Cảm giác rất lạ. lúc hắn không hiểu gì về cha mình, hình như cảm thấy ông là người không liên quan. Nhưng sau khi hiểu rõ một số sự tích của ông, mới cảm thấy máu của ông, da thịt của ông, cảm thấy ông là người sống sờ sờ. mà không phải là một danh hiệu nữa, một hư ảo không thể chạm tới.
Trong lòng cũng có tình cảm khó hiểu nhiều hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Rất đột ngột, liền xuất hiện như vậy, không thể bỏ qua, không thể xóa đi.
Hoặc, đó chính là tình thân máu mủ thâm tình không thể dứt bỏ.
Cha Diệp Thu tên là Diệp Trọng, cô nhi, được Diệp Không Nhàn nhận nuôi, coi như con nối dõi, dốc lòng nuôi dưỡng.
Từng là đội viên của tiểu đội Tử La Lan, thường cùng một tổ chấp hành nhiệm vụ với Giang Yến Tử, từng ba lần cứu mạng cô. Cho dù là một gấu chó ba lần cứu một người phụ nữ, người phụ nữ đó nói không chừng cảm kích cũng muốn tình yêu nhân thú với gấu chó
Bộ phim tình yêu người và thú vĩ đại nhất "King Kong" không phải chứng minh rất rõ ràng với chúng ta điều này sao?
Chẳng nhẽ các bạn không nhìn ra, cuối cùng ánh mắt nữ nhân vật chính nhìn đại tinh tinh rõ ràng hiền dịu thâm tình hơn so với ánh mắt nhìn nam nhân vật chính nhiều.
Càng huống chi Diệp Trọng cũng không phải xấu, có lẽ còn có chút đẹp trai.
Đương Nhiên, Diệp Thu chưa từng xem ảnh của bố. Hắn chỉ là từ tướng mạo mình suy ra kết luận này.
Mà hồ nước lớn nơi Diệp Thu và Tử La Lan gặp mặt cũng là nơi Diệp Trọng và Giang Yến Tử lần đầu gặp mặt, vì chỗ đó vốn là trụ sở huấn luyện thành viên mới của tiểu đội Tử La Lan.
Về sau căn cứ vô tình bại lộ, mới một lần nữa chọn một trụ sở ngầm mới. Nghe ý trong lời của Tử La Lan, hình như việc trụ sở bại lộ cũng có liên quan tới cái chết của Diệp Trọng.
Bởi vì biểu hiện xuất chúng, Diệp Trọng được điều tới bộ đội số 5 thần bí. Từ đội viên bình thường thăng làm đội trưởng, Giang Yến Tử bên cạnh chứng kiến sự phát triển của ông.
Chỉ vì chậm một bước, Cô vẫn luôn không thể đi vào nội tâm của Diệp Trọng.
Có lúc cô cũng có cảm
giác rất chán nản, vì sao thiên kim tiểu thư của Giang gia lại thua một cô gái trong cô nhi viện chứ? Hơn nữa còn thua hoàn toàn như vậy. Cố gắng bao nhiêu năm, đều không có cách đổi lại.
Có một điều thật ra vượt ra ngoài dự liệu của Diệp Thu, thậm chí có thể nói khiến Diệp Thu suýt chút nữa rơi mất kính mắt.
Lão nhân gia Diệp Không Nhàn đúng như ông bình thường nói khoác, tiếng tăm vang dội kinh thành, giành được trái tim của vô số tiểu thư khuê các cùng các các cô gái xinh đẹp, thậm chí có không ít cô gái tự tiến thân
Các má hồng trong kinh thành còn truyền nhau thế này: Không có được sự ca ngợi của Diệp Không Nhàn, thì không gọi là mỹ nữ.
Diệp Thu vốn vẫn có chút lo lắng cho hồng nhan bên cạnh mình quá nhiều, hiện giờ so với tình cảnh miêu sát toàn thành của ông hắn, hoàn toàn là đồ đệ gặp sư phụ.
Khó trách đêm ba mươi , vẻ mặt ông như không nói với mình một vài chuyện đánh rắm, đừng giữ trong lòng, nếu thành đại sư không nên câu nệ tiểu tiết. Người ta hoàn toàn đều đã từng là người từng trải mà.
Chỉ là không biết nguyên nhân gì, Diệp Không Nhàn cả đời không lấy vợ.
Có người nói ông gục ngã trước một người phụ nữ vô cùng lợi hại, còn có người nói ông không có khả năng đó, của quý đó không thể dùng. Dù sao truyền thế nào cũng có, mặc dù Giang Yến Tử nói hàm súc, Diệp Thu nghe vẫn hiểu rõ.
Nhớ tới cảnh tượng ông năm đó, so với dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi hiện giờ ở sơn thôn nhỏ, Diệp Thu luôn cảm thấy giống như trò đùa.
Cuộc sống, đúng là không có chỗ nào là không đùa cợt cả.
Giang Yến Tử nghe thấy Diệp Thu hỏi nguyên nhân cái chết của cha, sắc mặt cũng không khỏi mê mang, nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Đây cũng là nguyên nhân cho tới bây giờ tôi vẫn kiên trì đảm nhiệm chức vụ đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, vì như thế tôi mới có quyền lực và năng lực điều tra nguyên nhân cái chết của cha cậu."
Hồi tưởng một hồi, nói tiếp: "Lúc đó, tranh đấu giữa Diệp gia và Yến gia rất lớn, Diệp gia thịnh thế, Yến gia yếu thế, mọi người vốn rất xem trọng Diệp gia. Vì thế lực của Diệp gia cường tráng, cho nên cũng có nhiều người bám lấy Diệp gia".
"Không ngờ vào thời khắc mấu chốt, tình báo tìm được một tin tức quan trọng. Tổ chức sát thủ số một lớn nhất trên thế giới có mâu thuẫn với quốc gia, muốn ám sát vị lãnh đạo của quốc gia đi tham quan châu Phi. Đây là đại sự. Bộ đội số 5 tất nhiên được lệnh tới trước bảo vệ. Cha cậu chính là người phụ trách chủ yếu nhiệm vụ lần đó".
"Chỉ là không biết ở Châu Phi xảy ra chuyện gì, đột nhiên truyền về tin đồn cha cậu cấu kết với tổ chức sát thủ. Hơn nữa còn có chứng cớ xác thực, hoàn toàn không cho người ta cơ hội phản bác. Đó là tội lớn, cha cậu bị người ta ám sát trong nhiệm vụ lần đó, chết ở nước khác tha hương, ngay cả cơ hội phản bác cũng không có. Diệp gia cũng bị liên lụy, bắt đầu trở nên suy yếu."
"Diệp lão chịu phải đả kích lớn, không muốn tin sự thật như vậy, qua điều tra, có được tin tức là Yến gia bán đứng Diệp Trọng, vô cùng căm tức, cầm kiếm xông vào Yến gia đại khai sát giới, chết bao nhiêu người tôi cũng không rõ, nhưng kinh động tới lãnh đạo cấp cao nhất bên trên. Nếu không phải ông có tấm huân chương đó, sợ là không ra được khỏi cổng thành Yến Kinh rồi."
Nghe thấy ông già bỉ ổi trong nhà lại có sự tích truyền kỳ như vậy, Diệp Thu cũng cảm thấy có chút nhiệt huyết sục sôi, ông lão, đúng là không nhìn ra được.
Thầm nghĩ, có phải bình thường mình đã quá không tôn trọng ông rồi không?
Nếu người khác làm ra chuyện thế này, sợ là mình vô cùng kính ngưỡng rồi. Nhưng ông làm ra chuyện thế này….. sao lại cảm thấy giả giả làm sao ấy? (con cháu bất hiếu)
Bỏ đi, sau này trở về nấu cơm cho ông là được. Nghĩ ngợi ông cũng đủ đáng thương rồi, từ bỏ mỹ nữ đầy thành trốn về một khe núi đói nghèo, quanh năm suốt tháng không có cơ hội đi đây đi đó.
"Vậy rốt cuộc Yến gia có bán đứng cha tôi không?" Diệp Thu nghiêm trọng hỏi.
Giang Yến Tử khẽ lắc đầu
"Không?"
"Không biết" Giang Yến Tử nói. "Tôi lợi dụng quyền lực của tiểu đội Tử La Lan điều tra mười mấy năm, không thu hoạch được gì. Không có bất kỳ ai hoặc tư liệu nào có thể chứng minh Yến gia bán đứng cha cậu".
"Vậy ông làm sao biết được?"
"Điều này tôi cũng không rõ, có lẽ là ông tìm được nhân chứng, nhưng bị người ta giết người diệt khẩu rồi. Nếu không, dựa vào tính cách của Diệp lão, sẽ không ngậm bồ hòn như vậy đâu" Giang Yến Tử có chút uể oải nằm trên giường. Hai mươi năm điều tra theo dấu vết, quả thật là dài dằng dặc.
Vứt bỏ cả tuổi thanh xuân, quyết liệt với người nhà, chờ đợi tình cảm không có bất cứ kết quả nào như thế, rất nhiều người đều nói cô ngốc.
"Nếu như, cậu có tài liệu gì, nhất định phải nói với tôi" giọng Giang Yến Tử yếu ớt, nhưng lại kiên quyết dị thường.
Diệp Thu gật đầu, nhìn khuôn mặt Giang Yến tử có chút tái nhợt nói: "Có một câu hỏi muốn hỏi cô".
"Uh?" Giang Yến Tử mở mắt nhìn Diệp Thu.
"Tôi và người đó…có phải rất giống không?" Diệp Thu vẫn có chút tò mò về cha mình.
Có thể khiến người phụ nữ như Giang Yến Tử thủ tiết hai mươi năm, hơn nữa lúc nhìn thấy mình, còn nhận nhầm mình là ông, chắc là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn?
Giang Yến Tử chăm chú nhìn Diệp Thu, hồi lâu sau, mới nói: "Giống, mà lại không giống".
"Đây là đáp án gì vậy?" Diệp Thu gượng cười.
"Ở một số điểm hai người rất giống nhau, ví dụ đều thích sờ mũi, thích híp mắt nói chuyện với người khác, tôi và ông ấy cùng tới hội Hiên Viên săn bắn. Ống ấy giống cậu, chọn cung dài, cũng mang hai bao tên và một con dao găm. Hai người đều rất cẩn thận."
"Vậy điểm không giống là gì?" Diệp Thu hỏi.
"Tính cách"
"Tính cách? Nói thế nào?" Diệp Thu kéo ghế tới gần Giang Yến Tử hỏi.
Giang Yến Tử nghĩ ngợi, nói: "Tính ông ấy rất nghiêm túc, nhưng suy nghĩ lại linh hoạt. Rất ít cười, cũng không biết đùa, có thể mang tới cho người ta cảm giác an toàn. Hơn nữa…."
Giang Yến Tử nhìn Diệp Thu một cách khác thường nói: "Thái độ của ông với tình cảm rất chung tình, từ đầu tới cuối, ông chỉ có một người phụ nữ. Nếu làm một phép so sánh. Ông giống một con hổ, trầm ổn đại khí. Cậu giống một con sói, thông minh quỷ dị".
Mình giống một con sói?
Diệp Thu sờ mũi gượng cười, sợ là cô muốn nói mình là một con sói háo sắc?
Lam Khả Tâm đầu năm tới Yến Kinh, lúc đó Diệp Thu còn đang ăn cơm ở nhà Bố lão gia tử. Tinh thần nghiên cứu của lão nhân này khiến Diệp Thu kính phục. Lần trước suýt chút bị nổ, mấy hôm không tới, lại gọi điện thoại bảo Diệp Thu tới ăn cơm. Lần đó, Diệp Thu cuối cùng bắt được cơ hội, cùng Bố Bố trong phòng của nàng mà tiếp xúc siêu hữu nghị.
Nhớ tới hai chân thon dài của Bố Bố nâng lên gác trên vai mình. Sợ bị gia gia làm thí nghiệm trên tầng nghe thấy tiếng, dáng vẻ xinh đẹp như cắn con ếch vương tử của Bố Bố, Diệp Thu đều có cảm giác nằm mơ.
Đùi đẹp gợi cảm như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy. lúc cô *** hiện ra trước mặt mình, đùi nâng cao lên lộ ra một dúm lông màu kim nhạt, Diệp Thu xúc động chảy máu mũi.
Lần trước xem một bộ phim Đông Dương. Do một minh tinh đang nổi đóng vai chính, nam diễn viên chính là một tên mập bỉ ổi, không có nghĩa khí gì, nhưng tuyệt đối là xuất thân chính quy, bản lĩnh diễn khá cao. Cho dù là động tác thi triển hay ánh mắt trao tình đều có thể nói là hạng nhất.
Chính là tốc độ bắn quá nhanh, nhưng người ta cũng lấy số lượng giành thắng lợi.
Làm tới ba lần.
Trong cuộc chơi đó, Hồng Âm tỷ tỷ đi một đôi dép dài tới 12cm, trên đùi buộc một đôi tất lưới màu đen, phía trên có các hình tinh sảo, cô không làm gì cả, chỉ làm động tác nâng đùi lên, chú em phía dưới của Diệp Thu đã đứng thẳng dậy rồi.
Cúi chào nghệ thuật!
Diệp Thu nghĩ, lần sau cũng bảo Bố Bố mặc trang phục liền thân như thế mới được, nếu không lãng phí một cặp chân dài rồi.
Lúc Diệp Thu đứng trong phòng chờ lớn của sân bay, thấy Lam Khả Tâm thanh tú như nước mặc một áo khoác ngoài ô vuông màu đỏ sậm kéo hành lý đi ra ngoài, trên mặt tràn đầy nụ cười.
"Sao lại tới sớm như vậy? Không phải là mười sáu mới khai giảng sao?" Diệp Thu cười hỏi, nhận hành lý từ trong tay Lam Khả Tâm.
Theo truyền thống của Trung Quốc, sau khi đón tết âm lịch, còn có một ngày lễ quan trọng, đó chính là tết Nguyên Tiêu, thường thì các trường đại học sau ngày mười năm âm mới khai giảng, không ngờ Lam Khả Tâm lại tới sớm như vậy.
"Em sợ không ai nấu cơm cho anh" Trong mắt Lam Khả Tâm tràn đầy vẻ ấm áp, đỏ mặt nói.
Diệp Thu lại vứt hòm hành lý trên mặt đất, ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp của Lam Khả Tâm vào lòng.
Nha đầu này, đúng là khiến người ta yêu quý.
Trong lòng cũng có tình cảm khó hiểu nhiều hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Rất đột ngột, liền xuất hiện như vậy, không thể bỏ qua, không thể xóa đi.
Hoặc, đó chính là tình thân máu mủ thâm tình không thể dứt bỏ.
Cha Diệp Thu tên là Diệp Trọng, cô nhi, được Diệp Không Nhàn nhận nuôi, coi như con nối dõi, dốc lòng nuôi dưỡng.
Từng là đội viên của tiểu đội Tử La Lan, thường cùng một tổ chấp hành nhiệm vụ với Giang Yến Tử, từng ba lần cứu mạng cô. Cho dù là một gấu chó ba lần cứu một người phụ nữ, người phụ nữ đó nói không chừng cảm kích cũng muốn tình yêu nhân thú với gấu chó
Bộ phim tình yêu người và thú vĩ đại nhất "King Kong" không phải chứng minh rất rõ ràng với chúng ta điều này sao?
Chẳng nhẽ các bạn không nhìn ra, cuối cùng ánh mắt nữ nhân vật chính nhìn đại tinh tinh rõ ràng hiền dịu thâm tình hơn so với ánh mắt nhìn nam nhân vật chính nhiều.
Càng huống chi Diệp Trọng cũng không phải xấu, có lẽ còn có chút đẹp trai.
Đương Nhiên, Diệp Thu chưa từng xem ảnh của bố. Hắn chỉ là từ tướng mạo mình suy ra kết luận này.
Mà hồ nước lớn nơi Diệp Thu và Tử La Lan gặp mặt cũng là nơi Diệp Trọng và Giang Yến Tử lần đầu gặp mặt, vì chỗ đó vốn là trụ sở huấn luyện thành viên mới của tiểu đội Tử La Lan.
Về sau căn cứ vô tình bại lộ, mới một lần nữa chọn một trụ sở ngầm mới. Nghe ý trong lời của Tử La Lan, hình như việc trụ sở bại lộ cũng có liên quan tới cái chết của Diệp Trọng.
Bởi vì biểu hiện xuất chúng, Diệp Trọng được điều tới bộ đội số 5 thần bí. Từ đội viên bình thường thăng làm đội trưởng, Giang Yến Tử bên cạnh chứng kiến sự phát triển của ông.
Chỉ vì chậm một bước, Cô vẫn luôn không thể đi vào nội tâm của Diệp Trọng.
Có lúc cô cũng có cảm
giác rất chán nản, vì sao thiên kim tiểu thư của Giang gia lại thua một cô gái trong cô nhi viện chứ? Hơn nữa còn thua hoàn toàn như vậy. Cố gắng bao nhiêu năm, đều không có cách đổi lại.
Có một điều thật ra vượt ra ngoài dự liệu của Diệp Thu, thậm chí có thể nói khiến Diệp Thu suýt chút nữa rơi mất kính mắt.
Lão nhân gia Diệp Không Nhàn đúng như ông bình thường nói khoác, tiếng tăm vang dội kinh thành, giành được trái tim của vô số tiểu thư khuê các cùng các các cô gái xinh đẹp, thậm chí có không ít cô gái tự tiến thân
Các má hồng trong kinh thành còn truyền nhau thế này: Không có được sự ca ngợi của Diệp Không Nhàn, thì không gọi là mỹ nữ.
Diệp Thu vốn vẫn có chút lo lắng cho hồng nhan bên cạnh mình quá nhiều, hiện giờ so với tình cảnh miêu sát toàn thành của ông hắn, hoàn toàn là đồ đệ gặp sư phụ.
Khó trách đêm ba mươi , vẻ mặt ông như không nói với mình một vài chuyện đánh rắm, đừng giữ trong lòng, nếu thành đại sư không nên câu nệ tiểu tiết. Người ta hoàn toàn đều đã từng là người từng trải mà.
Chỉ là không biết nguyên nhân gì, Diệp Không Nhàn cả đời không lấy vợ.
Có người nói ông gục ngã trước một người phụ nữ vô cùng lợi hại, còn có người nói ông không có khả năng đó, của quý đó không thể dùng. Dù sao truyền thế nào cũng có, mặc dù Giang Yến Tử nói hàm súc, Diệp Thu nghe vẫn hiểu rõ.
Nhớ tới cảnh tượng ông năm đó, so với dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi hiện giờ ở sơn thôn nhỏ, Diệp Thu luôn cảm thấy giống như trò đùa.
Cuộc sống, đúng là không có chỗ nào là không đùa cợt cả.
Giang Yến Tử nghe thấy Diệp Thu hỏi nguyên nhân cái chết của cha, sắc mặt cũng không khỏi mê mang, nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Đây cũng là nguyên nhân cho tới bây giờ tôi vẫn kiên trì đảm nhiệm chức vụ đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, vì như thế tôi mới có quyền lực và năng lực điều tra nguyên nhân cái chết của cha cậu."
Hồi tưởng một hồi, nói tiếp: "Lúc đó, tranh đấu giữa Diệp gia và Yến gia rất lớn, Diệp gia thịnh thế, Yến gia yếu thế, mọi người vốn rất xem trọng Diệp gia. Vì thế lực của Diệp gia cường tráng, cho nên cũng có nhiều người bám lấy Diệp gia".
"Không ngờ vào thời khắc mấu chốt, tình báo tìm được một tin tức quan trọng. Tổ chức sát thủ số một lớn nhất trên thế giới có mâu thuẫn với quốc gia, muốn ám sát vị lãnh đạo của quốc gia đi tham quan châu Phi. Đây là đại sự. Bộ đội số 5 tất nhiên được lệnh tới trước bảo vệ. Cha cậu chính là người phụ trách chủ yếu nhiệm vụ lần đó".
"Chỉ là không biết ở Châu Phi xảy ra chuyện gì, đột nhiên truyền về tin đồn cha cậu cấu kết với tổ chức sát thủ. Hơn nữa còn có chứng cớ xác thực, hoàn toàn không cho người ta cơ hội phản bác. Đó là tội lớn, cha cậu bị người ta ám sát trong nhiệm vụ lần đó, chết ở nước khác tha hương, ngay cả cơ hội phản bác cũng không có. Diệp gia cũng bị liên lụy, bắt đầu trở nên suy yếu."
"Diệp lão chịu phải đả kích lớn, không muốn tin sự thật như vậy, qua điều tra, có được tin tức là Yến gia bán đứng Diệp Trọng, vô cùng căm tức, cầm kiếm xông vào Yến gia đại khai sát giới, chết bao nhiêu người tôi cũng không rõ, nhưng kinh động tới lãnh đạo cấp cao nhất bên trên. Nếu không phải ông có tấm huân chương đó, sợ là không ra được khỏi cổng thành Yến Kinh rồi."
Nghe thấy ông già bỉ ổi trong nhà lại có sự tích truyền kỳ như vậy, Diệp Thu cũng cảm thấy có chút nhiệt huyết sục sôi, ông lão, đúng là không nhìn ra được.
Thầm nghĩ, có phải bình thường mình đã quá không tôn trọng ông rồi không?
Nếu người khác làm ra chuyện thế này, sợ là mình vô cùng kính ngưỡng rồi. Nhưng ông làm ra chuyện thế này….. sao lại cảm thấy giả giả làm sao ấy? (con cháu bất hiếu)
Bỏ đi, sau này trở về nấu cơm cho ông là được. Nghĩ ngợi ông cũng đủ đáng thương rồi, từ bỏ mỹ nữ đầy thành trốn về một khe núi đói nghèo, quanh năm suốt tháng không có cơ hội đi đây đi đó.
"Vậy rốt cuộc Yến gia có bán đứng cha tôi không?" Diệp Thu nghiêm trọng hỏi.
Giang Yến Tử khẽ lắc đầu
"Không?"
"Không biết" Giang Yến Tử nói. "Tôi lợi dụng quyền lực của tiểu đội Tử La Lan điều tra mười mấy năm, không thu hoạch được gì. Không có bất kỳ ai hoặc tư liệu nào có thể chứng minh Yến gia bán đứng cha cậu".
"Vậy ông làm sao biết được?"
"Điều này tôi cũng không rõ, có lẽ là ông tìm được nhân chứng, nhưng bị người ta giết người diệt khẩu rồi. Nếu không, dựa vào tính cách của Diệp lão, sẽ không ngậm bồ hòn như vậy đâu" Giang Yến Tử có chút uể oải nằm trên giường. Hai mươi năm điều tra theo dấu vết, quả thật là dài dằng dặc.
Vứt bỏ cả tuổi thanh xuân, quyết liệt với người nhà, chờ đợi tình cảm không có bất cứ kết quả nào như thế, rất nhiều người đều nói cô ngốc.
"Nếu như, cậu có tài liệu gì, nhất định phải nói với tôi" giọng Giang Yến Tử yếu ớt, nhưng lại kiên quyết dị thường.
Diệp Thu gật đầu, nhìn khuôn mặt Giang Yến tử có chút tái nhợt nói: "Có một câu hỏi muốn hỏi cô".
"Uh?" Giang Yến Tử mở mắt nhìn Diệp Thu.
"Tôi và người đó…có phải rất giống không?" Diệp Thu vẫn có chút tò mò về cha mình.
Có thể khiến người phụ nữ như Giang Yến Tử thủ tiết hai mươi năm, hơn nữa lúc nhìn thấy mình, còn nhận nhầm mình là ông, chắc là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn?
Giang Yến Tử chăm chú nhìn Diệp Thu, hồi lâu sau, mới nói: "Giống, mà lại không giống".
"Đây là đáp án gì vậy?" Diệp Thu gượng cười.
"Ở một số điểm hai người rất giống nhau, ví dụ đều thích sờ mũi, thích híp mắt nói chuyện với người khác, tôi và ông ấy cùng tới hội Hiên Viên săn bắn. Ống ấy giống cậu, chọn cung dài, cũng mang hai bao tên và một con dao găm. Hai người đều rất cẩn thận."
"Vậy điểm không giống là gì?" Diệp Thu hỏi.
"Tính cách"
"Tính cách? Nói thế nào?" Diệp Thu kéo ghế tới gần Giang Yến Tử hỏi.
Giang Yến Tử nghĩ ngợi, nói: "Tính ông ấy rất nghiêm túc, nhưng suy nghĩ lại linh hoạt. Rất ít cười, cũng không biết đùa, có thể mang tới cho người ta cảm giác an toàn. Hơn nữa…."
Giang Yến Tử nhìn Diệp Thu một cách khác thường nói: "Thái độ của ông với tình cảm rất chung tình, từ đầu tới cuối, ông chỉ có một người phụ nữ. Nếu làm một phép so sánh. Ông giống một con hổ, trầm ổn đại khí. Cậu giống một con sói, thông minh quỷ dị".
Mình giống một con sói?
Diệp Thu sờ mũi gượng cười, sợ là cô muốn nói mình là một con sói háo sắc?
Lam Khả Tâm đầu năm tới Yến Kinh, lúc đó Diệp Thu còn đang ăn cơm ở nhà Bố lão gia tử. Tinh thần nghiên cứu của lão nhân này khiến Diệp Thu kính phục. Lần trước suýt chút bị nổ, mấy hôm không tới, lại gọi điện thoại bảo Diệp Thu tới ăn cơm. Lần đó, Diệp Thu cuối cùng bắt được cơ hội, cùng Bố Bố trong phòng của nàng mà tiếp xúc siêu hữu nghị.
Nhớ tới hai chân thon dài của Bố Bố nâng lên gác trên vai mình. Sợ bị gia gia làm thí nghiệm trên tầng nghe thấy tiếng, dáng vẻ xinh đẹp như cắn con ếch vương tử của Bố Bố, Diệp Thu đều có cảm giác nằm mơ.
Đùi đẹp gợi cảm như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy. lúc cô *** hiện ra trước mặt mình, đùi nâng cao lên lộ ra một dúm lông màu kim nhạt, Diệp Thu xúc động chảy máu mũi.
Lần trước xem một bộ phim Đông Dương. Do một minh tinh đang nổi đóng vai chính, nam diễn viên chính là một tên mập bỉ ổi, không có nghĩa khí gì, nhưng tuyệt đối là xuất thân chính quy, bản lĩnh diễn khá cao. Cho dù là động tác thi triển hay ánh mắt trao tình đều có thể nói là hạng nhất.
Chính là tốc độ bắn quá nhanh, nhưng người ta cũng lấy số lượng giành thắng lợi.
Làm tới ba lần.
Trong cuộc chơi đó, Hồng Âm tỷ tỷ đi một đôi dép dài tới 12cm, trên đùi buộc một đôi tất lưới màu đen, phía trên có các hình tinh sảo, cô không làm gì cả, chỉ làm động tác nâng đùi lên, chú em phía dưới của Diệp Thu đã đứng thẳng dậy rồi.
Cúi chào nghệ thuật!
Diệp Thu nghĩ, lần sau cũng bảo Bố Bố mặc trang phục liền thân như thế mới được, nếu không lãng phí một cặp chân dài rồi.
Lúc Diệp Thu đứng trong phòng chờ lớn của sân bay, thấy Lam Khả Tâm thanh tú như nước mặc một áo khoác ngoài ô vuông màu đỏ sậm kéo hành lý đi ra ngoài, trên mặt tràn đầy nụ cười.
"Sao lại tới sớm như vậy? Không phải là mười sáu mới khai giảng sao?" Diệp Thu cười hỏi, nhận hành lý từ trong tay Lam Khả Tâm.
Theo truyền thống của Trung Quốc, sau khi đón tết âm lịch, còn có một ngày lễ quan trọng, đó chính là tết Nguyên Tiêu, thường thì các trường đại học sau ngày mười năm âm mới khai giảng, không ngờ Lam Khả Tâm lại tới sớm như vậy.
"Em sợ không ai nấu cơm cho anh" Trong mắt Lam Khả Tâm tràn đầy vẻ ấm áp, đỏ mặt nói.
Diệp Thu lại vứt hòm hành lý trên mặt đất, ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp của Lam Khả Tâm vào lòng.
Nha đầu này, đúng là khiến người ta yêu quý.
/750
|