Trần Hoài Ân vẫn phong độ như trước, mặc đồ Tây màu xanh đen, thắt cà vạt sáng, tóc xịt keo bóng bẩy, bưng chén trà cỡ lớn đặc biệt lộ vẻ vui cười đi vào phòng học, thấy Diệp Thu ngồi trong đó, vẻ mặt rõ ràng có chút ngoài ý muốn.
Tiết học của sinh viên vốn rất ít, gã một tháng chỉ cần lên lớp sáu tiết là được. Còn Diệp Thu hơn một tháng chưa đi học, cho nên khiến người ta cảm giác thời gian đã qua thật lâu. Bây giờ thấy Diệp Thu ngồi trong lớp, cảm giác giống như một năm nửa năm chưa gặp vậy.
Trần Hoài Ân gật đầu với Diệp Thu, liền bắt đầu giảng bài bằng phấn đặc sắc của mình. Diệp Thu thấy phòng học ngồi chật ních, tình cảnh này ở tiết của giáo viên khác đúng là chưa từng thấy. Có không ít sinh viên là vì thích kiến thức khảo cổ học mà tới nghe, có một số người thì lại định đến nghe các loại kỳ văn ít người biết đến do gã giảng.
Diệp Thu nhân lúc nói chuyện với Dương Nhạc, Lý Đại Tráng liếc nhìn Mã Uy một cái, gã đang vẻ mặt thành thật nghe giảng, cây bút trong tay đang ghi nội dung quan trọng mà Trần Hoài Ân giảng nhanh như bay.
Diệp Thu thầm nghĩ, chẳng lẽ gã này lại thật tới học kiến thức khảo cổ sao? Hắn thật sự không cách nào liên hệ Hỗn Thế Ma Vương ở bãi đỗ xe nổi giận đập xe người khác với hình tượng sinh viên trước mắt này.
Trần Hoài Ân cũng không giống trước kia thích biện giải vấn đề với Diệp Thu ở trên lớp, nhưng khi kết thúc tiết thứ hai, lại nói với Diệp Thu: "Diệp Thu, cậu tới phòng làm việc của tôi một chuyến". Diệp Thu vỗ tay Lam Khả Tâm, cười cười với nàng, lại nói với Lý Đại Tráng, Dương Nhạc một tiếng, sau đó mới tới phòng làm việc của Trần Hoài Ân.
Vừa mới ở hành lang thì đụng phải Trần Hải Lượng. Nhìn thấy Diệp Thu, Trần Hải Lượng vẻ mặt hớn hở nói: "Diệp Thu, đã lâu không thấy cậu nhỉ? Nếu không phải Dương Nhạc tới xin nghỉ phép cho cậu, tôi còn định nghĩ cách tìm người lùng tung tích cậu đấy".
"Thật xin lỗi, thầy Trần. Có một vài việc cần làm, vội quá nên không thể xin nghỉ phép trực tiếp với thầy, đành phải nhờ Dương Nhạc". Diệp Thu áy náy mà giải thích. Mặc dù hắn không coi trọng thân phận sinh viên này, nhưng hắn lại biết, mình đã gây rất nhiều phiền toái cho giáo viên. Bởi vì khi sinh viên xảy ra chuyện gì, giáo viên phụ trách sẽ là người gánh trách nhiệm trực tiếp. Mình vừa đi liền một lèo một hai tháng, không khiến người ta lo lắng mới là lạ.
Trần Hải Lượng vỗ vỗ vai Diệp Thu, cười nói: "Không sao. Cậu không phải có số điện thoại của tôi sao? Lần sau có chuyện gì cứ gọi cho tôi là được. Cũng chẳng biết rốt cuộc cậu có bản lãnh như thế nào mà lại có thể cứu bạn gái của mình từ trong tay bọn cướp về... Ài, may mà có cậu giúp, nếu không bây giờ tôi có thể đã bị trường đuổi. Thời gian trước định mời cậu uống rượu, đến phòng ký túc xá tìm cậu mấy lần, đều nói là cậu vẫn chưa về. Hôm nay có thời gian không? Cùng tôi đi uống rượu được chứ?"
Lam Khả Tâm bị người ta bắt cóc. Mặc dù lãnh đạo hệ phải gánh một phần trách nhiệm, nhưng Trần Hải Lượng lại phải gánh trách nhiệm chủ yếu. Đây chính là lệ thường ở Trung Quốc, nếu xảy ra vấn đề gì, thì đó chính là trách nhiệm của người dưới, người trên sẽ không có bất cứ trách nhiệm nào. Cho nên bình thường đều là chức phó phạm pháp loạn kỷ cương, tham nhũng. Chức chính đều là sáng suốt uy phong không phạm bất cứ sai lầm gì.
Nếu Lam Khả Tâm bị thương tổn gì, Trần Hải Lượng rất có thể vì vậy mà bị liên lụy. Diệp Thu cứu Lam Khả Tâm ra, chẳng khác gì giúp gã một cái đại ân, muốn mời Diệp Thu uống rượu cũng là chân tình ý thật.
"Thầy Trần, thầy đừng khách khí. Đợi em có thời gian sẽ mời thầy uống rượu. Nhưng hôm nay thì không được, thầy Trần Hoài Ân bảo em vào phòng làm việc của thầy ấy, hình như là có việc muốn tìm em". Diệp Thu cười nói.
"Vậy à? Được rồi, dù sao thời gian vẫn còn nhiều mà, cậu chỉ cần đừng đột nhiên biến mất là được rồi".
Tạm biệt Trần Hải Lượng xong, Diệp Thu đi vào văn phòng của Trần Hoài Ân. Gã đang thu dọn đồ trên bàn làm việc, thấy Diệp Thu đi vào, nói với hắn: "Tôi đã xem qua thời khóa biểu, hai tiết sau cậu không có khóa phải không?"
"Dạ. Thầy Trần có chuyện gì sao?" Diệp Thu thấp thỏm hỏi, sẽ không ngay bây giờ bảo mình đi tìm "Thanh minh thượng hà đồ" giúp gã đấy chứ?
"Lúc trước tôi đi thăm thầy tôi, tôi nói vấn đề của cậu nói với người. Người vừa lúc đang nghiên cứu vấn đề có liên quan đến vật thể thông linh, cho nên thấy rất hứng thú với chuyện của cậu, vẫn luôn tìm cậu. Nhưng cậu lại luôn không lên lớp. Nếu hôm nay cậu có thời gian, chúng ta có thể cùng đi xem thử. Tôi vừa rồi đã gọi điện cho người. Người vừa đúng lúc rảnh rỗi".
Nghe nói là giải quyết vấn đề chiếc nhẫn của mình, trong lòng Diệp Thu lập tức nhộn nhạo, vui vẻ nói: "Cảm ơn thầy Trần. Hôm nay em không có việc gì cả, cùng đi với thầy thăm tiền bối ạ".
Diệp Thu suy nghĩ một chút, cũng không biết nên gọi thầy của thầy như thế nào, nên gọi là tiền bối luôn.
Trần Hoài Ân có cỗ xe Audi màu đen, Diệp Thu cũng không tới nhà xe lấy con Đông Phương của mình. Trần Hoài Ân lái xe, chở Diệp Thu qua mấy đường chằng chịt khiến người ta choáng đầu ở Yến Kinh.
"Thầy tôi... tính cách có chút kỳ lạ. Nếu lời nói có gì không tốt, mong cậu bỏ qua cho". Trần Hoài Ân cười nói với Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Thầy Trần, không sao ạ. Ông ấy là trưởng bối, cho dù có dạy dỗ em mấy câu cũng đúng thôi". Diệp Thu cười gật đầu.
Nghĩ thầm, lại có thể quái hơn lão già nhà chúng tôi sao? Đối phó với lão già cổ quái như vậy Diệp Thu rất giỏi.
Diệp Thu vốn tưởng chỉ một lát là tới rồi, không ngờ lái xe hơn nửa tiếng. Khi xe dừng ở trước một nhà nhỏ có chút cũ kỹ, Diệp Thu suýt ngủ gục.
Căn nhà nhỏ này là một căn hộ rất bình thường, giống mấy căn nhà nhỏ hai tầng xung quanh, màu sắc xám xịt, sơn tường đã hơi tróc, móc đồng trên cửa gỉ sắt loang lổ, bậc thang xi măng cũng bị nứt, từ trong khe xi măng mọc cỏ dại dài.
Diệp Thu vốn tưởng là, người có thể trở thành thầy của Trần Hoài Ân, nhất định là một trí giả thông kim bác cổ, ở biệt thự sa hoa, có thư phòng dọa người, tàng thư bên trong dù xem cả đời cũng không hết.
Nhưng không ngờ Trần Hoài Ân lại dẫn mình tới nơi này, nếu như là con gái, hắn sẽ hoài nghi cô gái dẫn mình tới chỗ vắng vẻ hẻo lánh này có phải là có ý đồ với thân thể mình không.
Trần Hoài Ân chạy lên bậc thang cầm móc đập cửa, vừa mới đập cửa một lần, bên trong đã truyền ra tiếng chó sủa rất to.
Hơn nữa tiếng chó sủa không phải chỉ một con, mà là cả một bầy. Trần Hoài Ân sau khi đập cửa liền nhảy xuống bậc thang, vừa lấy ra một cái khăn tay trong túi đồ Tây lau mồ hôi, vừa nói với Diệp Thu: "Thầy nuôi bảy con chó, mỗi lần gõ cửa thật khiến lòng tôi tê dại".
Bảy con chó? Trời ạ. Bảy con chó này nếu làm lẩu thịt chó sợ cũng phải ăn hơn nửa tháng ấy chứ?
"Ai thế?" Một giọng nói nghiêm nghị hỏi.
"Thầy ơi, là em. Hoài Ân". Trần Hoài Ân lại đi lên bậc thang nói về phía cửa chính đang đóng chặt.
"Tự vào đi". Giọng lão nhân gia vẫn không có chút ôn hòa nào.
Trần Hoài Ân vừa lau mồ hôi vừa nói: "Thầy ơi, em không vào được. Không có chìa khóa..."
Keng!
Lời Trần Hoài Ân còn chưa dứt, từ cửa chính đã ném qua một vật. Là một chìa khóa đồng rất lớn.
Diệp Thu nhặt chìa khóa lên đưa cho Trần Hoài Ân, Trần Hoài Ân lại từ khe cửa nhìn lén, sau khi thấy mấy con chó kia bị thầy gọi về không núp ở trong cắn lén nữa, lúc này mới cẩn thận mà mở cửa chính ra.
Đẩy cửa chính, song song ở cửa đứng bảy con chó lớn cao hơn người. Những con chó này chỉ thuần một màu xám, bộ lông vô cùng bẩn, nhưng thể trạng lại vô cùng cường tráng. Xem ra người chủ ngoại trừ không tắm rửa cho chúng ra, ở phương diện ăn uống thì rất chiếu cố chúng.
Những con chó này giống như đã từng được huấn luyện đặc biệt, thấy Diệp Thu và Trần Hoài Ân đi vào cũng không nhào lên cắn, chỉ là trong cổ họng phát ra tiếng gừ nặng nề. Trần Hoài Ân hình như cực kỳ sợ chó, níu lấy cánh tay của Diệp Thu, đẩy hắn làm tiên phong, còn bản thân thì núp sau hắn.
Diệp Thu thật sự là dở khóc dở cười, chẳng lẽ thẩm mỹ quan của chúng giống với con gái, thấy dễ nhìn liền miệng hạ lưu tình?
An toàn đi tới đại sảnh, liền thấy một lão già đang ngồi chổm hổm trong phòng đánh một kiện đồ đồng dính đầy bùn đất. Lão già thân hình gầy gò, người không cao, nhưng ánh mắt cực kỳ sáng ngời, mặc một trường bào màu xám, trên mặt dính đầy dầu mỡ. Lão Cao vén tay áo, trên tay đen sì, đang cầm một cái khăn cẩn thận lau chùi mặt ngoài kiện đồ đồng bần thấy không rõ màu sắc.
"Thầy, đồ cổ này là đào từ đâu ra vậy?" Trần Hoài Ân ngồi xổm xuống vẻ mặt lấy lòng nói.
"Đồ cổ cái rắm. Đây là cái bô từng dùng vào mùa đông năm ngoái. Hôm nay ngửi thấy có mùi, nên đem ra đánh một chút". Lão già không khách khí nói.
Trần Hoài Ân vội dịch về sau hai bước, nói: "Thầy, bảo mẫu mời tới đâu rồi? Những việc này để họ làm là được rồi".
"Sao bảo người ta làm hả? Người ta tiểu cô nương mười mấy tuổi dựa vào cái gì mà đi chà bô cho lão già này hả?"
"Ha ha, thầy nói đúng thật". Trần Hoài Ân xấu hổ cười với Diệp Thu, nói: "Thầy, lần trước em có nói chuyện cậu đây với người, người còn nhớ không? Bây giờ em dẫn cậu ta tới, người giúp hắn xem cái nhẫn kia một chút được không ạ?"
Lão già liếc nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Bảo hắn chờ đi. Trong tay ta còn có chuyện chưa làm xong đây. Có ghế, tự ngồi đi, uống nước thì tự... à, không được uống trà của ta".
"Cháu cũng không vội. Ông cứ làm việc trước đi". Diệp Thu cười nói, tới bình thủy, lại cầm lá trà bên cạnh ngửi ngửi. Quả nhiên là trà ngon, cho nên nhét hết vào một cái chén rồi pha ra hai chén trà đậm.
Trần Hoài Ân nhận chén do Diệp Thu đưa qua, sợ đến nỗi run run, cười khổ nhìn Diệp Thu, vội vàng đứng lên, không dám để lão già thấy lá trà trong chén mình.
Lá trà này là do lão già tự mình đi hái, lại tự tay xào ở trong nhà trà nông, bình thường cực kỳ quý, ngay cả học sinh của lão cũng chỉ được uống nước lọc, nếu để lão thấy Diệp Thu rót trà cho gã, không phải là không thể cùng người liều mạng.
Động tác lão già đang cọ bô đột nhiên dừng lại, dùng mũi ngửi ngửi, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Thu, mắng: "Thằng nhãi ngon lắm, dám uống trộm trà của ta. Cậu chẳng lẽ là người điếc sao? Không nghe ta nói à?"
"Lão gia tử mới vừa nói gì?" Diệp Thu lộ vẻ mù mịt hỏi Trần Hoài Ân.
"Hả?" Trần Hoài Ân nhìn thầy một lát, lại nhìn Diệp Thu một lát, nói: "Hình như là nói chúng ta tự pha trà uống".
"Thằng nhãi thúi, cậu cho ta là lão hồ đồ? Lời của mình cũng không nhớ sao?" Lão già nói xong, cầm cái bô trong tay đánh về phía Diệp Thu.
Diệp Thu kinh hãi, nếu bị thứ đồ này đập lên đầu, chỉ sợ một hai tháng thứ gì cũng ăn không vô.
Tiết học của sinh viên vốn rất ít, gã một tháng chỉ cần lên lớp sáu tiết là được. Còn Diệp Thu hơn một tháng chưa đi học, cho nên khiến người ta cảm giác thời gian đã qua thật lâu. Bây giờ thấy Diệp Thu ngồi trong lớp, cảm giác giống như một năm nửa năm chưa gặp vậy.
Trần Hoài Ân gật đầu với Diệp Thu, liền bắt đầu giảng bài bằng phấn đặc sắc của mình. Diệp Thu thấy phòng học ngồi chật ních, tình cảnh này ở tiết của giáo viên khác đúng là chưa từng thấy. Có không ít sinh viên là vì thích kiến thức khảo cổ học mà tới nghe, có một số người thì lại định đến nghe các loại kỳ văn ít người biết đến do gã giảng.
Diệp Thu nhân lúc nói chuyện với Dương Nhạc, Lý Đại Tráng liếc nhìn Mã Uy một cái, gã đang vẻ mặt thành thật nghe giảng, cây bút trong tay đang ghi nội dung quan trọng mà Trần Hoài Ân giảng nhanh như bay.
Diệp Thu thầm nghĩ, chẳng lẽ gã này lại thật tới học kiến thức khảo cổ sao? Hắn thật sự không cách nào liên hệ Hỗn Thế Ma Vương ở bãi đỗ xe nổi giận đập xe người khác với hình tượng sinh viên trước mắt này.
Trần Hoài Ân cũng không giống trước kia thích biện giải vấn đề với Diệp Thu ở trên lớp, nhưng khi kết thúc tiết thứ hai, lại nói với Diệp Thu: "Diệp Thu, cậu tới phòng làm việc của tôi một chuyến". Diệp Thu vỗ tay Lam Khả Tâm, cười cười với nàng, lại nói với Lý Đại Tráng, Dương Nhạc một tiếng, sau đó mới tới phòng làm việc của Trần Hoài Ân.
Vừa mới ở hành lang thì đụng phải Trần Hải Lượng. Nhìn thấy Diệp Thu, Trần Hải Lượng vẻ mặt hớn hở nói: "Diệp Thu, đã lâu không thấy cậu nhỉ? Nếu không phải Dương Nhạc tới xin nghỉ phép cho cậu, tôi còn định nghĩ cách tìm người lùng tung tích cậu đấy".
"Thật xin lỗi, thầy Trần. Có một vài việc cần làm, vội quá nên không thể xin nghỉ phép trực tiếp với thầy, đành phải nhờ Dương Nhạc". Diệp Thu áy náy mà giải thích. Mặc dù hắn không coi trọng thân phận sinh viên này, nhưng hắn lại biết, mình đã gây rất nhiều phiền toái cho giáo viên. Bởi vì khi sinh viên xảy ra chuyện gì, giáo viên phụ trách sẽ là người gánh trách nhiệm trực tiếp. Mình vừa đi liền một lèo một hai tháng, không khiến người ta lo lắng mới là lạ.
Trần Hải Lượng vỗ vỗ vai Diệp Thu, cười nói: "Không sao. Cậu không phải có số điện thoại của tôi sao? Lần sau có chuyện gì cứ gọi cho tôi là được. Cũng chẳng biết rốt cuộc cậu có bản lãnh như thế nào mà lại có thể cứu bạn gái của mình từ trong tay bọn cướp về... Ài, may mà có cậu giúp, nếu không bây giờ tôi có thể đã bị trường đuổi. Thời gian trước định mời cậu uống rượu, đến phòng ký túc xá tìm cậu mấy lần, đều nói là cậu vẫn chưa về. Hôm nay có thời gian không? Cùng tôi đi uống rượu được chứ?"
Lam Khả Tâm bị người ta bắt cóc. Mặc dù lãnh đạo hệ phải gánh một phần trách nhiệm, nhưng Trần Hải Lượng lại phải gánh trách nhiệm chủ yếu. Đây chính là lệ thường ở Trung Quốc, nếu xảy ra vấn đề gì, thì đó chính là trách nhiệm của người dưới, người trên sẽ không có bất cứ trách nhiệm nào. Cho nên bình thường đều là chức phó phạm pháp loạn kỷ cương, tham nhũng. Chức chính đều là sáng suốt uy phong không phạm bất cứ sai lầm gì.
Nếu Lam Khả Tâm bị thương tổn gì, Trần Hải Lượng rất có thể vì vậy mà bị liên lụy. Diệp Thu cứu Lam Khả Tâm ra, chẳng khác gì giúp gã một cái đại ân, muốn mời Diệp Thu uống rượu cũng là chân tình ý thật.
"Thầy Trần, thầy đừng khách khí. Đợi em có thời gian sẽ mời thầy uống rượu. Nhưng hôm nay thì không được, thầy Trần Hoài Ân bảo em vào phòng làm việc của thầy ấy, hình như là có việc muốn tìm em". Diệp Thu cười nói.
"Vậy à? Được rồi, dù sao thời gian vẫn còn nhiều mà, cậu chỉ cần đừng đột nhiên biến mất là được rồi".
Tạm biệt Trần Hải Lượng xong, Diệp Thu đi vào văn phòng của Trần Hoài Ân. Gã đang thu dọn đồ trên bàn làm việc, thấy Diệp Thu đi vào, nói với hắn: "Tôi đã xem qua thời khóa biểu, hai tiết sau cậu không có khóa phải không?"
"Dạ. Thầy Trần có chuyện gì sao?" Diệp Thu thấp thỏm hỏi, sẽ không ngay bây giờ bảo mình đi tìm "Thanh minh thượng hà đồ" giúp gã đấy chứ?
"Lúc trước tôi đi thăm thầy tôi, tôi nói vấn đề của cậu nói với người. Người vừa lúc đang nghiên cứu vấn đề có liên quan đến vật thể thông linh, cho nên thấy rất hứng thú với chuyện của cậu, vẫn luôn tìm cậu. Nhưng cậu lại luôn không lên lớp. Nếu hôm nay cậu có thời gian, chúng ta có thể cùng đi xem thử. Tôi vừa rồi đã gọi điện cho người. Người vừa đúng lúc rảnh rỗi".
Nghe nói là giải quyết vấn đề chiếc nhẫn của mình, trong lòng Diệp Thu lập tức nhộn nhạo, vui vẻ nói: "Cảm ơn thầy Trần. Hôm nay em không có việc gì cả, cùng đi với thầy thăm tiền bối ạ".
Diệp Thu suy nghĩ một chút, cũng không biết nên gọi thầy của thầy như thế nào, nên gọi là tiền bối luôn.
Trần Hoài Ân có cỗ xe Audi màu đen, Diệp Thu cũng không tới nhà xe lấy con Đông Phương của mình. Trần Hoài Ân lái xe, chở Diệp Thu qua mấy đường chằng chịt khiến người ta choáng đầu ở Yến Kinh.
"Thầy tôi... tính cách có chút kỳ lạ. Nếu lời nói có gì không tốt, mong cậu bỏ qua cho". Trần Hoài Ân cười nói với Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Thầy Trần, không sao ạ. Ông ấy là trưởng bối, cho dù có dạy dỗ em mấy câu cũng đúng thôi". Diệp Thu cười gật đầu.
Nghĩ thầm, lại có thể quái hơn lão già nhà chúng tôi sao? Đối phó với lão già cổ quái như vậy Diệp Thu rất giỏi.
Diệp Thu vốn tưởng chỉ một lát là tới rồi, không ngờ lái xe hơn nửa tiếng. Khi xe dừng ở trước một nhà nhỏ có chút cũ kỹ, Diệp Thu suýt ngủ gục.
Căn nhà nhỏ này là một căn hộ rất bình thường, giống mấy căn nhà nhỏ hai tầng xung quanh, màu sắc xám xịt, sơn tường đã hơi tróc, móc đồng trên cửa gỉ sắt loang lổ, bậc thang xi măng cũng bị nứt, từ trong khe xi măng mọc cỏ dại dài.
Diệp Thu vốn tưởng là, người có thể trở thành thầy của Trần Hoài Ân, nhất định là một trí giả thông kim bác cổ, ở biệt thự sa hoa, có thư phòng dọa người, tàng thư bên trong dù xem cả đời cũng không hết.
Nhưng không ngờ Trần Hoài Ân lại dẫn mình tới nơi này, nếu như là con gái, hắn sẽ hoài nghi cô gái dẫn mình tới chỗ vắng vẻ hẻo lánh này có phải là có ý đồ với thân thể mình không.
Trần Hoài Ân chạy lên bậc thang cầm móc đập cửa, vừa mới đập cửa một lần, bên trong đã truyền ra tiếng chó sủa rất to.
Hơn nữa tiếng chó sủa không phải chỉ một con, mà là cả một bầy. Trần Hoài Ân sau khi đập cửa liền nhảy xuống bậc thang, vừa lấy ra một cái khăn tay trong túi đồ Tây lau mồ hôi, vừa nói với Diệp Thu: "Thầy nuôi bảy con chó, mỗi lần gõ cửa thật khiến lòng tôi tê dại".
Bảy con chó? Trời ạ. Bảy con chó này nếu làm lẩu thịt chó sợ cũng phải ăn hơn nửa tháng ấy chứ?
"Ai thế?" Một giọng nói nghiêm nghị hỏi.
"Thầy ơi, là em. Hoài Ân". Trần Hoài Ân lại đi lên bậc thang nói về phía cửa chính đang đóng chặt.
"Tự vào đi". Giọng lão nhân gia vẫn không có chút ôn hòa nào.
Trần Hoài Ân vừa lau mồ hôi vừa nói: "Thầy ơi, em không vào được. Không có chìa khóa..."
Keng!
Lời Trần Hoài Ân còn chưa dứt, từ cửa chính đã ném qua một vật. Là một chìa khóa đồng rất lớn.
Diệp Thu nhặt chìa khóa lên đưa cho Trần Hoài Ân, Trần Hoài Ân lại từ khe cửa nhìn lén, sau khi thấy mấy con chó kia bị thầy gọi về không núp ở trong cắn lén nữa, lúc này mới cẩn thận mà mở cửa chính ra.
Đẩy cửa chính, song song ở cửa đứng bảy con chó lớn cao hơn người. Những con chó này chỉ thuần một màu xám, bộ lông vô cùng bẩn, nhưng thể trạng lại vô cùng cường tráng. Xem ra người chủ ngoại trừ không tắm rửa cho chúng ra, ở phương diện ăn uống thì rất chiếu cố chúng.
Những con chó này giống như đã từng được huấn luyện đặc biệt, thấy Diệp Thu và Trần Hoài Ân đi vào cũng không nhào lên cắn, chỉ là trong cổ họng phát ra tiếng gừ nặng nề. Trần Hoài Ân hình như cực kỳ sợ chó, níu lấy cánh tay của Diệp Thu, đẩy hắn làm tiên phong, còn bản thân thì núp sau hắn.
Diệp Thu thật sự là dở khóc dở cười, chẳng lẽ thẩm mỹ quan của chúng giống với con gái, thấy dễ nhìn liền miệng hạ lưu tình?
An toàn đi tới đại sảnh, liền thấy một lão già đang ngồi chổm hổm trong phòng đánh một kiện đồ đồng dính đầy bùn đất. Lão già thân hình gầy gò, người không cao, nhưng ánh mắt cực kỳ sáng ngời, mặc một trường bào màu xám, trên mặt dính đầy dầu mỡ. Lão Cao vén tay áo, trên tay đen sì, đang cầm một cái khăn cẩn thận lau chùi mặt ngoài kiện đồ đồng bần thấy không rõ màu sắc.
"Thầy, đồ cổ này là đào từ đâu ra vậy?" Trần Hoài Ân ngồi xổm xuống vẻ mặt lấy lòng nói.
"Đồ cổ cái rắm. Đây là cái bô từng dùng vào mùa đông năm ngoái. Hôm nay ngửi thấy có mùi, nên đem ra đánh một chút". Lão già không khách khí nói.
Trần Hoài Ân vội dịch về sau hai bước, nói: "Thầy, bảo mẫu mời tới đâu rồi? Những việc này để họ làm là được rồi".
"Sao bảo người ta làm hả? Người ta tiểu cô nương mười mấy tuổi dựa vào cái gì mà đi chà bô cho lão già này hả?"
"Ha ha, thầy nói đúng thật". Trần Hoài Ân xấu hổ cười với Diệp Thu, nói: "Thầy, lần trước em có nói chuyện cậu đây với người, người còn nhớ không? Bây giờ em dẫn cậu ta tới, người giúp hắn xem cái nhẫn kia một chút được không ạ?"
Lão già liếc nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Bảo hắn chờ đi. Trong tay ta còn có chuyện chưa làm xong đây. Có ghế, tự ngồi đi, uống nước thì tự... à, không được uống trà của ta".
"Cháu cũng không vội. Ông cứ làm việc trước đi". Diệp Thu cười nói, tới bình thủy, lại cầm lá trà bên cạnh ngửi ngửi. Quả nhiên là trà ngon, cho nên nhét hết vào một cái chén rồi pha ra hai chén trà đậm.
Trần Hoài Ân nhận chén do Diệp Thu đưa qua, sợ đến nỗi run run, cười khổ nhìn Diệp Thu, vội vàng đứng lên, không dám để lão già thấy lá trà trong chén mình.
Lá trà này là do lão già tự mình đi hái, lại tự tay xào ở trong nhà trà nông, bình thường cực kỳ quý, ngay cả học sinh của lão cũng chỉ được uống nước lọc, nếu để lão thấy Diệp Thu rót trà cho gã, không phải là không thể cùng người liều mạng.
Động tác lão già đang cọ bô đột nhiên dừng lại, dùng mũi ngửi ngửi, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Thu, mắng: "Thằng nhãi ngon lắm, dám uống trộm trà của ta. Cậu chẳng lẽ là người điếc sao? Không nghe ta nói à?"
"Lão gia tử mới vừa nói gì?" Diệp Thu lộ vẻ mù mịt hỏi Trần Hoài Ân.
"Hả?" Trần Hoài Ân nhìn thầy một lát, lại nhìn Diệp Thu một lát, nói: "Hình như là nói chúng ta tự pha trà uống".
"Thằng nhãi thúi, cậu cho ta là lão hồ đồ? Lời của mình cũng không nhớ sao?" Lão già nói xong, cầm cái bô trong tay đánh về phía Diệp Thu.
Diệp Thu kinh hãi, nếu bị thứ đồ này đập lên đầu, chỉ sợ một hai tháng thứ gì cũng ăn không vô.
/750
|