" Người ở bên trong nghe đây, bỏ vũ khí xuống, nhanh chóng đầu hàng. Người ở bên trong nghe rõ, bỏ vũ khí xuống, nhanh chóng đầu hàng. Bằng không chúng tôi sẽ nổ súng. Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, bỏ vũ khí xuống, nhanh ra đầu hàng". Dưới chỉ thị của Quách Chính Dương, một cảnh sát một lần nữa giữ súng, dùng loa hướng về phía đối phương kêu gọi đầu hàng.
Ầm!
Mã Uy giơ súng hướng về phía cảnh sát đang kêu gọi đầu hàng mà phơ đạn, chửi: "Con mẹ mày, lắm miệng lão tử một phát xử lý mày bây giờ. Đầu hàng là chết, không đầu hàng thì có thể kéo theo mấy người cùng chết, vậy tại sao tao phải đầu hàng? Nói những lời này nhiều năm như vậy chúng mày không thấy chán hay sao, tao nghe lỗ tai ra giòi đến nơi rồi".
May mắn là cảnh sát đó thông minh, núp ở đằng sau một chiếc xe hơi, mạo hiểm tránh được phát đạn này. Vũ Binh trông thấy kẻ bắt cóc kiêu ngạo như vậy, hận không thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Nhưng hắn cũng hiêu rằng, án tử là do tổng chỉ huy quyết định chứ không phải mình. Hơn nữa, hắn cũng không gánh được trách nhiệm nếu như Đường Bố Y xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Tay súng bắn tỉa đã vào vị trí chưa?" Sắc mặt Quách Chính Dương như muốn nhỏ ra nước, hắn là cục trưởng của thành phố, quyền cao chức trọng, từ khi nào lại có kẻ dám khiêu khích mình như vậy? Những kẻ bắt cóc này quả thật là coi trời bằng vung. Nhưng, Đường Bố Y lại bị bọn họ nắm giữ trong tay, hơn nữa những tên điên rồ này đang đánh bạc với tính mệnh, trong chốc lát hắn không thể nghĩ được đối sách nào hay ho. Chỉ có thể cầu khẩn cho những tay súng bắn tỉa nhanh đến vị trí, hi vọng những 'Thần Thương Thủ' này có thể đánh gục những kẻ kia ở cự ly xa.
"Đang trên đường đến, đại khái là năm phút đồng hồ nữa sẽ vào đúng vị trí". Vũ Binh cận thận trả lời. Những tay súng bắn tỉa cũng không phải là thần thánh, cũng không có khả năng nhanh nhạy như trong phim ảnh, bọn họ mới nhận được mệnh lệnh cách đây hai phút, mặc dù lập tức lên đường, lại tiến vào tòa cao ốc để có vị trí công kích thuận lợi, nhưng cũng cần khoảng mười phút thời gian.
Chỉ là nhìn thấy sắc mặt của Quách Chính Dương, Vũ Binh không có lá gan đem thời gian nói ra quá dài.
"Nhanh thúc giục". Con mắt Quách Chính Dương nhìn chằm chằm vào tình hình trung tâm quảng trường, ra lệnh.
"Vâng". Vũ Binh lập tức trung thực chấp hành mệnh lệnh của thủ trưởng, gọi điện thoại thúc giục.
Quách Chính Dương xoa xoa tay, hắn hối hận vì mình đã tới nơi này. Nếu như không đến đây mà nói, có phải là con đường để lựa chọn cũng nhiều hơn một chút hay không?
Đường Quả nhìn thấy Mã Uy đưa súng tới, sắc mặt trở thành tái nhợt. Hai tay xoắn lại với nhau. Cũng không biết phải làm sao mới tốt. Nàng cắn mạnh vào môi dưới, cố gắng giúp bản thân bảo trì chút ít tỉnh táo , nói: "Ta nguyện ý mạng sống của ta để đổi lấy tính mệnh cho cha mình. Không có liên quan tới bất kỳ người nào khác".
Bảo Đường Quả cầm súng bắn Diệp Thu, nàng không thể nào làm được.
"A. Không! Không! Không! Đường đại tiểu thư. Ta nghĩ cô còn chưa hiểu rõ tình huống bây giờ, ta không thể không cho cô biết, ta mới chính là người định ra quy tắc của trò chơi này, ta là đạo diễn, nội dung cả trò chơi đều chỉ có ta viết kịch bản sau đó chỉ việc diễn mà thôi. Và bây giờ, ta muốn cô giết hắn, cô nhất định phải nổ súng bắn hắn. Nếu như không làm vậy thì không thể cứu sống phụ thân của cô". Mã Uy nói với vẻ mặt khôi hàu, trong mắt hắn giống như là có lửa thiêu đốt. Đang nhìn chằm chằm vào Đường Quả, khiến cho nàng cảm thấy như bị một ngọn lửa đốt cháy.
"Ta sẽ không giết người". Đường Quả thống khổ nói.
"Mỗi người đều có thể giết người, chỉ là cô không phát hiện ra được sự ác độc của ban thân mà thôi. Thế nào? Không xuống tay được? Cô vừa rồi cũng nghe thấy hắn nói rooif đó. Hắn không muốn dùng tính mệnh của mình để cứu lấy phụ thân cô. Nam nhân như vậy còn đáng để cô lưu luyến hay sao. Đến đây đi, nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, tàn nhẫn bắn viên đạn vào đầu hắn. Như vậy, phụ thân của cô sẽ được cứu thoát. Ta thề là chỉ cần cô giết hắn, ta tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho phụ thân cô. Giày đây, cừu nhân của ta chỉ có hắn mà thôi".
"Không được, ta không muốn làm vậy". Đường Quả lảo đảo lui về phía sau hai bước. Muốn cách khẩu súng trên mặt đất xa hơn một chút.
Pằng!
Mã Uy một tay chĩa súng bắn về phía đùi trái của Đường Bố Y. Thân thể Đường Bố Y lại lực của viên đạn đánh té về phía trước, nhưng lại bị nam nhân ngoại quốc túm chặt lấy. Hai chân liên tục trúng ba phát đạn. Loại đau đớn này khiến cho người được sống an nhàn trong một thời gian dài như Đường Bố Y không thể nào chịu nổi, sắc mặt trở nên tái nhợt, hàm răng cắn chặt, trên trán không ngừng xuất ra mồ hôi hột.
"Không được. Các ngươi không được làm tổn thương tới cha ta". Đường Quả khóc lóc, hét lên.
"Vậy thì nhặt khẩu súng dưới mặt đất lên, giết chết Diệp Thu". Mã Uy cũng lập tức hét lớn: "Bằng không, ta sẽ giết chết phụ thân của cô. Cô chỉ có một lựa chọn. Cô gái, đây là bộ mặ thật của cuộc sống. Không phải mọi việc đều diễn ra theo mong muốn của cô, nhiều khi cô chỉ có thể tuân theo quy tắc của trò chơi".
Đường Quả liếc nhìn Diệp Thu. Vẻ mặt của nam nhân này vẫn lạnh lùng như vậy. Có lẽ là có một chút thương xót đó, nhưng là đại biểu cho điều gì? Là thương hại mình chăng?
"Đường tiểu thư, ta rất thích trò chơi này, nhưng lại không có quá nhiều thời gian để lãng phí cùng các cô. Nếu như cô không nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, thì lập tức ta sẽ bắn một phát súng lên cổ của phụ thân cô. Lúc đó thì ngay cả lựa chọn duy nhất cũng không còn để cô lựa chọn nữa đâu". Lời nói tiếp theo của Mã Uy lại càng gay gắt hơn lời nước trước đó, mỗi một câu đều giống như mũi dao đâm vào trái tim của Đường Quả.
Khi còn bé mẹ đã mất, bản thân nàng cùng với cha sống nương tựa lẫn nhau. Cha đối với nàng phải nói là dốc hết lòng yêu thương, nhưng lại không biết làm sao để biểu đạt tình cảm của một nam nhân nên đành phải dùng vật chất để bù đắp chỗ thiếu hụt. Đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời đến trước mặt nàng.
Khi trước bản thân nàng rất thích đọc truyện cổ tích, trông thấy phòng ở của hoàng tử cùng công chúa trong quyển sách đều có màu xanh. Thế là cha nàng đã vì nàng mà xây dựng nên Lam Sắc Công Ngụ ( khu nhà ở màu xanh). Khi nàng sinh ra ý nghĩ kỳ lạ, muốn mạo hiểm chơi cổ phiếu ở thị trường chứng khoán, cha nàng vẫn cưng chiều mà đem toàn bộ gia sản đặt lên người nàng. Nàng yêu thích xe, lập tức hàng năm cha nàng đều nhờ bạn bè hoặc đối tác làm ăn trên thế giới thu thập tất cả các loại xe thể thao đời mới về cho nàng. Lần mình phối hợp với kế hoạch của Diệp Thu, cha vì không hiểu rõ tình hình cho nên đã đáp ứng toàn bộ điều kiện của kẻ bắt cóc, còn chủ động giao ra hơn năm trăm ngàn, còn cam đoan sẽ không để cho cảnh sát tham dự vào chuyện này, chỉ cần bọn họ đảm am toàn cho mình.
Nàng rất yêu quý cha! Đó là người thân cận nhất của nàng trong cái thế giới này, làm sao có thể trơ mắt nhìn cha biến mất trước mắt mình chứ?
Còn Diệp Thu?
Diệp Thu lại chính là nam nhân mà mình yêu! Có nhiều lần còn nằm mơ thấy chính mình nắm lấy tay hắn kết hôn trong một cung điện nguy nga tráng lệ.
Tại sao lại phải như vậy? Vì một người thì phải giết một người khác?
Đôi mắt của Đường Quả mở lớn, thân thể không ngừng mà run rẩy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Đường tiểu thư, ta đã mất đi sự kiên nhẫn". Mã Uy nói, tiếp theo đưa nòng súng trong tay chỉ vào thái dương của Đường Bố Y.
"Không được, không được làm như vậy". Đường Quả la lớn, sau đó nhanh chóng ngồi xuống, nhặt khẩu súng dưới mặt đất lên. Tiếp đó nhắm mắt lại, hướng nòng súng về Diệp Thu điên cuồng mà xạ kích. Cho đến khi những thỏi đạn trong súng bay ra hết, còn tiếp tục bóp cò mấy lượt, lúc này mới thở hổn hển mà ngừng lại.
Lực đạo mà giữ súng không đủ, hơn nữa lực lượng mỗi phát súng đều đều làm hổ khẩu của nàng như muốn toác ra. Lúc bắn thì lại là nhắm mắt mà bắn bậy, trời mới biết những viên đạn kia bắn tới vị trí nào.
Mặc dù biết nàng rất khó có thể bắn trúng mình, nhưng mà Diệp Thu cũng không thể không đề phòng. Thân thể luồn lách trong những viên đạn bắn tới, hết né trái rồi né phải. Một viên đạn lạc thiếu tý chút nữa đã đánh trúng lỗ tai của Diệp Thu, làm cho hắn kinh hãi đổ mồ hôi lạnh. Mã Uy chỉ vào Diệp Thu cười to, nói: "Diệp Thu, ngươi thật sự đáng để cho ta mở rộng tầm mắt đó! Ta còn nghĩ là ngươi sẽ không né tránh, không ngờ ngươi lại sợ chết như vậy".
"Đạo diễn, trò chơi hẳn là sắp kết thúc rồi nhỉ?" Diệp Thu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mã Uy, để tùy thời có thể tìm cơ hội cho đối phương một kích trí mạng.
Nhưng Mã Uy thật sự là cảnh giác tới quá mức, hắn hiểu rõ thân thủ của Diệp Thu, cho nên vẫn rất chú ý phòng bị Diệp Thu. Chỉ cần Diệp Thu hơi thay đổi vị trí thì Mã Uy lập tức điều chỉnh vị trí của bản thân. Làm cho Diệp Thu không có cơ hội ra tay.
Hắn và người ngoại quốc kia đứng ở một vị trí vô cùng thuận lợi, hơn nữa còn đem Đường Bố Y làm lá chắn ở phía trước, nếu như Diệp Thu cường công mà nói thì chỉ có thể đánh chết một người, người còn lại vẫn dư thời gian giết chết Đường Bố Y.
Mình cần có một người giúp đỡ, đáng tiếc, người duy nhất ở đây có thể giúp đỡ mình là Uông Bá lại đang bị trọng thương. Diệp Thu không muốn làm tổn thương đến Đường Bố Y, cho nên không dám hành động, sợ ném chuột vỡ bình.
Đây là một chọn lựa rất khó khăn!
"Đúng vậy, hẳn là nên kết thúc rồi". Mã Uy thở dài nói: "Nếu có thể sống, thì rất đáng lưu luyến! Đáng tiếc...."
Mã Uy lấy chiếc mũ từ trên đầu xuống, cởi bỏ chiếc khăn quàng cổ, sau đó xốc áo khoác lên, lộ ra một cái hộp màu trắng bạc đeo ở thắt lưng. Trên đó một cái đèn nhỏ màu hồng không ngừng lóe lên. Tuy ngọn đèn yếu ớt nhưng lại có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, làm cho nội tâm của mỗi người ở đây đều thấy khiếp sợ.
"Đáng tiếc, chúng ta đều phải chết". Mã Uy tươi cười đắc ý.
"Bom. Mau chạy đi". Vũ Binh ra lệnh một tiếng, che chở cho Quách Chính Dương chạy ra phía ngoài. Lúc này không biết xấu hổ kéo lãnh đạo mà chạy trốn. Mặc dù sau này nhận lấy phần phê bình, nhưng trong nội tâm của lãnh đạo hẳn là vẫn cảm kích mình.
"Cha. Nhanh cứu cha tôi". Đường Quả tiến lên kéo một hộ vệ, hét lớn.
Không người nào để ý tới, hiện tại Đường Bố Y nằm trong tay bọn chúng, trên đầu còn có nòng súng chĩa vào. Lúc này, còn có ai có thể cứu ông ta ra? Cả đám người đều 'có lòng mà không có sức', thầm nghĩ nên nhanh chóng đưa tiểu thư ra khỏi phạm vi của bom mới là chuyện nên làm.
"Diệp Thu, ta thua ngươi nhiều lần như vậy, lần này cuối cùng cũng đã thắng ngươi lần đầu tiên". Mã Uy nhìn Diệp Thu mà hô lớn.
Ánh mắt Diệp Thu trở nên lạnh lùng cùng cương quyết, không có tiến tới, không có chạy trốn như những người khác, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Đợi kỳ tích phát sinh.
Bộp!
Vào lúc Mã Uy đang ngửa mặt cuồng tiếu, thân thể đột nhiên cứng đờ lại, cả cái đầu lúc này giống như bị bơm quá đầu hơi. Nhanh chóng bành trướng, sau đó giống như bị trúng quyền mà bể bát như trái dưa tây, bể thành từng khối thịt nát. Thoáng cái đã bị chia năm xẻ bảy.
Thịt nát bay lả tả rơi xuống đất, thân thể không đầu của Mã Uy không cam lòng mà lăn xuống đất, trên người vẫn còn hồn quang lập lòe.
Mạch Tư trông thấy đồng bọn cuối cùng của mình đã chết, cánh tay ôm chặt lấy cổ của Đường Bố Y, thắt chặt thân thể của ông ta vào ngực, đưa súng muôn bắn xuyên qua hậu tâm của Đường Bố Y.
Diệp Thu vọt tới trước mặt hắn, một chưởng chém đứt động mạch cổ của hắn, chiếc đèn trên quả bom nhấp nháy càng lúc càng nhanh, biểu hiện sau ba giây thời gian nữa là bom sẽ nổ tung.
Diệp Thu vọt tới bên người Đường Bố Y, ôm lấy thân thể của ông ta chạy về phía trước. Ba giây đồng hồ, Diệp Thu chạy được hơn mười sau bước, sau đó hắn che phía trên thân thể Đường Bố Y, nhanh chóng bổ nhào về phía trước.
Ầm!
Sau đó là một tiếng nổ nặng nề vang lên, thân thể của Mã Uy biến thành thịt vụn, tung tóe khắp quảng trường.
Ngoại trừ mùi xác chết bị thiêu đốt xông vào mũi, cả quảng trường lúc này trở nên yên tĩnh.
Mã Uy coi như thông minh, không có sử dụng bom sát thương với quy mô lớn. Mà lựa chọn loại bom mới nhất mà tổ chức vừa nghiên cứu ra 'bom không khói'. Loại bom ưu việt này dùng thuốc nổ bằng chất lỏng, ngoại trừ dụng cụ kiểm tra tối tân nhất, thì dụng cụ thông thường không cách nào kiểm tra đo lường. Hơn nữa, sau khi sử dụng xong dung dịch tự tiêu hủy, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Một bóng người màu đen trên mái của tòa nhà cao ốc ở quảng trường thành Thiên Hà, đeo bao tay trắng nhanh chóng gỡ súng ngắm ra, đến khi cất tất cả vào trong một chiếc hộp màu bạc thì ánh mắt lại di chuyển về phía quảng trường, sau đó lắc nhẹ đầu.
Hắn cố hết sức, mình cũng đã cố hết sức rồi.
Quách Chính Dương quay đầu nhìn tất cả mọi việc phát sinh trên quảng trường, tiếp theo hỏi: "Những tay súng bắn tỉa đã vào vị trí của mình rồi sao? Điều tra xem là người nào bắn súng?"
Vũ Binh cũng cảm thất rất hiếu kỳ, hắn vừa mới báo cáo với Quách Chính Dương, nói năm phút sau những tay súng bắn tỉa mới có thể bước vào vị trí, tại sao lại có người nhanh chóng công kích như vậy?
Nếu như không phải có người ngắm bắn, thì tại sao đầu của Mã Uy lại vô duyên vô cớ mà nổ tung?
"Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ. Nhưng mà tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng sự việc". Vũ Binh hồi đáp.
"Phong tỏa hiện trường. Cứu chữa người bị thương. Khống chế ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nhất". Quách Chính Dương ra lệnh.
"Tuân lệnh". Vũ Binh vội chạy tới phân phó. Nếu không nhanh chóng xử lý tốt sự tình, để cho phóng viên truyền thông tới phỏng vấn. Nếu chỉ lưu truyền tin tức thì cũng không cần lo lắng, chính phủ muốn bọn họ tung tin ra như thế nào thì họ đăng tải tin tức như vậy thì tốt rồi. Nhưng có một số tin tức không đúng sự thật, nếu như họ tự động truyền thông theo ý mình thì rấy khó ứng phó, trời mới biết bọn họ có thể đem cái này truyền lên internet hoặc là theo một số phương thức khác mà truyền ra hay không.
Nghĩ vậy Vũ Binh lại cảm thấy đau đầu, thậm chí muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên: Ta rất ghét những điều không đúng sự thật.
Quách Chính Dương nhìn thấy Đường Bố Y cùng Diệp Thu té trên mặt đất còn chưa tỉnh lại. Hắn thở dài, vội vàng gọi mấy người tới kiểm tra thương thế cho bọn họ.
Sự tình lần này sợ là không hay rồi. Ở thành Yến Kinh bình thương có một cọng cỏ bị gió thổi bay cũng đã làm khắp nơi chú ý tới, huống chi hôm nay lại xảy ra sự tình lớn như vậy.
Diệp Thu muốn đứng lên từ trên người Đường Bố Y, vừa cử động thân thể thì sau lưng cảm thấy đau đớn vô cùng. Bom chât lỏng tuy lúc nổ không quá vang dội, nhưng mà loại chất lỏng này chỉ cần dính lên da thịt con người một chút ít, thì có thể ăn mòn cả một khối da. Nếu như đủ phân lượng thì thậm chí cả xương cốt cũng bị ăn mòn hết.
Hắn vì bảo vệ Đường Bố Y nên đã che trên người ông ta. Mà chính bản thân hắn lại bị chất lỏng của bom bắn trúng.
"Đường thúc, chú thế nào rồi? Chú Đường... Chú Đường...." Diệp Thu gọi lên vài tiếng, lại không nghe thấy Đường Bố Y đáp lại. Liền đưa tay sờ lên lưng ông ta, cảm giác ở đó có dính một khối chất lỏng đặc sệt.
Ầm!
Mã Uy giơ súng hướng về phía cảnh sát đang kêu gọi đầu hàng mà phơ đạn, chửi: "Con mẹ mày, lắm miệng lão tử một phát xử lý mày bây giờ. Đầu hàng là chết, không đầu hàng thì có thể kéo theo mấy người cùng chết, vậy tại sao tao phải đầu hàng? Nói những lời này nhiều năm như vậy chúng mày không thấy chán hay sao, tao nghe lỗ tai ra giòi đến nơi rồi".
May mắn là cảnh sát đó thông minh, núp ở đằng sau một chiếc xe hơi, mạo hiểm tránh được phát đạn này. Vũ Binh trông thấy kẻ bắt cóc kiêu ngạo như vậy, hận không thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Nhưng hắn cũng hiêu rằng, án tử là do tổng chỉ huy quyết định chứ không phải mình. Hơn nữa, hắn cũng không gánh được trách nhiệm nếu như Đường Bố Y xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Tay súng bắn tỉa đã vào vị trí chưa?" Sắc mặt Quách Chính Dương như muốn nhỏ ra nước, hắn là cục trưởng của thành phố, quyền cao chức trọng, từ khi nào lại có kẻ dám khiêu khích mình như vậy? Những kẻ bắt cóc này quả thật là coi trời bằng vung. Nhưng, Đường Bố Y lại bị bọn họ nắm giữ trong tay, hơn nữa những tên điên rồ này đang đánh bạc với tính mệnh, trong chốc lát hắn không thể nghĩ được đối sách nào hay ho. Chỉ có thể cầu khẩn cho những tay súng bắn tỉa nhanh đến vị trí, hi vọng những 'Thần Thương Thủ' này có thể đánh gục những kẻ kia ở cự ly xa.
"Đang trên đường đến, đại khái là năm phút đồng hồ nữa sẽ vào đúng vị trí". Vũ Binh cận thận trả lời. Những tay súng bắn tỉa cũng không phải là thần thánh, cũng không có khả năng nhanh nhạy như trong phim ảnh, bọn họ mới nhận được mệnh lệnh cách đây hai phút, mặc dù lập tức lên đường, lại tiến vào tòa cao ốc để có vị trí công kích thuận lợi, nhưng cũng cần khoảng mười phút thời gian.
Chỉ là nhìn thấy sắc mặt của Quách Chính Dương, Vũ Binh không có lá gan đem thời gian nói ra quá dài.
"Nhanh thúc giục". Con mắt Quách Chính Dương nhìn chằm chằm vào tình hình trung tâm quảng trường, ra lệnh.
"Vâng". Vũ Binh lập tức trung thực chấp hành mệnh lệnh của thủ trưởng, gọi điện thoại thúc giục.
Quách Chính Dương xoa xoa tay, hắn hối hận vì mình đã tới nơi này. Nếu như không đến đây mà nói, có phải là con đường để lựa chọn cũng nhiều hơn một chút hay không?
Đường Quả nhìn thấy Mã Uy đưa súng tới, sắc mặt trở thành tái nhợt. Hai tay xoắn lại với nhau. Cũng không biết phải làm sao mới tốt. Nàng cắn mạnh vào môi dưới, cố gắng giúp bản thân bảo trì chút ít tỉnh táo , nói: "Ta nguyện ý mạng sống của ta để đổi lấy tính mệnh cho cha mình. Không có liên quan tới bất kỳ người nào khác".
Bảo Đường Quả cầm súng bắn Diệp Thu, nàng không thể nào làm được.
"A. Không! Không! Không! Đường đại tiểu thư. Ta nghĩ cô còn chưa hiểu rõ tình huống bây giờ, ta không thể không cho cô biết, ta mới chính là người định ra quy tắc của trò chơi này, ta là đạo diễn, nội dung cả trò chơi đều chỉ có ta viết kịch bản sau đó chỉ việc diễn mà thôi. Và bây giờ, ta muốn cô giết hắn, cô nhất định phải nổ súng bắn hắn. Nếu như không làm vậy thì không thể cứu sống phụ thân của cô". Mã Uy nói với vẻ mặt khôi hàu, trong mắt hắn giống như là có lửa thiêu đốt. Đang nhìn chằm chằm vào Đường Quả, khiến cho nàng cảm thấy như bị một ngọn lửa đốt cháy.
"Ta sẽ không giết người". Đường Quả thống khổ nói.
"Mỗi người đều có thể giết người, chỉ là cô không phát hiện ra được sự ác độc của ban thân mà thôi. Thế nào? Không xuống tay được? Cô vừa rồi cũng nghe thấy hắn nói rooif đó. Hắn không muốn dùng tính mệnh của mình để cứu lấy phụ thân cô. Nam nhân như vậy còn đáng để cô lưu luyến hay sao. Đến đây đi, nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, tàn nhẫn bắn viên đạn vào đầu hắn. Như vậy, phụ thân của cô sẽ được cứu thoát. Ta thề là chỉ cần cô giết hắn, ta tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho phụ thân cô. Giày đây, cừu nhân của ta chỉ có hắn mà thôi".
"Không được, ta không muốn làm vậy". Đường Quả lảo đảo lui về phía sau hai bước. Muốn cách khẩu súng trên mặt đất xa hơn một chút.
Pằng!
Mã Uy một tay chĩa súng bắn về phía đùi trái của Đường Bố Y. Thân thể Đường Bố Y lại lực của viên đạn đánh té về phía trước, nhưng lại bị nam nhân ngoại quốc túm chặt lấy. Hai chân liên tục trúng ba phát đạn. Loại đau đớn này khiến cho người được sống an nhàn trong một thời gian dài như Đường Bố Y không thể nào chịu nổi, sắc mặt trở nên tái nhợt, hàm răng cắn chặt, trên trán không ngừng xuất ra mồ hôi hột.
"Không được. Các ngươi không được làm tổn thương tới cha ta". Đường Quả khóc lóc, hét lên.
"Vậy thì nhặt khẩu súng dưới mặt đất lên, giết chết Diệp Thu". Mã Uy cũng lập tức hét lớn: "Bằng không, ta sẽ giết chết phụ thân của cô. Cô chỉ có một lựa chọn. Cô gái, đây là bộ mặ thật của cuộc sống. Không phải mọi việc đều diễn ra theo mong muốn của cô, nhiều khi cô chỉ có thể tuân theo quy tắc của trò chơi".
Đường Quả liếc nhìn Diệp Thu. Vẻ mặt của nam nhân này vẫn lạnh lùng như vậy. Có lẽ là có một chút thương xót đó, nhưng là đại biểu cho điều gì? Là thương hại mình chăng?
"Đường tiểu thư, ta rất thích trò chơi này, nhưng lại không có quá nhiều thời gian để lãng phí cùng các cô. Nếu như cô không nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, thì lập tức ta sẽ bắn một phát súng lên cổ của phụ thân cô. Lúc đó thì ngay cả lựa chọn duy nhất cũng không còn để cô lựa chọn nữa đâu". Lời nói tiếp theo của Mã Uy lại càng gay gắt hơn lời nước trước đó, mỗi một câu đều giống như mũi dao đâm vào trái tim của Đường Quả.
Khi còn bé mẹ đã mất, bản thân nàng cùng với cha sống nương tựa lẫn nhau. Cha đối với nàng phải nói là dốc hết lòng yêu thương, nhưng lại không biết làm sao để biểu đạt tình cảm của một nam nhân nên đành phải dùng vật chất để bù đắp chỗ thiếu hụt. Đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời đến trước mặt nàng.
Khi trước bản thân nàng rất thích đọc truyện cổ tích, trông thấy phòng ở của hoàng tử cùng công chúa trong quyển sách đều có màu xanh. Thế là cha nàng đã vì nàng mà xây dựng nên Lam Sắc Công Ngụ ( khu nhà ở màu xanh). Khi nàng sinh ra ý nghĩ kỳ lạ, muốn mạo hiểm chơi cổ phiếu ở thị trường chứng khoán, cha nàng vẫn cưng chiều mà đem toàn bộ gia sản đặt lên người nàng. Nàng yêu thích xe, lập tức hàng năm cha nàng đều nhờ bạn bè hoặc đối tác làm ăn trên thế giới thu thập tất cả các loại xe thể thao đời mới về cho nàng. Lần mình phối hợp với kế hoạch của Diệp Thu, cha vì không hiểu rõ tình hình cho nên đã đáp ứng toàn bộ điều kiện của kẻ bắt cóc, còn chủ động giao ra hơn năm trăm ngàn, còn cam đoan sẽ không để cho cảnh sát tham dự vào chuyện này, chỉ cần bọn họ đảm am toàn cho mình.
Nàng rất yêu quý cha! Đó là người thân cận nhất của nàng trong cái thế giới này, làm sao có thể trơ mắt nhìn cha biến mất trước mắt mình chứ?
Còn Diệp Thu?
Diệp Thu lại chính là nam nhân mà mình yêu! Có nhiều lần còn nằm mơ thấy chính mình nắm lấy tay hắn kết hôn trong một cung điện nguy nga tráng lệ.
Tại sao lại phải như vậy? Vì một người thì phải giết một người khác?
Đôi mắt của Đường Quả mở lớn, thân thể không ngừng mà run rẩy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Đường tiểu thư, ta đã mất đi sự kiên nhẫn". Mã Uy nói, tiếp theo đưa nòng súng trong tay chỉ vào thái dương của Đường Bố Y.
"Không được, không được làm như vậy". Đường Quả la lớn, sau đó nhanh chóng ngồi xuống, nhặt khẩu súng dưới mặt đất lên. Tiếp đó nhắm mắt lại, hướng nòng súng về Diệp Thu điên cuồng mà xạ kích. Cho đến khi những thỏi đạn trong súng bay ra hết, còn tiếp tục bóp cò mấy lượt, lúc này mới thở hổn hển mà ngừng lại.
Lực đạo mà giữ súng không đủ, hơn nữa lực lượng mỗi phát súng đều đều làm hổ khẩu của nàng như muốn toác ra. Lúc bắn thì lại là nhắm mắt mà bắn bậy, trời mới biết những viên đạn kia bắn tới vị trí nào.
Mặc dù biết nàng rất khó có thể bắn trúng mình, nhưng mà Diệp Thu cũng không thể không đề phòng. Thân thể luồn lách trong những viên đạn bắn tới, hết né trái rồi né phải. Một viên đạn lạc thiếu tý chút nữa đã đánh trúng lỗ tai của Diệp Thu, làm cho hắn kinh hãi đổ mồ hôi lạnh. Mã Uy chỉ vào Diệp Thu cười to, nói: "Diệp Thu, ngươi thật sự đáng để cho ta mở rộng tầm mắt đó! Ta còn nghĩ là ngươi sẽ không né tránh, không ngờ ngươi lại sợ chết như vậy".
"Đạo diễn, trò chơi hẳn là sắp kết thúc rồi nhỉ?" Diệp Thu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mã Uy, để tùy thời có thể tìm cơ hội cho đối phương một kích trí mạng.
Nhưng Mã Uy thật sự là cảnh giác tới quá mức, hắn hiểu rõ thân thủ của Diệp Thu, cho nên vẫn rất chú ý phòng bị Diệp Thu. Chỉ cần Diệp Thu hơi thay đổi vị trí thì Mã Uy lập tức điều chỉnh vị trí của bản thân. Làm cho Diệp Thu không có cơ hội ra tay.
Hắn và người ngoại quốc kia đứng ở một vị trí vô cùng thuận lợi, hơn nữa còn đem Đường Bố Y làm lá chắn ở phía trước, nếu như Diệp Thu cường công mà nói thì chỉ có thể đánh chết một người, người còn lại vẫn dư thời gian giết chết Đường Bố Y.
Mình cần có một người giúp đỡ, đáng tiếc, người duy nhất ở đây có thể giúp đỡ mình là Uông Bá lại đang bị trọng thương. Diệp Thu không muốn làm tổn thương đến Đường Bố Y, cho nên không dám hành động, sợ ném chuột vỡ bình.
Đây là một chọn lựa rất khó khăn!
"Đúng vậy, hẳn là nên kết thúc rồi". Mã Uy thở dài nói: "Nếu có thể sống, thì rất đáng lưu luyến! Đáng tiếc...."
Mã Uy lấy chiếc mũ từ trên đầu xuống, cởi bỏ chiếc khăn quàng cổ, sau đó xốc áo khoác lên, lộ ra một cái hộp màu trắng bạc đeo ở thắt lưng. Trên đó một cái đèn nhỏ màu hồng không ngừng lóe lên. Tuy ngọn đèn yếu ớt nhưng lại có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, làm cho nội tâm của mỗi người ở đây đều thấy khiếp sợ.
"Đáng tiếc, chúng ta đều phải chết". Mã Uy tươi cười đắc ý.
"Bom. Mau chạy đi". Vũ Binh ra lệnh một tiếng, che chở cho Quách Chính Dương chạy ra phía ngoài. Lúc này không biết xấu hổ kéo lãnh đạo mà chạy trốn. Mặc dù sau này nhận lấy phần phê bình, nhưng trong nội tâm của lãnh đạo hẳn là vẫn cảm kích mình.
"Cha. Nhanh cứu cha tôi". Đường Quả tiến lên kéo một hộ vệ, hét lớn.
Không người nào để ý tới, hiện tại Đường Bố Y nằm trong tay bọn chúng, trên đầu còn có nòng súng chĩa vào. Lúc này, còn có ai có thể cứu ông ta ra? Cả đám người đều 'có lòng mà không có sức', thầm nghĩ nên nhanh chóng đưa tiểu thư ra khỏi phạm vi của bom mới là chuyện nên làm.
"Diệp Thu, ta thua ngươi nhiều lần như vậy, lần này cuối cùng cũng đã thắng ngươi lần đầu tiên". Mã Uy nhìn Diệp Thu mà hô lớn.
Ánh mắt Diệp Thu trở nên lạnh lùng cùng cương quyết, không có tiến tới, không có chạy trốn như những người khác, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Đợi kỳ tích phát sinh.
Bộp!
Vào lúc Mã Uy đang ngửa mặt cuồng tiếu, thân thể đột nhiên cứng đờ lại, cả cái đầu lúc này giống như bị bơm quá đầu hơi. Nhanh chóng bành trướng, sau đó giống như bị trúng quyền mà bể bát như trái dưa tây, bể thành từng khối thịt nát. Thoáng cái đã bị chia năm xẻ bảy.
Thịt nát bay lả tả rơi xuống đất, thân thể không đầu của Mã Uy không cam lòng mà lăn xuống đất, trên người vẫn còn hồn quang lập lòe.
Mạch Tư trông thấy đồng bọn cuối cùng của mình đã chết, cánh tay ôm chặt lấy cổ của Đường Bố Y, thắt chặt thân thể của ông ta vào ngực, đưa súng muôn bắn xuyên qua hậu tâm của Đường Bố Y.
Diệp Thu vọt tới trước mặt hắn, một chưởng chém đứt động mạch cổ của hắn, chiếc đèn trên quả bom nhấp nháy càng lúc càng nhanh, biểu hiện sau ba giây thời gian nữa là bom sẽ nổ tung.
Diệp Thu vọt tới bên người Đường Bố Y, ôm lấy thân thể của ông ta chạy về phía trước. Ba giây đồng hồ, Diệp Thu chạy được hơn mười sau bước, sau đó hắn che phía trên thân thể Đường Bố Y, nhanh chóng bổ nhào về phía trước.
Ầm!
Sau đó là một tiếng nổ nặng nề vang lên, thân thể của Mã Uy biến thành thịt vụn, tung tóe khắp quảng trường.
Ngoại trừ mùi xác chết bị thiêu đốt xông vào mũi, cả quảng trường lúc này trở nên yên tĩnh.
Mã Uy coi như thông minh, không có sử dụng bom sát thương với quy mô lớn. Mà lựa chọn loại bom mới nhất mà tổ chức vừa nghiên cứu ra 'bom không khói'. Loại bom ưu việt này dùng thuốc nổ bằng chất lỏng, ngoại trừ dụng cụ kiểm tra tối tân nhất, thì dụng cụ thông thường không cách nào kiểm tra đo lường. Hơn nữa, sau khi sử dụng xong dung dịch tự tiêu hủy, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Một bóng người màu đen trên mái của tòa nhà cao ốc ở quảng trường thành Thiên Hà, đeo bao tay trắng nhanh chóng gỡ súng ngắm ra, đến khi cất tất cả vào trong một chiếc hộp màu bạc thì ánh mắt lại di chuyển về phía quảng trường, sau đó lắc nhẹ đầu.
Hắn cố hết sức, mình cũng đã cố hết sức rồi.
Quách Chính Dương quay đầu nhìn tất cả mọi việc phát sinh trên quảng trường, tiếp theo hỏi: "Những tay súng bắn tỉa đã vào vị trí của mình rồi sao? Điều tra xem là người nào bắn súng?"
Vũ Binh cũng cảm thất rất hiếu kỳ, hắn vừa mới báo cáo với Quách Chính Dương, nói năm phút sau những tay súng bắn tỉa mới có thể bước vào vị trí, tại sao lại có người nhanh chóng công kích như vậy?
Nếu như không phải có người ngắm bắn, thì tại sao đầu của Mã Uy lại vô duyên vô cớ mà nổ tung?
"Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ. Nhưng mà tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng sự việc". Vũ Binh hồi đáp.
"Phong tỏa hiện trường. Cứu chữa người bị thương. Khống chế ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nhất". Quách Chính Dương ra lệnh.
"Tuân lệnh". Vũ Binh vội chạy tới phân phó. Nếu không nhanh chóng xử lý tốt sự tình, để cho phóng viên truyền thông tới phỏng vấn. Nếu chỉ lưu truyền tin tức thì cũng không cần lo lắng, chính phủ muốn bọn họ tung tin ra như thế nào thì họ đăng tải tin tức như vậy thì tốt rồi. Nhưng có một số tin tức không đúng sự thật, nếu như họ tự động truyền thông theo ý mình thì rấy khó ứng phó, trời mới biết bọn họ có thể đem cái này truyền lên internet hoặc là theo một số phương thức khác mà truyền ra hay không.
Nghĩ vậy Vũ Binh lại cảm thấy đau đầu, thậm chí muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên: Ta rất ghét những điều không đúng sự thật.
Quách Chính Dương nhìn thấy Đường Bố Y cùng Diệp Thu té trên mặt đất còn chưa tỉnh lại. Hắn thở dài, vội vàng gọi mấy người tới kiểm tra thương thế cho bọn họ.
Sự tình lần này sợ là không hay rồi. Ở thành Yến Kinh bình thương có một cọng cỏ bị gió thổi bay cũng đã làm khắp nơi chú ý tới, huống chi hôm nay lại xảy ra sự tình lớn như vậy.
Diệp Thu muốn đứng lên từ trên người Đường Bố Y, vừa cử động thân thể thì sau lưng cảm thấy đau đớn vô cùng. Bom chât lỏng tuy lúc nổ không quá vang dội, nhưng mà loại chất lỏng này chỉ cần dính lên da thịt con người một chút ít, thì có thể ăn mòn cả một khối da. Nếu như đủ phân lượng thì thậm chí cả xương cốt cũng bị ăn mòn hết.
Hắn vì bảo vệ Đường Bố Y nên đã che trên người ông ta. Mà chính bản thân hắn lại bị chất lỏng của bom bắn trúng.
"Đường thúc, chú thế nào rồi? Chú Đường... Chú Đường...." Diệp Thu gọi lên vài tiếng, lại không nghe thấy Đường Bố Y đáp lại. Liền đưa tay sờ lên lưng ông ta, cảm giác ở đó có dính một khối chất lỏng đặc sệt.
/750
|