần Vũ Lương đã tới trước, đứng ở cổng nghênh đón Trầm Mặc Nùng. Bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp phong thái nhẹ nhàng. Mặc một chiếc sườn xám màu tím đỏ, dung mạo xinh đẹp, kiều diễm, nhìn có vẻ rất có hứng thú.
"Trầm tổng, hoan nghênh hạ cố. Tôi giới thiệu với cô một chút, cô gái xinh đẹp bên cạnh tôi đây chính là cô chủ của Tư phòng thái này, tối nay cô ấy nói muốn đích thân xuống bếp, chúng ta phải ăn thật nhiều mới được. Món cá tiểu hoàng chứng của cô chủ Diêu là tuyệt nhất". Trần Vũ Lương nhiệt tình bắt tay Trầm Mặc Nùng, đứng bên cạnh giới thiệu nói
"Cô chủ Diêu, xin chào. Vất vả rồi" Trầm Mặc Nùng cảm kích nhìn Diêu Hồng nói.
"Trầm tổng hạ cố, thật vinh hạnh, nói thật, lần đầu tiên tôi gặp một cô gái có khí chất như Trầm tổng. Trầm tổng có thể tới, là vinh hạnh của tiểu tiệm chúng tôi mới đúng" Diêu Hồng làm quen, vừa lên đã khen ngợi khí chất người ta, bỗng chốc kéo gần cảm giác xa lạ giữa hai người không ít.
"Cô chủ Diêu khách khí rồi. Cô mới là mỹ nhân" Trầm Mặc Nùng khiêm nhường nói. Thầm nghĩ, cô chủ Diêu này cũng là một cô gái vô cùng quyến rũ. Trần Vũ Lương này nếu lòng dạ ngay thẳng, nên chú ý tới cô ta mới đúng, có phải mình tự cho mình hơi cao rồi?
"Ha ha, có thể cùng hai đại mỹ nhân ăn cơm, người vinh hạnh nhất là tôi mới đúng. Nào, chúng ta vào trong thôi. Vừa nói chuyện, vừa thưởng thức nghệ thuật làm bếp của cô chủ Diêu" Trần Vũ Lương làm thế tay mời, Diêu Hồng cũng không lạnh lẽo cùng đồng nghiệp cùng tới của Trầm Mặc Nùng, nhiệt tình chào hỏi họ, cho mọi người xem như ở nhà. Tư phòng thái còn có một đặc điểm nổi bật chính là chú trọng vệ sinh. Vì ghế khách ngồi và nhà bếp đầu bếp nấu ăn chỉ cách một tấm gương trong suốt, nhất cử nhất động của đầu bếp ở bên trong khách hàng bên ngoài đều nhìn thấy rõ, muốn lén lười rửa kỹ rau hay không cẩn thận nhặt miếng gà rơi dưới đất lên cho vào nồi lẫn nữa, những hành vi như thế không thể xảy ra.
Trần Vũ Lương mời Trầm Mặc Nùng ngồi xuống trước một chiếc bàn tròn rất mang không khí gia đình. Sau khi một nữ nhân viên phục vụ mặc áo lụa mang nước trà tới, Diêu Hồng liền cáo từ, sau khi đi thay quần áo. Đích thân đi tới nhà bếp trong suốt đó, bắt đầu tư thái nho nhã bình tĩnh chuẩn bị bữa tối.
"Nào, Trầm tổng, uống trà. Trà này cũng là trà của nhà nông. Quê cô chủ Diêu ở Tô Hàng, Tô Hàng sản xuất trà, còn trà này lại là người nhà cô chủ Diêu đích thân gieo trồng sấy thành.Chỉ chọn những búp trà non trên cây, không có cơ hội uống bên ngoài" Trần Vũ Lương cười nói.
"Cám ơn" Trầm Mặc Nùng cười gật đầu. Nghĩ thầm, chẳng trách lại thấy tiếng Yến Kinh của cô chủ Diêu này không chuẩn lắm, có giọng nói hơi nặng của Tô Hàng, không ngờ hai người là đồng hương.
Nhớ tới điều này, tâm tư Trầm Mặc Nùng vẫn luôn nâng lên lại hạ xuống một chút.
Đang muốn tìm cơ hội mở lời nói chuyện hợp tác của công ty với Trần Vũ Lương, không ngờ nhân viên phục vụ lại mang món ăn nguội tới.
Trần Vũ Lương giải thích: "Đây là do cô chủ chuẩn bị trước. Nào, Trầm tổng, chúng ta vừa ăn vừa đợi. Ăn nào ăn nào, món ăn của cô chủ Diêu sẽ lên ngay, đồ nóng ăn cũng dễ chịu. Trầm tổng uống rượu gì? Chúng ta lên bình Ngũ Lương đã".
"Trần tổng, tôi không biết uống rượu, uống rượu sẽ dị ứng" Trầm Mặc Nùng xin lỗi nói.
"Vậy sao? Vậy được, cô uống rượu nho được không? Rượu này độ nhẹ, còn có công hiệu làm đẹp. Tôi và giám đốc Hứa, giám đốc Lý, giám đốc Triệu uống rượu đế" Trần Vũ Lương cũng không ép Trầm Mặc Nùng uống rượu. Điều này khiến Triệu Nguyệt đã chuẩn bị lời nói để cứu cánh hơi có chút tiếc nuối.
"Rượu nho cũng không thể uống, da sẽ nổi mẩn. Chút nữa tôi lấy trà thay rượu kính Trần tổng vài ly nhé".
"Được, đó chính là tôi tiếp đón không được chu đáo rồi" Trần Vũ Lương hào phóng thẳng thắn nói.
Nghệ thuật của Diêu Hồng đúng là không tệ, mọi người ăn đều rất thỏa thích.Trầm Mặc Nùng cũng trong bữa tiệc nói chuyện hợp tác có liên quan tới hai công ty, Trần Vũ Lương cũng cho Trầm Mặc Nùng một lời giải thích.
Vì có đối thủ cạnh tranh mới xuất hiện, báo giá của đối phương thấp ba lần so với Hằng Á. Một số cấp cao của công ty rất động lòng, nhưng riêng hắn vẫn hướng về tiếp tục hợp tác với Hằng Á. Dù sao, hai công ty đã có cơ sở hợp tác tốt đẹp rồi.
Diêu Hồng nấu ăn xong, cũng lên kính vài ly rượu, sau đó liền lui ra ngoài. Mấy người kéo cô cùng dự tiệc bị cô từ chối.
Tiệc rượu kết thúc, lúc Trầm Mặc Nùng đang định dẫn mấy người rời đi, đột nhiên trời đất quay cuồng, lòng biết không ổn, nhưng sớm đã không có sức lực hô hoán giãy giụa nữa, trong lòng thầm kêu khổ, không ngờ tập đoàn Hoàn Vũ lớn như vậy mà lại nuôi một con sói háo sắc.
Lần này, sợ là không ai tới cứu mình rồi.
Diêu Hồng từ cửa sau đi tới, vội vàng vừa dập tắt lò hương, vừa đẩy đẩy Trần Vũ Lương trên bàn, sau khi đẩy hắn tỉnh lại, xin lỗi nói: "Xin lỗi Vũ Lương, hương mê dùng quá lượng, không ngờ cho anh uống thuốc giải trước rồi, vẫn làm anh hôn mê."
Trần Vũ Lương vỗ vỗ mông Diêu Hồng, rõ ràng quan hệ của hai người không bình thường, nhìn một cái Trầm Mặc Nùng và cấp dưới của cô trên bàn, cười nói: "Dùng quá lượng cũng không sao. Chỉ sợ không làm bọn họ hôn mê, sẽ lỡ việc tốt của ông chủ, đó mới là phiền phức lớn. Ông chủ lớn tới rồi chứ?"
"Đang đợi ở phòng sau sân" Diêu Hồng bị Trần Vũ Lương vỗ một cái, sắc mặt lập tức trở lên đỏ lự, vẻ quyến rũ trời sinh. Ngón tay trỏ Trần Vũ Lương dấy động, nhưng biết vẫn chưa phải lúc làm chuyện này, nói với Diêu Hồng: "Em đưa cô gái họ Trầm này tới phòng của ông chủ. Anh giải quyết ba người này".
"Hả, Vũ Lương, anh muốn giết người?" Diêu Hồng hoảng sợ nói.
"Ha ha, anh đâu có thể giết người, chỉ có thể ăn người thôi. Lát nữa sẽ tới ăn tiểu yêu tinh em đây. Ba người bọn họ đều là cô gái họ Trầm dẫn tới. Nếu không giải quyết gọn, sợ sau này sẽ phiền phức. Anh cởi ba người họ trần truồng vứt trên giường, sau đó chụp vài bức ảnh nude. Sau này, nếu bọn họ không nghe lời, thì dùng những tấm ảnh này uy hiếp họ. Em cho rằng ông chủ có cách tốt hơn? Nói không chừng….. Bỏ đi, mau đưa tới đi. Không thể để ông chủ lớn chờ sốt ruột được?"
"Được rồi, nếu ông chủ lớn không để em đi thì làm thế nào?" Diêu Hồng lo lắng nói. "Vậy thì anh không thể tới cùng em rồi".
"Yên tâm đi, hôm nay ông chủ lớn có được điều trong mộng, sẽ không để ý tới em đâu" Trần Vũ Lương khẳng định nói.
Diêu Hồng cố sức dìu Trầm Mặc Nùng hôn mê bất tỉnh đi tới sân sau, đi tới cửa một căn phòng, khẽ gõ cửa gỗ, nhỏ tiếng nói: "Ông chủ, Trầm tiểu thư đưa tới rồi"
"Ừ, đưa vào trong" Giọng trầm của một người đàn ông vang lên trong phòng.
Diêu Hồng cẩn thận đẩy cửa phòng, dìu Trầm Mặc Nùng tới giường lớn trong phòng, lúc thấy ông chủ không có sai bảo gì khác, liền mở cửa vội vàng ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng, lại nhìn thấy một người đàn ông thanh tú đứng ở cửa, vẻ mặt tươi cười nhìn cô.
"Hả, anh là ai?" Diêu Hồng kinh ngạc hỏi.
Diệp Thu chém một dao lên cổ cô, đỡ cơ thể mềm như không xương của cô vào phòng.
Người đàn ông trung niên trong phòng đang nâng máy ảnh trong tay, nghe thấy tiếng hô của Diêu Hồng, nhanh chóng nhào về phía móc áo, trong áo khoác hắn có súng.
Loảng xoảng!
Diệp Thu bay chân lên, thoáng cái đá hắn ngã bay trở lại.
Diệp Thu không có tâm trạng thương hoa tiếc ngọc, vứt Diêu Hồng trên mặt đất, phát ra tiếng uỵch, sau đó khom lưng nhặt máy ảnh người đàn ông trung niên vứt trên mặt đất lên, lại nhìn nhìn Trầm Mặc Nùng hôn mê bất tỉnh trên giường, đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, dùng chân giẫm lên ngực hắn, cười nói: "Có phải người đàn ông nào cũng đều khát vọng như Đoan Mộc Quan Tây không"
"Cậu là ai?" người đàn ông trung niên bị Diệp Thu một chân đá bay, khuôn mặt vốn nho nhã tuấn tú đau tới méo mó biến hình, lại bị Diệp Thu giẫm mạng lên ngực, hít thở cũng cảm thấy khó khăn, giọng khàn khàn la hét
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi không muốn dừng đao làm ơn"
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì"
"Ồ, câu hỏi này tôi nên hỏi ông. Ông muốn làm gì?" Diệp Thu cười hỏi, lực ở chân không ngừng tăng thêm, giẫm trên cơ thể người đàn ông vang lên tiếng kẽo kẹt.
"Bỏ tôi ra, cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa….." Người đàn ông gào thét nói.
"Tôi muốn mạng của ông" Diệp Thu vẫn vẻ mặt tươi cười. Lực ở chân không hề có ý giảm nhẹ, ngược lại càng không ngừng tăng thêm.
"Bỏ, bỏ tôi ra" Chân Diệp Thu đè mạnh lên ngực hắn, khiến hắn nói chuyện rất mất sức, như từng chữ từng chữ từ trong lồng ngực nhảy ra vậy.
"Tất nhiên rồi, nhưng ông cần trả lời tôi mấy câu hỏi. Họ tên chức vụ của ông, chuyện lần trước của người họ Cố đó có phải do ông đầu trò không? Tôi đây không biết kiên nhẫn. Nếu ông nói một câu giả dối, tôi sẽ chặt đứt một tay ông"
"Ngô Tam Ký, ông chủ…. Của Hoàn Vũ. Chuyện lần trước là tôi đầu trò…"
"Sao lại bắt cóc Trầm Mặc Nùng? Các người có thù oán? Hay là ông chịu sai khiến của người khác?" Diệp Thu híp mắt hỏi.
"Tôi thích cô ấy…." Lúc Ngô Tam Ký nói ra câu trả lời, ánh mắt lại bỗng trở lên sáng ngời.
Thích?
Không thể có cả đời, cho nên có thân thể. Đúng là phần tử cực đoan. Háo sắc giống tên cùng họ Ngô Tam Quế đời Thanh.
"Ngươi định sau đó giết người diệt khẩu?"
"Không…. Chỉ là…. Muốn…. chụp vài tấm ảnh…."
"Ồ, muốn dùng ảnh khỏa thân để uy hiếp cô ấy. Để cô ấy miệng kín như bưng, nếu sau này lúc cần, còn có thể tiếp tục uy hiếp? Phải không?" Diệp Thu hiểu gật gật đầu. Cách này đúng là không mất đi một cách hay, hơn nữa tỉ lệ thành công rất cao. Nữ giới thành công như Trầm Mặc Nùng, nếu thật sự xảy ra chuyện thế này, phần lớn lựa chọn sợ là ngoan ngoãn phục tùng.
Ngô Tam Ký nằm trên mặt đất không nói gì, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Diệp Thu nụ cười càng lúc càng sáng lạn. Trong lòng nghĩ kế hoạch thoát thân. Mưu đồ lâu như vậy, không ngờ vẫn là thất bại.
Diệp Thu nghịch máy ảnh trong tay, cười nói: "Chuyện này tôi rất phẫn hận, tôi nên trừng phạt ông thế nào đây?"
"Tôi cho cậu tiền?" "Tiền? Đồ này tôi có không ít hơn ông. Thế này đi, ông không phải thích trò chụp ảnh khỏa thân sao? Chúng ta cũng chơi một lần đi?" Diệp Thu chăm chú nhìn Ngô Tam Ký vẻ mặt cười cười.
"Đừng…đừng…" Ngô Tam Ký vẻ mặt hoảng sợ. "Nếu cậu thích đàn ông…. Tôi có thể cho… Trần Vũ Lương…cùng cậu. Người khác cũng…được".
Diệp Thu tát lên mặt hắn một cái, chửi: "Lúc nào tôi nói thích đàn ông thế?"
Diệp Thu bỏ chân khỏi ngực hắn, sau đó túm tóc hắn như kéo một con chó chết vào trong phòng vệ sinh, nhìn Trầm Mặc Nùng vẫn mê man trên giường một cái, nói: "Cởi quần áo"
"Cái gì?" Người đàn ông không biết phải làm sao. Rõ ràng nói mình không thích đàn ông, sao lại muốn mình cởi quần áo?
"Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh chút, đừng lãng phí thời gian. Chúng ta xong việc sớm một chút, tôi còn phải về ăn cơm tối" Diệp Thu giơ máy ảnh chụp vài bức Ngô Tam Ký ngã ngồi trên đất dựa vào tường, quát: "Nếu còn không cởi, cả đời ông không cần mình cởi quần áo nữa".
Ngô Tam Ký bất đắc dĩ nhìn Diệp Thu một cái, cởi quần áo trên người xuống.
"Tiếp tục" Diệp Thu quát.
Ngô Tam Ký lại cởi áo lót, thân trên… ngồi trên sàn trong phòng vệ sinh
Diệp Thu một hồi kích động, lại giơ máy ảnh, quay chụp tách tách
"Ừ, tốt lắm, cởi quần đi" Diệp Thu chỉ chỉ chiếc quần tây màu đen trên người Ngô Tam Ký, nói
Thế là Ngô Tam Ký rất nhanh cởi…trần, trên người không mảnh che thân.
"Mê ly… ánh mắt thêm mơ màng một chút…chân… đúng rồi. Chân trái duỗi thẳng, chân phải hơi gập vào…"
"Ngồi trên bồn tắm, cơ thể hơi nghiêng ra sau…nghiêng thêm chút nữa… Mộng Lộ, không biết Mộng Lộ là ai? Đúng, trên mặt giữ chút ngượng ngùng, hai tay lần lượt che hai bên ngực… tốt lắm..tạch tạch"
"Chân mở ra một chút…mở thêm chút nữa… được rồi được rồi…đừng lộ ra cửa quý xấu xí của ông. Tôi không có hứng thú…Đúng, ghé vào bồn nước, mông cong lên…"
"Xem "Điện cứ kinh hồn" rồi chứ? Nào, làm động tác kinh điển trên báo đi…."
Nỗi nhục cả đời của Ngô Tam Ký cũng không nhiều hơn hôm nay. Nếu có thể, hắn rất muốn vùi đầu trong nhà vệ sinh khóc rống lên một hồi.
Người này đúng là cầm thú. Hắn đâu có coi người là người, mà là gia súc để sai khiến.
Hành động hơi chậm một chút, hoặc cảm giác ống kính không thể đạt được mỹ cảm của hắn, liền tới tay đấm chân đá một trận.
….555555 đều bị hắn chiếm lợi rồi, người ta đã là người của ngươi rồi. Sao có thể đối xử với người ta như vậy? Không đùa như vậy đâu.
Diệp Thu là nhiếp ảnh gia nghiệp dư, không thể so sánh với nhân vật cấp đại sư ra ngoài phải mang theo máy ảnh như Đoan Mộc Quan Tây. Nhưng khả năng bắt ống kính của hắn vẫn rất cao. Luôn có thể chụp được động tác kinh điển nhất mà Ngô Tam Ký để lộ ra nháy mắt có thể biến mất.
Trong máy ảnh trên tay Diệp Thu, Ngô Tam Ký hoặc xấu hổ, hoặc quyến rũ, gợi cảm, lẳng lơ, cao quý, lạnh lùng. Lúc này hắn đã không còn là ông chủ của một tập đoàn nữa, mà là một nữ vương trăm biến.
Diệp Thu cất máy ảnh vào trong túi, đỡ Ngô Tam Ký người trần đang run rẩy lên, cười nói: "Không ngờ ông rất ăn ảnh, không biết những tấm hình này truyền ra ngời, có ảnh hưởng gì tới ông không?"
"Cậu rốt cuộc muốn gì? Tôi đều cho cậu, xin cậu, trả máy ảnh….cho tôi" Ngô Tan Ký đã bị lăn qua lăn lại tới kiệt sức, mềm nhũn dựa vào tường, nói.
"Không thể đưa ông. Đưa ông rồi, sau này lúc tôi cần sao có thể tìm được ông?" Diệp Thu cười lắc đầu. "Cái này tôi giữ trước đã, xem như là lợi tức. Đúng rồi, tôi quên không giới thiệu. Tôi là Diệp Thu, người đàn ông của Trầm Mặc Nùng. Ông nói xem, tôi nên thay bạn gái báo thù thế nào đây?"
Vừa rồi mới chỉ là lợi tức?
Hai mắt Ngô Tam Ký lộn lên, hôn mê bất tỉnh.
Trần Vũ Lương chết rồi, là bị Ngô Thắng giết chết. Tiểu tử này ra tay luôn ác độc.
Đương nhiên, đây cũng là ý của Diệp Thu. Hứa Bằng, Lý Húc, Triệu Nguyệt được Ngô Thắng đưa đi rồi. Hắn sẽ dàn xếp bọn họ trong khách sạn. Dù sao bọn họ đều ngất rồi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Ngày mai Trầm Mặc Nùng giải thích cho họ là được rồi.
Không báo cảnh sát, vì tấm bài Ngô Tam Ký vẫn có hữu dụng. Hơn nữa sau khi báo cảnh sát cũng không có lợi cho Trầm Mặc Nùng và công ty cô.
Đương nhiên. Diệp Thu không thu công cụ ý đồ làm chuyện xấu của Ngô Tam Ký, một súng đập nát gốc mạng của hắn.
Diệp Thu bế Trầm Mặc Nùng lên xe cô, sau đó lái xe trở về tòa nhà Kim Đô nơi hắn ở. Dưới ánh mắt nhìn khác thường của bảo vệ tòa nhà, Diệp Thu bế cô lên tầng, sau đó khẽ đặt cô trên giường lớn. Dùng nước lạnh lau mặt giúp cô, bóp huyệt nhân trung của cô một chút, cô dần dần tỉnh lại.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mặt, nước mắt bỗng tràn đầy hốc mắt, ôm chặt lấy Diệp Thu, nhưng không nói gì.
"Không sao rồi" Diệp Thu ôm sau lưng cố, nói hiền dịu.
"Diệp Thu" Giọng Trầm Mặc Nùng khô cạn gọi tên Diệp Thu.
"Uh?" Diệp Thu nghi hoặc nhìn tới.
"Muốn em đi" Trầm Mặc Nùng nói
Diệp Thu liền cảm thấy đầu ù ù bỗng chốc nổ tung, cả người đều sôi sục
Trầm Mặc Nùng bị động và thẹn thùng trước đây, hôm nay lại chủ động hôn lên môi Diệp Thu, rút quần áo của Diệp Thu và mình, ,.. ngồi lên cơ thể hắn, sau khi nghênh của quý thẳng đứng của Diệp vào cơ thể mình, liền điên cuồng giãy giụa vòng eo mảnh khảnh của mình.
Trầm Mặc Nùng nho nhã hiểu biết khiến người ta thấy tính cách lạnh lùng đột nhiên nóng như lửa, dường như muốn đem cơ thể dưới chịu khổ lăng nhục của Diệp Thu dung hợp làm một.
Lần này, cô không cố gắng kìm chế tiếng rên rỉ của chính mình.
Gió ngừng mưa tạnh, trong phòng tràn ngập mùi hoocmon nồng nặc nam nữ hỗn hợp.
Trầm Mặc Nùng toàn thân xụi lơ nằm trong lòng Diệp Thu. Lúc trước đều là Diệp Thu dùng lực, cô vẫn không cảm thấy gì. Sau khi hôm nay mình dùng lực, mới phát hiện cơ thể có chút không chịu được.
Đàn ông trời sinh xuống chính là bị phụ nữ hành hạ. Bọn họ bận công việc bên ngoài, bận việc nhà ở nhà, trên giường cũng là chiến tướng chủ lực. Phụ nữ mở rộng hai chân liền cứ thế nằm hưởng thụ, còn phải để đàn ông hà hơi.
Đàn ông mà. Mệt mà vui.
"Biết phút cuối cùng trước khi em hôn mê nghĩ tới điều gì không?" Trầm Mặc Nùng khẽ tiếng hỏi.
"Nghĩ Diệp Thu nếu tới thì thật tốt, hô lớn tên anh ấy, anh phải lập tức xuất hiện trước mặt em" Diệp Thu trêu ghẹo nói.
Trầm Mặc Nùng bấm một cái trước ngực Diệp Thu, sau đó thở dài nói: "Lúc đó em nghĩ, thế này cũng tốt, em sẽ có lý do để ra đi, nhường anh cho Quả Quả".
Diệp Thu buồn bực nằm trên giường, gượng cười nói: "Chuyện này cũng có thể nhường sao? Tình cảm anh không phải Ultraman, anh thành kim cương biến hình (Transformer) rồi, muốn tặng ai thì có thể tặng người đó".
"Diệp Thu, chắc anh hiểu, Quả Quả cần anh hơn em" Trầm Mặc Nùng trầm giọng nói.
"Em thì sao?" Diệp Thu xoay người, ấn cô gái ngốc cả ngày chỉ biết lo lắng cho người khác dưới người, hai người cơ thể tương liên, ngực đỡ bộ ngực mềm mại cao vút như bông hoa của cô, hỏi.
Trầm Mặc Nùng nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt của hắn nói: "Em không biết".
"Nói lại lần nữa" Diệp Thu oán hận nói
"Em thật sự không biết"
Diệp Thu ngồi dậy, kéo cơ thể Trầm Mặc Nùng ghé trên đùi mình, sau đó ấn bộ mông đầy đặn phì nhiêu của cô, hung hăng vỗ mạnh bàn tay.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Ba tiếng vang lên, Diệp Thu mới dừng tay, trên mông Trầm Mặc Nùng lúc nãy còn trắng nõn in lên mấy vết bàn tay, từng vết ửng đỏ
"Em là của anh. Cả đời này đừng muốn chạy" Diệp Thu hung ác nói.
Trong lòng thở dài, mông cô gái này thật trơn nhẵn, cảm giác đánh mông nữ thần thật tốt.
Trầm Mặc Nùng vùi đầu vào trong chăn, nhớ tới… thân dưới mình lộ ra trước mặt hắn, đều không thể lên tiếng.
Một lúc lâu, Trầm Mặc Nùng mới thò đầu ra hỏi: "Sao anh lại xuất hiện ở đó? Em tưởng anh cùng Quả Quả đi ăn tối"
"Nếu là kim cương biến hành, cũng phải làm tròn nhiệm vụ, lúc nào cũng theo sau chủ nhân" Diệp Thu cười nói.
Diệp Thu quả thật muốn gọi điện thoại cho Đường Quả, hẹn cô cùng ăn cơm tối. Hôm đó tiểu cô nương dựa vào lòng hắn khóc thương tâm như vậy, hơn nữa tính cách quật cường như vậy có thể nói ra những lời như thế. Đúng là có chút làm khó cô. Tìm cơ hội ngồi xuống nói chuyện, có thể khiến tâm trạng cô tốt hơn một chút.
Thời gian này, cô đúng là chịu không ít khổ cực.
Gọi mấy lần tới số của Đường Quả, lại bị Diệp Thu tắt đi. Hắn vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Trầm Mặc Nùng.
Mặc dù hắn biết đây là xã giao bình thường trong hợp tác thương nghiệp, nhưng, lúc Trầm Mặc Nùng gọi điện thoại nói cô sẽ dẫn thêm mấy người đi, không phải chứng minh cô cũng đang lo lắng sao?
Sau lưng một người đàn ông thành công nhất định sẽ có một người phụ nữ thành công. Mà sau lưng một người phụ nữ thành công phải có một đám đàn ông thành công đứng sau.
Sự thật xã hội như vậy, phụ nữ muốn làm chút chuyện đúng là phải gian khó hơn đàn ông nhiều.
Đàn ông mà, hào hiệp hào phóng, đối thủ cạnh tranh chỉ cần đừng lừa gạt động tới là được, chỉ cần trải qua một bữa rượu thịt thì muốn thế nào thì thế ấy.
Đàn ông có cái gì phải sợ?
Giật tiền, ta không có.
Cướp sắc, ta hoan nghênh.
Tiểu Bạch bảo vệ bên cạnh Đường Quả, nhân trung long phượng lại bị phái ra nước ngoài điều tra tổ chức thần bí đó, Diệp Thu lại không muốn phiền Phí Tường, các con bài khác cũng không thể bày lên được. Diệp Thu nghĩ ngợi, chỉ đành mình làm công việc theo dõi, dù sao hắn làm chuyện này cũng không xa lạ.
Nghĩ ngợi, Diệp Thu lại gọi điện thoại cho Trương Thắng, nếu mình động thủ với người khác, tất phải tìm một người tới thu dọn tàn cục. Hắn làm việc này rất được.
Ít nhất, chuyện của Lục Thiên bây giờ vẫn chưa có ai có thể tra tới đầu hắn. Mặc dù mọi người đều nghi ngờ hắn làm.
Chiều Diệp Thu lái xe tới chờ dưới tầng của công ty Trầm Mặc Nùng, sau khi Trầm Mặc Nùng xuống nhà lái xe rời đi, hắn liền theo sau. Theo tới Tư phòng thái bên ngoài nhìn có vẻ khiến người ta cảm thấy nho nhã tinh sảo.
Khi hắn thấy một chiếc xe nhẹ nhàng đỗ ở cổng, Diêu Hồng lén lén lút lút chạy ra đón người đàn ông kia vào trong, Diệp Thu liền biết tình hình đúng như mình dự đoán, tiệc mà không phải là tiệc.
Vương Tử luôn cưỡi ngựa tới lúc công chúa cần, không phải sao?
Nhưng không ngờ tối nay có thu hoạch lớn, bắt được con cá lớn Ngô Tam Ký.
/750
|