Diệp Thu ngoài việc gọi một cú điện thoại để giải thích với Trầm Mặc Nùng xong ra, thì hắn cứ ở lại đây suốt không quay về lần nào cả. Lam Khả Tâm sau khi gặp cuộc đại nạn tàn khốc như vậy, thì đã được đưa vào bệnh viện tư nhân Phí Tường tiến hành trị liệu, và có những tiến triển khá tốt, tuy rằng không còn bị nguy hiểm về tính mạng nữa, nhưng tình trạng sức khỏe thì vẫn không được lý tưởng cho lắm.
Lam Khả Tâm bình thường cũng ít vận động, thể chất lại yếu đuối, giờ lại phải trải nghiệm thêm những điều khủng khiếp này nữa, thì thân thể của nàng cũng khó mà chịu đựng thêm được. Giờ đây Lam Khả Tâm cũng đã xuống được giường và đi lại được, nhưng mới chỉ được có vài bước mà đã thở không ra hơi. Diệp Thu cũng kê vài đơn thuốc không phải là loại đại bổ thì cũng thuộc vào dạng tĩnh dưỡng, hồi phục, ngoài ra hắn còn chuẩn bị riêng cho nàng một bài tập thể dục dưỡng sinh có lợi cho việc hồi phục sức khỏe.
Bài tập thể dục dưỡng sinh này được lấy từ《Ngũ Cầm Hí》(là một bài tập thể dục dưỡng sinh cổ truyền của Trung Quốc, các động tác đều mô phỏng của năm loài động vật Hổ, Lộc, Gấu, Vượn, Hạcbiên diễn mà ra), sau khi thông qua hắn và ông lão điều chế thì nó rất phù hợp với con gái, bài thể dục dưỡng sinh này không chỉ có tác dụng rèn luyện thân thể, mà còn có thể trị liệu chứng đau lưng, và một số bệnh phụ nữ thường gặp, thậm chí còn có tác dụng giảm béo và làm cho ngực to hơn nữa. Nhị Nha từ nhỏ đã tập luyện bài thể dục này, hiệu quả thấy rõ.
"Eo hạ thấp xuống một chút nữa___đúng rồi, thấp thêm chút nữa." Diệp Thu một bên ngắm nhìn bộ ngực trắng nõn, tròn trịa cao trót vót hiện lên qua chiếc áo phông bó sát thân của Lam Khả Tâm, một bên đưa tay ra giữ lấy lưng của nàng, rồi ra ý cho nàng từ từ hạ thấp eo xuống.
"Không được, em không thể cúi thấp xuống thêm được nữa rồi!" sắc mặt của Lam Khả Tâm lúc này đỏ lựng lên, lúc này sương mù buổi sớm vẫn chưa tan đi hết, không khí trong hoa viên vô cùng trong lành, hít sâu một hơi vào lồng ngực sẽ làm cho người ta cảm thấy khoan khoái vô cùng. Vì tình trạng sức khỏe của Lam Khả Tâm mà Diệp Thu ngày nào cũng dậy từ bảy giờ sáng cùng tập thể dục dưỡng sinh với nàng.
"Được rồi! Vậy thì cứ để im cái tư thế này trong vòng ba phút nhé!" Diệp Thu đứng phía sau lưng của Lam Khả Tâm, tay vuốt vuốt lên sống lưng của nàng xem xem Lam Khả Tâm cong người được đến mức nào, hắn biết nàng đã cố gắng hết sức, không thể cong người xuống thấp thêm được nữa rồi, hắn cũng hiểu cho dù có muốn tập luyện đi chăng nữa, thì cũng phải nên từ từ mà tập không nên gấp gáp, vội vàng.
"Hả___tận ba phút cơ à?" Bộ mặt của Lam Khả Tâm đau khổ cúi xuống dưới đất, cũng vì giữ im động tác này mà chiếc cổ thon dài của nàng bỗng chốc đỏ lựng cả lên vì mệt mỏi.
"Ừm! Chỉ còn có mỗi cách như vậy thì mới làm cho những mô cơ trên người em được kéo dãn ra, ngày mai có lẽ em sẽ còn phải kéo dãn ra thêm một chút nữa đấy!" Diệp Thu gật gật đầu, đi đến bên chiếc ghế lấy ra một chiếc cốc, rồi đổ nước vào đó uống ực một hơi, xong rồi lại đến chỗ của Lam Khả Tâm đỡ cho nàng tiếp tục giữ nguyên tư thế. Cứ giữ nguyên tư thế này trong một thời gian dài sẽ làm cho phần đầu của người ta cảm thấy quay cuồng, chóng mặt rất dễ bị ngã, nên Diệp Thu mới phải đứng bên cạnh mà đỡ như vậy.
Chờ cho Lam Khả Tâm hoàn thành toàn bộ tất cả bài tập dưỡng sinh này, thì Diệp Thu cầm một chiếc khăn đi đến lau đi những giọt mồ hôi đang nhỏ tong tong xuống đất giúp nàng.
"Cứ để em tự lau cũng được mà!" Gương mặt của Lam Khả Tâm bỗng chốc đỏ lựng lên, mặc dù nàng đang được hưởng thụ cảm giác được gần gũi, thân mật với Diệp Thu, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng với hắn.
"Không cần đâu, anh rất muốn làm một số việc giúp người đẹp!" Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Anh mà cứ như vậy___thì em không còn phân biệt nổi vị trí của em nằm ở đâu nữa rồi!"
"Em nghĩ rằng em ở vị trí nào, thì em ở vị trí đó thôi!" Diệp Thu đưa tay lên sờ vào trán của Lam Khả Tâm nói: "Đói chưa? Đi ăn sáng không?"
Thiết bị cơ sở hạ tầng của bệnh viện tư nhân Phí Tường này đều rất tốt, có hàng loạt những máy móc tiên tiến hàng đầu thế giới, cùng với đội ngũ y tá, bác sĩ vô cùng chuyên nghiệp và tài giỏi, và nó còn có một hệ thống hỗ trợ phục vụ rất tốt, ví dụ như: phòng vận động dưỡng khí, phòng tập Yoga, bể bơi, và một khu vườn tuyệt đẹp cùng với một nhà ăn được làm toàn bộ bằng thủy tinh. Ngồi bên trong nhà ăn này dùng bữa, thì phía trước nó là một hòn non bộ với khung cảnh tiểu kiều lưu thủy (tiểu kiểu lưu thủy là nói đến một phong cảnh cây cầu bắc qua một dòng sông thơ mộng) vô cùng nên thơ và lãng mạn
Phí Tường rất biết căn thời gian, khi Diệp Thu và Lam Khả Tâm ăn uống no nê xong, thì hắn ta cũng vừa vặn đi đến, mỉm cười chào hỏi với Diệp Thu, xong rồi quay sang hỏi Lam Khả Tâm: " Cô Lam! Sức khỏe của cô tiến triển hồi phục ra sao rồi?"
"Cũng đã đỡ nhiều lắm rồi! Cảm ơn anh!" Lam Khả Tâm mỉm cười trả lời, nàng không hề hay biết Phí Tường bảo nàng đi công việc chiết xuất vật chất nguy hiểm đó là xuất phát từ lòng ích kỷ của hắn ta mà ra, mà cứ thấy hắn giúp đỡ mình nhiệt tình như vậy thì trong lòng cũng vô cùng cảm kích.
Phí Tường sau khi nghe bác sĩ nói về tình cảnh xảy ra ngày hôm đó, nên cũng có phần khâm phục cô gái này, do vậy giờ đây khi nghe Lam Khả Tâm nói lời cảm ơn mình, thì bất giác cảm thấy hổ thẹn vô cùng, nhưng cảm giác hổ thẹn của hắn cũng chỉ là thoảng qua trong giây lát mà thôi.
"Phía bên kia bọn họ cũng đã đưa tin đến đây rồi, biên kịch đã giải quyết xong rồi!" Phí Tường quay sang Diệp Thu cung kính thông báo.
Diệp Thu cười nheo mắt lại nói: "Đối với loại tôm tép đó, tôi không có chút hứng thú nào cả, tôi biết nhân vật chủ chốt của bọn họ là đạo diễn, anh tìm mọi cách giúp tôi tìm ra nó, nhưng điều làm tôi bất ngờ là, Long Phụng tính khí cao ngạo như vậy, lẽ nào không có ý làm phản ư"
"Bọn chúng không dám đâu!" Gương mặt của Phí Tường lúc này vô cùng sắt đá.
"Bọn chúng dĩ nhiên có lý do để mà kiêu ngạo rồi." Diệp Thu cười nói: "Nếu có cơ hội tôi sẽ tìm bọn họ nói chuyện một phen."
"Nếu mà như vậy thì, bọn chúng chắc phải biểu lộ sự trung thành với cậu quá, dĩ nhiên bây giờ bọn họ cũng không có cách nào làm phản được."
Diệp Thu quay sang nhìn Lam Khả Tâm một cái, thì thấy gương mặt nàng lộ vẻ khó hiểu, biết nàng không hiểu hai người bọn hắn đang nói đến chuyện gì, nên hắn cũng chẳng muốn bàn thêm chuyện này trước mặt người khác, nên hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Cha của Lam tiểu thư đã đến Yến Kinh rồi." Phí Tường cười đáp.
Lam Khả Tâm nghe xong thì sửng sốt vô cùng, lúc này nàng mới nhớ ra là sau khi nàng bị bắt cóc tống tiền thì vẫn chưa gọi một cú điện nào về nhà cả. Mấy hôm trước thì do sức khỏe còn quá yếu không thể xuống giường đi lại được. Nhưng, hai ngày gần đây thì sức khỏe cũng khôi phục được khá nhiều, phần lớn thời gian thì cũng chỉ là nằm ngủ, nghỉ ngơi, chỉ phiền mỗi cái là Diệp Thu phải đến trường xin phép nghỉ học mà thôi, Lam Khả Tâm cũng không biết là Diệp Thu đã đến trường xin phép chưa nữa.
Nếu như những người ở cùng phòng của nàng mà báo cảnh sát, thì chắc là cảnh sát sẽ thông báo cho trường học, mà Diệp Thu đến trường xin phép, thì cảnh sát cũng biết được rằng nàng đang rất an toàn, vậy thì cha của nàng cũng không có gì phải lo lắng như vậy chứ.
Diệp Thu đúng là có gọi điện cho thầy phụ trách Trần Hải Lượng, chuyện Lam Khả Tâm bị bắt cóc thì tuy là nhà trường đã dặn dò ba nữ sinh biết chuyện không được tiết lộ ra ngoài, nên đám học sinh trong trường cũng không hay biết gì cả, vậy nhưng ban lãnh đạo trường học thì lại khác, bọn họ lo lắng vô cùng, nhất là thầy phụ trách Trần Hải Lượng, thầy phải chịu một sức ép vô cùng lớn, nếu như học sinh của khoa mà xảy ra chuyện gì bất trắc, thì thầy phải gánh chịu một trách nhiệm không nhỏ chút nào.
Trần Hải Lượng sau khi nhận cú điện thoại của Diệp Thu gọi đến, biết được Lam Khả Tâm đã được an toàn, thì vô cùng xúc động, nên thầy khẩn thiết hỏi thăm tình hình của Lam Khả Tâm, và muốn biết hiện giờ nàng đang ở đâu, nhưng Diệp Thu lại nói qua loa đại khái một vài câu rồi cúp luôn điện thoại. Quan hệ của hắn và Phí Tường không được phép bại lộ ra ngoài, cái bệnh viện tư nhân này cũng không được để cho người ngoài biết đến, mà Lam Khả Tâm thì không thể dời bệnh viện được, do vậy nói cho bọn họ biết địa chỉ cũng để mà làm gì?
Diệp Thu biết rằng trường học sau biết tin Lam Khả Tâm đã an toàn thì chắc chắn sẽ đi thông báo cho cảnh sát và những người có liên quan, cha của Lam Khả Tâm đến đây đều nằm trong sự trù liệu của hắn, con gái của mình bị bắt cóc như vậy, có ông bố nào không lo lắng đâu cơ chứ.
"Vậy hôm nay chúng ta ra ngoài xem sao?" Diệp Thu quay sang nói với Lam Khả Tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Được!" Lam Khả Tâm gật đầu đồng ý.
Diệp Thu từ chối lời mời đưa đón của Phí Tường, vì hắn không muốn lộ chuyện ra ngoài, nên hắn và Lam Khả Tâm bắt taxi đi đến quán bar ở Yến Kinh, sau khi đến nơi thì đã có rất đông người đang đứng chờ hắn ở cổng.
"Cha ơi!" Lam Khả Tâm nhìn vào người trung niên cao cao gầy gầy đứng ngay ở hàng đầu tiên, nước mắt chảy ròng ròng gọi.
Người đàn ông trung niên với khuôn mặt mệt mỏi, mái tóc vuốt thẳng ra phía sau, tuy đã có tuổi nhưng vẫn rất phong độ, chỉ là bộ mặt của ông ta có phần nghiêm nghị, mặc dù giờ đây đã gặp được người con gái may mắn sống sót sau vụ bắt cóc, nhưng trên mặt của ông vẫn không hề lộ ra một nụ cười nào cả. Cha của Lam Khả Tâm sau khi thấy nàng gọi mình thì bước luôn đến trước mặt nàng, sau lưng của ông là hai gã vệ sĩ mặc bộ vest đen cũng bước theo sau ông, một tấc cũng không dời.
Diệp Thu nhìn thấy sắc mặt của cha Lam Khả Tâm như vậy, cứ tưởng rằng ông sẽ bước tới đập cho nàng một trận tơi bời, nhưng chỉ thấy ông dang rộng hai tay ôm con gái của mình vào lòng.
"Mọi chuyện đã qua rồi!" Giọng của ông khàn khàn vang lên, xem ra mấy ngày hôm nay ông cũng thức đêm suốt vì lo cho con gái mình quá đây mà.
"Vâng! Mọi chuyện cũng đã qua rồi!" Lam Khả Tâm cười đáp.
"Đây là?" Cha của Lam Khả Tâm nhìn vào Diệp Thu đang đứng cho tay vào túi quần nhìn về phía mình mỉm cười.
"Anh ấy là bạn của con!" Lam Khả Tâm ngẩng đầu tách mình ra khỏi ông ta, rồi dẫn Diệp Thu đi đến giới thiệu cho ông biết.
"Bạn?" Lam Thiên rất hiểu tính cách của con gái mình, bình thường rất ít khi kết bạn, vậy mà giờ đây nàng còn chỉ vào chàng trai này nói đây là bạn, nên cũng ngạc nhiên vô cùng.
"Vâng! Cậu ấy là bạn con!" Lam Khả Tâm cứ tưởng cha của nàng nói như vậy là có ý khác, nên trả lời có phần ngượng ngùng.
"Chào bác!" Diệp Thu đưa cánh tay đang đút trong túi quần của mình ra bắt tay cha của Lam Khả Tâm.
"Ừm! Cậu chính là người đã cứu Khả Tâm đúng không? Tôi đã nghe nhà trường nhắc tới cậu rồi!" Lam Thiên sắc mặt lạnh lùng nói với Diệp Thu.
"Cháu tên Diệp Thu, nhưng Khả Tâm không phải là cháu giải cứu ạ!" Diệp Thu lắc đầu đáp.
"Không phải cậu thì là ai?" Một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ cảnh sát bước đến, dùng đôi mắt xinh đẹp của mình dò xét Diệp Thu, trong ánh mắt đó dường như đang kìm nén một cơn lửa giận chuẩn bị bốc lên bùng bùng.
"Cô là ai?" Diệp Thu thắc mắc.
"Tôi là đội trưởng cục hình cảnh Bạch Nhu, mời cậu trả lời câu hỏi của tôi!" Bạch Nhu sau lời giới thiệu thì sắc mặt đanh lại nhìn vào Diệp Thu.
Chuyện Lam Khả Tâm bị bắt cóc làm cho tổng cục thành phố rơi vào tình trạng khóc dở mếu dở, vụ án này từ đầu đến cuối đều không có sự can thiệp của cảnh sát, bọn họ tìm hết mọi cách đi tìm tên bắt cóc, vậy mà lại có người gọi điện cho trường học nói là con tin đã được giải thoát, rồi trong lúc bọn họ đang lùng sục đi tìm con tin thì bọn họ lại nhận đượcc cú điện thoại bảo con tin đang ở đây, bọn họ luôn luôn bị chậm mất một bước, chuyện này cứ như là một minh chứng, đó là cục cảnh sát toàn là một lũ ăn hại vậy.
Mà gã thanh niên cũng rõ là đáng ghét, đã cứu người ta ra rồi tại sao lại không đưa người ta ra ngoài xác thực luôn đi? Việc gì cứ phải giấu nhẹm con tin lại làm gì? Không phải là nó cố tình gia tăng khối lượng công việc bỏ lên đầu mọi người trong cục cảnh sát hay sao? Một ngày bọn họ không tìm thấy con tin, thì một ngày bọn họ không được bình an.
Bạch Nhu tính đi tính lại, đã bao nhiêu ngày nàng đã không được ngủ ngon giấc rồi, ngày nào cũng phải mướt mặt chạy ở ngoài trời tìm kiếm con tin, sức chịu đựng của cơ thể dường như đã đạt đến mức cực hạn. Nàng biết được thông tin của con tin mà trường đại học Thủy Mộc nhân được chính là thông qua gã thanh niên tên Diệp Thu này, do vậy Bạch Nhu vô cùng căm hận hắn.
"Tôi cũng chẳng biết ai đã cứu con tin cả, buổi tối tôi ra khỏi cửa, thì thấy cô ấy ở ven đường nên đưa cô ấy về!" Diệp Thu mỉm cười trả lời.
"Cái gì? Nhìn thấy ở ven đường? Cậu nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba hay sao?" Bạch Nhu trợn mắt nói.
"Không hề, khuôn mặt của cô trông thế nào đi chăng nữa cũng chẳng giống đứa trẻ lên ba gì cả." Diệp Thu lắc lắc đầu cười nói, hắn vốn định nói là bộ ngực của cô không giống với đứa trẻ lên ba, nhưng do ở đây có mặt cha của Lam Khả Tâm, nên mới không thốt ra những lời lẽ như vậy.
"Diệp Thu! Cậu tốt nhất là nên có tinh thần hợp tác một chút, đem đầu đuôi câu chuyện ra nói cho chúng tôi biết, để chúng tôi tiện bề điều tra truy bắt tội phạm, nếu cậu biết chuyện mà không khai, thì sẽ phạm vào tội bao che đấy!"
"Bạch đội trưởng, tôi đã nói rõ thế rồi còn gì, tôi ra phố đi dạo thì thấy Lam Khả Tâm nằm bất tỉnh bị vứt ở ven đường__ Tôi nhận ra cô ấy là bạn học cùng lớp liền đưa cô ấy về. Nhưng cô ấy bị thương khá nặng nên tôi đã chữa trị cho cô ấy, xong xuôi đâu đấy thì tôi đưa cô ấy về. Tôi cũng biết chút ít y thuật, cái này thì cô có thể tìm người chứng minh. Lúc trước, tôi cũng đã gọi điện báo cáo cho thầy phụ trách Trần Hải Lượng, cô có thể gọi cho thầy ấy mà kiểm chứng!"
"Phát hiện cô ấy ở ven đường? Vậy tại sao chúng tôi không phát hiện ra vậy?" Bạch Nhu tức như muốn phát điên đến nơi.
"Có lẽ là do tôi thức khuya quá, lúc đó là tầm ba giờ sáng." Diệp Thu cười đáp
"Khuya? Người của chúng tôi hai bốn trên hai bốn giờ đều đi tìm kiếm con tin!"
"Vậy thì có lẽ đây là vấn đề nhân phẩm của mấy người rồi!" Diệp Thu nhún vai trả lời với vẻ bất cần đời.
"Cậu nói cái gì? Cậu dám nói nhân phẩm của chúng tôi có vấn đề?" Ngón tay của Bạch Nhu run lên bần bật, rồi hét lên: "Còng nó vào, tôi nghi nó là đồng phạm với bọn bắt cóc!"
Mấy người thuộc hạ của Bạc Nhu biết tính cách của cô ả này cộc cằn, vội vã chạy đến khuyên can, để tránh khỏi chuyện bị đám sinh viên trường đại học Thủy Mộc này tức giận vây lấy đánh hội đồng.
Diệp Thu nheo mắt nhìn vào người đàn bà đang tức hộc máu mồn trước mặt mình, chỉ cần đánh lạc hướng vấn đề, thì cho dù hắn có bị cô ả đập cho một trận cũng không sao, vụ bắt cóc của Lam Khả Tâm dù sao cũng phải có lời giải thích cho bọn họ mới được, trên đường đến đây hắn đã nghĩ hết rồi, cũng không sợ bị bọn họ hỏi lộ ra điều gì cả.
Còn cái gã đạo diễn gì gì đó, thì cứ để đó hắn sẽ đích thân giải quyết, bao nhiêu lần khiêu khích hắn như vậy, làm cho hắn mất hết cả tính nhẫn nại rồi.
Bạch Nhu cũng biết bây giờ không phải là lúc để tức giận, thủ hạ đến khuyên bảo cũng là cho nàng có cớ để bình tĩnh lại: "Diệp Thu! Chúng tôi có nhiệm vụ bắt hết bọn bắt cóc lại, mong cậu hợp tác với chúng tôi, mời cậu về đồn cảnh sát làm khẩu cung!"
/750
|