Trịnh Viễn không dám sờ, Trịnh Viễn chạy trối chết.
Ánh mắt hận càng thêm hận kia Diệp Thu hoàn toàn chẳng thèm đếm xỉa tới, không thể được người yêu, vậy thì để người hận đi. Trong thế giới này người ghét hắn vốn quá nhiều rồi, có thêm một gã Trịnh Viễn nữa cũng chẳng có gì to tát.
Nghiên tư ngọc cốt, sắc thục nữ nhàn nhạt, lộ ra một nửa e ấp, còn ba phần ngượng ngùng. Đây là khắc họa chân thật nhất về Bố Bố giờ phút này.
Ở trên xe bus hai người mặc dù dọc đường ôm chặt nhau, nhưng đó là vì người trên xe quá đông, là do nhân tố bên ngoài tạo thành. Bố Bố có thể lấy được một cái cớ cho bản thân thân mật với hắn.
Nhưng lần này bị Diệp Thu sờ mông ở trước mặt bạn học, khiến nàng có chút khó xử, trên mặt ba phần xuân quang, ba phần ngượng ngùng, bốn phần còn lại chính là nổi giận, không vui mà nói: "Diệp Thu, anh đang làm gì vậy? Chúng ta từ khi nào thành... quan hệ đó chứ?"
Xúc cảm phi thường tốt.
Bố Bố mặc dù buổi trưa tới nhà Bố lão gia tử đã thay váy bò, đổi lại một cái quần jean trắng nhưng xúc cảm mềm mại kia vẫn khiến Diệp Thu si mê không thôi. Thấy thần sắc Bố Bố có chút phẫn nộ, cười nói: "Nếu nói đuổi hắn đi là vì cứu hắn, cô có tin không?"
Bố Bố vốn muốn nói là không tin, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của Diệp Thu, cũng cảm giác hắn nói sự thật. Mặc dù nàng không rõ lắm vì sao hắn đuổi người ta đi lại chính là cứu người ta, nhưng sau khi Trịnh Viễn đi rồi thì mình thoải mái hơn không ít. Mình không làm người xấu được, có người khác làm thay cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận.
"Báo cảnh sát chưa? Người bắn ông nội tôi bắt được chưa?" Bố Bố ngược lại lại bắt đầu quan tâm người làm bị thương ông.
"Đã báo cảnh sát. Có thể bắt người cần thêm một ít thời gian". Diệp Thu cười nói.
Bố Bố nghĩ một lát, đứng dậy đi tới ban công phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, đóng cửa thủy tinh lại, sau đó ở bên trong gọi điện thoại. Vẫn có tiếng truyền qua khe, nhưng Diệp Thu lại không muốn đi phân tích những câu nói kia. Nhìn Bố lão gia tử trước mặt tái nhợt quấy băng gạc trên trán, trong lòng áy náy một trận.
Thù này nhất định phải báo.
Nhớ tới con đường gập ghềnh bản thân lại gánh nặng đường xa, Diệp Thu liền nhịn không được mà thở dài.
"Sao thế?" Bố Bố vừa mới nói chuyện điện thoại xong nắm tay cầm đẩy cửa vào, nghe tiếng thở dài của Diệp Thu, thắc mắc hỏi.
"Nhớ lại buổi sáng người vẫn còn cùng ngồi ăn cơm nói chuyện phiếm mà bây giờ lại nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, trong lòng có chút thương cảm. Nếu tôi sớm quay lại tìm ông cô hỏi vấn đề đó thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi". Diệp Thu vẻ mặt tự trách nói.
Nói dối là một kỹ thuật sống có độ khó cao. Có rất ít người có thể sử dụng hồn nhiên tự nhiên mà không để lại dấu vết, còn số người lắp bắp thì rất dễ bị người ta nhìn ra. Diệp Thu cũng không biết câu nói kia làm sao mà từ miệng phun ra được, sau khi nói xong thiếu chút nữa bị sự dối trá của mình làm ngán.
Hắn chỉ là không muốn nói nguyên nhân thật sự cho Bố Bố biết, tiếp đó lại cần một cái cớ. Vì vậy cớ như thế cũng tạo thành ở trong đầu rất nhanh.
Bố Bố cực kỳ cảm động, cũng không ngờ Diệp Thu còn có thêm mặt sầu cảm như vậy. Hắn như thế và hắn lần đầu tiên gặp cuồng vọng ương ngạnh dẫm Trịnh Viễn xuống đất, khiến đám người trong đội bóng rổ câm như hến thật sự có sự khác nhau quá lớn.
Thấy Diệp Thu vì chuyện của ông mà tự trách, Bố Bố ngược lại đi an ủi Diệp Thu, cười nói: "Chuyện này sao có thể trách anh? Ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy cả mà. Nếu không phải anh tới kịp, cũng chẳng biết ông bây giờ thế nào nữa. Tôi còn phải cảm ơn anh mới đúng".
"Ha ha, cô đã cảm ơn rồi mà". Diệp Thu không muốn dây dưa ở vấn đề này mãi, liền cười hỏi: "Đã gọi điện cho người nhà chưa?"
"Ba mẹ tôi đều ở nước ngoài, cho dù biết chuyện ông bị thương, trong một chốc cũng không có cách gì về cả. Anh buổi chiều có tiết không? Nếu có tiết, cứ về trường học trước đi. Tôi ở đây trông ông là được rồi".
"Không sao. Tôi vẫn nên ở đây cùng cô đi. Nếu có gì cần giúp, tôi còn có thể làm hộ một tay". Diệp Thu cười nói, ngay bây giờ bảo hắn rời đi, thật đúng là có chút không đành lòng.
Phí Tường luôn không tiếc tiêu tiền, an bài phòng bệnh săn sóc đặc biệt ở bệnh việc xa hoa nhất này cho Bố lão gia tử. Mặc dù cùng là bệnh viện hoặc là một số bệnh viện tư nhân so với chỗ này, điều kiện vẫn còn thua kém một chút.
Buồng vệ sinh riêng, phòng bếp nhỏ có thể tự mình đích thân nấu, ban công thoáng sạch, thậm chí trên ban công còn có một bàn thủy tinh dài và hai cái ghế dựa. Trong phòng có hai cái giường, một giường là để bệnh nhân dùng, cái kia là cung cấp cho người nhà bệnh nhân.
Thời gian hai người quen nhau cũng không dài, đột nhiên cùng ở một phòng. Không khí có chút xấu hổ.
Diệp Thu chỉ vào giường đặc biệt chuẩn bị cho người nhà, nói với Bố Bố: "Mệt không? Nếu mệt thì cứ nghỉ một lát, tôi giúp cô trông Bố lão gia tử, không sao đâu".
Bố Bố cũng muốn ngủ trưa một giấc, nhưng bây giờ ông nằm ở trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, nàng làm sao có thể ngủ được?
Hơn nữa ngủ ở trước mặt một gã không thân lắm, tướng ngủ của mình lại rất xấu, lỡ bị hắn chiếm chút tiện nghi thì làm thế nào?
"Tôi không mệt. Nếu anh mệt, vậy nằm trên đó nghỉ một lát đi". Bố Bố từ chối nói.
"Được rồi. Nếu có chuyện gì thì cứ kêu tôi". Diệp Thu cũng không khách khí, cởi giày bò lên giường nằm. Hắn không sợ bị người ta chiếm tiện nghi.
Bố Bố vốn tưởng là Diệp Thu sẽ phong độ thân sĩ từ chối yêu cầu bảo hắn đi nghỉ của mình, kiên trì nói chuyện phiếm với mình. Nếu nam nhân khác là hắn, nhất định sẽ làm thế. Nhưng không ngờ rất nhanh đã nghe tiếng ngáy nho nhỏ của hắn.
Chẳng lẽ gã này không biết phong độ thân sĩ là cái quái gì sao?
Diệp Thu bị Bố Bố đánh thức, cô nàng cao dong dỏng này lộ vẻ vui mừng nói: "Diệp Thu, mau thức dậy. Ông nội tôi tỉnh lại rồi".
Diệp Thu ngồi dậy, liền thấy Bố lão gia tử mỉm cười với hắn. Sắc mặt cũng không còn tái nhợt như vừa nãy, hơi có chút hồng hào. Bộ phận lão già trúng đạn là đầu gối, nếu đầu gối không bị nhiễm trùng thì sẽ không có vấn đề lớn gì. Truyền vào một ít dung dịch dinh dưỡng, lại ngủ một giấc sâu, lão già cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Thằng nhãi cậu cũng quá không có lương tâm mà, bản thân thì chạy tới bò lên giường ngủ, còn để cháu gái cưng của ta ngồi trông ở đây. Thế mà ta còn nói định đổi cháu gái cho cậu chú, đây không phải là ném nó vào hố lửa sao?"
Bố lão gia tử chủ động nói chuyện với Diệp Thu, giọng có hơi khàn, nhưng vẫn giữ bản chất vui vẻ của lão.
"Ông, sao có thể nói Diệp Thu như thế. Lúc ông bị thương, là Diệp Thu đưa ông đến bệnh viện đấy". Bố Bố ở cạnh chủ động nói giúp Diệp Thu.
"Hả? Thằng nhóc này đưa ông tới bệnh viện?" Bố lão gia tử nghi ngờ hỏi. Lão ngất đi trước khi Tiểu Bạch tới, tất nhiên là không biết ai đã đưa lão tới bệnh viện. Nguồn: http://truyenyy.com
"Dạ. Ông, cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho ông ở đó, ông cứ không nghe. Cái nhà nhỏ kia của ông không an toàn, lại không có cửa chống trộm. Khó trách lại có kẻ trộm xông vào". Bố Bố giận nói.
"Trộm?" Bố lão gia tử nhìn Diệp Thu cười hì hì, nói: "Tôi bị trộm làm bị thương à?"
Diệp Thu giống như bị Bố lão gia tử nhìn xuyên, vuốt mũi nói: "À, là cảnh sát nói thế. Lúc cháu tới, lão đã hôn mê. Cũng không biết rốt cuộc là ai làm bị thương lão".
"Hắc hắc, thằng nhãi cậu... cũng chỉ có thể lừa được cô gái nhỏ như cháu gái ta thôi".
Diệp Thu không muốn dây dưa ở vấn đề này với Bố lão gia tử, ngồi cạnh lão nói: "Bố lão gia tử, lão cảm thấy người có chỗ nào không thoải mái không?"
"Có. Trong lòng ta không thoải mái". Bố lão gia tử lộ vẻ lo lắng nói. "Lớn tuổi như vậy rồi mà còn bị người ta nhìn thấy hết sạch, thật là quá mất mặt. Cũng không biết bọn chúng có chụp ảnh không nữa, nếu tung ảnh nude của ta lên mạng, ta còn làm sao mà ra ngoài gặp người khác nữa chứ".
"Lão gia tử, lão không cần lo lắng. Bọn họ không có chụp ảnh". Diệp Thu an ủi nói. Nghĩ thầm, người ta chụp ảnh nude của lão làm gì? Cho dù có tung lên mạng, thì cũng làm gì có ai thèm kích chứ?
"Làm sao cậu biết không chụp?" Bố lão gia tử không vui nói. "Đừng tưởng ta lớn tuổi cái gì cũng không biết. Mấy người trẻ tuổi các cậu rất thích chụp ảnh nude của người ta tung lên mạng. Nhóm xinh đẹp gì đó, nữ hải vận gì đó, nhóm rửa tay, đặc công trần truồng, bọn họ tất cả đều không mặc quần áo... vì cái gì mà chúng không chụp ta chứ?"
"Ông". Bố Bố tức giận giậm chân, nói: "Những người mà người ta chụp đều là nữ nhân. Ông là một lão già, người ta ai mà thèm nhìn chứ?"
"Ơ, lời này của cháu là nghĩa gì? Nam nhân càng già càng nổi tiếng. Ta già thì sao? Chẳng lẽ không có lão thái thái lên mạng à?"
Diệp Thu không ngờ lão đầu nhi này lại mạnh mẽ đến mức này, nếu là ảnh nude của Bố Bố, Diệp Thu có thể sẽ rất động tâm. Nhưng nếu là ảnh nude của Bố lão gia tử, hắn thật sự không nhẫn tâm mà kích con chuột vào đó.
Vì kích vào sẽ bị trời phạt!
Ánh mắt hận càng thêm hận kia Diệp Thu hoàn toàn chẳng thèm đếm xỉa tới, không thể được người yêu, vậy thì để người hận đi. Trong thế giới này người ghét hắn vốn quá nhiều rồi, có thêm một gã Trịnh Viễn nữa cũng chẳng có gì to tát.
Nghiên tư ngọc cốt, sắc thục nữ nhàn nhạt, lộ ra một nửa e ấp, còn ba phần ngượng ngùng. Đây là khắc họa chân thật nhất về Bố Bố giờ phút này.
Ở trên xe bus hai người mặc dù dọc đường ôm chặt nhau, nhưng đó là vì người trên xe quá đông, là do nhân tố bên ngoài tạo thành. Bố Bố có thể lấy được một cái cớ cho bản thân thân mật với hắn.
Nhưng lần này bị Diệp Thu sờ mông ở trước mặt bạn học, khiến nàng có chút khó xử, trên mặt ba phần xuân quang, ba phần ngượng ngùng, bốn phần còn lại chính là nổi giận, không vui mà nói: "Diệp Thu, anh đang làm gì vậy? Chúng ta từ khi nào thành... quan hệ đó chứ?"
Xúc cảm phi thường tốt.
Bố Bố mặc dù buổi trưa tới nhà Bố lão gia tử đã thay váy bò, đổi lại một cái quần jean trắng nhưng xúc cảm mềm mại kia vẫn khiến Diệp Thu si mê không thôi. Thấy thần sắc Bố Bố có chút phẫn nộ, cười nói: "Nếu nói đuổi hắn đi là vì cứu hắn, cô có tin không?"
Bố Bố vốn muốn nói là không tin, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của Diệp Thu, cũng cảm giác hắn nói sự thật. Mặc dù nàng không rõ lắm vì sao hắn đuổi người ta đi lại chính là cứu người ta, nhưng sau khi Trịnh Viễn đi rồi thì mình thoải mái hơn không ít. Mình không làm người xấu được, có người khác làm thay cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận.
"Báo cảnh sát chưa? Người bắn ông nội tôi bắt được chưa?" Bố Bố ngược lại lại bắt đầu quan tâm người làm bị thương ông.
"Đã báo cảnh sát. Có thể bắt người cần thêm một ít thời gian". Diệp Thu cười nói.
Bố Bố nghĩ một lát, đứng dậy đi tới ban công phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, đóng cửa thủy tinh lại, sau đó ở bên trong gọi điện thoại. Vẫn có tiếng truyền qua khe, nhưng Diệp Thu lại không muốn đi phân tích những câu nói kia. Nhìn Bố lão gia tử trước mặt tái nhợt quấy băng gạc trên trán, trong lòng áy náy một trận.
Thù này nhất định phải báo.
Nhớ tới con đường gập ghềnh bản thân lại gánh nặng đường xa, Diệp Thu liền nhịn không được mà thở dài.
"Sao thế?" Bố Bố vừa mới nói chuyện điện thoại xong nắm tay cầm đẩy cửa vào, nghe tiếng thở dài của Diệp Thu, thắc mắc hỏi.
"Nhớ lại buổi sáng người vẫn còn cùng ngồi ăn cơm nói chuyện phiếm mà bây giờ lại nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, trong lòng có chút thương cảm. Nếu tôi sớm quay lại tìm ông cô hỏi vấn đề đó thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi". Diệp Thu vẻ mặt tự trách nói.
Nói dối là một kỹ thuật sống có độ khó cao. Có rất ít người có thể sử dụng hồn nhiên tự nhiên mà không để lại dấu vết, còn số người lắp bắp thì rất dễ bị người ta nhìn ra. Diệp Thu cũng không biết câu nói kia làm sao mà từ miệng phun ra được, sau khi nói xong thiếu chút nữa bị sự dối trá của mình làm ngán.
Hắn chỉ là không muốn nói nguyên nhân thật sự cho Bố Bố biết, tiếp đó lại cần một cái cớ. Vì vậy cớ như thế cũng tạo thành ở trong đầu rất nhanh.
Bố Bố cực kỳ cảm động, cũng không ngờ Diệp Thu còn có thêm mặt sầu cảm như vậy. Hắn như thế và hắn lần đầu tiên gặp cuồng vọng ương ngạnh dẫm Trịnh Viễn xuống đất, khiến đám người trong đội bóng rổ câm như hến thật sự có sự khác nhau quá lớn.
Thấy Diệp Thu vì chuyện của ông mà tự trách, Bố Bố ngược lại đi an ủi Diệp Thu, cười nói: "Chuyện này sao có thể trách anh? Ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy cả mà. Nếu không phải anh tới kịp, cũng chẳng biết ông bây giờ thế nào nữa. Tôi còn phải cảm ơn anh mới đúng".
"Ha ha, cô đã cảm ơn rồi mà". Diệp Thu không muốn dây dưa ở vấn đề này mãi, liền cười hỏi: "Đã gọi điện cho người nhà chưa?"
"Ba mẹ tôi đều ở nước ngoài, cho dù biết chuyện ông bị thương, trong một chốc cũng không có cách gì về cả. Anh buổi chiều có tiết không? Nếu có tiết, cứ về trường học trước đi. Tôi ở đây trông ông là được rồi".
"Không sao. Tôi vẫn nên ở đây cùng cô đi. Nếu có gì cần giúp, tôi còn có thể làm hộ một tay". Diệp Thu cười nói, ngay bây giờ bảo hắn rời đi, thật đúng là có chút không đành lòng.
Phí Tường luôn không tiếc tiêu tiền, an bài phòng bệnh săn sóc đặc biệt ở bệnh việc xa hoa nhất này cho Bố lão gia tử. Mặc dù cùng là bệnh viện hoặc là một số bệnh viện tư nhân so với chỗ này, điều kiện vẫn còn thua kém một chút.
Buồng vệ sinh riêng, phòng bếp nhỏ có thể tự mình đích thân nấu, ban công thoáng sạch, thậm chí trên ban công còn có một bàn thủy tinh dài và hai cái ghế dựa. Trong phòng có hai cái giường, một giường là để bệnh nhân dùng, cái kia là cung cấp cho người nhà bệnh nhân.
Thời gian hai người quen nhau cũng không dài, đột nhiên cùng ở một phòng. Không khí có chút xấu hổ.
Diệp Thu chỉ vào giường đặc biệt chuẩn bị cho người nhà, nói với Bố Bố: "Mệt không? Nếu mệt thì cứ nghỉ một lát, tôi giúp cô trông Bố lão gia tử, không sao đâu".
Bố Bố cũng muốn ngủ trưa một giấc, nhưng bây giờ ông nằm ở trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, nàng làm sao có thể ngủ được?
Hơn nữa ngủ ở trước mặt một gã không thân lắm, tướng ngủ của mình lại rất xấu, lỡ bị hắn chiếm chút tiện nghi thì làm thế nào?
"Tôi không mệt. Nếu anh mệt, vậy nằm trên đó nghỉ một lát đi". Bố Bố từ chối nói.
"Được rồi. Nếu có chuyện gì thì cứ kêu tôi". Diệp Thu cũng không khách khí, cởi giày bò lên giường nằm. Hắn không sợ bị người ta chiếm tiện nghi.
Bố Bố vốn tưởng là Diệp Thu sẽ phong độ thân sĩ từ chối yêu cầu bảo hắn đi nghỉ của mình, kiên trì nói chuyện phiếm với mình. Nếu nam nhân khác là hắn, nhất định sẽ làm thế. Nhưng không ngờ rất nhanh đã nghe tiếng ngáy nho nhỏ của hắn.
Chẳng lẽ gã này không biết phong độ thân sĩ là cái quái gì sao?
Diệp Thu bị Bố Bố đánh thức, cô nàng cao dong dỏng này lộ vẻ vui mừng nói: "Diệp Thu, mau thức dậy. Ông nội tôi tỉnh lại rồi".
Diệp Thu ngồi dậy, liền thấy Bố lão gia tử mỉm cười với hắn. Sắc mặt cũng không còn tái nhợt như vừa nãy, hơi có chút hồng hào. Bộ phận lão già trúng đạn là đầu gối, nếu đầu gối không bị nhiễm trùng thì sẽ không có vấn đề lớn gì. Truyền vào một ít dung dịch dinh dưỡng, lại ngủ một giấc sâu, lão già cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Thằng nhãi cậu cũng quá không có lương tâm mà, bản thân thì chạy tới bò lên giường ngủ, còn để cháu gái cưng của ta ngồi trông ở đây. Thế mà ta còn nói định đổi cháu gái cho cậu chú, đây không phải là ném nó vào hố lửa sao?"
Bố lão gia tử chủ động nói chuyện với Diệp Thu, giọng có hơi khàn, nhưng vẫn giữ bản chất vui vẻ của lão.
"Ông, sao có thể nói Diệp Thu như thế. Lúc ông bị thương, là Diệp Thu đưa ông đến bệnh viện đấy". Bố Bố ở cạnh chủ động nói giúp Diệp Thu.
"Hả? Thằng nhóc này đưa ông tới bệnh viện?" Bố lão gia tử nghi ngờ hỏi. Lão ngất đi trước khi Tiểu Bạch tới, tất nhiên là không biết ai đã đưa lão tới bệnh viện. Nguồn: http://truyenyy.com
"Dạ. Ông, cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho ông ở đó, ông cứ không nghe. Cái nhà nhỏ kia của ông không an toàn, lại không có cửa chống trộm. Khó trách lại có kẻ trộm xông vào". Bố Bố giận nói.
"Trộm?" Bố lão gia tử nhìn Diệp Thu cười hì hì, nói: "Tôi bị trộm làm bị thương à?"
Diệp Thu giống như bị Bố lão gia tử nhìn xuyên, vuốt mũi nói: "À, là cảnh sát nói thế. Lúc cháu tới, lão đã hôn mê. Cũng không biết rốt cuộc là ai làm bị thương lão".
"Hắc hắc, thằng nhãi cậu... cũng chỉ có thể lừa được cô gái nhỏ như cháu gái ta thôi".
Diệp Thu không muốn dây dưa ở vấn đề này với Bố lão gia tử, ngồi cạnh lão nói: "Bố lão gia tử, lão cảm thấy người có chỗ nào không thoải mái không?"
"Có. Trong lòng ta không thoải mái". Bố lão gia tử lộ vẻ lo lắng nói. "Lớn tuổi như vậy rồi mà còn bị người ta nhìn thấy hết sạch, thật là quá mất mặt. Cũng không biết bọn chúng có chụp ảnh không nữa, nếu tung ảnh nude của ta lên mạng, ta còn làm sao mà ra ngoài gặp người khác nữa chứ".
"Lão gia tử, lão không cần lo lắng. Bọn họ không có chụp ảnh". Diệp Thu an ủi nói. Nghĩ thầm, người ta chụp ảnh nude của lão làm gì? Cho dù có tung lên mạng, thì cũng làm gì có ai thèm kích chứ?
"Làm sao cậu biết không chụp?" Bố lão gia tử không vui nói. "Đừng tưởng ta lớn tuổi cái gì cũng không biết. Mấy người trẻ tuổi các cậu rất thích chụp ảnh nude của người ta tung lên mạng. Nhóm xinh đẹp gì đó, nữ hải vận gì đó, nhóm rửa tay, đặc công trần truồng, bọn họ tất cả đều không mặc quần áo... vì cái gì mà chúng không chụp ta chứ?"
"Ông". Bố Bố tức giận giậm chân, nói: "Những người mà người ta chụp đều là nữ nhân. Ông là một lão già, người ta ai mà thèm nhìn chứ?"
"Ơ, lời này của cháu là nghĩa gì? Nam nhân càng già càng nổi tiếng. Ta già thì sao? Chẳng lẽ không có lão thái thái lên mạng à?"
Diệp Thu không ngờ lão đầu nhi này lại mạnh mẽ đến mức này, nếu là ảnh nude của Bố Bố, Diệp Thu có thể sẽ rất động tâm. Nhưng nếu là ảnh nude của Bố lão gia tử, hắn thật sự không nhẫn tâm mà kích con chuột vào đó.
Vì kích vào sẽ bị trời phạt!
/750
|