Bình nguyên bao la bằng phẳng, một vật khổng lồ đang chạy băng băng trên đường băng, xuất chậm rồi nhanh dần, sau đó phần đầu động cơ kéo mạnh, cả thân máy bay như là một con chim không lồ bay lên bầu trời. Lên cao, càng lúc càng cao, cho đến khi hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối, nhãn lực của Diệp Thu cũng không còn nhìn thấy thân ảnh của nó.
Lam Khả Tâm đi rồi, vừa lên chiếc máy bay vừa rồi.
Bởi vì thoáng cái quá nhiều người rời đi, có đôi khi Diệp Thu Diệp Thu cảm thấy có phần 'bi lá thương thu', mặc dù Lam Khả Tâm do chính hắn đích thân đưa tiễn , hơn nữa thời gian chia lìa cũng rất ngắn, nhưng trong lòng Diệp Thu cũng có phần mất mát.
Tại sao càng lúc càng giống đàn bà như vậy?
Lắc đầu, xiết chặt chiếc áo ấm trên người lại, Diệp Thu tiến bước về phía ngoài phi trường. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Điện thoại trong túi áo vang lên, Diệp Thu lấy ra xem xét, trên màn hình hiện lên một dãy số đặc biệt. Số điện thoại của Diệp Thu rất ít người biết, hoặc là bằng hữu, hoặc là một số ít người có quan hệ đặc biệt. Những người đặc biệt này không có viết tên, chỉ có đánh số.
" Chuyện gì?"
" Chủ nhân, chúng tôi đã phát hiện ra một số điều mà ngài cảm thấy hứng thú". Thanh âm trầm thấp của một nam nhan truyền tới từ đầu dây bên kia.
" Địa chỉ?"
"Đại học Thủy Mộc, cửa hàng đồ nướng Hàn Quốc".
Điạ chỉ này khiến cho Diệp Thu có phần kinh ngạc. Vậy mà bọn họ lại chọn một vị trí như vậy làm cứ điểm. Thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người.
Cúp điện thoại. Diệp Thu lập tức phóng xe về hướng của hàng đồ nướng Hàn Quốc.
Lúc này là thời gian cao điểm của giờ cơm chiều. Cửa hàng đổ nướng đông như trẩy hội. 'Hòa thượng ngoại lai niệm kinh hay hơn hòa thượng bản địa' , không ít người Hoa Hạ quốc rất để ý tới phong cách đồ ăn của nước khác. Từ trước tới giờ nơi này cũng không thiếu khách nhân tâng bốc, khen ngợi. Một loạt cửa hàng ở cổng ra vào của trường đại học Thủy Mộc có cửa hàng mác nước ngoài đều có sinh ý rất thịnh vượng.
Diệp Thu lái xe lướt quá cửa hàng đồ nướng Hàn Quốc, đang do dự suy nghĩ làm sao để tiến tới thì ở góc rẽ xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Diệp Thu đem xe hơi dừng ở trước một cửa hàng bán đồ mỹ nghệ. Nhưng không có đi vào mua sắm. Sau khi xuống xe, thì đi theo người phía trước, tiến tới cửa hàng đồ nướng. Cửa hàng này được bố trí theo phương thức phía trước là cửa hàng phía sau là nhà ở. Phía trước có thể dùng có thể dùng để buôn bán, còn phía sau thì để nghỉ ngơi.
Cửa sau mở ra. Hai nam nhân mặc Tây trang màu đen đứng ở cửa ra vào.
"Chủ nhân, mời vào. Bọn họ đều ở bên trong". Phi Phượng đứng ở cạnh cửa làm một thủ thế mời vào.
Diệp Thu gật gật đầu, không lộ ra chút biểu tình nào đi thẳng về phía trước.
Sau khi Diệp Thu tiến đến, hai người mặc đồ đen một trái một phải đóng cánh cửa lại, không hề phát ra một âm thanh nào.
Lên lầu hai. Người quen thoáng cái trở nên nhiều hơn. Phí Tường, Nhân Long, Đại Hồ Tử ngoài ra còn có mấy nam nhân đã từng giao thủ với Diệp Thu đều ở cạnh thang gác.
"Người đâu?" Diệp Thu cũng không bọn họ có cơ hội hành lễ, mà trực tiếp hỏi.
"Trên lầu". Phí Tường vừa cười vừa nói.
"Dẫn đường". Diệp Thu phất tay nói. Sau sự kiện đạo diễn Mã Uy phát rồ xảy ra tại quảng trường thành Thiên Hà, thì đều khiến cho giới cao tầng chú ý. Ngành có quan hệ lập tức thành lập tổ điều tra, tiếp theo hốt gọn một mẻ tất cả các cứ điểm do Mã Uy tiềm phục tại ở Yến Kinh cùng với những thành thị khác.
Nhưng tất cả nơi nào cũng như nơi nào, mỗi cứ điểm đều không thu được tin tức gì, không phải là những người tham dự có cơ hội thoát đi mà là bọn họ đều lựa chọn uống thuốc độc tự sát để trốn tránh chế tài pháp luật của Hoa Hạ quốc.
Không có một người nào còn sống, bọn họ không có cách gì tìm được bất cứ tư liệu nào. Ngành có liên quan càng đề cao sự coi trọng, hơn nữa còn thành lập cơ cấu điều tra đặc biệt đối với sự kiện này, tiến hành theo dõi điều tra thời gian dài đối với sự kiện lần này. Cố gắng làm rõ chân tướng sự việc.
Diệp Thu lửa giận công tâm, làm sao có thể đợi đến lúc các ngành liên quan điều tra rõ ràng chân tướng sự việc được? Lúc này hắn sau Phí Tường cùng Nhân Long, Phi Phượng tiến hành điều tra việc này. Hơn nữa còn thông báo cho người của tiểu đội Tử La Lan, đề nghị người của bọn họ chú ý tới chuyện này.
Nhắc tới điều này cũng thật là khéo. Nhân Long, Phi Phượng cùng theo dõi địa điểm chuyên sản xuất chống tàu ngầm. Hai người bọn họ sau khí có được tư liệu của Mã Uy. Liền lập tức tiến hành phân tích cùng tổng hợp hoạt động trong vòng nửa năm nay của hắn. Có một vị trí khiến cho hai người chú ý, chính là mỗi tuần Mã Uy đều tới cửa hàng đồ nướng Hàn Quốc trước cổng trường học ba lượt: Thứ hai, thứ tư, thứ sáu.
Hơn nữa, hai người còn điều tra được, ở những địa phương khác, hắn chưa bao giờ có hứng thú đối với đồ ăn Hàn Quốc.
Nếu như không phải là Mã Uy, mà là một người bình thường mà nói, thì phát hiện này không có gì đáng nói. Nhưng nên hiểu rằng Mã Uy là một đạo diễn có xú danh lan xa, một phát hiện nhỏ như vậy cũng đã khiến cho người ta chú ý.
Nhân Long cùng Phi Phượng thương lượng một phen, liền tiến hành điều tra cửa hàng đồ nướng, cũng thông qua kỹ thuật giám sát và điều khiển từ xa ISEE, tiến hành giám sát cửa hàng đồ nướng này. Thông tin điện thoại, tín hiệu di động, internet cùng với những phương tiện khác, tất cả đều sử dụng tới thiết bị điện tử.
Hai người còn đích thân vào trong tiệm để tìm hiểu, cũng với phương thức bủa vây chung quanh 'ôm cây đợi thỏ', bọn họ còn phát hiện được một điều rất trọng yếu. Ông chủ của cửa hàng này là người Hàn Quốc, tên gọi là Kim Thành Vũ. Kim Thành Vũ là ông chủ của cửa hàng đồ nướng Hàn Quốc này, mà còn chưa bao giờ tham gia vào việc quản lý cửa hàng. Hơn nữa không có bất kỳ mối quan hệ nào, suốt ngày ru rú trong nhà, điều này khiến cho người ta chú ý đến.
Vào đêm qua, hệ thống mạng nhện ISSE đột nhiên tóm được một con muỗi. Phân tích con muỗi này, thì phát hiện đó là một mã hóa tin tức được gửi tới Hoa Kỳ. Loại tin tức mã hóa này, công nghệ vô cùng cao cấp, trong chốc lát Nhân Long không có cách nào phá giải, nhưng mà điều này cũng đủ nói lên rằng Kim Thành Vũ kia rõ ràng là có điều gì mờ ám.
Lại nói, bọn họ cũng không phải là cảnh sát Hoa Kỳ, không cần phải thu thập đủ chứng cứ mới có thể bắt người. Bọn họ là cảnh sát Hoa Hạ quốc, chỉ cần cảm thấy ngươi có điểm đáng nghi là có thể bắt ngươi để thẩm vấn. Với phương thức tra hỏi của bọn họ, tất nhiên sẽ tra ra được một chút manh mối.
Diệp Thu vào một gian phòng được lắp đặt hoàn toàn theo phong cách Hàn Quốc, sàn nhà bằng gỗ. Ngăn tủ nhỏ, cùng với giá sách. Trên mặt đất đặt chiếc bàn trà, xung quanh có nệm êm để ngồi. Một người đàn ông bị dây thừng buộc chặt, miệng đầy những máu. Trên mặt đất còn có vài chiếc răng bị gãy.
Trông thấy Diệp Thu nhìn chằm chằm vào những cái răng trên mặt đất, Nhân Long ở bên cạnh giải thích: "Để phòng ngừa vạn nhất, chúng tôi dùng phương thức đột kích bất ngờ. Sợ hắn cũng giống như người khác, sẽ uống thuốc độc tự sát, cho nên chúng tôi nhổ răng của hắn. Cuối cùng phát hiện trong đó có một cái răng độc.
Diệp Thu hài lòng gật đầu, có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mình truyền xuống như vậy, thật sự là bọn họ đã rất cố gắng.
Diệp Thu tiếp nhận cái bao tay do Phí Tường đưa tới, đeo lên tay trái. Sau đó đi đến trước mặt Kim Thành Vũ, dùng tay trái nắm tóc của hắn lên, khiến cho mặt hắn ngẩng lên để thuận tiện dò xét hắn.
Gò má đầy đặn, cái trán hơi lồi ra, môi hơi dày, màu da tái nhợt như có bệnh. Nhã nhặn nho nhã, thoạt nhìn không giống như là một ông chủ của cửa hàng đồ nướng, mà lại giống một giáo sư đại học hơn. Nhưng, ai có thể nghĩ được rằng, người này vậy mà lại chính là một thành viên tình báo?
"Có thể nói ngôn ngữ Hoa Hạ hay không?" Diệp Thu nhìn vào mắt hắn, hỏi.
"Các ngươi là ai? Vì sao.... lại xông vào nhà của ta?" Kim Thành Vũ tức giận hỏi, bởi vì hàm răng bị bị cưỡng chế nhổ đi vài cái. Cho nên lời nói có phần thều thào.
Nghe thấy hắn nói ngôn ngữ của Hoa Hạ, Diệp Thu an tâm. Nói tiếp: "Hẳn là người biết rõ ra là ai. Lúc này, ngươi nên nói cho ta biết thân phận của mình mới đúng".
"Ta không biết ngươi". Kim Thành Vũ muốn lắc đầu, nhưng tóc lại bị Diệp Thu nắm lấy, căn bản là không thể nhúc nhích.
"Xem ra ngươi còn chưa đủ thông minh". Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Nếu như không có chứng chớ xác thực, chúng ta xông vào để đả thảo kinh xà hay sao? Chúng ta chặn được tin tức mã hóa mà ngươi gửi sang Hoa Kỳ, từ trong miệng người rút ra một chiếc răng độc... nếu như ngươi còn không nói thật, ta nghĩ ngươi hẳn là phải mềm một ít thủ đoạn khác của chúng ta".
"Hiểu rằng các ngươi là những người được trải qua những huấn luyện tàn khốc nhất. Có thể chịu được bất kỳ phương thức thẩm vấn nào, đúng không?"
"Ta không biết gì hết. Ta không biết gì hết. Ta muốn gặp luật sư của ta, ta muốn khiếu nại với đại sứ quán. Các ngươi làm như vậy là gây tổn hại tình hữu nghị của hai nước. Đại Hàn dân quốc chúng ta sẽ hướng quốc gia các ngươi đòi lại công đạo". Kim Thành Vũ lớn tiếng hét lên.
Diệp Thu hiểu rằng làm như vậy là muốn làm kinh động nhân viên làm việc phía trước cửa hàng. Chỉ là cửa phòng đóng chặt, hiệu quả cách âm của căn phòng này lại quá tốt. Hắn rất khó đạt được như ý nguyện.
"Ba phút", Diệp Thu nói, sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ, thân thể quay lại nhìn ánh đèn mờ mờ ảo ảo ở bên ngoài. Phí Tường đi tới đưa cho Diệp Thu một điếu thuốc, sau đó châm lửa.
Sau lưng là những tiếng vang chát chúa, kèm theo tiếng người kêu rên. Chỉ là miệng của Kim Thành Vũ bị người ta bịt lại, không có cách nào phát ra âm thanh.
Sau ba phút, Diệp Thu mới xoay người lại, nhìn Kim Thành Vũ co quắp một đống trên mặt đất, nói: "Tại sao phải tự làm khổ mình như vậy? Ta muốn biết điều gì đó thì sẽ luôn có cách để biết được".
Diệp Thu nhấc Kim Thành Vũ ở trên mặt đất lên, nói với Phí Tường: "Ta muốn một mình thẩm vấn hắn vài phút".
Phí Tường cùng Đại Hồ Tử lập tức áp giải Kim Thành Vũ vào một căn phòng, đây là phòng ngủ của Kim Thành Vũ.
Diệp Thu liếc nhìn Đại Hồ Tử, nghĩ thầm, cái tên Vương Bát Đản không phải là đang nghĩ rằng, mình ở một mình cùng Kim Thành Vũ là do muốn 'hấp diêm' hắn à?
Đóng cửa gian phòng, Diệp Thu ném Kim Thành Vũ lên giường, sau đó kéo chiếu khăn ở trong miệng hắn ra.
"Ngươi... ngươi muốn ... làm gì?" Bọn Đại Hồ Tử ra tay rất chừng mực, có thể làm cho người ta đau như có nhát dao đâm vào tim, nhưng cũng không làm kẻ đó ngất xỉu.
Kim Thành Vũ cảm thấy thân thể mệt mỏi như muốn rời ra từng mảnh, bỗng thấy Diệp Thu kéo mình vào một gian phòng, sợ tới mức kinh hô ra tiếng.
"Yên tâm. Ta sẽ rất rất nhẹ nhàng". Diệp Thu nói xong nắm tóc Kim Thành Vũ lên, tập trung tâm thần, chiếc nhẫn bạch kim trong tay tản ra từng vầng sáng màu bạc như thủy ngân, trên mặt nhẫn hiện lên những nét chữ quỷ dị, chuyển động như sinh vật sống vậy.
Não hải của Kim Thành Vũ giống như biển cả mở ra trước mắt hắn, tùy hắn ngao du ở bên trong. Hơn nữa, khiến cho Diệp Thu cảm thấy kỳ quái là: Trước kia nếu như sử dụng Phệ Hồn Giới Chỉ xâm nhập vào não hải của người khác thì phải tiếp nhận tất cả các thông tin, cho dù là vui vẻ hay đau đớn, những tin tức hữu dụng hay là những tin tức rác rưởi. Giống như là phục chế lại, toàn bộ đều phải tiếp nhận. Mỗi lần như vậy đều để lại di chứng, lúc đó Diệp Thu cảm thấy thân thể bị thoát lực trầm trọng. Hơn nữa bộ náo choáng váng nặng nề, có nhiều khi còn thấy những điều rất dơ dáy, thậm chí có thể sinh ra cảm giác buồn nôn.
Tình huống cực kỳ chân thực, so với tiểu thuyết càng thêm YY. Chỉ có ngươi không thể tưởng tượng ra được, không có điều con người không làm được.
Tình huống của lần này thì không giống với như vậy, Diệp Thu có thể khống chế tốc độ tin tức. Thậm chí hắn có thể đưa mình vào trong đó để tìm kiếm tin tức hữu dụng, cũng không cần phục chế hoàn toàn vào trong não của mình.
Loại cảm giác này tương đối mỹ diệu, giống như ngươi ra bờ biển nhặt vỏ sò. Nếu là trước kia, chỉ cần ngươi đến cái hải vực này thì tất cả các vỏ sò của vùng biển đều tự động chạy vào túi áo của ngươi. Nặng trịch, nhưng lại không thể cự tuyệt được, có cảm giác như là bị cưỡng gian. Mà bây giờ thì khác hẳn, chỉ cần là những vỏ sò mình thích mới tiếp nhận, không thích thì có thể loại bỏ. Quyền chủ động được ngươi nắm giữ trong tay, nếu như không thích thì có thể từ chối những vỏ sò bay vào túi của mình.
Diệp Thu còn đang thể nghiệm loại cảm giác này, đột nhiên trái tim đập kịch liệt, thân thể thoát lực. Sau đó nhanh chóng thoát ra khỏi ý thức hải của Kim Thành Vũ. Giới chỉ ở trên ngón tay không còn quang mang màu trắng nhu hòa nữa mà thay vào đó là ánh sáng màu hồng nổi lên.
Diệp Thu bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ rồi. Hắn tìm được giới chỉ này đã nhiều năm, mà đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy.
Như vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Không chỉ là Diệp Thu, thậm chí ngay cả Kim Thành Vũ cũng trợn mắt nhìn về chiếc nhẫn trong tay Diệp Thu đang bạo phát hồng quang. Hắn tuy không biết chiếc nhẫn này vừa rồi đã bí mật dò xét ý thức hải của hắn, nhưng mà chiếc nhẫn trong tay đột nhiên tỏa ra hồng quang, điều này quả thật là tạo cho người ta một cảm giác rất quỷ dị.
Kim Thành Vũ là không thể lưu lại. Diệp Thu dùng bàn tay đeo bao tay trắng kẹp lấy cổ hắn, sau đó hơi dùng lực, Rắc một tiếng, Kim Thành Vũ mềm nhũn là ngã xuống giường.
Lúc Diệp Thu đi một mình ra khỏi cửa phòng, tất cả mọi người đều đổ ánh mắt về phía hắn.
"Hắn đã chết". Vẻ mặt Diệp Thu cực kỳ lạnh lùng, mở miệng.
Đã chết? Tiền dâm hậu sát?
Không ít người bắt đầu có những ý nghĩ méo mó, chỉ là làm cho bọn họ thất vọng chính là: Lão đạo có thể lực quá yếu, không kiên trì nổi năm phút đồng hồ.
"Xử lý thi thể, dấu vết trong phòng cũng phải xử lý sạch sẽ". Diệp Thu phân phó.
Mọi người lập tức bắt tau vào công việc, Phí Tường vừa cười vừa nói: "Ở đây là cửa hàng thịt nướng Hàn Quốc, hay là chúng ta đem thi thể của hắn làm nguyên liệu nướng thịt được không nhỉ? Nghe nói thịt người rất mềm, nhưng chưa được thử qua, cũng không biết là thật hay giả?"
"Làm như vậy có phải là quá độc ác hay không?" Diệp Thu vuốt cái mũi hỏi.
"Cũng hơi độc ác". Phí Tường gật đầu: "Nhưng mà, hẳn là bọn họ sẽ cảm kích chúng ta, dù sao thì không phải ai cũng có cơ hội để nếm thử thịt người".
"Được rồi. Vậy hãy để bọn họ thử xem". Diệp Thu nói .
Hai người nhìn nhau rồi cười rộ lên, mọi người nghe mà cảm thấy da đầu run lên, một chủ một tớ này đều là những nhất biểu nhất tài, tại sao tâm tư lại có thể độc ác như vậy chứ, đều ưu thích luận diệu biến thái như vậy. Sân bay Bạch Vân tại Yến Kinh, hai nam nhân mặc Tây trang, cầm bảng hiệu, đang đứng chờ ở trong đại sảnh hậu cơ lâu( Tòa nhà phục vụ hành khách ở dưới mặt đất).
Tuổi lớn hơn một ít là nam nhân Hoa Hạ quốc, thân thể không cao, dáng người có phần mập mạp, bụng như một bà bầu mang thai. Nhưng khi đứng dậy thì trông rất có khí thế, xem ra kẻ này quản lý một tập đoàn lớn. Người cầm bảng hiệu là một người Hoa Kỳ, tóc quăn, màu da rất trắng, trên tấm bảng có viết ' tập đoàn Mc Cauley'.
Hai người chỉ một mực chăm chú quan sát chứ không mở miệng trao đổi một lời nào. Bọn họ chỉ là một thành viên tiếp đón khách máy bay trong cả đại quân đông nườm nượp, cho nên không thể khiến ai chú ý.
Mấy phút đồng hồ sau, trong sân bay truyền đến thanh âm radio dễ nghe của tiếp viên hàng không: "Chuyến máy bay số F1109 từ Thâm Quyến đến Yến Kinh, đã tới Yến Kinh ".
Âm thanh rất nhỏ, nếu như không chú ý thì sẽ không thể nghe thấy. Hai người cùng thở phào một hơi, sự căng thẳng của thân thể cũng thả lỏng đi chút ít. Nam nhân Hoa Hạ quốc cùng người tuổi trẻ Hoa Kỳ nhìn nhau cười, sau đó lại đem ánh mắt hướng về phía cửa mà hành khách đi ra.
Ước chừng mười phút sau, bắt đầu có người mang theo hành lý theo lối ra bước ra. Một đoàn người thu hút sự chú ý của bọn hắn.
Đoàn thể này có bốn người, đi tuốt ở đằng trước là một người Hoa Kỳ mập mạp giống như nam nhân Hoa Hạ quốc, đều có dáng người thấp bé, thoạt nhìn rất là có dáng dấp của gian thương. Đi theo phía sau là một nam nhân Hoa Hạ quốc, kính mắt. Khôi ngô nhã nhặn, hào hoa phong nhã. Đang dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá sân bay Yến Kinh, còn vui vẻ nói với người mập mạp ở phía trước điều gì đó. Theo ở phía sau là một bảo tiêu da đen cùng một cô gái gợi cảm xinh đẹp, mặc đồng phục chuyên ngành màu trắng, áo sơ mi màu trắng ở bên trong có dải cúc rất thấp, lộ ra một mảng tuyết trắng mềm mại.
"Trần tiên sinh, đã lâu rồi chưa trở về?" Thomson mỉm cười nói với nam nhân Hoa Hạ quốc bên cạnh.
"Đúng vậy, ông chủ. Bốn hay năm năm gì đó rồi chưa có trở về, không ngờ long khẩu vốn thiết lập ở sân bay đã loại bỏ, lại thành lập sân bay Bạch Vân xa hoa khí phái phái này". Trần Kiến Châu cung kính hồi đáp. Tuy hắn là người quan trọng trong tổ chức của nhị đầu lĩnh La Đức Liệt, nhưng mà đi theo Thomson xây dựng lại thị trường Châu Á, vẫn phải bảo trì sự tôn trọng đối với Thomson.
"Đúng vậy. Đây là một quốc gia thần kỳ. Kỳ tích nào cũng có thể phát sinh trên người bọn họ. Hơn nữa người của bọn họ cần cù chất phác, so với mấy người Hoa Kỳ ham ăn biếng làm, chỉ biết xài thẻ tín dụng, thì thuận mắt hơn nhiều". Thomson không khách khí chút nào mà hạ thấp quốc gia của mình.
Trần Kiến Châu mỉm cười không nói lời nào, vấn đề này không thích hợp để tiếp tục nói. Ở vị trí của Thomson thì có thể nói những lời này, nhưng hắn không thể nói. Hắn công tác tại tổng bộ vài năm, hiểu rằng những người Hoa Kỳ rất kỳ thị những người da vàng.
Lần này bọn họ trở về xây dựng lại thị trường Châu Á, căn cứ đầu tiên bọn họ lựa chon là tại Yến Kinh của Hoa Hạ quốc. Thomson là người thông thuộc Hoa Hạ, những lời của hắn nói rất chính xác, nhân viên của Hoa Hạ quốc rất dễ dàng câu thông. Mà những quan viên của các quốc gia Nhật Bản-Hàn Quốc thật sự là cực kỳ bảo thủ. Mọi thời khắc đều bố trí đề phòng giám sát, rất khó làm ăn.
Cho nên đến Hoa Hạ quốc làm quan, là khát vọng của từng chính trị gia.
Trần Kiến Châu nhìn thấy tấm biển nghênh đón ở lối ra vào, liền nói: "Ông chủ, tập đoàn tập đoàn GE phái người tới đón chúng ta".
"Ừm. Diễn trò thì phải diễn cho thật, có một cái bùa hộ mệnh như vậy, thì khởi đầu cũng dễ dàng hơn một chút. Hôm nay chúng ta phải dành một chút thời gian để khảo sát tập đoàn GE, hơn nữa còn cần phải mở một hội nghị, nhất định phải thật cẩn thận. Không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào. Lần này mạng lới ở Hoa Hạ quốc bị phá hủy hoàn toàn, chúng ta mang trọng trách rất nặng nề đó! Trần tiên sinh Trần tiên sinh, tôi cần anh toàn lực trợ giúp".
"Ông chủ, tôi sẽ cố gắng hết sức". Trần Kiến Châu cung kính hồi đáp. Trong nội tâm dấy lên sự kích động khó hiểu, ở tổng bộ nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã có thể giương cánh vẫy vùng.
Tòa cao ốc Kim Đô cách tòa nhà lớn mà Diệp Thu đi làm tại Đường thị cũng không xa, nhưng Diệp Thu không muốn đưa ô tô tới Đường thị khiến cho đồng sự nhìn thấy, cho nên việc tìm vị trí để đỗ xe hao phí không ít thời gian. Vì thế khi tới Đường thị thì đã trễ mất vài phút.
Sắp tới cuối năm âm lịch, Đường thị lại vừa thay đổi tổng tài, nghe nói vị tân nhậm tổng tài ở phương diện an toàn yêu cầu rất nghiêm khắc, đội nghĩ bảo vệ trước kia của Đường thị cũng đã rất mạnh mẽ, nhưng vẫn tiếp tục tuyển dụng thêm một lực lượng mới. Để vào tết âm lịch thì có thể cùng với những bảo an địa phương trước đó thay phiên trực ban. Mục đích là khi đến tết âm lịch, vẫn đủ người đảm bảo cho sự an toàn của Đường thị.
Bộ an ninh là tầng một của tòa cao ốc, ngoại trừ một bãi đỗ xe rất lớn ở dưới tòa cao ốc thì địa bàn của nó địa bàn của nó bảo vệ tất cả.
Bởi vì thiết kế hợp lý, thông gió cùng lấy ánh sáng đều vô cùng tốt. Làm việc ở tầng một cũng không làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Ngày hôm qua lúc Diệp Thu rời đi, vị đội trưởng họ Khúc kia đã dặn hắn tám giờ tới đưa thông tin. Khi mà Diệp Thu đi, đám người tuyển dụng ngày hôm qua đã lập thành đội, đang đứng trước của ra vào của Bộ an ninh, xếp thành một quân đoàn.
Một nam nhân mặc Tây trang màu đen đang đứng phát biểu trước đội ngũ, ngày hôm qua Khúc Ý cùng với lão Lữ đã giao thủ cùng Diệp Thu đang đứng sau lưng hắn. Không rõ thân phận của nam nhân này là gì.
"....Sự huynh hoàng của Đường thị chúng ta thì tôi cũng không cần nói tới nữa. Chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn thấy, có lỗ tai đều có thể nghe được. Khí thế của tòa cao ốc Đường thị hẳn là các ngươi cũng có thể nhìn thấy? Có thể tới Đường thị công tác là phúc khí của các ngươi. Đã đến đây thì phải công tác cho thật tốt, Khúc đội trưởng sẽ hướng dẫn điều lệ và quy chế của Bộ an ninh cho các ngươi, tất cả các ngươi đều phải tuân thủ thật chặt chẽ. Ai làm trái với quy định thì cút khỏi đây cho ta.... ai, người kia là ai, ngươi là ai hả? Từ đây tới đây? Không thấy chúng ta đang họp hay sao?"
Vốn Diệp Thu định thừa dịp hắn đang nói chuyện thì lén lún đi vào phía sau đội ngũ, không ngờ vẫn bị hắn ta phát hiện.
"Tôi là bảo tiêu mới tới:. Diệp Thu tiến tới một bước trả lời.
"Tên là gì?"
"Diệp Thu".
"Diệp Thu? Đúng rồi, vừa rồi điểm danh quả thật không có ngươi trả lời? Ngày đầu tiên đã đến muộn, ngươi coi Đường thị là cái gì hả? Ngươi cho bản thân là ai hả? Đường tổng của chúng ta mỗi ngày còn phải đi làm đúng giờ, ngươi tới đây để làm ông lớn sao?" Nam nhân kia rất nghiêm khắc, lời nói có phần cay nghiệt. Hơn nữa hắn chuẩn bị nắm thót Diệp Thu là để giết gà dọa khỉ, để sau này quản lý đám người kia đỡ khó khăn.
"Thực xin lỗi. Là do tôi tìm nhầm vị trí, cho nên đến chậm vài phút". Diệp Thu buồn bực cất lời giải thích. Quả thật là hắn tìm nhầm vị trí, nhưng mà là tìm chỗ đỗ xe sai vị trí. Vốn là hắn tìm được một chỗ để đỗ xe, vừa định lái xe đi qua đó thì có một nữ nhân lái một chiếc xe Bmw đi tới nhấn chuông ầm í, ra hiệu rằng vị trí đó là của nàng. Diệp Thu đành phải tìm một chỗ để xe khác.
"Tìm nhầm vị trí? Mắt của ngươi bị mù hay sao? Nhãn hiệu của Đường thị lớn như vậy mà nhìn không ra ? Ánh mắt như vậy mà còn chạy tới đây đòi làm bảo tiêu?"
Diệp Thu nhíu mày nói: "Nói chuyện tốt nhất là nên khách khí một chút. Đã biết rằng đây là Đường thị thì nên chú ý giữ gìn hình tượng của Đường thị".
"Ơ, ngươi còn dám giáo huấn ta. Tiểu tử, khi đại gia đến Đường thị làm bảo tiêu thì không biết ngươi còn chơi bùn ở nơi nào. Giáo huấn ta ư? Ngươi còn không đủ tư cách".,
"Làm thời gian lâu cũng không có nghĩa là ngươi có quền vũ nhục tư cách của người khác". Diệp Thu trầm mặt lại, nói: "Còn có điều này nữa, ta không có 'ông lớn' như ngươi nói. Nếu như ngươi không hiểu lời mình nói ra có nghĩ gì, thì nên ít nói đi".
Khúc Ý ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Thu cùng phó chủ nhiệm Bộ an ninh tranh luận , trong nội tâm có phần vui sướng, thân thủ của Diệp Thu hắn đã được chứng kiến, thật sự là cực kỳ biến thái. Thậm chí chính bản thân hắn cũng không có tự tin có thể đánh lại Diệp Thu.
Dưới tay mình có một cao thủ như vậy cũng không phải là chuyện tốt lành gì, nguy cơ vị trí đội trưởng của mình bị hắn đoạt mất là rất lớn.
Hắn còn cân nhắc làm sao để đuổi Diệp Thu đi, không ngờ ngày đầu tiên hắn đã cùng Trương Triển phát sinh xung đột, Trương Triển tuổi còn trẻ đã trở thành phó chủ nhiệm của bộ an ninh, chắc hẳn là ở phía trên còn có người nâng đỡ.
Bình thường Trương Triển ở Bộ an ninh rất ngang ngực, mọi người cũng biết hắn có chỗ dựa, nên cũng không dám chọc vào hắn. Ngay cả bộ trưởng Bộ an ninh cũng tránh đi đầu ngọn gió, tận lực không cùng hắn phát sinh xung đột.
Trương Triển vốn chỉ lợi dụng Diệp Thu để lập uy với mọi người, cũng không muốn làm khó hắn quá mức. Hắn bình thường kiêu căng đã thành thói quen, nói chuyện với người khác đã có thói quen thô tục. Kể cả bộ trưởng Bộ an ninh cũng không thèm chấp nhặt hắn, những người khác càng đem vấn để nhỏ nhặt này để trong lòng, không ngờ Diệp Thu lại dám uốn nắn hắn như vậy.
Bị Diệp Thu chống đối trước mặt nhiều người, Trương Triển cảm giác mình mất hết thể diện, đối với cái tên tân binh Diệp Thu bố láo dám chống lại hắn, tất nhiên là sẽ chửi ầm lên.
"Tiểu Vương Bát không có mắt này từ chỗ nào đến đây? Ta phải nói thế nào còn cần ngươi dạy sao? Muốn gì hả ? Không muốn làm nữa sao? Không muốn thì cút đi cho ta, Đường thị chúng ta không cần tuyển ngươi".
"Đường thị không phải là nhà của ngươi, ngươi có tư cách gì mà thay Đường thị quyết định?"
"Ta đương nhiên là có tư cách quyết định có tuyển dụng ngươi hay không", Trương Triển quay đầu lại nhì Khúc Ý, nói: "Khúc đội trưởng, tên này là người mới mà hôm qua anh tuyển dụng sao? Tôi có chút việc không thể tham dự, các anh coi giữ nơi này. Sao lại tuyển dụng người nọ hả, tố chất hắn thế nào các anh cũng đã nhìn thấy rồi đó?"
Khúc Ý vừa cười vừa nói: "Trương, lúc ấy cảm thấy thân thủ của hắn cũng không tệ lắm, cho nên mới tuyển dụng. Không ngờ tính tình lại như vậy.... anh xem nên xử lý thế nào. Tất nhiên là chúng tôi nghe theo mệnh lệnh của lãnh đạo".
Trương Triển cảm thấy tiểu tử Khúc Ý này rất biết ăn nói, liền cố ý xụ mặt lại nói: "Đường tổng, coi trọng nhất là công tác bảo vệ an toàn, các ngươi hẳn là đều biết. Chuyện đầu tiên mà Đường tổng muốn làm là điều gì? Chính là muốn mở rộng Bộ an ninh chúng ta , tất nhiên chúng ta phải đề cao coi trọng việc này, phải tuyển dụng nhân tài, ngoài ra chọn những bảo tiêu đạt tiêu chuẩn. Một số người có tố chất tốt nhưng mà lỳ lợm, thì không thể để cho hắn ở trong đội ngũ bảo tiêu của Đường thị.
Khóe miệng Diệp Thu nở nụ cười lạnh lùng, ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Trương Triển ở trước đài đạo mạo cất lời. Rõ ràng là vì có thù riêng với mình cho nên muốn đuổi mình ra khỏi cửa, lại còn muốn làm ra vẻ 'vì nước vì dân' vì Đường thị, thật đáng ghê tởm. Giống như là nếu không đuổi mình ra thì Đường thị sẽ xong đời vậy.
Vốn là công việc bảo tiêu này mình chỉ tạm thời nảy ra ý nghĩ muốn làm thôi, hơn nữa lúc Trầm Mặc Nùng rời đi đã thỉnh cầu Diệp Thu nhất định phải giúp nàng chiếu cố cho Đường Quả thật tốt. Đường Bố Y hôn mê bất tỉnh , Uông Bá trọng thương nằm trên giường. Tuy bảo tiêu bên người không ít nhưng mà thật sự đáng tin cậy thì không có người nào.
Không ngờ hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, sau khi tiến vào Đường thị lại bị lũ tiểu nhân này răn dạy một phen.
Diệp Thu vốn kiêu ngạo tới tận xương tủy , người khác càng không muốn hắn làm việc thì hắn càng muốn mến thử. Người này muốn đuổi hắn đi, thì hắn không thể không lưu lại.
Ta có thể thu phục chủ của ngươi, ta không tin không thể thu phục được mấy tên tiểu tốt các ngươi.
Lam Khả Tâm đi rồi, vừa lên chiếc máy bay vừa rồi.
Bởi vì thoáng cái quá nhiều người rời đi, có đôi khi Diệp Thu Diệp Thu cảm thấy có phần 'bi lá thương thu', mặc dù Lam Khả Tâm do chính hắn đích thân đưa tiễn , hơn nữa thời gian chia lìa cũng rất ngắn, nhưng trong lòng Diệp Thu cũng có phần mất mát.
Tại sao càng lúc càng giống đàn bà như vậy?
Lắc đầu, xiết chặt chiếc áo ấm trên người lại, Diệp Thu tiến bước về phía ngoài phi trường. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Điện thoại trong túi áo vang lên, Diệp Thu lấy ra xem xét, trên màn hình hiện lên một dãy số đặc biệt. Số điện thoại của Diệp Thu rất ít người biết, hoặc là bằng hữu, hoặc là một số ít người có quan hệ đặc biệt. Những người đặc biệt này không có viết tên, chỉ có đánh số.
" Chuyện gì?"
" Chủ nhân, chúng tôi đã phát hiện ra một số điều mà ngài cảm thấy hứng thú". Thanh âm trầm thấp của một nam nhan truyền tới từ đầu dây bên kia.
" Địa chỉ?"
"Đại học Thủy Mộc, cửa hàng đồ nướng Hàn Quốc".
Điạ chỉ này khiến cho Diệp Thu có phần kinh ngạc. Vậy mà bọn họ lại chọn một vị trí như vậy làm cứ điểm. Thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người.
Cúp điện thoại. Diệp Thu lập tức phóng xe về hướng của hàng đồ nướng Hàn Quốc.
Lúc này là thời gian cao điểm của giờ cơm chiều. Cửa hàng đổ nướng đông như trẩy hội. 'Hòa thượng ngoại lai niệm kinh hay hơn hòa thượng bản địa' , không ít người Hoa Hạ quốc rất để ý tới phong cách đồ ăn của nước khác. Từ trước tới giờ nơi này cũng không thiếu khách nhân tâng bốc, khen ngợi. Một loạt cửa hàng ở cổng ra vào của trường đại học Thủy Mộc có cửa hàng mác nước ngoài đều có sinh ý rất thịnh vượng.
Diệp Thu lái xe lướt quá cửa hàng đồ nướng Hàn Quốc, đang do dự suy nghĩ làm sao để tiến tới thì ở góc rẽ xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Diệp Thu đem xe hơi dừng ở trước một cửa hàng bán đồ mỹ nghệ. Nhưng không có đi vào mua sắm. Sau khi xuống xe, thì đi theo người phía trước, tiến tới cửa hàng đồ nướng. Cửa hàng này được bố trí theo phương thức phía trước là cửa hàng phía sau là nhà ở. Phía trước có thể dùng có thể dùng để buôn bán, còn phía sau thì để nghỉ ngơi.
Cửa sau mở ra. Hai nam nhân mặc Tây trang màu đen đứng ở cửa ra vào.
"Chủ nhân, mời vào. Bọn họ đều ở bên trong". Phi Phượng đứng ở cạnh cửa làm một thủ thế mời vào.
Diệp Thu gật gật đầu, không lộ ra chút biểu tình nào đi thẳng về phía trước.
Sau khi Diệp Thu tiến đến, hai người mặc đồ đen một trái một phải đóng cánh cửa lại, không hề phát ra một âm thanh nào.
Lên lầu hai. Người quen thoáng cái trở nên nhiều hơn. Phí Tường, Nhân Long, Đại Hồ Tử ngoài ra còn có mấy nam nhân đã từng giao thủ với Diệp Thu đều ở cạnh thang gác.
"Người đâu?" Diệp Thu cũng không bọn họ có cơ hội hành lễ, mà trực tiếp hỏi.
"Trên lầu". Phí Tường vừa cười vừa nói.
"Dẫn đường". Diệp Thu phất tay nói. Sau sự kiện đạo diễn Mã Uy phát rồ xảy ra tại quảng trường thành Thiên Hà, thì đều khiến cho giới cao tầng chú ý. Ngành có quan hệ lập tức thành lập tổ điều tra, tiếp theo hốt gọn một mẻ tất cả các cứ điểm do Mã Uy tiềm phục tại ở Yến Kinh cùng với những thành thị khác.
Nhưng tất cả nơi nào cũng như nơi nào, mỗi cứ điểm đều không thu được tin tức gì, không phải là những người tham dự có cơ hội thoát đi mà là bọn họ đều lựa chọn uống thuốc độc tự sát để trốn tránh chế tài pháp luật của Hoa Hạ quốc.
Không có một người nào còn sống, bọn họ không có cách gì tìm được bất cứ tư liệu nào. Ngành có liên quan càng đề cao sự coi trọng, hơn nữa còn thành lập cơ cấu điều tra đặc biệt đối với sự kiện này, tiến hành theo dõi điều tra thời gian dài đối với sự kiện lần này. Cố gắng làm rõ chân tướng sự việc.
Diệp Thu lửa giận công tâm, làm sao có thể đợi đến lúc các ngành liên quan điều tra rõ ràng chân tướng sự việc được? Lúc này hắn sau Phí Tường cùng Nhân Long, Phi Phượng tiến hành điều tra việc này. Hơn nữa còn thông báo cho người của tiểu đội Tử La Lan, đề nghị người của bọn họ chú ý tới chuyện này.
Nhắc tới điều này cũng thật là khéo. Nhân Long, Phi Phượng cùng theo dõi địa điểm chuyên sản xuất chống tàu ngầm. Hai người bọn họ sau khí có được tư liệu của Mã Uy. Liền lập tức tiến hành phân tích cùng tổng hợp hoạt động trong vòng nửa năm nay của hắn. Có một vị trí khiến cho hai người chú ý, chính là mỗi tuần Mã Uy đều tới cửa hàng đồ nướng Hàn Quốc trước cổng trường học ba lượt: Thứ hai, thứ tư, thứ sáu.
Hơn nữa, hai người còn điều tra được, ở những địa phương khác, hắn chưa bao giờ có hứng thú đối với đồ ăn Hàn Quốc.
Nếu như không phải là Mã Uy, mà là một người bình thường mà nói, thì phát hiện này không có gì đáng nói. Nhưng nên hiểu rằng Mã Uy là một đạo diễn có xú danh lan xa, một phát hiện nhỏ như vậy cũng đã khiến cho người ta chú ý.
Nhân Long cùng Phi Phượng thương lượng một phen, liền tiến hành điều tra cửa hàng đồ nướng, cũng thông qua kỹ thuật giám sát và điều khiển từ xa ISEE, tiến hành giám sát cửa hàng đồ nướng này. Thông tin điện thoại, tín hiệu di động, internet cùng với những phương tiện khác, tất cả đều sử dụng tới thiết bị điện tử.
Hai người còn đích thân vào trong tiệm để tìm hiểu, cũng với phương thức bủa vây chung quanh 'ôm cây đợi thỏ', bọn họ còn phát hiện được một điều rất trọng yếu. Ông chủ của cửa hàng này là người Hàn Quốc, tên gọi là Kim Thành Vũ. Kim Thành Vũ là ông chủ của cửa hàng đồ nướng Hàn Quốc này, mà còn chưa bao giờ tham gia vào việc quản lý cửa hàng. Hơn nữa không có bất kỳ mối quan hệ nào, suốt ngày ru rú trong nhà, điều này khiến cho người ta chú ý đến.
Vào đêm qua, hệ thống mạng nhện ISSE đột nhiên tóm được một con muỗi. Phân tích con muỗi này, thì phát hiện đó là một mã hóa tin tức được gửi tới Hoa Kỳ. Loại tin tức mã hóa này, công nghệ vô cùng cao cấp, trong chốc lát Nhân Long không có cách nào phá giải, nhưng mà điều này cũng đủ nói lên rằng Kim Thành Vũ kia rõ ràng là có điều gì mờ ám.
Lại nói, bọn họ cũng không phải là cảnh sát Hoa Kỳ, không cần phải thu thập đủ chứng cứ mới có thể bắt người. Bọn họ là cảnh sát Hoa Hạ quốc, chỉ cần cảm thấy ngươi có điểm đáng nghi là có thể bắt ngươi để thẩm vấn. Với phương thức tra hỏi của bọn họ, tất nhiên sẽ tra ra được một chút manh mối.
Diệp Thu vào một gian phòng được lắp đặt hoàn toàn theo phong cách Hàn Quốc, sàn nhà bằng gỗ. Ngăn tủ nhỏ, cùng với giá sách. Trên mặt đất đặt chiếc bàn trà, xung quanh có nệm êm để ngồi. Một người đàn ông bị dây thừng buộc chặt, miệng đầy những máu. Trên mặt đất còn có vài chiếc răng bị gãy.
Trông thấy Diệp Thu nhìn chằm chằm vào những cái răng trên mặt đất, Nhân Long ở bên cạnh giải thích: "Để phòng ngừa vạn nhất, chúng tôi dùng phương thức đột kích bất ngờ. Sợ hắn cũng giống như người khác, sẽ uống thuốc độc tự sát, cho nên chúng tôi nhổ răng của hắn. Cuối cùng phát hiện trong đó có một cái răng độc.
Diệp Thu hài lòng gật đầu, có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mình truyền xuống như vậy, thật sự là bọn họ đã rất cố gắng.
Diệp Thu tiếp nhận cái bao tay do Phí Tường đưa tới, đeo lên tay trái. Sau đó đi đến trước mặt Kim Thành Vũ, dùng tay trái nắm tóc của hắn lên, khiến cho mặt hắn ngẩng lên để thuận tiện dò xét hắn.
Gò má đầy đặn, cái trán hơi lồi ra, môi hơi dày, màu da tái nhợt như có bệnh. Nhã nhặn nho nhã, thoạt nhìn không giống như là một ông chủ của cửa hàng đồ nướng, mà lại giống một giáo sư đại học hơn. Nhưng, ai có thể nghĩ được rằng, người này vậy mà lại chính là một thành viên tình báo?
"Có thể nói ngôn ngữ Hoa Hạ hay không?" Diệp Thu nhìn vào mắt hắn, hỏi.
"Các ngươi là ai? Vì sao.... lại xông vào nhà của ta?" Kim Thành Vũ tức giận hỏi, bởi vì hàm răng bị bị cưỡng chế nhổ đi vài cái. Cho nên lời nói có phần thều thào.
Nghe thấy hắn nói ngôn ngữ của Hoa Hạ, Diệp Thu an tâm. Nói tiếp: "Hẳn là người biết rõ ra là ai. Lúc này, ngươi nên nói cho ta biết thân phận của mình mới đúng".
"Ta không biết ngươi". Kim Thành Vũ muốn lắc đầu, nhưng tóc lại bị Diệp Thu nắm lấy, căn bản là không thể nhúc nhích.
"Xem ra ngươi còn chưa đủ thông minh". Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Nếu như không có chứng chớ xác thực, chúng ta xông vào để đả thảo kinh xà hay sao? Chúng ta chặn được tin tức mã hóa mà ngươi gửi sang Hoa Kỳ, từ trong miệng người rút ra một chiếc răng độc... nếu như ngươi còn không nói thật, ta nghĩ ngươi hẳn là phải mềm một ít thủ đoạn khác của chúng ta".
"Hiểu rằng các ngươi là những người được trải qua những huấn luyện tàn khốc nhất. Có thể chịu được bất kỳ phương thức thẩm vấn nào, đúng không?"
"Ta không biết gì hết. Ta không biết gì hết. Ta muốn gặp luật sư của ta, ta muốn khiếu nại với đại sứ quán. Các ngươi làm như vậy là gây tổn hại tình hữu nghị của hai nước. Đại Hàn dân quốc chúng ta sẽ hướng quốc gia các ngươi đòi lại công đạo". Kim Thành Vũ lớn tiếng hét lên.
Diệp Thu hiểu rằng làm như vậy là muốn làm kinh động nhân viên làm việc phía trước cửa hàng. Chỉ là cửa phòng đóng chặt, hiệu quả cách âm của căn phòng này lại quá tốt. Hắn rất khó đạt được như ý nguyện.
"Ba phút", Diệp Thu nói, sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ, thân thể quay lại nhìn ánh đèn mờ mờ ảo ảo ở bên ngoài. Phí Tường đi tới đưa cho Diệp Thu một điếu thuốc, sau đó châm lửa.
Sau lưng là những tiếng vang chát chúa, kèm theo tiếng người kêu rên. Chỉ là miệng của Kim Thành Vũ bị người ta bịt lại, không có cách nào phát ra âm thanh.
Sau ba phút, Diệp Thu mới xoay người lại, nhìn Kim Thành Vũ co quắp một đống trên mặt đất, nói: "Tại sao phải tự làm khổ mình như vậy? Ta muốn biết điều gì đó thì sẽ luôn có cách để biết được".
Diệp Thu nhấc Kim Thành Vũ ở trên mặt đất lên, nói với Phí Tường: "Ta muốn một mình thẩm vấn hắn vài phút".
Phí Tường cùng Đại Hồ Tử lập tức áp giải Kim Thành Vũ vào một căn phòng, đây là phòng ngủ của Kim Thành Vũ.
Diệp Thu liếc nhìn Đại Hồ Tử, nghĩ thầm, cái tên Vương Bát Đản không phải là đang nghĩ rằng, mình ở một mình cùng Kim Thành Vũ là do muốn 'hấp diêm' hắn à?
Đóng cửa gian phòng, Diệp Thu ném Kim Thành Vũ lên giường, sau đó kéo chiếu khăn ở trong miệng hắn ra.
"Ngươi... ngươi muốn ... làm gì?" Bọn Đại Hồ Tử ra tay rất chừng mực, có thể làm cho người ta đau như có nhát dao đâm vào tim, nhưng cũng không làm kẻ đó ngất xỉu.
Kim Thành Vũ cảm thấy thân thể mệt mỏi như muốn rời ra từng mảnh, bỗng thấy Diệp Thu kéo mình vào một gian phòng, sợ tới mức kinh hô ra tiếng.
"Yên tâm. Ta sẽ rất rất nhẹ nhàng". Diệp Thu nói xong nắm tóc Kim Thành Vũ lên, tập trung tâm thần, chiếc nhẫn bạch kim trong tay tản ra từng vầng sáng màu bạc như thủy ngân, trên mặt nhẫn hiện lên những nét chữ quỷ dị, chuyển động như sinh vật sống vậy.
Não hải của Kim Thành Vũ giống như biển cả mở ra trước mắt hắn, tùy hắn ngao du ở bên trong. Hơn nữa, khiến cho Diệp Thu cảm thấy kỳ quái là: Trước kia nếu như sử dụng Phệ Hồn Giới Chỉ xâm nhập vào não hải của người khác thì phải tiếp nhận tất cả các thông tin, cho dù là vui vẻ hay đau đớn, những tin tức hữu dụng hay là những tin tức rác rưởi. Giống như là phục chế lại, toàn bộ đều phải tiếp nhận. Mỗi lần như vậy đều để lại di chứng, lúc đó Diệp Thu cảm thấy thân thể bị thoát lực trầm trọng. Hơn nữa bộ náo choáng váng nặng nề, có nhiều khi còn thấy những điều rất dơ dáy, thậm chí có thể sinh ra cảm giác buồn nôn.
Tình huống cực kỳ chân thực, so với tiểu thuyết càng thêm YY. Chỉ có ngươi không thể tưởng tượng ra được, không có điều con người không làm được.
Tình huống của lần này thì không giống với như vậy, Diệp Thu có thể khống chế tốc độ tin tức. Thậm chí hắn có thể đưa mình vào trong đó để tìm kiếm tin tức hữu dụng, cũng không cần phục chế hoàn toàn vào trong não của mình.
Loại cảm giác này tương đối mỹ diệu, giống như ngươi ra bờ biển nhặt vỏ sò. Nếu là trước kia, chỉ cần ngươi đến cái hải vực này thì tất cả các vỏ sò của vùng biển đều tự động chạy vào túi áo của ngươi. Nặng trịch, nhưng lại không thể cự tuyệt được, có cảm giác như là bị cưỡng gian. Mà bây giờ thì khác hẳn, chỉ cần là những vỏ sò mình thích mới tiếp nhận, không thích thì có thể loại bỏ. Quyền chủ động được ngươi nắm giữ trong tay, nếu như không thích thì có thể từ chối những vỏ sò bay vào túi của mình.
Diệp Thu còn đang thể nghiệm loại cảm giác này, đột nhiên trái tim đập kịch liệt, thân thể thoát lực. Sau đó nhanh chóng thoát ra khỏi ý thức hải của Kim Thành Vũ. Giới chỉ ở trên ngón tay không còn quang mang màu trắng nhu hòa nữa mà thay vào đó là ánh sáng màu hồng nổi lên.
Diệp Thu bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ rồi. Hắn tìm được giới chỉ này đã nhiều năm, mà đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy.
Như vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Không chỉ là Diệp Thu, thậm chí ngay cả Kim Thành Vũ cũng trợn mắt nhìn về chiếc nhẫn trong tay Diệp Thu đang bạo phát hồng quang. Hắn tuy không biết chiếc nhẫn này vừa rồi đã bí mật dò xét ý thức hải của hắn, nhưng mà chiếc nhẫn trong tay đột nhiên tỏa ra hồng quang, điều này quả thật là tạo cho người ta một cảm giác rất quỷ dị.
Kim Thành Vũ là không thể lưu lại. Diệp Thu dùng bàn tay đeo bao tay trắng kẹp lấy cổ hắn, sau đó hơi dùng lực, Rắc một tiếng, Kim Thành Vũ mềm nhũn là ngã xuống giường.
Lúc Diệp Thu đi một mình ra khỏi cửa phòng, tất cả mọi người đều đổ ánh mắt về phía hắn.
"Hắn đã chết". Vẻ mặt Diệp Thu cực kỳ lạnh lùng, mở miệng.
Đã chết? Tiền dâm hậu sát?
Không ít người bắt đầu có những ý nghĩ méo mó, chỉ là làm cho bọn họ thất vọng chính là: Lão đạo có thể lực quá yếu, không kiên trì nổi năm phút đồng hồ.
"Xử lý thi thể, dấu vết trong phòng cũng phải xử lý sạch sẽ". Diệp Thu phân phó.
Mọi người lập tức bắt tau vào công việc, Phí Tường vừa cười vừa nói: "Ở đây là cửa hàng thịt nướng Hàn Quốc, hay là chúng ta đem thi thể của hắn làm nguyên liệu nướng thịt được không nhỉ? Nghe nói thịt người rất mềm, nhưng chưa được thử qua, cũng không biết là thật hay giả?"
"Làm như vậy có phải là quá độc ác hay không?" Diệp Thu vuốt cái mũi hỏi.
"Cũng hơi độc ác". Phí Tường gật đầu: "Nhưng mà, hẳn là bọn họ sẽ cảm kích chúng ta, dù sao thì không phải ai cũng có cơ hội để nếm thử thịt người".
"Được rồi. Vậy hãy để bọn họ thử xem". Diệp Thu nói .
Hai người nhìn nhau rồi cười rộ lên, mọi người nghe mà cảm thấy da đầu run lên, một chủ một tớ này đều là những nhất biểu nhất tài, tại sao tâm tư lại có thể độc ác như vậy chứ, đều ưu thích luận diệu biến thái như vậy. Sân bay Bạch Vân tại Yến Kinh, hai nam nhân mặc Tây trang, cầm bảng hiệu, đang đứng chờ ở trong đại sảnh hậu cơ lâu( Tòa nhà phục vụ hành khách ở dưới mặt đất).
Tuổi lớn hơn một ít là nam nhân Hoa Hạ quốc, thân thể không cao, dáng người có phần mập mạp, bụng như một bà bầu mang thai. Nhưng khi đứng dậy thì trông rất có khí thế, xem ra kẻ này quản lý một tập đoàn lớn. Người cầm bảng hiệu là một người Hoa Kỳ, tóc quăn, màu da rất trắng, trên tấm bảng có viết ' tập đoàn Mc Cauley'.
Hai người chỉ một mực chăm chú quan sát chứ không mở miệng trao đổi một lời nào. Bọn họ chỉ là một thành viên tiếp đón khách máy bay trong cả đại quân đông nườm nượp, cho nên không thể khiến ai chú ý.
Mấy phút đồng hồ sau, trong sân bay truyền đến thanh âm radio dễ nghe của tiếp viên hàng không: "Chuyến máy bay số F1109 từ Thâm Quyến đến Yến Kinh, đã tới Yến Kinh ".
Âm thanh rất nhỏ, nếu như không chú ý thì sẽ không thể nghe thấy. Hai người cùng thở phào một hơi, sự căng thẳng của thân thể cũng thả lỏng đi chút ít. Nam nhân Hoa Hạ quốc cùng người tuổi trẻ Hoa Kỳ nhìn nhau cười, sau đó lại đem ánh mắt hướng về phía cửa mà hành khách đi ra.
Ước chừng mười phút sau, bắt đầu có người mang theo hành lý theo lối ra bước ra. Một đoàn người thu hút sự chú ý của bọn hắn.
Đoàn thể này có bốn người, đi tuốt ở đằng trước là một người Hoa Kỳ mập mạp giống như nam nhân Hoa Hạ quốc, đều có dáng người thấp bé, thoạt nhìn rất là có dáng dấp của gian thương. Đi theo phía sau là một nam nhân Hoa Hạ quốc, kính mắt. Khôi ngô nhã nhặn, hào hoa phong nhã. Đang dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá sân bay Yến Kinh, còn vui vẻ nói với người mập mạp ở phía trước điều gì đó. Theo ở phía sau là một bảo tiêu da đen cùng một cô gái gợi cảm xinh đẹp, mặc đồng phục chuyên ngành màu trắng, áo sơ mi màu trắng ở bên trong có dải cúc rất thấp, lộ ra một mảng tuyết trắng mềm mại.
"Trần tiên sinh, đã lâu rồi chưa trở về?" Thomson mỉm cười nói với nam nhân Hoa Hạ quốc bên cạnh.
"Đúng vậy, ông chủ. Bốn hay năm năm gì đó rồi chưa có trở về, không ngờ long khẩu vốn thiết lập ở sân bay đã loại bỏ, lại thành lập sân bay Bạch Vân xa hoa khí phái phái này". Trần Kiến Châu cung kính hồi đáp. Tuy hắn là người quan trọng trong tổ chức của nhị đầu lĩnh La Đức Liệt, nhưng mà đi theo Thomson xây dựng lại thị trường Châu Á, vẫn phải bảo trì sự tôn trọng đối với Thomson.
"Đúng vậy. Đây là một quốc gia thần kỳ. Kỳ tích nào cũng có thể phát sinh trên người bọn họ. Hơn nữa người của bọn họ cần cù chất phác, so với mấy người Hoa Kỳ ham ăn biếng làm, chỉ biết xài thẻ tín dụng, thì thuận mắt hơn nhiều". Thomson không khách khí chút nào mà hạ thấp quốc gia của mình.
Trần Kiến Châu mỉm cười không nói lời nào, vấn đề này không thích hợp để tiếp tục nói. Ở vị trí của Thomson thì có thể nói những lời này, nhưng hắn không thể nói. Hắn công tác tại tổng bộ vài năm, hiểu rằng những người Hoa Kỳ rất kỳ thị những người da vàng.
Lần này bọn họ trở về xây dựng lại thị trường Châu Á, căn cứ đầu tiên bọn họ lựa chon là tại Yến Kinh của Hoa Hạ quốc. Thomson là người thông thuộc Hoa Hạ, những lời của hắn nói rất chính xác, nhân viên của Hoa Hạ quốc rất dễ dàng câu thông. Mà những quan viên của các quốc gia Nhật Bản-Hàn Quốc thật sự là cực kỳ bảo thủ. Mọi thời khắc đều bố trí đề phòng giám sát, rất khó làm ăn.
Cho nên đến Hoa Hạ quốc làm quan, là khát vọng của từng chính trị gia.
Trần Kiến Châu nhìn thấy tấm biển nghênh đón ở lối ra vào, liền nói: "Ông chủ, tập đoàn tập đoàn GE phái người tới đón chúng ta".
"Ừm. Diễn trò thì phải diễn cho thật, có một cái bùa hộ mệnh như vậy, thì khởi đầu cũng dễ dàng hơn một chút. Hôm nay chúng ta phải dành một chút thời gian để khảo sát tập đoàn GE, hơn nữa còn cần phải mở một hội nghị, nhất định phải thật cẩn thận. Không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào. Lần này mạng lới ở Hoa Hạ quốc bị phá hủy hoàn toàn, chúng ta mang trọng trách rất nặng nề đó! Trần tiên sinh Trần tiên sinh, tôi cần anh toàn lực trợ giúp".
"Ông chủ, tôi sẽ cố gắng hết sức". Trần Kiến Châu cung kính hồi đáp. Trong nội tâm dấy lên sự kích động khó hiểu, ở tổng bộ nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã có thể giương cánh vẫy vùng.
Tòa cao ốc Kim Đô cách tòa nhà lớn mà Diệp Thu đi làm tại Đường thị cũng không xa, nhưng Diệp Thu không muốn đưa ô tô tới Đường thị khiến cho đồng sự nhìn thấy, cho nên việc tìm vị trí để đỗ xe hao phí không ít thời gian. Vì thế khi tới Đường thị thì đã trễ mất vài phút.
Sắp tới cuối năm âm lịch, Đường thị lại vừa thay đổi tổng tài, nghe nói vị tân nhậm tổng tài ở phương diện an toàn yêu cầu rất nghiêm khắc, đội nghĩ bảo vệ trước kia của Đường thị cũng đã rất mạnh mẽ, nhưng vẫn tiếp tục tuyển dụng thêm một lực lượng mới. Để vào tết âm lịch thì có thể cùng với những bảo an địa phương trước đó thay phiên trực ban. Mục đích là khi đến tết âm lịch, vẫn đủ người đảm bảo cho sự an toàn của Đường thị.
Bộ an ninh là tầng một của tòa cao ốc, ngoại trừ một bãi đỗ xe rất lớn ở dưới tòa cao ốc thì địa bàn của nó địa bàn của nó bảo vệ tất cả.
Bởi vì thiết kế hợp lý, thông gió cùng lấy ánh sáng đều vô cùng tốt. Làm việc ở tầng một cũng không làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Ngày hôm qua lúc Diệp Thu rời đi, vị đội trưởng họ Khúc kia đã dặn hắn tám giờ tới đưa thông tin. Khi mà Diệp Thu đi, đám người tuyển dụng ngày hôm qua đã lập thành đội, đang đứng trước của ra vào của Bộ an ninh, xếp thành một quân đoàn.
Một nam nhân mặc Tây trang màu đen đang đứng phát biểu trước đội ngũ, ngày hôm qua Khúc Ý cùng với lão Lữ đã giao thủ cùng Diệp Thu đang đứng sau lưng hắn. Không rõ thân phận của nam nhân này là gì.
"....Sự huynh hoàng của Đường thị chúng ta thì tôi cũng không cần nói tới nữa. Chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn thấy, có lỗ tai đều có thể nghe được. Khí thế của tòa cao ốc Đường thị hẳn là các ngươi cũng có thể nhìn thấy? Có thể tới Đường thị công tác là phúc khí của các ngươi. Đã đến đây thì phải công tác cho thật tốt, Khúc đội trưởng sẽ hướng dẫn điều lệ và quy chế của Bộ an ninh cho các ngươi, tất cả các ngươi đều phải tuân thủ thật chặt chẽ. Ai làm trái với quy định thì cút khỏi đây cho ta.... ai, người kia là ai, ngươi là ai hả? Từ đây tới đây? Không thấy chúng ta đang họp hay sao?"
Vốn Diệp Thu định thừa dịp hắn đang nói chuyện thì lén lún đi vào phía sau đội ngũ, không ngờ vẫn bị hắn ta phát hiện.
"Tôi là bảo tiêu mới tới:. Diệp Thu tiến tới một bước trả lời.
"Tên là gì?"
"Diệp Thu".
"Diệp Thu? Đúng rồi, vừa rồi điểm danh quả thật không có ngươi trả lời? Ngày đầu tiên đã đến muộn, ngươi coi Đường thị là cái gì hả? Ngươi cho bản thân là ai hả? Đường tổng của chúng ta mỗi ngày còn phải đi làm đúng giờ, ngươi tới đây để làm ông lớn sao?" Nam nhân kia rất nghiêm khắc, lời nói có phần cay nghiệt. Hơn nữa hắn chuẩn bị nắm thót Diệp Thu là để giết gà dọa khỉ, để sau này quản lý đám người kia đỡ khó khăn.
"Thực xin lỗi. Là do tôi tìm nhầm vị trí, cho nên đến chậm vài phút". Diệp Thu buồn bực cất lời giải thích. Quả thật là hắn tìm nhầm vị trí, nhưng mà là tìm chỗ đỗ xe sai vị trí. Vốn là hắn tìm được một chỗ để đỗ xe, vừa định lái xe đi qua đó thì có một nữ nhân lái một chiếc xe Bmw đi tới nhấn chuông ầm í, ra hiệu rằng vị trí đó là của nàng. Diệp Thu đành phải tìm một chỗ để xe khác.
"Tìm nhầm vị trí? Mắt của ngươi bị mù hay sao? Nhãn hiệu của Đường thị lớn như vậy mà nhìn không ra ? Ánh mắt như vậy mà còn chạy tới đây đòi làm bảo tiêu?"
Diệp Thu nhíu mày nói: "Nói chuyện tốt nhất là nên khách khí một chút. Đã biết rằng đây là Đường thị thì nên chú ý giữ gìn hình tượng của Đường thị".
"Ơ, ngươi còn dám giáo huấn ta. Tiểu tử, khi đại gia đến Đường thị làm bảo tiêu thì không biết ngươi còn chơi bùn ở nơi nào. Giáo huấn ta ư? Ngươi còn không đủ tư cách".,
"Làm thời gian lâu cũng không có nghĩa là ngươi có quền vũ nhục tư cách của người khác". Diệp Thu trầm mặt lại, nói: "Còn có điều này nữa, ta không có 'ông lớn' như ngươi nói. Nếu như ngươi không hiểu lời mình nói ra có nghĩ gì, thì nên ít nói đi".
Khúc Ý ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Thu cùng phó chủ nhiệm Bộ an ninh tranh luận , trong nội tâm có phần vui sướng, thân thủ của Diệp Thu hắn đã được chứng kiến, thật sự là cực kỳ biến thái. Thậm chí chính bản thân hắn cũng không có tự tin có thể đánh lại Diệp Thu.
Dưới tay mình có một cao thủ như vậy cũng không phải là chuyện tốt lành gì, nguy cơ vị trí đội trưởng của mình bị hắn đoạt mất là rất lớn.
Hắn còn cân nhắc làm sao để đuổi Diệp Thu đi, không ngờ ngày đầu tiên hắn đã cùng Trương Triển phát sinh xung đột, Trương Triển tuổi còn trẻ đã trở thành phó chủ nhiệm của bộ an ninh, chắc hẳn là ở phía trên còn có người nâng đỡ.
Bình thường Trương Triển ở Bộ an ninh rất ngang ngực, mọi người cũng biết hắn có chỗ dựa, nên cũng không dám chọc vào hắn. Ngay cả bộ trưởng Bộ an ninh cũng tránh đi đầu ngọn gió, tận lực không cùng hắn phát sinh xung đột.
Trương Triển vốn chỉ lợi dụng Diệp Thu để lập uy với mọi người, cũng không muốn làm khó hắn quá mức. Hắn bình thường kiêu căng đã thành thói quen, nói chuyện với người khác đã có thói quen thô tục. Kể cả bộ trưởng Bộ an ninh cũng không thèm chấp nhặt hắn, những người khác càng đem vấn để nhỏ nhặt này để trong lòng, không ngờ Diệp Thu lại dám uốn nắn hắn như vậy.
Bị Diệp Thu chống đối trước mặt nhiều người, Trương Triển cảm giác mình mất hết thể diện, đối với cái tên tân binh Diệp Thu bố láo dám chống lại hắn, tất nhiên là sẽ chửi ầm lên.
"Tiểu Vương Bát không có mắt này từ chỗ nào đến đây? Ta phải nói thế nào còn cần ngươi dạy sao? Muốn gì hả ? Không muốn làm nữa sao? Không muốn thì cút đi cho ta, Đường thị chúng ta không cần tuyển ngươi".
"Đường thị không phải là nhà của ngươi, ngươi có tư cách gì mà thay Đường thị quyết định?"
"Ta đương nhiên là có tư cách quyết định có tuyển dụng ngươi hay không", Trương Triển quay đầu lại nhì Khúc Ý, nói: "Khúc đội trưởng, tên này là người mới mà hôm qua anh tuyển dụng sao? Tôi có chút việc không thể tham dự, các anh coi giữ nơi này. Sao lại tuyển dụng người nọ hả, tố chất hắn thế nào các anh cũng đã nhìn thấy rồi đó?"
Khúc Ý vừa cười vừa nói: "Trương, lúc ấy cảm thấy thân thủ của hắn cũng không tệ lắm, cho nên mới tuyển dụng. Không ngờ tính tình lại như vậy.... anh xem nên xử lý thế nào. Tất nhiên là chúng tôi nghe theo mệnh lệnh của lãnh đạo".
Trương Triển cảm thấy tiểu tử Khúc Ý này rất biết ăn nói, liền cố ý xụ mặt lại nói: "Đường tổng, coi trọng nhất là công tác bảo vệ an toàn, các ngươi hẳn là đều biết. Chuyện đầu tiên mà Đường tổng muốn làm là điều gì? Chính là muốn mở rộng Bộ an ninh chúng ta , tất nhiên chúng ta phải đề cao coi trọng việc này, phải tuyển dụng nhân tài, ngoài ra chọn những bảo tiêu đạt tiêu chuẩn. Một số người có tố chất tốt nhưng mà lỳ lợm, thì không thể để cho hắn ở trong đội ngũ bảo tiêu của Đường thị.
Khóe miệng Diệp Thu nở nụ cười lạnh lùng, ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Trương Triển ở trước đài đạo mạo cất lời. Rõ ràng là vì có thù riêng với mình cho nên muốn đuổi mình ra khỏi cửa, lại còn muốn làm ra vẻ 'vì nước vì dân' vì Đường thị, thật đáng ghê tởm. Giống như là nếu không đuổi mình ra thì Đường thị sẽ xong đời vậy.
Vốn là công việc bảo tiêu này mình chỉ tạm thời nảy ra ý nghĩ muốn làm thôi, hơn nữa lúc Trầm Mặc Nùng rời đi đã thỉnh cầu Diệp Thu nhất định phải giúp nàng chiếu cố cho Đường Quả thật tốt. Đường Bố Y hôn mê bất tỉnh , Uông Bá trọng thương nằm trên giường. Tuy bảo tiêu bên người không ít nhưng mà thật sự đáng tin cậy thì không có người nào.
Không ngờ hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, sau khi tiến vào Đường thị lại bị lũ tiểu nhân này răn dạy một phen.
Diệp Thu vốn kiêu ngạo tới tận xương tủy , người khác càng không muốn hắn làm việc thì hắn càng muốn mến thử. Người này muốn đuổi hắn đi, thì hắn không thể không lưu lại.
Ta có thể thu phục chủ của ngươi, ta không tin không thể thu phục được mấy tên tiểu tốt các ngươi.
/750
|